Gió mang ký ức thổi thành những cánh hoa - Chương 20 - Phần 2

Chẳng biết là do Trác Siêu Việt đã
uống khá nhiều rượu nên động tác không đủ linh hoạt, hay chiếc bàn trà trước
sofa gây trở ngại, hoặc anh căn bản vốn cố ý, tóm lại, Mộc Mộc không hiểu
chuyện gì đã xảy ra, chỉ thấy cảnh vật xoay chuyển, cơ thể anh và cô đảo ngược,
anh nằm dưới nền nhà, còn cô lại ngã nhào lên người anh...

Trên màn hình vô tuyến, cảm xúc vô
cùng mãnh liệt.

Tư thế của họ còn tạo cảm xúc mạnh
mẽ hơn cả trong phim: Cô nằm sấp trên người anh, hơi thở anh rất nóng, lúc
nhanh lúc chậm thổi bay mái tóc trước trán cô, tim anh cũng đập rất nhanh, nhịp
đập không chút tiết tấu cứ va chạm vào phần mềm mại nơi ngực cô, còn ở phần
thân dưới của anh, một vật cứng rắn cứ ấn chặt vào bắp đùi cô...

Cô và anh đã từng trải qua, đương
nhiên hiểu rõ điều đó có ý nghĩa gì: Anh muốn có cô, ít nhất là cơ thể của anh
muốn...

Vì vậy, khi anh đưa tay ra, đầu ngón
tay chạm vào cổ áo cô, cô căng thẳng đến nỗi quên cả thở, sức lực toàn thân dường
như đều bị rút cạn trong chốc lát, đầu óc cũng rối tung như một mớ bòng bong.
Cô tự nhận thấy đầu óc cô lúc bình thường rất lanh lợi, nhưng cứ gặp Trác Siêu
Việt là lập tức trở nên trống rỗng.

Bàn tay anh chần chừ vài giây nơi cổ áo
cô. Cô cứ ngỡ anh sẽ xé rách nó, không ngờ, anh lại kéo cổ áo đang trễ xuống vì
bị lôi kéo của cô lên cao, đến tận cằm cô... Dường như, anh chỉ muốn bao bọc
kín mít cả người cô đến mức gió cũng không chui lọt.

“Em không sao chứ?” Anh hỏi.

Cô lắc đầu, bởi vì có anh làm nệm, cô
không hề có chút thương tổn.

“Vậy thì, bây giờ em có thể xuống khỏi
người anh được không? Chị dâu.” Hai chữ cuối cùng giống như một vết cắn vô cùng
đau đớn.

“Ờ...” Mộc Mộc bấy giờ mới ý thức được
mình đã nằm trên người anh rất lâu, vội vàng chống cơ thể mềm nhũn của mình
lên, loay hoay mãi, cuối cùng, dưới ánh mắt trợn trừng của Trác Siêu Việt, cô đỏ
bừng mặt, vịn vào tay chiếc sofa bò dậy.

“Xin lỗi, em không cố ý.”

Trác Siêu Việt chẳng thèm nhìn cô nói
gì, nhặt chiếc điều khiển dưới đất lên, tắt ti vi, kết thúc những cảnh phim khiến
người ta ngượng ngùng đỏ mặt rồi mới đứng lên, xoay xoay bả vai và cánh tay.

“Muộn rồi, anh xuống tầng dưới nghỉ
ngơi đây. Em cũng ngủ sớm một chút, còn nữa, buổi tối khi ngủ, đừng quên khóa cửa.”

Nhìn anh rảo bước xuống lầu, Mộc Mộc
quay về phòng mình, khóa cửa lại. Chiếc khóa cửa lạnh ngắt bất giác lại nóng rực
trong lòng bàn tay cô...

Cô nam quả nữ ở chung một nhà, cô rất
muốn biết, nếu cô không khóa cửa, sẽ xảy ra chuyện gì?

Liệu anh có nhất thời nông nổi, nửa đêm
xông vào phòng cô? Sau đó...

Cô dù có phản kháng cũng không thể thắng
nổi sức mạnh của anh.

Sau đó nữa thì sao? Anh chắc sẽ hối hận
và tự dằn vặt mình? Rốt cuộc, giờ đây cô vẫn là bạn gái của anh trai anh, tình
cảm của anh và anh trai lại tốt như vậy...

Hít thở sâu đến lần thứ n, sự rạo rực
trong cơ thể đã dịu bớt, Mộc Mộc khóa cửa lại. Cô biết, Trác Siêu Việt không chỉ
muốn bảo cô khóa một cánh cửa, anh còn muốn cô khóa chặt trái tim không chịu ngủ
yên kia, toàn tâm toàn ý yêu Trác Siêu Nhiên.

Nếu đó là điều anh muốn, cô có thể làm
được, cô nhất định sẽ làm được.

Đã quen với cuộc sống không có quy luật,
Mộc Mộc cứ lật đi lật lại trên giường rất lâu, không sao ngủ được. Điện thoại
bên gối vang lên tiếng chuông báo có tin nhắn mới, cô cầm lên xem, màn hình hiện
lên tên của Trác Siêu Nhiên. “Sống ở nhà anh có quen không?”

Ngẩn người cầm điện thoại hồi lâu, cô mới
trả lời bằng ba chữ: “Ừm, cũng ổn.”

“Siêu Việt không bắt nạt em chứ?” Phía
cuối tin nhắn, anh thêm vào một ký hiệu mặt cười, tỏ ý đang trêu đùa.

“Không, anh ấy nói sẽ tôn kính em như
tôn kính thánh mẫu Maria.”

“Ha ha, vậy thì anh yên tâm rồi.”

“Siêu Nhiên, anh có thể nói cho em biết,
tại sao anh lại thích em không?”

Mười mấy phút sau anh mới trả lời: “Anh
cũng không nói rõ được, chỉ là có cảm giác muốn chăm sóc, bảo vệ em, muốn đối xử
với em tốt một chút.”

Không có những lời lẽ bay bổng, không
có sự ngọt ngào thân mật, một tình cảm dịu dàng bình lặng như nước, nhưng mang
lại cho người ta sự cảm động sâu sắc nhất.

“Anh thực sự là một người đàn ông tốt,
nếu như có một ngày, chúng ta không thể ở bên nhau, đó chắc chắn là vì ông tơ
bà nguyệt muốn mang tới cho anh một cô gái tốt hơn em hàng vạn lần.”

“Anh nghĩ rằng, con gái khi muốn chia
tay với con trai mới nói những lời như vậy.” Ngay sau đó, anh lại gửi tiếp một
tin nhắn: “Mộc Mộc, có phải em đã gặp chuyện gì rồi không?”

Cầm chiếc điện thoại trong tay, Mộc Mộc
đang nghĩ xem phải làm thế nào với Trác Siêu Nhiên thì mới là tốt nhất, ngoài cửa
bỗng vang lên tiếng gõ rất to, trái tim cô bỗng nhiên nghẹn lại.

Phấp phỏng lo âu mở cửa phòng, cô len
lén nhìn qua khe cửa còn chưa được mở rộng, Trác Siêu Việt mặc một chiếc áo tắm
còn đang ướt một nửa, bộ dạng xem ra vừa mới tắm, những giọt nước tí tách nhỏ
xuống từ trên mái tóc anh, thảm trải sàn ướt sũng một mảng.

“Có chuyện gì không?”

“Em đã nói gì với anh ấy?” Anh hỏi lại.

Mộc Mộc lắc đầu, cô còn chưa kịp nói gì
mà.

“Ban nãy anh ấy vừa gọi điện cho anh, hỏi
xem có phải em đã gặp chuyện gì không.” Khuôn mặt Trác Siêu Việt lộ rõ vẻ thiếu
kiên nhẫn, khuyên bảo cô hết mọi nhẽ: “Sắp tới lễ duyệt binh rồi, trong doanh
trại còn một đống việc đang chờ anh ấy. Em rỗi rãi không có việc gì thì ngủ sớm
đi, để anh ấy nhẹ đầu một chút, có được không?”

“Ừm, em biết rồi.” Cô gật đầu thật mạnh.

Anh hài lòng đóng cửa lại, Mộc Mộc lập
tức nhắn tin cho Trác Siêu Nhiên: “Em rất ổn. Anh còn rất nhiều việc phải làm,
không cần phải lo cho em, em có thể tự chăm sóc tốt cho mình.”

“Gần đây anh thật sự rất bận, tuần sau
chắc sẽ có ngày nghỉ, anh sẽ về thăm em.”

“Vâng. Anh nghỉ sớm đi nhé, chúc ngủ
ngon!”

Anh trả lời: “Năm phút nữa còn phải tập
hợp khẩn cấp.”

Xem ra, anh thật sự rất bận, cô không
nên khiến anh phân tâm.

Sáng sớm, Mộc Mộc bị đánh thức bởi những
tiếng sột soạt, dụi mắt ngồi dậy, liền ngửi thấy mùi thơm của thịt nướng trên
bánh pizza hiệu Morgan, nước miếng cứ không ngừng tuôn chảy.

Cô trèo xuống giường, mở hé cửa phòng,
chỉ thấy trên bàn có một chiếc bánh pizza mới mua, tỏa ra mùi hương mà cô yêu thích
nhất. Trác Siêu Việt trong bộ đồ thể thao màu trắng đang đứng cạnh cửa sổ, cầm
chiếc khăn mặt màu trắng trong tay lau mồ hôi trên trán, nhìn điệu bộ chắc là
anh vừa mới đi tập thể dục về. Anh đứng dưới trời xanh mây trắng, toát lên một
khí chất không miêu tả được thành lời, tự nhiên thoải mái không chút gò bó, còn
có cả chút ấm áp và thân thiết giống như ánh sáng mặt trời, anh và người đàn
ông tinh quái, ngang ngược trong ký ức của cô dường như là hai người khác hẳn
nhau.

Nghe thấy tiếng kẹt cửa, anh quay người
lại, khuôn mặt rạng rỡ cứ chiếu thẳng vào tận đáy trái tim cô. “Em dậy rồi à?”

“Ừm.” Cô cũng cười, không khí của buổi
sớm mai vô cùng trong lành.

“Ăn nhanh lên, ăn sáng xong, anh đưa em
đến một nơi.”

“Nơi nào vậy?”

“Đến đó rồi em sẽ biết.”

Suốt cả chặng đường đi, Mộc Mộc cứ dò
đoán mãi, Trác Siêu Việt liệu có thể đưa cô đi đâu, thậm chí cả khách sạn cô
cũng nghĩ tới, nhưng vẫn không sao đoán được, cuối cùng, xe của anh rẽ vào cung
điện âm nhạc nổi tiếng của thành phố S, Học viện Âm nhạc thành phố S.

Mặc dù không có danh tiếng lâu đời như
Học viện Âm nhạc Trung ương, nhưng Học viện Âm nhạc giàu truyền thống này đã từng
là nơi mà cô muốn bước chân vào nhất.

Lúc cô còn nhỏ, bố đã dắt tay cô đi
trên con đường yên tĩnh rợp bóng cây này không biết bao lần, lắng nghe những tiếng
đàn vọng ra từ các lớp học. Bố nói, điều ân hận nhất trong cuộc đời bố là không
thi đỗ vào Học viện Âm nhạc này, bố bảo cô nhất định phải cố gắng, nhất định phải
thi đỗ vào đây, hoặc thi vào một trường học tốt hơn nữa.

Cô đã nhận lời với bố, nhưng chưa làm
được.

Trước tòa giảng đường mộc mạc cổ xưa, Mộc
Mộc đứng ngây người, cô như nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của bố trên bậc thềm,
khom lưng xuống, yêu chiều vỗ vỗ vào vai cô, “Mộc Mộc, hãy cố gắng chăm chỉ luyện
đàn, sau này đến học ở đây, được không?”

Cô lảo đảo lùi lại một bước, “Tại sao lại
đưa em tới đây?”

“Đây chẳng phải là nơi em muốn đến nhất
hay sao?”

Nhưng...

Cô còn chưa hiểu rõ tình hình, đã bị
Trác Siêu Việt kéo vào cửa phòng Tài vụ. Một người đàn ông trung niên gầy gò nhìn
thấy họ, nở nụ cười rạng rỡ, nhiệt tình chào hỏi, còn gọi điện thoại nội bộ,
thông báo cho cấp dưới dời cuộc họp lát nữa sang buổi chiều.

Biểu hiện của Trác Siêu Việt lại rất lạnh
nhạt, thong thả ngồi xuống sofa, hỏi một cách bình thản: “Trưởng phòng Lưu,
chuyện hôm qua tôi nói với anh...”

Chưa đợi anh nói hết, trưởng phòng Lưu
đã vội vàng trả lời: “Không có vấn đề gì, tất cả mọi thủ tục đều đã lo ổn thỏa
rồi.”

“Tiền án của cô ấy, còn cả cổ họng nữa,
không vấn đề gì chứ?”

“Anh đã có lời, vấn đề gì cũng đều
không còn là vấn đề nữa.” Trưởng phòng Lưu nói, “Chỉ cần không chọn khoa Biểu
diễn và khoa Nghệ thuật truyền thông, tất cả các khoa khác đều có thể được.”

“Ừm, còn việc chuyển hồ sơ thì sao?”

“Việc này hơi khó giải quyết một chút,
hôm qua tôi đã trao đổi với phòng Giáo vụ, hiện giờ công tác tuyển sinh đã kết
thúc, không còn chuyển hồ sơ được nữa. Chỉ có thể để cô ấy vào học lớp dự bị, đợi
đến tháng Sáu sang năm, sau khi tham gia kỳ thi thống nhất trên toàn quốc,
chúng tôi mới có thể chính thức làm hồ sơ trúng tuyển.”

Trác Siêu Việt khẽ nhíu mày: “Vậy chẳng
phải sẽ lỡ mất một năm hay sao?”

“Không đâu, không đâu, chỉ cần vào được
trường của chúng tôi, tất cả đều dễ xử lý thôi.”

“Ồ.”

Trưởng phòng Lưu lấy từ trên bàn một
túi hồ sơ, bước đến đưa cho Trác Siêu Việt, ánh mắt bất giác lại liếc nhìn về
phía Mộc Mộc, “Đây là một số tờ khai bắt buộc, cần phải điền thông tin.”

“Ừm.” Trác Siêu Việt nhận lấy, rút các
tờ khai ra xem, dúi vào tay Mộc Mộc: “Qua bên kia điền thông tin đi.”

Mộc Mộc đọc kỹ từng tờ khai, sơ yếu lý
lịch cơ bản, đơn xin miễn giảm học phí dành cho học sinh có hoàn cảnh đặc biệt
khó khăn, đơn xin ở ký túc xá, còn cả đơn xin học bổng gì gì đó...

Cô biết, chỉ cần điền hết những tờ khai
này, cô đã có thể bước vào Học viện Âm nhạc.

Đây quả thực là việc mà cô luôn mong muốn
ngay cả trong giấc mơ, nhưng vì sao Trác Siêu Việt lại làm việc này vì cô?

Thấy cô có vẻ do dự, Trác Siêu Việt cười
nói: “Không cần phải sợ, không phải là khế ước bán thân đâu.”

Trưởng phòng Lưu cũng cười theo. “Là do
Trác tiên sinh đã có lời, nếu không, trường chúng tôi đâu dám phá lệ... Tháng
Chín, khi đến học, nhớ đừng cho các bạn học biết về tình hình của cô, cho dù ai
hỏi, hãy nói là cô thi vào trường một cách bình thường.”

“Tại sao anh phải làm như vậy?” Mộc Mộc
hỏi một cách vô thanh.

Trác Siêu Việt không trả lời, giật lấy
các tờ khai trong tay cô, cúi xuống điền thông tin, chỗ nào không biết, anh bỏ
qua luôn.

Trưởng phòng Lưu không nói gì, đôi mắt
tinh anh lướt nhìn khắp người bọn họ, dường như đã hiểu rõ điều gì đó, còn đến
trước mặt Mộc Mộc, nói với cô một cách hòa nhã, thân thiện: “Sau này, khi ở Học
viện, nếu gặp bất kỳ khó khăn gì, cứ đến tìm tôi, đừng ngại.”

Cô bối rối gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn
chăm chú vào đầu bút đang múa lượn trong tay Trác Siêu Việt...

Điền xong các tờ khai, ký tên xong,
Trác Siêu Việt đưa Mộc Mộc rời khỏi đó.

Trên con đường nhỏ yên tĩnh, cô níu lấy
cánh tay Trác Siêu Việt, vòng đến trước mặt anh, “Tại sao lại giúp em?”

“Bởi vì em là chị dâu của anh, anh làm
gì cho em cũng là điều nên làm. Huống hồ, việc này lại dễ như trở bàn tay...”

“Nếu như em không phải là chị dâu của
anh thì sao?”

“Nếu em không phải là...” Anh rút cánh
tay đang bị cô níu chặt về, điềm nhiên mỉm cười, “Thậm chí nhìn anh cũng không
thèm!”

Những giọt nước mắt nóng hổi trào ra từ
khóe mắt, cô lắc đầu, “Trác Siêu Việt, anh còn nhớ... anh còn nhớ em, nhớ những
lời chúng ta đã từng nói.”

Ánh mặt trời xuyên qua các nhành lá,
chiếu vào khuôn mặt anh, tạo nên những vết lốm đốm.

“Tại sao anh phải học cách đọc khẩu
hình?” Câu hỏi này, khi Mộc Mộc và Trác Siêu Việt ôm nhau lần cuối, cô đã rất
muốn hỏi, nhưng cô không đủ dũng khí, sợ anh sẽ cười nhạo cô. Giờ đây, khi đã lấy
hết can đảm để hỏi, thứ đổi lại được quả nhiên là sự chế giễu.

“Em cho rằng anh học vì lý do gì?”

Trác Siêu Việt bĩu môi giễu cợt, lông
mày hơi nhướng lên, không hề che giấu vẻ kiêu căng, ngạo mạn. “Em nghĩ rằng là
vì anh muốn hiểu được những lời em nói? Hay là, em nghĩ rằng bốn năm qua, ngày
nào anh cũng đi tìm em, mong đợi đến một ngày chúng ta sẽ được gặp lại?”

Ngữ điệu và thần thái của anh giống như
đang nói về một chuyện gì đó rất nực cười. “Tô Mộc Mộc, em cho rằng điều đó có
khả năng sao? Anh muốn có người phụ nữ như thế nào mà chẳng được, sao phải nhớ
nhung một cô gái đã bán mình chỉ vì năm vạn đồng?”

Mộc Mộc bị anh cười nhạo đến nỗi sắc mặt
trắng nhợt, đặc biệt câu “bán mình chỉ vì năm vạn đồng” như điểm trúng vào tử
huyệt của cô, khiến cô hổ thẹn đến nỗi chỉ muốn đào một cái hố mà chui xuống.

“Em không có ý đó...” Cô cố gắng kìm
nén nỗi buồn bực trong lòng, yếu ớt mở miệng. “Chỉ là em không hiểu được, tại
sao anh lại tốt với em như vậy?”

“Em cho rằng anh giúp em vào Học viện
Âm nhạc là đối tốt với em?” Trác Siêu Việt cười lạnh lùng, “Được thôi, cứ cho
là anh đối tốt với em, âu cũng là vì anh thương hại em. Em là người phụ nữ đáng
thương nhất mà anh từng gặp, không nói được, ở độ tuổi vị thành niên đã phải
bán mình cứu mẹ, năm mười bảy tuổi còn bị bố nuôi cưỡng hiếp, đã giết người, ngồi
tù, bốn năm sau được ra tù, lại nhận nhầm người, phụ một tấm chân tình của một
người đàn ông...”

Những chuyện cũ đáng xấu hổ bị Trác
Siêu Việt khều ngón tay gợi lại, câu nào cũng chói tai. Mộc Mộc đưa tay lên ngực,
hít thở khó nhọc.

“Cho dù chúng ta không quen biết nhau,
anh cũng sẽ giúp em, huống hồ anh còn là người đàn ông đầu tiên của em, làm cho
em một việc gì đó cũng đáng thôi...” Giọng nói lạnh lùng vô tình của anh đã giẫm
đạp tan tành chút lòng tự trọng của Mộc Mộc.

“Tôi đáng thương đấy!” Bản tính ương bướng
từ trong xương tủy lại trỗi dậy, cô ngắt lời anh, dùng toàn bộ sức lực hét lên
với anh. “Tôi là đồ ngu ngốc nực cười! Nhưng tôi không cần anh thương hại! Trác
Siêu Việt, hãy thu cái vẻ thương hại của anh lại! Tôi không cần điều đó! Tôi dù
có sa đọa tới mức ngày nào cũng đi bán mình, cũng không cần anh phải thương hại
tôi!”

Hét xong, không đợi anh nói, Mộc Mộc
quay người chạy ra khỏi con đường nhỏ râm mát. Cô cứ chạy về phía trước, cảnh vật
xung quanh chao đảo, cô không phân biệt được phương hướng, cũng không nghĩ xem
mình cần đi đâu, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, không muốn nghe thấy tiếng cười đầy
chế giễu của Trác Siêu Việt nữa.

Cô cứ nghĩ nhà tù và cây gậy tàn khốc của
giám ngục đã mài nhẵn sự ương bướng và gai góc của cô, bất cứ điều gì cô cũng
có thể nhẫn nhịn, hóa ra, cô đã nhầm, Trác Siêu Việt vẫn có thể khiêu khích được
chút kiêu ngạo còn sót lại trong xương tủy cô.

Cô tức giận, phẫn nộ, căm hận anh, thậm
chí còn có chút ân hận vì đã quen biết anh.

Anh không nên phá hoại hình ảnh đẹp đẽ
đó trong lòng cô. Cũng giống như một quyển sách mà cô rất yêu thích, ngày nào
cũng nâng niu trên tay không nỡ mở ra đọc, bỗng nhiên một ngày nào đó mở ra
xem, phát hiện ra bên trong đã bị người ta gạch xóa lem nhem, bộ mặt đã bị thay
đổi hoàn toàn.

Chạy được mười mấy phút, Mộc Mộc đã mệt
đứt hơi, chuyển sang đi bộ, sau đó, khi không còn hơi sức để đi tiếp, cô vịn
tay vào một cái cây bên cạnh, hổn hển hít thở, cổ họng khô rát đến nỗi sắp cháy
bỏng.

Một chai nước khoáng hiệu Nông Phu Sơn
Tuyền xuất hiện trước mắt cô, cô khó nhọc hít thở, ngước mắt lên, Trác Siêu Việt
đang đứng ngay trước mặt, sắc mặt không đỏ, hơi thở bình thường, nở một nụ cười
thoải mái, nhẹ nhõm.

“Chạy mệt rồi thì nghỉ ngơi đi, uống
chút nước, lấy lại sức rồi chạy tiếp.”

Cô nghiến răng nghiến lợi, vỗ vỗ vào ngực,
cổ họng tắc nghẹn không thốt lên được lời nào.

“Em không cần phải lo cho anh, anh
không mệt. Chút vận động nhỏ này, đối với anh, chẳng thấm tháp gì.”

“Anh!” Mộc Mộc muốn mắng anh, nhưng thở
còn chẳng kịp, chỉ có thể giậm giậm chân, tiếp tục đi về phía trước trong khi bụng
dưới hơi đau.

Trác Siêu Việt đuổi theo, ngó nhìn
quang cảnh xung quanh, chỉ tay vào tòa nhà cách đó không xa, “Bên kia có một
quán lẩu không tồi, thịt dê non thượng hạng, thịt bò cũng rất tươi mềm, còn có
cả rượu Mã Nãi của Mông Cổ tự ủ nữa, lát nữa em chạy tới đó, có thể vào trong nếm
thử.”

“Anh rốt cuộc đang muốn gì?!” Cô dừng lại,
tức giận nhìn anh.

“Anh muốn xin lỗi em.” Anh chuyển sang
một vẻ mặt rất thành khẩn, “Những lời nói ban nãy của anh có thể hơi... làm tổn
thương lòng tự trọng của em, anh xin lỗi!”

Chỉ “hơi” thôi ư? Lòng tự trọng của cô
đã nát vụn rồi.

Cô quay mặt đi, quyết định sẽ không tha
thứ cho anh.

“Nếu không, anh nói thế này nhé: Anh đối
tốt với em, là bởi vì anh không muốn nhìn thấy một cô gái trẻ trung xinh xắn,
vô cùng tài hoa như em phải chịu đủ sự ức hiếp, chịu nhiều nỗi nhọc nhằn, vì vậy
anh muốn giúp em...” Trác Siêu Việt hắng giọng, nghiêm túc nói: “Là một quân
nhân đã xuất ngũ, từ trước tới giờ anh chưa từng quên sự giáo dục của Đảng và
nhà nước, phải vì nhân dân phục vụ, trừng trị cái ác, biểu dương cái thiện...
Anh nói như vậy, trong lòng em đã dễ chịu hơn chưa?”

Mộc Mộc sững người lại, cô phát hiện ra
mình càng ngày càng không hiểu anh, trong nụ cười thiên biến vạn hóa của anh,
đâu là thật, đâu là giả?

Thấy sắc mặt cô đã bớt giận dữ, Trác
Siêu Việt chuyển sang ngữ điệu bông đùa: “Em chơi piano hay như vậy, sau khi được
học hành chuyên nghiệp ở Học viện Âm nhạc, chưa biết chừng sau này có thể trở
thành một nhà soạn nhạc... Khi nào em thành công, nhớ đừng quên báo đáp anh đấy
nhé!”

Lần này, Mộc Mộc thực sự đã bị anh làm
cho tức đến nỗi không thể nói gì được nữa. Có đánh mắng anh cũng không được, vậy
là, cô hằn học giật lấy chai nước suối trong tay anh, uống một hơi hết hơn nửa
chai, cổ họng khô rát đã dịu đi nhiều, lồng ngực tắc nghẹn vì tức giận cũng đã
được giải tỏa.

“Hết giận rồi à?” Anh cười hỏi. “Anh mời
em đi ăn lẩu cho hạ hỏa nhé, thế nào?”

“Anh cố ý nói những lời đó, đúng
không?”

Nụ cười của anh có chút đờ đẫn.

“Anh cố ý nói những lời làm tổn thương
người khác là muốn để em hiểu rằng, anh không hoàn mỹ như em tưởng tượng, anh
hoàn toàn không xứng đáng để em yêu.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3