01. Ba phút
Ba phút
1.
- Cậu biến đi!
Gil nói rất chậm rãi, nhưng hơi to, khiến cho gần như một nửa
quán cà phê quay lại nhìn vào bàn chúng tôi. Tôi bối rối, không biết phải nói
gì. Gil là một chàng trai khá lịch thiệp, chẳng bao giờ to tiếng với ai. Tôi sững
người, hơi sốc rồi nheo nheo mắt theo một điệu gần như khó chịu:
- Cậu vừa nói gì cơ?
Gil vẫn chậm rãi, nhún vai:
- Tớ hoàn toàn không muốn nổi nóng với con gái, nhất là cậu.
Tớ bảo cậu biến đi, còn nếu cậu không muốn, tớ sẽ là người biến.
Rất đơn giản. Gil vớ lấy cái áo khoác, kẹp tiền xuống đáy cốc
và bước thẳng ra ngoài. Tôi chợt hiểu vị trí của mình, liền cầm lấy túi chạy
theo ra khỏi quán khi Gil đã ngồi lên mô tô:
- Này, chúng ta đã chơi với nhau ba năm, và...
Gil ngắt lời:
- Ừ, và vì chúng ta đã chơi với nhau ba năm, nên trên bàn tớ
đã kẹp tiền đủ để cậu đi taxi về. Không cần gọi cho tớ nữa đâu.
Dứt lời, cậu ta đội mũ bảo hiểm và phóng vèo đi.
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]
Tôi dựa vào tường. Thở dài. Thế đấy. Tất cả chỉ trong ba
phút. Tôi vẫn nghe người ta lảm nhảm về một câu kiểu như: “Bạn có thể chỉ mất một
giây để yêu một người, nhưng lại mất cả đời để quên đi người ấy”. Bây giờ, tôi
đứng đây, và sáng tác ra một câu mới hợp với thực tế hoàn cảnh của mình hơn:
“Người ta có thể chơi với nhau ba năm, nhưng có thể chỉ mất ba phút để vứt đi tất
cả”.
Thực tế hơn nữa, tôi đi vào quán, uống nốt phần hot
chocolate của mình, và lấy tiền để ở dưới cốc đi taxi về.
2.
Tôi và Gil quen nhau từ những ngày đầu khi tôi mới sang đây
học. Dân Việt ở Hàn Quốc không phải là nhiều, ừm, bây giờ thì có nhiều hơn một
chút, nhưng vẫn không thấm tháp gì với cái thành phố người chảy như nước nơi
tôi sống này và cảm giác lạc lõng cũng như thiếu vắng khiến những người bạn dễ
đến với nhau. Gil là người gốc Ý, sinh ra ở Ý và mang đầy đủ các tố chất của một
chàng trai Ý: đẹp trai, tốt bụng, điềm tĩnh và cuối cùng, rất lăng nhăng. Tôi
cũng chẳng mấy khi để ý đến những vấn đề của người khác, nhưng càng chơi thân với
nhau, thì điều ấy lại càng đập vào mắt tôi. Trong vòng một kỳ học đầu, cậu ta
chia tay với tổng cộng bốn cô bạn gái nếu không muốn tính đến những em “râu
ria”. Chợt - gặp - ở - đâu - đó, chợt - cảm - thấy - thích - nhau, và rồi chợt
- muốn - chia - tay.
Dường như là sống rất “chợt”! Ngược lại, những người càng
thiếu chung thủy lại càng có xu hướng khá tốt với bạn bè. Như kiểu, ngoài điều
đó, Gil chẳng có điểm gì để chê. Tử tế, ga lăng, sống dễ chịu và chẳng bao giờ
chơi khăm ai. Chăm chỉ gọi điện làm đồng hồ báo thức cho tôi mỗi sáng, đến đón
đi học, đưa về nhà, thi thoảng trả tiền cho một vài tập giấy vẽ hoặc màu mà tôi
mua nếu cậu ta có tiền lẻ. Tức là một lối sống rất vô tư và thoải mái, không
tính toán bao giờ mặc dù cậu ta cũng phải đi làm thêm như ai. Thi thoảng hết ca
part-time, Gil lại vòng qua nhà tôi đưa một cái bánh hoặc một bình hot
chocolate, hai đứa ngồi tán phét, hoặc chở tôi vòng vèo đâu đó hóng gió trên
cái xe đưa pizza của cậu ta.
Tóm lại, Gil là một người chơi được, chơi quá được.
Nhưng tôi lại không sao chịu được cái điểm xấu duy nhất của
Gil (ít nhất trong mắt tôi là xấu) và thường xuyên cằn nhằn, càu nhàu, lèo bèo
mỗi khi cậu ta vừa đá veo một cô nàng nào đó. Không chỉ là ác cảm, tôi gần như
dị ứng với cái cách sống ấy, đôi lần, trong lúc tôi cáu gắt một cách rất hùng hổ
(con gái cung Sư tử mà!), cậu ta chỉ cười và phẩy tay: “Này Thư, sao cậu lại
quá để ý đến những điều lặt vặt chẳng ảnh hưởng gì đến cậu vậy?”. Tôi trả lời rằng
tôi là bạn cậu ta và đương nhiên tôi sẽ để ý đến mọi thứ của cậu ta. Đấy, thói
đời là thế, cứ khi bạn hơi thân một tí với ai đó là thói quen sở hữu của người
ta bắt đầu tăng lên, và cho rằng mình có quyền nhắc nhở và chỉ bảo đường đi nước
bước cho cái ván cờ mà người kia đang chơi.
3.
Việc cãi nhau lần này cũng thế. Trưa nay, trên lan can tầng
hai, những chiếc lá phong rụng đầy và rực lên màu vàng tuyệt đẹp, tôi ngồi đấy,
ăn bánh táo và ngẫm nghĩ sự đời. Chuyện chiến tranh ở Pakistan, chuyện Triều
Tiên thử hạt nhân, chuyện tí nữa vẽ gì lên móng tay, hay chuyện ăn xong bánh
táo thì vứt vỏ đi đâu, đại loại là trên trời dưới đất, thì đột nhiên thấy ở cuối
hành lang của block 52 xuất hiện cái dáng không nhầm vào đâu được và màu tóc bạch
kim ít trượt của Gil, tôi ngừng ăn bánh táo, chuyển sang... bốc bánh gấu, và
ngó chăm chú xuống đấy. Một tí giằng co, một tí níu kéo, một quả cười và vẫy
chào tạm biệt rất Gil. Cậu ta đi cùng cô bé này cũng đã được ba tháng rồi, tôi
cứ tưởng sẽ tốt đẹp, cuối cùng đâu lại vào đó. Mặt tôi đỏ bừng lên hệt như nhân
vật trong truyện tranh. Tôi bò lên lớp. Không nói gì suốt bốn tiết, chỉ giữ vẻ
mặt thật mafia và vứt sang Gil một cái nhìn... nảy nở, à nhầm, nảy lửa, để cho
cậu ta biết là tôi đang gặm một khối căm hờn trong cũi lớp. Gil đáp lại tôi bằng
ánh mắt hơi lãnh đạm như thường lệ. Đôi mắt xanh tựa dòng nước trong trẻo khiến
tôi hơi nhụt cơn mắng nhiếc, đành chuyển sang nhìn mẫu và vẽ phác thảo hai con
cá. Buổi học kết thúc, tôi quay sang:
- Này, ra Dragon Fly, tớ muốn nói chuyện.
Gil nhấc cái thân hình cao tới một mét đầu tám đuôi chơi vơi
lê theo tôi. Ra đến Dragon Fly, tôi bắt đầu bài tham luận về hạnh phúc, sở
thích, tật xấu, thói quen... Khi tôi đang giữa cơn diễn giải, Gil chợt nghiêng
người về phía tôi và nói:
- Cậu thật kỳ cục, Thư ạ. Cậu hiểu đếch gì mà quát nạt và
lên lớp tớ chứ. Nếu cậu cho rằng với cái vốn sống ít ỏi, kiến thức nông cạn và
phong cách tẻ nhạt của cậu mà cậu lại có thể dạy dỗ tớ về cách sống, thì tốt
hơn hết vào sinh nhật lần tới của cậu, Gil này sẽ tặng cậu một cái gương.
Ồ, thật chuyên nghiệp, một câu nói thôi mà đạt đủ các tiêu
chuẩn: phản bác ý kiến của đối phương, hạ thấp đối phương, tự nâng bản thân
mình lên một tầm cao mới và cuối cùng là một kết thúc mở, quả nhiên xứng đáng với
điểm hùng biện cao nhất khoa Mỹ thuật. Gil có khác. Tôi lẩm nhẩm với mình như
thế, rồi nhếch mép:
- Tớ chả để ý tớ xấu xí tầm thường thiếu cá tính thừa vô
duyên thế nào, nhưng tớ không đùa với tình cảm của người khác. Cậu nghĩ là cậu
giỏi lắm khi hơn người ở cái việc hút vài cô vào rồi nhả vài nàng ra thế sao,
thế thì đến sinh nhật sắp tới, Thư này cũng sẽ tặng cậu một cục nam châm để cậu
tha hồ nghịch.
À quên chưa nói, điểm hùng biện của tôi cao thứ nhì khoa.
Và đoạn đột ngột phía sau thì tôi đã kể rồi đấy. Sau khi tôi
nói câu đó, ánh mắt cậu ta xa lạ như ba năm trước:
- Cậu biến đi!
4.
Chúng tôi không nói chuyện với nhau vài ngày. Thực tế là Gil
không đến trường, di động tắt phụt như chưa từng sờ tới. Sau cái hôm Gil và tôi
chí chóe ở quán cà phê, tôi được nghe một đứa bạn kể lại rằng thực ra lần này
Gil mới là người bị “sút”. Cậu ta thích cô bé kia thật sự và dành cho cô bé
tình cảm chân thành, nhưng cuối cùng nàng lại nói lời chia tay. Tôi cũng muốn gọi
để nói lời xin lỗi, nhưng việc quái gì con gái lại phải xin lỗi trước chứ, hơn
nữa, chính cậu ta nổi nóng trước, và còn nói là chớ có gọi cho cậu ta cơ mà.
Chỉ vài ngày nữa là đến Tết, trong suốt thời gian chơi với
nhau thân thiết, Gil thường xuyên đi với tôi dịp Tết. Vì ở Hàn Quốc, Tết Việt
Nam chẳng có nghĩa lý gì nhiều nên chúng tôi thường chỉ ra ngoài, đến một quán
quen, ngồi ăn liền tù tì vài bát mì kim chi rẻ tiền, sau đó phi đến một tiệm
karaoke quen thuộc mà tình cờ tôi mò ra được có một cơ số nhạc Việt. Tôi hát, để
xoa dịu nỗi nhớ nhà, và Gil hát, để vui vẻ. Tôi dạy cậu ta được ba bài, nhưng
Gil hát chuẩn nhất là Điều cuối cùng đợi chờ của Quang Dũng, một bài
toàn ca từ khó nhưng chả hiểu sao cậu ta thuộc được.
... Tết đến vèo vèo. Ở xa nhà người ta chả mấy khi để ý đến
thời gian, có khi ngẩng mặt lên đã qua luôn Giao thừa. Tôi cũng chán. Thôi
xong. Thế là hết vòng vèo vui thú với cậu bạn thân thiết. Tôi lang thang đến
quán cũ, ngồi thừ ra ăn mì. Một bát đã thấy no. Ngán ngẩm. Đôi khi thế, những
người hay ở cạnh ta, ta chỉ nhận ra giá trị khi họ vụt biến mất.
Tôi đi bộ vào một ngõ tối, định đi tắt qua dãy Hanauk bên đường,
nơi có bán đầy những đồ len vải. Chợt nghe thấy tiếng bước chân lép nhép trên
nước sau lưng. Hoảng hốt. Sợ hãi. Loạn óc. Trong cái ngõ tối và ẩm ướt này,
chuyện tồi tệ quái gì cũng có thể xảy ra. Những hình ảnh kinh dị hiện ra trong
đầu khiến tôi lấy hết sức nín thở đi thẳng về phía đầu ngõ, nơi có ánh sáng. Tiếng
bước chân đằng sau tôi càng gấp hơn, cảm giác đến gần hơn. Tôi run rẩy đến độ
không chạy được. Đột nhiên, có người chạm vào vai tôi: “Hey!”. Tôi hét lên một
tiếng hãi hùng và quay lại. Chết tiệt! Gil! Cậu ta cũng nhìn tôi kinh ngạc,
nhưng khi có vẻ hiểu được tâm lý vừa rồi của tôi, cậu ta cười phá lên, nói thản
nhiên:
- Tớ đã bảo cậu bao nhiêu lần là không đi vào mấy ngõ vắng
và tối.
Rồi cậu ta im lặng. Tôi gật đầu, thở mạnh:
- Cậu làm gì ở đây...?
Gil nhìn tôi châm chọc:
- Chẳng phải “Tet” cậu hay đến đây sao, đừng tưởng tớ không
nhớ ra. Ha ha, tớ đã quá rành những thói quen của cậu. Chúng ta đã chơi với
nhau ba năm rồi mà!
Sau khi nhắc lại chính cái câu tôi đã từng nói đó, cậu ta, một
cách tự nhiên như chàng tiên, khoác vai tôi đi ra phía đường, vừa đi vừa cười
thích thú:
- Ăn thêm vài bát mì đã! Rồi tớ muốn hát Dieu cuoi cung
doi cho cho cậu nghe.
Tôi cười phá lên, định hỏi, xin lỗi và an ủi cậu ta vì biết
chắc Gil nằm lì trùm chăn trong mấy ngày vừa rồi bởi chuyện cô bé khóa dưới,
nhưng hình như thấy cũng chẳng có gì quan trọng. Thế đấy, với một tình bạn như
thế, người ta cũng chỉ cần ba phút để làm lành với nhau sau mọi chuyện bực bội,
và ở bên cạnh khi thật sự cần thiết. Tôi chợt thấy đói kinh khủng...

