Tầm tần ký - Hồi 160
Hồi 160
Sung sướng lòng người
Trước giờ ngọ, đội ngũ đi săn đã lục đục kéo về, nên mọi
người rất chộn rộn.
Cấm vệ quân và đô ky quân, âm thầm bước vào trạng thái cảnh
giác để ứng phó với cuộc nổi loạn sắp xảy ra.
Ðương nhiên mọi việc diễn ra không quá lộ liễu để tránh đánh
cỏ động rắn, khiến bọn người Cao Lăng quân hoảng sợ mà chạy mất.
Kinh Tuấn trở thành đầu mục thám tử của tiểu Bàn, những thân
binh xuất thân từ tinh binh đoàn Ô gia, hợp thành một mạng lưới trinh sát, giám
sát động tĩnh của bọn người Cao Lăng quân và Lã Bất Vi.
Mạng lưới trinh sát này vẫn nằm trong trạng thái chờ đợi, bở
vì dù cho Cao Lăng quân có lớn gan đến đâu, cũng không dám bắn tên trước buổi
tối, khi mọi người còn mặc áo giáp, huống chi nếu đốt trại vào ban ngày, chỉ
gây nên một trò cười mà thôi. Buổi ăn trưa diễn ra trong không khí yên tĩnh.
Những người đủ tư cách tham gia cuộc đi săn vào buổi tối,
đều về lều nghỉ ngơi để dưỡng tinh thần.
Từng giọt thời gian trôi qua.
Khi tiếng tù và vang lên, đội ngũ đi săn tập hợp trong ky xạ
ky trường trước lều của tiểu Bàn, không khí bắt đầu căng thẳng lên.
Tiểu Bàn, Chu Cơ, cùng các đại thần, ngồi trên khán đài để
duyệt lại đội ngũ đêm nay sẽ đi săn ở Tây Ninh sơn. Nhìn những người đi săn ai
nấy tràn trề tinh thần, những kẻ biết chuyện đều cảm nhận được áp lực trước khi
cơn giông đến.
Nữ nhi quân của bọn Doanh Doanh cũng xuất phát.
vầng kim Ô dần lặn xuống ở phía Tây.
Ðèn đuốc trong doanh trại bắt đầu sáng lên, trong khu vực
trại của hoàng cung càng náo nhiệt hơn, bọn cấm vệ đang chuẩn bị cho buổi dạ
tiệc.
Lúc ấy thái tử Ðan cùng bọn tùy tùng đột nhiên bỏ đi, quay
về Hàm Dương.
Ðiều này rất bất ngờ với Lã Bất Vi, nhưng không hề khiến cho
y nghi ngờ, tưởng rằng thái tử Ðan đêm qua bị làm nhục nên không còn mặt mũi
tham gia buổi dạ tiệc nữa.
Màn đêm dần buông xuống, hành động cuối cùng đã bắt đầu.
Ðội quân được điều động đầu tiên là đô ky quân do Hoàn Xỉ
chỉ huy, cùng toán quân được chia nhỏ ra âm thầm vượt dòng Kinh Thủy, ẩn mình ở
những mô đất cao, hai bên bờ, tất cả mọi người đều không được rời khỏi đội, để
tránh lộ phong thanh.
Còn cấm vệ quân thì tăng cường phòng thủ dãy trại của hoàng
cung.
Nhóm trinh sát của Kinh Tuấn bắt đầu hoạt động, tai mắt của
bọn họ được cài ở khắp nơi trong ngoài doanh trại.
Nhóm người ấy đã từng được Hạng Thiếu Long huấn luyện cho
phương pháp trinh sát gián điệp, nên dù cho nhiệm vụ khó khăn đến mức nào cũng
đều dễ dàng ho án thành.
Trước khi buổi dạ tiệc, tia mặt trời cuối cùng lặn xuống
phía tây.
Thời hạn mất mạng của Mạc Ngao đã sắp đến.
Không khí buổi tiệc vẫn vui vẻ như bình thường, Cao Lăng
quân đương nhiên là tìm một cớ để không dự tiệc.
Bọn Kỷ Yên Nhiên cũng đều đến, ngồi cùng chiếu với Cầm
Thanh.
Tiểu Bàn và tất cả công khanh đại thần đều mặc trang phục đi
săn. Buổi tiệc của ngày cuối cùng này, theo lệ phải được cử hành nguyên đêm, để
đợi đội ngũ đi săn vào ban đêm sẽ về vào sáng mai.
Kinh Tuấn, Hoàn Xỉ, Xương Văn quân đều có nhiệm vụ nên không
có mặt ở buổi tiệc này.
Tiểu Bàn rất hứng khởi, hai mắt lấp lánh, rõ ràng đang ở
trong trạng thái rất hưng phấn.
Lã Bất Vi cũng thế, không ngừng kính rượu với Chu Cơ.
Không biết có phải vì muốn tận mắt thấy Hạng Thiếu Long độc
phát thân vong, hoặc không cần phải ẩn mình nữa, cả Mạc Ngao cũng đến dự tiệc,
ngồi cùng với bọn Lỗ Tàn và Châu Tử Hoàn.
Lã Nương Dung thì ngồi ở giữa Lã Bất Vi và Quản Trung Tà,
nàng cúi đầu, không hề nhìn sang Hạng Thiếu Long.
Sau màn biểu diễn kiếm của cấm vệ quân, Kinh Thiện đến bên
Hạng Thiếu Long, thì thầm nói, „Người của Cao Lăng quân bắt đầu tưới dầu hỏa ở
phía ngoài trại, Tuấn gia cố ý sai người tuần tra ở gần đấy, khiến cho bọn
chúng chỉ có thể ra tay ở một vài nơi nhất định."
Hạng Thiếu Long hạ giọng nói, „Người của Lã Bất Vi có động
tĩnh gì không?"
Kinh Thiện nói, „Ba trăm gia tướng của Lã Bất Vi lần lượt
rời khỏi doanh trại đi về phía dòng Kinh Thủy. Tuấn gia đoán rằng bọn chúng sẽ
ẩn mình dưới nước, sau khi cầu gỗ bị gãy, trong lúc rối loạn, thì sẽ ra
tay."
Kinh Thiện bỏ đi, Hạng Thiếu Long ghé sang Xương Bình quân
nói, „Huynh đệ! Ðã đến lúc."
Xương Bình quân và gã nhìn nhau bằng ánh mắt vui mừng, lặng
lẽ rời khỏi tiệc.
Lý Tư thì thầm, „Nhìn dáng vẻ Lã Bất Vi, có lẽ y đang lấy
làm lạ vì sao chất độc vẫn chưa phát tác! Hừ! Thật là thú vị Ngừng một lát nói
tiếp, „Song ta vẫn chưa hiểu, lẽ nào Lã Bất Vi để cho người của Cao Lăng quân
tự do ra tay, không sợ chơi lửa bỏng tay, cả mình cũng bị trừ khử hay
sao?"
Hạng Thiếu Long lúc này thấy Châu Tử Hoàn và Lỗ Tàn lần lượt
chuồn mất, mỉm cười nói, „Trước tiên là trong bọn thủ hạ của Cao Lăng quân có
nội gián của Lã Bất Vi, khiến cho Lã Bất Vi có thể biết được mọi hành động của
Cao Lăng quân, thứ đến bên cạnh Lã Bất Vi tuy chỉ có khoảng mấy trăm người,
nhưng y còn một tốp thủ hạ khác, nhân lúc hỗn loạn mà tiến hành âm mưu, lại
thêm lúc ấy ta đã mất mạng, Quản Trung Tà sẽ thừa cơ tiếp lấy quyền chỉ huy,
lúc ấy chỉ cần Lã Bất Vi đứng bên cạnh thái hậu và bị quân, lại có Mạc Ngao
nghĩ ra mưu kế, ai không dám nghe lời của y nữa?"
"Không mạo hiểm thì làm sao giành lấy được thành công,
„ rồi lại chép miệng.
Lý Tư nén không được, cười nói, „Tình huống phức tạp như thế
này, ta quả thật chưa bao giờ nghĩ tới. Hạng đại nhân có thấy bị quân thật khỏe
mạnh, đêm qua chỉ ngủ khoảng ba bốn canh giờ, hôm nay lại bận suốt cả ngày,
nhưng giờ đây vẫn trông rất có tinh thần, tiên vương kém xa ngài!"
Hạng Thiếu Long cũng nghĩ thế, kẻ có thể làm được chuyện lớn
thường là khỏe khoắn hơn người, nếu không làm sao có đủ sức ứng phó với các áp
lực? Tiểu Bàn đã là Tần Thủy Hoàng đương nhiên phải có sức khỏe hơn người.
Quản Trung Tà lúc ấy rời chỗ ngồi đi qua một vòng rồi nói
chuyện với Lao ái.
Hạng Thiếu Long định sai người đến nghe lén, nhưng cuối cùng
bỏ ý định ấy, đồng thời nghĩ đến trong danh sách những người phải giết đêm nay
của Lã Bất Vi, không biết Lao ái có phần không?
Kinh Thiện lúc này đã bước đến, „Theo tín hiệu đèn, người
của Cao Lăng quân đang nấp trên thượng du, bắt đầu thả gỗ và bè xuống nước, chỉ
cần doanh trại bốc lửa thì lập tức sẽ phối hợp từ trên đánh xuống. Còn Châu Tử
Hoàn và Lỗ Tàn thì một người ra sông, một người rời khỏi doanh trại, xem ra là
sẽ hội họp với một nhóm thủ hạ của Lã Bất Vi.
Tuấn gia đã sai Phố Bố theo dõi y, nếu có hành động khác lạ
sẽ lập tức giết ngay."
Kinh Thiện vừa đi, Hạng Thiếu Long ghé sang Lý Tư nói, „Ðã
đến lúc, Lý đại nhân hãy đi báo với bị quân, ta phải đi đùa với Lã Bất Vi một
mẻ."
Hai người chia tay hành sự, Xương Bình quân lúc này mới sắp
xếp xong mọi thứ, quay về, gặp Hạng Thiếu Long nói, „Ðã sắp xếp cho người trong
hoàng tộc đến nơi an toàn, giờ đây ta phải bảo vệ cho thái hậu và bị quân,
Thiếu Long hãy cẩn thận!
Hai người nhìn nhau cười.
Hạng Thiếu Long đi qua một vòng, đầu tiên đến chỗ Quản Trung
Tà và Lao ái, mỉm cười nói, „Hai vị đại nhân đang bàn chuyện gì mà cao hứng đến
thế?"
Sự thực hai người này có vẻ rất nghiêm túc, không hề có chút
hứng thú nào, nghe gã nói như vậy, đều biết trong lời nói có ý khác.
Quản Trung Tà lúng túng cười, „Không có Hạng đại nhân, nói
gì cũng không đủ, nào! Chúng ta hãy cạn hai chén nào!"
Chỗ này cách Lã Bất Vi khoảng ba chiếu, nhưng Hạng Thiếu
Long, Quản Trung Tà và Lao ái dáng người đều to cao, khiến Chu Cơ lúc này đang
nói chuyện với Lã Bất Vi cũng ngạc nhiên nhìn xuống Hạng Thiếu Long ngẩng đầu
nhìn vầng trăng cong cong, lắc đầu nói, „Ðêm nay ánh trăng thật mờ, rất dễ bị
đánh lén, tại hạ đang có nhiệm vụ, không tiện uống rượu, xin quản đại nhân hãy
bỏ qua cho."
Với một kẻ lạnh lùng thâm trầm như Quản Trung Tà mà cũng
không nén được, mặt hơi biến sắc.
Lao ái thì rõ ràng không biết chuyện gì cả, cười nói, „Có
Hạng Thiếu Long ở đây, kẻ nào dám đến cướp trại, tất to gan bằng trời."
Hạng Thiếu Long thầm nghĩ lúc này không làm cho Quản Trung
Tà mất đi lòng tin, còn đợi lúc nào nữa, nhấn giọng nói, „Chuyện trên đời nhiều
khi ngoài tầm suy nghĩ của con người, đó gọi là người tính không bằng trời
tính. Quản đại nhân cho rằng lời này của ta có lý chăng?"
Quản Trung Tà cảm thấy bất ổn, khi mặt đang biến sắc, Hạng
Thiếu Long mỉm cười bỏ đi.
Hạng Thiếu Long bước về phía Lã Bất Vi và Mạc Ngạo.
Trong lòng nổi lên nhiều mối lo.
Từ ngày Thiên công chúa và bọn Xuân Doanh chết thảm, gã bao
giờ cũng lọt xuống thế hạ phong, dù trong lòng có bao nhiêu oán hận cũng phải
nén xuống.
Ðến khi Ô Ðình Uy gián tiếp bị Lã Bất Vi hại chết, rồi Trang
Tương vương, người có tình thâm nghĩa trọng với mình qua đời, chuyện gã mong
đợi nhất là cuối cùng sẽ có một ngày lóc da, xẻ thịt Lã Bất Vi.
Nhưng vì biết Lã Bất Vi khí số chưa hết, nỗi chờ đợi đã trở
thành nỗi đau khổ. Dùng thủ đoạn để khiến cho Lã Hùng mất đi chức quan, chỉ có
thể hả chút giận, nhưng vẫn không khiến gã có cảm giác vui mừng trong lòng.
Nhưng hôm nay thì mọi chuyện khác hẳn, bởi vì kẻ sẽ chết
chính là Mạc Ngạo.
Giả sử không có Mạc Ngạo, Lã Bất Vi làm sao có thể dùng
những thủ đoạn độc ác đối phó với mình. Cho nên Mạc Ngạo mới thực là kẻ gây tội
ác. Sau đêm nay, gã không còn khách sáo với Lã Bất Vi nữa. Trước khi Mạc Ngạo
chết, gã nhất định phải đùa bỡn với Lã Bất Vi và Mạc Ngạo một phen, coi như là
đòi trước một chút nợ vậy. Nghĩ đến đấy thì bước đến chỗ Mạc Ngạo.
Lã Bất Vi và Lã Nương Dung đều ngạc nhiên quay đầu nhìn lại,
Lã Bất Vi mỉm cười nói, „Thiếu Long hãy mau cạn chén với ta."
Chu Cơ thì nhìn sang hướng gã, thấy gã vẻ mặt nghiêm túc,
nên cảm thấy ngạc nhiên lắm.
Quản Trung Tà lúc ấy đuổi theo sau Hạng Thiếu Long, thấy gã
lạnh lùng nhìn Mạc Ngạo, mặt lại biến sắc lần nữa.
Lúc này buổi tiệc rất náo nhiệt, còn bọn Lộc Công, Từ Tiên,
Vương Lăng đều nhận được ám hiệu nên lần lượt chuồn mất.
Tiểu Bàn thì vẻ mặt vẫn bình thường, thân mật nói chuyện với
Chu Cơ, nhưng ánh mắt của hai ngươi luôn hướng về phía Hạng Thiếu Long.
Hạng Thiếu Long nhìn Lã Bất Vi và Lã Nương Dung, mỉm cười
nói, „Lần này tại hạ đến đây là muốn đáp tạ Mạc tiên sinh, Một kẻ tài trí như
Mạc Ngạo mà vẫn không hiểu nổi, nhưng vẫn cảm thấy không ổn, ngạc nhiên đứng
dậy, mặt hoang mang nói, „Hạng đại nhân vì chuyện gì mà đáp tạ Mạc mỗ?"
Buổi tiệc của người Tần, thích thoải mái tùy tiện, không ít
người đứng dậy chúc rượu nhau. Cho nên ba người tuy đứng mà nói chuyện, lại
thêm đứng ở phía sau cho nên không gây sự chú ý nhiều lắm.
Chu Cơ và tiểu Bàn thì ngừng lại không nói nữa, dỏng tai
nghe bọn họ đối đáp.
Lã Bất Vi cũng thấy không ổn, bưng chén rượu đứng dậy, đến
phía bọn họ nói, „Thiếu Long muốn cảm tạ Mạc tiên sinh chuyện gì? Ta cũng nóng
lòng muốn nghe đây."
Hạng Thiếu Long nhìn Quản Trung Tà rồi ung dung nói, „Ðiều
đầu tiên phải cảm kích là Mạc tiên sinh đã phái chủ nhân của Túy Phong lâu là
Ngũ Phù tiên sinh tặng Phi Long cho ta, sau này Hạng Thiếu Long nhất định sẽ
dùng nó để tung hoành nơi sa trường, để ghi nhớ tấm thâm tình của Mạc tiên
sinh."
Keng một tiếng.
Lã Bất Vi giật bắn người, chén rượu tuột tay rơi xuống đất,
vỡ ra thành từng mảnh.
Cả ba người đều biến sắc.
Hạng Thiếu Long nhìn chén rượu vỡ tan dưới đất, cười ha hả
nói, „Lạc địa khai khoa, phú quý vinh hoa, hay lắm!
Chúc trọng phụ sống lâu trăm tuổi, sức khỏe an khang."
Mấy câu này vừa nói ra, không những Lã Bất Vi không hiểu, mà
cả Chu Cơ cũng biến sắc, nhìn thấy sự bất ổn trong Mạc Ngạo kinh ngạc nói, „Ngũ
Phù lâu chủ tặng thương quý cho Hạng đại nhân có quan hệ gì đến Mạc mỗ
ta?"
Lã Bất Vi mặt tối sầm lại, vừa rồi Hạng Thiếu Long chúc y sống
lâu trăm tuổi, rõ ràng là muốn nói ngược lại, nhưng biết gã không còn sống được
lâu nữa, đương nhiên không dại gì gây gổ với gã trước mặt Chu Cơ và tiểu Bàn.
Bọn người bên cạnh như Thái Trạch và Vương Quan đều cảm thấy
không khí khác lạ ấy, cũng ngừng cuộc nói chuyện, nhìn qua bọn họ.
Tiểu Bàn biết Hạng Thiếu Long đang tạo cơ hội cho mình, nên
mượn cớ đi nhà xí, tránh khỏi chỗ này.
Bọn Lã Bất Vi thì không biết tiểu Bàn đã rời khỏi, chỉ là
đang lo lắng lời nói của Hạng Thiếu Long nên không rảnh để ý đến chuyện khác.
Hạng Thiếu Long quắc mắt lên, nhìn thẳng vào Mạc Ngạo nói,
„Kẻ trí giả tính kỹ, nhưng cũng có lúc sơ hở. Ta chỉ nói Ngũ Phù tặng cho ta
Phi Long, chứ không nói thương hay kiếm, cớ gì Mạc tiên sinh biết đó là một
ngọn thương quý?
Khi Mạc Ngạo còn đang ngạc nhiên, Quản Trung Tà trầm giọng
nói, „Chuyện thứ hai Hạng đại nhân muốn cảm tạ Mạc tiên sinh là chuyện
gì?"
Hạng Thiếu Long ngửa mặt lên trời cười, „Ðương nhiên là nụ
hôn của Quy Yến tiểu thư. Mạc tiên sinh đã quen với nụ hôn của mỹ nhân ấy, đương
nhiên biết rõ mùi vị hơn cả tiểu đệ nữa."
Lã Bất Vi không thể kiềm chế nổi nữa, đồng thời mặt biến sắc
lắm.
Mạc Ngạo rốt cuộc là kẻ tài trí hơn người, đột nhiên đưa tay
bóp cổ họng, kinh hãi kêu lớn, „Ngươi...“
Hạng Thiếu Long ngửa mặt nhìn trời, bùi ngùi nói, „Thời gian
không còn nhiều nữa, Mạc tiên sinh lâu nay vẫn giỏi tính toán, đối với sự sinh
tử của mình không nên sai sót như vậy."
Rồi ánh mắt trở nên lạnh lẽo, nhìn Mạc Ngạo, gằn từng chữ
nói, „ám toán kẻ khác, cũng có thể bị kẻ khác ám toán lại, Mạc tiên sinh có
hiểu ý của câu này chăng?"
Lã Bất Vi lạnh lùng quát, „Thiếu Long!"
Hạng Thiếu Long lạnh lùng nhìn y, trầm giọng nói, „Hai người
Châu Tử Hoàn và Lỗ Tàn đã đi đâu? Giờ đây bên ngoài hỗn loạn, hãy cẩn thận bị
kẻ khác giết nhầm thì hỏng bét."
Lã Bất Vi lại biến sắc lần nữa, quát lớn, „Mấy câu này của
Hạng thống lĩnh có ý nghĩa gì?"
"ôi chao!"
Mạc Ngạo mặt biến sắc, hai tay bóp lấy cổ họng, kêu lên ằng
ặc, hai mắt lộ ra vẻ kinh khiếp.
Quản Trung Tà vội vàng bước lên đỡ y, kinh hãi kêu lên, „Chuyện
gì?"
Mạc Ngạo giật mạnh người, mồ hôi trên trán rịn ra, miệng ứa
máu, dáng vẻ trông rất đáng sợ.
Hạng Thiếu Long đến bên Quản Trung Tà nói, „Quản đại nhân
tốt nhất đừng rời khỏi nơi đây, nếu không đừng trách ta dùng quân pháp trị tội
ông rời khỏi nhiệm vụ."
Rồi quay sang Lã Bất Vi cười nhạt, „Ðêm nay ánh trăng ảm đạm
trọng phụ khi bước qua cầu hãy cẩn thận đấy."
Khi Mạc Ngạo đổ vào lòng Quản Trung Tà, Hạng Thiếu Long đã
hiên ngang bước đi.
ánh lửa và tiếng la hét nổi lên ở ven sông, cuộc phản loạn
đầu tiên sau khi tiểu Bàn lên ngôi đã nổ ra.