Lời nguyền Lỗ Ban (Tập 1) - Chương 2 - Phần 5

Chương 2.5 ĐIÊN PHỐC ĐẠO

Lỗ Nhất Khí lùi lại hai bước, gỡ
mảnh lụa đỏ trên mặt xuống, xem xét lại một lần nữa bức tranh thủy ngân Nam Từ,
thì ra nó là một bức bích họa bằng sứ men rỗng, khảm trên bức chiếu bích thứ ba
của trạch viện.

Đúng vậy, bức chiếu bích thứ ba.
Trạch viện này có tới ba bức chiếu bích!

Trước mặt họ là chiếu bích hình
chữ “nhất” bên trong cổng chính, là loại chiếu bích thường gặp nhất trong tứ
hợp viện, song cũng là bức chiếu bích đáng sợ nhất, dị thường nhất trong ba bức
chiếu bích mà họ đã phải đối đầu trong đêm nay.

Ba người kia vội vàng chạy lên,
kéo Lỗ Nhất Khí cùng lao vào lối đi mới mở. Khảm tử gia đều biết rõ, quá trình
xung phá khảm diện cần phải cố gắng thực hiện liền một mạch, chỉ chần chừ một
chút thời gian, sẽ càng thêm nhiều nguy hiểm, bởi lẽ sẽ tạo thêm cơ hội cho đối
thủ thay đổi khảm diện và tăng thêm nút lẫy.

Thoát khỏi cánh cổng kinh hồn
này, họ đã xông vào được ngoại viện của khu trạch viện. Khoảng sân trông vuông
vức và rộng lớn hơn rất nhiều lần so với kết cấu ngoại viện của nhà ở bình
thường. Kì lạ hơn nữa là toàn bộ sân trước gần như bị choán hết bởi một hồ nước
lớn, vị trí của nó tương ứng với vị trí đặt bể cá vàng trong các hộ bình
thường. Giữa hồ nhô lên vài khối đá Thái Hồ cao vút xù xì, so le khấp khểnh, vị
trí của chúng được thiết kế rất khéo léo, vừa hay che chắn được tầm nhìn về
hướng tây và bắc, khiến mọi người không thể nhìn thấy được cổng thùy hoa*. Nhìn
về phía đó, chỉ thấy thấp thoáng sống nóc hình cánh cung và các đầu đao uốn
cong, mà phán đoán rằng ở đó có lẽ là một môn lâu**.

*
Cổng thùy hoa là một loại cổng nằm ở bên trong trạch viện trong kiến trúc cổ
của Trung Quốc, thường nối thông với hành lang phía trong. Do trụ mái không
chạm đất mà treo lơ lửng dưới phần mái, nên gọi là “thùy trụ” (cột treo, trụ
lửng), bên dưới trụ lửng có thùy châu thường được vẽ hình hoa lá, nên được gọi
là cổng thùy hoa.

**
Tức là phần gác xây phía trên cổng.

Lỗ Nhất Khí đứng ngẩn ra, thầm
nghĩ, làm sao lại có cách xây nhà kì quặc đến thế? Như vậy làm sao để vào được
cổng thùy hoa và nội viện đây?

Cùng lúc đó, cậu cũng phát hiện
ra rằng, trong ngoại viện không có đảo tọa, tức là không có căn phòng tại bức
tường phía nam quay hướng về ngôi nhà chính. Không có phòng bên cổng, không có
đảo tọa, xem ra trạch viện này tuy diện tích rất rộng, song lại không có mấy
nóc nhà. Chí ít cho tới lúc này, họ vẫn chưa nhìn thấy một căn phòng nào, bởi
lẽ ngôi nhà này vốn dĩ không phải được xây để ở.

Lỗ Nhất Khí quả thực cảm thấy rất
băn khoăn. Dẫu cậu biết rằng, cho dù người thợ xây có hồ đồ đến đâu chăng nữa,
cũng không thể chuyển cái hồ vốn dĩ chỉ nên xuất hiện ở vườn sau thành bể cá
vàng đặt tại sân trước; dẫu cậu biết rằng, cho dù chủ nhà có ngốc nghếch đến
thế nào chăng nữa, cũng không thế thiết kế một hồ nước lớn đến mức choán hết cả
diện tích sân trước. Thế nhưng khảm diện vừa vượt qua đã cho cậu biết rõ hơn
rằng, trong trạch viện này mọi chuyện đều có thể xảy ra, mọi thiết kế quái dị
đều có thể xuất hiện.

Bác cậu đã tìm ra con đường để đi
tiếp. Tại phía nam của cái sân, tại nơi mà đáng lẽ phải có căn phòng đảo tọa*,
chìm khuất giữa một tảng đá lớn và một gốc sơn trà um tùm bên cạnh hồ nước là
lối mở vào giữa một hành lang quanh co gấp khúc.

*
Căn phòng xây đối diện với sảnh chính trong kiến trúc tứ hợp viện, thường tọa
nam hướng bắc, là nơi cho khách nghỉ qua đêm.

Họ không dám đi tiếp, bởi lẽ hành
lang này trông không giống như một con đường có thể đi qua. Đây là kiểu hành
lang kín một nửa, một bên là vách tường bịt kín, một bên là dãy lan can thấp
sát mép nước, chỗ cao chỗ thấp, gạch lát trên nền hành lang lồi lõm khấp khểnh,
các trụ dọc hành lang cái nhỏ cái lớn, bản thân hành lang cũng chỗ rộng chỗ
hẹp. Đứng từ vị trí của họ nhìn vào, thì thấy hành lang này có thể dẫn đến cổng
thùy hoa, vấn đề ở chỗ có đi qua được hay không, và phải đi qua bằng cách nào.
Thử nghĩ mà xem, những bức chiếu bích và cổng chính được thiết kế ngay ngắn đến
vậy mà còn ẩn chứa trùng trùng nguy hiểm, huống chi là đường hành lang càng
trông càng nghịch mắt này.

Quỷ Nhãn Tam lại tìm ra một lối
đi khác ở mé chính bắc ngoại viện, cũng khuất giữa một tảng đá lớn và một gốc
sơn trà um tùm bên hồ nước là chỗ bắt đầu của một hành lang khác. Hai dãy hành
lang giống nhau như đúc, chỉ khác ở chỗ đứng từ lối vào của hành lang này có
thể thấy thấp thoáng mặt bên của một môn lâu.

Phải làm thế nào đây?

- Nếu bắc được một cây cầu đi
thẳng qua mặt hồ thì tốt quá! – Có lẽ do còn trẻ, cũng có thể do ảnh hưởng bởi
kiến thức ở trường Tây học mà suy nghĩ của Lỗ Nhất Khí có phần bay bổng.

- Bắc cầu thì dễ thôi, song sẽ
càng khó đi hơn nữa. Phi nga sách* của chú Hạ và Thiên thần phi trảo** của Nghê
Tam đều có thế bắc được một chiếc cầu treo. Song ở những nơi như này, nếu đi
theo đường chính, tức là sống chết ngang cơ, có thể thoát ra, cũng có thể bị
vây khốn. Nếu cao tay, sẽ qua được; nếu kém tài, sẽ trở về. Dù có sơ suất cũng
chưa chắc đã nguy hại tới tính mạng! – Lỗ Thịnh Hiếu nói tới đây thì ngừng lại.

*
Có nghĩa là: Sợi thừng con thiêu thân.

**
Có nghĩa là: Vuốt bay chuyển xác chết. Một loại công cụ, cũng có thể nói là vũ
khí Kì môn. Phía trước là bộ vuốt bằng sắt, nối liền với một sợi dây xích, càng
kéo căng sợi dây xích thì các móng vuốt càng siết chặt. Có thể dùng nó để trèo
tường, nắm chụp đồ vật, cũng có thể khóa chặt đối thủ.

Lão mù liền tiếp lời:

- Con đường tự tạo ra chắc chắn
là đường chết. Chủ nhân của ngôi nhà đã tính toán trước cả rồi. Nếu không, một
tặc vương như ta sao phải nhọc công phí sức làm gì, ngay từ bên ngoài đã bay
tường nhảy cổng cho rồi!

Những lời của Lỗ Thịnh Hiếu và
lão mù đã giúp Lỗ Nhất Khí hiểu thêm đôi chút về môn Khảm tử*.

*
Chỉ môn phái chuyên nghiên cứu thiết kế, bố trí sắp đặt cơ quan cạm bẫy hoặc
cách phá giải khảm diện của người khác.

- Ông Hạ, đừng có bay, chi bằng
hãy theo tôi đi đào hang! – Quỷ Nhãn Tam lại chộp được cơ hội để chọc tức lão
mù, song lời nói đã khách sáo hơn rất nhiều. Lời nói của hắn cũng đồng thời cho
Lỗ Nhất Khí biết rằng, ở đây bay lên trời không được, mà chui xuống đất cũng
không xong.

Lão mù không để tâm đến Quỷ Nhãn
Tam, chẳng nói chẳng rằng, ngồi thụp xuống đất, bắt đầu tỉ mỉ sờ soạng trên nền
gạch cao thấp khấp khểnh.

Nền đất được lát bằng loại gạch
nhỏ màu xanh của Giang Nam, rộng chừng ba ngón tay, dày hai ngón tay, dài cỡ
bàn tay. Chúng đều được lát dựng đứng, như vậy tuy tốn gạch, song rất chắc
chắn, không dễ bong tróc, hơn nữa khi lát xuống còn được tạo hình hoa văn đa
dạng, trông rất đẹp mắt. Tuy nhiên, cho dù tạo hình có đẹp đẽ đến đâu, thì
thiết yếu nhất vẫn là phải lát thế nào cho bằng phẳng dễ đi mới đúng, đằng này
lại khấp kha khấp khểnh. Nếu không phải là tay nghề kém, thì chắc chắn là cố
tình muốn người ta vướng chân vấp ngã.

- Này anh cả, anh nhìn xem, sao
tôi có cảm giác dường như nó rất giống với bộ pháp của Điên phốc đạo nhà anh
thì phải? – Lão mù sau khi đã dò dẫm một hồi, bèn nói với Lỗ Thịnh Hiếu.

Lỗ Thịnh Hiếu nghe đoạn, liền kéo
lão mù đứng dậy, lôi sang một bên, cầm lấy chiếc đèn khí tử phong trong tay Lỗ
Nhất Khí, đặt vào vị trí bên trong hành lang cách lối vào khoảng một cánh tay.
Rồi ông nghiêng chống bàn tay phải xuống đất, gập khuỷu, hạ thân người áp sát
mặt đất, bàn tay trái chụm thành thất hoa chỉ quyết, vươn ra xa.

Nhìn ông khai triển tư thế đó, Lỗ
Nhất Khí không khỏi kinh ngạc, nghĩ thầm: “Bác mình đã nhiều tuổi nhường kia mà
vẫn thực hiện được động tác khó đến thế. Trẻ khỏe như mình chắc chắn cũng không
thể bắt chước được, thực đáng khâm phục!”

Lỗ Thịnh Hiếu nheo mắt, đưa chỉ
quyết vạch xuôi vạch ngược mấy lần, sau đó duỗi thẳng cánh tay, thu người đứng
dậy.

Quỷ Nhãn Tam buột miệng thốt lên:

- Phục long thám căn! Đây chính
là công phu Định cơ trong Lục hợp chi lực* của Lỗ gia.

* Tức
sáu kĩ pháp của Lỗ gia bao gồm: Định cơ (định móng), Bố cát (bài trí may mắn),
Lập trụ (xây cột), Cố lương (cố định xà nhà), Tịch trần (trừ bụi), Phô thạch
(lát đá), mỗi kĩ pháp đều có tuyệt chiêu kì diệu riêng.

Lão mù nghe vậy, lập tức tán
dương:

- Anh cả, anh vẫn sử được chiêu
này, mà tôi còn chưa kịp nghe ra, quả đúng là thân thủ không già.

- Lão giặc mù, đừng có chuốc
thuốc mê cho tôi, chú đang tự khoe khoang thì có! Nhưng chú rờ mó cũng chính
xác đấy, đây chính là bộ pháp của Điên phốc đạo, chỉ là tự quyết đã đổi chữ
“trượt” thành chữ “vấp” mà thôi!

Nghe Lỗ Thịnh Hiếu nói vậy, lão
mù lại phô ra một nụ cười đắc ý, song ngoài miệng vẫn ra vẻ khiêm tốn:

- Tôi chỉ đoán bừa thôi, gia tộc
các anh vốn cũng có dây mơ rễ má với bọn họ, nên cách bố trí giống nhau cũng
không có gì đáng ngạc nhiên.

- Tuy nói là vậy, nhưng trải qua
bao nhiêu thế hệ truyền thừa, cải tiến, chắc chắn sẽ có nhiều khác biệt. Hơn
nữa vài trăm năm trước, bọn họ đã dựa vào thế lực của gia tộc để tiến hành thu
thập kĩ nghệ khắp giang hồ rồi cải tiến thêm. Như con đường Điên phốc đạo đã
sửa một tự quyết này, không rõ bên trong liệu có huyền cơ nào khác không? – Lỗ
Thịnh Hiếu nói, giọng đầy lo lắng.

- Có cần tôi đi thử vài bước
không? – Lão mù chủ động lên tiếng, vẻ rất quả cảm.

- Cứ để tôi, hai người chỉ cần
bảo vệ cho Nhất Khí là được! – Lỗ Thịnh Hiếu nói, rồi không để ba người kịp
phản ứng, ông lập tức bước vào hành lang.

“Một dừng hai điểm ba vượt bốn
xoay” là bốn khẩu quyết của bộ pháp trên Điên phốc đạo, mỗi một quyết đều ăn
khớp với một cơ quan trên mặt đường. Sau khi bước vào một bước, cần dừng lại
một chút, cũng chính là để ổn định lại cơ thể, rồi mới bước tiếp bước thứ hai.
Nếu không dừng lại mà bước luôn, thì bước thứ hai chưa kịp chạm đất, đã ngã
nhào sang một bên. Bước thứ hai không thể giẫm cả bàn chân xuống, mà chỉ điểm
khẽ xuống mặt đất để vượt qua, đó chính là “hai điểm,” nếu không, phần cổ chân
sẽ bị vặn mạnh ra phía ngoài, trẹo khớp hay gãy xương là chuyện khó tránh. Bước
thứ ba cần sải rộng chân mà bước qua, để vượt qua khảm diện, nếu không, phần
chân sẽ bị trượt thẳng về phía trước, thương tổn dây chằng. Bước thứ tư cần hơi
xoay sang bên trái một chút, nếu vẫn bước thẳng như trước, phía trước chắc chắn
sẽ có một vật gì đó đập thẳng vào khiến cho sứt đầu mẻ trán. Giang hồ gọi những
người ngoại đạo không hiểu gì về cơ quan khảm tử là “mộc qua” (dưa đần), gọi
những người không biết bộ pháp của khảm tử mà bước lầm vào, hoặc xông bừa vào
là “phá qua” (dưa vỡ). Nói ngay như Điên phốc đạo này, chỉ cần đi sai bốn bước
đầu tiên, một người đang yên đang lành chắc chắn sẽ tan nát khác gì quả dưa bị
đập vỡ.

Điên phốc đạo của Lỗ gia sau khi
bố trí xong thường thiết kế khảm diện rất khéo léo, nhìn từ bên ngoài hầu như
không thể nhận ra được. Nhưng Điên phốc đạo tại hành lang này lại bố trí khá
cẩu thả, đặc biệt là đã sửa tự quyết “trượt” ở bước thứ ba thành tự quyết “vấp,”
bố cục trơn trượt kín đáo khó nhận đã được biến thành những viên gạch nhô lên,
thoạt nhìn là nhận ra ngay.

Lỗ Thịnh Hiếu sửa “ba vượt” thành
“ba nhảy,” đã đi được chừng ba, bốn tổ hợp bốn bước, vẫn không thấy có gì khác
thường, ông bèn quay trở lại lối vào hành lang. Ông không dám đi quá xa. Chỉ có
một mình mà đi tách xa là rất nguy hiểm.

Ở lối vào hành lang, lão mù đang
thao thao bất tuyệt giảng giải cho Lỗ Nhất Khí nghe về bộ pháp và các bí mật
của Điên phốc đạo. Thực ra, Lỗ Nhất Khí đã tìm hiểu được đôi chút về Điên phốc
đạo nhờ đọc được cuốn sách “Kì công,”* chỉ là không hiểu cách bố trí và bộ pháp
cụ thể mà thôi. Nhìn thấy cách thức Lỗ Thịnh Hiếu bước đi, lại nghe những lời
giảng giải của lão mù, cậu đã sáng tỏ ra rất nhiều.

*
Trước tác chân truyền của Lỗ gia là “Ban kinh,” còn “Kì công” cũng là một cuốn
sách của Lỗ gia, ghi chép về những kĩ thuật thông thường của họ Lỗ, cùng những kĩ
thuật của các môn phái khác mà họ Lỗ biết được, và các phương pháp biến hóa,
cải cách trong việc ứng dụng kĩ thuật của các môn phái khác. Đây là một cuốn
sách công cụ có nội dung phong phú, toàn diện, mang tính tổng hợp cao.

- Bước đầu tiên bắt đầu từ chỗ
xiên ngang trên mặt đường nếu không biết thế Phục long thám căn, cậu hãy ngồi
thụp xuống hay nằm bò xuống mà nhìn, chỉ cần giữ đầu ở độ cao thích hợp, sẽ
nhìn ra được! – Lão mù dường như hiểu rõ vướng mắc trong lòng Lỗ Nhất Khí, nên
đã giảng giải cho cậu về bước đi đầu tiên quan trọng nhất.

- Đường đi hai bên đều giống
nhau, nếu không có vấn đề gì thì chúng ta hãy đi theo đường này, có vẻ gần cổng
thùy hoa hơn! – Lỗ Thịnh Hiếu nói, song vẻ hoài nghi vẫn lộ rõ trên hai đầu
lông mày đang nhíu lại.

Vẫn là Lỗ Thịnh Hiếu bước vào
Điên phốc đạo đầu tiên, Lỗ Nhất Khí đi sát theo sau. Như vậy, cậu không cần
phải tự mình phán đoán bước chân nữa, cứ đi đúng theo bác là được. Đi sau cậu
là lão mù, cuối cùng là Quỷ Nhãn Tam đoạn hậu. Bốn người bọn họ đi sát vào
nhau, khoảng cách giữa họ bằng một tổ hợp bốn bước.

Bước thêm vài tổ hợp nữa, vẫn
không có điều gì bất thường. Họ đang từ từ tiến lại gần cổng thùy hoa.

Khi tổ hợp bước chân thứ bảy sắp
kết thúc, Lỗ Nhất Khí chợt cảm thấy thân hình Lỗ Thịnh Hiếu ở phía trước có một
chút xíu lệch nhịp, cậu cũng không quá lưu tâm đến. Tới lượt cậu, khi bước đến
“bốn xoay,” cậu cũng bất giác xoay về phía trước nhanh hơn một chút, tức là
bước xoay này có mang theo một chút xung lực đẩy cậu tiến lên, và vẫn trong thế
lao về phía trước để bước sang tổ hợp thứ tám. Xung lực này khiến cậu cảm thấy
rất tự nhiên, cũng rất thoải mái, dường như có một luồng sức mạnh bên ngoài đã
đẩy cậu đi.

Khi tổ hợp thứ tám kết thúc, bước
xoay cuối cùng dường như lại nhanh hơn một chút, tựa như đang lướt đi trong
mây, không hề tốn sức lực.

Khi kết thúc tổ hợp thứ chín, cậu
cảm thấy bản thân bắt đầu không kiểm soát nổi xung lực đó nữa, suýt nữa thì đâm
vào cột hành lang. Trong lúc cậu cố gắng khống chế để xoay trở lại, thì xung
lực đột ngột biến mất. Đang gắng sức xoay người, cậu chợt mất đà, va đánh sầm
vào bức tường hành lang ở phía đối diện, hơn nữa đây lại chính là chỗ chật hẹp
nhất của hành lang. Dưới sự tác động của hai luồng xung lực một xuôi một ngược,
cậu lại bị đẩy vào tổ hợp tiếp theo.

Tổ hợp thứ mười, thứ mười một,
xung lực xô đẩy mỗi lúc một mạnh hơn, cậu đã bắt đầu hết va vào cột trụ, lại va
vào tường hành lang. Phản lực đến từ những cú va đập càng khiến cho cậu khó mà
kiểm soát nổi thân hình. Xung lực càng lúc càng dữ dội, tốc độ cũng càng lúc
càng nhanh.

Lúc này cậu cũng phát hiện thấy,
bác cậu ở phía trước cũng gặp phải tình trạng giống y như cậu, thậm chí còn tệ
hại hơn, dường như ông đã bắt đầu chạy. Sau lưng cậu cũng liên tục vọng đến
tiếng cơ thể va đập và vạt áo bay lật phật, xem ra hai người phía sau cũng
không có gì sáng sủa hơn.

Lỗ Nhất Khí còn phát hiện ra một
điều, cổng thùy hoa vốn tưởng như rất gần, nhưng đến bây giờ họ vẫn chưa đi
tới, dường như nó vẫn ở rất xa.

Và một sự việc đáng sợ đã xảy ra,
họ không thể dừng lại được! Dưới tác dụng của các loại lực đạo, họ buộc phải bước
tiếp về phía trước, hơn nữa càng bước càng nhanh, muốn dừng lại, chỉ còn cách
chủ động bước chệch vào nút lẫy đạp lên khảm diện. Song giờ đây, khi các loại
lực đạo đã kết hợp lại với nhau, nếu đạp vào khảm diện, hậu quá chắc chắn sẽ
còn khủng khiếp hơn nhiều so với khi mới đặt chân vào hành lang. Nếu không cẩn
thận, bong gân gãy xương là chuyện nhỏ, không chừng còn vỡ đầu nát óc như chơi.

Lúc này, Lỗ Nhất Khí chỉ muốn
mình là một gã “dưa vỡ” không hiểu gì về bộ pháp trong Điên phốc đạo, cho dù có
thành “dưa đần” cũng được.

Mồ hôi cậu túa ra lút đầu, vì
mệt, cũng vì sợ hãi. Song cậu không thể lau mồ hôi được, ngay cả động tác vung
vẩy của cánh tay đã không thể điều khiển được nữa. Mồ hôi ròng ròng che mờ hai
mắt, khiến cậu không còn nhìn rõ thân hình người bác ở phía trước. Cậu chỉ còn
nghe rõ tiếng thở dốc nặng nề của mình, tiếng thở của cậu đã lấn át các âm
thanh khác, trở thành tiếng sấm dội duy nhất trong tai cậu lúc này.

Cậu vẫn chệnh choạng chạy về phía
trước, những va đập mỗi lúc một thêm dữ dội. Trước mặt cậu là con đường không
có điểm tận cùng, nhưng cậu biết, cho dù con đường này dẫn đến thiên đường hay
địa ngục thì trước khi tới đích, cậu đã chết rồi. Hơn nữa, rất có thể là một
cái chết cực kì đau đớn sau khi đã vắt kiệt sức lực.

Cậu không muốn chết vì kiệt sức,
thà cậu bị quật chết hay ngã chết còn hơn, bởi vậy, cậu quyết định sẽ đạp vào
nút lẫy, giẫm lên khảm diện…

Nhưng, một sự việc khủng khiếp
hơn đã xảy ra ngay cả khảm diện cậu cũng không thể giẫm vào được, trong khi vốn
dĩ chỉ cần bước chệch đi một chút. Cơ thể cậu đã hoàn toàn mất khả năng kiểm
soát, mọi động tác đều được thực hiện một cách máy móc, đặc biệt là đôi chân,
đã hoàn toàn không thể điều khiển được nữa.

Lỗ Nhất Khí đã thực sự khiếp sợ.
Cậu thấy mình như đã sa thân vào một đầm lầy tuyệt vọng, chỉ biết giương mắt
nhìn lớp bùn nhão từ từ, từ từ dâng lên ngập mũi miệng, có muốn tự vẫn chết
ngay cũng không xong.

Mồ hôi đã lấp kín đôi mắt, chảy
nhễ nhại trên khắp khuôn mặt cậu.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3