Cảm lạnh mùa hè - Chương 05 - Phần 6

Đúng lúc tôi cảm thấy bản
thân có chút công dụng với đất nước này, xã hội này, người cha này thì mẹ tôi xách
cặp lồng cơm ba tầng và một bát canh đi tới, Hứa Y Nam rón ra rón rén cùng bước
vào.

Tôi lười nhác ngồi trên ghế
nhìn sang hai người, Hứa Y Nam, đồ mặt dày ấy thật là cũng biết tận dụng. Mẹ tôi
mang thức ăn bày lên bàn, vừa đút canh cho bố tôi vừa nói với tôi: “Thần Thần (tự
nhiên mẹ tôi lại gọi tên ngày bé của tôi), con cũng ăn chút đi, thức ăn sắp ra rồi.”

Thế là tôi không rửa tay
mà ngồi ngay xuống ăn. Từ trước đến nay tôi vẫn cho rằng canh mẹ tôi hầm là ngon
nhất. Nhưng lúc này uống một ngụm canh lại cảm thấy nó không mùi không vị, giống
như là nước lọc vậy.

Mẹ đút cho bố từng thìa,
từng thìa canh, thấy bố tỉnh lại thì mặt mày nhẹ nhõm, tươi tỉnh hẳn lên. Tôi uống
hết hai ngụm canh rồi ngồi lùi sang một bên còn Hứa Y Nam thì lại xích lại gần.

Cao huyết áp, cụm từ này
không mấy quen thuộc trong suy nghĩ của tôi. Trước đây đã thấy bố tôi bị một lần
rồi, nhưng lần đó không nghiêm trọng như thế này, sau đó, sức khỏe của bố rất tốt,
không tái phát nữa, lần này sao mà lại bị nặng đến thế chứ?

Tôi cúi đầu suy nghĩ, máu
trong cơ thể dồn hết lên đỉnh đầu làm cho tôi cảm thấy hơi choáng váng, nhấc chân
lên rồi hạ xuống, đứng ngay ngắn lại. Hứa Y Nam không yên bèn tốt bụng đá đá cái
ghế của tôi vào góc nhà, sau đó lại còn dùng giọng điệu giống như bọn biến thái
nói với tôi: “Hứa Y Thần, em nhìn em xem, chẳng có chỗ nào giống phụ nữ cả.”

Tôi quay mặt lại trợn mắt
lườm cảnh cáo anh ấy: “Hứa Y Nam, anh đúng là đồ con hoang, cút sang một bên.” Không
biết tại sao tôi lại tức giận bừng bừng như thế, tôi không rõ là tại sao mình không
vui. Hứa Y Nam lại dám trêu chọc tôi, chuyện này là anh tự làm tự chịu, không liên
quan đến tôi.

Hứa Y Nam ngả ngả người sang
một bên, tránh xa tôi một chút, sau đó làm bộ oan tày trời nói: “Này, sao em lại
nổi giận đùng đùng thế?”

Xem chừng thời gian Hứa Y
Nam và tôi hòa hợp là quá ngắn ngủi, khi anh ấy làm cho tôi tức giận thực sự thì
luôn thấy lo lắng như thế. Bởi vì tôi sẽ như Thiết tướng quân(15) bụng
to làm cho anh ấy sống dở chết dở.

(15) Ý chỉ những người thường dùng kỷ luật thép.

Sau khi nhìn thấy vẻ mặt
tôi biến đổi như sắp có mưa, Hứa Y Nam nghiêm túc lại.

“Y Nam, đưa Thần Thần về
trước đi, em nó ở đây cả một ngày rồi.” Đúng là chỉ còn mẹ tôi biết thương con gái
thôi.

Tôi duỗi thẳng lưng, thực
sự cảm thấy cũng hơi mệt, Hứa Y Nam làm mặt quỷ, dọa sẽ mang vứt tôi ra khỏi cửa.
Lúc tôi chen ra đến cửa, còn quay lại phía bố tôi chào to: “Bố, ngày mai con lại
vào thăm bố.”

Lúc ở cổng bệnh viện chờ
Hứa Y Nam lái chiếc xe Alto ghẻ màu bạc từ bãi đỗ xe đi ra, không biết vì sao tôi
vẫn quen thêm từ “ghẻ” vào sau tên chiếc xe Alto của Hứa Y Nam. Nói lạ, Alto không
thể nào sánh được với Audi, đừng nói là chỉ khác nhau mấy chữ cái, mà còn là hơn
kém nhau rất nhiều tiền. Sau khi đưa tôi về đến nhà, Hứa Y Nam rất tự nhiên nói
một câu: “Muộn quá rồi, anh không lên nhà nữa.” Tôi thật sự muốn đá cho anh ấy một
cái, thử xem dưới lớp da heo của anh ấy có bao nhiêu mỡ.

Nằm trên giường tôi cứ lăn
qua lăn lại mãi không ngủ được, liền ngồi dậy khoác thêm áo khoác ngoài đi đến quán
cà phê internet cách khu nhà tôi ở không xa. Quán cà phê này cũng có nhiều điểm
đặc biệt, tên của nó là sao sao gì đó, mà cũng có liên quan đến vũ trụ nữa.

Cửa quán đóng kín, sau khi
tiện tay đẩy cửa ra tôi thấy bên trong tối mò mò, chỉ có một bóng người nhập nhòa
dưới ánh đèn mờ ảo.

“Chị ơi, tôi muốn thuê máy.”
Lúc nói câu này với cô nhân viên quán, tôi đồng thời cầm cái bánh bao ở quầy lên
ăn, đêm nay dài quá, tôi không thể nào chỉ uống hai ngụm canh mà sống qua được.

“Chứng minh thư nhân dân?”
Cô nhân viên phục vụ vừa làm thủ tục vừa hỏi tôi có tấm thẻ chứng nhận đã thành
niên đó hay không.

Tôi há hốc miệng, đưa tay
lần tìm túi áo, tìm đông tìm tây hồi lâu cũng chẳng thấy đâu. Cuối cùng tôi đành
nói với cô nhân viên: “Tôi quên rồi, nhưng tôi khẳng định tôi đã thành niên, chị
có thể linh động giúp tôi không?”

Cô ta kỹ càng quét ánh mắt
khắp mặt tôi như thể nhìn mặt chưa thể khẳng định tôi đã thành niên hay chưa, nói:
“Sắp đến giờ kiểm tra rồi, cửa hàng chúng tôi sẽ bị phạt.”

Tôi nhìn nhìn đồng hồ treo
đằng sau cô ấy, rồi lại nhìn cô ta: “Đã mười một giờ rồi, đám phiền phức ấy đều
đã đi ngủ hết rồi.”

Cô ấy không nói gì, thản
nhiên nhận tiền tôi đưa sau đó ghi cho tôi số hai mươi lăm.

Tôi đã nói rồi, trên thế
giới này chẳng có ai chê tiền cả.

Ngồi cạnh tôi là một thiếu
niên nhuộm tóc vàng, miệng ngậm điếu thuốc lá. Cậu ta đang hút thuốc nhãn hiệu Bảy
con sói và đeo tai nghe ngồi đó điên cuồng chơi trò Hành trình chinh phạt
mà không mảy may chú ý đến tôi.

Tôi đăng nhập vào tài khoản
QQ(16), sau đó màn hình hiển thị thời gian lần đăng nhập gần nhất của
tôi là ngày Hai mươi ba tháng Năm. Tôi có chút kinh ngạc lẫn thán phục bản thân
mình vì có thể không vào QQ một thời gian lâu như thế.

(16) QQ: Giống như Yahoo của Việt Nam, khi đăng ký
thành viên bạn sẽ được cấp cho một IP dưới dạng một dãy số để đăng nhập.

Nickname Tiểu kèn đồng không
ngừng buzz tôi, nhưng tôi còn đang bận thực hiện bao nhiêu thao tác khác. Có một
tin nhắn cũ trong hộp thư lưu khiến tôi hận cái máy tính chết tiệt này không thể
lập tức cho tôi nhấp chuột vào đọc nội dung. Bởi vì tôi không thể cải thiện được
tốc độ rùa bò của đường truyền, nên chỉ còn cách ngồi đợi.

Tôi nắm chặt tay, mắt nhìn
trừng trừng. Cậu thiếu niên tóc vàng bên cạnh đưa mắt nhìn tôi một cái rồi lại quay
về tiếp tục chơi trò Hành trình chinh phạt. Tôi “hừm” một tiếng, nhìn cái
gì mà nhìn.

Tin nhắn của Y Dương cuối
cùng cũng được mở ra, trên đó viết những dòng chữ khải(17) màu đen: “Y
Thần, em là một cô gái tốt. Anh là thằng khốn nạn mới bỏ rơi em. Vì vậy em nhất
định phải hạnh phúc trở lại, biết chưa?”

(17) Font chữ chuẩn của Trung Quốc.

Nước mắt làm nhòe tầm nhìn của tôi, lẽ nào phụ nữ chỉ
có thể yếu đuối như thế này? Tôi đúng là con ngốc, tên khốn đó nói gì cũng tin.
Thời gian Y Dương gửi tin nhắn này là một giờ sáng ngày mùng Hai tháng Sáu. Tôi
nhìn lại lần nữa, nước mắt rơi xuống bàn phím, chỉ là không nghe thấy âm thanh nào
vang lên.

Sau khi khóc lóc một hồi,
tôi chợt thấy hai ngón tay không thể coi là đẹp kẹp mấy tờ khăn giấy đưa ra trước
mặt, là cậu thiếu niên tóc vàng bên cạnh, cậu ta vẫn dán mắt vào màn hình, không
quan tâm tới biểu hiện của tôi. Tôi nhận khăn giấy, nhanh chóng lau sạch nước mũi
sắp chảy xuống miệng.

Sau khi ngừng khóc, tôi nhích
lại gần, tay khều khều vai cậu ấy: “Có thể cho tôi xin một điếu thuốc được không?”
Câu nói đó dường như đã rất quen thuộc với đối phương, chỉ có điều chúng tôi là
những người dưng không quen biết.

Cậu ta móc từ trong túi ra
một bao thuốc màu trắng, hiệu Bảy con sói, đưa đến trước mặt tôi rồi hỏi thêm câu
nữa: “Có lửa không?” Cậu ấy vẫn không nhìn tôi mà tiếp tục chơi trò Hành trình
chinh phạt
, chỉ khác là đã bỏ tai nghe xuống.

Tôi đờ đẫn nhìn vào màn hình
máy tính, từng vòng khói thuốc tôi nhả ra chiếm lĩnh màn hình đối diện. Khuôn mặt
Y Dương hiện ra rồi không lâu sau dần tan biến. Hóa ra anh ấy vốn không ở đây.

Tôi nhìn số QQ của Y Dương,
lòng đầy đau đớn. Đây là một cặp số QQ tình nhân chúng tôi mua hồi còn yêu nhau
của một người tên là Lý Vỹ. Bây giờ có lẽ nó đã bị bỏ đi, không ai dùng nữa, chỉ
là đến lúc này tôi vẫn còn có thói quen mở nó ra xem lại.

Cậu bé tóc vàng thoát khỏi
cuộc “chinh phạt”, mở trang kugou.com(18) và đeo tai nghe, không lâu
sau đã gục ngay xuống bàn mà ngủ. Tôi nhìn thời gian ở góc phải dưới của màn hình,
đã là ba giờ sáng rồi.

(18) Một trang web âm nhạc dành cho giới trẻ Trung Quốc.

Trong quán cà phê lúc này đã yên tĩnh hơn rất nhiều, có thể nghe rõ tiếng
gõ bàn phím lạch cạch. Tôi khoanh tay trên bàn, không biết từ lúc nào cũng mơ màng
ngủ thiếp đi.

Đột nhiên có người từ phía sau đi qua chỗ tôi, va phải cái ghế làm phát ra
âm thanh chói tai, tôi cũng chẳng quan tâm mà tiếp tục mơ màng.

Lúc tôi tỉnh lại có lẽ đã là sáu giờ sáng, tôi bị nhân viên dọn vệ sinh đánh
thức. Anh ta kéo những cái ghế trên nền gạch, ghế cọ vào nền gạch phát ra những
tiếng “kít kít” nghe rợn người.

Tôi chầm chậm mở mắt, khuôn mặt bơ phờ mệt mỏi. Không gian trong quán sáng
lờ mờ. Những người khách của ngày mới đã bắt đầu lục tục kéo vào. Cậu bé tóc nhuộm
vàng ngồi bên cạnh tôi đã ra về. Bao thuốc lá Bảy con sói vẫn để bên bàn máy của
tôi, chỉ có điều trên vỏ bao thuốc có thêm hàng chữ số màu đen, tôi cầm lên xem,
là số QQ. Tôi không hiểu, tại sao cậu ta lại gửi cho tôi số QQ của mình?

Cầm lấy bao thuốc màu trắng đó, tôi lòng vòng đi ra cửa.

Ngay chỗ đường rẽ, có một người bán hàng rong đang bán đồ ăn sáng, tôi vội
vàng chạy tới mua ngay hai cái bánh rán và một bát đậu tương.

Nói thật, mua đồ ăn sáng của gánh hàng rong không được vệ sinh cho lắm. Đoạn
đường hẹp mà ô tô qua lại không ngừng, bụi đường rơi đầy vào chảo dầu rán bánh.
Bàn tay ông chủ dính đầy dầu mỡ vừa tìm tiền lẻ vừa nặn bánh. Nhìn thấy vậy tự nhiên
tôi cảm thấy hết cả ngon. Nhưng chẳng phải là có câu nói “ăn bẩn sống lâu” đó hay
sao?

Tôi có chút sốt ruột khi ngồi trên ghế đợi ăn bữa sáng, có lẽ dáng vẻ tôi
lúc này vô cùng nhếch nhác. Sau khi xoa mặt mấy cái xua bớt vẻ mặt buồn ngủ tôi
dần lấy lại được cảm giác thèm ăn.

Đúng lúc tôi điệu bộ như hổ đói nhét nửa cái bánh rán vào miệng thì Lăng
Sở đi đến, tôi nhanh chóng bỏ nửa cái bánh rán ăn dở xuống, xúc một thìa đậu tương
hầm, sau đó hỏi anh ấy bằng vẻ mặt kỳ dị: “Sao anh cũng tới đây?”

Lăng Sở mặc com lê, đi giày da bóng lộn thực sự không phù hợp với chỗ này,
tôi dùng chân đá cho anh ấy cái ghế nhựa, ra ý bảo anh ấy ngồi xuống đó.

“Gọi điện em không nghe máy, sợ em xảy ra chuyện gì, liền chạy đến nhà xem
thử. Đến nơi, nhà chẳng có ai, vừa ở nhà em ra, thật không ngờ lại gặp ngay em ở
đây.” Lăng Sở càng nói càng hăng, vẻ mặt đầy hài hước.

“Cười cái đầu anh ấy, bố tôi nhập viện rồi.” Tôi nhổ miếng đậu tương, cầm
cuộn giấy vệ sinh để trên bàn xé một đoạn lau sạch hai bên mép. Quán vỉa hè này
cũng đáng sợ quá, không dùng giấy ăn mà lại dùng giấy vệ sinh, thật ghê chết đi.
Tôi móc tiền trong túi ra trả. Ông chủ hàng vừa nặn bánh vừa nhận tiền, sau đó đưa
đôi tay đầy dầu mỡ quờ quạng trong túi quần hồi lâu mới tìm thấy năm hào trả lại
tôi, sau đó tiếp tục quay đi rán bánh.

Tôi đột nhiên có cảm giác buồn nôn, rất muốn nôn.

Lăng Sở ở phía sau luôn miệng hỏi tôi bị làm sao, tôi xua tay nói không sao,
không sao, lúc này hình tượng có biến thành khó coi thế nào cũng chẳng quan trọng
nữa.

Sau khi ngồi lên xe, tôi bảo Lăng Sở đưa tôi tới bệnh viện. Lăng Sở là một
người lao động công ích, không thu phí.

“Bố em thế nào rồi?” Anh ấy hỏi thăm bố tôi nhưng lại nhìn tôi đầy vẻ quan
tâm.

Tôi quát “thôi đi” rồi nói: “Người ốm có phải tôi đâu, sao lại nhìn tôi như
thế?”

Lăng Sở cười cười, nói chỉ là vì thấy nhớ tôi thôi.

Tôi quay sang phía anh ấy “hừm hừm” hai tiếng, ở khoảng cách gần như thế
này, thật là không biết có nhìn thấy vệt nước miếng trên miệng tôi không. Tôi nói
tiếp: “Cao huyết áp, bệnh tuổi già.”

Lăng Sở nói sáng nay gọi cho tôi rất nhiều lần mà không thấy tôi nghe máy,
kết quả là tôi lục lọi túi một hồi mới phát hiện ra, điện thoại bỏ quên ở nhà rồi.

Anh ấy khẽ cười trêu chọc: “Sáng nay em không phải là từ chuồng gà chui ra
đấy chứ?”

Tôi lấy gương ra soi, đúng là chỏm tóc trên đỉnh đầu hơi rối. Sau đó chẳng
thèm giữ gìn hình tượng thục nữ mà mắng Lăng Sở: “Cút đi.”

Lăng Sở là người có thể đuổi theo tôi, cũng có thể nhẫn nhịn tôi, chỉ là
đáng tiếc cho anh ấy đã đầu tư sai người, tất nhiên việc này cũng sẽ khiến tôi thêm
đỏng đảnh.

Sau khi tranh cãi, tôi lại bắt đầu bộ dạng thiếu ngủ. Bao thuốc Bảy con sói
vẫn để trong túi áo, chỉ là nó đã bị bẹp một chút.

Đến bệnh viện, một bà già béo lùn chắc nịch đưa cho Lăng Sở một tờ phiếu
thu phí gửi xe: “Cái gì thế! Lẽ nào anh cũng muốn vào trong?”

Lòng tôi không ngừng thắc mắc. Lăng Sở không xuống xe mà cứ ngồi đó yên lặng
không nói gì.

“Muốn anh đưa em vào trong không?” Anh ấy quay sang nhìn tôi, hỏi.

“Không, không cần đâu.” Tôi trả lời rất dứt khoát, sau đó một mình xuống
xe, đóng cửa xe lại nhanh chóng rời khỏi đó.

Phòng bệnh trên tầng năm, với loại người lười như tôi, đi thang máy là đương
nhiên. Sau khi cửa thang máy đóng lại thì lại bị ai đó ấn lệnh mở ra, sau đó anh
ta giống như một con chuột chui vào trong. Tôi ngẩng đầu nhìn một cái, cái đầu đó,
cân nặng đó, chiều cao đó nhìn một cái là nhận ra ngay đồ ma cà bông Hứa Y Nam.
Anh ấy vừa ngẩng lên nhìn tôi vừa lắp bắp: “Y... Y Thần, em nhỏ người mà sao đi
nhanh thế?”

Nghe mấy câu đó tôi cũng thấy vui lòng, so với Hứa Y Nam nung núc mỡ thịt
thì tôi nhất định là vừa gầy vừa nhỏ rồi.

“Đúng rồi, vừa xong có phải em đi cùng với anh chàng tên Lăng Sở lần trước
gặp ở dưới nhà mình?” Tôi phát sợ, sao mà Hứa Y Nam nói ra cái tên Lăng Sở trôi
chảy thế, chỉ cần nghe một lần mà đã nhớ được ngay sao?

“Người ta tiện đường nên em đi nhờ đến đây thôi.” Tôi có chút hoang mang,
đáp lại. Cửa thang máy đã mở ra. Tôi chen lên trước, bước ra ngoài. Hứa Y Nam đưa
cánh tay hộ pháp kéo tôi lại, lớn tiếng mắng: “Nha đầu này, thật là từ nhỏ tới lớn
đều không biết mở mắt ra mà nhìn.”

Tôi ngẩng đầu nhìn vào con số màu đỏ trên bảng điện tử, đây mới là tầng ba.

Hứa Y Nam dường như chợt phát hiện ra chuyện gì đó, vội vàng ngoạc miệng
ra hỏi: “Y Thần, không phải em đang bắt cá hai tay đấy chứ?”

Nghe câu này, tôi nổi giận đá cho Hứa Y Nam một cái vào mông: “Hứa Y Nam,
anh là đồ con hoang, sao có thể nói về em gái mình như thế được chứ?” Anh ấy nắm
chặt tay lại thành nắm đấm, dường như muốn trả đũa tôi, không may là thang máy đến
nơi rồi. Tôi chạy vụt một cái ra ngoài, để mặc Hứa Y Nam tai to mặt lớn kẹt ở đó.

Bây giờ có lẽ đã hơn tám giờ, bác sĩ cũng sắp tới khám bệnh, tôi nhẹ nhàng
mở cửa phòng bệnh, cửa mở ra tôi nhìn cái là hoa mắt. Trong phòng bệnh không rộng
lắm chen chúc đầu người. Ôi, không, toàn người là người. Hàn Cần Hiên chen chúc
trong đám người chui ra ngoài.

Mẹ tôi lên tiếng đầu tiên: “Thần Thần, còn không mau chào hỏi đi.”

Hôm qua tôi đã bị thiếu ngủ, giờ lại nhìn thấy bao nhiêu là họ hàng thân
thích, càng cảm thấy đầu căng lên, cái gì mà cô ba, thím hai, bác cả... não nào
nhớ cho nổi, còn có một số người thân thích với tôi theo kiểu họ hàng bắn đại bác
không tới. Tôi dựa vào tường, mở hé cửa, cũng không biết lát nữa con heo Hứa Y Nam
phải làm thế nào để chen vào.

Tôi chỉnh lại quần áo, quay lại phía những người họ hàng ấy cười cười, quả
thực tôi không biết tiếp theo mình nên nói gì nữa.

Không khí trong phòng bệnh không được tốt lắm, một mùi hỗn tạp bốc lên khiến
tôi thấy buồn nôn, cộng thêm cả việc nhớ lại đôi bàn tay đầy dầu mỡ của ông chủ
hàng bánh rán đã nặn bánh rán cho tôi ăn lúc sáng, chắc chắn mặt tôi phải biến sắc.
Tôi giả vờ xoa xoa mặt, kỳ thực là đang bịt mũi.

Có một số họ hàng thân thích động gặp mấy chuyện vụn vặt cái là đã chạy đến
tìm bố mẹ tôi nhờ giúp đỡ, cho nên cái gọi là “tình người” cũng là giúp đỡ có đi
có lại như thế. Tôi không biết làm thế nào mà bọn họ biết bố tôi nhập viện, ai là
nội gián? Tôi suy nghĩ mãi mà không ra.

Có một người phụ nữ mặt đầy nếp nhăn, tướng mạo xấu xí lại gần phía tôi,
dùng cách mà những người sống ở nông thôn như họ cho là thân tình nhất, hữu hảo
nhất sờ sờ lên mặt tôi, sau đó nói bằng một giọng địa phương rất nặng: “Đây là Thần
Thần à? Ôi, đã lớn và xinh đẹp thế này rồi.”

Tôi nhắm mắt lại, giống như đang đợi bị bắn. Bởi vì tay bà ấy quá sần và
thô ráp, cho dù hai má tôi không nhẵn bóng giống như vỏ trứng. Sau khi sờ khắp mặt
tôi mấy lượt, bà ấy mới bỏ tay xuống. Tôi cười cười chào bà ấy, coi như trân trọng
những lời khen tặng của bà ấy.

Lúc này không biết người nào hút thuốc, còn là loại thuốc tự chế có mùi nồng
nồng. Những người họ hàng của bố tôi đều nghiện hút loại thuốc này. Bạn đưa cho
họ một điếu thuốc ngon họ cũng không hút quen, đừng nói là họ sẽ thích. Tôi ho hai
tiếng, ngầm biểu thị không thích. Người nhà bệnh nhân làm sao có thể hút thuốc trong
phòng bệnh được, ở đây còn có cả bệnh nhân, không biết sao?

Mùi thuốc càng nồng nặc, bởi vì lại có thêm một người nữa hút thuốc. Tôi
kéo Hàn Cần Hiên ra khỏi những người đang đứng phía trước, sau đó nói với mẹ tôi:
“Con và chị dâu có chuyện cần nói”, rồi bước ra ngoài phòng.

Hứa Y Nam chậm chạp như con bò già kéo cày, giờ mới đến cửa, thấy tôi và
Hàn Cần Hiên đi ra bèn dừng lại thở. Tôi trừng mắt lườm anh ấy một cái, định sẽ
kệ cho tên tai to mặt lớn này đi vào đó.

Tôi dựa vào bức tường ngoài hành lang trước cửa phòng bệnh, Hàn Cần Hiên
không biết vì sao cũng lén nhìn tôi. Kỳ thực tôi và chị ấy ra đây nói chuyện, cũng
chỉ là cái cớ.

Chị ấy cũng dựa người vào tường như tôi, một câu cũng không nói. Chúng tôi
đứng hai bên cửa như hai vị thần canh cửa, cuối cùng tôi không nhịn được hỏi chị
ấy một câu: “Tình hình bố thế nào rồi?”

Chị ấy vừa dùng chân rê trên nền nhà vừa nói: “Tốt rồi, bác sĩ nói theo dõi
thêm hai ngày nữa là có thể xuất viện.”

Tôi khẽ “ừm” một tiếng rồi đi vào nhà vệ sinh. Hứa Y Thần mà tôi nhìn thấy
trong gương đúng là quái vật. Đầu bù tóc rối, mắt thâm quầng. Tôi vã nước lên mặt,
tinh thần có tỉnh táo hơn chút.

Hứa Y Nam sai Hàn Cần Hiên đi gọi tôi về, nói là trưa nay cần tôi đảm nhận
việc dẫn những người họ hàng kia đi ăn trưa. Nghe xong, tôi tức giận vùng vằng đi
thẳng ra cửa. Hàn Cần Hiên đi sau tôi, dùng giọng rất nhỏ để nói với tôi: “Y Thần,
em đừng giận nữa, mẹ đúng là không đi được mà.”

Trong mắt tôi, Hàn Cần Hiên đối với tôi luôn quá cung kính, từ trước đến
nay tôi vẫn không hiểu, lẽ nào là vì mặt tôi quá hung dữ khiến chị ấy sợ hay sao?

Quay lại phòng bệnh, mẹ đưa tôi năm trăm tệ, nói là liệu mà chi trả. Tôi
nhìn tờ tiền có in hình Mao chủ tịch giống như có chút thực lòng không nỡ nhận,
cuối cùng bất đắc dĩ nhận lấy nó, đút vào túi quần.

Bố tôi là người thích náo nhiệt, nhưng cũng không phải là náo nhiệt theo
cách này chứ. Tôi nghe nói nhà họ ở xa, nhưng họ nhất loạt nói ngồi chơi đến mười
hai giờ, sau đó tôi dẫn họ ra quán ăn bên ngoài bệnh viện đánh chén một bữa no nê.

Quán ăn bên ngoài bệnh viện thực sự là biết bắt chẹt người ta, giá ở đó đắt
hơn nhiều so với những quán cơm bình thường. Món ăn đều do họ gọi, tôi chỉ là ăn
theo. Trong đó có một người mà tôi phải gọi là ông Sáu không khách khí ăn một lúc
ba bát mì. Nhưng khi tôi đặt bát đũa xuống thì thức ăn vẫn còn nguyên, xem ra lương
thực quốc gia đều bị lãng phí như thế này.

Bọn họ ăn uống xong còn ngồi lại hút thứ thuốc lá nặng mùi đó, sau đó xếp
thành hàng dài, no nê ra về. Tôi vừa đếm số tiền nhân viên phục vụ trả lại vừa kêu
“hu hu”.

Sau khi về đến cổng bệnh viện, bọn họ nói thôi không vào chào bố tôi nữa,
nhờ tôi nhắn với bố một câu rằng đừng quá lo lắng, cố gắng dưỡng bệnh.

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, chào tạm biệt họ, sau đó còn vẫy tay cáo biệt.

Hôm nay cả ngày chẳng làm gì mà sao tôi lại cảm thấy toàn thân rã rời. Lúc
tôi về đến phòng bệnh, mùi thuốc sát trùng và mùi thuốc lá trong phòng vẫn chưa
bay hết, bố tôi ngồi dựa trên giường đọc báo, mẹ tôi nhìn tôi bằng ánh mắt hoài
nghi, sau đó vẻ mặt rất nghiêm trọng nói với tôi: “Thần Thần, con và Y Dương có
chuyện gì?”

Mới nghe câu này tôi còn chưa hiểu gì, chắc chắn là do Hứa Y Nam miệng kín
như cái gáo vỡ ấy đã nói gì đó với bố mẹ rồi, tôi vốn đang cảm kích với lần giữ
bí mật này của anh ấy, không ngờ nhanh như thế đã bán đứng tôi.

“Bố mẹ đừng nghe Hứa Y Nam, anh ấy ngứa mồm nói linh tinh ấy mà.” Tôi nắm
chặt hai hào tiền xu mua thuốc lá còn thừa trong tay, nhất thời không biết nói gì
nữa.

“Con bé này, chẳng biết trên dưới gì hết. Anh trai con, nó không nói gì cả.”
Mẹ tôi tinh thần có chút kích động, ánh mắt như ánh mắt của một con báo sắp nổi
điên.

Tôi thấy bồn chồn, Hứa Y Nam bắt mẹ che giấu như thế chứ gì, không thể bỏ
qua cho anh ấy được. Những lời này nếu không phải tên khốn Hứa Y Nam nói, tôi ra
cửa sẽ gặp ma. Tôi cúi đầu, trong lòng đầy nghi ngờ.

Bố tôi rất có phong độ của một người làm quan có quyền thế, nói: “Y Thần,
con có chuyện gì cứ nói với bố và mẹ con, đừng giấu trong lòng rồi chịu đựng một
mình. Còn nữa, chuyện này không phải là chuyện có thể giấu được mãi.”

Tôi nhìn bố, rồi lại cúi đầu không nói gì. Sau khi suy nghĩ rất lâu, tôi
quyết định nói rõ trắng đen.

“Hai đứa bọn con cắt đứt rồi.” Câu này nói ra rất nhanh, rất tự nhiên.

“Cắt đứt rồi là ý gì?” Mẹ tôi ngừng tay gọt táo, nhìn tôi thắc mắc.

Trong lòng bố mẹ tôi, tôi và Y Dương là mối duyên trời định, cũng nhiều lần
hỏi khi nào chúng tôi kết hôn. Bây giờ tôi đột nhiên nói với họ rằng chúng tôi chia
tay rồi, không biết bố mẹ tôi có thế bình thản chấp nhận chuyện này hay không.

“Nghĩa là đã chia tay rồi ạ.” Tôi trả lời lưu loát như vậy, sau đó xách phích
nước còn đầy giả bộ đi lấy nước nóng.

Loáng thoáng nghe thấy tiếng bố nói trong phòng: “Chuyện riêng của con nó,
bà đừng bận tâm nữa.”

Trong phòng lấy nước, tôi xếp sau một hàng người rất dài và liên tục nhường
chỗ cho người đến sau. Tới lúc ra về, phích tôi xách cũng đầy nước nóng bởi vì thực
ra nó vẫn còn đầy.

Bước vào phòng bệnh, mẹ tôi lại tiếp tục truy hỏi tôi: “Rút cuộc là vì lý
do gì?”

Tôi không giải thích gì, chào bố mẹ rồi về nhà. Nếu tôi nói cho mẹ biết tên
khốn đó vì sự nghiệp mà đá tôi, bà nhất định sẽ mang tên lửa đến tận Bắc Kinh tìm
Y Dương tính sổ.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3