Vô hạn khủng bố - Quyển 16 - Chương 03
Chương 3: Đông phương ma đô - Thượng Hải
Nếu đã quyết định mang theo các thành viên đang hôn mê tới
Trung Quốc, vậy mọi người cũng không chần chừ nữa. Sở Hiên lại lấy ra mấy chiếc
Goblin gilder, Trịnh Xá một mình lái một chiếc, những người còn lại thì vẫn như
trước, hai người một chiếc.
- ...Nói như vậy, ngươi thật sự chế tạo mười lăm chiếc
Goblin glider? Chỉ cần có cơ hội là mỗi người có thể tự lái một chiếc?
Trịnh Xá bay cách Sở Hiên không quá xa, vừa bay vừa tò mò
hỏi.
Sở Hiên bình thản đáp:
- Đúng vậy, lấy được từ chỗ tiểu đội Thiên Thần rất nhiều
tài liệu, khi chế tạo Ma động pháo tiêu hao một ít, chế tạo Goblin glider tiêu
hao một ít, bây giờ cũng không còn thừa lại nhiều. Bất quá khi thực lực thành
viên trong đội ta tăng lên, những chiếc glider này sẽ là một trong những công
cụ tác chiến cá nhân quan trọng nhất, chỉ cần là người mở cơ nhân tỏa là có thể
sử dụng nên nhất định phải chế tạo ổn mỗi người một chiếc.
Trịnh Xá kỳ quái hỏi:
- Mặc dù nói như vậy nhưng sao hiện tại không lấy ra cho bọn
họ làm quen một chút?
Sở Hiên lắc đầu đáp:
- Những Goblin glider còn lại có chút khác biệt với những
chiếc chúng ta đang sử dụng. Mấy chiếc đó là trang bị chiến đấu, tốc độ nhanh
gần gấp đôi những glider này, trung bình có thể đạt tới một nghìn bảy trăm km
mỗi giờ, khi sử dụng hệ thống phun điện lại càng đạt tới bốn nghìn km. Chỉ là
tài liệu chế tạo loại glider đó không giống với những chiếc này, tốc độ tất
nhiên là rất nhanh nhưng cũng cực kỳ tiêu tốn năng lượng, cho dù dùng nội lực
của ngươi làm năng lượng thì sau khi nạp đầy cũng chỉ có thể sử dụng được hai
tiếng đồng hồ, vì thế lúc bình thường sử dụng loại glider phổ thông này thì tốt
hơn.
Trịnh Xá gật đầu cũng không hỏi thêm nhiều. Dù sao Sở Hiên
về cơ bản vẫn có sức tự kiềm chế, đặc biệt là khi nói đến vũ khí hoặc đoàn đội
chiến đấu... Đương nhiên, loại tự chủ này chỉ là tương đối, có đôi lúc hoặc là
trong mắt một số người, loại tự chủ của Sở Hiên có thể gọi là điên cuồng.
Khi mọi người về đến khu nhà trọ đổ nát, mọi thứ ở đây vẫn
giống như lúc rời đi, không có ai qua lại, chỉ có điều cách họ bay về Cairo
cũng quá phô trương, binh lính trên mặt đất đều đã nhìn thấy, có khả năng không
lâu nữa sẽ có máy bay tới ngăn chặn. Tất nhiên, máy bay của thời đại này căn
bản không thể theo kịp tốc độ của Goblin glider, việc mọi người lo lắng thật sự
cũng chỉ có bị ngộ thương mà thôi.
- Có vòng cổ long tinh, tại thời đại này cơ bản có thể xưng
là vô địch. Đương nhiên, không thể để rơi vào vòng vây của một số lớn quân đội,
cũng không thể để bị lợi khí cận chiến sát thương. Tóm lại để đề phòng vạn
nhất, vẫn phải chú ý bảo vệ các thành viên đang hôn mê từng phút một.
Sở Hiên đeo cho mỗi thành viên đang hôn mê hai vòng cổ long
tinh, rồi mới quay sang những người còn lại, nói.
- Nếu như sợ bị ảnh hưởng...
Trịnh Xá nhặt mấy cục đá nhỏ dưới đất lên, cười cười nói:
- Vậy chắc là không còn vấn đề gì nữa.
- Làm gì thế?
Trương Hằng đứng gần nhất, lập tức tò mò hỏi.
- Bắn máy bay...
Ý tưởng bắn máy bay của Trịnh Xá cũng không thành hiện thực,
sau khi đưa những thành viên đang hôn mê vào giỏ khí cầu, Goblin glider dùng
tốc độ khó mà tưởng tưởng nổi đem mọi mọi rời khỏi Cairo. Máy bay của thời kỳ
này sao có thể đuổi kịp được glider, không lâu sau, chúng đã mang mọi người
cách xa khỏi thành phố.
Trên đường đi, tâm tình mọi người dần dần trở nên thoải mái.
Một là theo Trịnh Xá hồi sinh, Trung Châu đội không còn ở dưới áp lực nặng nề
của Sở Hiên nữa nên những thành viên còn lại cũng có cười có nói, ngoài ra mục
đích của chuyến đi lần này là Trung Quốc thời kỳ xã hội cũ, cũng thức là trước
khi nước Trung Quốc mới được thành lập, thời kỳ chiến tranh chống Nhật kịch liệt
nhất. Lần này quay lại Trung Quốc, mọi người đều có suy nghĩ đại khai sát giới,
lại thêm với trình độ khoa học kỹ thuật của thời đại này, mọi người có vòng cổ
long tinh gần như là đánh không chết, nếu gọi hành động lần này là tình tiết
kịch bản, không bằng coi như một chuyến du lịch về quá khứ. Vì những lý do đó,
thần kinh vốn căng thẳng của mọi người cũng từ từ được buông lỏng.
- Mặc dù nói như vậy, nhưng sao ta cứ cảm thấy ngươi đang có
kế hoạch gì đó?
Trịnh Xá ngồi trên Goblin glider, hỏi Sở Hiên ở cách đó
không xa.
- Không có kế hoạch gì.
Sở Hiên cầm một tập tài liệu chăm chú đọc, đầu cũng không
thèm ngẩng lên, đáp lời.
“Lừa đảo...”
Trịnh Xá cùng những thành viên khác trong đội đều nhìn thấy
rõ rõ ràng ràng, Sở Hiên sau khi lên glider liền lấy ra một tập tài liệu cẩn
thận nghiên cứu. Mặc dù tất cả đều nhận lấy tập tài liệu đó xem thử, nhưng vô
cùng tiếc nuối là, tập tài liều này không ngờ lại được viết bằng một loại văn
tự mật mã kỳ quái, không cần biết ngươi nghĩ thế nào, hành động cầm tập tài
liệu này của Sở Hiên thật sự là quá khả nghi.
“Nghe mấy người Trương Hằng nói, Sở Hiên hình như mang theo
cả Ma động pháo... Hắn muốn làm gì đây? Chẳng lẽ định đánh chìm cả quần đảo
Nhật Bản?”
Trong lòng Trịnh Xá không ngừng tính toán nhưng nghĩ tới
nghĩ lui vẫn không có cách nào ngăn cản Sở Hiên, mà đừng nói là ngăn cản, đến
cả hắn đang muốn làm gì cũng không biết. Tình huống như vậy đã bắt đầu ngay từ
lúc mới gặp Sở Hiên, tuy hắn vẫn luôn mơ mộng có thể thay đổi nhưng dần dần
thích ứng theo thời gian, đến bây giờ nó đã sắp thành một thói quen tự nhiên,
cũng không biết đây là bi ai, hay là may mắn nữa... May mà Sở Hiên là người phe
mình.
“Trò đùa này thật sự không đáng cười, không ngờ đã bị hắn
tính kế đến mức thành thói quen rồi, đó gọi là chuyện quái quỷ gì đây...”
Trịnh Xá ngồi trên glider cười khổ không thôi. Hắn lại nhìn
cục đá nhỏ trong tay mình, cục đá này cũng không lớn lắm, chỉ khoảng nửa lòng
bàn tay, là một cục đá bình thường tùy tiện có thể nhặt được ven đường. Khi
Trịnh Xá truyền nội lực vào trong, cục đá bỗng trở nên bóng loáng, giống như
dùng thứ gì đó mài nhẵn vỏ ngoài. Đó còn chưa hết, Trịnh Xá khẽ thổi nhẹ, cục
đá vậy mà lại bị thổi nát vụn, hoặc là trước đó đã vỡ nát rồi, bị thổi một hơn
liền biến thành bụi phấn, từ từ tiêu tán.
Đến lúc đó, nắm tay Trịnh Xá chợt xoay lại, chân nguyên lực
trong cơ thể vụt chuyển động, trước khi đám bụi phấn hoàn toàn tiêu tan, chân
nguyên lực đã tản ra xung quanh hắn mấy mét, thu nạp tất cả bột đá vào trong
lòng bàn tay. Theo chân nguyên lực không ngừng tiêu hao, tảng đá một lần nữa
trở lại hình dáng cũ, phảng phất như tình cảnh biến thành bụi phấn lúc trước
chỉ là ảo ảnh, mà Trịnh Xá cũng như không có việc gì, vung tay ném cục đá ra
xa.
“...Đây là nhập vi hoàn toàn, nhưng còn cách phát huy sức
mạnh tối cao của tầng thứ tư trung cấp một đoạn ngắn. Ngoài ra gen cũng có chút
vấn đề, độ thăng bằng tốt nhất của gen trong cơ thể quả nhiên là biến thành bộ
dạng giống như Phục Chế Thể, nhưng bộ dạng đó phù hợp nhất là để phát huy ma
lực do năng lượng vampire nén ép lại mà thành, chứ không phải chân nguyên lực
do nội lực nén ép lại... Xem ra vẫn phải cải tiến từ gen rồng mới phù hợp...”
Trịnh Xá không ngừng suy nghĩ, không biết qua bao lâu, hắn
chợt phát hiện trước mắt tràn ngập ánh vàng, hoàng hôn đã phủ xuống. Giờ phút
này mọi người còn đang vượt qua khu vực Trung Đông, cách Trung Quốc một đoạn
dài...
“Đúng thế, đường phải đi còn rất dài, rất dài, mặc dù đã
vượt qua vấn đề khó nhất nhưng muốn chiến thắng hắn... Ta vẫn còn phải đi rất
nhiều...”
Thời gian trôi đi, khu vực châu Á cũng từ từ chìm vào đêm
đen. Bây giờ đã là buổi tối, trong thời đại này, bóng tối đại biểu cho sự kết
thúc của một ngày. Đương nhiên cũng có ngoại lệ, một vài thành phố lớn trên
toàn thế giới, hoặc một vài chiến trường khốc liệt, hoặc là doanh trại suốt đêm
bàn thảo kế hoặc tác chiến, ở những nơi đó đèn sáng suốt đêm, không tồn tại cái
gọi là kết thúc một ngày. Thượng Hải Trung Quốc, hoặc Thượng Hải phương Đông
chính là một thành phố không đêm như thế.
Thượng Hải thời kỳ chiến tranh chống phát xít Nhật... Lúc
này tại bến Thượng Hải...
- Đinh Lực tiên sinh, đây là trung tá quân đoàn số hai đóng
tại quân khu Thượng Hải, Yasuo Kojirou. Trung tá đại nhân, vị này là lão đại
Thanh Bang, bang phái có thực lực nhất bến Thượng Hải, Đinh Lực tiên sinh.
Trong một gian phòng xa hoa tại nhà hát kịch Thượng Hải, một
người trung niên nhìn thoáng qua có vẻ văn nhược đang tập trung tinh thần xem
ca kịch biểu diện phía dưới. Bên cạnh hắn, một thanh niên đeo kính mắt, tóc tai
chải chuốt gọn gàng, đánh dầu bóng loáng, không thể tìm nổi một sợi tóc đâm
lệch, ngồi đó, thanh niên này đang cúi đầu nói với một viên sỹ quan ngồi đối
diện.
Viên sỹ quan này mặc quân phục của Nhật, quân hàm cấp tá,
bản thân hắn không ngờ chỉ khoảng hai bảy, hai tám tuổi, có thể coi là tầng lớp
sỹ quan trẻ.
Người tên là Đinh Lực cũng không thèm nhìn hai người kia,
chỉ nhàn nhạt nói:
- Các vị là nhóm thứ sáu tới tìm ta. Trung tá tiên sinh, hay
là cứ trực tiếp nói thẳng ý đồ của các vị đi, công việc của ta rất bận rộn,
không lãng phí như thế này được.
Gã thanh niên đeo kính kia lập tức có vẻ như sắp phát hỏa,
nhưng viên sỹ quan trẻ tuổi kia lại phất phất tay, hắn quay sang phía Đinh Lực,
hơi cúi người rồi mới nói:
- Đã đến quấy rầy tiên sinh, thật sự là rất xin lỗi...
Hắn nói chuyện vậy mà lại là tiếng Hán cực kỳ lưu loát, hơn
nữa còn có chút giọng Bắc Kinh, nếu không phải hắn mặc quân phục Nhật Bản thì
nhìn thế nào cũng như người Trung Quốc.
- ...Nếu thời gian của tiên sinh đã eo hẹp, vậy tại hạ cũng
xin được nói thẳng... Đầu tượng Phật, một tỷ yên, hoặc cũng có thể đổi thành
vàng. Nếu như tiên sinh cảm thấy nhận số tiền này tại Trung Quốc sẽ rất không
an toàn, bọn ta có thể cung cấp cho tiên sinh chứng minh thân phận tại bất kỳ
quốc gia nào trên thế giới, nước Nhật bọn ta, nước Đức, thậm chí là nước Mỹ...
Chỉ cần tiên sinh nguyện ý, thiên hạ rộng lớn, đâu cũng có thể tới.
Đinh Lực khe khẽ lắc đầu, bấy giờ mới nói:
- Tạm thời chưa nói đến chuyện ta có biết vị trí đầu tượng
Phật hay không, ngươi có biết ta trả lời năm nhóm khách trước như thế nào không
Yasuo Kojirou hơi ngẩn người, tò mò hỏi:
- Xin hỏi tiên sinh trả lời như thế nào?
- Đinh Lực ta cả đời làm hết mọi chuyện xấu, bán đứng bạn
bè, ép người bán thân, buôn bán súng ống, buôn lậu thuốc phiện, thậm chí là mua
bán nô lệ, Đinh Lực ta tự biết số mệnh mình, sinh ra là kẻ sẽ phải xuống địa
ngục... Đinh Lực ta cái gì cũng có thể bán, thậm chí cả mạng ta cùng cha mẹ
cũng có thể bán... Chỉ có một thứ ta không dám bán, ta con mẹ nó, vĩnh viễn
không bao giờ bán nước!
- Câu trả lời của ta là như vậy!
Từ đầu năm, ở bến Thượng Hải đã có một dòng chảy ngầm âm ỉ.
Ngoài một số rất ít người biết được nội tình ra, phần lớn đều bị che giấu, thậm
chí có rất nhiều người tự xưng là nhân sỹ cấp cao hoặc là tin tức linh thông gì
đó còn cho rằng có khả năng quân đội Nhật Bản đang có kế hoạch đại đồ sát, có
thể thảm kịch Nam Kinh sẽ lại tái diễn ở Thượng Hải...
Chính vì có đủ loại suy đoán, đồn đại nên Thượng Hải dần trở
nên rối loạn, mà số ít những người biết rõ tình hình cụ thể thì lại bận tranh
đoạt thứ trong truyền thuyết đó nên chẳng có thời gian để ý, khiến cho đám hỗn
loạn tại Thượng Hải ngày càng nghiêm trọng. Càng không may là, các thế lực
ngoại quốc vốn duy trì trật tự ở đây sau khi quân Nhật chiếm lĩnh Thượng Hải
cũng chính một trong những kẻ gây ra trường hỗn loạn này, do họ cũng muốn đoạt
được vật kia nên thật sự đã không còn ai khống chế tình hình nữa...
Lúc này, Carnahan đang đứng bên cửa sổ yên lặng nhìn ra
ngoài, trên tay hắn cầm một cục vàng nhỏ, vô thức tung tung lên, đến khi một
luồng gió lốc xuất hiện, hắn mới thở ra một hơi nói:
- Imhotep, ta nói này, người đừng tùy tùy tiện tiện biến
thành cát xuất hiện sau lưng người khác có được không? Tình huống như thế thật
sự khiến người ta sởn cả gai ốc.
Một gã đầu trọc anh tuấn xuất hiện sau lưng Carnahan, trên
người hắn mặc một chiếc áo bào màu đen của thầy pháp, chính là tư tế bất tử
Imhotep, hắn nhún vai nói:
- Đinh Lực chết rồi, ấn ký ta đặt trên người hắn đột nhiên
biến mất hai phút trước, nơi đây có lẽ cũng không quá an toàn...
Carnahan ừm một tiếng như không có việc gì, tiếp đó hắn quay
người đi thẳng tới góc phòng, ở đó có một cái rương lớn không có gì nổi bật,
hắn đặt cục vàng vào bên trong, nhấc rương lên rồi nói với Imhotep:
- Còn đợi cái gì nữa? Chúng ta mau chạy thôi!
Imhotep có vẻ đã quen với hành động như vậy của hắn, bất đắc
dĩ nói:
- Ta rút cuộc cũng tin rằng ngươi tự mình trốn ra khỏi ngôi
mộ cổ đó, thực tế ngoài ngươi ra, những người khác đều chết hết... Nếu nói chạy
trốn là một loại thiên phú thì thiên phú này của ngươi có thể gọi là kỳ tích,
thậm chí là thần tích... Đi thôi, chúng ta tìm chỗ khác nghỉ chân.
- Mà nói lại... Imhotep, ta thấy ngươi hình như không hứng
thú gì với vàng bạc cả, tại sao thế?
Carnahan vừa khoác ba lô vừa tò mò hỏi.
Imhotep nhíu mày đáp:
- Trước kia ta là đại tư tế của Ai Cập, hưởng không hết vinh
hoa phú quý, chỉ cần ta muốn, đồ vật gì, của cải gì cũng có thể có được, chỉ là
vàng bạc thì sao có thể lọt vào mắt ta?
- Nói như vậy...
Carnahan lập tức hai mắt tỏa sáng nói:
- Tặng phần vàng của ngươi cho ta được không? Dù sao ngươi cũng
không cần số vàng bạc này, cứ tặng hết cho ta đi, ta tuyệt đối không chê nặng.
Imhotep không thể không nhìn lại cái rương lớn của Carnahan,
trong đó kỳ thật đã có hơn bốn trăm kg vàng, chỉ là nhờ tác dụng phản trọng lực
của vật đó mà trọng lượng của nó không hề vượt quá mười cân, nên nhìn qua thì
là một bao to đùng nhưng Carnahan nhấc lên chẳng phí mấy công sức. Chuyện chính
thức khiến Imhotep thấy bất đắc dĩ là tính tham tiền như mạng của Carnahan, cho
dù đã ở cùng hắn khá lâu thì đối với tính cách chỉ có ở nô lệ cấp thấp này,
Imhotep vẫn không biết phải nói thế nào nữa.
- Không được!
Một giọng nữ từ ngoài cửa vàng lên, một tuyệt thế đại mỹ nữ
đang đứng đó, nàng trừng mắt nhìn Carnahan nói:
- Ngươi muốn làm cái gì? Số vàng đó là thù lao bọn ta bảo vệ
ngươi rời khỏi Trung Quốc, hơn nữa ta cũng chỉ chọn một số trang sức nhỏ, tinh
xảo, bao nhiêu dụng cụ bằng vàng khác đều giao cho ngươi, thế nào? Ngươi còn
không thỏa mãn sao?
Cô gái này đẹp thì đúng là đẹp, có điều tính cách nhìn qua
cũng có chút chua ngoa, còn Carnahan thì cũng chỉ có thể cười hề hề, không dám
nói thêm gì.
Imhotep cười, khẽ kéo tay cô gái kia rồi mới quay sang
Carnahan nói:
- Không cần biết thế nào, chúng ta cứ nhanh chóng tìm thuyền
có thể ra biển thì hơn. Năm quái vật mặc áo vàng đó không biết đến lúc nào sẽ
lại hồi sinh tập kích chúng ta, lần tới ta cũng không chắc có thể bảo đảm an
toàn cho ngươi được không, cứ mau chóng rời khỏi nơi nguy hiểm này trước đã.
- Dù nói là như thế nhưng ngươi không cảm thấy rất khó tìm
được thuyền rời khỏi đây sao?
Carnahan vừa đi vừa nói:
- Ta cơ bản đã tìm tới tất cả những người mà ta quen biết
rồi, đến cả Đinh Lực quyền hành lớn nhất tại bến Thượng Hải cũng không có cách
nào bảo vệ chúng ta rời đi, bản thân hắn cũng bị giết... Uổng công ta còn thật
sự định lấy đầu tượng Phật làm thù lao cho hắn, bây giờ xem hắn vậy mà cũng...
Carnahan làu bàu bước ra ngoài, còn Imhotep cũng không để ý,
nắm tay tuyệt sắc mỹ nữ kia chậm rãi bước theo sao. Dù sao thì Carnahan cũng là
con gián sống dai, kể cả người xung quanh chết hết thì hắn vẫn có thể sống sót,
tuy Đinh Lực đã vì liên quan tới tượng Phật mà bị giết nhưng phỏng chừng
Carnahan vẫn còn lối thoát khác. Chạy trốn trước mắt không phải vì sợ người, mà
là sợ sinh vật kỳ bí đang ẩn nấp ở một nơi nào đó... Những sinh vật đáng sợ có
thể gây thương tổn cho cả Imhotep...
Khi mấy người Trịnh Xá tới gần đại lục đã là rạng sáng, sắc
trời vẫn còn nhập nhoạng tối. Nhờ khung cảnh yểm hộ, mọi người nhẹ nhàng hạ
xuống đất rồi tụ lại trong một ngõ nhỏ không có gì nổi bật, thu thập Goblin
glider, sau đó mỗi người cõng một thành viên đang hôn mê, bắt đầu thương lượng
hành động tiếp theo.
- Chưa cần biết thế nào, cứ tìm một nhà trọ nghỉ lại trước,
ngày mai chúng ta sẽ tìm tòa báo phát tin nhắn, vậy được không?
Trịnh Xá vừa quan sát xung quanh vừa nói với những người còn
lại.
Không riêng Trịnh Xá, những người khác cũng nhìn quanh đầy
vẻ tò mò. Nơi đây là Thượng Hải những năm ba mươi bốn mươi, cho dù bắt đầu từ
lúc này, Thượng Hải đã là một trong những thành phố lớn trên toàn thế giới, cho
dù đất nước đang chịu đủ mọi khuất nhục, thành phố này vẫn là thành phố lớn số
một số hai toàn châu Á, cho dù trong thành phố này tràn ngập tội ác...
Sau khi mọi người ra khỏi con ngõ, họ nhanh chóng thu hút sự
chú ý của rất nhiều người xung quanh. Thứ nhất là quần áo đang mặc khác xa với
người của thời đại này, sang không ra sang, hèn chẳng ra hèn, mọi người mặc mấy
bộ quần áo thường dụng đi lại trên đường, không nghi ngờ gì hoàn toàn cách biệt
với những người chung quanh, thậm chí còn có một số thiếu nữ dè dặt tránh né
họ. Thứ hai là trong nhóm này, vậy mà lại có mấy người đang hôn mê, cảnh tượng
như vậy dù nhìn thế nào cũng khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến những chuyện
bắt cóc, mưu sát, vì tiền hại mạng các loại.
- Quả nhiên là xã hội cũ, xem ra tình hình trị an ở đây rất
hỗn loạn...
Trình Khiếu vừa đi vừa nói. Mọi người nhìn lại theo hướng
hắn chỉ, trên đường không ngờ đang có mấy chục người đang cầm đao búa bao vây
một nhóm người khác. Trong nhóm người này mặc dù có người cầm súng lục nhưng
nhân số chênh lệch quá lớn, đã có hai người bị chém ngã xống đất, mấy người còn
lại thì đang hoảng hốt chạy trốn. Mà khiến người ta cảm thấy kỳ quái nhất là
cách đám chém giết này không xa lại có mấy người mặc trang phục cảnh sát đang
đứng hút thuốc, nhìn tình cảnh thật sự vừa khôi hài vừa đáng buồn.
- Cảnh này rất là quen mắt mà!
Trình Khiếu bỗng chỉ chỉ đám người đang đâm chém loạn xạ,
hưng phấn nói:
- Mặc dù rất tò mò xã hội đen luôn thích chém người lúc sáng
sớm hay sao? Có điều cảnh này thường xuyên xuất hiện trong phim kungfu, một đám
như vậy đâm chém nhau xong, một lão đại hô một tiếng, cảnh sát chạy tới dọn
dẹp, sau đó bộ dạng rất là biết lỗi rời đi, còn đám cảnh sát thì chỉ đứng đó
chịu đựng không dám kêu một tiếng... Cứ như vậy...
Tiếng Trình Khiếu nói rất lớn, hơn nữa bộ dạng chỉ chỉ trỏ
trỏ của hắn từ xa cũng nhìn thấy được. Đây đúng là một thành phố lớn, bên đường
có rất nhiều đèn đóm, động tác của Trình Khiếu thật sự quá rõ ràng, một số
người dân bình thường xung quanh đều yên lặng thối lui còn mấy viên cảnh sát
kia thì mặt nóng bừng bừng bước tới.
- Các ngươi đang làm cái gì? Mấy người này làm sao vậy?
Viên cảnh sát đi đầu mặc một bộ đồng phục xộc xệch, nhìn qua
giống như một tên kiêu binh, không, nhìn thế nào cũng giống một gã lưu manh,
lúc này hắn đang cầm dùi cui hằm hằm nhìn Trình Khiếu.
Trình Khiếu lại giống như phát ngốc, nghiêng ngó nhìn tên
cảnh sát, nhìn đến lúc tên cảnh sát nổi giận bừng bừng hắn mới đột nhiên mở
miệng hỏi Trịnh Xá cùng Sở Hiên ở phía sau:
- Giết tên khốn này được không?
Trịnh Xá còn chưa kịp trả lời, Sở Hiên vừa cúi đầu xem tài
liệu vừa nói:
- Giết đi, không sao cả. Mục đích của chúng ta lần này không
phải hoàn thành phim kinh dị, chỉ vẻn vẹn hoàn thành tình tiết kịch bản thôi,
chuyện của thế giới này không thể trói buộc chúng ta quá nhiều, chỉ cần không
ảnh hưởng tới kế hoạch của ta thì bất kỳ kẻ nào uy hiếp cũng một hơi giết sạch.
- À.
Trình Khiếu cười hắc hắc, đoạn vừa cười vừa nhìn mấy tên
cảnh sát lưu manh. Đám cảnh sát sớm đã nghe đến ngây ngốc, họ chưa từng thấy ai
kiêu ngạo như vậy, giữa đường giữa phố nói muốn giết người. Cho dù là các bang
phái lớn như Thanh Bang, Hồng Bang, muốn giết người cũng không tuyên bố quang
minh chính đại như vậy, ví dụ như lần này lão đại Thanh Bang bị người của phe
nào đó giết chết, bang chúng Thanh Bang ra đường trả thù cũng phải báo trước
một tiếng với họ, cả Trung Quốc có ai dám kiêu ngạo như vậy chứ?
- Vậy thì...
Trình Khiếu chợt tung người nhảy lên. Hắn vọt lên cao tới
hơn bốn mét, xoay người giống như một con chim lớn, đến khi hắn hạ xuống đất,
tên cảnh sát lưu manh cầm côn chỉ vào hắn đã bị đá văng đầu. Tiếp theo hắn lao
thẳng tới chỗ mấy tên còn lại đang sững sờ, mấy tên cảnh sát này kinh hoàng
thất thố, vội vàng kêu gọi mấy chục thành viên Thanh Bang ở phía xa.
Trình Khiếu cười hắc hắc đang định xông lên, bỗng tiếng
Trịnh Xá láo nháo ở phía sau vọng lên. Trong lòng hắn thầm hô hỏng bét, đang
tưởng Trịnh Xá sẽ ngăn cản hắn đánh tiếp, ai mà biết Trịnh Xá lại phun ra một
câu hoàn toàn khác.
- ...Trình Khiếu, không cần giết hết, lưu lại một tên sống.