Tầm tần ký - Hồi 203
Hồi 203
Lấy đức phục oán
Người của Vị Nam võ sĩ hành quán do Khêu Nhật Thăng đứng
đầu, thực ra có xích mích với các khách khác dưới trướng của Lao ái, bởi vì bọn
họ không cần dựa vào Lao ái, mà là một thế lực bản địa ở nước Tần.
Bọn Khêu Nhật Thăng phải dựa vào Lao ái, đều là vì đã đắc
tội với Lã Bất Vi, cho nên một khi Dương Tuyền quân mất thế, bọn chúng chỉ đành
thu cờ dọn trống, ẩn mình.
Nhưng bản thân vẫn là một thế lực không thể coi thường, có
mối quan hệ dây mơ rễ má với quân đội của nước Tần.
Trong mối quan hệ lợi hại, bọn chúng mượn thế Lao ái, để lấy
lại uy thế, còn Lao ái cũng nhờ có bọn họ mà thực lực tăng lên. Nhưng giờ đây
chỉ là sự kết hợp giữa lợi ích, không tồn tại lại vấn đề ai là chủ ai là tớ.
Cho nên giờ đây Quốc Hưng chỉ muốn mượn chuyện tỷ võ để lấy
lại danh tiếng cho hành quán, tuy là đã sớm có dự mưu, nhưng cả Lao ái cũng
không biết.
Hạng Thiếu Long chỉ cần nhìn hai vẻ mặt khác nhau của Lao ái
và Khêu Nhật Thăng, lập tức đã suy đoán ra được tất cả những chuyện này.
Nghe Quốc Hưng muốn khiêu chiến, Lã Bất Vi còn tưởng là nhằm
vào người dưới trướng của y, trong lòng mừng thầm dù y nói ra bất cứ người nào,
thì sẽ sai ngay Hứa Thương xuất chiến, sẽ đè bẹp Lao ái và Khêu Nhật Thăng.
Trong lúc vội vàng không kịp hỏi ý Chu Cơ và tiểu Bàn, cười
ha ha nói, „Quốc tiên sinh quả là hào khí ngất trời, chỉ là không biết tiên
sinh đang nói tới người nào."
Quốc Hưng thi lễ lại, đưa mắt nhìn quanh toàn trường, cuối
cùng nhìn vào mặt Kinh Tuấn lạnh lùng nói, „Quốc Hưng mượn thời cơ tốt này,
mong Kinh phó thống lĩnh chỉ giáo."
Lời này vừa nói ra, toàn trường lập tức chộn rộn.
Ðầu tiên Kinh Tuấn ngẩn người ra, tiếp theo là mặt hớn hở,
đang định cao giọng trả lời thì bỗng nhiên tiếng của một nữ tử vang lên, „Không
được! Lần này đến lượt ta!"
Mọi người nhìn quanh bao gồm cả Quốc Hưng trong đó, đều cảm
thấy rất ngạc nhiên.
Thì ra kẻ nói lời ấy chính là người có sắc đẹp ngang với Cầm
Thanh, tài nữ Kỷ Yên Nhiên.
Mọi người tuy biết Kỷ Yên Nhiên võ công cao cường, nhưng
biết thì biết vậy nhưng cũng khó mà tin rằng một mỹ nhân mềm yếu làm sao có thể
là đối thủ của nam nhi.
Quốc Hưng là nhân vật nổi tiếng chỉ sau Khêu Nhật Thăng, dù
nàng là tài nữ cao minh đến đâu, thể lực làm sao bì sức lực với một cao thủ như
thế này, cho nên cũng ngẩn ra.
Kinh Tuấn đương nhiên không để nàng mạo hiểm, khi định lên
tiếng phản đối, thì đã bị Ðằng Dực ngồi một bên kéo Quốc Hưng thì rất lúng
túng, lặng nhìn Kỷ Yên Nhiên một lúc, rồi mới nói một cách khó khăn, „Chao ôi!
Kỷ tài nữ là người cao quý, tiểu nhân nào dám bất kính mạo phạm, cũng không có
cái gan như thế!“
Hạng Thiếu Long không lấy làm lạ vì Kỷ Yên Nhiên đòi ra tay,
bởi vì ngày nàng nghe Quốc Hưng có lời làm tổn thương đến Hạng Thiếu Long, thì
đã nổi trận lôi đình, bảo rằng phải dạy cho Quốc Hưng một bài học, giờ đây có
được cơ hội ngàn năm có một, nào chịu bỏ qua.
Ðồng thời gã cũng thấy Chu Cơ đang nhìn Kỷ Yên Nhiên, trong
ánh mắt rất phức tạp có pha lẫn sự đố ky.
Lúc này người trong sảnh ai nấy cũng yên lặng, xem câu
chuyện phát triển đến đâu.
Kỷ Yên Nhiên vẫn dịu dàng nhìn Hạng Thiếu Long mỉm cười, rồi
uyển chuyển đứng dậy bước ra khỏi chiếu, đến chỗ trung tâm của đại đường.
Lúc bình thường mọi người nhìn nàng đều có ý giấu giếm, lần
này có được cơ hội tốt thì đều hau háu nhìn nàng.
Kỷ Yên Nhiên trước tiên thi lễ với tiểu Bàn, Lã Bất Vi và
Chu Cơ, rồi đột nhiên cởi áo khoác ngoài, ném xuống đất lộ ra bộ võ phục màu
trắng bó sát người.
Toàn trường nhất thời đều lên tiếng trầm trồ.
Hạng Thiếu Long nhớ lại ngày trước khi Ðỗ Bích sai người
đuổi giết bọn họ, đã từng có ý muốn bắt sống Kỷ Yên Nhiên, bất đồ thừa cơ nhìn
sang, y chỉ thấy Ðỗ Bích nhìn không chớp mắt, còn Phố Cao ngồi bên cạnh y thì
hai tròng mắt như muốn lọt ra ngoài, nước dãi như chảy thành dòng. Nhất thời vỡ
lẽ.
Chỉ nghe nàng nói rằng, „Xin Quốc tiên sinh đừng xem thường
nữ nhi chúng tôi, nếu không sẽ thua thiệt lớn, đừng trách Yên Nhiên không cảnh
cáo trước. Hãy đem thương đến cho ta."
ô Quang vội vàng lấy thương ra.
Quốc Hưng bị Kỷ Yên Nhiên nhìn, nhất thời hồn vía bay mất,
toàn thân mềm nhũn, than rằng, „Trận đấu này cứ coi như tiểu nhân nhận thua!
Quốc Hưng thật không muốn múa đao động thương đến tài nữ."
Kỷ Yên Nhiên nhận cây thương từ tay Ô Quang, không thèm để ý
đến Quốc Hưng, múa tít cây thương rồi thu lại cầm ngang trước ngực.
Toàn trường chấn động, cả tiểu Bàn và Lã Bất Vi cũng vỗ tay.
Lần đầu tiên trên mặt Quốc Hưng lộ ra thần sắc ngưng trọng.
Tai nghe nào bằng mắt thấy.
Lúc này sở dĩ mới biết tiếng tăm của Kỷ Yên Nhiên chấn động
Ðại Lương là bởi có tài thực học.
Người của bọn võ sĩ Hành Quán, không biết sao lại có thương
pháp ghê gớm đến thế.
Ðột nhiên có tiếng cười dài, thu hút sự chú ý của mọi người,
Phố Cao vuốt râu cười, „Dù cho người khác bước ra, trận này chắc chắn sẽ bại
thử hỏi ai lòng dạ nào mà mạo phạm Kỷ tài nữ của chúng ta!"
Tiếng vỗ tay lại vang lên, rõ ràng mọi người đều tán đồng
lời nói của Phố Cao.
Kỷ Yên Nhiên mỉm cười, không thèm nhìn đến vẻ mặt dương
dương đắc ý của Phố Cao, hân hoan nói, „Ðã là như thế, mong Quốc tiên sinh đỡ
mười thương của Yên Nhiên, nếu như Yên Nhiên không tấn công được, thì coi như
Quốc tiên sinh đã thắng."
Thực ra người trong trường ai cũng mong nàng ra tay, nhưng
lại không mong nàng có bất cứ tổn thương gì, nghe cách giải quyết này nhất thời
có tiếng khen hay.
Ðằng Dực hạ giọng cười nói, „Quốc Hưng phen này gặp
khó!"
Hạng Thiếu Long nhủ thầm, „Dù là mình nếu chủ thủ mà không
công, e rằng chỉ mới ba thương đã chịu không nổi, „
gật đầu đồng ý.
Quốc Hưng vẫn chưa có cơ hội lên tiếng, thì tiểu Bàn lạnh
lùng nói, „Quốc tiên sinh khiêu chiến trước, giờ đây có người ứng chiến, thì
không thể lâm trận thối lui. Ðể tránh Quốc tiên sinh cố ý lùi bước, nếu tiên
sinh đỡ không nổi mười thương, Quốc tiên sinh sẽ mãi mãi không được quả nhân
thu nạp, Quốc tiên sinh hãy tự lo lấy thân."
Bọn Khêu Nhật Thăng nghe thế thì đều biến sắc.
Phải biết những người gia nhập vào võ sĩ hành Quán, mục tiêu
cuối cùng là được thăng quan tiến chức, giả sử Quốc Hưng mãi mãi không được thu
dụng, thì tiền đồ của y coi như đã xong.
Lúc này mọi người đều biết tiểu Bàn đã nổi giận về chuyện
Quốc Hưng công khai ngang nhiên khiêu chiến với người của Hạng Thiếu Long, đồng
thời cũng cảm nhận được uy thế của vị Tần Thủy Hoàng trong tương lai này.
Lao ái và Chu Cơ nhìn nhau đều nhận thấy nỗi kinh hãi và sự
giận dữ trong mắt của đối phương.
Vì mối quan hệ của Lao ái, sự mâu thuẫn giữa tiểu Bàn và Chu
Cơ ngày càng lớn.
Song lần này, Lao ái bị vạ lây, đứng lập trường của y, kẻ
địch lớn nhất giờ đây là Lã Bất Vi chứ không phải Hạng Thiếu Long, bảo rằng y
không lo cho bọn Khêu Nhật Thăng thì là gạt người.
Hạng Thiếu Long đều để ý và phân tích mọi chuyện, để tìm
cách làm tan vỡ mối quan hệ giữa Lao ái và võ sĩ Hành Quán.
Quốc Hưng thi lễ xong thì rút thanh bội kiếm, hướng sang Kỷ
Yên Nhiên nói, „Xin được Yên Nhiên tiểu thư chỉ giáo cho."
Kỷ Yên Nhiên lạnh nhạt nói, „Ba thương này chỉ tấn công vào
kiếm của tiên sinh đảm bảo không làm tổn thương thân thể của tiên sinh, tiên
sinh đứng lo lắng phải toàn lực phòng thủ."
Người trong trường bao gồm cả Quốc Hưng trong đó nghe thế
thì đều ngẩn ra nhưng trong lòng cũng khâm phục, cảm nhận được khí khái của
nàng tài nữ xinh đẹp mà cao thượng này.
Mọi người đều có thể thấy thương pháp của Kỷ Yên Nhiên, đã
đạt đến mức xuất thần nhập hóa, mà trường thương là loại vũ khí đánh tầm xa,
nếu dùng kiếm đấu với thương, thì cây thương sẽ phát huy hết tác dụng tấn công,
muốn không thất bại thì khó hơn lên trời.
Trong lòng Kỷ Yên Nhiên, tuy Quốc Hưng đã từng dùng lời bỉ
mặt phu quân của mình, nhưng chuyện này có liên quan đến tiền đồ của Quốc Hưng,
nên nàng cố ý thả cho y một lối thoát, khiến cho Quốc Hưng chống đỡ hết lòng
không cần phải lo lắng phòng thủ những chỗ yếu hại mà trở nên lúng túng.
Mặt khác Kỷ Yên Nhiên không phải là không tuân theo chỉ ý
của tiểu Bàn, thừa thế làm cho Quốc Hưng mất mặt, không thể gương dậy nổi. Có
thể thấy nàng mỹ nữ này rất có chủ kiến, sẽ không vì bất cứ người nào mà bỏ đi
nguyên tắc hành sự của mình.
Nói cho cùng, bọn Quốc Hưng không phải có mối thù không thể
giải với họ như Lã Bất Vi.
Khêu Nhật Thăng mặt mũi thâm trầm, lạnh lùng hừ một tiếng,
như không hề để ý đến điều đó.
Ngược lại Quốc Hưng lộ vẻ cảm kích, sau đó cầm xéo thanh
trường kiếm nói, „Mong tiểu thư chỉ giáo!"
Toàn trường im phăng phắc chờ đợi tài nữ ra tay.
Ngày càng nhiều khách khứa, từ hai sảnh phụ kéo đến, chen
chúc nhau ở vòng ngoài.
Những chuyện đêm nay, quả thật là chuyện nào cũng gây bất
ngờ, khiến cho người ta không thể đoán được rằng, tiếp theo sẽ xảy ra chuyện
gì.
Kỷ Yên Nhiên tuy hơi vi phạm lệnh vua, nhưng vì nàng là thê
tử của Hạng Thiếu Long, lại là một trong những mỹ nữ mà tiểu Bàn coi trọng
nhất, vị bị quân của đại Tần này không hề lấy làm giận mà thích thú ngồi xem
cuộc chiến.
Vẻ đố ky trong mắt Chu Cơ ngày càng nhiều.
Gần mực thì đen, Chu Cơ gần gũi với hạng người đê tiện tiểu
nhân như Lao ái, tính tình đã trở nên bất lương hơn trước.
Lã Bất Vi thì lại càng giận Quốc Hưng hơn.
Vừa rồi Quản Trung Tà đã đảo một tình thế, hạ ưu thế của Lao
ái, đúng là rất trọn vẹn, chỉ cần Quản Trung Tà lại giết chết Hạng Thiếu Long
nữa, nay có thể thu được toàn thắng.
Nào ngờ Quốc Hưng lại đảo lộn tất cả, nếu Kỷ tài nữ xuất
hiện như thế này, phía bên Hạng Thiếu Long sẽ thanh uy đại thắng, vượt lên trên
cả y và Lao ái.
Lã Nương Dung ngồi bên cạnh Quản Trung Tà thì nghiêng mắt
nhìn Kỷ Yên Nhiên, trong mắt lộ vẻ hoang mang, đột nhiên Quản Trung Tà đưa tay
qua bắt lấy bàn tay nàng.
Lã Nương Dung giật mình, nghĩ rằng có lẽ đôi tay này sẽ giết
chết Hạng Thiếu Long, bất ngờ nhìn sang phía Hạng Thiếu Long.
Chỉ thấy gã đang chăm chú nhìn Kỷ Yên Nhiên, không hề để ý
đến mình, trong lòng dâng lên cảm giác thất vọng, vội vàng nắm chắc bàn tay của
Quản Trung Tà.
"Keng."
Thương kiếm giao nhau, chấn động toàn trường.
Kỷ tài nữ cuối cùng đã ra tay.
Khi trường thương trong tay Kỷ Yên Nhiên phóng ra như điện
chớp, hình như đâm thẳng vào mặt Quốc Hưng, nhưng thực ra thì hơi cao một chút,
mũi thương chếch lên phía sợi dây cột tóc, mở màn cho cuộc chiến.
Nếu muốn Quốc Hưng đoán được rằng ngọn thương đầu tiên của
Kỷ Yên Nhiên sẽ xảy ta như thế nào, y nhất định sẽ đoán được nàng mỹ nữ xinh
đẹp võ công cao cường này sẽ dùng thân pháp linh hoạt của mình đâm vào tay hoặc
mắt của y một cách hư hư thực thực, khiến cho y khó chống trả, lùi ra sau để
né, mất cơ hội ra tay khống chế cây trường thương.
Thực ra lúc nãy Kỷ Yên Nhiên chỉ biểu diễn thị uy, để ấn
tượng đó in sâu vào tâm trí Quốc Hưng, cho nên dùng một chiêu xem như đơn giản
trực chiến, quả nhiên đã gây bất ngờ cho y.
Chỗ khác nhau lớn nhất của cây Phi Long thương này của Kỷ
Yên Nhiên và cây trường thương bình thường là dùng một sắt hiếm có, toàn bộ cây
thương đều bằng kim loại, nên nặng hơn bình thường nhiều, càng không dễ bị chặt
đứt, khi đâm không những tốc độ nhanh, mà còn có lợi ở chỗ trọng lượng của nó,
về lực đạo thì thương có thân bằng gỗ không thể sánh được. Mà Quốc Hưng không
ngờ rằng đối phương bỏ khéo mà dùng thô, cho đến khi thấy nàng chỉ sù dụng một
chiêu đơn giản thì bất ngờ, trong lúc lúng túng chỉ đành tọa mã trầm eo, huơ
kiếm lên đỡ, thanh kiếm chạm với thanh Phi Long thương của Kỷ Yên Nhiên.
Quản Trung Tà thì trong lòng mừng thầm, để ý đến đặc tính và
thương pháp của Phi Long thương.
Ai cũng biết rằng Hạng Thiếu Long không giỏi dùng thương,
nếu dùng thương để đối phương với Quản Trung Tà, thì chắc chắn sẽ học từ nàng
Kỷ tài nữ có thương pháp nổi tiếng thiên hạ này.
Cho nên Quản Trung Tà càng có thể có cơ hội hơn trước thương
pháp chiến thuật của nàng, điều này cũng đồng nghĩa với xem Hạng Thiếu Long
biểu diễn nắm được thực hư của kẻ địch, càng có thể dàng được chiến thắng nhiều
hơn.
Khi Quốc Hưng đưa kiếm lên đỡ, tuy phát ra tiếng kêu, nhưng
lại ngạc nhiên phát hiện ra rằng, lực đạo của Phi Long không mạnh mẽ như trong
tưởng tượng, lại còn có cảm giác không có thực chất, khiến cho y khó mà phát
lực ra được.
Ðây là chuyện hoàn toàn không hợp lý, nhưng lại là hợp lý
nhất.
Cây trường thương bắn lên trên theo quán tính.
Trong tình huống như thế này, Quốc Hưng phải nên thừa thế
tiến sát đến Kỷ Yên Nhiên, xốc kiếm ra dựa cùng lối đánh xáp lá cà, khóa giải
ưu thế của loại binh khí dài, nhưng vì Quốc Hưng chỉ có thể thủ chứ không được
công, cho nên dù cho đối phương có sơ hở, y cũng đành phải để mất thời cơ tốt.
Trong tầm nhìn của hàng ngàn cặp mắt, Kỷ Yên Nhiên bước đi
những bước lạ lùng, eo xoay một cái rút thương về cầm một tay, rồi khi hai tay
cầm thương, vận lực eo phóng cây thương ra nữa.
Quốc Hưng vì vừa rồi tính sai lực đạo của Kỷ Yên Nhiên,
thanh trường kiếm đưa lên cao gần một tấc mới có thể rút về, chỉ chậm chút
thôi, nhưng cây Phi Long thương đã phóng tới như một con độc xà, đâm thẳng vào
vỏ kiếm của y đeo bên phải của y nhanh như điện chớp.
Quốc Hưng lúc này mới nhận ra sự lợi hại trong thương pháp
của Kỷ Yên Nhiên, buộc phải rê ngang rút lui về phía sau.
Toàn trường lập tức chấn động, ngoài những kẻ của hành quán
và Lao ái ai nấy đều khen ngợi Kỷ Yên Nhiên, bọn Kinh Tuấn, Ô Ngôn, Xương Bịnh
quân thì kêu tợn nhất.
Hạng Thiếu Long nhìn nàng nghĩ mình chính là nam nhân của
nàng, trong lòng có cảm giác đắc ý, càng khiến cho gã ngây ngất hơn.
Cả gã cũng không ngờ được rằng chỉ mới thương thứ hai, Kỷ
Yên Nhiên phải buộc Quốc Hưng lúng túng thối lui.
Kỷ Yên Nhiên mỉm cười, khiến cho người ta cảm thấy nàng vẫn
còn dư sức. Nhưng cây thương trong tay nàng không dừng lại ở đó, rồi bộ pháp
của nàng xoay chuyển thật nhanh, cây thương đâm thẳng thì thay đổi góc độ, đâm
xéo về phía chỗ bên phải đằng sau Quốc Hưng.
Bao gồm cả Quốc Hưng trong đó, mọi người đều ngạc nhiên
không hiểu đâm vào chỗ này, thì có uy hiếp gì với Quốc Hưng.
Nào ngờ Kỷ Yên Nhiên lướt về phía trước hai bước như nước
chảy mây trôi, khi kéo thân về đến sát eo mình, thì thân người xoay nhanh vận
lực chuyển động thân thương Phi Long thì đâm thẳng quét ngang, mục tiêu vẫn là
vỏ kiếm của Quốc Hưng.
Nếu Quốc Hưng bị quét trúng, thì đảm bảo sẽ ngã xuống đất
nhưng không thể làm tổn thương y, vì thế không hề vi phạm lời hứa của nàng.
Mọi người như ngây ngất điên đảo thần hồn.
Mỗi thương của Kỷ Yên Nhiên như đều bất ngờ nhưng cũng rất
đẹp mắt, nhất là sức sống tỏa ra từ nàng, khiến cho ai nấy đều tim đập mạnh,
đều khen ngợi không ngớt.
Quốc Hưng mất thế hai lần, vốn là liều với Kỷ Yên Nhiên một
phen, dựa vào thể năng để hóa giải thương pháp lợi hại của nàng.
Nhưng khi thấy Kỷ Yên Nhiên mượn lực eo để quét cây thương,
Quốc Hưng chỉ đành bỏ ý định ấy, đứng ở thế thủ, cây trường kiếm chém xéo xuống
cây thương Phi Long, đồng thời lại nhảy lùi ra sau một bước nữa.
Khi thương kiếm giao nhau, cây Phi Long thương lại bắn lên
trên tỏa ra một làn thương ảnh tấn công về trước mặt Quốc Hưng như trường giang
đại hải.
Thương pháp như vậy cả hạng cao thủ như Quản Trung Tà cũng
phải thán phục, những kẻ khác thì càng la hét như điên, trợ oai cho nàng, nhất
thời trong đường đều rền vang tiếng vỗ tay, tiếng người kêu, không khí lên đến
đỉnh điểm.
"Keng."
Quốc Hưng cũng ghê gớm lắm, trong làn thương ảnh trùng trùng
đã tìm được thân thương thật sự vì biến chiêu không đủ nhanh, lực đạo còn yếu,
sau tiếng thương kiếm giao nhau, bất ngờ lại lùi thêm bước nữa, cánh tay tê
rần.
Ðến lúc này Kỷ Yên Nhiên tổng cộng đã đánh ra bốn thương, mà
Quốc Hưng thì cứ mất thế, tuy chưa phải là bại, nhưng đã mất mặt lắm.
Quốc Hưng nhủ thầm, „Như thế, e rằng đảm bảo đỡ thêm hai
thương nữa thì thanh kiếm sẽ rơi khỏi tay!" cắn răng lùi ra chỗ trống
trải.
Trong đường nhất thời vang lên tiếng huýt sáo.
Nhưng quả thật đây là cách hay trong lúc không có cách.
Kỷ Yên Nhiên đã tuyệt đối nắm quyền chủ động, vờn Quốc Hưng
trong bàn tay của mình, giờ đây tránh được hạ phong chính là rời khỏi phạm vi
bao trùm của cây Phi Long thương, như thế mới có thể chỉnh đốn lại mình, đồng
thời giành cơ hội cho cánh tay bị tê rần hồi phục lại.
Kỷ Yên Nhiên rít lên một tiếng, lộn nhào xuống đất, tay trái
nắm chặt chuôi thương, lượng thế đâm đầu thương xuống đất, sau đó phóng lên
đuổi theo Quốc Hưng đang thối lui đâm thẳng vào bao kiếm của y.
Những cao thủ như Quản Trung Tà, Hàn Kiệt và Hứa Thương, đều
thán phục, chỗ kỳ diệu nhất của thương này là mượn lực đạo đâm xuống đất, khiến
cho chuyện không thể trở thành có thể.
Thương này không hề gây tổn thương cho Quốc Hưng, nhưng chỉ
cần chạm vào bao kiếm của Quốc Hưng, thì coi như nàng đã thắng.
Quốc Hưng hồn phi phách tán, rồi lộn ngược người ra sau.
Nhưng mọi người đều biết y đã thua, khi Kỷ Yên Nhiên lại từ
dưới đất phóng lên tiếp, Quốc Hưng càng lúng túng hơn, ngoài phải cúi mình
trước cây thương này, không còn cách nào khác.
Khêu Nhật Thăng cũng lộ vẻ bất lực.
Lần này mặt mũi của võ sĩ hành quán không còn nữa, sau này
làm sao có thể là nơi huấn luyện kiếm thủ cho đại Tần.
Khi Quốc Hưng trong bụng kêu lên xong rồi thì Kỷ Yên Nhiên
búng người dậy, cây thương thu về sau lưng mỉm cười Quốc Hưng loạng choạng,
thối lui ba bước nữa kiếm giơ ngang trước ngực, ngực phập phồng ngạc nhiên nhìn
Kỷ Yên nhiên.
Kỷ Yên Nhiên vẫn ung dung mỉm cười nói, „Yên Nhiên đánh năm
thương mà tiên sinh đỡ được năm thương, mà Yên Nhiên sở dĩ có thể chiếm được
tiên cơ là vì tiên sinh giữ lời chỉ thủ mà không đánh, hay là cứ dừng lại ở
đây, coi như chúng ta không phân thắng bại."
Tiểu Bàn vỗ tay đứng dậy, cười lớn nói, „Hay cho Kỷ tài nữ,
ai có thể không khâm phục, từ hôm nay trở đi tài nữ chính là thái phó của quả
nhân."
Rồi sang Quốc Hưng nói, „Tuy Quốc sinh có thể nghe lệnh của
quả nhân chỉ thủ mà không công, cũng thuộc là hiếm có, vậy ta phong cho ngươi
là đô ky phó thống lĩnh thuộc quyền quản hạt của Hạng thống lĩnh."
Kỷ Yên Nhiên và Quốc Hưng quỳ xuống tạ ơn.
Hạng Thiếu Long trong lòng sinh ra cảm giác vui mừng nhưng
cũng kỳ dị, cuối cùng tiểu Bàn cũng đã trưởng thành, không những đã nhìn thấy
được sự kết hợp trên cả lợi ích giữa võ sĩ hành quán và Lao ái, mà còn dẹp hết
tình cảm trong lòng, thu phục Quốc Hưng, đó là điều mà một kẻ phàm phu tục tử
không thể làm được.
Không ai ngờ rằng chuyện này lại kết thúc vui vẻ như vậy,
nhất thời tiếng hoan hô vang lên, nhưng là cho Kỷ Yên Nhiên.
Hai tiếng tài nữ vang lên không ngớt.
Chỉ có Khêu Nhật Thăng mặt mũi vẫn lạnh lùng, không nói một
lời.
Lã Bất Vi giận lắm, nhủ thầm, „Chỉ cần trừ khử Hạng Thiếu
Long, những người khác không cần phải nói đến, „ đứng phắt dậy, cười lớn nói,
„Ðã đến lúc phải dọn món ăn chính lên tiệc."
Hàng ngàn khách khứa vừa đứng vừa ngồi, ánh mắt tập
trung về phía y.