Tầm tần ký - Hồi 234

Hồi 234

Một bước khó đi

Hạng Thiếu Long mở mắt ra, trước mắt là một màu đen không
phân biệt được đêm hay ngày, trong đầu nặng nề, vẫn còn muốn ngủ tiếp.

Gã choàng tỉnh bởi tiếng nói của người khác, lúc đầu thì
giật mình tưởng rằng bọn chúng đã tìm ra mình. Ðến khi thấy không có gì khác
lạ, âm thanh vang ra từ một góc mật thất, mới vỡ lẽ ra rằng âm thanh truyền từ
trong ống đồng xuống.

ông đồng này có thể theo dõi mọi động tĩnh trong mật thất,
cho nên âm thanh từ trên có thể truyền xuống. Hạng Thiếu Long đốt lên ngọn đèn
dầu, ghé tai vào ống đồng.

Một cảm giác mát mẻ và tiếng người truyền vô trong tai.

Chỉ nghe tiếng một nam nhân cười hềnh hệch, nói, „Thân hình
của nàng càng lúc càng đầy đặn, chả trách nào đêm qua đại vương nhìn nàng không
chớp mắt."

Tiếng nữ tử nũng nịu nói, „Nếu quân thượng tặng nô gia cho
đại vương, nô gia đành tự tận mà thôi."

Hạng Thiếu Long trong lòng kêu tuyệt, nữ nhân này rõ ràng
rất hiểu tâm lý của nam nhân, dù cho rõ ràng là chấp nhận chủ nhân tặng mình
cho người khác, nhưng vẫn giả vờ bịn rịn.

Quả nhiên có tiếng hôn nhau truyền vào trong tai, tiếng nữ
tử ấy dịu dàng nói, „Quân thượng không đi dự dạ tiệc sao? Cớ gì giờ này lại nằm
đây?"

Hạng Thiếu Long nghĩ nếu lúc này là buổi dạ tiệc thì mình đã
ngủ ít nhất cả mười canh giờ, tức là hai mươi tiếng đồng hồ, tại sao mình lại
ngủ nhiều đến thế?

Nhất thời gã quên đi đoạn đối thoại của cặp nam nữ ở phía
trên, ngồi suy nghĩ.

Một lát sau mới vỡ lẽ ra, biết rằng địa đạo tuy có ống đồng
thông khí, nhưng rốt cuộc không khí vẫn không thể lưu thông được, nếu mình
không tỉnh dậy, nói không chừng sẽ chết vì thiếu ôxy trong giấc ngủ.

Ðột nhiên ba tiếng Hạng Thiếu Long truyền vào trong tai, vội
vàng lắng nghe.

Tên quân thượng ấy nói, „Giờ đây khắp thành đều rúng động,
đại yến tiểu yến gì cũng phải hủy bỏ vì Hạng Thiếu Long. Ðại vương có lệnh, hễ
là những kẻ chứa chấp Hạng Thiếu Long hoặc biết mà không thông báo, sẽ bị dỡ
nhà diệt tộc, Hạng Thiếu Long thật đáng giá, chỉ cái đầu thôi cũng đã được
thưởng năm trăm đỉnh hoàng kim. Khiến ai nấy đều muốn tìm gã này."

Nữ tử ấy nói, „Nô gia thấy gã sớm đã rời khỏi thành, nếu
không tại sao lật cả thành Ðại Lương lên mà vẫn không tìm được y? rồi lại chép
miệng, „Kẻ này thật là lợi hại, muốn đến là đến, muốn đi là đi, không ai làm gì
được y."

Tên quân thượng ấy thở dài, „Y đi thật là thoải mái, dễ
dàng, nhưng đã liên lụy đến Phạm đại nhân, lần này nếu không bắt được Hạng
Thiếu Long thì mọi trách nhiệm đều đổ trên đầu y, bởi vì y là thành thủ. Vừa
rồi y đã nhờ ta nói lời tốt trước mặt đại vương. Giờ đây đại vương rất tức
giận, ta đâu có ngốc nghếch rước họa vào thân vì y."

Rồi lại nói tiếp, „Hạng Thiếu Long đến thật không đúng lúc,
khiến ta mất đi cơ hội thưởng thức buổi biểu diễn tuyệt vời của Phụng Phi, ngày
mai ả sẽ đến nước Tề, không biết khi nào mới quay lại? Ta phải tiễn ả mới
được."

Hạng Thiếu Long mới biết lúc này, người đứng đầu trong tam
đại danh cơ là Phụng Phi đang ở Ðại Lương, nảy ra một ý, không muốn nghe nữa,
rời kho bảo vật, nấp vào bụi cây phía sau nhà, hít thở không khí trong lành.

Phía ngoài quả nhiên trời đã tối, song tuyết vẫn còn rơi,
hít xong không khí trong lành, đầu óc Hạng Thiếu Long trở nên linh hoạt hơn, gã
ngồi suy nghĩ kỹ càng.

Lúc này nơi an toàn nhất ở Ðại Lương chính là địa đạo này,
nhưng nếu bị người ta phát hiện thì đừng hòng thoát thân.

Long Dương quân rõ ràng vẫn chưa tiết lộ chuyện gặp gã, nếu không
tên quân thượng vừa rồi không thể không nhắc tới.

Gã lại nghĩ Phụng Phi, nếu nàng mỹ nữ có phong cách đặc biệt
này chịu giúp đỡ, nói không chừng có thể đưa gã rời khỏi thành, nhưng vì bọn họ
chỉ mới gặp nhau một lần, mối giao tình còn nhạt nhẽo, nàng có chịu mạo hiểm để
cứu gã hay không? Ðiều đáng lo nhất là không hề biết nàng đang ở đâu?

Dù cho biết, nhưng muốn lẻn tới khuê phòng của nàng không
phải là chuyện dễ, nhất thời trong lòng bối rối, tiếng chó sủa từ hậu viện vọng
tới.

Hạng Thiếu Long giật mình, vội vàng chui vào lại trong địa
đạo, rồi từ địa đạo chui lên bằng một lối thoát khác, đến vườn hoa của tứ hợp
viện, nhà trước của tứ hợp viện này đèn đuốc sáng trưng, còn hai bên ở phía sau
thì tối mịt.

Hạng Thiếu Long đoán lúc này chó dữ vẫn còn bị nhốt ở hậu
viện chưa thả ra, nên yên tâm hành động.

Gã chạy một mạch qua mấy căn phòng rồi tới phòng ăn, đánh
cắp đủ thức ăn, rồi lại lấy một bánh trà, sau đó quay vào trong địa đạo, ăn
uống no nê xong, ý chí chiến đấu dâng lên trong đầu.

Dù địa đạo hay Ðại Lương cũng không tiện ở lâu.

Nhưng vấn đề là gã vẫn chưa tìm ra cách an toàn để rời khỏi
đây.

Nếu người Ngụy tìm mọi nơi trong thành mà không thấy, tất
nhiên sẽ suy đoán được rằng gã nấp ở một nơi bí mật nào đó.

Trong triều không hiếm những kẻ tài trí, Long Dương quân vốn
là nhân vật khôn khéo, sớm muộn gì cũng sẽ nhớ ra rằng Hạng Thiếu Long đã từng
ở trong phủ của Tín Lăng quân, cũng sẽ đoán được ở trong phủ có địa đạo chưa
được phát hiện.

Còn mình thì đôi lúc lẻn ra đánh cắp thức ăn chắc sẽ không
sao, nhưng cứ kéo dài, thì sẽ bị nghi ngờ.

Sau khi suy nghĩ, gã quyết định, phải rời khỏi Ðại Lương
trong vòng hai ngày nữa, nếu không có lẽ mãi mãi không cẩn chạy nữa.

sau khi khẳng định phòng ngủ phía trên kho báu không có ai,
gã lại bò lên, mở rương, lấy một tấm mền chống rét thật dày, một bộ y phục ấm,
khi định rời khỏi phòng thì ở ngoài phòng có tiếng bước chân truyền vào, tiếp
theo là tiếng người cười nói.

Hạng Thiếu Long nảy ra một ý, nhích tới bên cánh cửa mở ra
một ít, nhìn qua khe cửa.

Vừa nhìn thì bất đồ giật mình, ở ngoài có ba người đang
ngồi, ngoài ra có gần mười kẻ giống như tùy tòng, ai nấy đều lộ vẻ căng thẳng.

Một trong số ấy là Long Dương quân.

Mặt mũi y trắng bệch, như là già đi mấy năm, dáng vẻ tiều
tụy, không còn xinh xắn như trước nữa.

Còn hai người kia thì bận võ phục của tướng quân, một người
trung niên mặc y phục của đại phu, tướng quân ấy ấy lên tiếng nói trước, „Lần
này chúng tôi tìm đến Bình Khâu quân, chính là vì chuyện bắt Hạng Thiếu
Long!"

Hạng Thiếu Long giật mình, biết Long Dương quân đã đoán được
mình nấp ở đây.

Bình Khâu quân ngạc nhiên lắm nói, „Phạm tướng quân tìm Hạng
Thiếu Long, tại sao lại đến đây?"

Y vừa mới mở miệng, Hạng Thiếu Long đã nhận ra y chính là gã
nam nhân lúc nãy.

Bọn họ không gặp nhau ở đại sảnh mà vào trong nội sảnh,
không cần nói cũng đủ biết là sợ để lộ phong thanh.

Ðiều đó có nghĩa họ đã suy đoán được rằng mình đang nấp ở
địa đạo này.

Cũng có thể biết được rằng gã thành thủ của Ðại Lương là
Phạm tướng quân này đã sai người bao vây phủ Tín Lăng quân Song, gã không quá
lo lắng, bởi vì lối ra của địa đạo nằm ở mảng rừng phía sau, cách xa phủ Tín
Lăng quân, sẽ không dễ dàng bị phát giác.

Long Dương quân thở dài nói, „Phạm tướng quân dám lấy đầu
mình đảm bảo rằng Hạng Thiếu Long vẫn chưa ra khỏi thành, giả sử y vẫn nấp
trong thành, thì có lẽ là ở đây."

Hạng Thiếu Long nghe y nói rất buồn bã, biết rằng y vì phải
bắt mình mà áy náy trong lòng, bất đồ cảm thấy thông cảm với y.

Bình Khâu quân biến sắc nói, „Không thể, ta đã từng rà soát
từng tấc đất trong phủ, nếu y ở đây, sẽ không thể thoát qua khỏi mắt chúng tôi,
cũng không thể giấu được những chiếc mũi nhạy cảm của lũ chó."

Tướng quân họ Phạm lại nói, „Chúng tôi đã từng hỏi thủ hạ
trước đây của Tín Lăng quân, chứng thực rằng ngày trước Hạng Thiếu Long đã chạy
thoát khỏi phủ nhờ địa đạo ở đây, nhưng không ai biết lối vào của địa đạo ở
đâu."

Long Dương quân tiếp lời, „Bình Khâu quân có thể hỏi lại mọi
người trong phủ xem có đột nhiên bị mất những thứ như y phục hay thức ăn không,
thì sẽ biết Hạng Thiếu Long còn nấp ở dưới địa đạo."

Hạng Thiếu Long thầm kêu lợi hại, nào dám nghe lén tiếp, vội
vàng quay lại lối vào địa đạo, đóng chặt nắp, đậy lại cẩn thận rồi quay vào
trong địa đạo, sau đó chạy ra lối thoát ở hậu sơn.

Trong đêm tuyết mù mịt, chỉ thấy Ngụy binh thắp đuốc bao vây
ngoài phủ Tín Lăng quân, may mà lối thoát này nằm ở ngoài vòng vây, nếu không
thì có cánh cũng khó thoát.

Gã vẫn chưa thể thoát ra khỏi cảnh nguy hiểm, một toán Ngụy
binh kéo về nơi gã ẩn thân, ánh sáng của nhiều ngọn đuốc và tiếng chó sủa khiến
người ta phải run sợ.

Hạng Thiếu Long bỏ những thứ vừa mới đánh cắp được thành một
tay nải to, đeo lên lưng đi theo con đường cũ mà ngày trước gã cùng công chúa
Triệu Thiên, chạy về phía những căn nhà gần đó.

Vừa chạy vừa nhìn thì bất đồ thầm kêu khổ.

Té ra những còn đường gần đó đều có binh lính đặt trạm canh
gác, ở trên mái nhà cũng có chòi canh, quan sát tình hình những con đường gần
phủ Tín Lăng quân.

Hạng Thiếu Long có cảm giác đã cùng đường, nằm phục trong
lùm cỏ bên vệ đường.

song, gã nhanh chóng nhận ra đây không phải là cách an toàn.

Một toán khoảng hơn năm mươi tên lính đang đi tới, dùng một
trường mâu đâm vào các bụi cỏ, Hạng Thiếu Long không còn sự lựa chọn nào nữa,
nhân lúc ánh sáng chưa rọi tới mình, bò qua còn đường đối diện, trèo lên một
mái nhà, căn nhà này thấp hơn những căn nhà gần đó một tầng, cho nên kẻ địch
không đặt chòi canh ở đó.

Sau khi bọn lính Ngụy đã đi qua, gã đang do dự có nên lẻn
vào nhà hay không thì tiếng vó ngựa vang lên.

Một chiếc xe ngựa sang trọng từ xa tiến tới, trước sau đều có
ky binh hộ tống.

Hạng Thiếu Long quan sát tình thế, nhảy xuống đất, nấp vào
một góc cây bên vệ đường, mau chóng leo lên một cành cây chìa ngang qua mặt
đường. Trên người gã phủ đầy tuyết, nếu giờ đây không phải trời đang đổ tuyết,
gã sẽ không dám mạo hiểm như thế này, đây có thể là một cuộc đánh cuộc mà thôi,
chỉ cần một người trong số quân hộ tống kia nhìn lên, đảm bảo sẽ phát hiện ra
gã ngay, nhưng đây là lúc tuyết rơi, cho nên, ai nấy phải cúi đầu xuống.

Trong lúc tim gã đang đập thình thịch thì xe ngựa đã tới
ngay dưới chân. Hạng Thiếu Long cởi tay nải ném xuống trần xe ngựa, sau đó
buông hai chân, mũi chân điểm lên tay nải, rồi mới buông tay cho người rơi
xuống.

Vì gã giậm lên tay nải, cho nên khi nhảy xuống trần xe thì
không phát ra tiếng, gã nằm phục xuống, tiếng xe ngựa cú chầm chậm đi trong
tuyết như thế, gã hoàn toàn không biết chiếc xe này sẽ mang mình tới đâu, nhưng
gã biết rằng đã tạm thời rời khỏi chốn nguy hiểm. Khi qua khỏi một trạm gác,
binh lính nước Ngụy không những không chất vấn mà còn rất cung kính, để cho xe
ngựa đi ưu a.

Thân phận của người trong xe chắc chắn là không nhỏ, nếu
không sẽ không được ưu đãi như thế.

Giờ đây gã rất muốn biết người trong xe là ai.

Trong xe hình như có tiếng thở dài.

Hạng Thiếu Long cảm thấy tò mò, kê lỗ tai xuống trần xe,
tuyết trên trần xe lạnh đến nỗi gã phải bỏ ngay cách làm này.

Gã hơi chồm người lên, nhìn ra ngoài.

Gã sững người.

Trời ơi!

Té ra là xe ngựa đi vào ngự đạo, tiến vào cổng chính của
hoàng cung.

Khi đó xe ngựa đã vượt qua cầu treo, tiến vào cửa cung.

Trong thời đại này, hoàng cung được thiết kế như một ngôi
thành nhỏ.

Hoàng cung trở thành một cứ điểm quân sự siêu cấp, là một
ngôi thành trong thành.

Như thế có thể phòng ngừa kẻ địch ở bên ngoài đánh vào, điều
quan trọng hơn là có thể ngăn chặn kẻ địch ở trong làm phản. Hạng Thiếu Long
lần này đã vô tình vào trong hoàng thành, muốn rời khỏi nơi đây thật là khó, gã
vào trong cửa cung mà vừa mừng vừa sợ, vẫn nằm yên trong xe, cứ để cho tuyết
rơi phủ trên người gã, nếu không như vậy, quân canh giữ ở trên thành nhìn xuống
thì sẽ thấy gã rõ mồn một.

Nhưng đó cũng là vấn đề khiến gã lo lắng nhất.

Những trận tuyết lớn như thế này không thường có. Hôm sau
nếu gã muốn dùng cách này mà rời khỏi hoàng cung, chắc chắn sẽ không được.

Gã nằm giấu mình dưới tuyết, mặt dán xuống tay nải, có thể
nói đó là nơi ấm nhất trong lúc này.

Tuy mắt không thấy, nhưng tai vẫn có thể nghe được.

Nhờ tiếng bánh xe và tiếng vó ngựa, gã cảm thấy chiếc xe
ngựa từ trái quẹo sang phải, chắc là vào trong nội cung.

Xe ngựa đột nhiên ngừng lại, bọn tùy tùng xuống ngựa, tiếng
chân vang lên, chỉ nghe tiếng của bọn cung nga đồng thanh kêu, „Vương hậu vạn
an!“

Hạng Thiếu Long suýt tý nữa kêu lên, nén không được ngẩng
đầu lén nhìn ra ngoài.

Cửa xe mở ra.

Trong tuyết bay bay bóng dáng quen thuộc của Ðiền Mỹ Mỹ,
người mặc bào phục xinh đẹp, đầu đội phụng quán, xuất hiện dưới mắt gã.

Nội thị cầm dù che cho nàng, Ðiền Mỹ Mỹ bước vào bậc tam
cấp, trước sau có hơn mười cung nga nội thị, bọn cấm vệ thì đứng hai bên, xem
ra rất có uy thế, khiến cho người ta không thể tưởng tượng rằng nàng trước kia
chỉ là một kỹ nữ trong giới quyền quý ở Hàm Dương.

Hạng Thiếu Long sững người nhìn bóng dáng của nàng trên bậc
tam cấp, lòng trăm mối tơ vò.

Dù cho biết Ðiền Mỹ Mỹ sẽ không thể bán đứng mình, nhưng giờ
đây gã khó mà tiếp xúc được với nàng.

Quá nguy hiểm, vả lại nói không chừng Ðiền Mỹ Mỹ sẽ bán đứng
gã như Long Dương quân, xe ngựa bắt đầu chạy tiếp, Hạng Thiếu Long lại tiếp tục
chuyến đi miễn phí.

Lúc này xe ngựa lăn bánh về phía chuồng ngựa, đến khi tới
nơi, người ta sẽ tháo ngựa ra rồi thả vào chuồng, còn xe sẽ được đưa vào trong
kho rồi quét dọn tuyết, nếu như không thoát thân trước lúc ấy, sẽ bại lộ ngay.
Khi Hạng Thiếu Long đang lo lắng không còn cách nào xuống xe, xe ngựa rẽ vào
con đường có hai hàng cây cao.

Hạng Thiếu Long thầm kêu trời đã giúp ta, cẩn thận ngồi dậy,
đeo tay nải lên, nhân lúc người lái xe đang chú ý nhìn về phía trước, gã đứng
dậy, khi tuyết trên người rơi xuống, gã đưa tay chụp một cành cây chĩa ngang ra
đường, rời khỏi chiếc xe dã đưa gã thoát khỏi chốn nguy hiểm, nhưng đã đưa gã
đến một chốn nguy hiểm khác.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3