Lời nguyền Lỗ Ban (Tập 1) - Chương 1 - Phần 2

Chương 1.2 VẦNG KHÍ ĐỘNG

Người ngoại tỉnh tới Bắc Bình buôn bán đồ cổ có hai
loại: Một là tới Lưu Li Xưởng, ở đó anh là vua, các con buôn, chủ hàng đều rạp
người nịnh bợ anh, vì sao? Vì anh hoặc là ông chủ bạc vạn giắt lưng, hoặc là
khách hàng ôm theo món đồ vô giá, nếu không, anh tuyệt đối không thể bén mảng
đến những cửa hàng trên con phố đó. Những cửa hàng ở đây chỉ cần “săn” được một
món như vậy có thể đủ ăn xài suốt ba năm. Loại thứ hai là tới chợ Ma. Sáng sớm
tinh mơ, từ khi trời còn chưa rạng, tay xách chiếc đèn lồng, người bán người
mua đều lờ nhờ không rõ mặt, chỉ nhìn thấy những ngón tay cụp xòe mặc cả.

Hàng hóa tại chợ Ma đa phần là hàng nhái hoặc là hàng
giả cổ. Đừng có để ý đến các con buôn ở đây, bọn chúng đều ranh như khỉ, nghe
chúng khua môi múa mép chỉ tổ mất cả chì lẫn chài. Cũng có một số món là hàng
thật, song nguồn gốc bất chính nên khó mà tiêu thụ, loại này cũng chớ có dính
vào, dính vào thì đừng hòng tuồn đi đâu được, không chừng lại rước họa vào
thân. Họa hoằn lắm mới gặp được vài gã vô dụng lấy trộm đồ của tổ tiên đi bán
giật chút tiền nóng để hút thuốc chơi gái, như vậy coi như gặp vận hên, lấy
hàng trả tiền xong hãy lập tức chuồn ngay. Ở chợ Ma đừng mong một ngày gặp may
hai lần, nếu còn luẩn quẩn ở đấy, không chừng món hời vừa kiếm được lại không
cánh mà bay mất.

Lỗ Nhất Khí tay xách chiếc đèn lồng vuông đang đi
trong chợ Ma. Cậu bước rất chậm, lặng lẽ đi từ đầu tới cuối chợ, không hề liếc
mắt tới món hàng nào.

Lỗ Nhất Khí là con trai độc nhất trong gia đình. Ông
Lỗ Thịnh Nghĩa gần bốn mươi tuổi mới sinh được đứa con bảo bối này, quả thực
không phải dễ dàng. Vợ ông cũng vì cậu quý tử này mà mất mạng. Ông cũng không
giữ cậu con bên mình, khi cậu mới tròn năm tuổi đã mang gửi tới nhà anh trai Lỗ
Thịnh Hiếu ở núi Thiên Giám, tỉnh Hà Bắc.

Ông Lỗ Thịnh Hiếu vẫn chưa lập gia đình. Sau khi bước
sang tuổi trung niên, đột nhiên sùng tín Đạo pháp, dựng một ngôi nhà cỏ bên
cạnh Đạo quán Thiên Phong trên núi Thiên Giám, suốt ngày cùng đạo trưởng trong
quán ngồi bàn kinh luận đạo, lí giải huyền hư.

Khi Lỗ Thịnh Nghĩa đưa cậu con đến, đã gửi cho anh
trai một bức thư, trong đó viết rằng: “Chịu ách tuyệt hậu, vốn dĩ không nên
sinh ra đứa bé này, vả lại đứa bé rất khác người, bẩm sinh đã có khả năng kì
lạ, không biết là phúc hay họa, vốn dĩ muốn bỏ đi* mà lại không nỡ. Có lẽ Đạo
lực có thể khơi thông dẫn dụ nó chăng? Hi vọng rằng đứa trẻ này về sau có thể
dùng tài năng thiên bẩm để kế thừa di mệnh của dòng tộc chúng ta…”

* Nguyên văn là “bản dục nhất
khí” (vốn dĩ muốn bỏ đi cho xong), cậu bé được đặt tên là “Nhất Khí” cũng vì lẽ
này.

Lỗ Nhất Khí vừa tới núi Thiên Giám, Lỗ Thịnh Hiếu đã
mời các đạo sĩ trong Đạo quán Thiên Phong tới xem tướng cho cậu. Các đạo sĩ
tinh thông Đạo pháp đến ngồi xung quanh Lỗ Nhất Khí suốt ba canh giờ, họ vận
dụng mọi phương pháp xem tướng như xem Bát tự, xem tướng tay, tướng mặt, tướng
xương, cử chỉ thần thái, song đều không thể đoán ra được tính cách và số phận
của cậu, cuối cùng đành phải đưa ra một kết luận: “Tính cách của đứa trẻ này
không thuộc Ngũ hành.”

Trong hơn mười năm sau đó, Lỗ Thịnh Hiếu đã không để
đứa cháu trai duy nhất của mình có sự khác biệt nào với những đứa trẻ cùng
trang lứa: ông dạy cậu bé đọc sách viết chữ, nhận thức phải trái đúng sai, lại
thường xuyên dẫn cậu đến Đạo quán nghe đạo giảng kinh, theo các đạo trưởng học
chút quẻ tượng Dịch lí. Lỗ Thịnh Hiếu là người khoan dung, không quan trọng
việc cậu có hiểu hay không, có học được hay không, mọi việc đều lựa theo ý
thích của cậu, điều này cũng phù hợp với đạo lí tùy thuận theo tự nhiên của Đạo
gia. Đến năm mười hai tuổi, lại gửi cậu đi học ở trường Tây học tại Bắc Bình,
còn bản thân tiếp tục sống những ngày tháng thanh nhàn. Lỗ Nhất Khí sau khi
sinh ra chưa được đặt tên chính thức, cái tên của cậu là do bác dặt cho, mang
nghĩa “bỏ đi một mà thu về trăm.”

Nhà họ Lỗ có một người chú họ xa gọi là chú Tư làm
nghề buôn bán tại Bắc Bình. Chú Tư mở một cửa hàng nhỏ mua bán đồ cổ. Lỗ Nhất
Khí được gửi tới sống nhờ nhà chú, thường ngày đi học, lúc rỗi rãi phụ giúp chú
trông coi cửa hàng. Thấm thoắt mới đó mà đã tám năm, Lỗ Nhất Khí chưa từng về
nhà, thậm chí cậu còn không biết nhà mình ở đâu, chỉ nhớ rằng lúc năm tuổi được
cha đưa từ một vùng đất vàng mênh mông tới sống cùng với bác. Tuy trong thời
gian học ở Bắc Bình, cậu cũng có về nhà bác vài lần, song bác cậu chưa bao giờ
kể cho cậu nghe về gia đình. Mà cậu cũng không hỏi, không phải vì cậu không tò
mò, mà vì đó là bản tính của cậu, biết hay không biết đều thuận theo tự nhiên.

Gia đình chú Tư đối xử với cậu rất tốt, thậm chí tốt
tới mức khác thường. Họ luôn khúm núm, cung kính trước cậu giống như là đầy tớ
đối với chủ nhân. Ngoại trừ chú Tư, các thành viên khác trong gia đình đều gọi
cậu là cậu cả, cậu cũng không biết vì sao mọi người lại gọi như vậy, song cũng
chẳng bao giờ hỏi.

Chú Tư tuy là ông chủ Trần Tứ có chút tiếng tăm ở Lưu Li
Xưởng, song dường như việc kinh doanh lại không mấy phát đạt, rất ít khách lai
vãng tới cửa hàng, thế nhưng cửa hàng của ông lại có rất nhiều món tốt. Đối với
Lỗ Nhất Khí, đây quả là một nơi thú vị, có lẽ là do khoảng thời gian sống ở núi
Thiên Giám quanh năm chỉ bầu bạn với đèn xanh sách cũ nên đã hình thành trong
cậu tính cách khép kín, ngại giao tiếp với mọi người, nhưng lại có hứng thú đặc
biệt đối với các loại cổ vật. Ở đây, cậu được tiếp xúc với rất nhiều món đồ cổ
có giá trị thực thụ. Nhưng những thứ khiến cậu mê mẩn tới mức không muốn rời
tay lại chính là những cuốn sách cổ độc bản, rách nát tàn khuyết hoặc những
mảnh trúc giản, sách lụa không còn nguyên vẹn mà cửa hàng thường xuyên mua
được, đặc biệt là những văn tự hoặc kí hiệu, đồ hình trên những miếng giáp cốt,
đá, ngọc cổ xưa. Cậu có thể ngồi cả ngày để mân mê chúng, nhìn dán mắt vào
chúng mà lẩm nhẩm, không rõ là đang tìm cách giải mã các bí mật ẩn giấu trong
đó, hay là đang âm thầm trò chuyên với chúng.

Nếu trong cửa hàng có được vài món hàng tốt thực thụ,
thường sẽ được bán đi rất nhanh, kì lạ là Lỗ Nhất Khí chưa bao giờ nhìn thấy
khách mua. Cậu cũng chẳng để tâm, có lẽ chú Tư cảm thấy không cần thiết phải
cho cậu biết. May mắn là những thứ mà cậu thích thú thường đã lưu lại đến tám,
chín phần trong trí não.

Lỗ Nhất Khí thường xuyên đến chợ Ma, không phải là để
mua đồ cổ, mà do cậu thích không khí nơi đây, thích tận hưởng niềm vui khám
phá. Chỉ cần chậm rãi rảo bước trong chợ, không quan tâm đến điều gì, tựa như
đi trong một bãi hoang lặng phắc; cũng không cần nhìn ngó, chỉ cần dựa vào khả
năng cảm nhận siêu phàm của mình, cậu có thể biết được những món đồ bày la liệt
trên các sạp hàng ở hai bên đường kia đâu là báu vật, đâu là đồ bỏ. Đôi khi,
đột nhiên có một món hàng cực quý thình lình xộc vào trong cảm giác, khiến đầu
óc cậu hơi choáng váng, tim đập gấp gáp, và sau đó là một cảm giác lâng lâng
hưng phấn tràn ngập trong tâm trí.

Cậu đã có một vài lần trải nghiệm cảm giác như vậy,
song cậu đều không mua hàng. Bởi vì cậu không có tiền, cũng là do chú Tư không
cho phép cậu mua, và hơn hết là do bản thân cậu cảm thấy không nên mua.

Lỗ Nhất Khí đã sắp đi tới cuối chợ, mắt cậu vẫn dán
xuống đất mà không hề liếc sang hai bên. Nếu không phải là đang đi, thậm chí
cậu còn có thể nhắm mắt lại. Trong cảm giác của cậu, những đồ vật bày ở hai bên
đường kia đều là những vật thể sống. Chúng đang hít thở nhè nhẹ, chỉ là tiếng
thở có sự khác biệt mà thôi. Đa số thi thoảng mới thở ra một hơi rất khẽ tựa
như hơi thở của người hấp hối. Rất hiếm hoi mới có những thứ có hơi thở sâu,
dài, ổn định, và có luồng khí linh hoạt bao bọc xung quanh. Chỉ những thứ đó
mới là những món hàng lâu năm, và cũng chỉ có chúng mới đáng được gọi là đồ
quý, là bảo vật. Hôm nay, Lỗ Nhất Khí không gặp được món đồ nào có luồng khí
linh động hoạt bát như thế.

Lỗ Nhất Khí đã bước ra khỏi khu chợ. Cậu thổi tắt ngọn
nến trong chiếc đèn lồng. Vào lúc ngọn lửa vừa tắt nhưng làn khói xanh vẫn chưa
kịp tan đi, cậu chợt phát giác ra một hơi thở rất quái lạ hoàn toàn khác với
những hơi thở mà cậu vừa cảm nhận thấy.

Cậu dừng bước, rồi lập tức nhắm mắt lại, để cảm nhận
một cách tỉ mỉ hơn. Hơi thở đó xuất phát từ con hẻm bên trái ngay phía trước.

Cậu mở to mắt, song không nhìn thấy thứ gì ở đó. Do nó
ở quá sâu, hay là quá sát với mép tường? Nói tóm lại là cậu không nhìn thấy gì
cả.

Cậu vẫn đứng im, tiếp tục nhắm mắt lại, lặng lẽ cảm
nhận về luồng hô hấp. Không, đó không phải là hô hấp, vì chỉ có thở ra mà không
có hít vào, nó chỉ là một luồng hơi, dường như có màu tím đen và mang theo mùi
vị tanh hôi khó tả.

Cậu vẫn nhắm nghiền mắt, nên không nhìn thấy chút ánh
sáng nào. Bóng tối bất tận bao trùm lấy cậu, dường như đang từ từ kéo cậu lại
gần.

Một hồi lâu sau, cậu từ từ mở mắt, bất giác khóe miệng
lộ ra một nét cười. Đúng vậy, cậu đang cười, cậu vẫn có thể cười trong khi bóng
đêm và mùi tanh hôi dày đặc bao quanh.

Cậu sải bước về phía con hẻm.

Đó là một nụ cười tự chế giễu. Từ nhỏ cậu đã từng trải
qua một số cảm giác kì lạ giống như lúc này, song lại luôn bị người lớn gạt
phăng đi. Ngay cả những cảm giác khi đi trong chợ Ma cũng chỉ có mình cậu biết,
cậu chưa bao giờ hé lộ với ai. Hơn nữa, cậu chưa từng hoài nghi về những kiến
thức mình đã học được từ trường Tây trong mấy năm qua, dó là những kiến thức
hoàn toàn trái ngược với những cảm giác kiểu này của cậu.

Cậu không biết ở đó có thứ gì, song cậu chắc chắn đó
là một thứ mà cậu không thể ngờ tới. Trong kí ức của cậu có quá nhiều cảm giác
khác xa với tình hình thực tế. Cậu thôi không nhắm mắt nữa, chỉ chớp chớp vài
cái. Trong vài cái chớp mắt, cậu đã sục sạo được vài lượt trong trí nhớ, đột
nhiên trong não cậu bật ra hai chữ không biết là chạy ra từ cuốn sách cũ nát
nào: “thi khí!”*

* Tức hơi thở của xác chết, tử
khí.

Một đốm lửa cỡ bằng đầu ngón tay chợt giật lên vài cái
rồi lóe sáng, nhảy nhót tiến sát về phía cậu, từ trong bóng đêm đi thẳng đến
phía trên chiếc đèn lồng. Lỗ Nhất Khí giật mình, một cảm giác khó chịu chợt đè
nặng, hơi thở tắc cứng trong lồng ngực.

Thế nhưng ngoài mặt cậu vẫn không hề tỏ ra hoảng loạn
mà cố định thần nhìn kĩ. Đó là một bàn tay! Một bàn tay trắng bệch song vẫn có
phần mềm mại, một bàn tay thon dài song chằng chịt những sẹo. Ngón giữa và ngón
trỏ tạo thành hình kiếm quyết, kẹp chặt lấy một que đóm giây*, trên đầu que đóm
đang lập lòe một đốm lửa màu đỏ cam.

* Que đóm làm từ giấy, tức là
cuộn chặt những tờ giấy dễ bắt lửa tạo thành một que tròn dài, dùng dể nhóm
lửa, châm thuốc.

Bàn tay cầm que đóm rất vững, không hề rung động,
khiến Lỗ Nhất Khí đột nhiên cảm nhận được nỗi khát vọng tỏa ra từ con người
này. Song từ khuỷu tay trở về sau vẫn chìm trong bóng tối.

Đốm lửa trên đầu que đóm chợt nhẹ nhàng hạ xuống chiếc
đèn lồng trên tay Lỗ Nhất Khí. Ngọn nến trong lồng đèn bùng mạnh lên mấy nhịp,
cuối cùng đã soi tỏ vùng tối đen ở phía sau khuỷu tay.

Vẫn không nhìn rõ mặt. Chỉ thấy một con mắt giống như
mắt cú vọ, chiếu ra một tia sáng lạnh lùng vô cảm.

Ngoại trừ bàn tay, toàn bộ cơ thể người này đều được
bọc trong một lớp vải đen hòa lẫn với màn đêm.

- Nhìn cái này xem!

Từ trong đống vải đen lụp xụp thò ra bàn tay còn lại,
bàn tay ẩn trong một chiếc bao tay bằng da hươu, và nắm chặt thành một nắm đấm.

Nắm đấm đột ngột mở xòe ra. Ngay lập tức, Lỗ Nhất Khí
cảm thấy một luồng khí tanh hôi nồng nặc xộc thẳng đến trước mặt.

“Thi khí! Thi khí nặng quá!” – Cậu thầm kêu lên sợ
hãi.

Trong lòng bàn tay, có một vầng khí tím đen đang xoay
tròn, chính giữa vầng khí tím đen là một trái tim đang đập, chứa đầy nỗi oán
hận của kẻ chết oan và lời nguyền rủa của vong hồn.

Những thứ đó, Lỗ Nhất Khí đều đã nhìn thấy, đã nghe
thấy. Một áp lực đè nặng lên cậu, tựa như cơ thể đang bị nhận chìm dưới đáy
nước sâu. Cậu bỗng cảm thấy buốt tai, đau đầu, buồn nôn, gân xanh trên trán co
giật liên hồi.

Cậu kinh ngạc khi thấy người áo đen kia vẫn thản nhiên
như không, đứng trong vòng xoáy xuyên suốt âm dương, lặng phắc không hề nhúc
nhích. Từ đôi mắt cú vọ vẫn chiếu ra những tia sáng vô cảm.

- Lấy không? – Giọng nói cất lên, vô cảm y hệt như ánh
mắt.

- Không! – Lỗ Nhất Khí trả lời khẽ, song dứt khoát.

- Tại sao? – Giọng nói vẫn đều đều.

- Tôi không biết! – Ngữ điệu của cậu đã cao hơn một
chút, bởi lẽ cậu bắt đầu cảm thấy thích ứng với áp lực lan tỏa từ khối đá.

- Không biết đây là cái gì, hay là không biết giá trị
của nó? – Giọng nói đã không còn vẻ điềm tĩnh như khi nãy.

- Đều không phải, là tôi không biết dùng nó để làm gì!
– Cậu đã thấy trấn tĩnh hơn.

- Cậu chắc chứ? – Trong ba chữ này dường như ẩn chứa
chút tiếc nuối.

- Không chắc, có nhiều chuyên phải đến lúc chết mới có
thể chắc chắn được!

Câu trả lời của Lỗ Nhất Khí khiến con mắt cú vọ chớp
liền hai cái, lóe ra một tia sáng rực.

Bóng đen không hỏi nữa, cũng không bỏ đi, chỉ có tia
sáng kia dừng lại rất lâu trên khuôn mặt của Lỗ Nhất Khí. Đó là một khuôn mặt
giống như khuôn mặt của bao người bình thường khác.

Ánh nhìn chăm chú dừng lại quá lâu khiến Lỗ Nhất Khí
cảm thấy bất an, sự im lặng kéo dài cũng đã khiến cậu cảm thấy có lẽ mình nên
rời khỏi nơi này.

- Nếu muốn biết ai cần đến nó, hãy tới Mai Sấu hiên ở
cuối phố Lưu Li Xưởng! – Nói xong, cậu quay người bước đi, giọng nói tựa như ra
lệnh.

Đầu hẻm lúc này chỉ còn lại một con mắt đầy nghi hoặc,
và một khối đá Thi khuyển tím đen nằm trên lớp bao tay da hươu.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3