01. Biết chết liền
Biết chết liền
Anh với em thực
sự gần gũi trên Yahoo! Messenger vào khoảng mười một giờđêm trởđi. Giờđó anh và
em hay online. Bình của em giờđó chắc đã lăn quay ra ngủ rồi và Bình cũng không
phải là người thích chát chít. Chỉ có anh và em. Chẳng biết có phải không nhưng
qua chat, em thực sự là em hơn, em nói được nhiều hơn những tâm sự của em. Kể cả
những tâm sự sâu kín nhất. Anh trong YM cũng vậy. Rất khác. Anh trên YM là một
người nồng nhiệt, hóm hỉnh, thông minh và tràn đầy khát vọng. Có cả sự tinh tế,
sâu sắc và đôi khi rất tinh quái nhưng điều đó, em không thấy ở anh ngoài đời.
Có phải vì anh giấu mình kĩ hay vì em và anh gặp nhau luôn có mặt Bình? Biết chết
liền!
Anh là bạn
thân của Bình. Hai người chơi với nhau từ hồi học phổ thông. Có thể coi là rất
gắn bó. Anh hiểu Bình hơn em hiểu Bình nhiều và anh vẫn thường dùng sự hiểu biết
của anh về Bình để khiến em tha thứ cho những điều Bình đã làm sai. Hay vì em
tin anh mà tha thứ cho Bình? Biết chết liền!
[Chúc bạn đọc
sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách.]
Em với Bình
yêu nhau được hai năm, em cũng quen anh được hai năm. Rất nhiều cuộc đi chơi,
Bình rủ anh theo. Hoặc có những cuộc đi chơi xa cùng cả anh với Bình. Ba người
thôi. Cứ như gia đình Táo Quân vậy. Nhưng anh luôn tạo khoảng cách với em. Đôi
khi, nó bằng cả sự vô tâm. Anh cố tỏ ra thờơ với em. Đôi lần, Bình không thểđến
đón em, Bình vẫn nhờ anh đến đón. Em nhớ, những lần anh đến đón, trông anh khác
lắm. Khác hẳn với biểu hiện của anh khi có Bình. Em cũng lờ mờ cảm nhận được rằng
anh cũng có tình cảm với em. Lờ mờ thôi! Một chút nhạy cảm của phụ nữ. Nhưng em
cũng chỉ nghĩ rằng, có thể, vì em là bạn gái của bạn thân anh nên anh đối xử tốt
như thế. Em cũng đã đấu tranh tư tưởng để không nghĩ là anh có tình cảm đặc biệt
với em. Anh còn nhớ lần em đề nghị anh làm anh trai em không? Lần đó, em đề nghị
mà cứ lo lo rằng anh sẽ nhận lời. Em chẳng biết, em thực sự không biết em đang
muốn gì nữa. May mà anh từ chối. Anh đùa:
- Nếu anh là
anh trai em, anh sẽ không cho phép em yêu thằng bạn củ chuối của anh mất.
- Tại sao?
- Vì anh
thân với nó, anh hiểu nó. Em có bao giờ thấy hai thằng bạn thân mà giới thiệu
em gái mình cho nhau không?
- Nhưng... tức
là anh Bình có điểm gì đó không tốt mà anh đang giấu em phải không?
- Không phải!
Không có đâu! - Anh lúng túng, cuống cuồng giải thích. - Bình là thằng con trai
ổn nhất mà anh biết đấy! Nó...
Em phá lên
cười. Em biết chứ! Em chỉđùa anh thôi. Em biết về Bình cũng không ít đâu, em hiểu
Bình là mẫu con trai khiến nhiều cô gái phải thèm thuồng. Bình có những điều mà
bất cứ cô gái nào cũng mong muốn được làm bạn gái của anh. Bình không đẹp trai
dạng công tử như Won Bin hay Bi Rain mà đẹp kiểu đàn ông. Hàm râu quai nón xanh
mờ, khuôn mặt vuông cứng cỏi, đôi mắt sáng quắc như soi thấu tim gan người đối
diện, nụ cười khiến người được nhận luôn có cảm giác an toàn. An toàn vì cảm thấy
được chở che, cảm thấy không có gì giấu giếm. Cao 1m82, Bình trông giống một vị
tướng quân hơn là một kỹ sưĐiện tử - Viễn thông. Thô ráp nhưng không khiến người
khác nghĩ là thô lỗ. Ở Bình, người ta thấy sự chân thành, thẳng thắn và rất
đáng tin. Làm bạn với Bình sẽ thấy rõ hơn những điều ấy. Nhưng khi yêu, có cái
được và cũng có cái mất. Đôi mắt sáng quắc như soi thấu tim gan người đối diện
chỉ là hình thức vì Bình chưa bao giờ hiểu rõ em, chưa bao giờđi sâu được vào
cái hộp kín trong em. Không phải em ngăn cản mà là em không thể tự mở cái hộp ấy
được. Bình phải là người tự mở nó. Nhưng Bình đã không làm được. Hay chính xác,
Bình không bao giờ biết điều đó. Đôi khi, Bình khiến em có cảm giác Bình hời hợt.
Hay cái thói quen ngủ từ mười giờ ba mươi của Bình. Như một cái máy. Bình ngủ từ
mười giờ ba mươi và dậy đúng sáu giờ sáng. Em nghĩ vì Bình là dân kỹ thuật nên
như vậy. Nhưng cũng chỉ là bao biện. Đi chơi thế nào cũng phải vềđến nhà em trước
mười giờđể ba mươi phút Bình về nhà, tắm rửa rồi đi ngủ. Bất kểđó là ngày gì,
sinh nhật Bình hay sinh nhật em. Những điều đó chỉ là những vụn vặt, cái lớn
hơn là Bình chẳng bao giờ muốn phấn đấu làm một cái gì đó hơn mức hiện tại.
Bình thỏa mãn với công việc hiện tại. Đúng! Với mức lương 1500 USD/tháng, biết
bao người mơước có được thì tại sao Bình phải mơước nhiều hơn nữa? Anh đã bao
biện cho Bình như vậy. Nhưng với em, vấn đề không phải là mức lương mà là chí
tiến thủ. Nếu ai đó biết, Bình vào cơ quan này là do có bố làm trên bộ thì hẳn
sẽ hiểu những điều em đang bức xúc. Cũng có thể do Bình được nhiều thứ mà không
phải cố công chinh phục nên Bình sớm thỏa mãn chăng? Có thể! Nhưng ngay với em.
Em yêu Bình ban đầu cũng như mọi cô gái khác. Tức là một người con trai đến tỏ
tình với mình, mình thấy anh ta cũng được được (ngày ấy em thấy Bình... quá được)
và gật đầu. Buồn cười, hai năm trước, em mới hai mươi tuổi, em vẫn còn nghĩ rằng
tình yêu tức là thấy được được thì yêu. Rồi yêu đến hai năm thì thành thói quen
rồi chẳng muốn thay đổi nữa. Nhưng cũng từ khi chat với anh, chừng chưa đầy một
năm trước, em bắt đầu bị cuốn theo những câu chuyện của anh. Không, phải nói là
nóng lên mới đúng. Thực ra trước đó, em và anh cũng đã add nick và thỉnh thoảng
chat vài câu kiểu: “Chào em! Có gì vui không?” hay “Chào anh! Dạo này anh thế
nào?” một cách xã giao và không nhiều tình cảm. Những câu chuyện xoay quanh
Bình là chủ yếu, mà cũng chỉ là những chuyện vui vẻ, thông thường. Cho đến khi
em và Bình cãi nhau. Trận cãi nhau đó rất gay gắt. Vì khi đó Bình có cơ hội được
làm việc cho một công ty lớn nhưng lại không theo. Em ba máu sáu cơn lên hỏi.
Bình chỉ nhăn mặt: “Làm ởđây cũng được rồi. Sang đó chẳng quen biết ai,
bị out lúc nào không hay.” Bình lười biếng hay vì em quá kỳ vọng? Lần đó, em bức
xúc quá mà tâm sự với anh. Anh nói gì nhỉ? À phải rồi, anh bảo: “Mỗi người đều
có một mơước, một mong muốn.”
Với Bình,
Bình là kẻ ham vui. Anh chỉ muốn làm việc vừa phải để có thời gian hưởng thụ cuộc
sống. Không thểđòi hỏi một người thích ăn phở theo cách nhâm nhi chuyển qua ăn
cơm vội vã được. Em không đồng ý với cách bao biện ấy. Mình đã chat đến sáng.
Và cuối cùng, anh đã chịu thua. Nhưng em cũng nguôi giận Bình, vì... anh. Cũng
sau lần đó, anh đã nhìn em rất khác. Em cảm nhận được điều đó. Rõ lắm! Rõ như
cái cách anh lắng nghe em hơn trong mỗi lần đi cà phê chung của cả ba đứa. Về
sau anh nói: “Trước lần chat ấy, anh chỉ nghĩđơn giản em giống tất cả các cô
gái khác. Chính xác là như người bạn gái cũ của Bình. Nên anh nói thật, anh
cũng chẳng mặn mà lắm.”
Nhưng sau lần
đó, anh mới nhận ra em quái thai hơn anh nghĩ. Bạn gái cũ của Bình, em biết. Cô
ấy nhàn nhạt và thích Bình như em đã từng thích. Sau khi hai người yêu nhau được
nửa tháng, cô nàng đi du học nhưng thực chất là sang bên đó lấy chồng. Cô ấy chỉ
muốn lấy chồng Tây vì giấc mơ làm Việt kiều. Nhàn nhạt và cũng chỉ muốn sống
sung sướng. Bình đợt ấy cũng chẳng đau đớn nhiều vì quanh Bình còn có biết bao
cô gái khác. Và Bình cưa em. Em đổ. Chẳng phải vì con SH Bình đang đi hay ngôi
nhà năm tầng hoành tráng trên phố lớn. Em yêu Bình cũng chỉ vì Bình được được,
bon chen tí với cuộc sống. Nhưng càng về sau, em càng cảm thấy bất ổn. Nhưng sự
bất ổn ấy chẳng đủđể em chia tay vì thật sự Bình cũng rất yêu em. Bình tốt.
Đúng! Tốt! Chẳng có lý do gì để chia tay cả. Tuần bảy ngày vẫn đủ bảy ngày qua
đón em. Vài lần, Bình bảo em học xong rồi cưới. Nhưng em chẳng quyết định điều
gì. Cũng chẳng phải vì còn muốn tìm cơ hội nào khác nhưng nếu cưới, em cũng chẳng
quyết được. Thấy bất an. Nhưng bất an nhỏ lẻ và vụn vặt. Những bất an không đủđể
thắng được thói quen. Anh đã từng có lần gọi điều đó là gì nhỉ? Ừ phải rồi, là
ngại thay đổi, là bệnh người già. Em chưa già nhưng cũng chẳng còn sôi nổi để
thay đổi một điều gì cả. Có vẻ em bị nhiễm sự ù lì của Bình. Yêu Bình, em với
Bình hầu như ngày nào cũng gặp nhau, dù chỉđến mười giờ tối. Nhưng cũng đủđể em
bị... hài lòng dần. Hài lòng với tất những bất ổn. Tựa như chỉ cần ăn được, ngủđược,
thởđược là đủ. Chẳng còn nhu cầu gì cả. Thậm chí, dần dần, em thấy mình thành
con robot được lập trình. Đôi khi, gặp lại mấy người bạn cũ, thấy họ vẫn hừng hực
sống, đốt mình để cháy, em lại giật mình. Cũng đôi lần vùng lên, sống khác đi để
phá vỡ sựđơn điệu, nhàm (và nhàn) chán. Nhưng rồi, đi với Bình, em lại dần dần
nguội lạnh. Bạn bè em lâu rồi em chẳng gặp ai nhiều nữa. Vì ngày nào cũng đi với
Bình. Lại thêm công việc của em. Em đang bán hàng. Một cửa hàng quần áo tơ tằm
cho khách nước ngoài là chủ yếu. Cũng chẳng nhiều khách nên công việc cũng nhàn
nhã. Ngày lại ngày, em đứng bán hàng. Hết việc thì ngồi đọc mấy cuốn sách vớđược
ởđâu đó. Cũng chẳng ham hố. Cho đến khi chat với anh. Anh bắt đầu nói với em
nhiều hơn những câu chuyện về anh, về cuộc sống của anh. Ban đầu, em đóng vai
người xem. Em nhìn cuộc sống qua góc nhìn của anh. Thấy nó sinh động làm sao!
Thấy nó cuồn cuộn sống. Và em bắt đầu bị cuốn theo. Bắt đầu học cách bày tỏ
thái độ. Lâu rồi, em đã quên cách bày tỏ thái độ của mình. Sâu thẳm trong em, một
Huyền My khác. Em thấy. Em thấy em của những ngày còn mười chín, hai mươi tuổi.
Em chưa phải là một bà già. Hai năm qua, Bình đã bao bọc em quá. Và hơn cả, em
đã tự triệt tiêu mình để tròn trịa trong cách sống. Vì sao nhỉ? Có phải vì em
đã yêu Bình nên chấp nhận quên mình đi? Hay vì con người em dễ bị cuốn theo lối
sống của người khác? Biết chết liền!
Bình đã bắt
đầu ngạc nhiên với em. Ngạc nhiên quá chứ còn gì! Vì em đã tỏ thái độ của mình.
Em đã từ chối đi chơi với Bình. Em muốn tìm lại một đam mê nào đó. Em muốn bứt
ra khỏi khoảng lặng này. Em muốn làm một cái gì đó khác thay vì sống theo các lịch
trình. Em bắt đầu xin đi học. Học khiêu vũ cổđiển, học chơi guitar, học thêm một
khóa quản trị mạng. Đại loại là em muốn bước ra khỏi vòng tròn đã bao bọc em suốt
hai năm nay. Bình đã nhăn mặt bảo em: “Học làm gì cho mệt. Rồi em cũng có dùng
vào việc gì đâu. Cưới nhau xong, bố sẽ xin cho em về bộ làm bàn giấy. Việc gì
phải nghĩ cho đau đầu!” Bình không phải nghĩ nhưng em phải nghĩ.
Em cũng bắt
đầu chịu khó giao tiếp với những khách hàng đến cửa hàng. Trò chuyện với họ nhiều
hơn. Cuộc sống đã bắt đầu rộng ra thêm chút ít. Em thấy mình nhìn xa hơn. Xa
hơn một chút. Xa đến đâu nhỉ? Hình nhưđã đến chỗ anh rồi. Vì em thấy em cần anh
biết bao. Em chờđợi mỗi cuộc chat với anh buổi đêm. Chỉ để kể cho anh nghe hôm
nay em có những điều gì mới mẻ. Và để nghe anh kể những điều anh khám phá được
hôm nay. Nhưng anh vẫn cứ lôi Bình vào tất cả những câu chuyện của anh. Đến mức,
có lần, em sign out ngay sau khi nói với anh rằng: “Tại sao anh cứ nói về Bình
mãi vậy? Nếu anh còn nhắc đến Bình, em sẽ out ngay lập tức đấy.” Và anh đã trả
lời rằng: “Vì anh và Bình là bạn thân.” Muốn sign out trên YM chỉ cần tổ hợp
phím Ctrl + D, còn muốn sign out ra khỏi tình cảm mà em dành cho anh thì phải bấm
tổ hợp phím nào? Biết chết liền!
Em đã hẹn gặp
Bình. Em đã muốn kết thúc tình yêu này. Chỉ có thể là như vậy cho dù sau đó,
anh cũng chẳng thể vượt qua được tình bạn thân mà đến với em. Nhưng em sign out
ra khỏi tình yêu này trước hết cũng chính vì bản thân em. Vì em. Vì cô gái tên
là Huyền My mà em đã đánh mất từ ngày yêu Bình. Rồi sau đó, ra sao thì ra. Em sợ
những lập trình. Em không muốn vẽ sơđồđường đi cho cuộc đời mình nữa. Bình đến
đón em. Vẫn chẳng chút khác đi. Bình vô tâm hay vì Bình chẳng bao giờ nghĩđến
chuyện sẽ chia tay em? Nên khi em nói, Bình ngạc nhiên lắm. Bình hỏi: “Tại sao?
Anh đã làm gì không đúng ư?” Em chỉ lắc đầu. Em không phải là người phụ nữ
thích hợp với Bình. Và nếu cứ kéo dài, rồi một ngày, em sẽ trở vềđúng nghĩa là
em.
Giả sử khi ấy,
em và Bình đã cưới, em cũng quyết ly dị. Khi ấy thì mọi thứ sẽ tồi tệ hơn nhiều.
Và sớm muộn gì em cũng sẽ như thế. Em không nói ra là do anh đã đánh thức em dậy
vì anh hay bất cứ ai khác cũng vậy. Bản năng của em, con người thực sự của em sẽ
thức dậy bất cứ lúc nào. Và cuối cùng, Bình vẫn là Bình. Gục gặc đầu, Bình bảo:
“Tùy em!” Ngày xưa, em cực ghét cái từ “tùy” này. Và bây giờ, em chỉ thấy buồn
cười. Em cố vui vẻ nói với Bình: “Chúng ta vẫn là bạn, đúng không nào?”Bình gục
gặc đầu, đáp: “Ừ, tùy em!” Đêm ấy, em lên YM sớm hơn anh. Em để một tin nhắn
offl ine cho anh. Nội dung chỉ là: “Biết chết liền, nhưng em thích anh!” Rồi ra
sao thì ra. Em kệ! Em muốn chờđợi những bất ngờ từ phía anh. Tại sao không? Em
đã vượt qua được mình, còn anh? Đừng có nói là “biết chết liền” nhé! Biết chết
liền, he he...
2006