Chân trời góc bể - Chương 02
Chương
2. Mịt mờ sương khói
Về đến nhà, tôi mệt mỏi nằm vật xuống giường, nhìn trần
nhà màu trắng, nước mắt chực trào ra đọng lại nơi khóe mắt.
Tôi cũng mong có một người đàn ông biết trân trọng tôi,
giữ tôi trong nhà, để tôi có một bến đỗ bình yên tránh mưa tránh gió, chuyên tâm
chăm sóc con gái nhỏ.
Tôi cũng không muốn sống trong những ánh mắt soi mói,
lúc nào cũng cảm thấy nhục nhã vì bị người ta nhìn thấu từ trong ra ngoài.
Tôi cũng ghét những câu bỡn cợt, buồn nôn như hôm nay.
Nhưng tôi không có quyền lựa chọn...
Tôi lấy một cái hộp đầy bụi từ trong gian chứa đồ cũ
ra, vừa khẽ mở, bụi bay lên, ký ức của tôi cũng bay lên.
Lấy ra tấm ảnh tốt nghiệp sơ trung(1) đã bị
bụi phủ kín từ lâu, ngón tay trắng xanh của tôi lần trên gương mặt Trần Lăng.
(1)
Giáo dục phổ thông ở Trung Quốc gồm: tiểu học (từ lớp 1 đến lớp 6) và trung học
(từ lớp 7 đến lớp 12, trong đó lớp 7, 8, 9 là sơ trung, lớp 10, 11, 12 là cao trung).
Mặt dù bức ảnh đã phai màu nhưng vẫn nhìn rõ gương mặt
của Trần Lăng.
Anh thật đẹp trai, dưới ánh mặt trời, mỗi khi anh ném
trúng một quả bóng vào rổ với một tư thế mê hồn, các cô gái bên cạnh tôi lại phát
cuồng hét lên.
Thực ra, hồi đó tôi cũng rất muốn hét lên: “Em yêu anh!”
Nhưng không có can đảm.
Tình yêu của các thiếu nữ luôn lãng mạn như thơ. Trong
nhật ký của tôi, chỗ nào cũng đầy những lời thề son sắt “đời này kiếp này”: Đời
này kiếp này chỉ yêu một mình anh.
Tình yêu của các thiếu nữ cũng mơ mộng nhất, một tình
yêu tưởng sẽ chung thủy, vĩnh hằng lại không thể vượt qua gió mưa...
Khi hai chữ “chia tay” phát ra từ miệng tôi, trong tâm
trí tôi chỉ còn lại lời thề cũng phai màu như bức ảnh của anh...
Tôi quyết định ra khỏi cuộc đời anh, không phải vì hết
yêu anh...
Ôi! Trần Lăng, em yêu anh...
Nhưng anh không nên ngày ngày nói “đời đời kiếp kiếp
yêu em” mà vẫn lén lút qua lại với cô gái đó.
Tôi nhìn đồng hồ, đã quá năm giờ, đến lúc đi đón Tư Tư
rồi. Tôi lại cất bức ảnh của anh vào một góc khuất.
Cuộc sống hiện thực không phải truyện cổ tích, cái kết
của cuộc tình đẹp đẽ đó cũng không lãng mạn như trong tiểu thuyết, cuộc sống bấp
bênh của một bà mẹ đơn thân càng không thể nói hết bằng một chữ “khổ”.
Nhưng tôi chưa bao giờ hối hận, chí ít tôi từng yêu thật
nhất, tha thiết nhất, chí ít Tư Tư cũng đáng để tôi gắng gỏi sống tiếp.
Vốn tưởng cuộc sống sẽ tiếp tục đơn bạc như vậy, không
ngờ công việc mới này đã thay đổi cuộc đời tôi...
Ngày đầu tiên đi làm, tranh thủ lúc nghỉ trưa, tôi đến
phòng Tài vụ cảm ơn Uyển Uyển.
Cô bạn đang buôn chuyện với đồng nghiệp, đôi mắt to thuần
hậu như choán hết khuôn mặt tròn trịa, mái tóc gợn sóng, bên dưới là chiếc váy ren
viền hoa, trông đáng yêu như búp bê.
“Uyển Uyển...” Tôi gõ cửa phòng.
Uyển Uyển ngó đầu, nhìn thấy tôi, đi ra thân mật kéo
tay tôi: “Băng Vũ, lại đây...”
Tôi được cô bạn kéo vào phòng, vừa gật đầu với từng người
vừa lịch sự nói: “Xin chào!”
“Tôi đã bảo cậu ấy rất đẹp, lần này các người tin chưa?”
Uyển Uyển chớp chớp hàng mi dày, vô tư đẩy tôi xuống vực. Tôi cũng lập tức nhận
ra nhân viên trong công ty rất hiếu kỳ đối với cô trợ lý thư ký được ông chủ đích
danh chọn, sau này tôi nhất định càng phải thận trọng, tuyệt đối không được có hành
vi sơ suất để bọn họ suy diễn, đàm tiếu.
Tôi giật nhẹ áo Uyển Uyển, qua những ánh mắt phán xét
của các cô gái ở đây, tôi đã biết được thế nào là tốc độ lan truyền của lời đồn.
Uyển Uyển giới thiệu từng người với tôi, chị Trần, chị
Vương...
Tôi cố ghi nhớ những khuôn mặt lạ, gắn những khuôn mặt
đó với những cái tên trong bảng danh sách nhân viên đã xem sáng nay.
Giới thiệu xong, Uyển Uyển mới hỏi tôi: “Băng Vũ, tìm
tôi có việc gì?”
“Mình đến cám ơn cậu, tối nay rảnh thì đến nhà mình ăn
cơm.”
“Được! Lâu lắm rồi không được thưởng thức món cậu làm!”
Uyển Uyển vui vẻ ôm tôi, ra giọng đàn chị hỏi: “Thế nào, công việc ứng phó được
không?”
“Cũng tạm...” Sáng nay tôi đã xem hết lượt tư liệu. Tôi
hiểu tại sao Lâm Quân Dật vội tìm trợ lý thư ký, anh ta từ Mỹ trở về, tư duy và
phong cách làm việc theo kiểu Mỹ, chỉ chuyên tâm vào những công việc quan trọng,
khâu hậu cần của công ty hoàn toàn do cô thư ký kiểu quản gia đảm nhiệm, nhưng Triệu
Thi Ngữ là kiểu thư ký “ngoại giao” chỉ biết làm tốt công việc phận sự, khiến ông
chủ vui vẻ, những việc khác hoàn toàn không động đến.
“Mọi việc Lâm tiên sinh đều yêu cầu rất cao, em nên cẩn
thận!” Chị Trần có vẻ lớn tuổi nhắc nhở tôi: “Mấy hôm trước anh ta bảo Triệu Thi
Ngữ đến phòng Nhân sự lấy tư liệu về nhân viên của công ty, sau khi xem rất không
hài lòng, gọi ngay Trưởng phòng Lý lên gặp, Lâm tiên sinh nói muốn biết trình độ
học vấn, kinh nghiệm quản lý, thái độ làm việc của toàn thể nhân viên công ty...
trong tư liệu lại chỉ có những thông tin cơ bản không hề có giá trị, yêu cầu Trưởng
phòng Lý nhanh chóng thu thập thông tin rồi chuyển cho anh ta, đồng thời tìm ngay
một trợ lý thư ký.”
“Òa! Ghê vậy sao?!” Tôi thật lòng khâm phục. “Thảo nào
công ty mới thành lập ba tháng, mọi việc đã đâu vào đấy, rất quy củ nề nếp.”
Chị Vương trả lời: “Anh ta không những học kinh tế mười
năm ở Mỹ mà còn giúp công việc kinh doanh của gia đình.”
Ô, một điển hình thiết thực, lý luận gắn với thực tiễn,
chẳng trách khí chất khác hẳn những ông chủ cũ của tôi.
“Vậy tại sao anh ta về nước tự mở công ty?”
“Mấy năm gần đây đầu tư bất động sản là kiếm tiền nhanh
nhất”, Uyển Uyển nói.
“Chẳng thế thì sao! Nhưng vừa giỏi vừa đẹp trai như vậy
đúng là của độc.”
“...”
Tán chuyện riêng của nhân vật nào đó luôn là sở thích
của phái đẹp. Họ lập tức bàn tán rôm rả, càng nói càng đưa vấn đề đi quá xa.
Một cô vô tình mà hữu ý liếc xéo tôi, hỏi xung quanh:
“Này, mọi người nói xem, chàng yêu vị hôn thê như vậy thật sao? Ngay Triệu Thi Ngữ
đẹp dã man thế hình như cũng không được chàng cho vào tầm ngắm?”
Một người lắc đầu: “Chuyện đó cũng chẳng biết thế nào.”
Uyển Uyển hạ thấp giọng vẻ bí hiểm: “Nghe nói có lần
Triệu Thi Ngữ giả say ngả vào lòng chàng, liền bị chàng cho xuống giữa đường...”
“Sao lại thế? Anh ta có phải là đàn ông không?”
Tốc độ truyền tin của phái đẹp còn lợi hại hơn tin tức
thời sự phát vào giờ vàng, còn độ chính xác đến đâu thì phải xem xét.
Nhưng có một điều chúng tôi chắc chắn, Lâm Quân Dật,
một người có năng lực, có phẩm giá, tuyệt đối không lấy một cô vợ chỉ có nhan sắc.
Đúng như lời nói của một nhân vật thành công ở phố Wall: Xét từ góc độ của nhà kinh
doanh, tiền vàng trong tay anh ta cần phải sinh lời, nhan sắc của phụ nữ lại nhanh
mất giá, đối với những thứ nhanh mất giá, thuê đương nhiên rẻ hơn bỏ tiền mua. Phàm
những nhà kinh doanh có đầu óc đều cặp kè với mỹ nhân, nhưng tuyệt đối không cưới
mỹ nhân, điều đó giải thích tại sao những mỹ nhân dựa vào nhan sắc để vào cửa nhà
giàu sẽ có kết cục thê thảm, hồng nhan bạc mệnh.
Các cô mỗi người một câu, nói đủ chuyện về Lâm Quân Dật,
ngay cả mối quan hệ giữa anh ta và vị hôn thê cách cả đại dương được kể y như thật,
tựa như họ từng mục kích người ta yêu đương thế nào.
Tôi yên lặng nghe, thực ra tôi thích nghe nhất chuyện
gia đình Lâm Quân Dật...
Lâm Quân Dật và Trần Lăng ngoại hình giống nhau như vậy,
chẳng lẽ không có chút quan hệ nào? Liệu có phải là anh em sinh đôi như trong tiểu
thuyết, hoặc là con riêng với một bí mật gia đình được giấu kín?
Chuyện như vậy không quá hiếm trong những gia tộc giàu
sang...
Sau hai tuần làm việc, tôi tin chắc Lâm Quân Dật chính
là kiểu người ham mê công việc mà tôi chưa từng gặp.
Hằng ngày, khi tôi đến công ty đã thấy anh ta ngồi trước
máy tính, khi tôi ra về, anh ta vẫn miệt mài làm việc.
Trước một ông chủ như vậy, là nhân viên, tôi đương nhiên
không thể xao nhãng, ngoài học theo anh ta, làm thật tốt những việc được giao, tôi
còn tìm hiểu cá tính của anh ta, cố lĩnh hội từng lời nói của anh ta. Áp lực công
việc rất lớn nhưng tôi thích công việc này, bởi vì tôi chỉ cần làm tốt công việc
“quản gia” của mình, không phải tham dự những bữa tiệc xã giao sặc mùi sắc tình
tiền, hơn nữa, Lâm Quân Dật quả nhiên mang phong cách của những ông chủ phương Tây,
ngoài lần gặp đầu tiên nói năng có chút mạo phạm với tôi, sau đó thái độ luôn rất
mực tôn trọng, không hề có bất kỳ câu nói, cử chỉ thất lễ nào, xem ra hôm đó thật
sự anh ta định thử tôi.
Hôm nay có cuộc họp thường lệ nửa tháng tổ chức một lần,
tôi đã chuẩn bị đầy đủ tài liệu, để trong ngăn kéo mà chưa đưa cho Lâm Quân Dật.
Tôi phải đến đúng giờ, nhưng trên đường đi lại bị tắc đường, đành xuống xe bus,
vội vã đến công ty.
Có lẽ do hơi vội vàng, cũng có thể do đôi giày cao gót
giá rẻ của tôi chất lượng quá kém, đi thế nào mà gót bỗng gãy đôi, tôi trượt chân
lăn từ bậc thềm đá xuống đường.
Tôi ngồi trên đường nhựa xoa cổ chân đau buốt, thử đứng
dậy, định cố đi đến công ty, nhưng vừa đặt chân xuống đường, chân đã đau nhói đến
tận óc.
Tôi nghỉ một lát, cơn đau có dịu đi đôi chút, tôi đứng
lên lần nữa, nhưng lại thấy đau hơn... Thử mấy lần, tôi hoàn toàn từ bỏ ý định,
lấy di động gọi cho Triệu Thi Ngữ.
Điện thoại văn phòng không ai nghe, di động của cô ta
tắt máy.
Tôi tìm số máy của Lâm Quân Dật. Nhìn dãy số, tôi do
dự hồi lâu, làm thế này quả thực đường đột, nhưng tôi không thể mất tích mà không
nói một câu, với tính cách nghiêm khắc của anh ta, chưa biết chừng ngay ngày mai
tôi sẽ bị sa thải. Cuối cùng, tôi nghiến răng, đánh liều nhấn nút.
Chưa đầy hai giây sau, đã có người nghe máy, với tốc
độ này của anh ta, tôi không còn cơ hội rút lui.
“Đợi chút!” Giọng anh ta trong điện thoại rất cuốn hút,
nếu ngữ khí không khách sáo thì nhất định rất dễ nghe.
Tôi láng máng nghe thấy tiếng chân bước vội.
Liệu có phải anh ta đang họp, có lẽ là không, theo tôi
biết, trong khi họp hầu như anh ta không nghe điện thoại. Tôi nhìn đồng hồ, chín
giờ hai mươi, có lẽ cuộc họp chưa bắt đầu.
“Lâm tiên sinh, tôi là Diêu Băng Vũ.”
“Tôi biết.”
Tôi chợt ngẩn ra, anh ta biết số máy của tôi, tôi chưa
bao giờ cho anh ta... hình như chỉ ghi trong hồ sơ.
“Chương trình cuộc họp ở trong ngăn kéo giữa trong bàn
làm việc của tôi, làm lỡ việc của anh, tôi thật sơ suất.”
“Triệu Thi Ngữ đã tìm và đưa cho tôi rồi.” Qua điện thoại,
khí lạnh phát ra từ giọng nói của anh ta truyền đến quanh tôi, không biết tại sao
mỗi lần nói với anh ta, tôi đều tim đập chân run.
Tôi không phải người nhát gan, nhưng luôn cảm thấy con
người anh ta tỏa ra vẻ rất đáng sợ, ngay giọng nói cũng như có thể giết người.
Tôi ấp úng giải thích: “Xin lỗi, trên đường đi tôi bị
thương ở chân, tôi sẽ nhanh chóng...”
“Vậy cô không cần đến nữa!” Vẻ lạnh nhạt đúng như tôi
dự đoán.
Đương nhiên tôi không hy vọng anh ta quan tâm đến tôi
nhưng tôi nghĩ rằng ít nhất anh ta cũng nên hỏi thăm một câu xã giao... Có lẽ tôi
lại cả nghĩ rồi.
“Cảm ơn!”
Tôi đang định ngắt máy thì đột nhiên anh ta hỏi: “Không
phải cô vẫn đang ngồi bên đường đấy chứ?”
“Bíp...! Bíp...!” Bên tai lại vang lên tiếng còi xe hối
thúc chói tai, chắc anh ta nghe thấy.
Phía bên kia im bặt.
Tôi cất tiếng “a lô”, không thấy trả lời, không giống
đã cúp máy, cũng không giống vẫn đang nghe.
Con người này... cao ngạo thế là cùng.
Tôi bất lực ngắt máy, ngồi trên bậc thềm lạnh ngắt, nhìn
những cành liễu lay trong gió.
Lúc này tôi mong có một bờ vai để dựa, dẫu chỉ trong
giây lát, đáng tiếc số phận đã định tôi như cành liễu kia, bất lực chống chọi với
gió mưa, không nơi nương tựa, một mình đơn độc, phiêu bạt giữa dòng đời.
Con người ta lúc yếu đuối thường nghĩ đến người không
nên nghĩ.
Nhìn dòng người qua lại như thoi đưa trên đường, tôi
đột nhiên nhớ tới Trần Lăng.
Không biết bây giờ anh sống thế nào? Có phải anh đã cưới
cô gái đó, cùng cô ta sống cuộc sống bình dị mà hạnh phúc? Trong những đêm cô đơn,
liệu anh có nhớ đến tôi?
Tôi nhếch mép tự trào, đường nhiên không!
Một người đàn bà đã bỏ anh trong lúc anh khốn khổ, quyết
dứt tình bất chấp những lời cầu xin của anh có gì đáng lưu luyến...
Một chiếc taxi dừng bên cạnh tôi, lái xe hỏi tôi có đi
không.
Tôi vội nói: “Cảm ơn!” rồi bám lấy cửa xe để mở, ngồi
vào trong xe.
Trong bệnh viện, bác sĩ xem xét vết thương cho tôi, nói
không bị gãy xương, không nghiêm trọng, nghỉ ở nhà vài ngày là khỏi.
Cũng may hôm nay là thứ Sáu, tôi ở nhà nghỉ hai ngày.
Sang thứ Hai, chân còn đau nhưng tôi vẫn đi làm. Khi tôi đến công ty, Lâm Quân Dật
đã ngồi ở văn phòng, nghe tiếng cửa mở, chỉ thoáng ngẩng nhìn rồi cắm cúi làm việc.
Tôi theo lệ, pha cà phê mang vào cho anh ta.
“Lâm tiên sinh, cà phê của anh.”
Để cà phê trên bàn, tôi thấy anh ta đang xem tư liệu
về tình hình bất động sản mấy năm gần đây của toàn thành phố.
Nhìn vẻ chăm chú của anh ta, ánh mắt tôi lại không sao
rời đi được.
Khuôn mặt nhìn nghiêng của anh ta giống hệt kiệt tác
của một họa sĩ lừng danh, cương nghị, đầy nam tính nhưng không thô cứng, hàng mi
dài cụp xuống, che ánh mắt sắc lạnh, che luôn ánh nhìn khinh thị mà tôi ghét nhất,
tôi không thể nào kiềm chế lại tìm kiếm hình bóng Trần Lăng trên người anh ta...
Càng nhìn càng thấy họ khác nhau, nói chính xác, anh
ta cá tính hơn, hấp dẫn hơn Trần Lăng!
“Còn gì nữa không?!” Ánh mắt Lâm Quân Dật dừng lại trên
người tôi không quá hai giây rồi lại trở về màn hình vi tính, lệnh đuổi khách vô
cùng rõ ràng, không cần che giấu.
“Không!”
Tôi định nói: “Uống nhiều cà phê không tốt cho sức khỏe.”
Nhưng thấy thái độ anh ta như vậy, liền thôi.
Quay người, chân lại nhói buốt, tôi nghiến răng đi thử
hai bước, mới hơi quen, cảm thấy đỡ đau.
“Ngày mai không cần đi làm!” Giọng Lâm Quân Dật vang
lên từ phía sau khiến tôi giật mình, đang định nói, lại thấy anh ta nói thêm: “Về
nhà nghỉ, khỏi rồi hãy đến, vẫn hưởng lương bình thường, tiền viện phí công ty thanh
toán.”
Tim đột nhiên như bị vật gì va đập, đó là sự cảm động
đã lâu không có. Từ lâu tôi không còn cảm động vì sự quan tâm của đàn ông.
Tôi từ từ quay người, bắt gặp ánh mắt ân cần của anh
ta, xem ra người này tuy lạnh lùng nhưng không đến mức vô tình.
Bởi vì bình thường anh ta quá lạnh lùng, sự quan tâm
bất ngờ đó làm tôi không khỏi ngạc nhiên, cảm kích mỉm cười, đầu hơi cúi, ngước
mắt nhìn anh ta: “Cám ơn Lâm tiên sinh, vết thương của tôi không nặng, không ảnh
hưởng đến công việc.”
“Được!” Anh ta cúi đầu xem tài liệu, không nói gì nữa,
tôi lặng lẽ lui ra.
Vừa ra khỏi phòng tổng giám đốc, tôi đã nghe thấy tiếng
cười châm biếm của tiểu thư Triệu Thi Ngữ xinh đẹp: “Dạo này chăm chỉ pha cà phê
thế!”
“Lâm tiên sinh bảo tôi mỗi tiếng mang vào một tách cà
phê.”
Tôi biết phụ nữ hay đố kỵ nhưng để bụng một việc cỏn
con như vậy, thật không thể hiểu.
Huống hồ Lâm Quân Dật đâu phải người đàn ông của cô ta,
quản chặt phỏng ích gì.
Triệu Thi Ngữ bĩu môi, liếc xéo tôi bằng đôi mắt đẹp
đánh màu nâu đậm: “Thật không? Trước khi cô đến, mỗi ngày ông chủ chỉ uống một tách
cà phê.”
Phụ nữ thật đáng sợ, phụ nữ đố kỵ càng đáng sợ, nhưng
không gì đáng sợ hơn phụ nữ vừa đẹp vừa đố kỵ.
Uống cà phê cũng gắn tôi vào, thật bái phục lối tư duy
của cô ta.
Tôi lại hấp dẫn đến mức để mỗi tiếng có thể nhìn tôi
một lần, ông chủ tình nguyện uống một cốc cà phê? Tôi chưa tự huyễn hoặc mình đến
mức đó, vấn đề là anh ta không hề nhìn tôi lấy một lần, còn tôi cứ nhìn anh ta,
không thể nào kiềm chế.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thực tình tôi cũng không
hiểu sự việc này cho lắm. Anh ta yêu cầu cách một giờ đưa vào một cốc cà phê, cà
phê Mandheling xuất xứ từ cao nguyên có độ cao bảy trăm năm mươi đến một nghìn năm
trăm mét so với mặt nước biển, giá không hề rẻ, mà mỗi cốc anh ta chỉ nhấp vài ngụm,
có lúc còn không chạm môi, phá nhà cũng không nên phá như thế.
Triệu Thi Ngữ thấy tôi chăm chú chỉnh sửa bản kế hoạch
công việc Lâm Quân Dật yêu cầu, cũng không nói nữa, lại soi gương vuốt vuốt mái
tóc đã quá hoàn mỹ, kéo cổ chiếc váy liền đã quá trễ xuống chút nữa, bộ ngực đầy
đặn lộ ra một nửa.
Rõ ràng nhan sắc của cô ta không phải để cho tôi thưởng
thức, có điều không biết người cô ta muốn quyến rũ liệu có hiểu chút tâm ý đó...
Tôi giở tài liệu trên bàn, không tìm thấy biên bản cuộc
họp, rụt rè hỏi Triệu Thi Ngữ: “Biên bản cuộc họp hôm trước có cần tôi chỉnh lại
không?”
“Cuộc họp à? Không cần, cuộc họp hôm đó đã bị hủy.”
“Tại sao?”
“Ai biết! Vừa bắt đầu, Lâm tiên sinh ra ngoài nghe điện
thoại, quay về liền tuyên bố hủy bỏ.”
Điện thoại? Có phải điện thoại của tôi?
Tôi đang băn khoăn thì điện thoại đổ chuông. Tôi nhấc
máy với tốc độ nhanh nhất: “Xin chào, Công ty Bất động sản Lâm Quân Dật xin nghe.”
“Xin chào, tôi là người của ngân hàng Phát triển, xin
hỏi Tổng giám đốc Lâm Quân Dật có đó không?”
“Chào ông, xin hỏi ông gặp Lâm tiên sinh có việc gì?”
“Chuyện vay vốn của quý công ty có vấn đề, chúng tôi
tạm thời chưa thể phê chuẩn.”
“Ô, xin ông đợi một lát, tôi sẽ chuyển máy cho Lâm tiên
sinh.”
Tôi nhanh chóng bấm máy nội bộ: “Lâm tiên sinh, điện
thoại của ngân hàng Phát triển, muốn trao đổi với anh về vấn đề vay vốn.”
“Nối máy cho tôi.”
Tôi nối máy, bỏ điện thoại hai bên xuống, đèn tín hiệu
báo máy đang hoạt động sáng gần hai mươi phút mới tắt.
Khi tôi mang cà phê vào lần nữa, Lâm Quân Dật đang đứng
ngây người bên cửa sổ, nét mặt u ám.
Cũng phải thôi, công trình đã động thổ, hầu hết vốn đã
đầu tư vào đó, ngân hàng lúc này lại từ chối cho vay, công ty sẽ xoay xở thế nào.
Không muốn quấy rầy anh ta, tôi đặt cốc cà phê xuống,
định quay ra.
Anh ta đột nhiên hỏi: “Triệu Thi Ngữ đâu?”
“Cô ấy cùng với người của ban Công trình đến sở Xây dựng
thành phố.”
“Cô giúp tôi hẹn gặp giám đốc ngân hàng, tôi muốn bàn
chút việc với ông ta.”
“Vâng.”
Nói vòng vo rất lâu với thư ký của giám đốc ngân hàng,
tôi mới hẹn được thời gian để Lâm Quân Dật gặp ông ta.
Chiều hôm đó, tôi cùng Lâm Quân Dật đi gặp giám đốc ngân
hàng như đã hẹn, nhưng đến nơi, ông ta lại có việc, bảo chúng tôi quay về.
Đây là sơ suất của tôi, lẽ ra phải liệu trước tình hình,
gọi điện cho thư ký của ông ta xác nhận lại.
Tôi tưởng Lâm Quân Dật sẽ nổi giận, đùng đùng bỏ về,
nhưng anh ta không làm thế.
Anh ta ngồi ngay ngắn trên sofa, châm thuốc hút.
Tư thế thật trang nhã, người hơi ngả về sau, một tay
đặt hờ trên tay vịn sofa, tay kia lẫn trong khói thuốc, mười ngón tay thanh tú lẫn
trong làn khói mỏng, thật đẹp.
“Lâm tiên sinh, xin lỗi, tôi đã sơ suất.”
“Không liên quan đến cô, có một số người thích làm cao
để chứng tỏ sự tôn nghiêm quý báu của mình...” Giọng anh ta nhỏ và trầm, không phải
giận hay trách, nhưng rất lạnh...
Trong hoàn cảnh tương tự, người ta sẽ tự ái, nhưng anh
ta hầu như không tỏ thái độ, không ngờ còn trẻ vậy mà đã có bản lĩnh trong cách
ứng xử. Một người như vậy nhất định sau này sẽ làm nên sự nghiệp.
Gần một tháng làm việc bên cạnh Lâm Quân Dật, ngoài công
việc, chúng tôi hầu như rất ít chuyện trò, cho nên tôi không biết anh ta thích nói
chuyện gì, chỉ lặng lẽ ngồi đợi cùng anh ta.
Nhìn cặp lông mày nhíu lại sau làn khói thuốc, mãi không
dãn ra, tôi lại nhớ tới Trần Lăng.
Tôi chỉ nhìn thấy Trần Lăng hút thuốc một lần, đó là
hồi học sơ trung, nhìn thấy anh trong đám khói thuốc mù mịt, cả người như bị nhuộm
bởi thứ khói xám đó, bỗng thấy đau lòng, tôi nói: “Hút thuốc có hại cho sức khỏe!”
Từ đó không thấy Trần Lăng hút thuốc nữa.
Chiếc gạt tàn trước mặt Lâm Quân Dật đã gần đầy đầu mẩu
thuốc, anh ta vẫn không có ý định dừng lại.
Khi một người đàn ông có chí khí, nếu chìm trong nữ sắc
tôi cũng không lấy làm lạ, nhưng chìm trong khói thuốc thì thật khó hiểu. Tôi tưởng
chỉ những người đàn ông bất đắc ý chán đời mới mượn rượu, mượn thuốc giải sầu, Lâm
Quân Dật ngang tàng, cuộc sống viên mãn, cớ sao cũng sầu muộn đốt thuốc liên tục.
Quả thật tôi không thể tiếp tục ngồi nhìn, buột miệng
khuyên một câu: “Lâm tiên sinh, hút quá nhiều thuốc rất có hại cho sức khỏe!”
Ngón tay kẹp điếu thuốc của Lâm Quân Dật khẽ cử động,
tàn thuốc rơi lả tả.
Anh ta do dự một lát, dập tắt điếu thuốc, ngẩng nhìn
tôi: “Cảm ơn!”