Rẽ yêu thương để chờ - Chương 13

Chương 13

Ai mới là người tổn thương nhiều nhất?

Tan làm, Quỳnh vừa đến điểm hẹn đã thấy Tuấn đợi sẵn. Nhìn
dáng vẻ của anh có cảm giác như đã ngồi đợi được khá lâu rồi. Thấy cô, anh mỉm
cười, ra hiệu cho cô ngồi xuống.

May thế anh hẹn em, nếu không thì các chị bên phòng kế toán
với phòng nhân sự đã kéo em đi mai mối rồi.

Em cũng nên nghĩ đến chuyện tìm một người ở bên cạnh đi. Bé
Chi cũng lớn rồi, em cũng cần sống cuộc sống của mình.

Việc của em, em sẽ tự liệu. Mà anh còn nói em? Anh cũng đang
độc thân đấy thôi? Haizz, người ta bảo đàn ông độc thân càng lớn tuổi càng hay
càm ràm, trời ơi anh đã bắt đầu đến tuổi đó rồi đấy. Em thấy anh nên…

Quỳnh! Hay là để anh ở bên cạnh em?

Quỳnh trố mắt nhìn Tuấn, phải định thần một lúc cô mới chắc
chắn người vừa nói ra câu động trời ấy là Tuấn. Anh cũng ngồi yên lặng, nhìn thẳng
vào mắt cô, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời. Bỗng nhiên, Quỳnh cười phá lên, đập
đập vào tay Tuấn đang để trên bàn như thể anh vừa kể câu chuyện buồn cười nhất
thế giới.

Thôi, anh đừng dọa ma dọa khỉ em. Trò này mới nhưng mà nghe
thôi đã thấy buồn cười rồi. Nói việc chính đi, hôm nay hẹn em ra đây có việc
gì, tào lao mãi thôi.

Bỗng dưng bàn tay Tuấn chộp lên giữ lấy tay Quỳnh. Cô cảm nhận
được điều gì đó không bình thường khi anh dùng sức nắm chặt lấy tay mình.

Anh không dọa em, cũng không nói đùa. Anh đã chờ em suốt sáu
năm, kể từ khi anh phát hiện mình dành tình cảm cho em. Nhưng trước giờ anh
chưa từng nói ra. Anh biết người em yêu là Minh, nhưng bốn năm rồi, em không thể
quên cậu ta hay sao? Em nói em đã tổn thương, em không thể mở lòng, nhưng chẳng
phải trái tim em đã tự động mặc định rồi, sẽ chỉ có một đáp án, chờ đợi một
ngày sẽ lại mở lòng chấp nhận cậu ta?

Anh lấy cái gì mà dám khẳng định? Em chưa sẵn sàng yêu ai là
do em không muốn yêu chứ không phải em chưa quên được anh ta.

Được rồi. Nếu em đã nói thế thì hãy chấp nhận anh đi. Anh
không cần em phải yêu anh ngay, anh sẽ chờ em như đã chờ suốt hơn sáu năm. Chỉ
cần em nhận lời, anh tin một ngày nào đó em sẽ chấp nhận anh.

Quỳnh thở dài, cô không phủ nhận những lời vừa rồi của Tuấn
như một chiếc búa gõ vào khiến cô tỉnh khỏi giấc mơ. Tình cảm của cô, suy nghĩ
của cô, trong phút chốc bị anh phơi bày hết. Cô chỉ còn cách ngắc ngứ phủ nhận,
chỉ còn cách ngang bướng tìm một lí do để trốn tránh. Nhưng rồi càng ngày càng
rối. Vốn dĩ Tuấn là người rất hiểu cô.

Anh Tuấn, chúng ta làm bạn bao lâu nay, không thể khác được.

Trước đây em và Minh cũng đã từng là bạn.

Nhưng Minh khác.

Khác cái gì?

Phải, Minh với Tuấn thì khác nhau cái gì? Chính Quỳnh đã tự
động mặc định Minh khác. Dù cố gắng chối cãi cũng không thể phủ nhận, dù trốn
chạy mọi thứ cũng không thể trốn chạy chính bản thân mình.

Minh khác. Vì cô yêu Minh.

Tuấn mỉm cười chua xót. Anh chưa bao giờ cảm thấy oan ức khi
phải chờ đợi, Quỳnh cũng chưa từng bắt anh phải chờ đợi. Mọi sự chờ đợi tự nguyện
đều không thể trách cứ ai, chỉ có thể tự oán giận chính mình, đã chờ đợi, đã giữ
im lặng, nhưng lại không thể kiên trì đến cùng. Cho đến ngày hôm nay đã phá vỡ
tất cả.

- Quỳnh, lẽ nào em chưa từng cảm nhận được tình cảm của anh
hay sao?

Thế anh cũng chưa từng cảm nhận được tình cảm của em đối với
anh hay sao?

Giật mình ngước lên nhìn, Tuấn ngạc nhiên khi thấy Phương
đang đứng ngay phía sau lưng Quỳnh, khuôn mặt xinh đẹp đã lấm lem vệt nước mắt.
Cô nhìn anh, bằng ánh mắt mà anh cảm giác như đã từng nhìn thấy ở đâu rồi.

Chính là vào đêm mọi người say khướt ở nhà Minh, cô khoác
tay lên vai anh, lim dim đôi mắt to và hàng lông mi rậm cong vút như con chuồn
chuồn đậu trên nước.

Này, giả sử em thích anh thì sao? Hay là anh thích em đi?!

Lúc đấy, anh không nhớ mình đã trả lời thế nào, chỉ nhớ sau
đó Phương có điện thoại, rồi anh trai đến đón cô. Ngày hôm sau tỉnh dậy, cứ ngỡ
là ảo giác mà quên sạch đi mất rồi.

Anh nói anh yêu cô ấy vất vả, còn em thì sao? Em yêu anh
không vất vả? Năm lần bảy lượt anh đi, rồi lại trở về, ánh mắt chưa bao giờ
dành cho em. Em biết chứ, anh thích Quỳnh, em biết bởi cái cách mà anh nhìn cô ấy.
Dù em có nỗ lực thế nào cũng không thể khiến anh quay sang nhìn em. Dù có nỗ lực
thế nào thì anh cũng sẽ không bao giờ nhìn đến em.

Phương quay lưng bước đi như chạy, Quỳnh đứng phắt dậy định
đuổi theo thì bị một bàn tay ngăn lại, lúc ấy cô mới để ý đây chính là Phàm
–người bạn trai “hờ” mà Phương giới thiệu lần trước từ đầu đã có mặt ở đó. Anh
ta nhìn theo dáng lưng của Phương, khẽ cau mày rồi quay sang nói với Quỳnh.

Để tôi, chưa chắc bây giờ cô gặp cô ấy đã là ý hay đâu. Còn
nữa, tôi nghĩ cô nên đến bệnh viện thăm thằng Minh. Nhìn nó như thằng sắp chết ấy.

Anh là gì của Minh?

Anh họ. Nhưng điều cô cần làm bây giờ là đến bệnh viện.

Phàm chép nhanh một địa chỉ ra giấy, đặt lên bàn rồi chạy
theo Phương. Quỳnh thất thần cầm tờ giấy, đọc lại mấy lần vẫn không đọc được
dòng địa chỉ ngắn gọn ghi trong ấy. Chừng vài phút trôi qua, cô mới sực tỉnh,
bước ra ngoài, ngồi luôn vào chiếc taxi vừa thả khách xuống, đưa cho tài xế mảnh
giấy. Cho đến khi bước xuống xe, chạy vào đến bên ngoài phòng bệnh, cô mới ý thức
được mình đang đi đâu.

Một cô gái xinh đẹp bước ra từ phía trong phòng bệnh, tay cầm
theo một tập giấy tờ chắc là hồ sơ bệnh án. Quỳnh bất chợt cảm thấy chua chát.
Anh cũng đâu hẳn cần đến cô?

Cô gái xinh đẹp nhìn thấy cô đứng ở ngoài, mỉm cười giới thiệu
mình là thư kí ở văn phòng luật của Minh. Lúc đấy cô mới vỡ lẽ là mình nhầm, thế
rồi phát hiện, chính bản thân mình cũng đang ghen với những người phụ nữ khác
bên cạnh anh.

Quỳnh giới thiệu mình là bạn Minh, cũng là bác sĩ, nhận lấy
tập hồ sơ bệnh án của anh rồi bước vào phòng bệnh. Minh đang ngủ, mắt nhắm nghiền
lộ rõ vẻ mỏi mệt. Người đàn ông dẫu mạnh mẽ đến đâu, khi đến bệnh viện cũng chỉ
là bệnh nhân nhỏ bé trên giường bệnh, cần người chăm sóc, cần người ở bên cạnh.

“Chảy máu dạ dày”. Cô nhíu mày. Con người cố chấp này mặc dù
kiêu ngạo nhưng luôn không biết cách tự chăm sóc bản thân mình.

Quỳnh chỉnh lại tốc độ dịch truyền rồi quay sang cô thư kí dặn
dò, nhắc mua cho anh một vài loại thuốc đặc trị. Đang chuẩn bị đi thì bỗng thấy
tiếng gọi, quay lưng lại, Minh đã tỉnh từ lúc nào. Anh ngoắc tay ra hiệu bảo cô
đến gần. Quỳnh không nghĩ ngợi nhiều, ngồi xuống ghế bên cạnh giường bệnh, chăm
chú nhìn về phía Minh

Bạn bè cũng có thể đến thăm nhau.

Minh nghe thấy câu nói vụng về ấy của Quỳnh, sững lại đôi
chút rồi mỉm cười. Mặt anh xanh xao, da hơi sạm đi một chút. Nội soi dạ dày là
một cơn ác mộng với tất cả mọi người, nghe nói anh đã nôn ra máu.

Phải chú ý sức khỏe, anh còn không tự lo cho mình được thì
có thể lo cái gì?

Công việc hơi áp lực chứ bình thường không sao, tối nay anh
định xuất viện về nhà nghỉ.

Anh là bác sĩ à? Bao giờ người ta cho anh về thì anh về, đây
không phải văn phòng luật của anh mà anh muốn làm sao cũng được.

Nếu em ở lại đây với anh, anh có thể dọn đến đây ở hẳn cũng
được.

Em không rỗi hơi như thế.

Làm sao đây? Bác sĩ cứu người lại không muốn cứu người, bệnh
nhân cầu cứu thế này cũng không thèm đoái hoài…

Anh còn có sức đùa thì chắc là cũng sắp xuất viện được rồi đấy.

Thật ra, giữa hai người nói chuyện với nhau chưa bao giờ khó
khăn, cũng chưa lúc nào cảm thấy ngượng ngùng. Minh luôn bằng cách nào đó khiến
Quỳnh thoải mái bộc lộ tính cách, ai nhìn vào cũng đều cảm thấy, hai người ở
bên nhau chính là điều tự nhiên nhất thế giới.

Khi Minh đang chuẩn bị ngủ thiếp đi thêm một lát thì chuông
điện thoại của Quỳnh reo. Cô nghe máy, mặt tái mét rồi hoảng loạn vơ lấy túi
xách định chạy đi. Minh lo lắng ngồi bật dậy giữ tay cô lại hỏi kĩ lí do. Câu
trả lời run rẩy từ miệng cô cũng khiến chính anh hoảng sợ.

Bé Chi… mẹ em… tai nạn…

*

Quỳnh lục tung túi xách cũng không thể tìm thấy chìa khóa
xe, khi cô định dốc ngược nó ra thì Minh ngăn lại, anh giật ống truyền, vơ lấy
điện thoại gọi ai đó dặn dò rồi kéo cô đi thẳng xuống bãi đỗ xe của bệnh viện.
Đến khi Quỳnh sực nhớ ra Minh cũng đang bị bệnh, cô quay sang nói vội vàng.

Anh đang không được khỏe, em… tự em đi được…

Minh mở cửa xe, đẩy nhẹ cô ngồi vào trong ghế phụ rồi vòng
qua phía trước, ngồi vào ghế lái.

Quỳnh, anh là bố bé Chi.

Anh thắt dây an toàn cho cô rồi lao vút xe đến bệnh viện Chi
và bà Hân đang cấp cứu.

Tại em, tất cả là tại em không chăm sóc tốt cho con, cũng
không lo nghĩ cho mẹ. Em… hai người ấy chính là người thân duy nhất trên đời
này của em… Dù thế nào em cũng phải cứu họ…

Minh quay sang thấy Quỳnh đang giấu mặt vào hai bàn tay,
nghe giọng nói có thể thấy rõ ràng là cô đang khóc. Một người dù mạnh mẽ và giỏi
chịu đựng đến đâu, khi đối diện với ranh giới giữa sự sống và cái chết của người
thân yêu nhất cũng sẽ không thể tránh khỏi hoảng loạn, tuyệt vọng. Anh nhẹ
nhàng nắm tay cô trấn an.

Em yên tâm, còn có anh, anh sẽ làm tất cả mọi cách để cứu
con, cứu mẹ em.

Chính Minh mặc dù trong lòng nóng như lửa đốt, chỉ mong có
thể mọc cánh bay thẳng đến bệnh viện. Nhưng anh là một người đàn ông, anh cần
phải bình tĩnh, càng trong những lúc nguy nan hay cấp bách, càng phải trở thành
chỗ dựa cho Quỳnh.

Bà Hân và bé Chi gặp tai nạn khi trên đường đến siêu thị mua
đồ. Một chiếc ô tô do người điều khiển xe say rượu, ngủ gật, đến đoạn cua, khuất
tầm mắt đâm phải hai bà cháu đang đi bộ chuẩn bị sang đường. Tên tài xế vứt xe
lại bỏ chạy, người qua đường nhìn thấy gọi cấp cứu.

Cả hai người đều mất quá nhiều máu, cháu bé lại bị bệnh máu
khó đông. Hiện tại kho máu bệnh viện không đủ, hai người gọi người thân khẩn
trương đến hiến máu.

Bác sĩ, cả mẹ tôi lẫn con tôi đều cùng nhóm máu A. Nhà tôi
không còn ai có thể truyền máu nữa. Tôi có thể truyền máu nhưng không thể đủ,
liệu có thể xin viện trợ máu từ bệnh viện khác không?

Quỳnh vắt óc suy nghĩ cũng không thể tìm ra cách khác. Tim
cô đập thình thịch, các mạch máu trong người đông cứng lại. Minh ở bên cạnh vội
vàng nói với bác sĩ.

Bác sĩ, tôi là bố cháu, tôi có thể hiến máu không? Xin hãy
kiểm tra xem tôi có phù hợp không, lấy bao nhiêu máu cũng được, tôi rất khỏe.

Anh bị điên à? Anh cũng đang bệnh.

Em chọn đi, anh hiến máu cũng không chết được, cứu con, cứu
mẹ em quan trọng hơn. Nhanh đi làm thủ tục, anh gọi thêm người đến.

Lâm nhanh chóng có mặt ở bệnh viện. Diệu Linh bằng quan hệ của
mình cũng đã xin hỗ trợ được từ các bệnh viện khác. Minh cũng gọi điện đến công
ty, vì địa điểm gần đây nên chỉ một lúc sau có vài ba người là nhân viên của
anh, trùng nhóm máu đến giúp đỡ.

Sau khi cấp cứu, mặc dù đã qua cơn nguy hiểm, nhưng tình trạng
vẫn rất đáng lo. Bà Hân nghiêm trọng hơn, do đứng chắn hướng xe đâm cho cháu
gái, còn bé Chi do quá nhỏ lại có bệnh sẵn nên cơ thể yếu, khó hồi phục.

Quỳnh ra phía cầu thang bộ để hít thở không khí, bỗng nghe
thấy nội dung cuộc điện thoại của Minh.

Không hòa giải gì hết, tôi đã cử người đến làm việc với các
anh rồi. Bất kể tên khốn đó là con cháu nhà ai, tôi không quan tâm. Bao nhiêu
tiền cũng không đền được.

Tôi nói cho anh biết, con tôi với bà ngoại nó vẫn còn chưa tỉnh,
đừng hòng đắp tiền cho xong.

Nói xong, Minh dứt khoát dập máy, anh dựa cả người vào tường,
từ dưới nhìn lên chỉ có thể thấy một nửa khuôn mặt trắng bệch. Minh cũng vừa cấp
cứu xong, lại phải mất đi một lượng máu khá lớn, mặc dù là đàn ông cũng khó
lòng chịu nổi.

Cô bước lên phía chiếu nghỉ Minh đang đứng. Cảm nhận được có
người đang tiến lại gần, không cần quay đầu anh cũng biết người ấy là ai.

Anh mệt rồi, về nghỉ đi.

Không sao, anh không mệt – Minh vừa nói vừa tựa nhẹ vào người
Quỳnh – Em một mình nuôi con bốn năm còn không mệt, anh mới có một chút làm sao
mà mệt. Sau này, anh sẽ cùng em chịu trách nhiệm với con.

Thực ra anh không cần phải…

Em đừng từ chối – Minh nhẹ nhàng ngắt lời cô – Anh không bắt
em phải chấp nhận anh ngay, cũng không muốn ràng buộc em bằng chuyện sống chung
hay kết hôn. Chỉ cần em cho anh được chăm sóc, bảo vệ em và con là được. Với
anh bây giờ, em và con chính là người quan trọng nhất.

Minh đã nhanh chóng thay Quỳnh làm trước toàn bộ các thủ tục,
chuyển bà Hân và bé Chi đến phòng điều trị đặc biệt theo yêu cầu, sạch sẽ và
yên tĩnh, giải quyết tất cả các loại văn bản, giấy tờ, hồ sơ của văn phòng tại
bệnh viện, đồng thời tác động với viện kiểm sát cả vụ xử lí pháp luật với tài xế
gây tai nạn.

Mọi việc đều do anh sắp xếp hết. Hóa ra, anh cũng có thể trở
thành người đàn ông chu toàn và tháo vát thế này.

Lúc này cô mới cảm nhận được, Minh đã thay đổi. Anh không
còn là đứa trẻ to xác, kiêu ngạo vẫn luôn thích người khác phải làm theo ý
mình, không còn chỉ nghĩ đến cảm nhận của mình mà mặc kệ cảm nhận của người
khác. Anh thật sự đã trở thành một người đàn ông có thể cáng đáng tất cả công
việc.

Phương cũng vội vàng đến bệnh viện cùng với Thủy, mặc dù vừa
xảy ra chuyện với Tuấn nhưng cũng nhanh chóng bị lay động bởi tin bé Chi và bà
Hân gặp tai nạn. Vừa đến nơi đã rối rít hỏi han, đến khi nhận được cái gật đầu
và câu trả lời của Quỳnh mới yên tâm thở phào.

Phương mặc dù rất ghét Minh sau vụ chia tay với Quỳnh bốn
năm trước, nhưng nhìn vẻ “tơi tả” của anh ta và lời thuật lại của Lâm, cô cũng
không nỡ gây gổ thêm.

Quỳnh xin nghỉ phép để chăm sóc bà Hân và Chi, Minh cũng
liên tục qua lại bệnh viện và nơi làm việc, sắp xếp thời gian đến thăm Tùng
đang càng ngày càng yếu dần đi. Anh cứ chạy đôn chạy đáo giữa bộn bề công việc,
vẫn không quên quan tâm đến cô, vẫn không quên ở bên cạnh cô lúc cần. Trong thời
gian ấy, Quỳnh có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn, cô cũng có thời gian suy nghĩ về
chuyện của hai người.

Nói gì thì nói, cô vẫn còn yêu Minh, anh là bố của con cô,
hơn nữa anh còn vì cô mà cáng đáng bao nhiêu chuyện. Những chuyện quá khứ có thể
khiến cô tổn thương cũng đã qua đi rồi, cô không thể mãi trách cứ anh, oán giận
anh. Xét cho cùng, hai người cũng vì hiểu lầm mới chia tay, nếu nói chuyện đúng
sai, có lẽ chẳng ai hoàn toàn đúng, kể cả cô.

Bà Hân và bé Chi dần hồi phục, tình trạng cũng khá hơn nhiều,
có thể xuất viện về nhà. Minh nhờ người thuê một bà giúp việc khá tin cậy, chăm
lo việc nhà, chăm sóc hai bà cháu. Mặc dù bà Hân cảm thấy không thoải mái nhưng
Quỳnh hoàn toàn đồng tình với Minh, mẹ đã già, lại vừa bị thương nặng, vẫn cần
thời gian để hồi phục.

Bé Chi mới khỏe lại đã liên tục đòi Minh dẫn đi chơi, anh
cũng tranh thủ thời gian đưa con đi công viên chơi những trò chơi nhẹ, hoặc ra
rạp xem phim hoạt hình. Quỳnh cũng đã trở lại làm việc bình thường, cô vẫn chưa
nói với bé Chi chuyện Minh là bố con bé. Một phần vì không biết nên mở lời thế
nào, một phần vì chính cô cũng lo lắng phản ứng của Chi.

Bao giờ con mới nói với bé Chi chuyện Minh là bố nó?

Mẹ, để sau đi, chuyện này cứ từ từ.

Con định trì hoãn tới bao giờ? Đằng nào con chẳng phải nói
ra. Thằng Minh gần đây cũng qua lại nhà mình nhiều, con cũng phải nghĩ cả cho
nó. Mẹ chỉ muốn con cân nhắc kĩ, đừng vì vấn đề của mình con mà làm mất thời
gian của cả hai đứa, đừng phức tạp hóa cảm xúc của mình. Quan trọng là con phải
lựa chọn để sau này đừng hối hận, bố con mất từ khi con còn nhỏ, mẹ biết, cái
con coi trọng nhất là tình cảm. Nếu có thể hãy rộng lòng ra.

Quỳnh chưa từng thấy mẹ khuyên nhủ cô nhiều như vậy, thậm
chí còn có ý hướng cô đến một cách nghĩ khác, điều mà trước đây bà chưa từng
làm. Bà Hân là một người phụ nữ có tư tưởng rất độc lập, vì thế bà chưa từng bắt
ép con gái làm gì theo ý mình, mọi quyết định liên quan đến cuộc đời cô xưa nay
bà đều để cô tự lựa chọn. Ngay cả việc cô muốn tự sinh con, nuôi con một mình,
ngay cả việc đồng tình với mọi quyết định của cô. Thế nhưng, giờ đây, bà rõ
ràng lại có ý muốn cô rộng lòng với Minh. Chắc hẳn cũng là điều mà bà canh cánh
bấy lâu nay rồi.

Giá như cuộc đời có thể khiến những cái gật đầu đơn giản hơn
một chút thì tốt.

Giá như con người ta không cần phải bận tâm điều gì hết,
không cần lo lắng, sợ hãi hay bất an, cứ sống và yêu thương ai đó theo cảm xúc
thật, cứ sòng phẳng theo trái tim mà không do dự thì sẽ tốt biết bao.

Bố Minh đột ngột bị nhận “điều tra khẩn cấp” của tổ thanh
tra đặc biệt cấp nhà nước do nghi ngờ vướng vào một vụ tham ô lớn liên quan đến
việc nhận hối lộ, tiếp tay cho hành vi bỏ túi hàng trăm tỉ đồng tiền công quỹ của
cục trưởng cục hàng hải.

Ngay sau đó, công ty của ông ngoại anh cũng bị cơ quan điều
tra sờ gáy vì nghi ngờ có hành vi trốn thuế. Đích thân ông ngoại nhờ anh đến
công ty tìm hiểu và giúp đỡ vấn đề này, Phàm không có ý kiến, anh cũng tận lực
dùng các mối quan hệ để giải quyết vấn đề này.

Phương cứ mãi lấn cấn sau khi nghe Quỳnh kể việc Minh và
Phàm là anh em họ. Thật ra, chính Quỳnh cũng không biết việc này. Những người
thuộc gia đình họ ngoại nhà Minh khá nhiều, cô không thể biết hết được. Huống hồ,
người anh họ này lại sống ở nước ngoài từ khi Minh mới học lớp hai, mới về nước
khi Quỳnh và Minh đã chia tay nhau.

- Sản nghiệp nhà họ lớn thế, chắc không sao đâu nhỉ?

Quỳnh phì cười khi nhìn Phương chống cằm nghĩ ngợi mông lung
mãi rồi mới thốt ra một câu nghe cực kì nghiêm túc như thế. Hoàn toàn không giống
với tính cách của cô bạn.

- Cô bảo là rất ghét Minh cơ mà? Nhà họ bị làm sao cô chả
càng mừng à?

Vốn dĩ chỉ định trêu Phương, ai dè vẻ mặt cô bạn biến đổi,
hàng lông mày nheo lại, tay cứ vân vê chiếc điện thoại trong tay, tiện tay mở
khóa rồi lại khóa màn hình, như thể đang muốn gọi cho ai đó nhưng lại chần chừ.

- Thôi được rồi, gọi cho anh ta đi.

- Hả? Ai cơ?

- Còn ai nữa? Chính là anh ta đó. Cái người mà nãy giờ cô
nghĩ đến, lo lắng cho anh ta ấy. Ngô Diệc Phàm.

- Nhưng cô bảo anh ta có làm sao không? Có phải đi tù không?

- Đừng lo, công ty lớn nào chẳng gặp phải những chuyện như
thế, sẽ giải quyết được nhanh thôi. Minh cũng tham gia vào vụ này, tôi nghĩ anh
ấy sẽ giúp tìm ra cách tốt nhất. Thế nhưng, chắc chắn cũng khá khó khăn và
tương đối mệt mỏi, cô cũng nên hỏi thăm anh ta.

Chần chừ một lúc rồi Phương cũng quơ đồ đạc, vội vã đi đâu
đó. Quỳnh mỉm cười nhìn theo dáng vẻ của Phương, nhưng rồi lại chợt nhớ đến
chuyện của bố Minh. Cô không tin ông dính vào tham ô, tham nhũng, cây ngay
không sợ chết đứng, có điều tra cũng chẳng sao. Nhưng, đã mấy ngày nay, Minh
không đến nhà cô, chắc hẳn sức ảnh hưởng và độ quan trọng của vấn đề này không
phải đơn giản.

Bỗng dưng cô có chút lo lắng cho anh.

- Chị à, cả tuần nay anh em không đến được, có phải đang bận
việc lắm không?

Tùng nằm trên giường bệnh, sắc mặt trắng bệch chìm trong màu
ga trải giường, màu hồng từ bộ quần áo bệnh nhân cũng không thể phản chiếu lên
mặt cậu một tia ấm áp nào, nhưng từ đôi mắt mỏi mệt và khóe miệng khô khốc vẫn
mỉm cười.

- Chị à, chuyện của chị với anh em, em biết cả rồi.

- Sao em lại biết?

- Anh ấy kể với em. Mới đây thôi.

- Ừ…

- Chị không biết đó thôi, dù em bị bệnh nhưng chuyện gì em
cũng biết. Không phải em bênh vực gì anh em đâu, nhưng em có thể dám chắc anh ấy
chỉ yêu một mình chị.

- …

- Có phải sinh nhật chị là ngày mười bảy tháng Mười một
không?

- Sao em biết cả cái này?

- Vì mấy năm nay, cứ đến ngày này anh ấy lại lái xe đi đâu
đó, đến quá nửa đêm mới về nhà. Anh ấy mua bánh sinh nhật nhưng đưa em ăn hết,
còn uống rượu say khướt nữa, sáng hôm sau dậy lại như chẳng có chuyện gì.

- …

- Chị, em biết anh em có lỗi với chị, nhưng nếu có thể, chị
hãy tha thứ cho anh ấy được không?

Quỳnh có thể tha thứ cho Minh được không? Thật ra, cô đã bao
giờ trách anh? Cô chỉ không buông tha cho bản thân mình, không buông tha cho
quá khứ, dẫu biết mọi chuyện xảy ra chỉ là hiểu lầm, dẫu biết là cuộc đời cứ muốn
cô phải chấp nhận thử thách và hứng chịu những nỗi đau. Thế nhưng, cô vẫn không
thể nào quên, cứ cố chấp giữ lấy nó. Như thể đang tự mình ôm lấy một quả bom
to, khư khư giữ lấy sợ nó phát nổ, khiến những người xung quanh cũng bị thương
theo.

- Chị chưa từng trách cứ gì anh ấy, chị đang tự hối lỗi với
chính mình thôi.

Mắt Tùng sáng lên, cậu chần chừ mãi rồi đưa ra một ngôi nhà
bằng gỗ khá tinh xảo đang được ghép nối dở dang, cầm nó trong tay, ngắm nghía rồi
ra hiệu Quỳnh cầm lấy.

- Em định làm tặng anh Minh cái này, nhưng không kịp. Chỉ sợ
là em chẳng có cơ hội hoàn thiện nó nữa…

- Đừng nói thế, chị và các cô chú bác sĩ khác sẽ tìm cách chữa
trị cho em, em sẽ khỏe lại…

- Chị… chị lừa em làm gì. Em biết mà… Thật ra, em chỉ sợ mọi
người sẽ quên em rất nhanh. Em không mong mọi người đau khổ vì em, nhưng cũng
không mong mọi người quên em như thể em chưa từng tồn tại. Chị biết đấy, so với
việc phải chết, những người mình quan tâm lãng quên mình, cảm giác ấy còn đau đớn
hơn nhiều.

Chẳng hiểu sao khi nghe câu nói ấy Quỳnh bỗng thấy thật
quen, mỗi nỗi đau vô hình bất chợt cuốn lấy cô. Thật kì diệu, đứa trẻ này có
suy nghĩ chẳng khác gì cô thời còn nhỏ. Sợ cảm giác đơn độc còn hơn cả cái chết,
sợ cảm giác đang sống nhưng không tồn tại trong tầm mắt của bất cứ ai xung
quanh.

Hóa ra, những người vốn sinh ra trong nỗi cô đơn, đối diện với
cô đơn lại có chung một suy nghĩ như vậy.

Người ta vẫn nói, những người cô đơn thường sống rất lâu. Và
sẽ luôn luôn tự giày vò chính mình trong một cái thế giới gai góc mà mọi nỗi uất
hận cứ dồn tích lại qua năm tháng, để lại những vết sẹo khó xóa mờ.

Nhưng điều này lại không ứng với Tùng, cậu bé bị tước đoạt
thời gian sống quá nhanh. Đến nỗi chính những người xung quanh còn cảm thấy ngỡ
ngàng. Còn cậu đã tự chuẩn bị tâm lí để đối diện với điều đáng sợ ấy, không oán
trách, không than khóc, thậm chí còn có phần an phận, dành thời gian nói lời tạm
biệt với tất cả mọi người.

Và Tùng quả thật không còn có thể hoàn thành được mô hình
căn nhà ấy nữa. Vĩnh viễn không bao giờ.

Tham vọng và dã tâm của người lớn luôn khiến những đứa trẻ bị
tổn thương. Còn tham vọng và dã tâm của những người trẻ, lại khiến chính bản
thân họ nhận lấy đau đớn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3