Tôi mang thai đứa con của chị gái - Chương 05 - 06

V.
Những tháng ngày gieo neo

Tôi và chị Cả nằm dưới sàn trong ngôi
nhà cũ của bố mẹ sau khi khách khứa đã về hết. Chị Cả thở dài vì mệt. Cả nửa
tháng chị phải lo mọi việc cho đám cưới chị Hai. Chị gầy đi mất ba cân.

Chị bảo: “Ừ, dì ấy lấy chồng, ai cũng bảo
không ngờ băm lăm rồi còn lấy được trai tân, lại còn cao ráo, sáng sủa và ăn
nói cũng thể hiện là người biết điều”.

“Vâng”.

“Nhưng dù sao tôi cũng vẫn lo”.

“Lo sao cơ ạ?”.

“Tôi có cảm giác chú ấy lông bông, bốn
mươi tuổi vẫn lông bông, tốt thì tốt thật nhưng chắc không biết giữ tiền nên giờ
cũng chẳng có gì”.

“Thôi, chị ấy về thì sẽ khác. Đàn ông
như những con đại bàng ấy mà, đến lúc có vợ sẽ thành chim sẻ hết thôi”.

“Nhưng dì Hoài nhà mình cũng yếu đuối,
tàn tật, không biết rồi thế nào”.

“Hôm nay, em cũng thấy mấy người nói
này nói kia…”.

“Hôm trước dì ấy khóc với tôi, dì ấy bảo
qua bên đó, có người cứ nhìn chân dì ấy”.

Bỗng dưng, tôi và chị Cả nằm khóc vì
nghĩ thương chị Hai, rồi những tháng ngày sắp tới sẽ thế nào. Ở làng quê, chuyện
trong nhà chưa rõ ngoài ngõ đã thông, nên chắc chắn họ sẽ còn để ý săm soi chị
lâu chứ không chỉ trong ngày một ngày hai. Ngày trước, tôi từng ao ước, làm ra
thật nhiều tiền để mua một căn nhà nhỏ trên phố, rồi đón chị lên, mở một cửa
hàng để chị bán. Người phố ai cũng bận, chẳng ai còn thời gian dòm ngó, để ý,
chế giễu cái chân bị tật của chị. Nhưng năm tháng lăn lộn ngoài phố, tôi mới biết
rằng giấc mơ của tôi không đơn giản chút nào.

*

Mẹ chồng chị Hai đã ngoài bảy mươi. Bà
sống bằng chút tiền trợ cấp vợ liệt sĩ và sự hỗ trợ của con cái. Anh rể tôi đi
làm ăn xa suốt ngày suốt tháng. Lúc thì anh nhận xây ở Hà Nội, lúc về quê, lúc ở
Hưng Yên. Nhưng sau khi cưới chị Hai, anh nghỉ ở nhà ba tháng liền. Chị Hai tôi
không đi được xe máy vì chân chị ngắn, lại nặng nề. Bởi thế chị đi xe đạp điện.
Nhưng anh cứ muốn chị tập đi xe máy cho tiện. Hôm ấy, ở sân rộng, anh dạy chị
đi. Chị nghiêng nghiêng mãi mới chạm tới chỗ để chân. Lúc chị dắt xe đi thì nó
đổ rầm.

Mấy đứa trẻ hò hét xung quanh: “Êu, êu,
mợ Hoài không biết đi xe máy”.

“Êu, êu, chân mợ Hoài béo thế”.

Chị đau nhói, không phải vì sự hồn
nhiên của đám trẻ, mà vì mấy người lớn nhà bên không xua con đi, lại còn nói
thêm vào.

“Cô Hoài không tập đi xe đi thì lúc có
việc gì biết làm sao? Đi xe đạp điện chỉ đi một mình thôi”.

“Hình như từ hôm lấy chồng, chân cô đỡ
hơn rồi đó”.

Người làng quê là thế, chẳng phải quan
tâm gì đâu, họ thích thì họ cứ nói, nói rồi chẳng để ý xem người khác có tổn
thương hay không. Người ta bảo, không chỉ giết người mới là tội, những lời nói
cay nghiệt, những lời nói khiến người khác đau cũng là tội lớn. Nhưng người
làng quê, mấy ai hiểu điều đó. Họ nói xong rồi quên, nhưng tổn thương sẽ ở lại
mãi với người nghe.

*

“Anh, anh có xấu hổ khi người ta bảo vợ
anh tàn tật không?” – chị Hai tủi thân nói trong tiếng sụt sùi với chồng.

“Kệ họ nói. Họ lành lặn nhưng chắc gì
đã làm được như em”.

“Em thấy mẹ có vẻ hao gầy đi, nghe nhiều
người soi xét con dâu, chắc cụ cũng buồn”.

“Mẹ bị bệnh nên ốm mệt là phải. Em đừng
nghĩ nhiều làm gì”.

Mẹ chồng chị gái tôi ít nói và nói năng
không khéo léo. Giọng nói của cụ luôn tiềm chứa một thái độ khó chịu, ngay kể cả
lúc vui. Bởi thế, anh rể và cụ thường xuyên nặng lời với nhau. Chị Hai lại là
người nhạy cảm. Cứ thấy chồng và mẹ nặng lời với nhau, chị lại tủi thân, chị
nghĩ tại vì mình mà họ giận dỗi nhau. Có lần, chỉ vì anh để chiếc xe ở ngoài,
lúc đang ngủ trưa, trời mưa, anh ngại không dậy dắt xe vào, thế là cụ ngồi nói
bực dọc mãi đến chiều. Kết quả là hai mẹ con lại giận dỗi nhau.

Mẹ chồng chị lại rất để tâm những lời
bàn tán của láng giềng. Có hôm ra chợ, bà nghe người ta bảo: “Có con dâu mới
thì cụ lại lấy ít ruộng về cấy chứ nhỉ”, thế là cụ về bảo chị Hai lấy ruộng cấy.

“Mẹ ơi, bây giờ cấy ít ruộng cũng không
có lãi. Con lại đi làm cả tuần, nghỉ được ngày chủ nhật, không chăm được thì
lúa không tốt”.

“Chị không cấy thì người ta lại bảo chị
không biết làm ruộng. Cấy hai sào thôi, lấy ít thóc ăn, khỏi phải đi mua”.

“Vâng”.

Tôi và chị Cả bảo chị đừng cấy ruộng, cứ
nói với mẹ chồng là một ngày công đi làm trong nhà máy bằng tiền lãi cấy cả sào
lúa. Nhớ lại những ngày chị em tôi bầm mặt với ruộng, tôi sợ. Sợ khi nghĩ lại cảnh
chị Hai người ngắn ngủi lội trong bùn để cấy lúa. Sợ khi hình dung lại cái chân
trái của chị phù to, đôi mắt chỉ còn nhỏ bằng sợi chỉ. Mà quan trọng hơn nữa,
tiền lãi của cấy ruộng có đáng bao. Bây giờ ruộng chỉ dành cho những người quá
độ tuổi vào nhà máy, hoặc không thể đi làm ca kíp thôi. Nếu có làm cũng phải
làm trên cả cánh đồng mẫu lớn mới mong dư dả đôi chút, coi như lấy công làm
lãi. Nhưng mẹ chồng chị chỉ nghĩ đơn giản, chị phải cấy để lấy lòng thiên hạ.

Nhìn cảnh đi làm dâu của mình rồi quay
sang nhìn chị, lòng tôi tái tê. Những lúc ấy, tôi lại thấy thêm trân trọng bố mẹ
chồng mình và thương cho chị Hai. Tôi có nói nhỏ với chị, nên nói với anh rể về
việc này, có anh can thiệp biết đâu cụ sẽ nghĩ khác đi. Nhưng tôi không biết chị
Hai có nói gì với anh không, chỉ thấy anh không nói gì, không ý kiến gì về việc
này.

Sau đó, chị kết luận: “Thôi, chị phải cấy
em ạ. Ít nhất thì cũng cấy năm đầu đi làm dâu, làm cho họ biết là chị không như
họ nghĩ”.

“Nhưng…”.

“Đừng lo cho chị”.

Làm sao tôi có thể không lo chứ.

*

Chị Hai lấy ruộng về cấy, mẹ chồng chị
đi khoe cả xóm. Cụ bảo con dâu chăm chỉ, đã đi làm công ty lại còn cấy ruộng. Rồi
đến lúc vào vụ, người ta đổ xuống đồng cấy mà chị Hai vẫn đi làm công ty. Ở
quê, người ta làm một tuần rồi chơi cả tháng, chẳng thể rải đều công việc ra
cho nhàn nhã. Mùa cấy, người ta ăn cơm cũng vội để mong cấy cho xong trong chừng
mười ngày. Bởi thế, những ngày giữa tuần, khi cánh đồng đã phủ gần hết màu xanh
mạ mới cấy thì ruộng của chị Hai vẫn một màu nâu xám của đất.

Sốt ruột, mẹ chồng chị bảo: “Hay sáng
mai con xin nghỉ để đi cấy?”.

“Để chủ nhật này con làm, một ngày là
xong thôi. Chị Cả con lên làm giúp nữa. Chứ giữa tuần con không được nghỉ. Chậm
một vài ngày cũng không sao mẹ ạ, còn nhiều nhà chưa cấy”.

“Nhưng đến chủ nhật thì người ta cấy
xong hết rồi, cấy chậm, lúa còi đi”.

“Mình chậm hơn họ một, hai ngày thôi ạ,
lúc đó vẫn còn nhà cấy, lúa chậm sao được mẹ?”.

“Ối giời…”.

Nghe mẹ chồng thở dài thở ngắn, chị Hai
lại xin nghỉ để đi cấy. Lúc ấy, chồng chị đã đi xây ở Hà Nội nên không biết. Chị
có than thở với anh, anh nói lại với mẹ thì chỉ thêm phức tạp. Có thể cụ sẽ lại
bảo chị “xúi chồng”. Nhưng chị nghỉ một buổi như thế cũng bằng tiền đi thuê người
ta cấy, không những vậy, đến cuối tháng còn bị trừ tiền chuyên cần. Nhưng giải
thích sao cho mẹ chồng chị hiểu chứ.

Sáng hôm sau, vợ chồng chị Cả lên cấy
cho chị Hai.

Ruộng nhà chị là khu ruộng sâu, lội ngập
quá gối. Nhìn thấy chị Hai ra đồng, người xung quanh không còn tập trung làm mà
ngẩng lên nhìn. Họ xem cách chị lội ruộng, họ hỏi chị có nhận ra ai không (ý là
mặt chị sưng lên thì còn nhìn thấy rõ không). Chị Hai chỉ cười, không nói gì. Đến
trưa thì ruộng nhà chị Hai đã được phủ xanh cả.

“Ôi, chị em nhà này cấy nhanh thế” –
người đi qua nói.

“Vâng, nhà em cấy thưa ấy mà” – chị Hai
đáp, ý rằng họ cấy cẩn thận, dày dặn, còn chị cấy thưa cho chóng xong.

“Không, nhà này cấy đẹp đấy”.

Thấy chị Hai và vợ chồng chị Cả về, mẹ
chồng chị đón từ cửa.

“Hai bác rửa tay, nghỉ ngơi rồi ăn cơm,
nếu chiều không bận thì hộ em nó thêm nửa ngày nữa nhé”.

“Xong rồi mẹ ạ. Chiều hai bác ấy về”.

“Xong rồi á? Sao nhanh thế?”.

“Dạ, sáng nay con đi nhổ mạ từ ba giờ
sáng mà. Hai bác nhà con cấy cũng nhanh nữa”.

“Ôi, đấy, cấy cùng nhà người ta thì lúa
nhà mình lên nhanh, cấy sau thì lúa chậm lắm, bác ạ”.

“Vâng”.

*

Thời vụ hết rồi, càng nhiều người sinh
rảnh rỗi. Nơi ngã ba ngã bảy, quán hàng quán họ ở quê càng có nhiều người tụ tập
buôn chuyện thiên hạ, chuyện trên giời dưới đất. Chị Hai là dâu mới trong làng,
nghiễm nhiên trở thành đề tài bàn tán nóng hổi.

“Ơ cái Hoài, vợ thằng Hưng có bầu chưa
nhỉ?”.

“Chưa, thấy vẫn lép kẹp”.

“Ba tháng rồi còn gì nhỉ?! Giờ đám trẻ
toàn cưới khi đã có bầu, đôi này già cả rồi, chắc chẳng kế hoạch gì đâu”.

“Kế hoạch gì nữa, chắc không có được
thôi. Già thế, có con cũng khó ấy chứ. Nếu nhạy thì dính cái có ngay rồi”.

Chị Hai đi làm về qua, người ta chẳng
nhìn mà cứ hỏi thẳng: “Có bầu chưa?”. Ai đến chơi nhà cũng hỏi câu tương tự. Mới
ba tháng sau cưới mà người ta đã xem như lâu lắm rồi, không có thì chắc là tịt
hẳn.

Mẹ chồng chị nghe người ta nói thì sốt
ruột: “Hay mày đi cắt thuốc Bắc đi con. Nhiều người mãi không có thai, thế mà uống
vài thang thuốc Bắc xong là đẻ sòn sòn ngay”.

“Vâng, để con xem. Con cũng mới về
mà…”.

“Nhưng người ta nói sốt ruột”.

“Mẹ đừng lo. Nếu có gì, vợ chồng con đi
khám ở bệnh viện…”.

“Ối giời, bệnh viện Tây y chắc đâu bằng
thuốc thang của mình. Với lại quan trọng là phụ nữ mình phải biết lo”.

“Vâng”.

Những áp lực mỗi ngày cứ đè lên vai chị
Hai. Mỗi đêm, nhìn xuống đôi chân tật nguyền của mình, chị tủi thân. Mỗi lần, sờ
lên bụng mình, chị lo lắng. Cuộc hôn nhân đúng là cơ hội thuận lợi để chị trở
thành tâm điểm cho người khác soi xét, là một lần để chị thấy rõ hơn về mình,
nghe nhiều hơn những lời dè bỉu mình.

*

“Mẹ chồng em cứ bảo đi cắt thuốc Bắc về
uống” – chị Hai nói với chị Cả.

“Để tôi chở dì đi nhé”.

“Nhưng em không thích uống thuốc Bắc lắm.
Quanh đây toàn thầy lang, có giấy phép gì đâu, toàn bán thuốc chui, sợ chết đi
được. Dì Hồng chả bảo, có người chết vì dùng thuốc kiểu này rồi”.

Đúng là tôi đã nói với chị như thế, bởi
những người bốc thuốc mà chị Hai được giới thiệu tới đều là lang làng, không hề
có giấy phép gì cả. Tôi đã khuyên chị cứ thoải mái tâm lí, đợi thêm thời gian nữa
rồi hai vợ chồng cùng đi khám sẽ tốt hơn.

Hôm đó, chị về nhà tay không, mẹ chồng
chị bảo: “Không mua được à con?”.

“Dạ, không ạ”.

“Sao không mua?”.

“Dạ, con muốn hai vợ chồng đi khám cho
chắc. Hôm trước dì Hồng bảo, có người cấp cứu vì thuốc Bắc bán không phép mẹ ạ.
Họ chế không cẩn thận là nhiễm lưu huỳnh, nhiễm chì đó mẹ”.

“Ối giời, dì ấy học nhiều đâu tôi không
biết, nhưng người làng này vẫn uống đó thôi, có ai bị sao đâu. Với lại, dì Hồng
dì ấy có giống chị đâu chứ. Dì ấy cao ráo, khỏe mạnh…”.

“Vâng”.

Nghe lời mẹ chồng, lòng chị càng tái
tê. Chị hiểu, cách nói của bà chỉ không khéo thôi, chứ thực tâm bà không ác ý.
Bà vẫn rất lo cho các bữa cơm của chị. Chị đi làm công ty về muộn, bà nấu cơm rồi
để phần rất chu đáo. Sáng sáng đi chợ, mua gì, bà cũng để phần con dâu. Có lẽ,
vì sợ thiên hạ gièm pha nên bà sốt ruột thế.

VI.
Chuyện thầm kín của các chị em gái

“Giá như lúc này thời gian quay lại, em
sẽ không lấy chồng. Sống một mình có lẽ đã không còn ai soi mói vào bản thân em
nữa” – chị Hai nói với chị Cả và tôi trong lần chị em tôi cùng về thắp hương
cho bố mẹ.

Những ngày trôi qua của chị vẫn là những
ngày mệt mỏi. Chồng chị cũng chỉ biết nói một câu rằng, “Em đừng nghe họ nói
gì”. Nhưng, một người phụ nữ ở quê không dễ gì bỏ ngoài tai lời nói của người
xung quanh. Chị lại càng không dễ bỏ qua vì mặc cảm tật nguyền của mình. Nàng
dâu mới nào mà chẳng bị mang ra mổ xẻ xem xét, nhưng chị còn đặc biệt hơn, chị
về làm dâu khi đã ở tuổi ba lăm, chị thấp lùn, chị bị sưng chân.

“Dì đừng nói thế. Lúc đầu đi làm dâu đều
thế cả. Dần dần, ở với nhau vài năm thì mới có tình thương, mới cảm thông và hiểu
nhau. Ngày xưa, tôi ở với anh rể các dì cũng thế cả thôi. Đến khi họ tìm ra cô
dâu mới khác, họ sẽ quên dì và quay sang bình phẩm về người kia. Ngày xưa, lúc
các dì còn nhỏ nên tôi không dám kêu, chứ ngày đó tôi cũng mệt mỏi lắm”.

“Nhưng em thấy nản quá. Em cảm giác vì
họ nghĩ em bị tật nguyền”.

“Chị để ý thiên hạ nói làm gì. Họ rỗi
việc nên thích gì nói nấy, mình quan tâm chỉ thêm mệt. Còn mẹ chồng chị, bà già
rồi, đôi khi không còn minh mẫn, nên kệ cụ. Chị cứ nghĩ xem, nếu chị lấy chồng
ngay trong xóm, vẫn là sống với những người quen cũ nhưng bỗng dưng chị cũng sẽ
bị soi xét kiểu khác, lạ thế chứ. Đằng này, chị ở một làng khác sang làm dâu, họ
bình phẩm cũng là chuyện thường, chứ không hẳn là vì chuyện chị cao thấp, chuyện
chị ốm đau đâu”.

“Kể ra, có đứa con thì mọi chuyện cũng
sẽ khác. Thực ra, chú ấy cũng tốt tính nên dì đừng quan tâm đến người ngoài, chỉ
cần nghĩ chồng thương mình là được rồi”.

“Chồng em…”.

“Cho em hỏi, chuyện ấy của vợ chồng chị
thế nào?”.

“Chẳng mấy khi chị có cảm giác mấy. Mà
chồng chị lúc nhanh lúc chậm”.

“Chết. Thế thì cũng nên đi khám và tư vấn
bác sĩ” – tôi nói

“Chắc chú ấy lớn tuổi rồi, lại lâu
không có phụ nữ nên thế đấy. Nhưng dì phải trao đổi với chú ấy, phải nói với
chú ấy những điều đó”.

“Có vẻ chồng em cũng sĩ diện nên em ngại
nói chuyện đó”.

“Không được, chuyện đó thì vợ chồng phải
trao đổi với nhau chứ. Việc phụ nữ không có cảm giác cũng ảnh hưởng tới khả
năng mang thai, chứ không chỉ là chuyện cảm xúc không đâu”.

“Ở quê, họ chỉ quan tâm tới việc đi
khám để mang thai thôi, nói là vì không có cảm giác, có khi họ còn cười cho. Nhất
là với chị, một kẻ tàn tật…” – giọng chị Hai lại bắt đầu ướt nước mắt.

Chúng tôi tạm thời không nói chuyện đó
nữa bởi anh rể cả đi vào.

Nhìn anh to béo hơn dạo trước, tôi quay
sang nhìn chị gái: “Dạo này trông chị gầy đi đấy, đứng với anh ấy chắc là già
hơn rồi. Chị nên ăn diện vào, giờ kinh tế có rồi, đừng tiết kiệm quá nữa. Đến
lúc ông ấy mà đi với ai thì chết”.

“Ối, anh dì không thế đâu, tôi biết anh
ấy. Chuyện ấy của vợ chồng chị còn ngon lắm” – tôi không ngờ chị Cả có thể nói
với chúng tôi những câu thoải mái như thế. Chị còn bảo chị có một cuốn sách, để
chị mang cho chị Hai.

Nhưng thực sự là lần này tôi thấy anh rể
cả phong độ hơn hẳn. Đàn ông, bước vào tứ tuần có lẽ mới thực sự chín về mọi mặt,
trông cũng đĩnh đạc, quyến rũ hơn hẳn. Dẫu biết chị Cả không nói đùa, cũng hiểu
anh rể tôi là người tử tế, nhưng tôi vẫn nghĩ đàn ông dễ sa ngã, nhất là khi
anh rể tôi cũng thường xuyên đi làm xa. Phụ nữ Việt Nam, nhất là với lối sống ở
làng quê, suốt đời tằn tiện, chăm lo vun vén cho chồng con đến quên cả bản thân
mình. Họ nghĩ như thế là tận tụy với chồng con, như thế sẽ được chồng con trân
trọng, yêu thương. Nhưng, có những sự thật rất phũ phàng. Người đàn ông, tuy rằng
trong lòng biết ơn những người phụ nữ như thế, nhưng chẳng ai dám đảm bảo họ có
thể thoát khỏi cám dỗ của những cô gái trẻ trung, nồng nàn hơn. Nếu có quay về
với gia đình thì phần hồn cũng đã rơi rớt đâu đó mất rồi. Phụ nữ, cuối cùng, vẫn
là người phải chịu tổn thương nhiều nhất.

Thế nên, trong phương châm sống của
tôi, tôi luôn dành cho mình những khoảng trời riêng, những ưu tiên riêng. Tôi
yêu con nhưng mỗi tháng tôi sẽ gửi nó đi học một ngày thứ Bảy, hoặc nhờ ông bà
trông giúp, để được chút thảnh thơi gặp bạn cũ, hay hẹn chồng đi chơi riêng.
Tôi biết tiết kiệm và luôn chia lương thành từng khoản mỗi khi lĩnh. Nhưng nếu
chồng mua tặng một chiếc váy, tôi sẽ không từ chối hay bảo anh ấy đừng mua vì
tiếc tiền. Tôi cũng không cần anh đưa tiền để tôi đi mua, mà muốn anh phải tự
tay chọn đồ. Bởi mỗi lần mua quà cho vợ là một một lần anh sẽ phải suy nghĩ xem
vợ mình thích gì, số đo của vợ dạo này thế nào rồi. Đó cũng là một lần để anh
không quên vợ.

“Ừ, nhưng cuộc sống của vợ chồng dì ở
phố xá thì sẽ khác, chứ ở quê không quan trọng lắm”.

“Giống nhau chứ, chỉ ở các mức độ khác
nhau thôi. Chị cứ phải chăm sóc bản thân mình đi. Hai đứa kia lớn, cho đi học rồi.
Chị làm ít đi, mua thêm nhiều quần áo đẹp vào, đi đâu cũng nên thay quần áo đẹp
chứ đừng nghĩ: ôi dào, ra đường có một tí thay làm gì cho ngại”.

“Được rồi. Nhưng quan trọng là người
đàn ông không tử tế thì chẳng có cách nào níu kéo được” – chị Hai chêm vào.

“Vâng, vẫn biết thế, nhưng mình cũng
nên làm cho mình ở thế trên chứ”.

“Dì yên tâm, anh rể dì không thế đâu”.

Nhìn vào ánh mắt chị Cả, tôi hiểu chị
đang thật sự thấy hạnh phúc. Những năm tháng vất vả của tuổi mười tám đôi mươi
đã không còn nữa.

Chị bảo với chúng tôi: “Tôi không hối hận
gì khi lấy anh ấy. Chỉ buồn là tôi sinh hai đứa con trai, kể có một đứa con gái
thì mĩ mãn rồi”.

“Chị lúc nào chả chồng là nhất”.

“Thật đấy chứ, so với mấy ông chồng
quanh xóm, anh rể dì là tuyệt vời nhất. Mấy ông kia, ông nào cũng động tí là la
vợ mắng con. Anh rể dì không thế đâu. Từ ngày lấy nhau, anh ấy có tát tôi một lần
chứ chẳng bao giờ giơ chân giơ tay đánh vợ con hay nói lời khó nghe. Nhưng, những
năm đầu cũng chưa hiểu nhau, cũng có những lúc thấy ức chế, không hợp nhau ngay
được”.

“Thật, vợ chồng nào chẳng có mấy năm đầu
sóng gió. Chị Hoài cứ yên tâm đi. Quan trọng là chị phải tự thoải mái cơ”.

“Thôi được rồi. Em về bên nhà trước
đây”.

Nhìn chị Hai thấp tịt chèo lên chiếc xe
đạp điện, tôi thấy cuộc sống của chị sao mà chênh vênh. Những áp lực cuộc sống
như thế, với người bình thường đã là rất mệt mỏi, với chị càng mệt hơn. Nhưng
tôi tin, chị sẽ tự tìm ra lối đi cho cuộc sống của chính mình. Tôi tin hạnh
phúc đang ở đâu đó trên con đường tìm về với chị.

*

Đã gần một năm mà chị Hoài vẫn chưa có
bầu. Cái Tết năm đó, người nào đến cũng chúc hai vợ chồng sớm có con. Những lời
chúc bỗng trở nên vô duyên bởi lại thêm lần nữa gây ra áp lực cho anh chị. Chị
Hai đã bước sang tuổi ba mươi sáu, cái tuổi mà người phụ nữ đã sợ sệt khi nghĩ
tới mang thai. Mẹ chồng chị dường như đã nản, bà không nói gì nhiều mà thường
hay gọi mấy đứa trẻ hàng xóm sang chơi, cho quà. Mùng ba Tết, sau khi cùng vợ
chồng tôi và gia đình chị Cả làm lễ hóa vàng xong, anh chị chở nhau về.

Vừa về tới cổng, chị thấy mẹ chồng đang
ngồi cùng mấy người già trong xóm.

“Con Hoài lâu có thai nhỉ?!”.

“Ừ”.

“Sao nó tàn tật thế mà ngày đó bà cũng
cho lấy”.

“Cũng khuyên thằng Hưng nhưng nó
thương, nó quyết lấy, nó cũng nhiều tuổi rồi, biết làm sao”.

“Con Hoài nó nhiều tuổi, lại tàn tật,
chắc không có con là tại nó”.

Chị như chết đứng khi nghe những lời ấy.

Chị bỏ vào phòng. Anh Hưng giận dữ
quát: Sao mẹ và các bác không có chuyện gì làm lại đi bàn tán linh tinh.

Hôm ấy, chị gọi điện cho tôi và khóc.
Nhưng tôi không thể lại chạy từ phố về để ôm chị.

“Có lẽ chị không nên lấy chồng mới
đúng. Có lẽ tại chị không biết an phận nên mới như thế này”.

“Không có ai phải chịu an bài số phận cả.
Hay anh chị lên bệnh viện cùng khám đi”.

“Anh ấy cũng bảo thế. Nhưng chị thấy thật
sự mệt mỏi. Chị cảm thấy cứ như mình là kẻ lố bịch, cố hòa vào một thế giới
không có chỗ cho mình”.

“Rồi chị sẽ có cả thế giới này, chị sẽ
khiến họ phải nhìn nhận lại”.

Tôi cứ mong sao, đúng là trời đã giao
cho chị sứ mệnh khiến người khác phải thay đổi cách nhìn nhận. Rồi một ngày
kia, những người xung quanh sẽ phải thán phục chị.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3