Tôi mang thai đứa con của chị gái - Chương 08

VIII.
Tình chị em

Sau khi chị sảy thai được gần năm, tôi
khuyên anh chị lên Hà Nội gặp lại bác sĩ đã thụ tinh cho anh chị để khám và tư
vấn thêm. Anh chị kiểm tra gen và bác sĩ nói rằng đứa con sẽ không có nguy cơ bị
lỗi gen. Nhưng tử cung của chị Hai thì rất yếu. Bác sĩ nói rằng, nếu mang thai
thì nguy cơ sảy thai vẫn rất cao. Thông tin ấy như một đòn chí mạng cho anh chị.
Nỗi sợ hãi lẫn thất vọng dâng cao trong đôi mắt của chị. Đó không chỉ là nỗi sợ
hãi bình thường như sợ hãi một vết thương, sợ hãi một cơn bão. Đó là nỗi sợ hãi
đấng tối cao, sợ hãi một sức mạnh vô hình.

Sau đó, bác sĩ đưa ra một giải pháp, nếu
thụ tinh ống nghiệm và có người mang thai hộ sẽ là một lựa chọn an toàn. Nhưng
thụ tinh ống nghiệm tốn kém hơn nhiều, chưa kể ai sẽ mang thai hộ. Chị Cả tôi
đã ngoài bốn mươi nên mang thai lần nữa đối với chị không dễ dàng gì. Tôi đang
lên kế hoạch sinh đứa con thứ hai. Và chuyện mang thai hộ ở Việt Nam vẫn chưa
được phép, lại còn mang theo rất nhiều phiền phức nữa.

Với một người có học vấn, sống ở thành
phố, cụm từ “thụ tinh trong ống nghiệm” đã mang theo bao nỗi mệt mỏi, nhọc nhằn
rồi, với chị Hai nó còn buồn thảm hơn. Còn cụm từ “mang thai hộ” chẳng khác gì
cái án cay nghiệt khẳng định rằng chị không có con được, chị không làm mẹ được,
chị không thể đảm trách được thiên chức cao quý nhất của phụ nữ là mang nặng đẻ
đau. Để nói với mẹ chồng và những người xung quanh hiểu về hai cụm từ đó, anh
chị cũng phải mất vài ngày. Để chuẩn bị được số tiền cho việc sinh con như thế
cũng không hề đơn giản với chúng tôi. Nhưng không lẽ chúng tôi đầu hàng?

Tôi có nói với anh rể, anh bảo: “Nếu thử
lại lần nữa mà lại sẩy thì anh sợ rằng chị không đủ sức chịu đựng nữa, niềm tin
sẽ mất hẳn”.

Vâng, đây là lần thứ hai tôi lại thấy
anh rể mình có nhận định rất rõ ràng và quyết đoán. Nhưng anh cũng chẳng có ý
kiến gì về việc thụ tinh ống nghiệm và mang thai hộ.

Nhìn chị Hai thất thểu đi về trong cái
nắng hanh hao, nhìn anh chị lẫn vào dòng người đông đúc của bến xe, lòng tôi
đau đớn. Phải chăng, tạo hóa đã sai lầm khi sinh ra họ, phải chăng họ là sản phẩm
để đấng tối cao trút vào những bực dọc của người? Phải chăng trên đời không có
công bằng?

Tôi gọi điện cho chị Cả. Chị Cả rất ngạc
nhiên. Chị không rõ thụ tinh ống nghiệm là thế nào, mang thai hộ là thế nào.
Tôi giải thích mọi điều cho chị.

Nghe xong, chị Cả tôi nói luôn không ngần
ngại: “Vậy thì chị sẽ mang thai hộ dì ấy. Vấn đề tiền nong thì chị em mình mỗi
người một ít và có thể bán một nửa miếng đất bố mẹ để lại”.

Tình yêu của chị Cả dành cho chị em tôi
luôn dào dạt như thế. Bởi vậy chị có thể đưa ra quyết định một cách nhanh chóng
và dứt khoát.

“Nhưng chị đã bốn mươi ba rồi, mang
thai bây giờ không đơn giản”.

“Ừ, biết thế, nhưng chúng ta phải đi tới
cùng chứ. Ngày xưa, mẹ sinh dì lúc mẹ cũng bốn mươi tuổi đấy, tôi lớn hơn mẹ
ngày đó mấy tuổi nhưng chắc không sao đâu”.

Rồi chị Cả mang chuyện đó nói với chồng.
Anh cũng đồng ý ngay như chị. Nhưng làm sao tôi nỡ để chị mang thai ở tuổi
ngoài bốn mươi này?

Đêm ấy, tôi nằm và nghĩ mãi về chuyện
mang thai hộ cho chị Hai. Chị Cả tôi đã lớn tuổi, lại sống ở thôn quê, lao động
vất vả nên đã tiền mãn kinh sớm. Tôi nỡ lòng để chị nhận mang thai trong khi
tôi hoàn toàn đủ sức khỏe và phù hợp để mang thai thay chị Hai ư? Nhớ lại những
năm tháng cùng nhau sống ở ngôi nhà của bố mẹ, chị Cả và chị Hai đã yêu thương
tôi như đứa con bé nhỏ. Tôi vùi đầu vào gối, tự thấy xấu hổ với chính mình. Bố
mẹ ở đâu đó có lẽ đang nhìn vào tôi với mong muốn đau đáu rằng tôi sẽ làm điều
đó thay chị Cả. Tôi mất ngủ. Cứ tưởng đến ánh mắt bố mẹ nhìn tôi đầy tin tưởng.
Ánh mắt chị Cả nhìn tôi đầy hi vọng rằng chị sẽ sinh được đứa bé khỏe mạnh. Ánh
mắt chị Hai nhìn tôi bối rối, chị không dám cất lời nhờ vả.

Khi thức dậy, tôi quyết định gọi lại
cho chị Cả. Tôi nói, tôi sẽ là người mang thai hộ chị Hai. Chị Cả im lặng rất
lâu. Chị bảo, chuyện đó cũng không hề đơn giản, còn bố mẹ chồng và chồng tôi, họ
sẽ phản ứng thế nào? Nhưng cứ nghĩ tới những giọt nước mắt của chị Hai, tôi lại
thêm quyết tâm. Tôi quả quyết rằng tôi sẽ làm điều đó với tất cả yêu thương.

Cuối cùng, chị Cả bảo đồng ý.

Chúng tôi nói lại chuyện đó với chị
Hai. Chị Hai khóc rưng rức: “Em thật vô dụng. Thôi, không cần nữa. Em muốn về sống
một mình như xưa, không mong mỏi, không chờ đợi gì”.

“Đã đi đến đoạn này, mình cố một lần nữa
thôi. Cũng vì anh rể nữa”.

“Nhưng dì còn chuẩn bị sinh con mà. Còn
gia đình nhà chồng dì nữa”.

“Bố mẹ chồng và chồng em sẽ đồng ý”.

Song, tự trong lòng, tôi biết, chuyện
đó đối với chồng và bố mẹ chồng tôi không đơn giản, nhẹ nhàng chút nào.

Nhưng, vì tình nghĩa chị em tôi, tôi sẽ
cố gắng sửa chữa những sai lầm mà tạo hóa đổ lên chị Hai. Điều đó có gì không
đúng chứ, có gì sai quấy chứ?! Có thể sánh với những năm tháng yêu thương mà chị
Cả, chị Hai đã dành cho tôi không?

*

Tôi lựa nói với chồng trước.

“Anh này, em nghĩ nếu em mang thai giúp
chị Hai thì sẽ ổn”.

“Thế còn kế hoạch sinh đứa thứ hai của chúng
ta thì sao. Rồi còn công việc, nếu sinh liên tiếp hai lần thì làm sao em có thể
thăng tiến được. Còn những lúc chăm em mang thai…”.

“Em biết. Nhưng sinh con cho chị Hai
xong, năm sau em sẽ sinh tiếp. Còn những thứ khác có quan trọng bằng tình nghĩa
chị em không. Em có được hôm nay là nhờ chị Cả và chị Hai nuôi nấng. Nhìn chị
Hai thế, xót lắm”.

“Mình sẽ thêm tiền cho chị ấy thuê người
mang thai hộ. Hoặc để chị ấy thử mang thai lại lần nữa”.

“Biết thuê ai chứ? Thuê qua đường dây
đen thì đâu dám chắc. Luật ở nước mình còn chưa rõ ràng, đến lúc lằng nhằng, họ
không trả con thì sao. Quan trọng hơn là tình nghĩa chị em. Anh đồng ý nhé, nói
với bố mẹ giùm em”.

“Thôi, ngủ đi đã”.

Tôi biết hành trình mang thai suốt chín
tháng mười ngày ấy không hề đơn giản. Sinh xong rồi, tôi cũng đâu thể đưa con
cho chị ngay. Đứa trẻ non nớt ấy cũng cần được hưởng sữa mẹ, nỡ lòng nào tôi đẩy
nó đi. Rồi suốt thời gian ấy, tôi ở cùng bố mẹ chồng, lại chăm con nhỏ.

Nhưng, dẫu thế nào, tôi cũng không thể
để cuộc đời chị Hai chìm trong vô vọng như thế.

Tôi cứ quay sang nhéo vào người chồng để
anh đưa ra quyết định nhưng anh không nói gì.

Hôm sau, tôi lại hỏi anh về việc ấy.
Anh bảo: “Không phải là ích kỉ nhưng anh nghĩ tốt nhất chúng ta tìm một người đẻ
thuê cho chị ấy, vẹn cả đôi đường”.

“Anh… Anh không thể vì những gì các chị
đã làm cho em mà rộng lượng ư? Em không phải là em gái của các chị ấy ư?”.

“Chị Cả nuôi em vì ngày đó chị em còn ở
với nhau. Còn bây giờ, ai cũng có gia đình riêng rồi, gia đình riêng quan trọng
hơn. Với lại, không có con thì cũng có sao đâu, nhiều người vẫn hạnh phúc đó
thôi”.

“Anh không đồng ý em vẫn làm. Nếu anh
ngại phải chăm em mang thai thì em xin ra ngoài ở”.

Tôi không biết sau lần đó chồng tôi đã
nói gì với chị Hai mà chị gọi cho tôi. Chị khóc rồi bảo, đừng vì chị mà ảnh hưởng
tới hạnh phúc. Chị bảo, nếu mẹ chồng và họ hàng dị nghị nữa, chị sẽ về nhà để
anh đi lấy người khác. Chị sẽ xin một đứa con nuôi.

Không, tôi không muốn thế, không muốn
chị quay về với sự thất bại hoàn toàn như vậy. Tôi muốn cuộc đời ban cho chị một
ơn phước để thay đổi số phận. Tôi nghĩ rằng, trời đang thử thách chúng tôi, nếu
có đấng tối cao thì người chắc chắn cũng sẽ không dồn bất cứ ai vào đường cùng.
Chúng tôi đã nhìn thấy một con đường dành cho chị Hai – con đường mang thai hộ.
Rõ ràng, ông trời đã nhìn xuống và vẽ đường dẫn lối. Chỉ có chúng tôi đang sợ
hãi, hèn nhát không dám đi mà thôi.

Tôi nhất định sẽ mang thai cho chị!

Tôi gọi lại cho chị Cả. Chị vẫn một mực
nói để chị mang thai, như vậy sẽ không ảnh hưởng gì tới ai. Nghe thế, lòng tôi
lại nhói lên cơn giận chồng. Tại sao anh rể cả của tôi bao dung với chị em tôi
như thế mà chồng tôi thì không thể? Nhưng tôi không thể để chị Cả làm thế, chị
đã ở cái tuổi tiền mãn kinh rồi. Những năm tháng đã qua với chị cũng quá gian
nan, vất vả rồi.

Tôi quả quyết lại với chồng rằng tôi sẽ
mang thai cho chị Hai, đó là việc tôi cần phải làm. Tôi bảo, nếu tôi không làm
thì vợ chồng chị Cả sẽ làm. Có lẽ vì nghe điều đó nên chồng tôi phải xuôi lòng,
dù không vui vẻ.

Hôm sau, tôi mang chuyện nói với bố mẹ
chồng. Tôi biết, bố mẹ chồng tôi rất thương người, nhưng đây là việc lớn nên
ông bà cũng đắn đo.

“Vậy còn con của hai đứa mày thì sao? Mẹ
đi xem rồi, thầy bảo, nếu sang năm sinh con thì rất hợp tuổi. Hay con sinh trước
rồi mới mang thai hộ bác ấy?”.

“Nhưng nếu vậy thì lúc đó anh chị ấy lớn
tuổi quá rồi, phôi lại không tốt. Lúc đó, con lại nuôi đứa thứ hai bé xíu thì
mang bầu khổ lắm”.

“Nhưng mà mẹ vẫn thấy thế nào ấy”.

Tôi không trách được những suy nghĩ của
bố mẹ chồng. Nhưng tôi tin, ông bà sẽ đồng ý với cách làm của tôi, tôi hiểu tấm
lòng nhân hậu của họ.

Song, để họ đồng tình cũng không phải
điều dễ dàng. Các cụ đi hỏi người này người kia. Có người bảo, mang thai ảnh hưởng
tới sức khỏe phụ nữ nhiều lắm, sinh con cho chị Hai xong rồi mới sinh đứa nữa
thì thiệt thòi cho con của tôi. Người thì bảo, sinh con hợp tuổi là rất quan trọng,
nếu tôi sinh con cho chị trước thì gia đình tôi bị ảnh hưởng rất nhiều.

Thế rồi bố mẹ chồng tôi mang những điều
đó về nói với tôi bằng giọng rầu buồn lo lắng. Tôi giải thích với ông bà, chuyện
sinh con hợp tuổi hay không chỉ là vấn đề mê tín. Ông bà lại bảo thế còn đứa
con sau của tôi thì sao? Tôi bảo, tôi tin sức khỏe của mình có thể sinh ba lần
khỏe mạnh. Ông bà vẫn lưỡng lự không gật đầu.

Tôi không biết phải giải thích với ông
bà như thế nào nữa. Cuộc sống của tôi đương nhiên không thể không có chồng có
con trong đó, nhưng tại sao yêu thương cũng bị ngăn cản thế này?! Không thể
trách họ, lại càng khiến tôi cảm thấy thật sự bối rối và phiền lòng. Chị Cả đã
hi sinh cả tuổi thanh xuân cho chúng tôi để rồi bước vào một cuộc hôn nhân như
đánh bạc. Chị đã nhiều lần ngậm ngùi khi thấy người yêu cũ có con bồng con bế,
nhưng chị chưa từng kêu than lời nào với chúng tôi. Những năm tháng ấy, chị đã
lỡ những gì, có ai đo đếm được không? Vậy mà bây giờ, tôi không thể bỏ ra một
năm trời để sinh con cho chị Hai.

Tôi khổ tâm và buồn rầu, dáng vẻ trở
nên thẫn thờ. Mỗi bữa cơm, tôi thường ngồi thần ra, mẹ chồng tôi cũng đâm ái ngại.

Nếu tôi không ở cùng bố mẹ chồng, có lẽ
việc quyết định đã dễ dàng hơn.

Cuối cùng, một hôm, khi tôi đi làm về,
mẹ chồng tôi bảo ông bà đồng ý. Tôi reo lên, ôm lấy bà và cảm ơn rối rít. Mẹ chồng
tôi nói đó là việc làm nhân đạo, lẽ ra ông bà không nên ngăn cản.

*

Sau khi bố mẹ chồng tôi đồng ý, chúng
tôi bán đi nửa miếng đất của bố mẹ để lại. Hai cô em gái của anh Hưng cũng hỗ
trợ anh chị chút ít. Vậy là chúng tôi bắt đầu quá trình thụ tinh ống nghiệm và
mang thai hộ. Tất nhiên, tôi đã phải nhờ người quen hỗ trợ nói với bác sĩ về việc
tôi mang thai hộ chị gái mình.

Lần này, trong ánh nhìn của anh chị
không nhiều lo lắng nhưng đầy ái ngại, bởi nghĩ rằng đã gây ảnh hưởng đến cuộc
sống của tôi. Tôi biết, những ngày tiếp theo, cuộc sống của tôi sẽ khác đi nhiều,
nhưng có điều gì còn lại ngoài tình chị em? Tôi nghĩ ở nơi xa xôi nào đó, nếu bố
mẹ tôi còn cảm nhận được, chắc chắn họ đang mong cho chúng tôi sinh được đứa trẻ
khỏe mạnh, thông minh.

Thật may mắn, sau hai tháng, bác sĩ
thông báo phôi thai phát triển khỏe mạnh trong cơ thể tôi. Có lẽ không cần đợi
bác sĩ nói, tôi cũng đã cảm nhận được trong cơ thể mình một mầm sống đang dần lớn
lên từng ngày. Tôi bắt đầu cảm thấy buồn nôn ói mỗi sáng, và sợ ngửi thấy mùi
hành phi. Tuần nào vợ chồng chị Hai cũng gửi thực phẩm quê qua xe khách lên cho
gia đình tôi. Mẹ chồng chị cũng thường xuyên gọi cho bố mẹ chồng tôi để hỏi
thăm và trò chuyện.

Lần mang thai đứa con đầu tiên, tôi
nghén rất nặng. Tôi đã phải nghỉ làm cả tháng trời, đầu óc luôn quay cuồng đến
nỗi chỉ cần ngồi dậy là muốn ngã. Có ngày, tôi nằm suốt từ sáng tới chiều ở
trong phòng, nước miếng rỉ ra nhưng không thể vào nhà vệ sinh nhổ, phải để sẵn
giấy và cốc bên cạnh để hứng. Hai tháng đầu có thai, tôi sụt mất ba cân. Ngày
đó, tôi chẳng còn ngượng ngùng với bố mẹ chồng, cứ nằm ườn người ra. Bố mẹ chồng
tôi tâm lí, chăm sóc con dâu rất tận tình, chu đáo. Có lúc, tôi cứ ôm chặt lấy
mẹ chồng mà khóc “mẹ ơi, con mệt quá”.

Lần này, mang thai đứa con của chị Hai,
tôi sẽ làm gì nếu lặp lại những ngày tháng ốm ghén ấy? Tôi cứ nhủ thầm, con ơi,
mạnh mẽ cùng dì nhé!

May mắn thay, lần mang thai này, có lẽ
với tâm lí khác nên tôi thực sự thấy mình khỏe hơn lần trước nhiều. Dù hay nôn
ói buổi sáng nhưng tôi vẫn đi làm bình thường. Buổi tối về, tôi vẫn cùng vào bếp
nấu cơm với mẹ chồng.

Lần này, bố mẹ chồng không hỏi han nhiều
về tình hình bầu bí, bữa ăn của tôi ở công sở. Dù có một chút buồn, một chút
nhói đau, nhưng tôi hiểu đó cũng là tâm lí tự nhiên, ông bà như vậy đã rất rộng
lượng với chị em tôi rồi. Tôi cũng chẳng dám làm nũng chồng, dù thèm ăn mấy miếng
bánh đa kê, tôi cũng chẳng bắt chồng đi khắp phố để tìm; dù mỏi người, mỏi chân
tôi cũng không dám bảo chồng xoa bóp. Vâng, tôi đang mang trong mình đứa con của
chị Hai và anh rể, không phải của chồng tôi. Tôi cũng hiểu những tháng ngày
này, anh không nhận được sự chăm sóc của tôi, anh luôn phải đón con thay tôi và
không kêu ca đã là tốt rồi.

Vợ chồng chị Hai thỉnh thoảng lại chạy
xe lên thăm chúng tôi vào cuối tuần. Nhưng tôi nhận ra vẻ ngại ngùng, cảm giác
bất lực của chị khi đối diện với bố mẹ chồng tôi. Thương chị, tôi bảo chị không
phải lên thường xuyên như thế. Nhưng lần nào lúc về chị cũng khóc, chị bảo vì
chị mà tôi phải khổ. Chị không biết rằng, với tôi, đó là trách nhiệm yêu thương
cao cả nhất mà tôi đảm trách trong cuộc đời này. Và nếu thiên sứ là có thật,
tôi tin rằng, đấng tối cao đã phái tôi xuống trần để thực hiện nghĩa vụ cao cả
này. Tôi yêu đứa bé trong bụng mình, tôi yêu chị Hai của tôi. Tôi đang cố gắng
từng ngày, cho tình yêu ấy lớn lên, cho cuộc đời nở hoa.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3