Vô hạn khủng bố - Quyển 13 - Chương 22

Chương 22: Tình hình các đội cùng trò hề của La Ứng
Long

Ba ngày ba đêm, danh tiếng của đội kỵ binh truyền khắp lãnh
thổ Rohan, bất kỳ nhóm Uruk-hai nào gặp phải bọn họ đều toàn quân bị diệt, sau
khi mấy nghìn quân Uruk-hai biến mất trên thảo nguyên Rohan, đội quân du kích
này được quân Uruk-hai gọi là Dấu chân u linh, bởi vì họ đến không thấy bóng đi
không lộ hình, so với u linh còn thần bí hơn.

Đội du kích chỉ còn lại hơn bốn mươi kỵ binh, nhưng đây
chính là những kỵ sĩ tinh nhuệ nhất, vũ dũng nhất của Rohan, vốn khi lựa chọn
đều chỉ chọn người mạnh, lại thêm nhân vật trong phim ở thế giới này đều được
Chủ Thần tăng sức mạnh nên hơn bốn mươi kỵ binh này đều biết sử dụng đấu khí,
tố chất thân thể cũng cao hơn người bình thường rất nhiều. Sau ba ngày ba đêm
liều chết chiến đấu, trong hơn bốn mươi kỵ binh này không ngờ có đến bảy tám
người mở cơ nhân tỏa tầng thứ nhất, hơn nữa còn có hơn mười người sử dụng được
Bạo liệt tiễn, người dạy họ sử dụng kỹ năng là Trương Hằng lập tức luôn miệng
chửi bới Chủ Thần không công bằng, nhưng như vậy cũng thật sự khiến sức chiến
đấu của đội ngũ tăng mạnh.

Sau khi gia đoạn rèn luyện chiến đấu ban đầu, tuy nhân số
của đội kỵ binh liên tục giảm xuống nhưng sức chiến đấu lại tăng vùn vụt, đến
lúc này họ đã tiêu diệt hơn bốn nghìn quân Uruk-hai, hơn nữa không biết do kỵ
sĩ nào khởi xướng, mỗi lần giết địch, đội kỵ binh đều cắt lấy một bên tai,
Trịnh Xá thấy vậy không ngờ còn lấy ra rất nhiều túi lớn cho bọn họ đựng tai,
tiếp đó để mỗi người đeo hai bên yên ngựa.

Sau ba ngày ba đêm không ngừng du kích chiến đấu, thể lực
mỗi người gần như đều đạt tới giới hạn, mà Chiêm Lam liên tục quét hình mới
phát hiện Uruk-hai đã không còn chia binh đi cướp phá các thôn làng nữa, đến cả
quân quấy rối cũng không phái ra, xem ra bọn chúng thật sự sợ hãi đội quân du
kích này, tất cả hơn mười lăm nghìn quân Uruk-hai hợp lại một đoàn tiến về phía
Helm’s Deep.

Cứ như vậy đội ngũ không thể tiếp tục dùng mấy chục người đi
đánh lén, hơn nữa sau khi nhóm quân chủ lực xuất hiện, bên trong cũng có
Uruk-hai biết sử dụng Bạo liệt tiến nên Sở Hiên lập tức quyết đoán để đội du
kích nhanh chóng trở về Helm’s Deep, chỉ là dọc đường các nhân vật trong phim
có vẻ rất không cam tâm, sau khi chứng kiến uy lực của chiến thuật cưỡi ngựa
bắn cung, chưa bao giờ sự tự tin của họ lại dâng cao đến thế, giống như chỉ cần
có cung có ngựa họ sẽ vĩnh viễn không thất bại

Đến cả hai người Aragorn đối với chiến thuật này cũng cảm thấy
líu cả lưỡi, Legolas thì thào nói:

- Người Elf chúng ta thông thạo cung tên nhất, mặc dù cưỡi
ngựa hơi kém một chút nhưng kỹ xảo cung tiễn là số một thiên hạ, nếu người Elf
cũng sử dụng chiến thuật này chỉ sợ sẽ càng có nhiều quân Orc bị chúng ta ép ở
sau cánh cổng đen của Mordor không dám động đậy.

Aragorn cũng liên tục gật đầu, cảm thán nói:

- Mặc dù không phải đất nước của kỵ binh nhưng dân số của
Gondor rất nhiều, trong mấy chục nghìn quân hoàn toàn có thể chọn ra được vài
nghìn kỵ binh tinh nhuệ...

Trịnh Xá thuận miệng đáp mấy câu, hắn lại có tâm sự của bản
thân, trong mắt hắn hơn bốn mươi kỵ sĩ này đã là một lực lượng rất mạnh, có lẽ
trợ giúp đối với phương diện chiến tranh không lớn nhưng khi tiểu đội đối chiến
hơn bốn mươi kỵ binh này chính là một bộ phận chiến lực quan tọng đủ để thay
đổi kết quả. Đặc biệt là khi có Bạo liệt tiễn, cho dù không có vũ khí loại ma
pháp truyền thuyết, cho dù không có sức chiến đấu hoặc năng lực tác chiến liên
tục thì một lượt mười phát Bạo liệt tiễn đầu tiên cũng đủ tiêu diệt phần lớn
thành viên một tiểu đội luân hồi rồi, kể cả bản thân Trịnh Xá nếu không sử dụng
Hủy diệt thì mười tiễn đầu tiên cũng chắc chắn sẽ giết được hắn.

“Hơn bốn mươi kỵ binh này nhất định phải nằm trong tay chúng
ta, tốt nhất là có thể từ Théoden giành được quyền khống chế bọn họ, như vậy
tới khi đối mặt với Đông Mỹ Châu đội hoặc tiểu đội thiên thần tại Mordor thì
cũng có thể dùng “thế” để uy hiếp bọn chúng, ít nhất có thể làm giảm số thành
viên của chúng trước khi bọn chúng có ác ý...”

Trịnh Xá vừa cưỡi khô lâu chiến mã vừa suy nghĩ, ba ngày ba
đêm này hắn kỳ thật cũng không chiến đấu quá nhiều, chỉ là do không ngủ không
nghỉ mà tinh thần tiêu hao khá lớn, mắt thấy đã sắp tới Helm’s Deep, hắn ngẫm
nghỉ cả nửa ngày làm sau thu phục được hơn bốn mươi người này rồi nằm bò trên
lưng ngựa mà ngủ, cương ngựa thì được Sở Hiên dắt, dù sao thì tên này có ngủ
hay không cũng chẳng có gì khác nhau.

Thời gian từ từ trôi qua, đến khi hơn bốn mươi người về tới
Helm’s Deep thì đã là lúc bình minh, họ theo ánh nắng sớm tiến vào trong thành.

Đây là một thành trì to lớn xây dựng ở chỗ sâu nhất trong
hẻm núi, tường thành do vô số khối đá lớn ghép thành, giữa những khối đá gần
như không có khe hở, toàn bộ tường thành cao tới hơn mười mét, quả thật là kỳ
quan cả vạn người tạo nên!

Khi đội kỵ binh đem chiến lợi phẩm của mình, vô số tai của
Uruk-hai, đổ ra đất, tất cả mọi người trong thành đều lớn tiếng reo hò. Tất cả
người dân, binh lính, người già, trẻ con, phụ nữ, đàn ông, ai cũng hò la ầm ỹ,
bởi vì số lượng tai thật sự quá nhiều, mà còn có rất nhiều Uruk-hai không bị
cắt tai nữa, tóm lại, chỉ chỗ này đã đủ nói lên rằng chiến tích của đội kỵ binh
thật sự quá huy hoàng.

- ...Giết chết hơn bốn nghìn quân Uruk-hai, trong đó lính
cưỡi sói hơn ba trăm tên, Uruk-hai trang bị nặng hơn một nghìn, Uruk-hai bình
thường hơn ba nghìn!

Trong hơn bốn mươi kỵ binh, một người cao giọng tuyên bố
chiến tích với người dân cùng quân lính phòng thủ xung quanh, vừa để ca ngợi
chiến tích huy hoàng của mình vừa để làm phấn chấn lòng người, bởi vì khác với
vẻ mặt tràn ngập tự tin của bọn họ, người trong thanh đều mang vẻ ảm đạm, bất
an, giống như đang sợ hãi quan Uruk-hai sắp đột kích. Dù sao thì trong thành
này chỉ có mấy trăm quân phòng thủ, kể cả cộng thêm dân binh mới triệu tập cũng
không tới một nghìn, quân đội như vậy muốn chống cự lại hơn mười nghìn Uruk-hai
tấn công, có thể nói là mỗi người đều... cửu tử nhất sinh.

Trịnh Xá thấy quốc vương Théoden từ trên cầu thang vội vã đi
xuống, theo sau còn có Gimli, công chúa cùng hai thành viên Trung Châu đội, tất
cả đều có vẻ vô cùng vui mừng lẫn kinh ngạc, Trịnh Xá lập tức nói trước:

- Quốc vương bệ hạ, xin hãy cho phép các dũng sỹ ăn no sau
đó ngủ một giấc thật say, quân Uruk-hai còn cách chúng ta rất xa, ít nhất phải
tối nay mới có thể tới được đây.

Théoden lập tức nói:

- Hoan nghênh các ngươi trở về, các dũng sỹ, chiến công của
các ngươi ta đã được nghe thám tử nhắc tới nhiều lần. Dấu chân u linh, các
ngươi không ngờ có thể khiến cả Uruk-hai cũng phải sợ hãi, ta thật sự vui mừng
vì các ngươi, hãy nghỉ ngơi đi! Sau đó nghênh tiếp trận chiến tối nay, để cho
lũ Uruk-hai biết rằng, bọn chúng đang đâm vào một bức tường! Một bức tường bằng
sắt thép!

Nhất thời binh lính xung quanh lại lớn tiếng reo hò, tiếp đó
họ đi vào sâu trong thành, mấy người Aragorn cùng Trịnh Xá cũng đi theo, mặc dù
tố chất thân thể họ tốt hơn một bậc nhưng cũng cần phải nghỉ ngơi, nếu không
với trạng thái hiện tại không thể đối mặt với trận chiến kịch liệt sắp tới.

Bất quá mọi người vừa đi được mấy bước, Chiêm Lam đột nhiên
nhíu mày, sử dụng tâm linh tỏa liên nói với Trịnh Xá:

“Trịnh Xá! Có ngươi đang bay tới chỗ chúng ta, tốc độ cực
nhanh, sau khoảng một phút nữa sẽ tới nơi!”

Tâm linh tỏa liên cũng kết nối với mấy người Sở Hiên, đồng
thời hình ảnh quét hình tinh thần lực cũng truyền đến ý thức mọi người, cả nhóm
Trịnh Xá chỉ kịp ngẩng đầu lên quả nhiên thấy trên không trung có một chấm đen
đang lao tới. Mấy chục giây sau, chấm đen càng lúc càng rõ ràng, đó là một
thanh biên tóc đen đang đạp trên một thanh trường kiếm bay tới phía này, mặc dù
trên người mặc trang phục hiện đại nhưng hình tượng rõ ràng là người tu chân
trong truyền thuyết Trung Quốc, hơn nữa còn là người tu chân đạt tiểu thành,
nếu không đã không thể ngự kiếm phi hành.

Trình Khiếu nhìn bóng người càng lúc càng tới gần, hắn lập
tức huýt sáo ầm ỹ, tiếp đó tóm lấy một người bên cạnh kêu lên:

- Mẹ nó, nhìn đi, đây là kỹ năng tu chân đó, không ngờ thật
sự có người hoán đổi thứ nghịch thiên này, mấy chục nghìn điểm thưởng cùng chi
tiết kịch tình cấp S đấy, tên này đúng là điên đến không thể điên hơn rồi, con
mẹ nó, quá kinh khủng!

Sở Hiên lại lắc đầu nói:

- Không nhất định là kỹ năng tu chân hoán đổi, ngoài hoán
đổi ra còn có ba tình huống có thể lấy được công pháp tu chân, một là bản thân
có sẵn, trước ky tiến vào thế giới luân hồi đã có kỹ năng tu chân, hai là học
tập trong thế giới phim kinh dị, ví dụ thế giới phim Thục Sơn, ba là người này
không phải thành viên tiểu đội luân hồi, hắn là nhân vật trong phim nhưng được
đội ngũ nào đó thu nạp, cũng không bết tên này thuộc loại nào.

- Nói nhiều như vậy làm gì? Tên này tóm lại thế nào cũng đều
là kẻ địch phải không?

Triệu Anh Không cười lạnh, rút thanh gươm Excalibur bên hông
ra.

Trương Hằng cùng Trịnh Xá bấy giờ mới định thần lại, Trương
Hằng kéo căng dây cung, trên cung đặt hai mũi tên Trịnh Xá lập tức nhảy xuống
khỏi khô lâu chiến mã, nếu phải sử dụng Hủy diệt thì ở trên lưng ngựa lại khiến
hắn cảm thấy vướng chân vướng tay, không cẩn thận một chút là phá hỏng mất vật
cưỡi quý giá này.

Kẻ ngự kiếm bay đến chính là La Ứng Long của tiểu đội Thiên
thần, là người mạnh thứ hai trong đội, bản thân hắn cũng có ngạo khí ngạo cốt,
đặc biệt là trong đội có ba người da trắng, một người da đen, hắn là người châu
Á tự nhiên càng có ngạo cốt. Trong hai lần hắn giao chiến với tiểu đội luân hồi
Ác Ma, lần đầu hắn gia nhập Thục Sơn kiếm phái, nhưng đến là thứ hai hắn đã là
người tu chân vậy mà vẫn thất bại dưới tay tên ác ma trong tiểu đội luân hồi Ác
Ma, lại thêm lần này đâu suất bát quái lô mà hắn vừa luyện được trong sư môn
cũng không giết nổi Triệu Chuế Không, liên tục mấy trận khiến ngạo khí ngạo cốt
của hắn sắp sửa bị nghiền vụn, vì thế hắn cần gấp một thắng lợi để rửa sạch sự
nhục nhã này.

“Thế nào cũng phải đánh bại tên ác ma còn chưa thức tỉnh
này, như vậy mới thể hiện được sức mạnh bác đại tinh thâm của tu chân Trung Hoa
ta, ta thật sự muốn xem xem, rút cuộc là Thánh nhân mở cơ nhân tỏa lợi hại hay
là tu chân Trung Hoa ta sáng tạo ra lợi hại! Mặc dù bây giờ còn chưa tới thời
gian ước định với Triệu Chuế Không nhưng để phân cao thấp thì quá thừa rồi!”

La Ứng Long gầm lên một tiếng điên cuồng, Helm’s Deep đã lọt
vào trong tầm mắt.

Một đạo kiếm quang từ trên cao bắn xuống, trong tiếng kinh
hô của nhiều người dân, gã thanh niên đã đứng trên phi kiếm lơ lửng trước tường
thành, hắn liếc qua mọi người một lượt rồi nhìn chằm chằm vào Trịnh Xá nói:

- Trịnh Xá! Có dám đánh với ta một trận không?

Nghe vậy Trịnh Xá còn chưa đáp lời, Trịnh Xá đã thấp giọng
nói:

- Có phải cổ nhân mấy trăm năm trước quái đâu mà nói cái gì
dám đánh với ta hay không, ngươi sao không bảo ta là danh tướng khỉ gió gì, tới
đây báo tên?

Chiêm Lam cùng Trương Hằng cùng bật cười, Chiêm Lam lập tức
dung tâm linh tỏa liên truyền âm cho mọi người:

“Mọi người cẩn thận, tinh thần lực của hắn rất mạnh, gần như
tương đương với cấp độ tinh thần lực khống chế giả, trước mặt hắn luôn có một
loại áp lực khó hiểu...”

Trịnh Xá cũng dùng ý thức đáp lại:

“Bất quá người này cũng thật to gan, không ngờ dám một người
lao thẳng tới trước mặt chúng ta, chẳng lẽ hắn không biết mỗi đoàn đội đều có
điểm đặc thù riêng sao? Cứ như vậy xông đến, hắn thật sự chán sống rồi... Hay
là kẻ tài cao gan lớn?”

Sở Hiên thì lại coilgun cũng không thèm lấy ra, trực tiếp
dùng miệng nói:

- Yên tâm đi, không sao đâu, tên này thuần túy là một con
rết đầu xanh[31] thôi, hoặc là một thằng
ngốc... Tóm lại, hiện tại chúng ta không có gì nguy hiểm, cùng lắm là chút rắc
rối thôi, có thể thấy hình như hắn biết ngươi, vậy thì nhất định là clone của
ngươi từng đánh bại hắn. Trịnh Xá, nói hai ba câu rồi đuổi hắn đi đi.

[31] Lăng
đầu thanh - 愣头青: một loại sinh vật trong truyền thuyết, tên đầy đủ là bách
hưởng thiên túc trùng, trông giống con rết có rất nhiều chân, màu xanh, đầu to
bằng nắm tay người lớn, khi nhìn thấy thứ gì cũng xông đến tấn công trước vì
thế được gọi là lăng đầu thanh (con bọ đầu xanh lỗ mãng)

trong ngôn ngữ Trung Quốc hiện đại dùng để chỉ loại người
làm việc không có đầu óc hoặc không chịu động não, không bao giờ chịu phân tích
đánh giá nội dung tính chất, đúng sai thị phi của sự việc mà cứ mù quáng hành
động, kết qủa là khiến việc là mâu thuẫn với sự phát triển của sự việc, cuối
cùng khiến chuyện bé xé ra to, chuyện tốt thành chuyện xấu.

La Ứng Long lập tức trán nổi gần xanh, gào lên:

- Ai là rết đầu xanh? Ai là rết đầu xanh? Khốn kiếp, ngươi
có việc gì thì cứ nói thẳng, đứng đấy lẩm bẩm làm cái quái gì? Đừng gọi ta là
rết đầu xanh đầu đỏ gì đấy!

“Đúng là một con rết đầu xanh...”

Mấy người Trịnh Xá lập tức cảm thán, dù vậy Trịnh Xá vẫn
nói:

- Ta là đội trưởng Trung Châu đội, Trịnh Xá, ngươi là người
của đội nào? Tìm ta có chuyện gì?

La Ứng Long hắng giọng mấy cái, ổn định tâm tình, mấy giây
sau mới nói:

- Ta là đội viên tiểu đội Thiên Thần, tên gọi La Ứng Long,
cố ý tới đây khiêu chiến ngươi!

Tên này khi nói chuyện lại không chú ý tới từ ngữ của mình,
hai chữ khiêu chiến bình thường đều là của cấp thấp nói với cấp cao hặc hai bên
ngang bằng đối chiến, nhưng lúc này uy thế của hắn so với Trịnh Xá thì mạnh hơn
nhiều, ai nhìn qua cũng biết hắn chiếm ưu thế, nhưng hắn lại dùng hai chữ khiêu
chiến, Trịnh Xá nghe vậy lập tức hiểu rằng suy đoán của Sở Hiên là đúng, tên
này quả nhiên đã từng giao chiến với Phục Chế Thể.

- Ngươi không cảm thấy đột ngột à?

Trịnh Xá bỗng kỳ quái hỏi.

La Ứng Long ngẩn ra:

- Đột ngột? Đột ngột cái gì? Tìm ngươi khiêu chiến cũng gọi
là đột ngột?

Trịnh Xá gãi gãi đầu:

- Nếu chúng ta là thành viên cùng một đội thì khiếu chiến
đương nhiên không có vấn đề gì, luận bàn cũng được, khiêu chiến cũng được, đều
không phải lấy mạng ra cược, nhưng lúc này chúng ta đang trong phim kinh dị
tiến hành đoàn đội tác chiến, ngươi một mình tới như vậy không sợ Trung Châu
đội lên một lượt giết ngươi sao?

- Giết ta?

La Ứng Long cười ha ha, trong tràng cuồng tiếu cao giọng
nói:

- Giết ta? Ngươi đúng là mạnh miệng, giết ta bằng cách nào?
Vũ khí công nghệ cao? Bom đạn? Súng laser? Hay là ngươi dùng vũ khí từng đao
từng đao chém chết ta? Nhìn cho rõ đi, ta là người tu chân đó! Chẳng lẽ trên
người ta lại không mao theo ít pháp bảo sao? Ví dụ như khối lam tâm ngọc bội
đang đeo trên tay này, khi bị công kích trí mạng sẽ sinh ra lam quang bảo vệ,
ví dụ như...

Tên thanh niên này không ngờ bắt đầu giới thiệu từng món
từng món pháp bảo cùng vũ khí của mình.

“Đúng là một con rết đầu xanh...”

Trịnh Xá chờ đến lúc La Ứng Long sắp giới thiệu đến cả quần
lót đang mặc, hắn mới vội vàng nói:

- Chờ đã nào, chúng ta quay lại chuyện chính đi, ngươi nói
muốn cùng ta đối chiến, câu trả lời của ta là từ chối, đây không phải đối đầu
cưỡng chế một đấu một, chúng ta đang sinh tồn trong thế giới phim kinh dị cơ
mà, hơn nữa đến tối ta còn phải qua một trận chiến tranh, ngươi không có việc
gì thì đừng tới làm phiền, cứ về tìm hiểu kỹ đồ trên người mình rồi nói sau
nhé.

La Ứng Long ngẩn người, lập tức nổi giận nói:

- Mẹ nó, ngươi đang đùa ta đấy à? Lão từ có gì trên người tự
nhiên là rõ ràng, chẳng lẽ còn cần ngươi lắm mồm! Không phải ngươi nói trong
Trung Châu đội có người có thể giết được ta sao? Để ta xem xem ai có thể đột
phá nhiều pháp bảo như vậy đả thương ta!

Trịnh Xá cũng không nói nhiều, búng tay với Trương Hằng một
cái, Trương Hằng hiểu ý gật đầu, hắn lập tức vứt một mũi tên xuống đất, tiếp đó
khom người giương cung, một luồng nhiệt khí bạo phát, đồng thời mũi tên trên
tay nhắm thẳng vào La Ứng Long.

La Ứng Long vốn còn có chút coi thường nhưng khi mũi tên
thật sự nhắm vào hắn, tên thanh niên này cuối cùng cũng lộ vẻ trịnh trọng, hắn
chậm rãi thu ngọc bội vào trong lòng bàn tay, sau đó mới nói:

- Có bản lĩnh ngươi bắn một tiễn này ra, ta có bị thương hay
không không biết nhưng pháp bảo hộ thân trên người ta chắc chắn thiếu mất một
hai kiện... Ngươi cũng không phải nghĩ nhiều, nếu mũi tên này bắn ra, ta nhất
định không tha cho ngươi.

Trịnh Xá nhẹ nhàng đưa tay cản Trương Hằng lại, nhìn La Ứng
Long cười nói:

- Không phải ngươi nói đội viên của ta không ai có thể giết
được ngươi mà? Ngươi từ đâu chạy tới trước mặt đội ta diễu võ dương oai, thật
sự nghĩ mình là thiên hạ vô địch ư? Không phải quá kiêu ngạo rồi sao?

La Ứng Long lập tức đỏ mặt, hét lên:

- Ít nói chuyện thừa đi, chúng ta tỉ thí lần này rồi nói
tiếp? Khốn kiếp, lão tử không giết ngươi không xong!

Đúng lúc La Ứng Long chuẩn bị ra tay, một âm thanh bỗng vang
lên trong người hắn.

“Nghe điện thoại, nghe điện thoại, ta là bạn gái hắn, đám hồ
li tinh xung quanh nghe rõ cho ta.”

Sắc mặt La Ứng Long lập tức vừa đỏ vừa nóng, hắn thật sự hận
không thể đập nát cái điện thoại ngay lập tức, nhưng âm thanh tiếp tục vang
lên, hơn nữa xung quanh đều không có tiếng người, đồng thời bao nhiêu con mắt
đổ dồn vào, La Ứng Long cuối cùng cũng phải cúi đầu, móc ra một chiếc điện
thoại di động, hạ giọng quát:

- Cô là đồ đáng ghét! Chờ bao giờ tôi về nhất định phải dạy
dỗ cô một trận.. Ách, Adam... Được rồi, ta hiểu... Nhưng Trung Châu đội thật
quá... Đúng thế, chờ ta về rồi hãy nói!

Nói đến câu cuối, La Ứng Long đã nghiến răng nghiến lợi hung
hăng gào lên.

Mọi người xung quanh đều nhìn hắn, chẳng hiểu gì cả, trong
tòa thành này ít nhất có hơn nghìn đôi mắt bất động nhìn chằm chằm vào hắn, da
mặt La Ứng Long có dày đến mức nào đi nữa, vừa rồi đã rất mất thể diện, bây giờ
sao còn ngẩng đầu lên được nữa. Hắn càng nghĩ càng tức, không nhịn được vung
tay ném thẳng chiếc điện thoại di động vào tường thành, ầm một tiếng, chiếc
điện thoại không ngờ đập vỡ thành một hố nhỏ trên bức tường thành dày đặc, tiếp
đó La Ứng Long không quay đầu lại ngự kiếm bay đi, trên không trung chỉ còn lưu
lại giọng nói vang vọng.

- Trịnh Xá, vận khí của ngươi không thể mãi mãi tốt như thế
đâu! Chúng ta sớm muộn gì cũng phải đánh một trận! Ngươi cứ chờ ta đấy... Đáng
ghét, a a a...

Tiếng nói từ từ bay đi xa.

Trịnh Xá ngơ ngác nhìn những người xung quanh nói:

- Tên đó tới làm gì? Không phải chỉ để nói mấy câu này đấy
chứ?

Tất cả đều mơ mơ hồ hồ, chỉ có Sở Hiên lẩm bẩm nhắc lại hai
tiếng La Ứng Long nói lúc trước... Adam...

Chuyển sang chuyện khác, trong lúc cường giả số hai của tiểu
đội Thiên Thần lỗ mất cả đống mặt mũi tại Helm’s Deep, vị trí quân chủ lực của
tiểu đội Thiên Thần ở đâu chưa rõ, năm tiểu đội luân hồi còn lại đã hoàn toàn
phân tán khắp Middle Earth, tin rằng trong trận chiến cuối cùng tại Mordor,
những thế lực này chung quy cũng sẽ xuất hiện chiến đấu.

Đầu tiên là Hạo Thiên dẫn theo đám tân nhân đi thẳng tới
Isengard, đương nhiên thứ họ nhìn thấy là vô số binh lính Uruk-hai, tiếp đó
dưới sự dụ dỗ đe dọa của Hạo Thiên, tất cả đều tin rằng cố gắng vượt qua
Isengard chắc chắc sẽ bị Uruk-hai phát hiện, mà nơi nguy hiểm nhất lại chính là
nơi an toàn nhất, bọn họ tốt hơn hết là cứ đợi ở đây, còn Hạo Thiên cùng bốn
thành viên Trung Châu đội bắt đầu hành động hàng ngày, đánh lén, bắt sống
Uruk-hai.

Phương diện này Vương Hiệp là mạnh nhất, hắn là trinh sát
trong bộ đội đặc chủng tự nhiên sẽ thông thạo việc tìm kiếm tung tích, mỗi ngày
đều tóm được mấy tên Uruk-hai, tiêm thuốc cải tạo Nemesis vào, tiếp đó theo ý
Sở Hiên gắn một máy khống chế ý thức vào trong não lũ Nemesis tương lai này,
được loại máy này hỗ trợ có thể thôi miên toàn bộ đám gia hỏa to lớn kia.

- Thật là lợi hại, không ngờ trong Chủ Thần không gian lại
có thể hoán đổi được thứ này, thiết bị khống chế ý thức trước mắt chỉ nước Mỹ
mới có kỹ thuật liên quan mà còn chưa hoàn hảo. Tác dụng chủ yếu nhất tương
đương với thuốc nói thật, có thể thấy được nội tâm người khác, khi thôi miên
cũng có hiệu quả, theo ghi chép Sở Hiên để lại, sau khi Nemesis cải tạo xong
thì ý thức gần như là một tờ giấy trắng, hoàn toàn có thể dùng loại thiết bị
này thay đổi ý thức bọn chúng, ha ha ha, Sở Hiên thật quá lợi hại!

Hạo Thiên lớn tiếng cười ha hả.

Bốn người Zero ở cạnh hắn trong lòng lại thầm nghĩ, cái tên
Hạo Thiên lúc nào cũng cười cợt này thật sự chẳng thua Sở Hiên là mấy.

- Ha ha, vội vàng nhìn ta vẻ sùng bái như vậy làm gì? Yên
tâm đi, ta dám cam đoan đám Nemesis Uruk-hai này tuyệt đối phải mạnh hơn
Nemesis con người đến mười lần! Một tên Nemesis biết sử dụng đấu khí, ha ha
ha...

Trong rừng cây nhất thời vang vọng tiếng cười phóng túng của
Hạo Thiên...

Nói đến rừng cây, người hobbit Merry cùng mấy tư thâm giả
của Nam Viêm Châu đội lúc này đều đang ở trong rừng cây, trước mặt họ là một
nhóm người Ent cao hơn mười mét, mà chuyện Nyos đang muốn làm là thuyết phục
đám người khổng lồ này nghe hắn chỉ huy, cùng theo bọn hắn chiến đấu với
Mordor, có điều đây là một chuyện vô cùng khó khăn.

- ...Đúng thế, giống như ta đã nói lúc trước vậy, Mordor còn
tồn tại một ngày, bọn chúng sẽ tìm mọi cách thiêu rụi cả khu rừng này, làm gì
có đạo lý cả ngàn ngày chống trộm? Vì thế so với bị động chờ bị thiêu đốt,
không bằng tự mình ra tay, liên hợp với Rohan, Gondor, người Elf, cùng cả sức
mạnh của pháp sư cùng nhau san bằng Mordor!

Nyos nhìn đám người Ent xung quanh, cao giọng nói, nhưng
hiệu quả được bao nhiều thì hắn lại không nắm chắc được.

Trong đó một người Ent chậm rãi nói:

- Nhưng đây không phải cuộc chiến của người Ent chúng ta,
đây là chiến tranh của con người và pháp sư...

- Nhưng tên pháp sư kia không phải cũng đã bị Chúa tể Bóng
tối Mordor khống chế sao? Hơn nữa ngươi dám cam đoan sau khi loài người bị đánh
bại mục tiêu kế tiếp không phải khu rừng này? Cho nên đề nghị của ta là...

“Còn thiếu rất nhiều, đám người Ent đáng chết... Nhưng lực
lượng này rất mạnh mẽ, chẳng những có thân thể cường hãn mà còn có ma pháp sinh
mạng... Ta nhất định phải nắm được lực lượng này!

Nyos đang nỗ lực hết sức, trong lúc hắn cố gắng giúp Nam
Viêm Châu đội giành được một “thế” quan trọng nhất của thế giới này thì Bắc
Băng Châu đội lại...

Một thanh niên tóc dài mỉm cười đứng trên một đám thi thể
nát vụn, hắn nghịch nghịch một chiếc nhẫn màu vàng trong tay, một lúc sau mới
cười nói:

- Hóa ra cái nhẫn này lại có tác dụng như vậy... Thú vị, rất
thú vị, đem nó cho Chúa tể Bóng tối Sauron xem nào, thật muốn nhìn vẻ mặt đám
còn lại khi thấy cảnh hắn hồi sinh, ha ha ha, thật sự quá thú vị...

Nói đoạn, hắn quay người đi ra khỏi đầm lầy, nơi đó bầy trời
đỏ như máu, nơi đó là Mordor...

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3