Lời nguyền Lỗ Ban (Tập 1) - Chương 5 - Phần 4

Chương 5.4 HOA NUNG ĐỒNG

Lỗ Nhất Khí gấp rút tiến hành ấn
tim ngoài lồng ngực và hô hấp nhân tạo cho Quỷ Nhãn Tam. Cứ mười lăm lần ấn tim
lại một lần thổi ngạt, cậu lặp đi lặp lại theo đúng trình tự đó, hoàn toàn quên
bẵng những mối nguy hiểm đang rình rập xung quanh, trong đầu chỉ nghĩ tới một
việc duy nhất, đó là cứu sống Quỷ Nhãn Tam. Tuy họ mới chỉ quen nhau chưa tới
một ngày, tuy họ không hề có quan hệ ruột rà máu mủ, song cậu cảm thấy Quỷ Nhãn
Tam khác nào một người anh thực thụ, thậm chí còn hơn cả anh em ruột. Trong
cuộc đời cậu, cậu chưa bao giờ được biết đến tình cảm anh em, cậu không thể
vuột mất nhanh chóng như vậy.

Lỗ Thịnh Hiếu vẫn ngồi dưới đất.
Ông đã chứng kiến toàn bộ sự việc vừa xảy ra, song ông không có khả năng, cũng
không có cách nào để giúp họ. Những vết thương đau đớn kịch liệt ở ngực và
xương hông đã khiến ông không thể di chuyển. Lúc này, Mắt cá dương trong bóng
tối, bọn Bách tuế anh có thể tấn công bất cứ lúc nào, không chừng còn có những
nút đáng sợ hơn đang âm thầm áp sát họ. Trong bóng tối, ông không nhìn thấy Lỗ
Nhất Khí đang làm gì, song ông biết lúc này, mình cần phải bảo vệ họ trước mọi
sự công kích.

Lỗ Thịnh Hiếu lần được chiếc hòm
gỗ, kéo các ngăn kéo một cách thành thạo, lấy ra một số thứ. Sau đó, ông nằm
thẳng luôn xuống đất, như vậy ông có thể quan sát tình hình xung quanh mà không
bị mất sức.

Quả nhiên bọn chúng đã có động
tĩnh. Tuy nằm trong bóng tối, song ông vẫn phát hiện ra mấy tấm gương đồng bên
vách tường phía đông đang âm thầm xoay chuyển, lặng lẽ không một tiếng động.
Ông biết, dù từ đó xuất hiện thứ gì cũng đều bất lợi cho họ, bởi vậy, nhất
thiết phải ngăn chặn chúng,

Lỗ Thịnh Hiếu cầm lên một ống
trúc vừa mới lấy ra, bấm vào nút khởi động tại một vị trí ước chừng trong bóng
tối, chỉ nghe những tiếng rít xé gió của vật sắc nhọn lao đi trong không khí,
tiếp theo là những tiếng loảng xoảng như mưa rào đập trên mặt gương đồng. Một
đám kim bạc phun ra từ trong ống trúc như một cơn mưa trắng xóa dội lên mặt
gương, thứ ám khí này chính là “ngân hào hoa ngữ.”

*
Có nghĩa là: Lời hoa lông bạc.

Tấm gương đồng phía đông lại lặng
lẽ quay trở về trạng thái ban đầu. Đối thủ đã lui bước, họ đã từ bỏ hành động ở
phía đông.

Mồ hôi đã túa ra đầy mặt Lỗ Nhất
Khí. Hai cánh tay cậu mỏi nhừ, song cậu vẫn không chịu buông xuôi, động tác của
cậu vẫn rất dứt khoát và chính xác.

Lỗ Thịnh Hiếu ngồi dậy, ông lại
cầm lên một thứ khác. Đó là chiếc nỏ tam liên bé xíu, có thể bắn ra ba mũi tên
cùng một lúc. Ông gác cây nỏ lên đầu gối, ngồi im không cử động, tiếp tục xoay
nỏ hướng về phía đông. Khi lão mù tìm cách nhảy lên tảng đá Thái Hồ sa vào lưới
giảo long đã cho ông một gợi ý: đối thủ có thể liên tiếp tấn công từ cùng một
vị trí khiến đối phương không ngờ tới, mặt khác, những gã Bách tuế anh vừa rồi
đều đã biến mất phía sau những tấm gương ở mặt đông.

Căn phòng đột nhiên bừng sáng
chói, rồi lại tối đen như cũ.

Khi ánh sáng bừng lên, mặt đông
lại có hai tấm gương đồng xoay chuyển. Chính trong khoảnh khắc chớp tắt của ánh
sáng, Lỗ Thịnh Hiếu đã bắn ra ba mũi tên, tiếp tục ngăn cản hành động của đối
phương. Trong phòng lại tối đen như mực.

Lỗ Thịnh Hiếu cầm vật thứ ba lên.
Đó là một cây đục gỗ hình vuông có hai đầu mà thợ mộc thường dùng để chạm trổ
hoa văn, gọi là “mai hoa song phi.”*

*
Có nghĩa là: Hoa mai bay thành đôi.

Lỗ Thịnh Hiếu nắm chắc cây đục,
nhắm về phía tấm gương đồng bên mặt tây, thân người cũng xoay về hướng đó.

Lỗ Nhất Khí đã mệt lắm rồi. Khi
cậu thổi ngạt, đã cảm thấy mạch máu trên trán co giật, mắt cũng đã bắt đầu hoa
lên.

Trong phòng lại lóe sáng, vẫn là
ở mặt đông. Hai tấm gương đồng xoay chuyển cùng một lúc, hai cái bóng nhanh
thoăn thoắt lao vụt về phía Lỗ Thịnh Hiếu. Lỗ Thịnh Hiếu đang ngồi xoay lưng về
phía đông, cơ thể đã bị trọng thương của ông e rằng có muốn xoay người cũng
không kịp.

Chỉ nghe tiếng lẫy bật mạnh và
tiếng rít xé gió trong không, hai gã Bách tuế anh nhảy bật ngược về sau chuồn
vội, lặn mất tăm phía sau gương đồng không trở ra nữa.

Lỗ Thịnh Hiếu biết rõ, hai gã
Bách tuế anh đều đã bị thương.

Vừa rồi Lỗ Thịnh Hiếu đã nhẩm
tính: mặt tường phía đông vẫn là vị trí nguy hiểm nhất, phải đề phòng nghiêm
ngặt. Song giờ đây vũ khí không còn nhiều, tốt nhất nên tiêu diệt được vài nút
sống của đối thủ, may ra mới có cơ hội thoát thân. Bởi vậy, ông cần phải gài
bẫy ngược lại chúng. Hai đầu của “mai hoa song phi” đều có thể sát thương đối
thủ, tuy Lỗ Thịnh Hiếu chĩa một đầu dùi về phía tây, song lẫy khởi động mà ông
vừa ấn vào lại bắn ngược về phía sau, bởi vậy, trong số chín mũi đinh “ngũ phân
mai hoa”* được bắn ra, đã có đến bảy mũi găm trúng hai gã Bách tuế anh này.

*
Có nghĩa lả: Hoa mai chớm nở.

Cuối cùng, Lỗ Nhất Khí đã gần như
kiệt sức ngồi bịch xuống đất. Cậu đã cố gắng hết mức độ, cậu đã không còn đủ
sức để tiếp tục nữa.

Con mắt duy nhất của Quỷ Nhãn Tam
bỗng chớp một cái lộ ra một thần tình méo mó biến dạng, một bàn tay cháy đen từ
từ vươn về phía Lỗ Nhất Khí.

Không phải là xác chết sống dậy,
mà là cải tử hoàn sinh. Quỷ Nhãn Tam đã thở được rồi, tim hắn đã đập trở lại.

Lỗ Nhất Khí nhẹ nhàng nắm lấy bàn
tay Quỷ Nhãn Tam, nói:

- Tạm thời anh đừng nên cử động!

Quỷ Nhãn Tam nghe lời Lỗ Nhất
Khí, hắn hạ tay xuống, nhắm mắt lại, điều hòa hơi thở. Hắn đã vừa chết một lần,
nếu giờ đây không thể nhanh chóng hồi phục, e rằng sẽ lại phải bỏ mạng trong
khảm diện này.

Mắt cá dương vẫn chìm trong bóng
tối, ba người không ai nói câu nào, cũng không dùng thứ gì soi sáng. Dường như
họ đang chờ đợi cái chết ập đến, cũng dường như đang chờ đợi ánh sáng bừng lên.

Đã là Mắt cá dương, nó sẽ không
thể tối đen mãi mãi như Miệng cá âm. Quả nhiên, một luồng khí nóng bỗng lan tỏa,
khiến họ cảm nhận được ánh sáng, cảm nhận được sự nóng rát, cảm nhận được một
luồng sức mạnh khủng khiếp có thể nuốt chửng tất cả, hủy diệt tất cả.

Cái nóng kì lạ mỗi lúc càng thêm
bỏng rát. Cùng với đó, từ phía sau những tấm gương đồng chầm chậm bay ra rất
nhiều đóa hoa màu đỏ sẫm lấp lánh, trông chúng hơi giống hoa cúc dại, không
thật lớn, cũng không quá sáng. Chúng có vẻ rất nhẹ, tựa như xơ bông liễu, phấp
phới bay về phía Mắt cá dương.

Những đóa hoa tựa như được nhuộm
bằng máu mang theo một luồng khí chết chóc, trông chúng chẳng khác nào những đóa
hoa Ma sa trong tay ma quỷ địa ngục, dùng để dụ dỗ hoặc hủy diệt linh hồn.

Những đóa hoa mỗi lúc một nhiều,
chao liệng xoay vòng trong không trung, tạo thành một vòng xoáy màu đỏ sẫm, một
vòng xoáy máu. Dưới sự phản chiếu của các tấm gương, toàn bộ Mắt cá dương chìm
trong sắc đỏ. Ba người bọn họ giống như đang bị ngâm trong một bể lớn chứa đầy
máu nóng.

Vách tường phía đông từ từ xoay
chuyển, lộ ra một khe hở. Lỗ Thịnh Hiếu giơ cây đục sắt lên, chĩa về khoảng
trống đang từ từ lộ ra, ở trong tư thế sẵn sàng phóng cây đục đi bất cứ lúc
nào. Nhưng bức tường chỉ xoay đi một góc rất nhỏ, không có thứ gì xuất hiện,
chỉ có một luồng gió thổi ra. Luồng gió thổi dọc theo bốn bức tường và những
tấm gương đồng được bố trí tinh xảo trong Mắt cá dương, khiến những đóa hoa
đang lả tả rơi xuống bỗng bay dạt theo chiều ngang.

Lỗ Thịnh Hiếu lại ngã người xuống
nằm trên mặt đất. Một đóa hoa đỏ bay sát qua trán ông, râu và ngọn tóc ông bỗng
dưng cháy sém và xoăn tít lại.

Lỗ Nhất Khí vội cầm cây Vũ Kim
Cương của Quỷ Nhãn Tam lên, chắn ở phía trước. Hai bông hoa đỏ đã bị cản lại,
song chúng không rơi xuống, cũng không bay đi, mà dính chặt trên mặt dù, phát
ra tiếng “xèo xèo” của vật chất nóng chảy. Cảm giác nóng giãy truyền qua các
gọng dù lan đến tay cậu, trên tán dù thép xuất hiện hai vệt tròn đỏ rực, càng
lúc càng đỏ, càng sáng, điểm chính giữa vết đỏ đã ngả sang màu sáng bạch, khói
trắng bốc lên mù mịt.

Lỗ Nhất Khí đập mạnh cây dù vào
tấm gương đồng bên cạnh, hất rơi hai bông hoa xuống. Tán dù thép đã bị nung
chảy thành hai lỗ tròn to cỡ quả táo gai. Nhìn vào tấm gương đồng, chỉ thấy
đồng chảy nhễ nhại như nước, mặt gương méo mó biến dạng, còn đóa hoa mỗi lúc
càng thêm đỏ chói.

“Cúc ma thiên hỏa dung kim,”* cái
tên này bỗng lóe lên trong trí não Lỗ Nhất Khí.

*
Nghĩa là hoa cúc ma lửa trời làm nóng chảy kim loại.

Vách tường đồng phía đông lại
dịch chuyển, luồng gió liền đổi hướng. Những bông hoa đỏ sắp bay tới tường phía
tây bỗng xoay tròn ở giữa hai tấm gương đồng, rồi đảo chiều bay về phía ba
người. Lúc này, đám hoa đã hạ thấp độ cao, một số bông đã bay là là sát nền.

Lỗ Nhất Khí nói với Quỷ Nhãn Tam:

- Tuyệt đối không được cử động!

Sau đó túm lấy hai chân Quỷ Nhãn
Tam lôi về phía sau vài bước, tránh được những bông hoa đang bay sát đất. Suy
cho cùng chúng chỉ là hoa chứ không phải là bức tường, nên có bông cao bông
thấp, giữa chúng có khoảng trống. Lỗ Nhất Khí đã tìm ra một khoảng trống, bèn
lôi Quỷ Nhãn Tam theo lối đó qua phía bên kia của tường hoa. Bản thân cậu cũng
bò sát mặt đất, né tránh được chúng. May mà nền nhà trơn bóng, nên cậu có thể
nhanh chóng hoàn thành những thao tác vừa rồi.

Cơ thể Lỗ Thịnh Hiếu dày dặn hơn
khá nhiều so với Lỗ Nhất Khí, bởi vậy ông không thể lách qua những khe hở. Khi
màn hoa đỏ áp sát, ông chỉ có thể nghiến răng nhịn đau, dùng cả chân lẫn tay để
bò lui về phía sau.

Lùi mãi lùi mãi, bỗng ông chạm
phải một thứ, đó chính là gã Bách tuế anh bị Lỗ Nhất Khí bắn chết, ông chẳng
kịp suy nghĩ, gắng gượng nhấc thi thể đó lên, quăng về phía những bông cúc ma
đang đuổi theo mình.

Xác chết đã cuốn đi ba bông hoa,
mở cho ông một khoảng trống có thể lọt qua.

Nhưng xác chết lập tức bốc cháy
dữ dội, trong nháy mắt đã biến thành đám tro tàn. Nhưng sự khủng khiếp không
chỉ dừng lại ở đó, ngọn lửa sau khi thiêu rụi xác chết, vẫn không tắt, mà tiếp
tục bốc cháy, chốc lát đã khiến nền nhà tan chảy ra một lỗ tròn to bằng chậu
sứ. Xem ra loài hoa máu này không chỉ là loài hoa chết chóc, mà đích xác là
ngọn lửa địa ngục.

Xung quanh cũng đã có rất nhiều
bông hoa rơi xuống. Vách tường đồng lại dịch chuyển, có người đang nóng lòng
muốn giết họ càng nhanh càng tốt. Luồng gió tiếp tục đổi hướng, gom tất cả
những đóa cúc ma thiên hỏa tụ lại một chỗ. Những bông hoa chết chóc, những ngọn
lửa địa ngục đã chồng chất lên nhau kết thành một bức tường hoa, bay ngang trở
lại.

Lỗ Thịnh Hiếu vừa bò qua được khe
hở khi nãy, mới kịp đứng thẳng lên, lại lập tức ngã nghiêng sang một bên. May
mà Lỗ Nhất Khí kịp chạy lại đỡ, hai người loạng choạng đi đến bên Quỷ Nhãn Tam.

Bức tường hoa đỏ rực như máu đã
áp sát, không còn phương pháp cầu may nào có thể giúp họ tránh né được nữa.

Quỷ Nhãn Tam từ trước đó đã mở
con mắt duy nhất của hắn ra nhìn, hắn đã hiểu rõ tình thế khốn đốn của bọn họ,
cảnh tượng trước mắt đang nói với hắn: chết một lần nữa là chắc! Quỷ Nhãn Tam
lại đưa bàn tay cháy đen lên khẽ nắm lấy tay Lỗ Nhất Khí. Hắn cũng thấy ngạc
nhiên với chính mình, bình thường hắn sợ chết là thế, mà giờ đây, hắn lại không
hề cảm thấy quá tuyệt vọng hay nuối tiếc.

Bức tường hoa đỏ máu đã ở ngay
trước mắt. Hai chân Lỗ Thịnh Hiếu bắt đầu lẩy bẩy, ông giật tung khuy áo bông,
cởi áo ra, giơ cao lên đầu xoay tròn thành một chiếc quạt, rồi ném về phía bức
tường hoa.

Áo bông bốc cháy, mặt đất cũng
bốc cháy.

Trên tường hoa xuất hiện một lỗ hổng,
họ lại một lần nữa thoát khỏi nút chết. Thế nhưng các nút trong khảm diện này
chưa chết chưa dừng, bởi vậy, những bông hoa đoạt mệnh kia chắc chắn sẽ lại
chuyển hướng. Khe hở trên tường đồng lại thay đổi góc độ, luồng gió lại đổi
hướng, bức tường hoa lại đảo chiều lao thẳng về phía họ. Họ thực sự đã hết
đường rút lui.

Bức tường đỏ máu đã áp sát, mật
độ càng dày, tốc độ càng nhanh. Hơi nóng phả từng đợt bỏng giãy khiến họ ngộp
thở; lông mày, đuôi tóc đã bắt đầu cháy khét và xoăn lại.

Họ chỉ còn một con đường chết,
phía trước là tường lửa, phía sau là tường đồng, thăng thiên không được, độn
thổ không xong.

Đúng vào thời khắc ngàn cân treo
sợi tóc, Lỗ Nhất Khí cúi nhặt cây đục sắt của Lỗ Thịnh Hiếu trên mặt đất, chọc
vào khe hở trên vách tường đồng, rồi dồn sức bẩy thật mạnh ra ngoài. Song mảng
tường đồng chỉ khẽ lay động mà không hề nhúc nhích. Thế nhưng, bức tường hoa
đang tiến tới rõ ràng đã khựng lại một chốc. Lỗ Thịnh Hiếu nhận ra dụng ý của
Lỗ Nhất Khí, ông xoay người, cũng nắm lấy cây đục sắt, hợp sức cùng Lỗ Nhất Khí
bẩy thật lực.

“Két… Choang!”

Một tiếng vang chói tai, cả bốn
khe hở đồng loạt mở toang hết cỡ, một luồng gió mạnh thổi xộc thẳng ra. Bức
tường hoa tan tác, hoa bay tán loạn về mọi hướng, va vào những tấm gương đồng
khắp ba phía nam, tây, bắc, rơi trên nền nhà, lao lên mái nhà, đâu đâu cũng có.
Những bông cúc ma va vào đâu, bốc cháy tới đó; bốc cháy đến đâu, tan chảy đến
đó.

Mắt cá dương vụt sáng. Mái trần
của Mắt cá dương thì ra cũng được đúc bằng đồng, đồng nóng chảy giọt xuống như
mưa, trộn lẫn với gương đồng tan chảy trên mặt đất, trong ánh lửa rừng rực,
từng vũng đồng sóng sánh ánh vàng chói lọi.

Nhiệt độ của những bông cúc ma
cực cao, vừa đụng vào là bốc cháy, nhưng diện tích bốc cháy lại không lớn, chủ
yếu là khoét sâu xuống. Bởi vậy khảm diện Mắt cá dương vẫn chưa bị đứt, nó vẫn
là một “tuyệt đoạn khảm” không lối thoát.

Hai bác cháu vừa buông tay ra,
gương đồng lại khép vào như cũ. Tuy vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, song Lỗ Nhất
Khí vẫn thở phào một cái. Cậu nhìn chằm chằm vào những bông hoa càng lúc càng
sáng đỏ, mấy chữ “cúc ma thiên hỏa dung kim” lại hiện lên trong trí não.

Trong “Tây Vực kí – Thiên vật
giải”* có chép: “Tây Vực có núi hiểm ác, sinh ra tinh lửa, hình giống hoa cúc.
Có thể đốt cháy kim loại, gỗ, thế không cản nổi, gặp nước càng vượng, chỉ có
đất đá mới chặn được. Gọi là cúc ma dung kim.”

*
Là một cuốn sách du kí cổ xưa, đa phần ghi chép về sản vật và phong tục tập
quán của Tây Vực. Về tác giả của bộ du kí này, có hai quan điểm khác nhau. Một
quan điểm cho là của Thản Đảng, một tăng lữ Thiên Trúc (Ấn Độ cổ); một quan
niệm cho là của Vương Chấn Hạ, trấn thủ sứ nhà Đường đóng tại Liễn Quan.

Trong “Thần khí thuyết luận”* có
viết: “Ý nghĩa thực sự của chân hỏa Tam muội thần thánh là lấy từ hoa cúc tinh
lửa ở Ma vực phương Tây, được gọi là cúc ma thiên hỏa dung kim.”

*
Là một cuốn sách nhỏ, chủ yếu chú giải cho các khái niệm xuất hiện trong một số
điển tịch cổ hay những bản sách bí truyền còn sót lại, do biên tu Thái Thường
tự Cung Hồng Lãng và sáu người nữa biên soạn. Vì là sách của quan phủ nên số
lượng in ấn không nhiều, những thứ được chú giải thường quái dị, nên rất ít
người biết đến. Đến đầu thời Thanh đã rất hiếm gặp, chỉ thi thoảng mới bắt gặp
một vài trang trong chợ đồ cổ.

Lỗ Nhất Khí nhẩm đi nhẩm lại câu
văn trong miệng: “Đốt cháy kim loại, gỗ, thế không cản nổi? Đốt cháy kim loại,
gỗ, thế không cản nổi? Gặp nước càng vượng?”

Quỷ Nhãn Tam đến giờ vẫn nằm
thõng thượt trên đất, tuy một vài lần hắn cũng muốn ngồi dậy, song lực bất tòng
tâm. Phần lưng áp sát xuống nền nhà càng dễ dàng cảm nhận được sự rát bỏng, hắn
khẽ kéo ống quần Lỗ Nhất Khí, nói khẽ:

- Bên dưới!

Nền nhà đã chuyển từ màu đen sang
đỏ sẫm, và vẫn đang tiếp tục đỏ thêm, nhiệt độ của nền nhà cũng tăng lên nhanh
chóng. Đặc biệt tại những chỗ bị cúc ma đốt thủng, phun ra từng chùm lửa, bay
thẳng lên không trung. Những bông cúc ma đã nung chảy và đục thủng nền nhà,
không biết còn đốt cháy thêm thứ gì bên dưới, khiến cho nền nhà bốc cháy rừng
rực.

Lỗ Thịnh Hiếu gõ cây đục sắt
xuống nền nhà, nghe vọng lên tiếng những tiếng vang vang. Từ âm thanh, có thể
suy đoán rằng dưới nền nhà có lẽ là khoảng trống, bên dưới hình như còn một lớp
nền nữa, hoặc là một gian mật thất.

Mắt cá dương lúc này giống như
một cái nồi đậy kín đang bị đun nóng trên lò lửa, chuẩn bị nấu chín ba người.

Từ hai lỗ lớn trên mặt đất trào
lên hai dòng nước đỏ rực, sôi lên sùng sục như vừa được đun nóng. Bản thân dòng
nước không đỏ, mà là do những bông cúc ma đang lập lờ chuyển động trong dòng
nước nhuộm thành. Những bông cúc ma trong nước không thực giống những bông cúc
ma đang dính trên mặt gương, chúng không đỏ sẫm, mà đỏ rừng rực như lửa, sáng
đến chói mắt.

Dòng nước đỏ rực hòa lẫn với
những giọt đồng nóng chảy đang ròng ròng nhỏ xuống. Dòng nước chảy đến đâu, các
tấm gương đồng trút xuống đến đấy, chớp mắt đã hòa tan trong nước. Những bông
cúc ma dính trên gương đồng sau khi rơi xuống nước, lập tức trở nên đỏ rực và
sáng chói.

“Hóa ra đây chính là ‘gặp nước
càng vượng!’ Cúc ma gặp nước không tắt, lại càng cháy mạnh hơn, nhiệt độ càng
cao hơn. Cúc ma nóng lên, tốc độ nóng chảy của gương đồng cũng nhanh hơn.” Nhìn
vào cảnh tượng trước mắt, Lỗ Nhất Khí đã hiểu ra phần nào.

Biết được đáp án, cũng có nghĩa
là hoàn toàn tuyệt vọng.

Mắt cá dương nóng hầm hập, nền
nhà càng lúc càng bỏng rát, những lỗ thủng trên nền nhà mỗi lúc một lớn hơn,
những điểm nóng chảy mỗi lúc càng lan rộng, dòng nước sôi sục càng lúc càng
hung hãn, cuốn theo những vũng đồng nóng chảy trên nền nhà và những tấm gương
đồng đang rào rào trút xuống, bủa vây lấy ba người.

Phía trước chẳng khác nào biển
dầu sôi sục, sau lưng là tường đồng vách sắt, trong bóng tối vẫn còn bọn Bách
tuế anh như những bóng ma đang chờ chực thời cơ lao ra đột kích.

Ba người đã cùng đường tuyệt lộ,
cái chết cận kề.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3