Tình sử Võ Tắc Thiên - Chương 15 - 16

Hồi 15

Đại Vân Kinh

Để
ganh tài với bọn khủng bố, sư Hoài Nghĩa cũng có những hành động rất ngoạn mục
và giật gân. Gã điên, điều đó không thể chối cãi. Với bộ áo sư trưởng bằng lụa
đỏ chói, gã có vẻ tự hào đã đạt được tột đỉnh danh vọng trên trái đất. Gã được
phong tước Công và các đại thần còn phải ngồi dưới gã xa. Gã được phát ngân
phiếu trắng (muốn tiêu bao nhiêu tiền cứ việc điền vào rồi đi lãnh!)

Vào
những ngày lễ lớn như ngày hội rước đèn rằm tháng giêng, gã thường chở hàng
chục xe đầy tiền đúc ra cổng Hoàng cung và liệng cho dân chúng cướp. Gã tổ chức
những ngày hội chúng sinh cho tất cả mọi người tham dự, không phân biệt nam nữ,
giàu nghèo, sang hèn.

Ngoài
máu điên, gã sư hổ mang còn có một chút máu ngông. Gã khoái biểu diễn trò Phật
ở dưới đất chui lên. Trò này rất ngoạn mục. Gã cho đào một hầm lớn sâu hai chục
thước trong điện Thiên Đường. Trong hầm gã đặt những tượng Phật ăn mặc rất đẹp,
xung quanh có cắm hàng ngàn cây nến sáng rực. Khi gã ra hiệu, bọn thuộc hạ phía
dưới đẩy những tượng phật từ từ nhô lên khỏi mặt đất. Các người đứng xem đều há
hốc miệng.

Tưởng
cũng nên nhắc lại, Võ Hậu rất say mê các lầu đài, cung điện. Nói rộng hơn nữa, bà
thích mọi thứ phải khác thường: kiến trúc nguy nga, chính trị phô trương và
giai thoại thần kí.

Hoài
Nghĩa hiện đã là sư trưởng đền Bạch Mã ở ngoại thành. Tại đây gã qui tụ một bọn
đầu trâu mặt ngựa xuất thân từ đám giang hồ mãi võ. Gã đã trở nên đệ nhất kiến
trúc sư trong nước, lo việc xây cất hai tòa điện mới: Minh Đường - về sau đổi
là Đền Thờ Muôn Vật và được Võ Hậu dùng làm nơi tiếp kiến các quan vào chầu và
Thiên Đường.

Việc
xây hai tòa điện này nằm trong một kế hoạch chính trị ám muội của gã sư điên. Riêng
tòa điện Minh Đường sẽ đưa tới một cuộc khủng hoảng chính trị sau này.

Mọi
hoạt động đều mang tính chất tôn giáo. Kinh đô được đổi thành Thánh Đô. Một chương
trình vĩ đại được thực hiện để mọi người tin tưởng rằng Võ Hậu chính là hiện
thân của một vị phật.

Tổn
phí xây cất Minh Đường và Thiên Đường không thể kể xiết. Hàng mấy chục ngàn
nhân công được đặt dưới quyền vị sư trưởng. Những cây gỗ khổng lồ được chuyển
từ núi về. Mỗi cây hàng ngàn người khiêng đi một cách chậm chạp.

Tòa
Minh Đường rộng và cao một trăm thước gồm ba tầng.

Tầng
dưới cũng hình vuông, bốn mặt tường sơn bốn màu trắng, đen, đỏ và xanh lá cây, tượng
trưng cho tứ đại của vũ trụ - đất, nước, không khí và lửa. Tầng giữa có mười
hai cạnh tượng trưng cho mười hai tháng và mười hai cung của hoàng đạo. Tầng
này có mái cong tựa trên chín con rồng. Tầng trên cũng có hai mươi bốn cạnh
tượng trưng cho hai mươi bốn chòm sao trên trời. Trên đỉnh có hình chim phượng
hoàng, cao ba thước nạm vàng sáng chói. Xung quanh điện có máng sắt để nước
chảy tượng trưng cho sự lan tràn của văn hóa.

Tòa
Thiên Đường được xây trên một khu đất cao hơn ở phía Tây tòa Minh Đường. Đứng ở
tầng thứ ba, người ta có thể trông thấy nóc Minh Đường. Ngôi điện bao quanh một
tượng Phật khổng lồ bằng thạch cao bên trong nhồi vỏ gai. Kể cả bệ, bức tượng
cao gần một trăm thước. Mười người có thể đứng trên ngón tay út của bức tượng.


Hậu thích cái gì cũng phải to lớn và huy hoàng!

Nhà
sư to và huy hoàng một cách riêng tư còn tượng Phật to và huy hoàng một cách
công khai.


hình chung, Võ Hậu trở nên một Phật giáo đồ. Nhà sư hay thì đạo Phật cũng hay. Bà
ngự tại Minh Đường và Phật ngự tại Thiên Đường. Nhà sư là mối liên lạc giữa hai
bên. Sự xếp đặt này tượng trưng cho một cuộc phiêu lưu tinh thần và những giai
thoại pha trộn giữa thiêng liêng và phàm tục, xác thịt và tôn giáo.


Hậu đã nắm quyền tối thượng và hưởng mọi hạnh phúc dưới trần gian, bà muốn mang
thiên đường xuống hạ giới và đặt vào trong cung.

Nhà
sư điên và Võ Hậu gặp nhau ở một điểm cùng thích những cái phi thường. Gã sai
người vẽ chân dung một ông Phật trên vải. Bức hình cao sáu bảy chục thước, mũi
của ông Phật to bằng chiếc thuyền.

Mực
để vẽ hình là máu bò, nhưng gã nói máu đó lấy ở đầu gối của gã - Những Phật
giáo đồ cuồng tín thường dùng máu mình vẽ hình Phật để làm vật cúng tế. Chẳng
may gió mạnh thổi rách mất bức hình đó, gã bèn sai người vẽ bức khác.


Hậu và nhà sư điên, người yêu của bà, đều quan niệm rằng dân chúng rất nhẹ dạ
hay tin nhảm. Hai người tha hồ tưởng tượng ra những chuyện li kí. Nhà sư điên
đang sắp đặt một huyền thoại để biến Võ Hậu thành Phật Cười tái sinh. Sự lựa
chọn vị phật này không căn cứ trên căn bản thần học mà dựa vào tánh cách phổ
thông, mọi người đều biết tới. Phật Cười chính là vị Phật bụng phệ, hở rốn mà
chúng ta thường thấy. Từng là hiện thân của hạnh phúc và sự hoan hỉ.

Trong
những dịp gần gũi Võ Hậu, có thể gã sư hổ mang bất ngờ khám phá ra chân lí của
vũ trụ, khi sự che đậy bên ngoài hoàn toàn bị trút bỏ. Gã được hân hạnh trông
thấy chiếc bụng phệ hở rốn của Võ Hậu. Qua sự méo mó nghề nghiệp, gã tưởng
tượng ra Võ Hậu là vị Phật Cười, và gã đã thực sự quỳ gối để chiêm ngưỡng chiếc
bụng phệ trong khi Phật đang mỉm cười.

Sau
đó gã sư hổ mang sai mười tên sư khác soạn một tập truyện thần thoại mang nhan
đề "Đại Vân Kinh" - Kinh đám mây lớn - trong đó kể rằng Phật Cười đã
đầu thai làm Võ Hậu để xuống trần gian cứu nhân độ thế.

Về
sau chuyện này được chính thức phổ biến bằng sắc chỉ.

Say
mê với những giấc mộng huy hoàng tưởng chừng sắp bay bỗng lên không trung, Võ
Hậu còn muốn tiến xa hơn nữa. Theo lời khuyên của Hoài Nghĩa và Thừa Tự, bà
quyết định xưng làm Thánh Mẫu, Thánh Hoàng cho có vẻ hợp với khung cảnh hiện
tại Chữ Hoàng trong danh hiệu nãy muốn biến là Hoàng hậu cũng được, muốn hiểu
là Hoàng đế cũng được. Võ Hậu muốn mọi người hiểu theo cách thứ hai hơn vì chức
vị Hoàng đế đối với bà không còn xa lạ mấy.

Riêng
danh từ Thánh Mẫu để chỉ một vị nữ thánh là danh từ quan trọng hơn.


Hậu buông thả óc tưởng tượng của mình đến độ chót. Bà sung sướng và, hơn thế
nữa, hứng khởi. Máu ngông của nhà sư điên chưa chắc đã hơn bà. Người ta chọn
chó, mèo hay chim để ngồi làm cảnh, nhưng nếu là Võ Hậu bà sẽ chọn cá voi.

Hồi 16

Tôn thất nhà Đường bị
tiêu diệt

Năm
688 đã đến lúc một cuộc cách mạng chín mùi. Tài sắp đặt của Võ Hậu đáng để
chúng ta khâm phục. Với chiến thuật của một tay cao cờ, bà đã lần lượt đưa các
Vương tước nhà Đường vào bẫy.


Hậu chiếm ở một tư thế rất thuận lợi, Hệ thống mật thám của bà đã hoàn bị. Các
pháp đình đều đầy nhóc bộ hạ của bà. Từ quan đến dân đều run sợ, khuất phục
trước những cảnh khủng bố, chết chóc và bắt bớ tập thể. Không có vấn đề hợp
pháp hay bất hợp pháp. Bà nghiễm nhiên thay mặt nhà Đường nắm quyền cai trị với
tư cách một Thái Hậu. Tất cả các cuộc nổi dậy chống lại bà đều bị coi là chống
lại Hoàng đế nhà Đường. Mặc dầu Hoàng đế đang bị nhốt tại hậu cung. Bà đã tập
trung quyền hành trong tay những người cháu họ Võ của bà, đồng thời tước đoạt
hết binh quyền của các Đường vương.

Sau
cuộc dấy loạn của Kỉnh Nghiệp, bà đã giết quan Trung Thư Xá Nhân họ Bạch cùng
một số lão tướng và thách thức quần thần nổi loạn. Giờ đây bà thách thức luôn
cả những Đường vương.


Hậu cố để lộ cho mọi người thấy rõ nghĩa chính trị của các giai thoại có tính
cách tôn giáo kể cả những chuyện bịa đặt về điện Minh Đường. Để rập khuôn theo
Thời Đại Hoàng Kim của Khổng Phu Tử, bà muốn triều đại của bà sẽ phải được gọi
là nhà Chu, vì trước kia các Hoàng đế nhà Chu thường lâm trào tại điện Minh
Đường. Các huyền thoại và giả thuyết chính trị được đặt ra càng ngày càng nhiều
để báo trước sự ra đời của một triều đại mới.

Người
ta còn phao tin rằng họ Võ là dòng dõi của các vua nhà Chu, trong khi các học
giả uyên bác nhất cũng không tìm thấy liên hệ cỏn con nào giữa Võ Tắc Thiên và
các vị vua này, kể cả vị vua đầu tiên của nhà Chu là Võ đế - năm 1100 trước Tây
lịch.

Thực
ra thời nhà Chu còn theo chế độ Mẫu hệ, Võ đế chỉ là danh hiệu truyèn tụng sau
khi ông chết, chứ không phải ông họ Võ.

Nhưng
Võ Hậu không cần biết điều đó. Sau khi lật đổ nhà Đường vào năm 690, bà cho đặt
bài vị của Võ đế trong tôn miếu và gọi ông là ông tổ bốn mươi đời của nhà họ Võ.


rất dốt về sử, Nhưng lại rất bạo về khoa "cương ẩu". Nếu có thể, chắc
bà đã biến Không Phu Tử thành tổ tiên nhà bà luôn. Thường thường, muốn lập một
triều đại mới phải theo thiên mệnh và có điềm báo trước. Võ Hậu muốn mọi người
sẽ thấy điềm báo trước đó.

Các
điềm trong trời đất có thể là một vì sao sáng, một vầng hào quang, hay một đám
khói bay lên không trung biến thành hình rồng, v.v...

Váo
tháng bảy năm 687 có một điềm lạ đã thực sự xảy ra. Một người nhà quê kể rằng
con gà mái của anh bỗng dưng biến thành gà trống.

Tháng
giêng và tháng mười năm 689 cũng có những điềm tương tự. Người ta bảo âm dương
đã đảo lộn. Võ Hậu biết những chuyện này nhưng không cần phổ biến. Bà có thể
tạo ra những điềm li kì hơn.

Song
song với việc biên soạn Đại Vân Kinh của sư Hoài Nghĩa, Võ Thừa Tự đang tạo ra điềm.

Tháng
tư năm 688, y dùng một phiến đá cổ, đẽo thành một tấm bia lớn có khắc tám chữ:

Thánh
Mẫu xuống trần.

Trường
thịnh nghiệp đế.

Sau
đó y sai người liệng tấm bia xuống sông Lạc.

Một
gã nhà quê tình cờ trông thấy tấm bia bèn vô triều tâu cho Võ Hậu hay.


Hậu làm bộ ngạc nhiên và hoan hỉ. Bà phong cho gã làm Khâm Sai đại Thần và cho
đổi quốc hiệu là Trường Thịnh.

Tháng
năm và tháng sáu năm đó, Võ Hậu tổ chức những buổi lễ Thiên Địa tại khu ngoại
thành phía Nam để tạ ơn trời đất.


đổi tên sông Lạc thành sông Trường Thịnh, gọi tấm bia đá kia là Bia Thánh Linh
và gọi khúc sông tìm thấy tấm bia là Suối Thánh Linh.

Dân
chài lưới không được đánh cá tại khu vực này. Ngoài ra bà còn ra lệnh ân xá các
tội phạm để ăn mừng.

Tất
cả những hành động của Võ Hậu khiến người ta cỏ cảm tưởng rằng bà là một nạn
nhân khờ khạo của trò bịp bợm do chính bà bày ra. Tuy nhiên, bà không khờ khạo.
Bà biết rõ dân chúng thích thấy và tin tưởng những chuyện huyền hoặc, những
phép mầu và những điềm lạ.

Người
ta bắt đầu thổi phồng những chuyện thần thoại có liên quan đến Võ Hậu với mục
đích tuyên truyền chính trị.

Triều
đình công bố sẽ tổ chức một buổi lễ để Võ Hậu ra tận Suối Thánh Linh vớt bia và
nhận sự ủy thác của Thượng đế.

Đây
là một đại lễ nên tất cả các vương tước trong Hoàng tộc cùng các quan văn võ và
phu nhân phải về tập trung tại kinh đô mười ngày trước.

Mọi
ngươi thấy rõ sắp có một biến cố chịnh trị. Một triều đại mới sắp ra đời. Dân
chúng lén lút bàn tán với nhau rằng cuộc cách mạng đã bắt đầu ló dạng và việc
triệu tập các Vương tước về kinh đô chỉ là một cái bẫy. Hoàng đế và các Thân
vương sẽ bị tóm trọn khi tất cả có mặt tại Lạc Dương. Các mật thư được trao đổi
tới tấp giữa các Vương tước ở xa và bạn bè của họ tại kinh đô.

Lời
bàn tán của dân chúng có phải là sự thực không? Họ nên hay không nên về kinh?

Chính
các Vương tước tại kinh đô cũng phân vân không biết phải quyết định ra sao. Họ
thấy rõ những triệu chứng bất tường nhưng không biết đích xác chuyện gì sẽ xảy
ra.

Vệ
vương nghe lời đồn nhưng không tin. Công tước Vĩnh con của Vương tước Phong em
Thái Tôn - viết thư hỏi ý kiến một người bạn họ Cao tại kinh đô.

Cao
trả lời: Đừng về. Về là chết!

Khoảng
thời gian này, một số Vương tước lão thành em của Thái Tôn còn sống.

Đáng
kể nhất là Hàn Vương Gia, Lỗ Vương Quế và Hạ Vương Duy. Ngoài ra còn có các em
của Cao Tôn là Vệ Vương, Việt Vương. Cả hai vị vương tước này đều đã gần sáu
mươi tuổi và nổi tiếng là các văn sĩ lỗi lạc.

Sau
cái chết của họ Bạch, tất cả các Vương tước vừa kể đều bị đoạt hết quyền hành
và bị tản mát mỗi người một tỉnh để làm quan.

Thực
ra, Võ Hậu và con cháu của bà cố ý tung ra tin các Vương tước về là mắc bẫy để
dồn họ tới chỗ liều lĩnh, cũng như người ta cố ý đổ cho tù nhơn bỏ chạy là để
có cơ bắn chết.


nhiên các Vương tước phải tự vệ. Họ không muốn chui đầu vào rọ để bị giết hoặc
bị bọn đầu trâu mặt ngựa khảo đả nhục nhã.

Hàn
Vương Gia viết thư khuyến cáo các Vương tước khác như sau:

Hiển
nhiên Võ Hậu đang trù tính tàn sát các Vương tước nhà Đường. Nếu không hành
động ngay, toàn thể họ Lý chúng ra sẽ bị tiêu diệt.

Con
của Hàn Vương Gia cũng viết thư bằng mật ngữ cho anh họ là Lang Nha Vương Xung:

-
Bà vợ cũ của tôi đang đau nặng cần phải chữa ngay. Đợi đến mùa đông e quá trễ.


các Vương tước ở cách xa nhau - Phần lớn ở Hà Bắc, Hà Nam và Sơn Đông, việc
liên lạc rất khó khăn nhất là lại có hệ thống mật thám vĩ đại của Võ Hậu.

Nhưng
thời gian không cho phép họ chần chừ nữa. Họ phải quyết định ngay.


Hậu đã thành công trong việc dồn các Vương tước tới chân tường. Bà hy vọng họ
sẽ hấp tấp hành động và bà chờ đợi với một con dao thủ sẵn trong tay áo. Bà sẽ
bảo vệ nhà Đường dù phải giết hết các Đường vương. Ngược lại nếu họ không chịu
hành động bà sẽ cho người xúi dục họ rồi quăng một mẻ lưới. Bà đã mất công lập
ra hệ thống mật thám. Bà phải dùng đến nó.

Tháng
bảy năm 688, con Việt Vương Trinh là Lang Nha Vương Xung dấy binh chống lại Võ
Hậu. Ông cho người ngụy tạo một bức thư của Thái tử Triết - đã bị Võ Hậu truất
ngôi vua và giáng xuống làm Lư Lăng Vương - từ Phong Châu gửi về yêu cầu các
Vương tước giải cứu.

Sau
đó Xung viết thư kêu gọi các Vương tước đem binh về kinh đô. Riêng Xung sẽ động
binh từ Sơn Đông.

Cuộc
khởi nghĩa của các Vương tước nhà Đường hoàn toàn thiếu chuẩn bị, liên lạc và
kế hoạch; Xung lại không có căn bản quân sự nên chỉ bảy ngày sau, cuộc khởi
nghĩa tan rã. Xung bị một thuộc hạ giết. Các vương tước khác nghe tin này đều
sợ hãi. Án binh bất động. Riêng Việt Vương Trinh thấy con đã tạo phản và bị
giết nên cũng quyết định hành động. Tuy người chỉ có vỏn vẹn hai ngàn binh và ở
rất gần kinh đô. Ông vẫn phải chọn con đường chiến đấu vì đằng nào cũng chết.

Quân
ông phải chống với một lực lượng triều đình đông gấp năm mười lần. Dĩ nhiên ông
thất trận và phải tự sát.

Các
Đường vương đã chui đầu vào bẫy của Võ Hậu. Họ đã công khai chống đối bà. Giờ
đây bà chỉ việc cho tên trùm mật thám họ Châu biến những Vương tước còn lại
thành đồng lõa của bọn phiến loạn nữa là xong. Việc này chẳng có gì khó khăn vì
bà đã may mắn bắt được những bức thư của Việt Vương viết cho một số Vương tước
khác.

Chỉ
cần vài người bị bắt, họ Châu sẽ có cách làm cho tất cả các Đường vương và họ
hàng thân quyến đều bị liên lụy.

Cuộc
thanh trừng bắt đầu. Theo đúng luật chỉ có khoảng năm sáu Vương tước đáng bị
đem ra tử vì họ thực sự can dự vào cuộc nổi loạn. Nhưng cuộc thanh trừng bao
trùm toàn thể Hoàng gia, kể cả vợ con và cháu chắt các Vương tước.

Cuộc
phiến loạn là một cái cớ để Võ Hậu tiêu diệt nhà Đường với trọn quyền hành động.
Tên hung thần họ Châu hết sức làm vừa lòng Võ Hậu. Mỗi người bị hắn bắt lại
khai thêm hàng trăm người khác. Hắn tha hồ bắt bớ chém giết.

Các
cuộc hành hình biến thành các đám rước đi khắp đường phố để mọi người đều biết.
Với chủ ý làm khiếp đảm quần chúng.

Bây
giờ không còn là thời kì ám sát nhau một cách lén lút rồi tìm cớ che đậy bưng
bít như trước nữa.

Cuộc
thanh trừng kéo dài từ mùa hạ năm 688 đến năm 691.

Số
người liên lụy càng ngày càng nhiều hơn cho đến khi tất cả các Vương tước quan
trọng và hầu hết Tôn thất nhà Đường bị tiêu diệt.

Chiếc
mặt nạ của Võ Hậu đã rơi.

Hồi
còn làm Tài nhân, Võ Mị Nương đã nói với Thái Tôn rằng bà có thể khuất phục
được con ngựa bất kham nhất chỉ với một cây roi, một cái búa và một con dao
nhọn. Giờ đây Mi Nương thực hiện lời nói đó. Nhưng thay vì dùng dao đâm vào cổ
ngựa, bà đã dùng đao đâm vào giữa trái tim của con cháu Thái Tôn.

Thật
khó mà tưởng tượng hết được tình trạng lúc đó. Chính những người được chứng
kiến cũng không tin ở mắt mình. Đầu các Vương tước và Đại thần thi nhau rơi;
các nho sĩ chân tay mang đầy xiềng xích bị lùa đi ngoài đường; các vị Quốc công
bị nhốt trong tù xa và đem diễu ở ngoài phố trước khi bị đày đi xa; gia quyến
các Vương tước gồm đàn bà trẻ con phải đi bộ hàng ngàn dặm xuống vùng đất hoang
dã phía Nam để sống cảnh tha phương cầu thực.


Hậu đã loại được tất cả nhân vật đầu não của nhà Đường.

Việc
thiết lập một triều đại mới chỉ còn là chuyện sớm chiều.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3