Bảy ngày kết hôn ngắn ngủi: Mẹ yêu đừng trốn! - Chương 107 - 108

Chương 107: Mẹ cô ở Dạ Đô

Ngày hôm sau, Tử Khê tỉnh lại. Cơ thể nhỏ bé của Nhạc Nhạc
ghé vào bên người Lâu Tử Hoán, chu cái miệng nhỏ ra, nước dãi còn dính lại trên
áo ngủ của hắn. Tử Khê bật cười, Lâu Tử Hoán cũng tỉnh dậy, thấy trước ngực
mình ướt đẫm một bãi nước bọt, liền nhăn mặt. Lại thấy An Tử Khê vui vẻ cười hả
hê, thật muốn đi đến, ngăn cái miệng nhỏ nhắn của cô lại, giày vò một
phen.

Tử Khê cực kỳ trân trọng thời khắc trước mắt này, Nhạc Nhạc
và Lâu Tử Hoán đều là những người mà cô yêu thương nhất, bọn họ đều đang ở bên
cạnh cô, ấm áp đến như vậy, làm cô xúc động muốn khóc.

Nhạc Nhạc cũng tỉnh lại, đầu óc con bé vẫn còn lơ mơ, cả
người nằm trong ngực Lâu Tử Hoán cũng thực mê muội nói: "A Tử, chú người
xấu tại sao lại ngủ cùng giường với chúng ta?"

Tử Khê nở nụ cười, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của con bé:
"Chú người xấu tự mò vào đây, nếu không thì con đuổi chú ấy xuống dưới
đi?"

Lâu Tử Hoán nghiến răng dương mắt nhìn cô, lại hùng hổ nói
với Nhạc Nhạc: "Tiểu quỷ, cháu nhìn rõ xem, đây là giường của chú. Đêm qua
là cháu dựa vào người chú, còn chảy cả nước dãi lên người chú, cháu còn nói mà
không biết xấu hổ."

Nhạc Nhạc cũng thấy được trước ngực Lâu Tử Hoán dính ướt một
mảng, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi đỏ lên, lớn tiếng nói: "Đâu phải, chú
người xấu, cháu là con gái, chú làm sao lại được phép ôm cháu ngủ, mặt chú mới
thật là xấu hổ."

Tử Khê không thể nhịn được cười, bọn họ một là đứa trẻ lớn,
một là đứa trẻ nhỏ, có bọn họ ở bên, thật là tốt.

Lâu Ngọc Đường cũng dần dần hồi phục, thậm chí đã có thể
xuống giường. Lâu Nhược Hi trong khoảng thời gian này đặc biệt yên lặng, bình
thường cũng không đả động nhiều, nhưng không thấy cô ta có hành động gì, khiến
Tử Khê cho rằng ngày đó cô cùng cô ta nói chuyện chẳng qua chỉ là ảo giác. Lâu
Tử Hoán cũng bắt đầu bước vào giai đoạn bận rộn, công ty đã đi qua thời kỳ nguy
hiểm, Lâu Tử Hoán lấy sự cương quyết cùng bản lĩnh của mình khiến cho hội đồng
quản trị rất tin tưởng vào hắn, giá cổ phiếu của Lâu thị tăng trở lại. Sự tươi
cười trên mặt hắn nhiều hơn, cuối tuần còn mang cô cùng Nhạc Nhạc ra ngoài chơi
đùa. Lâu Ngọc Đường nhắc đến chuyện để cho bọn họ kết hôn lại, Lâu Tử Hoán
không có đáp lại, Tử Khê cũng không nói thêm nữa.

Thực ra thì có gả cho hắn hay không, thực sự đều không quan
trọng như vậy, chỉ cần hiện tại vui vẻ là tốt rồi. An Dạ Vũ thì ngược lại, đối
với việc cô cùng Lâu Tử Hoán ở cùng một chỗ luôn có thái độ rất kì quái, không
hề phản đối, thế nhưng cũng chẳng có gì là vui vẻ.

Cuối tuần, Lâu Tử Hoán hẹn hai mẹ con đi ăn buffet, khi cô
cùng Nhạc Nhạc đi ra khỏi nhà, Lâu Nhược Hi ngồi ở trong phòng khách nhìn hai
người, còn tiễn cả hai đi ra ngoài. Nhìn đến nụ cười hồn nhiên của Lâu Nhược Hi
sẽ làm cho người ta không có bất kỳ nghi ngờ nào.

Cô ta thay xong quần áo, để bác Trương lái xe chở mình đến bệnh
viện.

Khi cô ta tới trước phòng bệnh của ba, thì ba đã ngủ rồi. Cô
ta lặng lẽ ngồi xuống phía trước giường, thản nhiên cười nhẹ, sau đó nhẹ nhàng
đánh thức ba mình: "Ba, ba, người tỉnh lại đi."

Lâu Ngọc Đường tỉnh lại, Nhược Hi đang ngồi ở phía trước
giường của hắn, mỉm cười giống như một đứa bé con. Hắn ngồi dậy: " Nhược
Hi, đã muộn thế rồi, con sao lại đến đây vậy?"

" Ba, có một vài thứ con muốn cho ba thấy, ba tạm thời
xuất viện được không?" Lâu Nhược Hi nói, rồi đưa tay lật chăn của ông ra,
"Xem xong, con lại đưa ba về."

Lâu Ngọc Đường cảnh giác nhìn con gái, ông ta vẫn nhớ không
có quên, đứa con gái trước mặt đây là đứa con gái trong trí nhớ của mình.
" Nhược Hi, xảy ra chuyện gì, con muốn cho ba xem cái gì?"

" Bác Trương, bác vào đây!" Lâu Nhược Hi cũng
không trả lời ông ta, gọi bác Trương đi vào, "Ba, nếu ba còn muốn đứa con
gái này, nếu còn muốn con tha thứ, thì hãy nghe lời con, để bác Trương thay
quần áo cho ba đi."

Lâu Ngọc Đường từ đầu đến cuối không cách nào vững tâm được
với con gái, đành phải ngồi dậy để bác Trương thay quần áo cho.

Lâu Nhược Hi đi ra khỏi phòng bệnh, liền gọi điện thoại cho
An Tử Khê. Một lúc lâu sau, điện thoại mới kết nối được. An Tử Khê lạnh lùng
hỏi: "Lâu Nhược Hi, cô gọi điện thoại cho tôi làm gì?"

"An Tử Khê, cô có hứng thú đến xem trò vui của tôi
chứ?" Lâu Nhược Hi hỏi.

Tử Khê nắm chặt điện thoại di động, đưa mắt nhìn thấy được
Nhạc Nhạc đang chơi đùa cùng Lâu Tử Hoán, liền đứng lên đi ra khỏi nhà hàng tìm
một nơi vắng vẻ, nhanh chóng cự tuyệt: "Không có hứng thú."

"Có liên quan đến cô a!" Lâu Nhược Hi dường như
muốn ép cô, "Cô khẳng định là mình không tới sao? Tôi thậm chí không ngại
cô bảo anh trai cùng đến, như vậy càng thêm thú vi! An Tử Khê, nếu như cô thực
sự không đến, có chuyện gì xảy ra, tôi thật không dám bảo đảm."

" Lâu Nhược Hi, cô cho rằng lừa được tôi sao?" Tử
Khê mặc dù hoảng sợ nói loạn, nhưng giọng nói chính là vẫn rất bình tĩnh,
"Mẹ tôi là ai, cô có thể làm được gì bà chứ? Tôi phải dập máy, xin đừng
gọi điện thoại cho tôi nữa."

"Ngay bây giờ ở Dạ Đô, phòng số 502, cô có muốn đến hay
không thì tùy." Nói xong, Lâu Nhược Hi tắt điện thoại.

Tử Khê gắt gao nắm điện thoại, Dạ Đô là nơi nào, cô không
phải là không biết. Năm đó, mẹ cô làm ở Dạ Đô, lúc ở đây bà đã quen biết với
Hắc Diệu Tư, cũng ở nơi đây bà mới có cơ hội được gả cho Lâu Ngọc Đường.

Cô bần thần quay trở lại ghế ngồi, Lâu Tử Hoán nhìn ra sự
bất thường của cô, hỏi: "Ai gọi điện thoại cho em vậy?"

"A, là một người bạn lâu rồi không gặp mặt." Cô
gượng cười, cúi đầu xuống coi như không có chuyện gì.

Lâu Tử Hoán lập tức căng thẳng, sắc mặt của cô một chút cũng
không giống như vừa nhận được điện thoại của người bạn cũ. An Tử Khê, kĩ thuật
nói dối của em càng ngày càng kém.

" Lâu Tử Hoán, em có một người bạn vừa mới đến thành
phố A, cô ấy chỉ ở lại đây hai ngày. Bây giờ muốn gặp lại nhau. Anh mang Nhạc
Nhạc về nhà đi! Em đi gặp bạn em trước đã." Nói xong, không đợi Lâu Tử
Hoán trả lời, cô đã cầm lấy túi muốn đi.

Lâu Tử Hoán kéo cô lại: "Em vội gì chứ? Bạn bè nào, là
nam hay là nữ?"

Tử Khê ngay cả nhìn cũng không dám nhìn hắn một cái, chỉ
nói: "Là nữ, cùng học đại học với em." Cô hôn Nhạc Nhạc, " Nhạc
Nhạc, mẹ đi trước, con phải biết vâng lời chú, biết không?"

Nhạc Nhạc ngẩn ngơ nhìn lại cô: " A Tử, mẹ không phải
nói là ba người chúng ta cùng nhau ăn cơm sao? Mẹ vì sao lại phải đi
trước?"

"Xin lỗi, Nhạc Nhạc, hôm khác chúng ta sẽ lại đi
ăn." Cô chờ không kịp nữa, hôn lại Nhạc Nhạc một cái, liền bước nhanh đi
ra ngoài.

Lâu Tử Hoán lập tức đuổi theo, kéo An Tử Khê đang đứng vẫy
xe lại: " An Tử Khê, rốt cuộc là em có chuyện gì? Vừa rồi là ai gọi điện
thoại cho em, có phải là Lâu Nhược Hi không?"

Lúc này, một chiếc xe trống chạy đến, An Tử Khê gọi xe lại.
Sau đó xoay người đối diện với hắn nói: "Không phải là em đã nói rồi sao?
Là bạn cùng học đại học, Lâu Tử Hoán, Nhạc Nhạc đang ở bên trong, anh mau quay
vào đi, Nhạc Nhạc sẽ sợ đấy."

Lâu Tử Hoán hoài nghi nhìn cô, cô đã chui vào trong xe rồi,
chiếc xe vội vã lao đi. Hắn lôi điện thoại ra: "Thạch Nam, đã xảy ra
chuyện gì?"

Thạch Nam trả lời: "Nửa tiếng tước, tiểu thư cho bác
Trương lái xe đến bệnh viện, đón chủ tịch Lâu, trực tiếp cùng đi đến Dạ
Đô."

Lâu Tử Hoán biến sắc: "Tại sao anh không nói sớm cho
tôi biết!"

Thạch Nam chột dạ trả lời: " Lâu thiếu dặn dò tôi, chỉ
cần chú ý xem là tiểu thư đối với An tiểu thư cùng Nhạc Nhạc có giở trò gì gây
rối hay không, tôi thấy An tiểu thư với Nhạc Nhạc và anh ở cùng một chỗ, tôi
nghĩ hẳn là sẽ không có chuyện gì. Làm sao vậy, Lâu thiếu, đã xảy ra chuyện gì
sao."

Lâu Tử Hoán chửi thầm một tiếng: "Anh lập tức đến đây
đón Nhạc Nhạc."

Chương 108: Bắt gian ở Dạ Đô

An Tử Khê chạy đến Dạ Đô, vừa bước vào, cô liền nhìn thấy
Lâu Nhược Hi. Lâu Nhược Hi mỉm cười nhìn cô: "Tử Khê, cô đã đến
rồi!"

An Tử Khê rất khó chịu, cô không muốn đến đây, cô biết rõ
Lâu Nhược Hi không có ý tốt gì. Thế nhưng cô phải đến, mẹ cô dù đối xử với cô
không tốt, cô cũng không thể bỏ mặc bà được.

"Cô không phải nói mẹ tôi ở đây sao? Đưa tôi đi gặp bà
ấy? Cô bước về phía trước, trực tiếp đi vào bên trong.

"An Tử Khê!" Lâu Nhược Hi gọi cô, "Cô xác
nhận cô thực sự muốn vào đó sao?"

Tử Khê buồn cười quay đầu lại: "Lâu Nhược Hi, cô gọi
tôi đến không phải là vì chuyện này sao? Mau dẫn đường đi!"

Lâu Nhược Hi cười cười, từ nhỏ đến lớn An Tử Khê đều là như
vậy, ngay thẳng không chút sợ hãi. Có đôi khi, cô ta chán ghét cô như vậy. Lúc
này đây, cô ta cũng phải tán thưởng Tử Khê.

Bên trong Dạ Đô rất tối, thỉnh thoảng có những người phục vụ
nam nữ ăn mặc chải chuốt đi qua, ánh mắt hiếu kỳ nhìn hai người. Đặc biệt là An
Tử Khê, vóc người cô cao gầy, mỹ lệ hơn người, không thể không khiến cho người
ta suy đoán, lẽ nào cô là nữ phục vụ mới đến?

Lâu Nhược Hi cũng nhận thấy được suy nghĩ của họ, cười nói:
"An Tử Khê, cô nhìn xem, cô thật giống bọn họ."

Tử Khê phớt lờ cô ta, không muốn đấu khẩu với cô ta.

Lâu Nhược Hi dẫn cô đi vào trong, cô ta mở một cánh cửa. Lâu
Ngọc Đường ngồi trên xe lăn, khuôn mặt tái nhợt, thân thể run run.

"Bác Lâu, sao bác lại ở đây?" Tử Khê kinh ngạc,
Lâu Nhược Hi lại còn đưa cả Lâu Ngọc Đường đang nằm viện đến đây.

"Đương nhiên là đến xem kịch hay cùng cô rồi." Lâu
Nhược Hi bấm điều khiển từ xa. Trong phòng lập tức tràn ngập tiếng phụ nữ rền
rĩ cùng tiếng đàn ông ồ ồ thở dốc.

Tử Khê xoay người, bên phải cô là một bức tường thủy tinh
lớn trong suốt, có thể nhìn rõ hết được căn phòng bên trong. Tử Khê nhìn thấy,
mẹ cô lúc đó đang khỏa thân cùng hai người đàn ông. Hai người đàn ông đó khuôn
mặt anh tuấn, vóc người cường tráng, vừa nhìn đã biết họ là trai bao.

Người cô cứng lại, cô rất muốn nhắm mắt để không phải thấy
cảnh tượng đó. Thế nhưng cô không thể kiềm chế được bản thân mình. Giống như
trong buổi tối sinh nhật của Lâu Ngọc Đường ngày ấy, cô bắt gặp cảnh mẹ mình
đang vụng trộm cùng Hắc Diệu Tư. Cô rõ ràng muốn chạy trốn, thế nhưng không thể
cất bước được. Bây giờ, mẹ cô lại đang ở cùng với hai người đàn ông, mặt ửng
hồng, mắt long lanh, tóc dài rơi lả tả, đang say sưa mê đắm không gì sánh được.
Âm thanh rên rỉ của bà không ngừng dội vào tai cô, kích thích cảm giác của cô.
Thân thể cô bắt đầu run run, dạ dày cũng cuộn lên, cô muốn nôn! Cô chạy ào vào
toilet, nôn ra tất cả.

Cô từ trong toilet bước ra, cơn ác mộng trong phòng vẫn chưa
dừng lại, Lâu Nhược Hi buồn cười nhìn cô. "Thế nào, rất đặc sắc đúng
không?"

An Tử Khê không muốn ở lại đây thêm chút nào nữa, cô đẩy xe
lăn của Lâu Ngọc Đường: "Bác Lâu, cháu đưa bác về!"

Lâu Nhược Hi ở phía trước, cô ta ngồi xuống trước mặt ba
mình: "Ba, ba nghe thấy rồi đấy, đây là người đàn bà ba dùng để bức tử mẹ.
Ba nghe đi, thanh âm của bà ta vui sướng làm sao, nhìn xem, bà ta đang cùng hai
người đàn ông say sưa. Trong khoảng thời gian ba nằm viện, bà ta hầu như mỗi
ngày đều đến đây, người đàn ông nào trong Dạ Đô bà ta cũng từng chơi qua. Đây
là vợ của ba, Lâu phu nhân!"

Sắc mặt Lâu Ngọc Đường trắng bệch, ông nhìn chằm chằm vào
con gái, gắt gao nhìn cô ta. Đứa con gái trước mặt không phải là con gái ông,
mà là một ác ma. Một ác ma lòng đầy thù hận.

"Lâu Nhược Hi, cô có còn là người nữa không, đây là ba
cô, sao cô có thể đối xử với ông như thế." Tử Khê muốn nhanh chóng dẫn Lâu
Ngọc Đường ra khỏi chỗ này.

"Tôi để ba tôi thấy rõ chân tướng mọi việc thì có gì
sai?" Lâu Nhược Hi cười phản bác, "Ba, bây giờ ba có chắc còn muốn
cho anh trai lấy An Tử Khê nữa không? An Tử Khê là con gái An Dạ Vũ, máu chảy
trong người cô ta là máu của An Dạ Vũ, cô ta và mẹ cô ta cũng không khác nhau
là bao!"

"Lâu Nhược Hi, cô có thể không tàn nhẫn như thế nữa
được không. Cô mở to hai mắt mà nhìn đi, đây chính là ba cô, cô có thể có chút
lương tâm không, buông tha cho ông ấy." Tử Khê thấy Lâu Ngọc Đường toàn thân
run rẩy, một chữ cũng không nói nên lời, một người đàn ông uy phong không ai bì
nổi như vậy mà nay lại bị chính con gái mình bức thành ra thế này, cô thấy cũng
đau lòng.

"Tôi tàn nhẫn?" Lâu Nhược Hi cười to, "Tôi
tàn nhẫn như mẹ con hai người sao? Bức mẹ tôi chết, đoạt đi ba tôi. Mà cô bây
giờ còn muốn cướp đi anh trai tôi, là các người bức tôi. Đàn bà họ An các người
có phải đều đê tiện thích cướp đi đồ của người khác như vậy đúng
không!"

Tử Khê biết, cùng cô ta nói chuyện, căn bản cũng không được
gì. Cô đẩy Lâu Ngọc Đường về phía trước, "Cô tránh ra, tôi muốn đưa bác
Lâu về bệnh viện."

"Trò chơi còn chưa bắt đầu mà?" Lâu Nhược Hi lại
bấm vào nút điều khiển, bức tường thủy tinh kia lập tức được mở ra.

An Dạ Vũ ở trong căn phòng kia vốn dĩ không thể thấy được
những gì ở phía bên này, cửa phòng đột nhiên mở ra, làm người trên giường giật
nảy mình.

An Dạ Vũ đang khỏa thân, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Lâu
Ngọc Đường và An Tử Khê. Bà ta hoảng loạn túm lấy chăn bọc lấy thân thể
mình.

Hai người đàn ông kia không hề có chút ngạc nhiên, bọn họ
nhã nhặn xuống giường mặc quần áo, vẫn không nhịn được giương hai mắt nhìn An
Tử Khê. Người trong Dạ Đô tất cả đều được huấn luyện rất nghiêm khắc, tình
huống này mặc dù bất thường, nhưng cũng sẽ không kinh hoảng.

"Ông xã, em!"An Dạ Vũ không ngừng chảy nước mắt,
vẻ ửng hồng trên mặt do màn tình cảm mãnh liệt vừa nãy vẫn không hề mất
đi.

An Tử Khê chưa bao giờ thấy hận mẹ mình như vậy. Năm đó, bà
bước vào Lâu gia với bao đàm tiếu, ai cũng nhìn ra được, bà chính là công cụ để
Lâu Ngọc Đường trả thù Tịch gia mà thôi. Bà được làm Lâu phu nhân cũng không
biết quý trọng, ở bên ngoài hết đi với người đàn ông này đến người đàn ông
khác. Lâu Ngọc Đường vốn dĩ không để tâm đến bà, chỉ cần bà đừng làm gì quá
đáng, thì việc bà phóng túng bừa bãi ở bên ngoài ông ta cũng liền mắt nhắm mắt
mở. Thế nhưng lúc này đây, bà đang khỏa thân trước mặt bọn họ, cô cũng không
thể giúp được bà nữa.

"Mặc đồ vào trước đi!" Lâu Ngọc Đường cũng không
nhìn bà, khuôn mặt ông không thay đổi là bao, chỉ là lạnh lùng nói.

An Dạ Vũ hoang mang rối loạn, vội vàng mặc quần áo, Lâu
Nhược Hi cười đi đến bên giường nhìn bà: "Dì An à, dì có hài lòng
không?"

An Dạ Vũ cũng hiểu rõ, mình đã rơi vào cái bẫy của Lâu Nhược
Hi đặt ra. Bộ dạng giống như con thỏ nhỏ bé, bình thường yếu đuối làm động lòng
người này, hóa ra lại là con hồ ly biết cắn người. An Dạ Vũ lại nhanh chóng lấy
lại thần sắc, dĩ nhiên lại rơi vào bẫy của cô ta.

"Dì nên nhanh mặc quần áo vào đi, không chừng chút nữa
anh trai tôi cũng tới đây đấy!" Lâu Nhược Hi cười ngây thơ, làm ra vẻ vô
tội giống như một đứa trẻ, mỗi một câu nói đều là nhát dao trí mạng đâm vào
người khác. "Anh trai tôi không giống ba tôi, không làm gì cả, nếu anh ấy
thấy dì trong bộ dạng này, tôi nghĩ, không chừng sẽ giết dì đó!"

"Lâu Nhược Hi, tôi bình thường đối xử không tốt với cô
sao? Cô vì sao lại đối xử với tôi như thế này?" Những năm gần đây, bà từng
chút một lấy lòng anh em bọn họ, nhưng lại bị đối xử thế này. Anh em nhà Lâu
gia, một người bỉ ổi, một người tàn nhẫn.

"Bà rất tốt với tôi sao?" Lâu Nhược Hi như thể
nghe được câu truyện nực cười nhất trên đời, "Bà hại chết mẹ tôi, con gái
bà cướp mất anh trai tôi, cái này gọi là đối xử tốt với tôi sao. Dì An à, đàn
bà họ An các người đối xử với tôi như thế, bà nghĩ tôi sẽ bỏ qua cho các người
sao?"

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3