Bức tranh cô gái khỏa thân và cây vĩ cầm đỏ - Chương 05 - 06 - 07

5

Người đàn ông trước mặt tôi, đôi mắt nhắm nghiền. Vết máu đỏ
bám thành những vệt dài loang lổ như chân đàn nhện, một nửa gương mặt nát bét
không còn hình thù. Chỉ vài tuần trước, khi tôi tìm tới chỗ anh ta, anh ta còn
có gương mặt của một con tôm hùm, hàm râu lỉa chỉa, hai con mắt ti hí, cái đầu
cạo trọc, anh ta còn chửi bới tôi bằng lời lẽ cay nghiệt, còn đóng sầm cánh cửa
vào mặt tôi. Ấy thế mà, ai có ngờ, khi gặp lại, anh ta lại nằm im không động cựa,
làn da xám ngoét, lạnh lẽo và đông cứng.

- Chị là gì của anh ấy? – Bác sĩ lên tiếng hỏi.

- Chỉ là, chỉ là người quen thôi ạ.

- Thế ư, chúng tôi liên lạc bởi thấy trong nhật kí nghe gọi
của anh ấy gần đây có khá nhiều số của chị. Thế chị có biết gia đình anh ta
không?

- Không, thưa bác sĩ.

Tôi không biết gì về anh ta, quả thực là như thế, chỉ trừ một
điều: cô gái giống hệt tôi, người có-lẽ-là-chị-em-song-sinh-của-tôi, đã từng là
vợ hờ của anh, thông tin này có được là nhờ những cô gái điếm khác quen biết cô
ấy mà anh họa sĩ hỏi thăm được.

- Tôi đã liên lạc được với vợ anh ấy, cô ấy nói sẽ sớm tới
đây – Cô y tá thông báo cho bác sĩ.

- Vậy thì tốt. Thật đáng thương, đúng là số giời. Còn chị,
có muốn ở lại đây đợi người thân anh ấy tới không? – Bác sĩ quay ra hỏi tôi.

Tôi gật đầu trong nước mắt.

Vị bác sĩ nhìn tôi ái ngại rồi an ủi:

- Người đã mất rồi, những chuyện trước đây, chắc gia đình
anh ấy cũng sẽ không làm khó cô đâu.

Có lẽ ông đã hiểu nhầm về mối quan hệ giữa tôi và anh ta.

Khi vị bác sĩ đi khỏi, tôi ở lại và nhìn thật lâu vào gương
mặt của người đàn ông. Nhà xác không một bóng người, ánh đèn dù rất sáng không
xua tan được bóng đen tử khí ám vào từng bức tường, từng chiếc giường, những
hình hài nhấp nhô dưới lần ga trắng. Tôi bất lực lặng nhìn những kí ức mà tôi đang
tìm kiếm dần hoại tử trong nửa bộ óc của anh. Trong phút chốc, tôi bỗng nhớ lại
lời cha tôi nói sau khi mẹ tôi mất: “Cuộc đời vô thường, kí ức dù ít dù nhiều,
cũng dễ dàng tan biến”
. Thật kì lạ, con người khi sống có biết bao tình cảm,
cảm xúc, suy nghĩ, ấy vậy mà chỉ cần nhắm mắt lại là chẳng còn gì nữa. Thật kì
lạ, nhưng là thế đấy...

*

Chuyến xe cuối ngày lao vun vút trên đường. Tôi nghiêng đầu
tựa vào cửa kính, tiếng mưa đều đều táp vào làm tai tôi ù đi. Tôi lặng yên nhìn
ra bên ngoài cho đến khi mắt làm quen với bóng tối. Ngoài kia, những ngôi nhà
cao thấp đan xen nhau như những phím dương cầm. Thi thoảng, một chiếc xe ngược
chiều xuyên qua màn mưa, tựa như bàn tay một ai đó khẽ lướt lên phím đàn, chỉ
có điều, âm thanh đục ngầu như trong một thước phim quỷ quái.

Hai mắt tôi nhức nhối, một cảm giác nôn nao như có hàng
nghìn con bọ trong cổ họng trào lên thực quản, tôi muốn lả đi, nhưng cứ mỗi khi
mí mắt sụp xuống, những hình ảnh về người phụ nữ quê mùa với cái bụng bầu lớn
vượt mặt và đôi mắt hõm sâu đỏ như máu lại hiện ra rõ mồn một trong đầu tôi.
Gương mặt thất thần như một cành cây héo úa, chị tuyệt nhiên không gào khóc, những
bước chân thô kệch bước đi xiêu vẹo và nghiêng ngả, rồi khi được bác sĩ dẫn tới
giường nơi chồng mình nằm, chị quỳ thụp xuống, hai tay run rẩy lật mở chiếc ga
trắng. Lòng mắt sâu hoắm của chị chuyển rất nhanh từ đỏ tấy sang trong suốt, vẫn
không một tiếng nức nở, tay phải của chị khẽ chạm lên phần mặt đã hoại tử của
người đàn ông, chạm nhẹ, rất nhẹ, rồi dần dần cả bàn tay chị úp lên đó như cố gắng
che đi vết thương dị hình và nham nhở. Chị cứ như thế rất lâu, dường như không
hề chớp mắt, không hề để ý đến bất cứ điều gì xung quanh, như thể chị muốn nhốt
lại hình ảnh cuối cùng của người chồng vào con ngươi của chị. Cho đến khi tôi
quay người bước ra, chị vẫn cứ như thế.

Người phụ nữ ấy khiến tôi đau lòng và xót xa, sợ hãi và ám ảnh.
Tôi tự hỏi, chị ta cảm thấy gì khi đặt bàn tay lên phần gương mặt chỉ còn là một
đống thịt bầy nhầy của chồng mình? Tôi dám chắc rằng tất cả mọi từ ngữ trên thế
gian này có lẽ không diễn tả nổi cái cảm giác kì quái đó, cảm giác khi chạm tới
máu thịt của một người yêu thương đã chết, trong phút chốc, sự mất mát trở nên
rất hữu hình. Tôi đột ngột nhớ tới cha mẹ tôi. Khi mẹ tôi qua đời, cha tôi cũng
quỳ bên giường bệnh, không một giọt nước mắt, ông nắm rất chặt bàn tay lạnh ngắt
của bà. Mẹ tôi đi, trái tim của cha tôi cũng đi theo.

Chân tôi nặng như đeo chì. Nhưng tôi vẫn phải cố gắng chạy
đi, chạy đi thật nhanh khỏi căn phòng giữ xác ngột ngạt ấy, để không phải nhìn
thấy người phụ nữ ấy thêm một giây phút nào nữa. Khi bàn chân của tôi đặt nơi cổng
bệnh viện, đó với tôi cũng là dấu chấm hết cho những hi vọng tôi vẫn đeo bám bấy
lâu. Những kí ức đã lãng quên của người chị em sinh đôi của tôi, quá khứ đã bị
thất lạc của tôi. Những điều ấy sẽ đi theo người đàn ông đáng thương kia xuống
tử huyệt, nó sẽ mãi mãi bị phong kín trong một chiếc quan tài, rồi bị thiêu đốt
thành tro tàn, cát bụi, bị chôn thật sâu vào lòng đất. Nghĩ đến đó, những dòng
nước mắt nối nhau chảy ra từ hốc mắt tôi, nóng và mặn chát. Tôi nghĩ đến mình
đã ra sao khi biết rằng tôi chỉ là một đứa trẻ hoang được nhặt về nuôi. Rồi tôi
lại nghĩ tới chị ta, đôi bàn tay dịu dàng đặt lên gương mặt đã chết của người
đàn ông ấy.

Hóa ra, trên đời này, có những sự thật thà rằng không bao giờ
biết.

6

Trong một căn phòng chật chội, anh họa sĩ đang ngồi vẽ
tranh. Tôi ngắm nhìn anh thật kĩ, đúng như những gì tôi đã mô tả trong cuốn sổ
của mình, anh có mái tóc quăn, gương mặt gầy và xanh, chiếc miệng nhỏ như một ổ
khóa như để không bao giờ phải trò chuyện.

Từ chiếc máy nghe nhạc cũ đã bong lớp vỏ ngoài vang lên những
giai điệu nhạc. Trong sổ của mình, tôi cũng đã ghi lại cuộc hội thoại với anh về
chủ đề này vào ngày hôm trước.

- Đây là nhạc gì vậy?

- Đó là một bản concerto – Anh dường như không hề bị giật
mình khi tôi đột ngột phá vỡ sự im lặng giữa tôi và anh.

- Công-xéc-tô là thế nào?

- Đại khái là một tác phẩm hòa tấu của nhiều nhạc cụ. Còn để
hiểu rõ hơn, tôi nghĩ cô có thể hỏi người chị em song sinh của mình. Cô ấy có
chuyên môn về âm nhạc.

- Dù sao thì tôi cũng thấy nó rất hay.

- Vậy ư? Hai người đúng là chị em, tuy quá khứ khác nhau
nhưng chảy chung một dòng máu. Thật ra, không nhiều người cảm nhận được cái hay
của loại nhạc này.

Đến lúc này anh họa sĩ mới buông tay khỏi bức vẽ, ngẩng đầu
lên và nhìn thẳng vào mắt tôi. Anh có đôi mắt sáng, và không biết có phải ánh
sáng từ ngoài chiếu vào không, nhưng mắt anh lấp lánh.

Rồi anh lại cúi xuống và cắm cúi pha màu.

Tôi lắng nghe bản nhạc, tự hỏi không biết nó có phải bản nhạc
hôm trước không, nhưng tôi không muốn hỏi thêm, sợ anh cảm thấy phiền. Những âm
thanh khi nhanh khi chậm, khi vui khi buồn, nhưng có gì đó thật tươi sáng. Tôi
tưởng tượng ra một cánh đồng hoa giữa nắng ấm mênh mông, rồi lại tắm mình trong
một cơn mưa rào, rồi một cánh bướm vỗ nhẹ bay đến chạm vào những cánh hoa. Cánh
bướm ấy chính là đôi tay của anh họa sĩ. Dường như, anh di chuyển tay mình theo
giai điệu nhạc, khi bản nhạc nhanh và vui tươi, đôi tay anh cũng sôi nổi và gấp
gáp, khi bản nhạc lắng đọng và chậm rãi, đôi tay anh cũng dịu dàng và thong thả.

Cứ như thế, anh vẽ, còn tôi ngồi ngắm nhìn nhịp điệu đôi tay
anh. Sự tĩnh lặng của anh dần khiến tôi cảm thấy thật dễ chịu và yên bình. Sự
tĩnh lặng ấy như dập tắt nỗi hoang mang trong lòng tôi, xua tan nỗi sợ hãi nhấn
chìm tôi khi thức dậy, khỏa lấp sự trống rỗng trong trí nhớ của tôi. Có thể bởi
vì giữa chúng tôi chẳng có điều gì để nói, có thể bởi vì anh còn bận say mê với
bức họa kia, tôi không rõ. Điều duy nhất tôi rõ đó là tôi chỉ muốn cứ ngồi đó
cùng anh chìm đắm vào sự tĩnh lặng mênh mang ấy. Chỉ có tôi và anh trong một thế
giới hoàn toàn vô ngôn, cô lập, tiếng mưa ngoài hiên là thứ duy nhất của thế giới
bên ngoài lọt được vào thế giới bé nhỏ của chúng tôi, còn thời gian thì đã chết.
Có điều, ngay cả cái thế giới bé nhỏ nơi căn phòng chật hẹp này cũng dễ dàng
trôi tuột đi trong kí ức tôi như một con thuyền chìm vào lòng đại dương sâu thẳm,
không bao giờ tỉnh thức.

*

Hộp đựng bút làm bằng kim loại bóng loáng. Những chiếc bút
chì ruột xanh, ruột đỏ nằm xen kẽ bên trong. Những chiếc bút vẫn còn mơn man
hơi ấm bàn tay người họa sĩ. Chúng lộn xộn như chính những kí ức không đầu
không cuối của tôi.

Tôi nhìn chúng cho đến khi những màu sắc trở nên loang lổ
trong mắt mình, cho đến khi chúng hòa làm một, không còn có thể phân biệt được
xanh và đỏ, trắng và đen. Nhưng tôi cũng không thể nhìn ra thêm được điều gì
sau lớp màu ấy ngoài chính những ảo ảnh nơi tròng mắt

Kí ức trở về chỉ như một tia sáng chợt lóe lên trong đêm tối
rồi vụt tắt ngay tức khắc, không kịp để tôi nhìn thấy bất cứ điều gì trong bóng
đêm ấy. Không một hình ảnh rõ ràng, không một vật thể, không một hình thù,
không một màu sắc, chỉ duy nhất giọng nói nửa êm ái dịu dàng, nửa thổn thức xót
xa của một người phụ nữ thì thầm bên tai tôi.

- Chiếc hộp màu này là mọi thứ mẹ có, giờ con hãy giữ nó.

Từng câu từng chữ vang lên như từng đợt sóng dâng lên rồi hạ
xuống rồi lại dâng lên. Tôi lắng tai nghe thật kĩ, thậm chí còn không dám thở để
không một âm thanh nào khác có thể lọt vào trong óc.

Giọng nói ban đầu yếu ớt, xa xăm, rồi dần trở nên rõ ràng.
Chắc chắn mẹ tôi đang ở trong căn phòng này. Người mẹ mà tôi không nhớ mặt. Tôi
nghe thấy giọng bà phát ra từ hộp bút màu, vọng lại từ bốn bức tường, vọng lại
từ chiếc giường, từ cái tủ đồ, từ cả cơn mưa lao xao ngoài kia. Tôi chạy theo
giọng nói ấy, chạy theo, chạy theo mãi, nhưng càng chạy lại càng xa. Tôi không
thể đuổi kịp bà, không thể nhìn thấy dù chỉ là dáng hình, hay một ánh mắt, một
mái tóc của mẹ tôi, chỉ có giọng nói của bà vừa hiển hiện vừa mơ hồ. Tôi nghe
thấy bà từ bên trái, nhưng khi tôi quay sang trái, tôi lại nghe thấy bà từ bên
phải. Tôi nghe tiếng bà từ đằng sau, nhưng khi quay đầu, tôi lại nghe âm thanh
vang lên sau lưng mình. Rồi tôi nghe thấy bà trong tiếng mưa, tôi lao ra ngoài,
tiếng bà vỡ tan như những giọt mưa trên mặt đất, tôi không còn nghe thấy gì nữa,
chỉ còn tiếng mưa ong ong và rát bóng, dập tắt mọi thanh âm khác.

Tôi gục xuống, điều cuối cùng tôi còn biết là hơi ấm của một
ai đó mà tôi rất quen, tôi không nhìn ra đó là ai, mọi màu sắc nhòa dần rồi hòa
tan trong biển đêm vô tận không đáy.

7

Cô gái sốt li bì, người cô nóng như một thanh sắt nung, thỉnh
thoảng cô trở mình và mê sảng, những câu nói không rõ nghĩa. Tôi tự hỏi phải
chăng cô đã nhớ được gì trong cơn mê man ấy.

Ngoài trời, mưa vẫn nặng hạt, rơi xuống trên mái nhà đồm độp
như tiếng búa gõ từng nhát từng nhát. Người em gái song sinh của cô vẫn chưa về.
Em đã đi từ sáng mà không nói cho ai biết mình đi đâu. Một nỗi lo lắng luẩn quẩn
trong đầu óc tôi như một thể có một con rắn đang trườn ở đó, bồn chồn không
yên. Em ở đâu, giữa cơn mưa ào ào lạnh lẽo ngoài kia?

Chiếc hộp đàn màu đen đặt ở góc phòng, em không mang nó
theo, vậy thì em có thể đi đâu được nhỉ? Tôi cầm hộp đàn lên ngắm nghía, rồi bất
giác tôi nhận thấy mình đã mở nó ra từ lúc nào. Cây vĩ cầm thẫm đỏ như máu, đường
nét mềm mại uốn cong như cơ thể một người phụ nữ. Những thớ đàn đều đặn màu đen
như những mạch máu chạy dọc cơ thể. Dây đàn khe khẽ rung. Cây đàn tựa như một
sinh vật sống đang thở phập phồng, một trái tim nào đó đang đập, một linh hồn
nào đó đang ưu tư và thở dài bên trong hộp đàn tối đen. Tôi đặt tay lên mặt
đàn, mặt đàn mượt, ấm và ẩm, như thể tôi đang chạm vào chính đôi tay của người
con gái ấy. Tôi thấy em đang ở rất gần mình.

Chợt một cái gì trăng trắng lấp ló trong mắt tôi, tôi chậm
rãi nhấc cây đàn lên để xem đó là thứ gì. Một phong thư. Không, chính xác là
hai phong thư, hai phong thư chưa được niêm kín, cũng không đề gì bên ngoài. Là
ai gửi cho em? Hay là em muốn gửi cho ai? Tôi tần ngần định cất nó vào chỗ cũ.
Nhưng một cái gì đó níu tôi lại. Thế giới của em, còn có quá nhiều điều tôi
chưa bao giờ hiểu. Thế giới của em như một cái giếng sâu, trong lành nhưng hun
hút không thể nhìn thấu. Sự tò mò đã tràn khắp lồng ngực tôi, tôi sẽ đọc những
phong thư ấy thôi, sẽ không ai biết điều đó cả, tôi sẽ cất nó thật kĩ nó ở tận
đáy lòng để không bao giờ lấy nó ra được nữa. Thế giới của em, sẽ chỉ mình tôi
biết.

Tôi run run mở phong thư đầu tiên. Những nét chữ thanh mảnh
nhỏ nhắn viết bằng mực tím, xinh xắn như những cánh hoa diên vĩ.

Ngày... tháng... năm...

Gửi ba,

Con đã nhận được hồi âm của ba. Con vẫn ổn. Dù rằng con
không biết mọi thứ sẽ còn như thế này đến bao giờ. Cô nhi viện năm xưa đã bị
phá. Con chẳng biết liên lạc với ai. Cô gái giống hệt con, vẫn không có tiến
triển gì. Còn anh họa sĩ mà con đã kể, đối với con cũng rất tốt. Trên đời này,
đúng như ba nói, vẫn còn rất nhiều người tốt vô điều kiện. Con vẫn chơi đàn
hàng ngày và nhớ tới ba. Hôm trước, anh họa sĩ mở một bản “Dạ khúc” mà ba vẫn
thích đánh, làm con càng nhớ tiếng vĩ cầm của ba hơn. Một lúc nào đó, con sẽ nhờ
anh ấy vẽ một bức chân dung của con và gửi cho ba. Ba sẽ thấy trông con vẫn thế
thôi.

Con nhớ ba nhiều.

Bức thư gửi cho cha, lời lẽ không có gì nhiều, mặc dù thế,
tôi vẫn cảm thấy giữa em và ông ấy có một mối liên hệ thật sâu xa. Tình cảm ruột
thịt có lẽ không chỉ định hình bằng máu mủ. Tôi mở tiếp phong thư thứ hai, vẫn
là nét chữ màu tím đều đặn như cánh hoa diên vĩ.

Ngày... tháng... năm...

Có lẽ khi lá thư này đến được tay anh thì đã trễ, nhưng
dù sao em vẫn muốn nói: Chúc mừng sinh nhật. Cuộc thi dương cầm sắp tới, anh nhất
định sẽ là người chiến thắng.

Em có rất nhiều điều muốn nói với anh, nhưng chẳng biết bắt
đầu từ đâu. “Nó bắt đầu ở đâu thì hãy nói từ đấy”, anh vẫn hay bảo em như thế
phải không? Có lẽ anh không bao giờ ngờ được điều này đâu, mà chính bản thân em
cũng không bao giờ ngờ được, rằng em không phải là con ruột của ba mẹ em. Ba
nói đã đưa em về từ một cô nhi viện. Đó chưa phải là tất cả, còn một sự thật nữa,
em có một người chị em song sinh đã thất lạc từ lâu, và chính cô ấy là người
trên bức tranh mà anh nhìn thấy. Phải, cô gái trong tranh, dù giống em, rất giống
em, nhưng đó không phải là em. Như thế đã đủ để anh phá vỡ bức tường im lặng
ngăn cách chúng ta hay chưa?

Em đang thực sự lạc lối. Những thứ hiển nhiên là sự thật
bỗng chốc đều là dối trá, cả danh tính này cũng là dối trá, số phận này cũng là
dối trá. Em thấy mình ngày càng rơi vào vòng xoáy của cô độc. Giữa em và mọi thứ
như có một tấm màn vô hình không thể nào thẩm thấu. Nhất là khi, trong lúc em
hoang mang nhất, anh đột ngột quay đi không một lời chia tay, không một lời ngỏ
lại. Anh có thể nói cho em biết, giữa chúng ta là gì vậy?

Hãy nói đến chuyện khác được không? Hãy nói chuyện như thể
không hề có biến cố nào, nói chuyện như cái buổi chiều chúng ta cùng nhau chơi
“Bản nhạc đến từ giấc mơ”, hôm đó anh đã bảo em hãy viết lời cho bản nhạc này,
em nói không thể nghĩ ra ngay được, nhưng giờ bỗng dưng không hiểu sao lại nghĩ
ra rồi, anh đọc thử xem.

“Em nhớ một mùa thu

Tiếng dương cầm lao xao như lá đổ

Những phím đàn mê say đắm đuối

Nói thay mùa thu những lời sau cuối

Em nhớ một mùa thu

Bên hiên nhà nắng còn chưa tắt

Từng giọt âm thanh vang lên trong vắt

Con chim xanh trước ngõ chẳng muốn bay

Em nhớ một chiều thu

Lắng tai nghe hoàng hôn chết trên phím đàn

Khúc ca vừa tàn

Đã nghe đông gõ cửa...”.

Bức thư dừng lại ở đó, không có một đoạn kết đúng nghĩa,
không có một lời chào, mà có khi, không phải bức thư đã hết, mà những điều em
có thể nói ra đã hết. Bản nhạc mà em nói tới là bản nhạc nào vậy? Tôi nhớ lại
những buổi tối khi em chơi đàn, có rất nhiều bài tôi không biết tên, nhưng nếu
đó là một bản tình ca, một bản tình ca, phải rồi, có một bản tình ca mà từ khi
tới căn nhà này, hầu như ngày nào em cũng chơi trước khi đi ngủ. Tôi lẩm nhẩm lại
giai điệu ấy, có những khúc lao xao réo rắt như một cơn mưa lá thu vàng rơi vỡ
lên nhau, một quãng ngân dài như cái nhìn của một con chim không buồn cất cánh,
một quãng thầm thì khẽ khàng như lời trăn trối, những nốt cuối dặt dìu chìm vào
tàn lụi... Nhất định là nó, bản nhạc của chàng nghệ sĩ dương cầm trong lá thư.

Hình ảnh người nghệ sĩ dương cầm hiện ra rõ mồn một trong đầu
tôi, cho dẫu tôi chưa từng gặp anh ta một lần nào cả. Anh ta có một đôi mắt tỏa
ra những ánh lửa bập bùng và sáng lòa, cái miệng, cái mũi của anh ta ra sao ư,
tôi không biết, với tôi, chỉ cần ánh mắt là đủ để tạo nên một cá thể riêng biệt,
và tôi có thể đoan chắc rằng ánh mắt của anh ta có lửa, một quầng lửa lớn, lan
tỏa thành một đám cháy, ngọn lửa cứ lan mãi, lan mãi, đến vô cùng.

Họ nhất định là hai mảnh ghép hoàn hảo, như dương cầm và vĩ
cầm. Tiếng dương cầm thanh nhã, du dương, tiếng vĩ cầm sâu lắng vi vút, chúng
quyến luyến và nâng đỡ nhau, tạo nên một tổng thể với bố cục hài hòa, như mây
và trời, như bướm và hoa, khi riêng rẽ đã kì diệu, khi gắn kết lại càng kì diệu
gấp muôn phần.

Một nỗi ghen tuông mơ hồ như một con sóng lăn tăn trên mặt
nước tâm hồn của tôi, nhưng lại sớm bị những con sóng khác đè lên và mất hút.
Tôi yêu thế giới của em, tất cả những gì trong đó, với tôi, đều trong sáng,
tươi đẹp, tráng lệ, ngây thơ, thế giới của em như một tác phẩm nghệ thuật, một
bức bích họa thiên tài, vừa hấp dẫn, vừa bí ẩn, vừa cao khiết, vừa ngạo mạn, vừa
cô độc, nó đứng ngoài khe khẽ cười vào sự dung tục, tầm thường, xô bồ, đen tối,
xấu xa, bon chen, giành giật, dơ bẩn, hèn mọn, toan tính, ngu muội, vị kỉ của
cuộc đời.

Tôi đọc đi đọc lại bức thư, cho đến khi thuộc nằm lòng từng
câu từng chữ.

*

Khoảng ba giờ sáng, khi cơn mưa đã bắt đầu nguôi dần, để lại
một cái lạnh tê tê và một sự não nề trong không khí, em trở về, gương mặt tiều
tụy và làn khói trong mắt em càng trở nên mơ hồ hơn bao giờ hết.

- Tại sao anh còn chưa đi ngủ vậy? – Em lên tiếng trước.

- Cô ấy lên cơn sốt và mê sảng, giờ cũng đã đỡ rồi, nhưng dù
sao để cô ấy ở một mình cũng không an tâm. Hơn nữa, hơn nữa...

- Chị ấy sốt ư, có làm sao không? Có cần phải tới bệnh viện
không?

- À, chắc không sao. Có lẽ tại cơn chấn động nhỏ buổi chiều,
cô ấy nhớ ra một vài chuyện.

- Nhớ ra ư? Chị ấy đã nhớ ra điều gì? – Em sốt sắng nhìn
tôi, ở rất gần, tôi có thể nhìn thấy làn khói trong mắt em rất nhạt, rất nhạt.

- Một kí ức nho nhỏ về mẹ cô ấy.

- Mẹ... mẹ chị ấy? Mẹ chị ấy, chẳng phải chính là mẹ tôi
sao, là mẹ ruột của tôi, sao tôi vẫn chưa thấy quen thuộc với cảm giác này nhỉ.
Là chuyện gì vậy? – Em buồn rầu ngập ngừng nói.

- Không có gì, chỉ là về một món quà. Dù sao thì chúng ta sẽ
đợi sáng mai khi cô ấy tỉnh lại để xem mọi việc thế nào. Cô đừng lo.

- Cảm ơn anh, anh đối với chúng tôi thật tốt.

Em lặng lẽ bước đến bên người chị em song sinh của mình, lật
lại chiếc khăn ướt đặt trên đầu cô gái. Dù đứng ở góc khuất, tôi có thể thấy rõ
ràng rằng em đang khóc.

- Anh ấy chết rồi.

- Ai cơ? – Một nỗi bàng hoàng chạy dọc sống lưng tôi lạnh
toát, tôi chợt nghĩ tới người nghệ sĩ dương cầm.

- Người đàn ông cùng sống với chị tôi, anh nhớ không, chúng
ta từng tìm tới nhà anh ta để nhờ anh ta giúp tìm ra chị ấy. Anh ta chết rồi.

Hóa ra là vậy. Người đàn ông đó là một thợ xây công trình,
tôi đoán điều đó qua những đầu ngón tay của anh ta, gương mặt của một con tôm
hùm, ánh mắt của một con bọ cạp. Anh ta từng đấm tôi một cái trật hàm vì nghĩ
tôi qua lại với cô gái đang nằm im lìm trên giường kia. Tôi vẫn nhớ đôi bàn tay
to như cái kìm của anh ta, sức mạnh cơ bắp cuồn cuộn như một con bò đực. Vậy mà
giờ đây tất cả đã nhẹ bẫng như cát bụi. Vết thương anh ta gây ra cho tôi vẫn
còn nhói, tôi tự hỏi, có một chút năng lượng và ý chí nào của anh ta còn đọng lại
trên gương mặt của tôi hay không.

- Cô vẫn còn liên lạc với anh ta sao?

- Sau lần tìm đến nhà đó, tôi cũng không nghĩ sẽ nhờ cậy được
gì ở anh ấy. Nhưng hôm trước, tôi có gọi cho anh ấy và nói rằng người con gái
anh ta yêu đang rất ốm, anh ta đã sốt sắng muốn gặp chị ấy, vậy mà anh ta lại bị
tai nạn trên đường tới đây, anh nói xem, có phải chính tôi đã đẩy anh ta vào chỗ
chết?

- Tất cả chúng ta rồi sẽ cùng đi tới chỗ chết, chỉ là người
trước người sau, chẳng ai đẩy chúng ta, đều là chúng ta tự đi và chúng ta phải
đi, chẳng có con đường nào khác.

- Vậy sao?

- Có lẽ vậy.

- Anh đi ngủ đi. Tôi sẽ ở đây với chị ấy.

- Cô cũng nên đi nghỉ sớm.

- Vâng. Anh đi ra thì tắt giùm tôi cái đèn.

Tôi đi ra và tắt công tắc ở gần cửa. Ánh đèn tuýp vụt tắt,
bóng tối nuốt chửng lấy không gian. Trong bóng tối, tất cả mọi thứ đều là một.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3