Vô hạn khủng bố - Quyển 11 - Chương 13 - Phần 1

Chương 13: Phá cục

- Tình huống cơ bản là như vậy, La Cam Đạo đã biến mất...

Sở Hiên vừa ăn một miếng dưa vừa thản nhiên nói.

Sau khi Trịnh Xá trở về từ chiến hạm chỗ Rose, trải qua một
đêm yên bình, tới chiều ngày hôm sau lúc Sở Hiên, Bá Vương, Vương Hiệp cùng
Trịnh Xá hẹn nhau cùng ăn cơm và trao đổi, Sở Hiên mới nói tin tức chấn động
này ra, nhất thời khiến ba người còn lại sững sờ.

Trịnh Xá đứng vụt dậy, do động tác quá mạnh nên bắp chân đập
vào chiếc ghế phía sau vang lên tiếng động rầm rầm, những người trong phòng ăn
đều nhìn lại vẻ khó hiểu, tới khi họ thấy rõ là Trịnh Xá những người này mới
cung kính gật đầu vẻ sùng bái, trong đó vài người thậm chí lập tức đứng dậy làm
quân lễ.

Trịnh Xá nhìn các binh lính xung quanh cười áy náy rồi quay
sang Sở Hiên thấp giọng hỏi:

- Vậy là có ý gì? Một người sống sờ sờ ra tại sao lại biến
mất được? Ngươi đang đùa ta đấy à?

Sở Hiên vẫn chậm rãi ăn miếng dưa đỏ hồng của hắn, vừa ăn
vừa đáp:

- Không nói đùa gì với ngươi hết, thật sự là đã biến mất,
giữa trưa hôm nay khi ta kiểm tra hệ thống camera không phát hiện ra tung tích
hắn, sau đó kiểm tra bên tiểu đội hắn thì hình như từ đêm qua hắn đã không về
phòng, tình huống cụ thể là như vậy, ngươi có tính toán gì không?

Trịnh Xá thật sự là hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, hắn
ngồi xuống hạ giọng nói:

- Rõ ràng là ngươi đã phân tích, tính toán hết rồi, giờ lại
hỏi ta muốn gì... Hơn nữa ta còn nhớ kỹ những gì ngươi nói, không bày cạm bẫy
nào để khảo nghiệm La Cam Đạo, không bắt hắn phải chết... Bây giờ thì sao?
Tình huống hiện tại là thế nào? Hắn tự nhiên lại biến mất! Ngươi...

Sở Hiên bỏ miếng vỏ dưa xuống sau đó lại cầm một quả táo đỏ
lên cắn một miếng rồi mới nói:

- Hắn chết chưa?

Trịnh Xá đơn giản là bị chọc giận đến mức hồ đồ, hắn đùng
đùng tức giận, cố thấp giọng đáp:

- Ta làm sao mà biết hắn chết hay... Ách, đúng là chưa
chết.

Lời nói ra mồm Trịnh Xá mới giật mình nhận ra, nếu thành
viên trong đội mà chết những người còn lại sẽ được thông báo bị trừ một điểm,
nói cách khác, hiện tại đúng là La Cam Đạo đã biến mất nhưng hắn vẫn an toàn,
ít nhất là trước mắt hắn còn chưa chết.

Sở Hiên vừa ăn táo vừa lạnh nhạt nói:

- Đã hiểu chưa? Bây giờ hắn vẫn chưa gặp chuyện gì, chúng ta
chỉ cần cứu ra trước khi hắn chết là được, ta nghĩ việc này hẳn là cũng không
khó lắm!

Lúc trước Trịnh Xá vừa vội vừa tức, sau khi bình tĩnh lại
hắn mới suy nghĩ rồi nói:

- Ý ngươi là, hắn đang bị Nam Viêm đội khống chế? Hơn nữa vị
trí là tại chiến hạm của bọn chúng? Còn chúng ta chỉ cần tới chiến hạm đó là tìm
được à? Nam Viêm châu đội có thể bố trí một thế cục lớn như vậy, bọn chúng sẽ
không làm chuyện đơn giản như thế... Ngoài ra ta còn có một số chuyện cần hỏi
ngươi, nếu ngươi đã tự nói ra rồi vậy chờ lát nữa ba người bọn ta sẽ cẩn thận
nghe ngươi giải thích.

- Giải thích?

Sở Hiên buông thõng một câu, vẻ mặt hắn cực kỳ thản nhiên,
thản nhiên đến mức vô vị. Chờ sau khi cả Bá Vương và Vương Hiệp đều ăn xong,
bốn người cùng tới phòng nghỉ cho sỹ quan của Trịnh Xá, tiếp đó Trịnh Xá cẩn
thận trình bày suy luận của mình ra, Bá Vương cùng Vương Hiệp càng nghe càng
kinh ngạc, vẻ mặt chấn động nhìn Trịnh Xá.

Trịnh Xá giải thích xong hắn mới nhìn hai người nói:

- Đúng thế, cảm giác rất chấn động phải không? Lúc đó ta
cũng cảm thấy y như vậy, một kế hoạch quá to lớn, trong kế lại có kế, mặc dù
còn rất nhiều chi tiết ta vẫn chưa minh bạch nên làm thế nào nhưng không thể
nghi ngờ, kế hoạch này của Sở Hiên thật sự làm người ta phải kinh hãi.

- Cũng không hẳn là vậy, ha ha...

Bá Vương cười cười vẻ thật thà.

Vương Hiệp cũng gãi gãi đầu nói:

- Đúng thế, so với việc Sở Hiên xếp đặt kế hoạch này, cách
suy luận phân tích của ngươi càng khiến ta chấn động hơn, ha ha. Lúc trước thật
không ngờ ngươi lại kinh khủng đến thế, còn biết được cả Sở Hiên đang nghĩ gì
nữa! Ngươi không cảm thấy quá sức tưởng tượng sao?

Trịnh Xá ngẩn người, một lúc sau mới hiểu ý của hai người
này, đại khái là nói trí lực của hắn hẳn là không đủ để biết Sở Hiên đang suy
nghĩ gì, một khi hiểu được ý định thật sự của tên vô cảm này thì thứ không thể
tưởng tượng được không phải mưu kế của Sở Hiên mà là việc hắn không ngờ có thể
phân tích và suy luận ra, cái này đúng là có chút bất khả tư nghị.

- Ta xin các ngươi đấy có được không... Bỏ qua việc này
được, không nói đến chuyện trí lực của ta, Sở Hiên ngươi thật sự đang nghĩ như
vậy sao? Biến tất cả bọn ta thành con mồi, sau đó dựa theo bố cục của đối
phương thiết kế một thế cục còn lớn hơn, thậm chí trực tiếp làm quân đội Liên
bang khai chiến, nhưng không thể do chúng ta tự tay phá nổ chiến hạm, như vậy
cũng có thể được điểm thưởng à? Vấn đề này tạm bỏ qua, ngoài ra ngươi tuyệt đối
nắm chắc có thể hoàn thành bố cục này sao? Vạn nhất có sơ suất gì, tất cả chúng
ta không phải sẽ lâm vào nguy hiểm ư?

Sở Hiên vẫn ngồi yên nghe Trịnh Xá nói, sau khi hắn hỏi
xong, Sở Hiên mới khẽ liếc hắn thoáng vẻ tán thưởng rồi thản nhiên nói:

- Bất cứ chuyện gì hay bất cứ kế hoạch nào đều có nguy hiểm,
chỉ khác nhau là mức độ nguy hiểm cao hay thấp thôi. Trên thực tế, từ khi đối
phương phái người tới dò xét ngươi đã đại biểu cho việc bọn chúng thất bại rồi,
không cần biết là có loại đá ký hiệu đó hay không, ta chẳng qua chỉ thuận thế
mà làm thôi... Tin ta đi, lần này tỷ lệ thành công ít nhất cũng trên 70%, nếu
theo đúng kế hoạch của ta.

Trịnh Xá vội nói:

- Mặc dù xác suất thành công rất cao nhưng lại lấy tính mạng
của tất cả chúng ta đánh cược, ngươi không cảm thấy nên để cho mọi người biết
sắp phải đối mặt với cái gì sao, như thế mới coi như có chút công bằng với bọn
ta! Nếu như cứ bị động chịu để người khác an bài xếp đặt, chuyện như thế...

Sở Hiên lạnh lùng nói:

- Thực hiện kế hoạch này tỷ lệ tất cả thành viên đoàn đội
sống sót là trên 70%. Không thực hiện kế hoạch, tìm ra vị trí và thành viên đối
phương, sau đó tới nơi chiến đấu, như vậy lại đúng sắp xếp của chúng, chờ đợi
chúng ta là xác suất đoàn diệt trên 50%... Nếu nói kế hoạch này cho mọi người
biết, khả năng bại lộ kế hoạch là 100%!

- Tại sao?

Ba người Trịnh Xá, Bá Vương, Vương Hiệp đều tò mò hỏi.

Sở Hiên cười đáp:

- Nếu như La Cam Đạo bị bắt, để dự phòng đội đối phương có
khả năng có cường giả khống chế được tâm trí người khác, cũng dự phòng đối
phương có thể trực tiếp tìm kiếm trong ký ức hắn, kế hoạch này tuyệt đối không
thể cho tất cả mọi người trong đội cùng biết. Cho dù La Cam Đạo không bị khống
chế hoặc truy lùng ký ức nhưng khả năng rất lớn là hắn sẽ khai ra tên của những
người trong đội, đương nhiên, để giữ mạng hắn không thể kể một lượt ra hết, có
lẽ trong khoảng ba đến năm ngày sẽ từ từ tiết lộ danh tính của chúng ta, đã
hiểu chưa? Vì thế kế hoạch này không thể nói cho tất cả mọi người trong đội.

Trịnh Xá thở dài nói:

- Theo như ngươi nói thì hình như ngay từ đầu ngươi đã tính
toán để La Cam Đạo bị bắt đúng không? Chẳng lẽ đây cũng là một phần trong kế
hoạch của ngươi? Tại sao? Ngươi bày ra một thế cục lớn như vậy nhưng ta không
nghĩ ra được cái thế cục này tiếp theo nên làm thế nào, đối phương cũng không
phải tượng gỗ mà chờ chúng ta tới đánh. Hơn nữa theo tình huống trước mắt, đối
phương chiếm cứ ưu thế, ngươi làm thế nào khống chế đại bộ phận binh lính chứ?
Đây cũng không phải là chuyện dễ dàng gì đúng không?

Sở Hiên cũng không nói gì, hắn yên lặng tới chỗ máy tính
trong phòng, bật máy lên vừa nhìn màn hình vừa nói:

- Bố cục này... Là do đối phương bố trí, mượn cớ bọ ký
sinh, dùng quan chức và nghề nghiệp của chúng làm ‘thế’, một khi chúng ta bị
người ta nhận định là người bị bọ ký sinh khống chế thì nhất định là thua. Mà
điểm độc địa nhất của thế cục này là chúng ta chỉ có thể đi trước một bước, tìm
ra tất cả thành viên bên đó trước khi bị bọn chúng tìm tới, hơn nữa giết chết
cả đội bọn chúng mà không để ai hay biết, nếu không một khi bị bọn chúng tìm ra
thì chúng ta không thể phản kích được nữa, hễ phản kích là lập tức bị nhận định
chắc chắn đã bị ký sinh, vì thế...

- Ta chỉ có thể thuận theo thế cục này, bố trí một thế cục
khác, lấy cục phá cục... Trịnh Xá, mặc dù ngươi đã tiến bộ rất nhiều nhưng vừa
rồi người cũng mắc phải sai lầm, đó chính là vì sao chúng ta phải sợ chứ? Đây
kỳ thật là một con dao hai lưỡi, bọn chúng chỉ biết điểm mấu chốt của chúng ta
nằm ở chiến tích chói mắt, khi tất cả quân đội thất bại trong chốc lát, chúng
ta lại có thể kiên trì bảy tiếng đồng hồ, giết chết mấy trăm nghìn con bọ,
khiến quân đội cấp cao thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng cảm thấy hoài nghi
chúng ta, đây là chỗ dựa của bọn chúng, nhưng mà... Chúng ta không có chỗ dựa
sao? Không, chiến tích chói mắt này chính là chỗ dựa lớn nhất của chúng ta!

- Thân phận anh hùng đã bị nghi ngờ, nhưng nếu như là anh
hùng thật sự, vậy kẻ được lợi là ai? Loài bọ! Đúng vậy, nếu chúng ta không bị
ký sinh, như vậy sau khi quét sạch chúng ta, tất cả mọi người sẽ cho rằng loài
bọ sẽ được lợi lớn nhất, so với việc để chúng ta bị tiêu diệt rồi sau này hối
hận, không bằng để ta ngay từ bây giờ khiến họ phải chần chừ, đó là mấu chốt
trong kế hoạch của ta.

- Còn khoảng ba đến năm ngày nữa quân đội cấp cao sẽ tới chỗ
chúng ta, nếu như bọn chúng cảm thấy mình đã giành được thắng lợi hoàn toàn,
vậy bọn chúng nhất định sẽ đem chuyện chúng ta bị ký sinh thông báo cho quân
đội cấp cao, đến lúc đó có thể bắt giữ hoặc cách ly chúng ta. Mà điểm mấu chốt
trong kế hoạch của ta cũng chính là ở lúc này, nếu bọn chúng muốn đi đường cấp
cao thì chúng ta đi đường cấp thấp, không cần làm quân đội cấp cao tin tưởng,
chỉ cần để quân lính tin tưởng chúng ta là được... Quân đội cấp cao bị bọ ký
sinh khống chế, vu cáo anh hùng, muốn khống chế tướng lĩnh, ý đồ tiêu diệt tất
cả binh sỹ...

- Muốn bọn chúng tin tưởng tràn trề vào thắng lợi, việc quan
trọng nhất chính là để chúng bắt La Cam Đạo!

La Cam Đạo mặt mũi bầm dập ngồi dưới đất, nhìn bộ dạng thật
sự rất thê thảm, giống như bị một đáp côn đồ đập cho một trận, có điều nếu nhìn
kỹ thương tích có thể thấy tất cả vết thương của hắn đều là một vết nhỏ rồi
xung quanh sưng phồng lên, như là bị rất nhiều ong đốt vào.

“Thế nào? Bây giờ đã là tối ngày thứ hai rồi, ngươi vẫn tin
rằng sẽ có đồng bọn tới cứu ngươi à? Đừng đùa với ta, bọn chúng căn bản không
biết vị trí của ngươi, hơn nữa chẳng lẽ chúng dám trước mặt vô số binh lính
công nhiên tấn công bọn ta? Ngươi đừng ngây thơ như vậy, trong thế giới này mọi
chuyện đều đặt lợi ích lên trên hết, khai ra đi, chỉ cần ngươi nói Trung Châu
đội có tổng cộng bao nhiêu thành viên, kỹ năng cùng sức mạnh của từng thành
viên, thuộc tính cường hóa của chúng, cùng tên tuổi và hình dạng của từng
người. Chỉ cần ngươi nói ra, bọn ta nhất định sẽ bỏ qua cho ngươi, hơn nữa còn
cho ngươi một khối đá ký hiệu, cho dù ngươi bị âm điểm cũng không bị delete,
thế nào?”

La Cam Đạo yên lặng nhắm
mắt, đột nhiên thanh âm của một thanh niên trẻ tuổi vang lên trong đầu hắn.

La Cam Đạo cũng không phải kẻ ngốc, từ nhỏ hắn đã đi bụi đời
hơn nữa vẫn sống sót, còn có thể lái xe ngầm giữa đám xã hội đen, đối với một
số chuyện hắn tự nhiên cũng có hiểu biết sâu sắc, kỳ thật điểm này vừa rồi
thanh âm kia cũng đã nói ra, đó chính là thế giới này mọi chuyện đều lấy lợi
ích làm đầu, vì thế cái mạng nhỏ của hắn thì có là cái gì? Nếu như không phải
hắn bây giờ vẫn còn giá trị lợi dụng thì người của cái đoàn đội này đã sớm giết
hắn lấy điểm thưởng cùng chi tiết kịch tình rồi, hắn mặc dù là tân nhân trong
tiểu đội luân hồi nhưng không phải thằng ngu trong đời thật.

- Không cần nói nhiều, rơi vào tay các ngươi là đủ rồi, muốn
giết thì cứ giết đi, ta sẽ không tiết lộ bất kỳ tin tức gì về Trung Châu đội!

La Cam Đạo lanh lùng đáp.

“...Lúc này ngàn vạn lần không được để lộ ra chút nào vẻ
mềm yếu, một tia chần chừ cũng không được, như vậy sẽ khiến bọn chúng có ảo
giác ta rất dễ giải quyết, nếu không chúng sẽ bắt đầu hành hạ ta. Từ biểu hiện
của chúng có thể thấy trước mắt chỉ có một mình ta bị bắt, như vậy khả năng
Trịnh Xá tới cứu ta vẫn rất lớn, hơn nữa bọn chúng sẽ vì không thể dễ dàng giết
ta mà chần chừ...”

“Ngươi cảm thấy chúng ta sẽ chần chừ không thể dễ dàng giết
ngươi sao? Không sai, nếu trong tình huống bình thường thì đúng là như vậy,
nhưng ngươi cũng quá coi thường những kỹ năng đa dạng của một tiểu đội luân hồi
rồi đấy... Ngươi còn nhớ cô gái đã tập kích ngươi không? Kỹ năng cô ấy học là
vu thuật, chính là một kỹ năng truyền thừa của một bộ lạc cổ đại Châu Phi, cô
ấy có huyết thống người da đen của Nam Viêm đội càng dễ dàng học tập.

Ngoài khả năng khống chế linh hồn ong mật để chế tạo độc
dược, cô ấy còn có thể khống chế linh hồn cây cỏ và... linh hồn ma quỷ. Đương
nhiên kỹ xảo linh hồn ma quỷ còn chưa thuần thục, khi sử dụng khó tránh khỏi có
nhiều khiếm khuyết, nên tin tức lấy ra từ linh hồn ngươi có thể sẽ không đầy
đủ, chuyện này sẽ gây hại cho kế hoạch của ta, vì thế không phải không dám giết
ngươi mà là chưa tới lúc vạn bất đắc dĩ, không muốn mạo hiểm giết ngươi thôi...
Thế này đi, ta cho ngươi thêm một ngày nữa, đến lúc các tướng lĩnh tới đây mà
ngươi còn không chịu nói thì ta cũng chỉ còn cách giết ngươi thôi, tự mình cân
nhắc đi.”

La Cam Đạo nghe vậy trong
lòng trầm xuống, chuyện này so với chết còn đáng sợ hơn, đến cả linh hồn hắn cũng
bị người ta đùa cợt sao? Việc này đơn giản là khiến hắn dựng hết cả tóc gáy, mà
khi giọng nói đó biến mất, xung quanh lại chìm vào bóng tối âm u, không một
tiếng động, thực tế thì từ sau khi bị ong đốt đến hôn mê, hắn không hề nghe
thấy một âm thanh nào, không nhìn thấy một chút ánh sáng nào, ngoài cảm giác
đau đớn ra các giác quan khác cơ bản đều biến mất, đối phương muốn trao đổi với
hắn cũng đều dùng ý thức tâm linh, nói cách khác, đến tận bây giờ hắn thậm chí
chưa từng thấy mặt đối phương.

“Còn một ngày nữa thôi ư... Còn một ngày nữa, thật sự phải
đánh cuộc chuyến này sao? Nói hay là không...”

Không cần biết trong đầu La Cam Đạo đang nghĩ cái gì, tại
phòng nghỉ sỹ quan cách chỗ hắn không xa, tên thanh niên tóc vàng Nyos đang
liên tục ăn chocolate, hắn ăn sạch một hộp lớn mới ngừng lại, mút ngón tay nhíu
nhíu mày, mọi người xung quanh vẫn nhìn, chờ đến khi hắn mút tay, một người da
trắng mới ào ào nói:

- Nyos, có chuyện gì thì nói ra đi, đừng im thin thít như
thế làm người ta khó chịu lắm, tên đó rút cuộc là đã nói gì? Dứt khoát giết hắn
rồi để Aya lục soát ký ức đi!

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3