Lời nguyền Lỗ Ban (Tập 1) - Chương 3 - Phần 3

Chương 3.3 THIÊN CANH VÂY

- Ngoao…

- U…

Hai tiếng rú quái dị xuyên thẳng vào lỗ tai, xé toang
màn đêm tĩnh mịch, khiến cả ba người giật bắn mình, thiếu điều hồn bay phách
tán. Hai tiếng rú ập đến phía sau lưng họ. Nãy giờ họ chỉ tập trung sức chú ý
vào bầy chó kia, nên không thể ngờ rằng sau lưng xuất hiện biến cố.

Lỗ Thịnh Hiếu và Quỷ Nhãn Tam sợ tới mức đứng khựng
tại chỗ, không dám cử động, chỉ hơi rụt cổ lại chút ít.

Lỗ Nhất Khí tuy thâm tâm cũng vô cùng khiếp đảm, song
cậu trấn tĩnh được ngay. Cậu xoay người nhìn về phía sau, trên đầu xà bên trong
của mái cổng thùy hoa đang ngồi chồm hỗm hai con mèo rất lớn, răng như nanh sói
mắt như mắt rắn, vuốt như vuốt hổ, đuôi như đuôi báo. Chúng nào phải là mèo,
cậu thoạt nhìn đã nhận ra ngay cậu đã từng nhìn thấy hình vẽ của chúng trên rất
nhiều đồ cổ, ngọc cổ. Đó là linh miêu!

Cặp linh miêu lưng uốn căng trong tư thế sẵn sàng tấn
công, hai mắt phát ra những tia sáng sắc lạnh như dao, nhìn họ trừng trừng như
muốn ăn tươi nuốt sống, miệng gầm gừ, như đang sắp sửa nhảy xổ vào họ.

Điều này đồng nghĩa với việc họ đã hết đường rút lui.

Và sự việc đáng sợ hơn nữa đã xảy ra, bầy chó bắt đầu
chuyển động! Tuy động tác không thực nhanh nhẹn, bước chân còn xiêu vẹo ngả
nghiêng, song chúng thực sự đang chuyển động, dàn thành hình rẻ quạt, bao vây
lấy họ.

Quỷ Nhãn Tam theo phản xạ bước lên phía trước hai
bước, che chắn cho Lỗ Nhất Khí. Thấy đàn chó đã tiến lại gần, bèn bật tung cây
Vũ Kim Cương giương về phía trước. Không biết có phải bùa ngọn lửa đã phát huy
tác dụng hay không, mà lũ chó bỗng len lét tránh khỏi cây dù, đi vòng sang hai
bên. Trong chốc lát, những con chó đã phân tán ra xung quanh họ, rất tự nhiên
chia họ thành ba chỗ, nhìn vào trông giống như ba vòng xuyến móc vào nhau xếp
thành một hàng ngang. Sau khi vây kín họ, chúng lại đứng im bất động. Quỷ Nhăn
Tam hồi hộp nghĩ thầm trong bụng: “Phải chăng hương độ hồn đã phát huy tác
dụng?”

Lỗ Nhất Khí đếm rất nhanh, có cả thảy ba mươi sáu con.
Cậu cũng phát hiện ra rằng, vị trí phân bố của chúng rất tài tình, không những
chia tách họ thành ba chỗ, mà nếu cậu muốn lại gần hai người kia, cho dù bước
theo hướng nào cũng là đưa chân vào miệng chó. Sở dĩ xuất hiện tình cảnh này là
do họ đã bị vây kín trong một trận pháp cổ xưa.

Thiên Canh trận!

Ba mươi sáu con chó dại đã tạo thành ba vòng tròn
Thiên Canh để phân tách và bao vây họ.

Nhật nguyệt Thiên Canh trận!

Cộng thêm cặp linh miêu tạo thành nhật nguyệt tuần
Thiên Canh, chuyên phụ trách đột kích và chặn đường.

Cách sắp xếp của bầy chó là phân tách bao vây, đồng
thời cũng là hợp sức bao vây. Dù đột phá vòng vây từ hướng nào, đều sẽ có chí
ít hai con chó chặn lại giáp công. Cho dù người bị vây khốn trong trận pháp
biết thi triển thuật khinh công để vượt qua, thì khi đáp xuống đất vẫn sẽ bị
chí ít bốn con chó điên bao vây trở lại, tiếp tục thực hiện đợt bao vây tấn
công mới. Động tác của người bị bao vây càng nhanh thì trận pháp biến hóa cũng
càng nhanh, toàn bộ trận đồ đều chuyển động, cả đàn chó sẽ ào đến lớp lớp như
sóng biển, luân phiên cắn xé. Tới lúc đó, người bị bao vây sẽ có cảm giác như
bị vô số con chó dại đồng loạt tấn công.

Thiên Canh trận vốn dĩ được sử dụng trên chiến trường,
song hiệu quả không mấy lí tưởng, bởi vì khi tấn công, tốc độ của quân lính dàn
trận không thể đạt yêu cầu, nên chỉ thực hiện được hai lần tấn công; cho dù là
quân khinh kị được rèn luyện tinh nhuệ, tối đa cũng chỉ thực hiện được bốn lần
tấn công, về sau, nó đã được người trong giới võ lâm vận dụng, mang lại hiệu quả
tuyệt hảo. Mỗi người trong trận chỉ cần kiểm soát tốt nhịp điệu và tốc độ, sau
một đòn tấn công, sẽ có người sau thay thế, người này lui ra có thể ung dung
tạm nghỉ lấy sức, rồi chuyển sang một góc độ khác để tấn công đối phương, hoặc
chuyển hướng tấn công mục tiêu khác. Khi vận dụng, biến hóa linh hoạt vô cùng,
có thể tấn công từng đợt luân phiên, khiến lực tấn công gia tăng gấp bội.

Giờ đây, cả ba người đã bị vây khốn trong một trận
pháp như vậy, họ có biết không? Không! Họ chưa từng tiếp xúc hay tìm hiểu về
thể loại khảm sống này, trong lĩnh vực này, họ hoàn toàn mù tịt. Hơn nữa, Thiên
Canh trận là một thủ pháp bài binh bố trận thuần túy, không thuộc về Tiên thủ
cục* và Hậu thủ cục** của Kì môn độn giáp, trong Lục hợp chi lực của Lỗ gia
cũng không hề có kĩ pháp nào có liên quan tới trận pháp, nên họ lại càng không
hiểu. Bởi vậy, họ đang thắc mắc, tại sao vị trí sắp xếp của bầy chó lại khiến
họ không còn chút không gian để xoay chuyển? Họ đang kinh ngạc, không hiểu tại
sao bầy chó dại lại được huấn luyện một cách quy củ đến vậy? Họ đang sợ hãi,
không hiểu bầy chó dại khi nào sẽ nhảy xổ vào họ cắn xé, hút máu?

* Tiên thủ cục, tức một trăm tám
mươi cách cục do Phong Hậu, tể tướng của Hoàng Đế, sáng tạo ra.

** Hậu thủ cục, tức bảy mươi hai
cách cục do Khương Tử Nha dung hợp và sửa đổi các cách cục trước đó mà sáng tạo
ra.

Họ đứng bất động, bởi lẽ họ không biết phải hành động
thế nào, bởi lẽ họ không có cơ hội cử động, bởi lẽ họ không dám cử động.

Bầy chó cũng bất động, y hệt như lúc nãy, dường như
chúng đang chờ đợi điều gì, dường như chúng không quá cấp bách cần đến máu
nóng. Tuy rằng trông chúng thật ghê tởm, bẩn thỉu, bệnh hoạn, song dường như
chúng không điên dại như trong truyền thuyết, cũng chưa có vẻ gì là dữ tợn, mà
trái lại, trông chúng rất mực đờ đẫn yếu ớt. Lẽ nào lũ chó dại đã được uống no
máu nóng, hay là chúng đang chuẩn bị biến cả ba người thành bữa lót dạ tiếp
theo?

Không, không phải chúng đã được ăn no, mà là chúng vẫn
chưa đói khát đến cực điểm. Cũng có nghĩa là hàn độc trong cơ thể chúng vẫn chưa
phát tác, tam canh hàn trong óc chúng vẫn đang ngủ vùi chưa tỉnh.

Quả nhiên, canh ba vừa điểm, bầy chó liền bắt đầu cử
động. Trước hết là những cơn rùng mình, lẩy bẩy, rồi đến lắc đầu đập đuôi loạn
xạ. Cuối cùng, chúng bắt đầu bước đi, từng bước chệnh choạng, khó nhọc, mỗi
động tác nhấc chân, đặt chân đều có chút gì đờ đẫn.

Con chó cử động đầu tiên là một trong số những con bao
vây Lỗ Thịnh Hiếu. Nó bước đi xiêu vẹo, từ từ áp sát Lỗ Thịnh Hiếu. Có lẽ là do
Lỗ Thịnh Hiếu vừa thổ huyết nên mùi máu tanh trên người ông đã hấp dẫn nó. Tuy
nó bước đi rất chậm, song cũng chỉ còn cách Lỗ Thịnh Hiếu chừng ba, bốn bước.

Lúc này, con chó thứ hai cũng bắt đầu chuyển động, vẫn
là một trong những con bao vây Lỗ Thịnh Hiếu. Giữa nó và con chó chuyển động
đầu tiên còn ba con chó khác. Con chó này mới bước được một bước, sắp sửa cất
bước thứ hai thì đến lượt con chó thứ ba chuyển động. Lần này, là một trong
những con chó đang bao vây Lỗ Nhất Khí, giữa nó và con chó thứ hai cũng có ba
con chó khác. Con chó này bước đi còn khó nhọc hơn, vừa bước được một bước, đã
rướn cổ nôn ra một bãi lớn nhầy nhụa màu vàng xanh, bốc mùi tanh lợm giọng, bốn
chân rung bần bật, lảo đảo suýt ngã.

- Ngoao…

Con linh miêu lại bật ra một tiếng kêu rợn gáy. Tiếng
kêu vừa vang lên, con chó thứ ba bắt đầu tấn công. Đúng vậy, chính là con chó
thứ ba, con chó đến đứng còn không vững, mà giờ bốn chân nhún mạnh, lao lên há
mõm nhắm vào cổ họng Lỗ Nhất Khí cắn tới…

Lại một con khác cũng bắt đầu tấn công, là con chó di
chuyển đầu tiên, nó cũng bốn chân bật lên, lao thẳng vào Lỗ Thịnh Hiếu…

Tới lúc này, chỉ có bầy chó bao vây Quỷ Nhãn Tam vẫn
đứng im. Phải chăng đúng là do cây hương độ hồn trong tay hắn đã phát huy tác
dụng?

Hàm răng chó chỉ còn cách cổ Lỗ Nhất Khí chưa đầy gang
tấc. Không thể bắn, chỉ có thể né tránh, vậy là cậu bèn thụp xuống, bước xéo
sang trái, tránh được cú tấn công. Nhưng cậu vừa né sang bên trái, thì con chó
ở bên trái liền lao về phía chân cậu, song động tác không nhanh, cũng không có
vẻ gì giống với cú tấn công chí mạng trong cơn hấp hối. Lỗ Nhất Khí bèn co chân
lên tung một cú đá vào giữa đầu, khiến nó lăn lông lốc hai vòng, chạy sang bên
cạnh. Đúng lúc đó, từ trên không trung lao đến một con chó nhằm thẳng vào mặt
cậu…

Con chó tấn công Lỗ Thịnh Hiếu rất hung hãn, ông không
cả kịp né tránh, đành giơ chiếc hòm gỗ lên chắn đỡ phía trước. Con chó lao
trúng hòm gỗ, song nó không ngã xuống đất, chân sau của nó đạp lên mặt hòm,
nhân đà lao chênh chếch lên không trung, lên một tầm cao hơn nữa, sau đó lao về
phía Lỗ Nhất Khí với một lực đạo hung hãn gấp bội…

Quỷ Nhãn Tam cũng đã ra tay, bởi vì sau cú né tránh
của Lỗ Nhất Khí, con chó tấn công đầu tiên vừa chạm đất, đã xoay sang tấn công
hắn. Quỷ Nhãn Tam không kịp nghĩ ngợi, lập tức lao thẳng cây dù về phía nó,
khiến nó bắn tung ra xa, ngã đánh bịch trên mặt đất. Song nó lăn một vòng rồi
lại đứng dậy, nhanh chóng bổ sung vào vị trí còn khuyết của con chó đã tấn công
Lỗ Thịnh Hiếu.

Giờ đây, gặp nguy hiểm lớn nhất chính là Lỗ Nhất Khí,
cậu đã né được đòn tấn công của hai con chó, song còn con đang lao thẳng từ
trên không tới, cậu đã không tránh kịp nữa, chỉ biết theo phản xạ giơ cánh tay
trái lên che trước mặt. Con chó đớp phập vào cánh tay cậu, song may sao mới chỉ
cắn vào tay áo bông mà chưa chạm đến da thịt nhưng nó vẫn cắn chặt không buông,
cả người treo lủng lẳng trên cánh tay Lỗ Nhất Khí. Cậu vung tay thật mạnh, ống
tay áo bông bị xé toạc một mảng lớn, con chó miệng vẫn nghiến chặt mảnh vải
dính đầy bông, rơi ra phía ngoài lũ chó đang vây Quỷ Nhãn Tam, cắn xé soàn
soạt.

Con chó thứ hai tấn công Lỗ Thịnh Hiếu bị chiếc rìu
cán cong trên tay ông đập ngang một cú, bay ra khỏi vòng vây, vừa chạm đất, lập
tức xông lên hai ba bước, nhảy bổ vào Lỗ Nhất Khí. Lỗ Nhất Khí mới thoát khỏi
con chó đeo trên cánh tay, vừa kịp thu tay lại, con chó này đã lại xông tới,
bởi vậy cậu không kịp tránh, chỉ biết đưa cánh tay vừa thu về đẩy ra phía
trước, mong sao có thể xô lui được bộ mặt gớm ghiếc nhường kia. Cậu thầm gào
lên trong tuyệt vọng: “Đừng!”

Cậu đã quên mất trong tay mình còn một thứ, đó là
chiếc hộp làm bằng ngọc ấm vân lửa nghìn năm mà Quỷ Nhãn Tam đã đưa cho. Hàm
răng chó ngoạm ngay vào chiếc hộp. Lỗ Nhất Khí giật mạnh tay gắng kéo lại, con
chó cũng vằng mạnh đầu giằng giật kịch liệt.

Những con chó đang bao vây Lỗ Nhất Khí hành động chậm
chạp hơn những con bên phía Lỗ Thịnh Hiếu, song dù sao chúng vẫn đang di
chuyển. Lại thêm một con nữa, sau những bước chân xiêu vẹo, đã tới được vị trí
phát động tấn công, dù nó hơi chậm chạp, nhưng giờ nó đã nhe răng, cong lưng,
chồm đến…

Khẩu súng đang ở bên tay phải Lỗ Nhất Khí, biện pháp
duy nhất lúc này là bắn cho nó một phát, song nếu như nó chết, tam canh hàn sẽ
đục não chui ra họ phải đối mặt với sự tấn công đáng sợ hơn nữa. Huống gì vào
thời khắc này, đừng nói là chó, ngay cả con hổ lao tới, chắc gì cậu đã nhìn thấy.
Bởi vậy, khi con chó lao đến, cậu không có bất kì phản ứng nào…

Hộp ngọc đã bị giằng xé thành hai nửa, Lỗ Nhất Khí khó
khăn lắm mới giật được ra khỏi miệng chó, nhưng nó đã long ra.

Hộp ngọc chưa hỏng, mà mới chỉ bị giật bung nắp. Vào
khoảnh khắc nắp hộp rơi xuống, một luồng khí đen đặc tanh hôi xộc thẳng ra
ngoài. Cùng lúc đó, có một thứ lăn ra khỏi hộp rơi xuống đất. Đá Thi khuyển!
Trái tim của khuyển vương thời viễn cổ! Một viên đá tích tụ nỗi ai oán của vô
số oan hồn!

Luồng khí đen tanh hôi mùi thi khí, chỉ có Lỗ Nhất Khí
cảm nhận được. Không! Bầy chó cũng cảm nhận được, thậm chí, cảm nhận của chúng
còn mãnh liệt hơn cậu rất nhiều.

- Ẳng…

Con chó đang lao bổ vào Lỗ Nhất Khí mới nhảy được nửa
đường, chợt quẫy mạnh người tự rơi bịch xuống đất, tru lên một tiếng thảm
thiết, rồi lùi tít ra xa.

- U… U…

Bầy chó đang bao vây Lỗ Nhất Khí cũng vừa rú lên từng
chặp, vừa co rúm lùi lại phía sau, vòng bao vây của chúng dần nới rộng. Những
con chó dại vừa mới đây còn điên cuồng hung hãn là thế, giờ đây bỗng rút đầu
cụp đuôi, lùi vội ra xa, rồi đi lòng vòng xung quanh, ngập ngừng không biết nên
đi hay ở.

Bầy chó đang băn khoăn, một bên là linh hồn tà ác
không thể kháng cự của tổ tiên chúng, một bên là sự thôi thúc của quái trùng
tam canh hàn đang cắn xé trong đầu, lại thêm sự giày vò ghê gớm do đã phá rối
trận pháp. Tuy nhiên, suy cho cùng chúng vẫn không phải là chó bình thường, dù
đã lùi ra xa, và dù không hề có ý đồ tấn công Lỗ Nhất Khí, song chúng không
chịu bỏ đi, mà vẫn đứng nguyên tại chỗ.

Lỗ Nhất Khí kẹp khẩu súng dưới nách trái, ngồi thụp
xuống. Trước tiên cậu nhặt nắp hộp lên, đậy lại như cũ, sau đó bình thản nắm
lấy hòn đá Thi khuyển trong tay, cậu đã hoàn toàn thích ứng với màn thi khí dày
đặc tỏa ra từ nó.

Bầy chó vây quanh Quỷ Nhãn Tam hơi rộn lên một chút,
song chúng vẫn giữ vẻ chậm chạp đờ đẫn như ban đầu, chỉ hơi dịch chuyển vòng
vây ra xa hơn một chút, để giữ khoảng cách an toàn với đá Thi khuyển. Con chó
đang cắn xé mảnh tay áo của Lỗ Nhất Khí ở bên ngoài vòng vây cũng “ẳng” lên một
tiếng, bỏ chạy ra xa. Bầy chó vây quanh Lỗ Thịnh Hiếu cũng phản ứng rất mạnh,
tất cả chúng đang mau chóng hành động. Nhưng đương phiên không là phải nhanh
chóng rút lui, mà cùng hợp sức dồn Lỗ Thịnh Hiếu về phía cổng thùy hoa. Chỗ đó
đá Thi khuyển khá xa, đây quả là sự né tránh rất thông minh. Tuy nhiên do chúng
vừa tấn công vừa di chuyển, nên tiết tấu của toàn bộ trận pháp đã chậm lại.

Giờ đây, người nguy hiểm nhất chính là Lỗ Thịnh Hiếu.
Ông liên tục đỡ trái né phải, bị tấn công đến tay chân rối loạn.

Kì thực, trong Thiên Canh trận, ba mươi sáu canh cùng
phát động, vòng này lồng vào vòng khác, đợt này nối tiếp đợt khác, chưa tới ba
bốn hiệp, cả ba người chắc chắn đã thương tích đầy mình. Nhưng hôm nay, vòng
thứ ba vây Quỷ Nhãn Tam lại không hoạt động, bởi vậy toàn bộ trận pháp đã không
chuyển động được. Giờ đây vòng vây quanh Lỗ Nhất Khí cũng đã dừng lại, chỉ còn
vòng vây quanh Lỗ Thịnh Hiếu là động, bởi vậy lực tấn công đã yếu đi đáng kể,
càng không thể tăng cường được sức mạnh của trận pháp.

Lỗ Nhất Khí bỏ hộp ngọc vào trong túi áo, sau đó tay
trái cầm viên đá Thi khuyển, tay phải cầm súng, bước một bước về phía Lỗ Thịnh
Hiếu. Ý định của cậu là mau chóng tiến sát tới bên bác, sau đó ba người tụ lại
một chỗ, lợi dụng viên đá Thi khuyển để thoát khỏi khảm diện này.

Lỗ Nhất Khí vừa bước được một bước, thì phía Lỗ Thịnh
Hiếu đã xảy ra biến động. Hai tiếng kêu kì quái lại cất lên từ sống nóc phía
sau cổng thùy hoa, liền sau đó hai con linh miêu đồng loạt tấn công. Nhật
nguyệt tuần Thiên Canh, vốn dĩ phải là “nhật nguyệt đan xen, một con phụ trách
chặn đường, một con phụ trách đột kích. Song giờ đây, Thiên Canh chưa chuyển
động, hơn nữa trong mắt chúng, mục tiêu chỉ có một, bởi vậy “nhật nguyệt đan
xen” đã trở thành “nhật nguyệt cùng sáng.” Hai con linh miêu cùng nhảy bật ra,
lao bổ về phía Lỗ Thịnh Hiếu khác nào chim ưng vụt xuống vồ mồi.

Lỗ Thịnh Hiếu đã không còn tay nào rảnh rỗi để đối phó
với đợt tấn công bất thình lình từ trên không.

Lỗ Nhất Khí lập tức nổ súng. Cậu biết, không được phép
bắn chó, song trong cơ thể linh miêu không có hàn trùng, có thể giết được. Hơn
nữa, trong lúc cấp bách này, cho dù thứ tấn công có là chó dại, cậu vẫn phải
bóp cò mà không hề do dự. Cậu còn tâm trí đâu mà quan tâm đến tam canh hàn,
trước mắt cứu người là trên hết.

Tuy rằng thế tấn công của hai con linh miêu nhanh như
chớp xẹt, song trong cảm giác của Lỗ Nhất Khí, chúng đang chuyển động rất chậm
rãi. Tuy chúng vẫn cách cậu vài bước chân, song dường như đang ở sát bên tay.
Súng nổ, bốn viên đạn lao thẳng vào đỉnh đầu và cột sống của hai con linh miêu.
Đạn bay trúng đích. Những mảng lông lớn bật ra bay tả tơi trong không trung.

Hai con linh miêu vẫn lao thẳng xuống, chỉ có điều sức
va đập của viên đạn bắn ra đã rút ngắn cự li tấn công dự kiến của chúng. Móng
vuốt bên chân trái của một con linh miêu đã xé toạc lớp áo bông sau vai Lỗ
Thịnh Hiếu, cào rách da đứt thịt, máu tươi trào ra nhuộm đỏ đám bông vừa bung
ra từ vết rách. Con linh miêu kia cũng đã vồ trúng cả hai bên vuốt, nhưng chỉ
cào rách được vạt áo bông phía sau, chưa tổn thương tới thịt.

Hai con linh miêu rơi xuống đất, lại gào lên những
tiếng sởn gai ốc, rồi tựa như hai tia chớp màu đen, nháy mắt đã lao lên nóc
cổng thùy hoa, nấp vào sau sống nóc, gào rú không ngừng. Trong tiếng kêu chứa
đầy sự phẫn nộ xen lẫn khiếp sợ. Có thể thấy rằng, những phát đạn vừa rồi đã
khiến chúng rất đau đớn.

Đau đớn, đúng vậy, chỉ là rất đau đớn, song chúng chưa
hề bị tổn thương.

Cảm giác của Lỗ Nhất Khí dường như cũng bay theo những
viên đạn đó, cậu cảm thấy đạn va vào cơ thể linh miêu, sau đó trượt đi. Cũng có
nghĩa là viên đạn chỉ làm tuột mất chút lông da của chúng.

Nếu không tận mắt chứng kiến, có lẽ cậu không thể tin
được rằng, loài linh miêu “đầu đồng lưng sắt” trong truyền thuyết là có thật,
hơn nữa, có những hai con đang xuất hiện sống động ngay trước mắt cậu. Cậu hiểu
rõ, phải hành động lập tức, bởi lẽ một khi cảm giác đau đớn qua đi, linh miêu
sẽ lại tấn công với sức mạnh còn khủng khiếp hơn, giảo hoạt hơn gấp bội. Thế là
cậu bước nhanh hai bước, không còn kịp để ý đến lũ chó dưới chân, tiến thẳng về
phía Lỗ Thịnh Hiếu.

May nhờ có uy lực của viên đá Thi khuyển, bầy chó dại
nhanh chóng cúp đuôi tản đi như một bầy cừu hoảng hốt.

Lỗ Thịnh Hiếu đoán được ý đồ của Lỗ Nhất Khí, ông cũng
chuẩn bị chạy về phía cậu. Lúc này, những con chó bao vây ông ở gần phía Lỗ Nhất
Khí cũng đã bắt đầu lùi lại song đám chó ở phía cổng thùy hoa vẫn không chịu
buông tha, không để ông rảnh tay lấy một lát.

- U…

- Ngoao…

Hai con linh miêu trong chốc lát đã lấy lại vẻ hung
hãn tiếp tục lao vút xuống, nhưng lần này tốc độ càng chóng mặt hơn, khí thế
cũng càng dữ dội hơn.

Cần phải chặn chúng lại, nếu không, chắc chắn Lỗ Thịnh
Hiếu sẽ mất mạng dưới cú tấn công này.

Lỗ Nhất Khí lại bóp cò, song lần này, trong ổ đạn chỉ
còn lại hai viên, cậu biết sẽ không thể bắn chết chúng, bởi vậy, cần phải cố
gắng hết sức để ngăn cản chúng lại. Hai viên đạn một trước một sau vụt ra từ
nòng súng, xuyên thẳng vào mắt trái của một con linh miêu đúng như dụng ý của
cậu. Con linh miêu lộn nhào một vòng trên không trung, rồi rơi phịch xuống đất,
không ngừng giãy giụa…

Con linh miêu còn lại lao thẳng vào Lỗ Thịnh Hiếu với
một tư thế tấn công gần như hoàn hảo, Lỗ Thịnh Hiếu vừa tránh né những cú tấn
công của bầy chó, vừa quăng lưỡi rìu trăng khuyết cán cong trong tay phải về
phía con linh miêu đang xáp tới. Nhìn thấy một vệt sáng quắc xẹt thẳng đến
trước mặt, con linh miêu lắc mình vặn nghiêng, đáp ngay xuống đất, tránh được
lưỡi rìu.

Con linh miêu trúng đạn đang lăn lộn trên mặt đất vẫn
chưa chết, nó không nhảy lên nóc cổng nữa, mà phóc một cái, vừa gào lớn vừa chạy
vụt ra bên ngoài cổng thùy hoa. Con linh miêu vừa đáp xuống lại vụt lên nóc
cổng như một tia chớp.

Lưỡi rìu sau khi bay khỏi tay Lỗ Thịnh Hiếu, vun vút
lia thành một hình cánh cung trong không trung và xoay trở lại. Khi nó sắp bay
đến tay ông, thì thình lình một sự việc bất ngờ đã xảy ra.

Chỉ thấy máu phun tung tóe, bụng rách ruột xổ…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3