Bảy ngày kết hôn ngắn ngủi: Mẹ yêu đừng trốn! - Chương 169 - 170
Chương 169
Ngày hôm sau, Đường Khiết Hân đến gặp Tử Khê, thấy bộ dạng
Tử Khê tiều tụy. Tuy rằng trong khoảng thời gian này, cô vì chuyện giải nghệ
của Tử Khê mà bận tối mắt tối mũi, may là có Lâu Tử Hoán hỗ trợ, tất cả coi như
thuận lợi. Thế nhưng cô đối với Tử Khê không phải không có nửa câu oán hận,
nhưng vừa nhìn thấy Tử Khê có bộ dạng này mọi tức giận cũng tiêu tan, cô thấy
tiếc cho chị ấy. So với bất kì ai, cô hiểu rõ là Nhạc Nhạc quan trọng thế nào
đối với Tử Khê, hiện tại Nhạc Nhạc bị như vậy, Tử Khê làm sao có khả năng
chuyên tâm đi đóng phim.
"Violet, chị về nghỉ ngơi một chút đi. Ngày hôm nay, để
em ở chỗ này chăm sóc Nhạc Nhạc cho." Sau khi cô giúp Nhạc Nhạc lau mặt và
toàn thân xong, Khiết Hân liền nói với Tử Khê.
Tử Khê lắc đầu: "Không cần, cảm ơn em, Khiết Hân."
Nhạc Nhạc nhìn cô: "A Tử, mẹ về nghỉ ngơi đi! Dì Khiết
Hân sẽ chăm sóc cho con mà."
"Nhạc Nhạc, không sao. A Tử thích ở bên cạnh con."
Cô căn bản không có khả năng rời khỏi Nhạc Nhạc nửa bước. Dù cho có về nhà, cô
cũng sẽ không ngủ được.
"Violet, lẽ nào chị lo em sao?"Đường Khiết Hân
không nỡ nhìn cô tiều tụy, nếu còn như vậy nữa Tử Khê sớm muộn sẽ suy sụp mất.
"Em sẽ chăm sóc tốt Nhạc Nhạc. Chị không phải đã giúp Nhạc Nhạc lau thân
thể rồi sao, tiếp theo em chỉ cần cho Nhạc Nhạc ăn cháo đúng không! Tin ở em,
em sẽ làm tốt, chị trở về nghỉ ngơi đi!"
"A Tử mẹ trở về đi! Ngày mai mẹ trở lại có được hay
không?" Nhạc Nhạc cũng rất lo lắng, nó không muốn thấy A Tử khổ cực như
vậy.
Tử Khê thấy được Nhạc Nhạc lo lắng cho cô. Trời ạ, cô vậy mà
khiến Nhạc Nhạc lo lắng cho cô, cô gật đầu: "Khiết Hân, chị sẽ đi về nhà
trước, có chuyện gì gọi điện thoại cho chị."
"Violet, chị có muốn gọi điện thoại cho Lâu thiếu tới
đón chị hay không?" Đường Khiết Hân nhìn bộ dạng của cô, để cô ấy một mình
về nhà như vậy, cô thực sự lo lắng.
Tử Khê lắc đầu. Hiện tại cô thầm nghĩ cách người đàn ông này
càng xa càng tốt. Cô gọi xe trở lại, cũng không muốn quay về khu nhà của Lâu Tử
Hoán cho nên trực tiếp để tài xế đi về căn phòng ở của cô, lấy điện thoại di
động ra, vừa mở lên thì An Dạ Vũ cũng gọi đến.
"A Tử, hiện tại con ở nơi nào?" Giọng của An Dạ Vũ
rất khẩn thiết. "Vì sao con không nhận điện thoại ta đã gọi rất nhiều
cuộc."
"Mẹ, con đang ở bệnh viện cho nên không có mở máy. Đồ
dùng hằng ngày và quần áo của cô đều do Lâu Tử Hoán cho Thạch Nam đem đến. Tuy
rằng điện thoại di động ở trong tay nhưng cô cũng không cần mở máy.
"Vậy, vậy Nhạc Nhạc có tốt lên nhiều chưa?" Nghe
thấy con gái ở bệnh viện, An Dạ Vũ chột dạ. Bà đã không có can đảm và dũng khí
đến bệnh viện gặp con.
"Umh! Mẹ, mẹ tìm con có việc gì sao? Hiện tại con đang
trở về nhà ở cũ của con. Mẹ có muốn đến không?" Tử Khê nhận ra mẹ có
chuyện muốn nói với cô nên cô mở miệng trước.
"Được, ta đi tìm con." An Dạ Vũ nghe xong liền vội
vàng nói.
Tử Khê đi tắm rửa, thay đồ ở nhà. Lần trước sau khi sửa chữa
không có trở về ở, may là Tử Khê vẫn để lại một ít quần áo ở chỗ này. Cô tắm
xong, đi ra thì chuông cửa cũng vang lên. Tử Khê đi mở cửa quả nhiên là An Dạ
Vũ.
Sắc mặt An Dạ Vũ không tốt lắm. Tử Khê nhìn bà đi về phía cô,
cả người đều phát run. Tử Khê kéo bà ngồi xuống: "Mẹ, xảy ra chuyện
gì?"
Chân tay An Dạ Vũ luống cuống ngồi xuống: "A Tử, sao
con lại trở về, không cần chăm sóc Nhạc Nhạc sao?"
"Khiết Hân muốn chăm sóc Nhạc Nhạc." Cô biết mẹ
hẳn là không nhận ra Khiết Hân, lập tức liền nói thêm « là người đại diện của
con », cô rót chén nước cho mẹ, "Ở đây cái gì cũng không có, chỉ có nước
lọc."
An Dạ Vũ nắm chén nước mà vẫn còn run, thấy con gái đứng
nhìn mình, lập tức nói "Con ngồi, ngồi đi. A Tử ta có lời muốn nói với
con."
Tử Khê ngồi vào bên cạnh mẹ,hiếu kỳ rốt cuộc là chuyện gì
sẽ làm mẹ khẩn trương như thế, im lặng chờ bà nói.
"A Tử có chuyện này ta lừa con." An Dạ Vũ cố gắng
nhìn vào mắt con. Mắt nó rõ ràng trong suốt, thực sự bà không có dũng khí tiếp
tục đối diện, "Thực ra con và Lâu Tử Hoán cũng không phải anh em
ruột."
Sắc mặt Tử khê thay đổi. Toàn bộ tinh thần đều cứng ngắc. Cô
nghi hoặc hình như mình nghe lầm: "Mẹ, mẹ nói cái gì?"
"Ta lừa con, lừa con." An Dạ Vũ cúi thấp đầu.
"A Tử, ta không có biện pháp, ngay lúc đó ta phải nghe Hắc Diệu Tư nói, ta
thực sự không có cách nào."
Tử Khê đã không nghe được cái khác. Đầu óc của cô choáng
váng, ngón tay đã hơi run. "Thế nhưng, mẹ, năm đó, năm đó không phải xét
nghiệm ADN của con và bác Lâu đã chứng minh quan hệ cha con giữa con và ông ấy
sao."
"Cái đó là giả, chính là giả!"An Dạ Vũ khóc cầm
lấy ta Tử Khê. "Ta cũng thật không ngờ sẽ có cái báo cáo giám định máu mủ
kia. Diệu Tư chỉ nói là ta phải đảm bảo con là con gái của Ngọc Đường thì được
rồi, mãi cho đến lúc Ngọc Đường lấy ra báo cáo nói con và ông ấy là cha con, ta
mới tỉnh ngộ a! Cái báo cáo kia là của Nhược Hi và Ngọc Đường. Rõ ràng Diệu Tư
động tay vào trong quá trình giám định biến thành con và Ngọc Đường là cha
con."
Tử Khê rút tay về. Cô thấy thật buồn cười, thực sự nên cười.
Vậy đây căn bản là một trò cười, năm năm trước cô bởi vì bản báo cáo này phải
đi xa tha hương, thế mà hiện tại lại nói cho cô biết bản báo cáo này là giả.
"Mẹ, mẹ hẳn là biết, ngay lúc đó con yêu Lâu Tử Hoán thế nào. Khi Hắc Diệu
Tư cầm bản báo cáo này uy hiếp con, chắc mẹ biết con có bao nhiêu thống khổ.
Khi Hắc Diệu Tư nói cho con biết kết quả Nhạc Nhạc là con gái của con và Lâu Tử
Hoán thì con thực sự muốn đi tự tử. Mẹ chứng kiến hết, mẹ biết, chính mắt mẹ
thấy hắn bức con như vậy, tận mắt chứng kiến con thống khổ như thế nhưng mẹ lại
liên hợp với hắn bức con."
"Xin lỗi A Tử, xin lỗi." An Dạ Vũ cũng biết mình
làm sai nhiều chuyện. Mấy năm nay, cuộc sống hàng ngày của bà không bình an,
nghĩ đến bà bức hại con gái, khiến cô nhiều năm chịu khổ như vậy, hàng đêm bà
đều ngủ không hề yên giấc.
"Làm sao mẹ có thể đối xử với cong ái mẹ như thế."
Tử Khê chỉ cảm thấy tim như tan vỡ. Chuyện năm đó thực đã khiến cô đau đớn cực
điểm, mà hiện tại cô lại phải đau thêm một lần nữa.
"Xin lỗi A Tử, ta không thể không nghe Diệu Tư, ta
không thể." An Dạ Vũ khóc ròng. Bà không biết làm sao để đền bù cho cô,
ngoại trừ xin lỗi căn bản bà không biết nói cái gì.
"Vậy mẹ nói cho con biết cha ruột của con là ai?"
Tử Khê cố gắng hỏi." Từ khi con bắt đầu hiểu chuyện con cũng không từng
hỏi mẹ cha con là ai, bởi vì con biết dù cho con có hỏi mẹ, mẹ cũng sẽ không
nói cho con biết. Hiện tại con hỏi mẹ một lần cha ruột của con là ai, chẳng lẽ
là Hắc Diệu Tư?"
"Không phải, không phải!" An Dạ Vũ vội vàng phủ
nhận "Thực sự con và hắn một chút quan hệ cũng không có."
Tử Khê thở phào nhẹ nhõm, nếu như cha của cô là Hắc Diệu Tư.
Hiện tại cô tình nguyện sẽ chết cho xong. Những việc Hắc Diệu Tư đã làm với cô
đã thật sâu khắc vào trong lòng cô, cô tuyệt đối không thể chịu đựng mình cùng
cái đàn ông đáng sợ kia có quan hệ dù chỉ là một ít.
"Vậy cha con là ai, nói cho biết cha con là
ai?"
"Ta không biết, ta không biết, A Tử. Con đừng hỏi, ta
thực sự không biết. Bà không thể nói bí mật này, tuyệt không thể để Tử Khê
biết, nếu cô biết cô càng đau đớn thêm.
Tử Khê buông bà ra cũng không nói nữa. Thật là bi ai, cô tin
tưởng bà thật là không biết. Cô càng có thể tưởng tượng cuộc sống cá nhân của
bà năm đó có bao nhiêu phóng túng.
"A Tử, mẹ xin lỗi con, xin lỗi."An Dạ Vũ quỳ gối
xuống trước mặt con gái bồi tội. "Hiện tại con đã biết chân tướng rồi, con
có thể đường đường chính chính nói cho Nhạc Nhạc con và Lâu Tử Hoán không phải
anh em ruột, nói nó là một đứa trẻ bình thường.
"Nói cho Nhạc Nhạc!" Trong đầu Tử Khê hiện lên một
suy nghĩ, lúc Nhạc Nhạc tỉnh lại thì Lâu Tử Hoán đã từng nói như vậy, nói họ
không phải anh em ruột thậm chí còn có thể xét nghiệm ADN. Hắn không phải nói
sạo Nhạc Nhạc, mà là hắn đã biết chân tướng này. Ý nghĩ trong đầu như một tia
sét đánh vào thần trí cô, cô hỏi: "Mẹ, con hỏi lại mẹ có phải Lâu Tử Hoán
đã sớm biết con và hắn không phải anh em đúng không?"
An Dạ Vũ cũng cứng ngắc. Bà nhớ lại ánh mắt cảnh cáo của Lâu
Tử Hoán. Bà hiểu rõ thủ đoạn của nhà họ Lâu rồi, nếu như hắn biết bà đem chân
tướng nói cho Tử Khê, khẳng định hắn sẽ không bỏ qua mình. Bà trở nên hoảng
loạn, càng nghĩ càng hoảng.
Nhìn phản ứng của mẹ. Tử Khê chỉ biết mình không đoán sai.
Hiện thực thật đáng sợ, so với chuyện cô và Lâu Tử Hoán là anh em ruột còn muốn
đáng sợ hơn. Lâu Tử Hoán cư nhiên lừa cô, hắn gông xiềng vây khốn cô, nhìn cô
thống khổ nhìn cô giãy dụa, thực sự thật đáng sợ!
"A Tử, ta cũng không biết Lâu Tử Hoán làm sao mà biết
được. Hắn đột nhiên đem báo cáo giám định đặt ở trước mặt ta. Lúc đó cũng có
Lâu Nhược Hi, hắn hỏi chúng ta chuyện gì xảy ra." An Dạ Vũ nhìn nữ nhi có
bộ dạng này thì biết là toàn bộ bà làm sai rồi. "Sau khi ta xem báo cáo
xong liền choáng váng, hắn nói hắn đã tra rõ ràng rồi, hắn bức ta, lần lượt bức
ta."
Tử Khê đã không nghe được bất cứ gì nữa. Cô nhớ tới thay đổi
ở Lâu Tử Hoán. Hắn thay đổi từ sau khi họ đi Bắc Kinh. Bắt đầu từ lúc hắn biết
Nhạc Nhạc là con gái hắn, hắn liền hoài nghi. Với thực lực của hắn từ lúc hoài
nghi cho đến khi biết chân tướng thì chỉ cần vài ngày. Hắn đã biết chân tướng,
mà lại đem cô đùa bỡn trong tay hắn. Dù cho không thèm để ý đến cô, lẽ nào cũng
không quan tâm Nhạc Nhạc sao. Nếu như Nhạc Nhạc đã biết chuyện họ là anh em
ruột là hiểu lầm thì nó đã không bỏ chạy và cũng không xảy ra tai nạn và nó
cũng không mất đi chân.
Đàn ông thật đáng sợ, hắn không có trái tim sao. Hắn thực sự
là một ác ma sao, thấy bọn họ thống khổ như thế hắn thực sự thờ ơ sao.
"Mẹ về đi được không. Tạm thời không cần quay lại đây
tìm con, con không muốn nhìn thấy mẹ nữa." Người đàn bà trước mắt này là
mẹ của cô, nhưng hết lần này đến lần khác đem cô đẩy vào địa ngục, cô đã không
còn khí lực nữa.
"A Tử, A Tử, xin lỗi, xin lỗi!"A Tử không cần, nó
không cần người mẹ này rồi!An Dạ Vũ sợ hãi vạn phần. "An Tử van cầu con
không nên đối với con như vậy, mẹ xin lỗi con!"
"Mẹ đi đi! Coi như con cầu xin mẹ, vì con để cho con
yên tĩnh một lát." Tử Khê nói xong, đẩy bà ta ra, đi vào trong phòng khóa
cửa lại.
Chương 170
Tử Khê cuộn mình đờ ra trên giường. Mẹ cô vẫn tiếp tục gõ
cửa phòng của cô, gõ mệt rồi thấy cô không có đáp lại rốt cục được một lúc cũng
rời đi.
Điện thoại di động reo liên tục, cô cũng không có ý muốn
tiếp, cho đến khi trời tối đen, nước mắt của cô cũng chảy khô, chuông cửa liên
tục vang lên. Cô cực kì mệt mỏi đi mở cửa. Lâu Tử Hoán nóng ruột đứng ở cửa:
"Chuyện gì vậy, nếu phải đi về nghỉ ngơi vì sao không trở về chỗ anh, em
đang ngủ sao, thế nào không ra mở cửa. Mắt của em sao vậy, giống như vừa khóc
xong."
Tiếng nói của hắn liên tục đổ dồn đến. Cô lẳng lặng đi về
phòng không liếc nhìn hắn lấy một cái.
Lâu Tử Hoán cảm thấy không thích hợp, đi theo sau cô:
"Rốt cuộc em làm sao vậy!"
Lâu Tử Hoán ngồi ở trên sô pha.Toàn bộ tinh thần của cô
giống như đã chết, cô nói không nên lời.
Lâu Tử Hoán nóng nảy nâng mặt cô lên: "An Tử Khê, rốt
cuộc em làm sao vậy!"
Hai mắt Tử Khê mở to nhìn hắn, cô muốn nhìn cho rõ cái người
đàn ông này có phải vẫn còn một chút lương tâm không, "Lâu Tử Hoán, em hỏi
anh, khi anh nhìn Nhạc Nhạc mất chân nằm ở đó, anh có cảm giác gì?"
Lâu Tử Hoán cứng ngắc, hắn là người thông minh, từ biểu tình
của Tử Khê là có thể đoán được cái gì, "Đều đã biết rồi à, ai nói với em
cái gì sao, chính Lâu Nhược Hi nói sao?"
Tử Khê nở nụ cười, người đàn ông này thật là đáng sợ. Ngay
cả hắn chạm vào cô một chút cô đều không thể chịu đựng được nữa, thậm chí cô
không muốn tồn tại cùng với hắn dưới một dưới bầu trời. "Nhạc Nhạc là con
gái ruột của anh, khi nó không còn chân nằm đó thì anh một chút cảm giác cũng
không có sao?"
Lúc này, Lâu Tử Hoán mới luống cuống muốn hoảng, không biết
đó là gì nhưng hắn bắt mình tỉnh táo lại: "An Tử Khê, anh cũng không hy
vọng phát sinh chuyện như vậy, em cho là Nhạc Nhạc biến thành như vậy lòng anh
yên ổn được sao, anh cũng rất đau lòng."
"Anh đau lòng, anh sẽ đau lòng!"Tử Khê chỉ cảm
thấy đây là điều đáng buồn cười nhất trên đời này. "Nếu anh đau lòng như
anh nói. Tại sao khi anh biết em và anh không phải anh em ruột lại không nói
cho em biết. Anh biết rõ em rất để ý chuyện này. Điều em để ý không phải em với
anh ra sao mà là thân phận Nhạc Nhạc. Em vẫn cho rằng Nhạc Nhạc là con chúng ta
sinh ra, anh biết cái hiện thực này với em mà nói có bao nhiêu thống khổ không.
Anh biết cái hiện thực này đối với Nhạc Nhạc mà nói có ý nghĩa gì không. Cho dù
anh không quan tâm em, lẽ nào anh cũng không quan tâm Nhạc Nhạc
sao."
Lâu Tử Hoán cũng buông lỏng cô ra. Lúc đó hắn không nói cho
cô biết là muốn nghiêm phạt cô, sâu hơn nữa là hắn muốn khống chế cô, muốn cô
chịu thống khổ hơn nữa, muốn rằng buộc cô không rời đi. Thế nhưng mỗi một chỉ
trích của cô lại như khắc vào trong tim tạo thành vết thương lớn. Lúc đó là hắn
ích kỷ, hắn cho rằng Nhạc Nhạc không biết quan hệ này thì sẽ không sao, hắn tự
cho là mình đúng, rằng mọi chuyện đều nằm trong kiểm soát của hắn, lại quên mất
chuyện được che giấu sớm muộn gì Nhạc Nhạc cũng sẽ biết, nếu biết sẽ chịu
thương tổn rất lớn.
"Anh thực sự thật đáng sợ, rất máu lạnh." Tử Khê
thật vất vả mới ngăn nước mắt rơi xuống. Cô lắc đầu, tiếp tục chỉ trích:
"Làm sao anh có thể đối với Nhạc Nhạc như thế! Nhạc Nhạc là con của anh,
nhưng anh lại khiến nó chịu đựng chuyện như vậy, còn hại nó mất đi chân. Nó
thích anh như vậy, anh có biết hay không, chính miệng nó nói với em trên đời
này ngoại trừ em, người nó thích nhất là anh bởi vì anh là thật lòng thương yêu
nó, nó thích anh một cách ngây thơ, nó nhìn lầm anh rồi, nhìn lầm
rồi."
Thân thể Lâu Tử Hoán cứng ngắc nhìn cô. Đúng là Nhạc Nhạc
thích hắn, Nhạc Nhạc rất thích hắn, tin tưởng hắn, sùng bái hắn, nó là bảo bối
của hắn. Vậy mà hắn lại hại nó thành bộ dạng hiện tại này, hắn muốn cãi cho
mình, lại buồn cười chính là hắn tìm không được lý do. An Tử Khê nói rất đúng
Nhạc Nhạc nhìn lầm rồi, hắn không xứng làm cha của Nhạc Nhạc.
"Lâu Tử Hoán, anh biết không, mặc kệ trước đây anh đối
xử với em như thế nào, em cũng chưa từng hận anh, oán anh. Nhưng hiện tại, em
hận anh, em thật sự rất hận anh, vĩnh viễn em sẽ không tha thứ cho anh, vĩnh
viễn cũng không." Tử Khê lau đi nước mắt, ánh mắt tràn đầy ý hận. Cô muốn
hắn biến mất vĩnh viễn không xuất hiện trước mắt cô.
Cô hận hắn, cô hận hắn! Đúng vậy cô nên hận hắn. Ngay cả
chính hắn cũng không cách nào tha thứ cho mình. Muốn giải thích gì đó, có lẽ là
xin lỗi đi, thế nhưng tất cả cũng không cần thiết cũng không cần làm, An Tử Khê
hận hắn đúng là cái mà hắn đáng phải chịu.
Tử Khê từ trong nhà đi ra, cô cố sức lau đi nước mắt. Cô
muốn đi gặp Nhạc Nhạc, muốn nhìn thấy Nhạc Nhạc, chỉ có thấy Nhạc Nhạc cô mới
có thể lấy lại bình tĩnh.
Sau một lúc, một chiếc xe dừng lại trước mặt. Cửa kính hạ
xuống là Hắc Diệu Tư.
Tử Khê thấy Hắc Diệu Tư càng cảm thấy đau đớn. Cô thầm nghĩ
bỏ qua không thèm liếc mắt tiếp tục đi về phía trước.
"An Tử Khê, tôi có lời muốn nói, lên xe đi." Hắc
Diệu Tư ra lệnh, tài xế chầm chậm lái xe đi theo sau cô. "Chí
Cương"
Tử Khê dừng lại. Năm đó, Hắc Diệu Tư là chủ mưu, hiện tại
sau khi biết chân tướng cô đối với hắn càng hận, thế nhưng hắn nói đến Chí
Cương. Cô ngừng lại, cô ít nhiều cũng có chút hiểu người đàn ông này. Nếu như
không lên xe, hắn sẽ vẫn cùng cô đi đến bệnh viện, không thể để Nhạc Nhạc nhìn
thấy hắn, bất đắc dĩ đành lên xe.
"Hắc đại thiếu, ông có cái gì cứ nói thẳng đi!" Tử
Khê vừa lên xe, lạnh lùng nói.
Hắc Diệu Tư giật mình. Hắn nhận được điện thoại của Lâu
Nhược Hi, Lâu Nhược Hi vẫn có số điện thoại của hắn từ lần đó, thế nhưng nhiều
năm qua như vậy bọn họ chưa từng liên hệ. Lúc này đây cô ta gọi điện thoại cho
hắn, hắn ngạc nhiên tiếp điện.
"Hắc thiếu, ông còn cảm thấy hứng thú với An Tử Khê
không?" Lâu Nhược Hi thảo luận trên điện thoại.
Hắc Diệu Tư chau mày. Hắn cũng không muốn trả lời Lâu Nhược
Hi vấn đề như vậy. "Lâu tiểu thư muốn nói cái gì cứ nói, năm đó, cô giúp
tôi một lần, có chuyện gì Hắc mỗ có thể đến giúp cô, nhất định sẽ làm
được."
Lâu Nhược Hi cười nhạt. Năm đó dù mục đích của họ là khác
nhau nhưng cũng có thể hỗ trợ. "Hắc thiếu, chuyện ông đã từng làm, tôi kêu
mẹ kế đi tìm An Tử Khê rồi, tin là không lâu sau An Tử Khê sẽ biết năm đó xảy
ra chuyện gì.
Không biết vì sao Hắc Diệu Tư một chút cũng không bất ngờ về
chuyện hôm nay. Có lẽ hắn biết ngày này nhất định sẽ đến, trừ phi An Tử Khê
vĩnh viễn không xuất hiện. "An Tử Khê hận tôi tận xương, tôi cũng không
cho rằng cô ta sẽ quay lại trong lòng tôi."
"Cô ta đúng là hận ông tận xương, thế nhưng đối với
tình cảm của em trai ông hẳn là Hắc thiếu cũng biết." Lâu Nhược Hi cười
nói. "Tôi tin tưởng đây là một cơ hội tuyệt hảo cho em trai thân yêu của
ông, là ước mơ mà hắn đã mong nhiều năm."
Hắc Diệu Tư không thể không tán thưởng Lâu Nhược Hi. Cô ta
vậy mà nhìn thấu tâm tư của hắn. "Vậy là tôi nên cảm tạ nhắc nhở của cô
rồi. Xem ra trong khoảng thời gian này, đối với những chuyện đã xảy ra cô biết
rất rõ, cô thật là lợi hại."
"Tốt, vậy làm mọi chuyện cho đến cùng đi."Lâu
Nhược Hi nói xong, cúp điện thoại.
Vì vậy hắn mới xuất hiện ở đây.
"Sắc mặt của cô không tốt lắm, muốn đi đâu?" Hắc
Diệu Tư nhìn cô hỏi.
Hiện tại suy nghĩ của Tử Khê rất hỗn loạn. Cô không có kiên
trì lại cùng hắn nói chuyện. "Hắc thiếu có gì cứ nói thẳng."
"An Tử Khê, cô có hiếu kỳ vì sao năm đó tôi lại đáp ứng
Chí Cương buông tha cô không?" Hắc Diệu Tư nhìn thấy cô uể oải, viền mắt
sưng đỏ, hai mắt vô thần cũng liền đi thẳng vào vấn đề chính.
"Chuyện của ông, không có hứng thú biết."Tử Khê
lạnh lùng nói.
"Bởi vì năm đó thụ thương không chỉ có một người."
Hắc Diệu Tư nói ra đáp án
Tử Khê ngẩn ra. Năm đó, hắn muốn đi sân bay bắt cô trở về mà
Hắc Chí Cương đuổi theo ở phía sau hắn. Nếu như thụ thương không có mình hắn,
vậy như hắn nói Hắc Chí Cương chẳng phải cũng thụ thương.
"Năm đó, tôi gặp tai nạn tại cầu vượt. Tôi bị kẹt trong
xe không thể cử động. Chí Cương chạy đến cứu tôi, thế nhưng lúc đó xe tôi bị rò
rỉ xăng lúc nào cũng có thể nổ. Cảnh sát chỉ có thể sơ tán người đi đường. Chân
tôi lại bị kẹt dưới bánh lái không di chuyển được. Chí Cương quyết tâm kéo tôi
ra. Vừa đi ra chưa được mấy bước, xe liền nổ. Chí Cương đem tôi che ở bên dưới.
Chân tôi thì mất mà lưng của Chí Cương thì bỏng gần như toàn bộ, nguy hiểm đến
sinh mệnh." Hôm nay nhớ lại tình cảnh lúc đó, lòng Hắc Diệu Tư vẩn còn âm
ỉ đau, một người như hắn vậy mất đi chân là cỡ nào thống khổ, cả đời cũng không
siêu thoát.
Tâm Tử Khê cũng siết lại, cô chưa bao giờ biết Chí Cương
từng chịu thương tổn quá lớn như vậy. Chí Cương cũng không nói gì, hắn chưa
từng nói qua hắn là vì giúp cô mới có thể bị như vậy, nếu như không phải cô cầu
hắn giúp cô, hắn sẽ không chịu thương tổn như vậy. Hắn đương nhiên sẽ không nói
bởi vì hắn đúng là một thằng ngốc.
Hắc Diệu Tư cười khổ, "Để thuyết phục tôi, khi chúng
tôi cùng được đưa vào bệnh viện, cùng sắp được đẩy vào phòng giải phẫu, nó dùng
toàn bộ khí lực còn lại cầu tôi, cầu tôi buông tha cô, nó nói chỉ cần tôi buông
tha cô, sau này nó sẽ đi theo bên cạnh tôi, làm trợ thủ đắc lực của tôi, tất cả
đều nghe tôi, cả đời bán mạng cho tôi. Tôi tự nhận là một người có ý chí sắt
đá nhưng khi đó tôi kinh ngạc vì tôi đã đánh giá thấp tình cảm mà nó dành cho
cô, tình cảm của tôi so với nó thật sự là bé nhỏ không đáng kể. Rõ ràng tôi nói
muốn lấy cô thì nó đã bị thương tổn đến nhường nào, nó chảy nước mắt, chịu đựng
thân thể đau đớn mà hết lần này đến lần khác cầu xin tôi, và tôi đã đáp
ứn."
Tử Khê cũng kinh ngạc. Cô không phải không biết tình cảm Chí
Cương đối với mình, từ khi bắt đầu cao trung (*trung học cấp 3) hắn đã theo
đuổi cô, cô thật xin lỗi hắn, cô có cảm kích nhưng chưa từng có nhìn thẳng vào
tình cảm của hắn, có lẽ cô quá xấu xa, quá vô tình rồi.
"Vì sao lần trước ông không nói cho tôi biết, hiện tại
lại nói cho tôi biết?" Tử Khê giọng khàn khàn, thấp giọng hỏi.
« Bởi vì Chí Cương sẽ không vui vẻ khi tôi đem chuyện này
nói cho cô biết, thế nhưng nhìn trong khoảng thời gian này nó quan tâm tới cô như
thế, thằng ngốc này yêu một người thì sẽ chấp nhất cả đời. Làm anh trai nó, tôi
muốn giúp nó một lần, bởi vì lúc trước không có khả năng cô sẽ tiếp nhận Chí
Cương, thế nhưng hiện tại Chí Cương sẽ có cơ hội. » Hắc Diệu Tư nói.