05. Một cái chết lãng nhách
Một cái chết lãng
nhách
Khoa chết một cách lãng nhách. Đấy là tôi cứ nói như vậy
thôi. Với tôi, đứa nào tự tử thì đứa ấy là đứa đáng chết. Chính xác là đáng bị
gọi là chết một cách lãng nhách. Chẳng có lý do nào có thể bao biện cho việc tự
kết thúc cuộc đời của mình như vậy cả. Chết kiểu đó nhất định tôi sẽ không nhỏ
bất cứ một giọt nước mắt nào đâu. Quỷ tha ma bắt nhà cậu đi, Khoa ạ! Tớ muốn đạp
phăng cái quan tài mà cậu đang nằm trong đó ngay lập tức. Tôi đã bảo rồi mà,
tôi sẽ không khóc, dù Khoa có là thằng bạn thân nhất của tôi đi nữa. Phải, thằng
bạn mà tôi đã và luôn nghĩ rằng có thể hiến tặng nó một quả thận, một con mắt,
một cánh tay của mình... Tất cả những gì tôi có hai cái, tôi đều sẵn sàng tặng
không cho Khoa. Cái nào chỉ có một thì thôi. Quỷ tha ma bắt cậu đi, tôi chẳng
khóc đâu. Nhất định thế!
- Anh là bạn thân của anh ấy, sao anh không giữ anh ấy lại?
Hiểu Minh lả người đi song vẫn nắm chặt tay tôi hỏi. Tôi im
lặng, ôm lấy cô. Thật chặt. Tôi biết nói gì với Hiểu Minh đây? Không lẽ tôi lại
nói với cô ấy rằng: “Em là bạn gái của Khoa, sao em không giữ cậu ta lại?”
Ngoài kia, tiếng kèn trống và tiếng khóc bắt đầu váng lên. Lễ viếng bắt đầu...
*
* *
Tôi thân với Khoa từ khi hai đứa bắt đầu đi học. Nhà Khoa
cách nhà tôi hai con phố. Chúng tôi học cùng nhau từ lớp một đến lớp mười hai.
Tôi chỉ đỗ cao đẳng trong khi Khoa đỗ Đại học Ngoại ngữ. Kể từ đó thì không còn
ngày ngày cặp kè nữa. Song tối tối hai đứa vẫn kéo nhau ra trà chanh ngồi chém
gió với nhau. Chúng tôi từng bị tụi bạn trêu là cặp gay vì lúc nào cũng dính tịt
lấy nhau. Hồi đầu, Khoa ức lắm. Nhưng cậu ta vốn ẻo lả thật nên cũng chỉ biết
chửi bới ngầm trong bụng thôi. Còn tôi thì chẳng bận tâm nên lúc nào cũng cười
phớ lớ. Tôi nhớ có lần Khoa bảo:
- Nếu sau này, tớ với Hưng mà yêu cùng một cô gái thì sao?
- Chẳng sao cả, - tôi đáp. - Cùng lắm là hai đứa mình chơi oẳn
tù tì xem đứa nào thắng sẽ có được cô ấy, đứa nào thua thì rút lui.
- Sao lại thế được? Tình yêu cơ mà! Sao có thể dùng thứ đó để
quyết định? Hưng đùa tớ đúng không?
Tôi phá lên cười. Khoa là vậy đó. Cậu ta cả tin và hồn nhiên
đến vô cùng. Lúc đó, tôi còn trêu chọc cậu ta:
- Thế cậu có nhường cô ấy cho tớ không?
Khoa cắn môi và gật đầu quả quyết. Tôi hơi ngẩn người nhưng
rồi lại phá lên cười:
- Cậu rõ là đồ ngốc! Tớ thèm vào! Cô ấy mà yêu cậu thì dù cậu
có nhường cho tớ cũng vô ích. Nhưng nếu cô ấy yêu tớ thì cậu có muốn giành cũng
vô nghĩa thôi!
Khoa ngẫm nghĩ một lúc rồi gật gật đầu và toe toét cười. Như
thể mọi gánh nặng đã được trút bỏ vậy. Năm ấy chúng tôi học lớp mười hai. Cuối
năm lớp mười hai, tôi và Khoa cùng quen Hiểu Minh - hoa khôi của trường, học dưới
chúng tôi hai lớp. Ban đầu quả thực là tôi rất thích Hiểu Minh. Không, phải nói
là mê mệt Hiểu Minh mới đúng. Nhưng tôi giấu tiệt. Kể cả với Khoa. Tôi sẽ rất xấu
hổ nếu như thích một ai đó mà lại bị người ta từ chối. Nhất là tôi nhận ra Hiểu
Minh mê mẩn Khoa. Tôi hơi buồn một tẹo thôi vì như tôi đã nói, Khoa là người mà
tôi sẵn sàng cho bất cứ thứ gì khi tôi có hai cái. Mặc dù Hiểu Minh chỉ có một.
Khoa không hẳn đã thích Hiểu Minh ngay từ đầu. Nhưng mỗi ngày tôi cứ ở bên cạnh
thì thầm tiêm nhiễm về Hiểu Minh khiến cho Khoa xuôi xuôi. Lúc đó tôi chỉ nghĩ
rằng tôi muốn Hiểu Minh được hạnh phúc và tôi chỉ tin Khoa mới xứng đáng là bạn
trai của Hiểu Minh. Và họ yêu nhau chỉ sau khi Khoa nhận giấy báo đỗ đại học.
*
* *
Đám ma Khoa. Những vòng hoa tang trắng đến lạnh người.Mẹ của
Khoa ngồi thần người ra. Không còn giọt nước mắt nào nữa. Bạn bè ai cũng đỏ hoe
mắt. Tôi chạy đôn chạy đáo giúp đỡ người nhà của Khoa mà lòng rỗng hoác. Cũng
chẳng nghĩ được gì.
Hai hôm trước, lúc tôi đang ăn cơm với gia đình thì mẹ Khoa
gọi điện cho tôi thông báo việc Khoa tự tử. Tôi vứt bát đũa và chạy ngay sang
nhà Khoa. Người nhà kể, lúc chiều Khoa về vẻ mặt vẫn còn bình thường lắm. Chẳng
ai nghĩ rằng sau đó chừng nửa tiếng, cậu ấy đã đi. Chẳng có một lý do nào. Chẳng
có một dấu hiệu nào. Tất cả cứ như là một chuyện đương nhiên vậy. Không có cả
thư tuyệt mệnh lẫn lời nhắn nào hết. Thầy cô ở trường hôm đó cũng bảo rằng Khoa
vẫn bình thường. Trong một tháng trở lại đây cậu ấy cũng vẫn rất bình thường.
Chẳng ai biết vì sao cậu ấy ra đi cả. Hiểu Minh thì cũng mù tịt luôn. Cô bảo:
- Em và anh ấy vẫn bình thường. Thậm chí anh ấy còn hứa sẽ
đèo em đi xem điểm thi đại học của em nữa.
Vậy thì tại sao cậu ấy tự tử? Tôi tra lại toàn bộ facebook của
Khoa trong thời gian ba tháng trở lại đây thì cũng chẳng thấy gì đặc biệt cả. Một
vài lời than phiền rất bình thường kiểu: “Mưa rồi, buồn quá đi.” Hay vài status
vẫn đầy rẫy khắp nơi: “Buồn buồn ngồi bắt chuồn chuồn.” Thậm chí cũng chẳng có
đến một từ “chết”. Vậy mà cuối cùng cậu ta cũng chết. Một cái chết lãng nhách.
*
* *
Mẹ Khoa nhập viện sau khi Khoa được chôn cất xong xuôi. Bác
sĩ bảo:
- Cơ thể suy nhược hoàn toàn. Có dấu hiệu của trầm cảm nặng.
Cần theo dõi sát sao vì rất nguy hiểm đến tính mạng.
Bố Khoa vừa lo cúng ba ngày cho Khoa vừa chạy đi chạy lại
vào viện trông mẹ Khoa. Ngôi nhà của Khoa trở nên tang tóc đến đáng sợ. Hiểu
Minh hằng ngày vẫn đến giúp bố Khoa cơm nước và thay bố Khoa chăm mẹ Khoa. Tôi
cũng phụ một tay. Những ngày sau khi Khoa ra đi, bố Khoa trở nên lầm lì và hay
uống rượu. Hiểu Minh thì còn tệ hơn. Ngày nào cô cũng vào facebook của Khoa và
viết lên tường những lời thương nhớ. Bố mẹ Hiểu Minh rất lo cho cô và bảo tôi:
- Cháu để ý Hiểu Minh giùm cô chú! Cô chú sợ nó sốc quá mà lại
đòi tự tử theo thì chết!
Tôi cũng lo chứ! Nhìn Hiểu Minh, đọc những comment của Hiểu
Minh mà nhiều lúc tôi ớn lạnh. Tôi cố gắng dành nhiều thời gian nhất cho Hiểu
Minh để kịp thời ngăn cản cô nàng nếu cô nàng có ý định tự tử.
Và chính bản thân tôi nữa. Tôi cảm thấy trống rỗng một cách
kinh khủng.
*
* *
Bốn mươi chín ngày của Khoa. Tôi đưa Hiểu Minh ra mộ thăm
Khoa. Lúc về, Hiểu Minh bỗng ôm chặt lấy tôi và gọi tên Khoa. Và bất ngờ, Hiểu
Minh hôn tôi. Nếu điều đó xảy ra trước đây, khi tôi và Khoa mới quen Hiểu Minh,
tôi thích mê thích mệt Hiểu Minh thì đúng là tôi sẽ rất hạnh phúc. Còn bây giờ,
tôi chỉ thấy miệng đắng ngắt. Không phải vì Hiểu Minh đang nhầm tôi với Khoa.
Mà là vì tôi cũng thấy nhớ Khoa đến thắt lòng. Hiểu Minh buông tôi ra, nức nở:
- Em xin lỗi anh Hưng! Nhìn anh là em lại nghĩ đến anh Khoa.
Tôi gật đầu:
- Anh hiểu!
Mẹ Khoa bị hôn mê sâu và bắt đầu sống thực vật. Bố Khoa
không ngày nào thiếu rượu được. Và tôi thì... Thôi đi, tôi cũng đang chán nản đến
cùng cực rồi.
*
* *
Một trăm ngày của Khoa. Hiểu Minh không về được. Cô điện thoại
cho tôi từ Úc- nơi cô bắt đầu cuộc sống du học sinh:
- Anh Hưng thắp giùm em một nén nhang cho anh Khoa nhé! Có lẽ
em sẽ phải quên anh ấy thôi. Em cần có một cuộc sống mới của mình thay vì chìm
đắm trong những mất mát, tổn thương. Nói thật với anh, lúc này đây, em bắt đầu
thấy chẳng thương nổi anh ấy nữa. Xin lỗi vong linh anh ấy, em cảm thấy thời
gian qua em để cho mình trở nên tệ hại quá mức. Anh ấy quá ác với em, với mẹ
anh ấy, với bố anh ấy, và cả với anh- bạn thân nhất của anh ấy nữa. Người chết
là hết, kẻ sống mới là những người đau đớn nhất, em nói vậy có đúng không hả
anh?
Tôi buộc phải đồng ý với Hiểu Minh. Mẹ của Khoa đã được bệnh
viện trả về và có thể cũng sẽ ra đi sớm. Bố của Khoa thì bị bắt lên đồn vài lần
do say rượu và gây mất trật tự trị an. Bố Khoa trước đây từng là giáo viên đấy
nhé! Vậy mà... Và tôi thì vắt chân lên cổ trả nợ cho những ngày vật vờ lang
thang qua những quán trà chanh mà tôi với Khoa đã từng ngồi với nhau.
*
* *
Giỗ đầu Khoa. Hiểu Minh không gọi điện về. Cô ấy để tin nhắn
offline trên YM của tôi. Đại ý rằng nhờ tôi thắp nhang cho Khoa và chúc tôi khỏe
mạnh. Mẹ Khoa cũng đã mất. Bố Khoa được một người đàn bà góa chồng cưu mang.
Ngôi nhà của Khoa đã bán để trả nợ rượu chè, lô đề cho bố Khoa. Tôi từ mộ Khoa
về, lên mạng tìm trang facebook của Khoa không được. Có lẽ đã bị xóa rồi cũng
nên. Các tài khoản sau một năm không sử dụng sẽ bị xóa. Tôi truy cập lại các địa
chỉ mail của Khoa cũng thấy báo đã bị xóa do quá sáu tháng không sử dụng. Về
Khoa, mọi thứ chỉ còn là một nấm mộ. Bạn bè đôi lúc nhắc đến Khoa nhưng không
nhiều nữa. Tôi cũng kết thúc ba năm rưỡi cao đẳng và đang chuẩn bị xin đi làm.
Đôi lần, ngang qua những nơi kỷ niệm, tôi không còn đau thắt tim như hồi xưa nữa.
Chỉ thấy thân thuộc hơn một chút so với những nơi khác. Vậy thôi.
*
* *
Sáng nay, lúc dọn nhà, tôi tình cờ nhặt được chiếc thẻ nhớ
điện thoại mà tôi cầm của Khoa hồi Khoa còn sống. Mở ra mới nhớ rằng chiếc thẻ
nhớ này tôi mượn của Khoa trước khi Khoa tự tử khoảng một tuần. Hôm đó, tôi lấy
thẻ nhớ từ điện thoại của cậu ấy ra để copy một bài hát làm nhạc chuông. Lúc
mang về lơ đễnh sao để rơi mất. Rồi cũng quên bẵng. Hôm nay tìm lại và mở ra.
Những tấm ảnh của Khoa và Hiểu Minh chụp chung, những bài hát mà Khoa ghi lại để
nghe mỗi khi tắc đường. Và có cả một ghi chú được lưu lại trên thẻ. Ghi chú vỏn
vẹn vài dòng:
“Một ngày nào đó sẽ thử chết để xem có bao nhiêu người khóc
mình.”
Tôi đọc xong, click
chuột trái, format lại toàn bộ thẻ nhớ. Rồi rút nó ra khỏi máy, tôi bẻ nó trước
khi quẳng vào thùng rác.