Lời nguyền Lỗ Ban (Tập 1) - Chương 5 - Phần 1

Chương 5 KỊCH CHIẾN VỚI SÁT THỦ HÁN YÊM

Nhà Hán có một phép thiến đặc
biệt, tức là kết hợp giữa thiến bằng kim và thiến bằng thuốc. Khi bé trai mới
sinh ra chưa được bao lâu, liền dùng kim châm thủng phần tủy ở sau gáy, khiến
cơ thể đứa trẻ không thể lớn lên được nữa, đặc biệt, bộ phận sinh dục sẽ không
phát triển. Ngoài ra, còn định kì ngâm cơ thể trong dung dịch “tử quyết thu
yêm” khiến cho cơ bắp gân cốt co rút lại, mật độ trở nên dày đặc. Như vậy, sau
khi trưởng thành, ngoại hình của chúng hoàn toàn giống người bình thường, song
thể hình lại chỉ bằng một đứa trẻ sơ sinh. Người bị thiến kiểu này thường trở
thành công cụ diễn trò mua vui trong cung đình. Do xương cốt cơ gân có mật độ
rất dày, thớ thịt săn chắc, nên họ có sức mạnh phi phàm, thậm chí còn hơn cả
người trưởng thành bình thường. Lại thêm thể hình nhỏ bé, động tác linh hoạt,
nếu được huấn luyện tốt, họ sẽ trở thành những vệ sĩ vô cùng lợi hại…

Chương 5.1 NGHÌN MẮT NHÌN

- Cẩn thận!

Tuy Quỷ Nhãn Tam chỉ có một mắt, song đó là con mắt có
thể nhìn xuyên bóng tối, bởi vậy chỉ có hắn phát hiện ra được có một cái bóng
bất ngờ tập kích họ từ trong bóng đêm.

Lỗ Nhất Khí vốn dĩ có khả năng dự đoán, song do cú tấn
công quá nhanh, và cũng do cái bóng đó không hề mang sát khí, tựa như đã hòa tan
vào trong không khí, nên cậu không phát hiện ra. Theo phản xạ, cậu vội rụt cổ,
cúi gập lưng xuống, một thứ gì đó đáng lẽ sắp giáng vào đầu hoặc vai cậu đã rơi
trúng lưng. Cùng với tiếng vải bông rách toạc, cậu cảm thấy mát lạnh sau lưng,
chỉ kịp kêu thầm: “Toi rồi!”

Quỷ Nhãn Tam miệng vừa hô “Cẩn thận,” Vũ Kim Cương đã
bay khỏi tay hắn. Thứ kia bật khỏi lưng Lỗ Nhất Khí, tránh được Vũ Kim Cương,
lăn một vòng rồi biến mất tăm trong lối đi tối thẳm.

Một khoảng da trên lưng Lỗ Nhất Khí đã phơi ra ngoài.
Áo bông, áo lót đều bị rách toạc một mảng lớn.

- Là người! – Nhờ ánh sáng từ viên đá huỳnh quang, Lỗ
Thịnh Hiếu đã nhìn thấy rõ một hình người vừa nhảy vụt lên rồi biến mất.

- Là người? Tại sao lại không cảm nhận được trọng
lượng của một người nhỉ? – Lỗ Nhất Khí có chút hoài nghi.

- Cao hơn hai thước! – Quỷ Nhãn Tam còn nhìn rõ hơn.

- Vậy là một đứa trẻ ư? Không phải, đứa trẻ cũng không
thể chỉ có hai thước, đó là chiều cao của trẻ sơ sinh!

Một đứa trẻ sơ sinh có thể bay đến tập kích, chỉ một
cái chạm đã xé rách toang mấy lớp áo bông?

- Dù sao cũng phải đi tiếp, đuổi theo xem sao! – Lỗ
Thịnh Hiếu nói rồi lập tức bước lên.

Lỗ Nhất Khí phăm phăm định vượt lên trước, song bị Lỗ
Thịnh Hiếu chặn lại. Cậu không giằng co, mà đưa viên đá huỳnh quang cho ông, Lỗ
Thịnh Hiếu nhận lấy, giơ lên soi đường. Ông nép người vào một bên vách tường,
di chuyển về phía trước.

Lỗ Nhất Khí men theo bức tường phía đối diện, khẩu
súng trong tay đã lắp đầy đạn. Cậu phải bảo vệ cho bác, bởi vậy không thể đi
sát sau bác, vì cậu sẽ bị chắn mất tầm nhìn.

Lối đi có hình một vòng cung lớn, từ từ lượn vòng,
càng lúc càng thu hẹp. Trước mắt họ đã là một ngõ cụt nhọn hoắt.

Đúng lúc đó, Lỗ Nhất Khí cảm thấy bức tường phía sau
lưng có gì khang khác, nó hơi mềm, tựa như một tấm đệm bông dày. Lỗ Nhất Khí
đưa tay ra hiệu cho bác và Quỷ Nhãn Tam, hai người đều dừng bước, nhìn cậu với
vẻ mặt căng thẳng.

Lỗ Nhất Khí dùng nòng súng chọc vào tấm bông, bên
trong nó là khoảng trống, không phải là tường. Có lẽ đây là tấm rèm bằng bông
của một cánh cửa nào đó, song bốn phía xung quanh lại bịt kín mít. Quỷ Nhãn Tam
và Lỗ Thịnh Hiếu cũng đã tụm lại, họ quan sát tỉ mỉ từ trên xuống dưới vài
lượt, vẫn không thể tìm ra chỗ nào có thể mở ra.

Chỉ có Quỷ Nhãn Tam phát hiện thấy bên trên tấm rèm có
một vài chỗ đường kim khác với những chỗ khác, hướng của đường kim cũng rất kì
lạ. Kiểu đường kim như thế này, hắn đã từng nhìn thấy. Ba năm trước, khi đào
trộm một ngôi mộ Hán ở núi Bách Việt,* hắn đã lấy được một bức rèm vải bông màu
trắng, trên đầu có thêu bốn chữ “vân yểm thân quá,”* bên dưới không hề có bất kì
họa tiết nào, toàn bộ bức rèm chỉ thấy khâu bừa bảy mũi. Đường khâu trông rất
giống với bức rèm này. Lúc đó, mấy anh em nhà hắn đều không để tâm tới tấm rèm,
chỉ tiện tay bỏ luôn vào trong sọt. Nhưng trên đường trở về Giang Tây, tấm rèm
đã biến mất một cách kì bí.

* Tên một ngọn núi, tương truyền
vào thời cổ đại, tại nơi đây từng xảy ra nhiều cuộc đại chiến, sau chiến tranh
trở thành một nghĩa địa khổng lồ, đâu đâu cũng có thể đào thấy xương cốt.

**
Có nghĩa là: Mây che người qua.

Nhưng giờ đây, việc cần làm là
phải mở được tấm rèm, chứ không phải là nghiên cứu về mấy đường khâu. Quỷ Nhãn
Tam liền rút chiếc xẻng lưỡi cày ra. Chiếc xẻng được làm bằng thép vân, sống
dày lưỡi mỏng, rất cứng và dẻo dai, do được đào bới thường xuyên nên phần lưỡi
đã được mài sắc lẹm không khác gì dao rìu.

Quỷ Nhãn Tam tay trái cầm Vũ Kim
Cương che chắn phía trước, tay phải cầm xẻng, vung tay bổ nghiêng một nhát. Một
luồng sáng chói lóa thình lình chiếu thẳng vào giữa mặt hắn.

Ba người đã ở trong bóng tối khá
lâu, đương nhiên là không kịp thích ứng với luồng sáng lóa mắt đó.

Quỷ Nhãn Tam vừa cảm thấy có ánh
sáng, lập tức nhắm nghiền hai mắt lại. Cũng may hắn chính là người phá tấm rèm,
phản ứng chóng vánh này là công phu bắt buộc của những người trộm mộ, nếu
không, chẳng biết mắt đã hỏng bao nhiêu lần cho đủ.

Lỗ Thịnh Hiếu và Lỗ Nhất Khí đứng
ở hai bên nên không bị ánh sáng chiếu thẳng tới, song vẫn phải giơ tay che mắt.

Lỗ Nhất Khí liên tiếp nã súng vào
lỗ thủng trên tấm rèm, cậu sợ rằng sẽ có thứ gì đó ẩn sau luồng ánh sáng bất
ngờ xông ra tấn công họ.

Phía sau tấm rèm không có động
tĩnh gì, ba người cũng mau chóng thích ứng với ánh sáng. Họ từ từ mở mắt, hạ
cánh tay xuống. Quỷ Nhãn Tam lại bổ thêm một nhát nữa, một nửa khung cửa đã
hiện ra trước mắt họ. Bên trong cửa rất sáng, không biết nguồn sáng phát ra từ
đâu. Nếu là đèn điện, chí ít cũng phải trên mười bóng.

Lỗ Thịnh Hiếu trả lại viên đá huỳnh
quang cho Lỗ Nhất Khí, ra hiệu cho cậu cất đi, sau đó tay trái kéo chiếc hòm gỗ
ra phía trước, che chắn những chỗ hiểm tay phải cầm cây đục sắt dài và mảnh đã
dùng để phá bức chiếu bích ma trước đó, rụt cổ khom người thận trọng bước vào
trong cửa.

Lỗ Nhất Khí mau chóng nạp đầy đạn
vào ổ súng từ từ tiến lại gần khung cửa, rồi thoắt một cái, lao vào cửa như một
mũi tên, quét mắt khắp bốn phía.

Đây cũng là một căn phòng hình
thù bất quy tắc hình dạng giống như gian nhà chính khi nãy, nhưng theo chiều
ngược lại. Xung quanh căn phòng treo kín những tấm gương đồng sáng lóa, có đến
vài chục tấm cao thấp so le, cao tầm một thân người, rộng chừng hơn hai thước
đu đưa qua lại, nhất thời không nhận ra chúng được sắp xếp theo quy luật gì.
Vách tường và xà cột trong căn phòng cũng đều một màu vàng rực rỡ, sáng lấp
lánh, chẳng khác gì những tấm gương đồng. Dưới ánh sáng chiếu từ một nguồn bí
ẩn nào đó, toàn bộ căn phòng sáng choang khiến người ta không mở mắt ra nổi.
Ngay cả nền nhà cũng trơn bóng như gương, phản chiếu được cả bóng người.

Quỷ Nhãn Tam đi sau cùng, bước
giật lùi vào trong phòng, mắt vẫn nhìn chăm chú vào con đường tối đen, tay nắm
khư khư Vũ Kim Cương, cứ làm như từ trong đó sắp có một quái vật bất ngờ nhảy
bổ ra tấn công họ.

- A!

Quỷ Nhãn Tam đã lùi tới sau lưng
Lỗ Nhất Khí, đúng lúc hắn định xoay người lại, đột nhiên phát hiện có một cái
bóng màu xám bên trong lối đi.

- Tôi biết, cái bóng đó vẫn bám
theo sát chúng ta! – Lỗ Nhất Khí không hề cảm thấy bất ngờ.

Dù thế nào đi nữa, tránh được vẫn
là tốt nhất. Giờ đây Quỷ Nhãn Tam chỉ muốn giữ được cái mạng để chạy tới Thương
Châu tìm Vĩ Kinh Đạo nhờ ông ta khêu bỏ đám trứng tò vò sau gáy.

Ba người vẫn tiếp tục nép sát
tường mà đi, nhưng sau khi vòng qua mấy tấm gương đồng, họ đã thấy mình đến
giữa căn phòng. Lỗ Nhất Khí bỗng thấy phía sau gáy rờn rợn, cảm giác có ai đó
đang ở ngay bên cạnh. Hơn nữa, những kẻ đó hình như xuất hiện ở khắp nơi, đang
giương mắt nhìn cậu chằm chằm. Cậu quay vụt người lại, nhưng không hề thấy một
ai.

Đột ngột, có ba bóng người lù lù
xuất hiện tại ba chỗ khác nhau trên tường. Ba người bọn họ gần như đồng thời
phát hiện ra, đều giật nảy cả mình, lập tức thủ thế sẵn sàng. Ba cái bóng cũng
bắt chước y như vậy. Té ra đó chính là cái bóng của chính họ, dưới tác dụng
phản chiếu của mấy chục tấm gương đồng trong phòng, đã được phản xạ lên các
vách tường. Bước thêm một bước nhỏ nữa, những cái bóng vừa rồi lập tức phân
thành nãm cái bóng nhỏ hơn, và trên bức tường bên cạnh, cũng xuất hiện năm, sáu
chiếc bóng nhìn từ chính diện.

Lỗ Nhất Khí nghĩ thầm, vừa rồi,
ánh nhìn chằm chằm trong cảm giác của cậu phải chăng chính là ánh nhìn của
chính mình trong gương?

Cậu bắt đầu thấy hoa mắt. Càng
tiến sát tới chính giữa căn phòng, thị giác của cậu càng rối loạn. Bóng hình
của cậu dần dần xuất hiện trên cả cột nhà, xà nhà, trần nhà, nền nhà.

Trí não cậu cũng đã rối loạn,
đánh mất luôn cả chút khả năng định vị ít ỏi còn sót lại. Dù cậu bước tới đâu,
cũng cảm thấy như đang đâm sầm vào chính mình.

Lỗ Nhất Khí bảo Quỷ Nhãn Tam lôi
Thiên thần phi trảo ra, sau đó nắm lấy một đầu, thử bước thêm vài bước nữa, cậu
sợ rằng nếu không may đi sai đường, vẫn có thể quay trở lại. Nhưng chưa đi được
vài bước, cậu đã đâm sầm vào một tấm gương, vừa đổi hướng, lại đâm ngay vào
vách tường.

Lúc này họ mới phát hiện ra rằng,
họ không có đường để đi. Họ đã lạc đường, cũng lạc mất chính mình.

Ánh sáng trong phòng bỗng nhiên
vụt tối. Tất cả những thứ đang chói lòa bỗng chốc trở nên ảm đạm, nên thị giác
của họ cũng dần dần hồi phục. Và một cảnh tượng đáng sợ đã đập vào mắt họ.

Trên tất cả những tấm gương đồng
đều xuất hiện cùng một cặp mắt, có đến cả trăm, cả nghìn cặp mắt như vậy. Đó
chính là cặp mắt từng xuất hiện trên chiếc chụp đèn thủy tinh ở hành lang yến
quy, cặp mắt chứa đầy oán hận và sát khí.

Trong “Tử ngang kinh”* có viết:
“Không vì muốn nhìn mà nhìn, không vì muốn động mà động. Làm yếu lực trong
ngoài, dung nạp khí tự nhiên. Linh khí của trời đất, tinh thần của vạn vật,
nhập tinh, nhập huyết, nhập thận, nhập tim phổi.

*
Một kinh điển của Đạo gia, tác giả là Không Lạp đạo nhân thời Tống truyền nhân
đời thứ hai của phái Tam Thanh.

Những kinh điển Đạo gia đã từng
học tại Đạo quán Thiên Phong trên núi Thiên Giám thuở nhỏ bỗng chốc hiện về mồn
một trong tâm trí Lỗ Nhất Khí, việc duy nhất cậu phải làm trong lúc này chính
là “bình tâm tĩnh khí, thân tùy theo cảnh; tránh mũi nhọn, tìm khe hở.”

Thế là, cậu đã biến ánh nhìn của
mình trở nên mơ hồ coi như không hề nhìn thấy những cặp mắt kia, sau đó, bắt
đầu tìm kiếm một khoảng trống trong một vùng mông lung nhòa nhạt.

Đôi mắt xuất hiện ở hầu khắp mọi
nơi, chỉ có một tấm gương đồng nhỏ đặt ờ chính giữa căn phòng là trống trơn.
Tấm gương nhỏ đã bị che khuất hoàn toàn. Nhưng nhờ vào cảm giác phi thường, Lỗ
Nhất Khí đã phát hiện ra sự tồn tại của nó. Tấm gương đó khác nào một vầng
trăng sáng giữa một bầu trời chi chít ánh sao.

Lỗ Nhất Khí bước nhanh về phía
đó. Cậu biết, vì đây là khoảng trống duy nhất, nên đó không phải là bóng phản
chiếu của sự vật tại một nơi khác truyền tới qua các tấm gương còn lại. Đã có
thể nhìn thấy trực tiếp, vậy thì chỉ cần đi theo một đường thẳng sẽ đến được
chỗ đó.

Ba người bọn họ không gặp bất cứ
sự cản trở nào, đi thẳng một mạch tới bên tấm gương nhỏ.

- A! Là Mắt cá dương*! Lùi lại
mau!

*
Là một loại khảm diện được thiết kế dựa vào sự biến đổi của ánh sáng kết hợp
với các loại gương đồng với nhiều kích cỡ, hình dạng khác nhau, được lắp đặt
tại những vị trí khác nhau, có thể khiến người sa bẫy phát sinh lệch lạc thị
giác, ảo giác, thậm chí mù tạm thời. Trong khảm diện lại kết hợp với nhiều nút
lẫy hiểm độc, nhằm mục đích sát thương, vây bắt đối phương một cách dễ dàng.

Lỗ Thịnh Hiếu đã phát hiện ra
manh mối, song đã muộn, họ đã rơi vào chính giữa cạm bẫy. Kì thực, nếu Lỗ Thịnh
Hiếu chưa bước chân vào trong đó, ông cũng sẽ không thể nhận ra đó là Mắt cá
dương. Năm xưa, khi ông cùng em trai và em dâu chạy trốn khỏi nhà, cạm bẫy cuối
cùng mà họ gặp phải chính là Mắt cá dương. Nhưng khi đó, khảm diện không phải
là căn phòng cũng không rộng lớn đến vậy. Khi đó, khảm diện được vây kín bởi
những tấm nhiễu trắng bạc, bố trí bằng những tảng băng lớn, chứ không phải là
gương đồng. Năm đó, họ đã bị vây khốn suốt một ngày đêm, dùng hết mọi phương
cách cũng không thể thoát thân. Sau đó do một tấm nhiễu bỗng nhiên bốc cháy,
rồi quấn quanh mấy khối băng bố trí ở phần đuôi của mắt cá dương, họ mới có thể
thoát ra ngoài qua lỗ hổng.

Ông còn nhớ lúc đó, sau khi chạy
thoát, bỗng nghe thấy một giọng nói sang sảng vang lên từ trong khảm diện sau
lưng:

- Có thể thoát khỏi Mắt cá dương,
âu cũng là ý trời, nên nhớ đừng bao giờ quay trở lại!

Bởi vậy, trong suốt mấy chục năm
qua, ba chữ “Mắt cá dương” lúc nào cũng văng vẳng trong tâm khảm ông, không thể
nào quên.

Kì thực, Lỗ Thịnh Hiếu mới chỉ
biết một mà không biết hai. Căn nhà mà họ vừa xông vào gọi là phòng Âm Dương,
toàn bộ căn nhà là một đồ hình Thái Cực bất quy tắc. Căn phòng chính khi nãy
được gọi là Miệng cá âm*, được biến hóa từ trận pháp “Hỗn độn âm phong”** thời
cổ đại. Còn Mắt cá dương được biến hóa từ trận “Triều nguyên kim quang”*** mà
thành, hai trận này được tể tướng đầu tiên của vua Hoàng Đế là Phong Hậu để
lại, là cục thứ bảy mươi sáu và cục thứ chín mươi ba trong một trăm tám mươi
cục Kì môn độn giáp. Trong đó, Mắt cá dương chính là một “tuyệt đoạn khảm” hoàn
toàn đúng nghĩa. Thế nào là “tuyệt đoạn khảm?” Tức là cạm bẫy tuyệt mệnh. Mỗi
nút trong khảm diện này đều là nút chết, đáng sợ hơn nữa, đều là nút “không
chết không dừng.” Lối đi trong căn phòng Dương chỉ có một con đường duy nhất,
là đường đến âm phủ. Còn Miệng cá âm là một “khuyết đoạn khảm,” tức khảm diện
có một chỗ khuyết, tuy nút cũng là nút chết, song vẫn còn lưu lại một, hai
khuyết sống. Bởi vậy, trong căn phòng Âm có hai con đường, có thể dẫn tới âm
phủ, cũng có thể quay trở về dương thế.

*
Bố trí không gian toàn một màu tối đen để vô hiệu hóa thị giác của đối phương,
dùng những làn gió không nguồn gốc để đánh lừa cảm giác, lại kết hợp với nhiều
thủ đoạn khác như thuật nuôi ma quỷ, ngân thi nhứ, khiến cho đối phương không
thể phân biệt được sáng tối, sinh tử, nhân gian thiên đường, mà trúng đòn trong
hỗn loạn.

**
Có nghĩa là: Gió âm hỗn độn.

***
Có nghĩa là: Ánh sáng vàng chầu về khởi nguyên.

Đây là tâm huyết của nhiều thế hệ
bên phe đối thủ, họ đã khổ công nghiên cứu để kết hợp hai trận pháp kì tuyệt
thời cổ đại thành một thể, rồi tiếp tục cải tiến thêm thắt mà thành. Lỗ Nhất
Khí và Quỷ Nhãn Tam không hề hay biết Mắt cá dương lợi hại đến đâu, bởi vậy, họ
chưa đến nỗi quá hoang mang sợ hãi.

Lỗ Thịnh Hiếu kì thực ra cũng
chưa hiểu hết độ nguy hiểm của dạng Mắt cá dương này. Năm xưa, ông mới chỉ bị
vây hãm bên trong không thể thoát thân, vẫn chưa thực sự trải nghiêm uy lực
khủng khiếp của khảm tử.

Lúc này, Lỗ Nhất Khí vẫn còn tâm
trí để nghiên cứu về tấm gương đồng nhỏ. Đây quả là một tấm gương thần kì, giá
gương có thể chuyển động. Trong gương cậu nhìn thấy một hồ nước và một hành
lang quanh co chính là hành lang yến quy mà họ đã đi qua; hơi xoay sang một góc
khác, lại hiện lên cổng chính của trạch viện; lại xoay tiếp, liền nhìn thấy
cổng thùy hoa.

- Đây là “Truyền bóng mười dặm,”
là hình ảnh được truyền đến thông qua một hệ thống gương giấu tại nhiều nơi! –
Lỗ Thịnh Hiếu đã biết nó là thứ gì, bèn giải thích với Lỗ Nhất Khí – Nhất Khí,
con đã xem tất cả những sách vở, điển tịch, đồ cổ mà gia tộc chúng ta đã sưu
tầm và cất giữ được, nhờ đó mà hiểu được một số kì kĩ diệu thuật. Song ta lại
không cho con học các kĩ nghệ gia truyền của gia tộc chúng ta, bởi vì ta vốn dĩ
không có ý định để con quay trở về nhà. Nếu con đã được học kĩ nghệ của gia tộc
chúng ta, thì “Truyền bóng mười dặm” đối với con cũng chỉ là một trò chơi chẳng
có gì đáng nói.

Kể từ khi bước chân vào ngôi nhà
này, đây là là lần đầu tiên Lỗ Nhất Khí nghe thấy bác nói ra những lời tự tin
như vậy, cũng là lần đầu tiên cậu nghe thấy ông khẳng định kĩ thuật của Lỗ gia
không hề thua kém đối thủ. Suy cho cùng, cậu cũng là người họ Lỗ, tổ tiên của
cậu chính là ông tổ nghề mộc Lỗ Ban, thế là trong cậu trào dâng một niềm tự hào
khôn tả. Cậu xoay mạnh tấm gương với vẻ xem thường. Tấm gương xoay tít tạo
thành một quầng sáng. Và trong quầng sáng, Lỗ Nhất Khí lại nhìn thấy đôi mắt,
giống y hệt với những đôi mắt đang hiện diện khắp căn phòng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3