Vô tâm - Quyển I - Chương 10 - 11

Chương 10

Sau khi ta đàn xong
khúc nhạc, cũng không có người đến làm khó ta nữa, nhưng ánh mắt Linh Chiêu
nhìn ta lại có thêm vài phần uất hận. Ta không rảnh bận tâm, trong lòng chỉ
nhớ tới ánh mắt vừa rồi của Tư Mã Cẩn Du. Nhưng Tư Mã Cẩn Du cũng không tới
tìm ta gây phiền toái, mà lại sớm rời khỏi yến tiệc.

Ta thở phào nhẹ
nhõm.

Khi yến hội chấm dứt,
huynh trưởng bị các bạn đồng liêu giữ lại nâng cốc nói chuyện phiếm, ta đành
phải về phủ một mình. Rất nhanh đã về tới Vương phủ, ta lặng lẽ phân phó phu
xe rẽ vào một con ngõ, xe dừng lại cách Tần Lâu Sở Quán chỉ hơn trăm bước.

Ta nói với phu xe
là thiên kim Công bộ Thượng thư đã hẹn ta, ta sẽ tới nơi hẹn một mình, một nén
nhang sau sẽ trở lại.

Ta tiến vào Nam
Phong Quán, tú bà tinh mắt thấy ta, nhưng cũng không lên tiếng, mà nhắm
mắt lại coi như không nhìn thấy gì. Chỉ có lúc này, ta mới phát hiện có quyền
thế thật tốt, nghĩ đến lúc Tư Mã Cẩn Du chỉnh ta, chắc cũng có cảm nhận
như này.

Ta vụng trộm tiến
vào Nghênh Phong Các.

Dịch Phong ngừng cởi
áo, tựa nửa người vào cửa sổ, ánh trăng cô đơn, nhưng dáng người của Dịch
Phong còn cô đơn hơn. Ta khẽ bước tới, Dịch Phong cũng không quay đầu lại
nhìn ta mà thản nhiên nói:

“Quận chúa thật
có nhã hứng, sắp nửa đêm rồi còn tới chỗ ta.”

Ta sờ sờ mũi, hỏi:
“Sao ngươi biết là ta?”

“Ngoại trừ Quận
chúa, còn có ai có thể im hơi lặng tiếng vào Nghênh Phong Các của ta chứ?”
Dịch Phong quay đầu lại, ánh mắt cô đơn và lạnh lùng, quen biết hắn đã năm năm
nay nhưng chưa bao giờ thấy lạnh lùng vô tình như vậy, “Hay Quận chúa nghĩ
Nghênh Phong Các không có người trông coi? A Tần và A Khánh đều là cao thủ võ
lâm, mỗi lần Quận chúa cách Nghênh Phong Các của ta chưa đến trăm bước, bọn
họ liền im lặng lui xuống.”

Ta hơi đến gần,
phát hiện trên người Dịch Phong ngoài mùi thơm Cam tùng còn có mùi rượu.

“Ngươi uống rượu?”

“Đúng vậy, người ta
vẫn nói uống rượu có thể tiêu sầu, nhưng ta càng uống lại càng sầu thêm. Quận
chúa, người nói xem là vì sao?”

Ta nhíu mày hỏi:
“Ngươi có tâm sự?”

Dịch Phong tới gần
ta, “Quận chúa đang quan tâm ta à?” Hắn mỉm cười, “Không, Quận chúa vĩnh
viễn sẽ không quan tâm ta, điều người quan tâm chỉ là ta say sẽ không thể đàn
cho người nghe mà thôi. Đến đây đến đây, muốn nghe đàn, ta sẽ đàn cho người
nghe. Ta chỉ là một con người nhỏ bé, chỉ là một quân cờ mặc sức các người chơi
đùa, có thể đánh đàn cho Quận chúa, là vinh hạnh của ta mới đúng.”

Dịch Phong ôm đàn cổ
qua, một tay ôm nghiêng, như đó chỉ là cây đàn tì bà bình thường, năm ngón
tay khẽ chạm dây đàn, tiếng đàn hỗn độn, âm thanh chói tai. Ta đi tới đoạt lấy
cây đàn của hắn, giọng lạnh lùng:

“Dịch Phong, ngươi say rồi.”

“Ta không say.” Ánh mắt Dịch Phong trong suốt, hắn
thấp giọng nói: “Ta chỉ là không cam lòng.”

Ta hỏi: “Ngươi không cam lòng điều gì? Nếu ngươi muốn
một chức quan, Thái tử có thể thỏa mãn ngươi.”

Dịch Phong hình như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối
cùng lại nặng nề ngậm miệng lại. Hắn chậm rãi lắc đầu, chậm chạp nói: “Không,
người không hiểu. Cái gì người cũng không hiểu.” Hắn nhếch môi cười, “Cái gì
cũng không hiểu thật tốt.”

Ta không hiểu gì cả, tối nay Dịch Phong thật kì lạ.
Bỗng dưng nhớ tới chuyện trong cung, ta hỏi:

“Tối nay ngươi vẫn luôn ở đây?”

Dịch Phong hỏi ngược lại: “Nếu không, Quận chúa
nghĩ ta phải ở đâu?”

“Nhưng ngươi…” Nói được một nửa, ta lại nuốt xuống.
Dịch Phong không muốn nói cho ta biết. Dù ta có nói thì hắn cũng sẽ không thừa
nhận. Ta than nhẹ một tiếng, thử thăm dò hỏi: “Dịch Phong, ngươi rốt cuộc bị
sao vậy?” Kì thật ta rất muốn hỏi, có phải Tam hoàng tử uy hiếp ngươi điều gì
không, nhưng ta không thể hỏi thành lời.

Dịch Phong nhìn ta chằm chằm, quan sát ta một lúc
lâu. Hắn bỗng nhiên vươn tay đoạt đàn trong lòng ta, “Quận chúa, ta đàn một
khúc cho người nghe nhé.” Nói xong, Dịch Phong quả thực đàn một khúc cho ta
nghe, vẫn tiếng đàn trong trẻo nhưng thật cô đơn ấy, ta nghe mà cảm thấy thê
lương.

Đàn xong một khúc, Dịch Phong lại nói: “Ta lại thổi
cho Quận chúa nghe một khúc nữa nhé.” Hắn đưa cây sáo lên môi, tiếng sáo
róc rách cũng không thể tả hết tâm tư phức tạp mơ hồ…

Thổi xong một khúc, Dịch Phong vẫn không dừng lại,
hắn lại thổi cho ta nghe thêm một khúc khác. Một khúc lại một khúc nữa, ta cũng
không đếm được Dịch Phong đã thổi hết bao nhiêu khúc. Cho đến khi môi và lưỡi Dịch
Phong đều khô, hắn mới dừng lại, hai tay nâng sáo đến trước mặt ta, “Năm năm
nay tạ ơn Quận chúa đã quan tâm chăm sóc, cây sáo này năm đó Quận chúa tặng
cho ta, nay vật trả lại chủ. Để cảm tạ đại ân của Quận chúa, đời này Minh Viễn
sẽ không bao giờ động tới sáo nữa.”

Ta rất lâu cũng không nói tiếng nào.

Dịch Phong cũng bất động, dường như nếu ta không nhận
cây sáo thì hắn sẽ vĩnh viễn giữ nguyên tư thế này. Ta đột nhiên khẽ cười một
tiếng, “Dịch Phong đang nói đùa với ta à?”

“Minh Viễn không dám nói đùa với Quận chúa ạ.”

Ta hỏi: “Có phải có kẻ nào uy hiếp ngươi không?”

“Chưa từng có ai uy hiếp Minh Viễn ạ.”

Giọng điệu này của Dịch Phong khiến ta nghe mà
nổi hết gân xanh, ta tức giận hỏi: “Vậy ngươi nói đi, tại sao lại đột nhiên
kiên quyết muốn chấm dứt mọi chuyện với ta?”

“Minh Viễn thân phận hèn mọn, không xứng với hai chữ
giao tình cùng Quận chúa ạ.”

“Ngươi…” Ta tức đến nói không ra lời.

Lúc này Dịch Phong lại nói: “Nếu Quận chúa thích
tiếng đàn của Minh Viễn, sau này không cần tới đây nữa, bên cạnh Quận chúa
đã có người còn đàn hay hơn ta. Nay Minh Viễn đã là người của Thái tử, thân
phận của Quận chúa sẽ gây khó xử, mong Quận chúa từ nay về sau đừng tới
Nghênh Phong Các nữa.”

Dịch Phong tuyệt tình như thế, thật ngoài dự kiến của
ta. Ta quan sát khuôn mặt của hắn, trên mặt tràn ngập hai chữ nghiêm túc, không
giống đang nói đùa, cũng không giống nói nhảm khi say. Ta suy tư một hồi mới
hỏi:

“Ngươi thật sự nghiêm túc?”

Dịch Phong gật đầu.

Ta hỏi: “Ngươi mới vừa nói bên cạnh ta có người còn
đàn hay hơn ngươi là ai?”

Dịch Phong nói: “Mùng năm tháng ba, Tây Lăng vương
đã mở tiệc nghênh đón thần y.”

Ta thoáng giật mình, “Ngươi nói… sư phụ ta?”

Dịch Phong hành lễ với ta, “Quận chúa, đã đến lúc
từ biệt rồi.”

Ta quan sát Dịch Phong thật kĩ, dứt khoát lưu
loát nói: “Được.”

Rời khỏi Tần Lâu Sở Quán, khi ta tới chỗ xe ngựa,
phát hiện bên cạnh phu xe đã có thêm Đào Chi. Đào Chi cười vui vẻ nói với ta:

“Sau khi Thế tử hồi phủ không thấy Quận chúa liền
sai muội ra ngoài tìm người, muội đoán có lẽ Quận chúa sẽ đến chỗ người
quen nên tới nơi này tìm kiếm, vừa tới đã thấy xe ngựa của Vương phủ, bèn ngồi
đây chờ Quận chúa với Lưu đại ca.”

Nha hoàn này quá hiểu ta mà, biết rõ ta sẽ tới Tần
Lâu Sở Quán tìm Dịch Phong nhưng cũng không nói rõ trước mặt phu xe, hẳn là muốn
để lại mặt mũi cho ta.

Ta cười nói: “Lên
xe đi.”

Khi xe ngựa hồi phủ,
Đào Chi nhỏ giọng nói: “Thế tử lừa Vương gia nói Quận chúa đã ngủ rồi, bảo
Quận chúa đi vào từ cửa sau. Lần sau Quận chúa đến gặp Dịch Phong công tử,
người nên nói trước với tụi muội, bằng không chờ Vương gia hay Vương phi hỏi,
sẽ khó có thể che giấu.”

Ta thản nhiên nói:
“Không có lần sau đâu, ta sẽ không đi gặp Dịch Phong nữa.”

Đào Chi “Hả” một
tiếng, “Quận chúa, người không thích Dịch Phong nữa hả?”

Ta nói: “Dịch Phong
với ta đã cắt đứt rồi.”

Đào Chi cắn môi hỏi
ta: “Quận chúa, người có buồn không?”

“Trong lòng có chút
tiếc nuối, qua một thời gian sẽ tốt thôi.”

Đào Chi lại hỏi:
“Nhưng Quận chúa đã có giao tình với Dịch Phong công tử năm năm nay, nói cắt
liền cắt, trong lòng Quận chúa thật sự không cảm thấy có chút không nỡ ạ?”

Ta cười nói: “Dịch
Phong nói, sư phụ còn đàn hay hơn hắn.”

Đào Chi không lên
tiếng nữa.

Ta vén màn nhìn ra
ngoài cửa xe, bóng đêm nặng nề, mây đen che trăng, nếu cẩn thận quan sát còn
có thể nhìn thấy chuồn chuồn đang bay rất thấp.

Tối nay đã xảy ra
không ít chuyện, thoạt nhìn hình như cũng không có chuyện gì đáng lo, nhưng
lại giống một khối mạng nhện, nhìn có vẻ rất bình thường, nhưng khi bị cuốn
vào sẽ làm cho người ta khó có thể thoát khỏi. Quá phiền toái mà, ta vung
đao chém tới, mạng nhện bị phá tan, những chuyện phiền toái cũng biến mất.

Còn ta vẫn là Bình
Nguyệt Quận chúa vô tâm vô phế.

Nhưng có một số việc
cũng không phải ta muốn cự tuyệt là có thể cự tuyệt, ví dụ như thằng nhãi Tư Mã
Cẩn Du này. Ngày thứ ba sau khi Hạ yến kết thúc, Tư Mã Cẩn Du mời ta đi Tướng
Quốc Tự nghe Liễu Không đại sư giảng kinh.

Vì Thái tử điện hạ
mời nên xe ngựa đã chạy tới trước cổng Vương phủ đón ta, phía sau là đám tùy
tùng. Xe ngựa của Đông cung Thái tử lại đối đầu với xe ngựa của Tam hoàng tử
trước cửa Tây Lăng vương phủ, nương sợ sẽ có chuyện, đành phải nói với ta:

“A Uyển, khổ cho con rồi.”

Ta nhìn bầu trời, phía chân trời mây đen đang ập tới,
thoạt nhìn sắp có mưa to. Thời tiết như này Tư Mã Cẩn Du lại mời ta đi Tướng
Quốc Tự, cũng không biết có ý định gì. Nhưng với tình cảnh này, ta cũng chỉ có
thể kiên nhẫn đi theo.

Ta dẫn Đào Chi và Lê Tâm lên xe.

Xe ngựa của Thái tử rất xa hoa, ta còn chưa đến gần
đã ngửi thấy mùi thơm của gỗ Trầm hương. Phải biết rằng gỗ Trầm hương ở Nam
triều có giá vạn lượng vàng, nhưng Tư Mã Cẩn Du lại dùng để làm xe ngựa, đúng
là phong cách của Thái tử.

Trong xe ngựa tương đối rộng rãi, Tư Mã Cẩn Du nằm
nửa người trên tấm đệm tơ lụa màu vàng óng ánh, một tay chống đầu, mắt phượng
hẹp dài hơi híp lại, như vừa mới tỉnh ngủ. Ta giả bộ như không thấy xiêm y
đang hé mở trước ngực Tư Mã Cẩn Du, cũng coi như không nhìn thấy xương quai
xanh trước ngực tiểu mĩ nhân khiến người ta động tâm kia, mà cụp mắt xuống,
nhẹ giọng nói:

“Bình Nguyệt tham kiến Thái tử điện hạ.”

“Nghi thức xã giao liền miễn đi.”

Tư Mã Cẩn Du làm biếng ngáp một cái, “A Uyển, lại
đây.”

Hả…

Tư Mã Cẩn Du này đúng là không hề khách khí mà,
ta với hắn từ khi nào đã quen thân đến mức có thể gọi thẳng khuê danh của ta
chứ?

Ta không đứng lên, kiên nhẫn nói: “Thái tử điện hạ
gọi khuê danh của Bình Nguyệt, hình như không ổn lắm. Nếu để người khác nghe
thấy, sau này sao Bình Nguyệt dám ra ngoài một mình chứ?”

“Sao? Nàng đang lo lắng à?” Tư Mã Cẩn Du khẽ cười
một tiếng, “Có gì đáng sợ chứ? Không dám ra ngoài một mình thì theo ta là
được.”

Thằng nhãi này thật xấu tính mà! Ai thèm đi với hắn
chứ! Cùng heo cùng chó cũng không cùng với hắn!

Ta run giọng nói: “Bình Nguyệt sợ hãi.”

Tư Mã Cẩn Du hình như hơi mất kiên nhẫn, “Sợ hãi
cái gì? Quan tâm đến mấy thứ nữ tắc đó làm gì? Ta cho phép nàng tới thì nàng
mau đến đây. Hơn nữa, ta với A Tầm tình cảm huynh đệ như tay chân, ta gọi muội
muội của hắn một tiếng A Uyển thì có làm sao?”

Lời này cũng không tệ lắm, coi ta là muội muội, ta mới
nguyện ý đi qua.

Ta hành lễ rồi mới tới ngồi bên cạnh Tư Mã Cẩn
Du. Trong xe ngựa chỉ có ta với Tư Mã Cẩn Du, tài đánh xe của phu xe cũng
khá tốt, cả đường đi cũng không thấy xe xóc nảy nhưng không khí trong xe ngựa
lại khá yên tĩnh, Tư Mã Cẩn Du không nói lời nào mà ta đây cũng không lên
tiếng.

Bỗng dưng, Tư Mã Cẩn Du đích thân bóc một trái vải,
khi ta đang do dự có nên bóc giúp hắn hay không, Tư Mã Cẩn Du đã đưa một trái vải
trắng ngon lành tới trước miệng ta, mắt phượng nhướng lên, “Ăn.”

“…” Da mặt của ta run lên, cảm thấy trái vải trước mắt
như núi đá nặng ngàn cân khiến lòng ta run run.

“Không ăn?”

Ta nói: “Thái y trong cung đã từng nhắc qua, ăn vải
không tốt cho sức khỏe của tiểu nữ.”

Tư Mã Cẩn Du hình như hơi thất vọng, nhưng cũng
không làm khó ta, chỉ nuốt trái vải vào bụng, khi phun hạt ra, hắn bỗng
nhiên hỏi:

“Khúc nhạc đêm hôm đó nàng đã từng nghe ở đâu?”

Ta thành thật bẩm báo, “Nghe trong mộng ạ.”

Câu trả lời này kì thật hơi vô nghĩa, nghe cũng thấy
hoang đường, ta vốn muốn tìm đại một lí do nào đó để gạt Tư Mã Cẩn Du,
nhưng nghĩ đến tính cách ác liệt của Tư Mã Cẩn Du, đành quyết định ăn ngay
nói thật.

Rất kì lạ là Tư Mã Cẩn Du lại mỉm cười nhìn ta, mắt
phượng sáng rực như ánh mặt trời ngày xuân, “Thật trùng hợp, ta cũng từng nghe
thấy nó trong mộng.”

Tác giả: Chương sau sư phụ lên sân…

Chương 11

Thế sự khó lường, ai có thể ngờ sẽ có ngày ta lại
kể cho Tư Mã Cẩn Du nghe chuyện trong mộng của mình. Đối với giấc mộng đã
quấn ta mười sáu năm qua, trong lúc nhất thời muốn ta kể ra, thật sự có chút
khó khăn. Dù sao ta cũng không nhớ rõ, chỉ có thể nhớ loáng thoáng vài cảnh.

Ta liền chọn vài cảnh ấn tượng sâu sắc nhất kể cho
Tư Mã Cẩn Du nghe.

Đầu tiên là cảnh nữ tử trong mộng đứng dưới cây đào
chờ phu quân về, chờ đến khi hoa rơi, quả chín nhưng người nàng mong đợi vẫn
chưa trở về. Vẻ mặt của nữ tử đó rất thê lương, nàng tựa nửa lưng vào cây đào,
dáng người hơi tịch liêu.

Thứ hai là cảnh dưới bầu trời nhuốm màu máu, nữ tử
trong mộng hét lớn “A Uyển đau quá.”

Cuối cùng là cảnh nữ tử xinh xắn ấy gặp sư phụ, áo
trắng như tuyết, ba ngàn hoa đào sáng rực cũng không sánh được nửa điểm tao
nhã của chàng.

Sau khi Tư Mã Cẩn Du nghe xong, vẻ mặt khó hiểu, chỉ
hỏi: “A Uyển nàng kể là Uyển nào?”

Ta suy đoán nói: “Có lẽ Uyển giống tiểu nữ, cũng
có lẽ là Uyển khác, tiểu nữ cũng không biết ạ.” Có lẽ do nói chuyện
với Tư Mã Cẩn Du hồi lâu, ta cũng không sợ hắn nữa, ta tò mò hỏi: “Nghe nói
Thái tử điện hạ cũng thường nằm mơ?”

Tư Mã Cẩn Du liếc
ta một cái, “Hử? Muốn biết?”

Ta ra sức gật đầu như
gà con mổ thóc.

Tư Mã Cẩn Du nhíu mắt
phượng lại, “Muốn làm Thái tử phi?”

Ta cả kinh, ta biểu
đạt tâm nguyện như vậy lúc nào? Ta ra sức lắc đầu, “Không có không có không
có.”

Tư Mã Cẩn Du cười lạnh
một tiếng, trong mắt phượng có ý cười, tuy bây giờ sắc trời đang âm u, thỉnh
thoảng còn có tiếng sấm vang lên, nhưng thằng nhãi này vừa cười lên, cả xe
ngựa cũng sáng lên không ít, đúng là yêu nghiệt mà.

“Văn Chi không nói
cho nàng biết, chỉ có Thái tử phi mới có thể nghe cảnh trong mơ của ta à?”

Ta sợ hãi nói:
“Huynh trưởng chưa từng nói cho Bình Nguyệt biết ạ.”

Tư Mã Cẩn Du thờ ơ
nói: “Người không biết không có tội, ta không trách nàng. Hôm nay tâm trạng
ta thoải mái, kể cho nàng nghe cũng không sao.”

Giờ phút này ta
nào dám nghe, vội vàng nói lảng sang chuyện khác, “Chậu vải này đẹp thật.”

Tư Mã Cẩn Du đưa mắt
về chậu vàng khắc mây, “Nếu nàng thích, tặng cho nàng cũng không sao.”

Đồ của Thái tử điện
hạ không thể nhận bừa, ta hiểu điều này rất rõ, “Đa tạ ý tốt của Thái tử
điện hạ, nhưng quân tử không nên đoạt đồ yêu thích của người khác…”

Tư Mã Cẩn Du cắt
ngang lời ta, “Nàng là quân tử?”

Ta đổ mồ hôi ròng
ròng, sửa lại: “Nữ tử không nên đoạt đồ yêu thích của người khác…”

“Nàng cũng thật kì
quái, tặng đồ thì nàng không nhận, người khác muốn cũng không được đâu.” Tư
Mã Cẩn Du lại bóc vỏ quả vải khác, khi phun hạt, hắn bỗng nhiên bày ra bộ
dáng như vừa tỉnh ngộ, “Cũng đúng, không nên tặng nàng mấy thứ không thú vị
này.”

Sau khi bị Tư Mã Cẩn
Du đánh giá một phen, ta càng đổ nhiều mồ hôi hơn. Có câu nói không sai, gần
vua như gần cọp, người bình thường như ta sao có thể đoán được tâm tư của
người muốn làm Hoàng đế chứ.

Tư Mã Cẩn Du đột
nhiên như nhớ ra cái gì đó, hắn không kiêng dè ta tí nào, trực tiếp mở
ngăn bí mật trong xe ngựa ra. Ta nhìn mà run sợ, Tư Mã Cẩn Du làm như
vậy chẳng lẽ đã coi ta thành người một nhà? Hắn muốn ta giống huynh trưởng
đứng về phía Thái tử đảng?

“Cái này không tồi.”

Trong lòng bàn tay
của Tư Mã Cẩn Du có thêm một cây trâm phỉ thúy khắc hoa màu đỏ, chạm trổ tinh
xảo, phỉ thúy màu đỏ trong suốt dịu dàng. Đồ được lấy từ ngăn bí mật
trong xe ngựa được làm từ gỗ Trầm hương, chắc chắn giá của nó sẽ
khiến người ta líu lưỡi nói không nên lời.

Tư Mã Cẩn Du ngoắc
ngoắc tay, “Lại đây.”

Ta kiên nhẫn lại
gần, Tư Mã Cẩn Du trực tiếp rút cây trâm hình Ngọc lan trên búi tóc của ta
xuống, giơ tay lên, ném thẳng ra ngoài cửa sổ. Ta trợn to hai mắt, cảm thấy da
đầu đột nhiên mát lạnh, Tư Mã Cẩn Du thu tay lại, cây trâm phỉ thúy khắc hoa
màu đỏ trong lòng bàn tay hắn đã biến mất.

Ta theo bản năng
vươn tay lên sờ, rất muốn đấm hắn, thằng nhãi này lại dám cài cây trâm xa xỉ
kia lên đầu ta!

Tư Mã Cẩn Du hài
lòng nói: “Văn Dương với Vinh Hoa đúng là có mắt nhìn. A Uyển, nàng xem
bản Thái tử đối xử với nàng tốt chưa này, muội muội ruột năn nỉ ta cho mà
ta cũng không đồng ý. Nàng còn chưa năn nỉ, ta đã cho nàng rồi.” Nói xong,
Tư Mã Cẩn Du lại chớp mắt nói: “Không được tháo xuống.”

Ta vừa nghe, nội
tâm liền dày đặc sương mù, chỉ cảm thấy một tương lai xám xịt đang bày ra
trước mắt. Tư Mã Cẩn Du nhất định là cố ý cố ý mà.

Đến Tướng Quốc Tự,
bầu trời vẫn đen kịt như trước, hình như sắp nổi bão to. Ta đi phía sau Tư Mã
Cẩn Du, cảm thấy trên đầu như có sức nặng ngàn cân, ép tới mức ta không thở
nổi.

Ta chỉ nghe danh Liễu
Không đại sư, chứ chưa từng gặp mặt Liễu Không đại sư. Ấn tượng đối với Liễu
Không đại sư cũng chỉ có đêm hôm đó nghe lén nương cùng huynh trưởng nói chuyện,
nói cái gì Thẩm Hoành còn chưa từng gặp A Uyển lại có thể nói ra những lời giống
Liễu Không đại sư như đúc.

Ta nghĩ, vị Liễu
Không đại sư này có lẽ đã từng gặp ta.

Tiểu hòa thượng dẫn
ta và Thái tử vào Phật đường, trong Phật đường có rất nhiều người đang ngồi,
nhưng lại vô cùng yên tĩnh, tất cả mọi người đều tập trung tinh thần nghe một
hòa thượng đứng đầu giảng kinh, chắc đó là Liễu Không đại sư rồi.

Tiểu hòa thượng lẳng
lặng dẫn chúng ta tới chỗ ngồi trong một góc khuất, Tư Mã Cẩn Du này là người
sống an nhàn sung sướng mà lại không mất lịch sự chút nào, không có dáng
vẻ như trong xe ngựa, mà lại ngồi ngay ngắn thành kính tĩnh tâm lắng nghe
trên bồ đoàn như một Phật tử.

Ta thấy vậy, cũng
dằn lòng làm theo.

Nhưng rõ ràng, ta
không có khiếu làm Phật tử. Liễu Không đại sư đang giảng chuyện nhân quả tuần
hoàn gì đó, ta vừa nghe được vài câu đã bắt đầu buồn ngủ. Đợi đến khi cả người
tỉnh táo lại, cả Phật đường lớn như vậy cũng chẳng còn mấy người, Tư Mã Cẩn
Du được kinh Phật tẩy lễ, cả người như hơi thay đổi, thần sắc nhìn ta cũng
ít đi vài phần thờ ơ, nhiều thêm vài phần nghiêm túc.

“Bình Nguyệt, nàng
có tin nhân quả kiếp trước kiếp này không?”

Ta suy tư một lát,
đáp: “Không tin. Chuyện kiếp trước, bất luận có bao nhiêu ân oán tình thù thì
khi người chết, đèn tắt cũng coi như kết thúc. Mặc dù có kiếp sau thật, vậy
cũng đã có cách sống của kiếp sau, cần gì phải suy nghĩ những chuyện của kiếp
trước? Tuy nói Phật để ý câu cửa miệng nhân quả tuần hoàn, nhưng tiểu nữ vẫn
cho rằng kiếp trước là kiếp trước, kiếp sau chính là kiếp sau, mặc dù cùng một
người, nhưng cũng không còn là người ấy của kiếp trước.”

“Vậy sau khi chuyển
kiếp luân hồi, trí nhớ về kiếp trước của người ấy sẽ mất chứ?”

Ta không chút nghĩ
ngợi liền nói: “Sẽ quên hết tất cả, đã có cuộc đời mới thì hà cớ chi phải cố
chấp rối rắm chuyện kiếp trước.”

Tư Mã Cẩn Du như
đang ngẫm nghĩ lời ta, hồi lâu cũng không nói gì. Ngược lại giọng của Liễu
Không đại sư lại đột nhiên vang lên, “A di đà Phật, nữ thí chủ quả là một
người thông tuệ.”

Ta quay đầu lại, Liễu
Không đại sư tay cầm chuỗi hạt bằng gỗ Đàn hương đang đứng phía sau ta.

Tư Mã Cẩn Du đứng
dậy, lấy thân phận Thái tử cho Liễu Không đại sư được miễn lễ. Lúc này ta mới
nhớ tới Phật giáo ở Nam triều cực kì cường thịnh, các Quân vương trước đây đều
là Phật tử.

Ta cũng thu người
hành lễ.

Tư Mã Cẩn Du đột
nhiên hỏi: “Đại sư, có phải kiếp trước nàng và ta có quen biết?”

Ta giật mình, Tư Mã
Cẩn Du có ý gì? Chẳng lẽ hắn cho rằng việc ta và hắn nhiều năm nằm mơ giống
nhau là do vướng mắc của kiếp trước? Điều này có hơi hoang đường. Nhưng vẻ
mặt của Tư Mã Cẩn Du lại rất nghiêm túc khiến ta không tìm ra được ý đùa
nào cả.

Liễu Không đại sư
vân vê chuỗi hạt, “A di đà Phật, nhân quả tuần hoàn, kiếp trước kiếp này đều là
thuận theo lẽ trời, Không tức là Sắc, phải hoặc không phải, chung quy sẽ có
một ngày thí chủ có thể tự mình nghĩ thông suốt.”

Ta hỏi: “Đại sư
chính là người tiểu nữ đã được gặp khi còn bé?”

Liễu Không đại sư
chưa trả lời, ngược lại nói: “Nữ thí chủ không đau khổ vì tình, không bị tình cảm
mê hoặc, chung quy đều có lí do cả.”

Ta nghi ngờ hỏi: “Lí
do gì?”

Liễu Không đại sư
nói: “Thời cơ chưa đến, thiên cơ không thể tiết lộ. A di đà Phật, kiếp trước
Nhân, kiếp sau Quả, cuối cùng sẽ có một ngày nữ thí chủ sẽ hiểu được.”

Ta nhủ thầm: Lời
này khác gì không nói. Ta hỏi: “Người xuất gia sẽ không nói dối, lời này là thật
chứ?”

Liễu Không đại sư gật
đầu.

Ta cố chấp hỏi: “Có
phải khi tiểu nữ còn bé đã từng gặp đại sư?”

“A di đà Phật, phải.”

Ta lại hỏi: “Đại sư
đã nói gì với nương của tiểu nữ?” Ngừng một chút, ta lại nói: “Đừng lấy thiên
cơ không thể lộ để qua loa tắc trách.” Tư Mã Cẩn Du có chút không vui, “Bình
Nguyệt, sao nàng có thể nói với Liễu Không đại sư như vậy?”

Liễu Không đại sư
lại một tiếng “A di đà Phật,” “Không sao không sao, người xuất gia đúng là
không thể nói dối, nhưng người xuất gia cũng phải giữ chữ tín.”

Xem ra nương đã nhờ
Liễu Không đại sư giữ kín bí mật, không biết Liễu Không đại sư rốt cuộc đã nói
gì khiến nương khẩn trương đến vậy? Đầu ta chợt lóe lên, chắc chắn là có liên
quan tới giấc mộng đã quấn lấy ta mười sáu năm qua.

Chẳng lẽ A Uyển
trong mộng chính là kiếp trước của ta? Mà sư phụ trong mộng chính là Tư Mã Cẩn
Du?

Suy đoán này
đúng là dọa ta mà, dù thế nào ta cũng không thể đem nam tử áo trắng trong
mộng liên tưởng với tên Thái tử yêu nghiệt này, điều này… cũng chênh lệch
quá xa rồi.

Bỗng dưng, một tia
chớp loáng qua, tiếng sấm ầm ầm lũ lượt kéo đến từ phía chân trời, mưa tầm tã,
cả bầu trời nhất thời hóa thành màn mưa lớn. Bên ngoài màn mưa mông lung, chỉ
có thể loáng thoáng mơ hồ thấy cảnh núi rừng.

Lòng ta sửng sốt,
thầm kêu một tiếng nguy rồi. Mưa như này ít nhất cũng phải rơi mấy canh giờ, nếu
đến tối còn không tạnh, chẳng lẽ ta thật sự phải cùng Tư Mã Cẩn Du ở lại Tướng
Quốc Tự một đêm?

Liễu Không đại sư lại
nói: “Trong chùa đã chuẩn bị thiền phòng[54], mời hai vị thí chủ.”

[54]
Thiền phòng: phòng nghỉ trong chùa.

Ta thở dài, không thể làm gì khác hơn là đi theo Liễu
Không đại sư. May là Liễu Không đại sư sắp xếp để ta và Tư Mã Cẩn Du ở hai gian
thiền phòng, ta ngồi trên ghế trúc, chống cằm nhìn màn mưa bên ngoài, trong
lòng vô cùng phiền muộn.

Lê Tâm rót cho ta chén trà nóng, “Quận chúa, uống
chút trà nóng đi, chớ để cảm lạnh.”

Đào Chi lo lắng hỏi: “Quận chúa, người muốn làm
Thái tử phi hả?”

Trà vừa mới vào miệng đã bị phun ra ngoài, ta lườm
Đào Chi hỏi: “Nói bậy bạ gì đó?”

“Nhưng… Nhưng Thái tử cũng đã tặng trâm cài tóc cho
Quận chúa rồi. Trâm phỉ thúy khắc hoa màu đỏ chẳng phải rất quý ư? Bây giờ
vẫn ở trên đầu Quận chúa đó.”

Lê Tâm nhìn lên đầu ta, “A, thì ra trâm cài tóc này
quý lắm hả? Tôi còn tưởng là cây trâm bình thường thôi đấy.”

Đào Chi nói: “Đồ của Thái tử, sao có thể bình thường
cơ chứ?”

Lê Tâm cười đáp: “Vẫn là Đào Chi thông minh.”

Ta khoát tay, “Đừng nhắc đến Thái tử nữa, bản Quận
chúa không thích nghe. Thà các muội nghĩ cách rời khỏi Tướng Quốc Tự còn
hơn, nếu lỡ phải qua đêm ở đây, ngày mai ta không muốn thành người của Thái
tử cũng không được.”

Đào Chi bưng điểm tâm không biết lấy từ đâu ra, cẩn
thận hỏi: “Quận chúa, làm Thái tử phi không tốt ạ? Chờ Thái tử lên ngôi, người
chính là Mẫu nghi thiên hạ đó.”

Ta nói: “Không tốt, bản Quận chúa không thèm
cái đó.”

Đào Chi nhỏ giọng đáp lại, không nhắc tới Thái tử
nữa. Gần vào đêm, lòng ta nóng như lửa đốt, mưa vẫn to như vậy, nếu như cương
quyết muốn xuống núi, chỉ sợ sẽ gặp nguy hiểm. Chẳng qua phía bên Tư Mã Cẩn Du
cũng không có động tĩnh gì, ta cũng không đoán được ý nghĩ của Tư Mã Cẩn Du,
lỡ hắn quả nhiên có ý muốn qua đêm ở đây, ta cũng không có cách nào.

Ta càng sốt ruột hơn. Ta đứng ngồi không yên, món
chay trong miệng cũng không có mùi vị gì cả. Lê Tâm thấy thế, nói:

“Quận chúa, muội đi nấu đồ ăn cho người nhé.”

Ta gật đầu.

Lê Tâm đi ra ngoài chưa được bao lâu đã vội vàng
trở lại, khuôn mặt lộ vẻ vui mừng.

“Quận… Quận chúa, Thẩm công tử tới đây ạ.”

Tác giả: Ui da, viết Thái tử là không ngừng
được. Chương sau lại cho sư phụ thêm đất diễn…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3