Án mạng đêm động phòng - Chương 36

Chương 36

Tiểu Chúc và Tiêu Ngân Đông khó hiểu
nhìn Bạch Mai rời đi, Tiểu Chúc nói: “Cô ấy thường xuyên như thế à?”

“Ừm, hình như là không…” Tiêu Ngân
Đông lắc đầu.

Tiểu Chúc cảm thán: “Cũng may không
phải thường xuyên như vậy, nếu nửa đêm ra ngoài nhìn thấy một cô gái mặc đồ trắng
lướt qua lướt lại như thế, chắc chắn ta sẽ chết vì sợ mất.”

Tiêu Ngân Đông: “… Vì sao nửa đêm
nàng lại phải ra ngoài?”

Tiểu Chúc: “Đấy là ta chỉ ví dụ thế
thôi! Thật là…”

Tiêu Ngân Đông: “Không sao, nếu sau
này nửa đêm nàng muốn ra ngoài, ta sẽ đi cùng nàng.”

Không hiểu sao Tiểu Chúc lại cảm thấy
lời này lạ lạ, ngẫm nghĩ hồi lâu mới buột miệng nói: “Tại sao nửa đêm chàng phải
ra….”

Dừng một lúc, Tiểu Chúc lại nói: “Thôi,
giờ cũng không còn sớm nữa… ta về trước.”

Tiêu Ngân Đông hơi thất vọng, nhưng
vẫn gật đầu: “Ừ, để ta đưa nàng về.”

Trịnh Thấm đã đặc biệt dặn dò, sau
khi Tiểu Chúc ra về, dựa theo quy tắc lễ nghi, trước khi hai người chính thức thành
thân thì tốt nhất không nên gặp nhau, nếu không sẽ không tốt cho tương lai, Tiêu
Ngân Đông nghe xong bị dọa chết khiếp, tỏ vẻ chắc chắn hai người sẽ không lén gặp
nhau.

Tuy Tiểu Chúc thấy không đáng tin
lắm, nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc quá mức của Tiêu Ngân Đông, cũng đành đồng ý…
nhưng nàng thì không sao, chỉ có cái gã kia không thấy mình liệu có ồn ào gây sự
hay không… Vì thế Tiểu Chúc cũng không từ chối, để Tiêu Ngân Đông đưa nàng về phòng
trọ, Tiêu Ngân Đông lưu luyến không muốn về: “Tiểu Chúc, ta… ta đi đây.”

Tiểu Chúc cười cười: “Được, hẹn gặp
lại.”

Tiêu Ngân Đông há miệng thở dốc, giống
như muốn nói gì đó, Tiểu Chúc cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần hắn sẽ kéo dài thời
gian đứng đây, nhưng không ngờ cuối cùng hắn chỉ nói “Hẹn gặp lại.” rồi theo người
đánh xe rời đi.

Tiểu Chúc: “…”

Eo ơi, không ngờ gấu chó cũng phóng
khoáng như thế.

Thực tế thì, trong suy nghĩ của Tiêu
Ngân Đông, hắn nghĩ thế này: không được, Tiểu Chúc đã nói hẹn gặp lại rồi, vậy ý
nàng là hai người cần phải tách ra, mà theo quy tắc lễ nghi nói sau khi đã tách
ra thì không được lén gặp, mà hắn cứ lần lữa không chịu đi, như thế là không tốt.

Thế nên hắn chỉ có thể tủi thân cũng
nói một tiếng “hẹn gặp lại” rồi ra về.

Trở về Tiêu phủ, Tiêu Ngân Đông liền
hỏi Trịnh Thấm là từ giờ đến lúc thành thân còn bao lâu nữa, biết là cần khoảng
hơn một tháng, trong lòng Tiêu Ngân Đông… đau thương trầm trọng.

Gấu chó chỉ có thể lặng lẽ cầm trường
thương, lặng lẽ luyện võ…

Mà bên kia, Tiểu Chúc bắt đầu dán
thông báo sang nhượng cửa hàng.

Có mấy vị khách thường xuyên ghé cửa
hàng trông thấy, vô cùng kinh ngạc, vừa chọn đồ, vừa hỏi nàng: “Cô chủ, sao tự nhiên
lại muốn bán cửa hàng?” Một cửa hàng người đến người đi nườm nượp thế này, nhìn
không giống như đang làm ăn thua lỗ.

Tiểu Chúc cười cười: “Thực ra là tôi
sắp thành thân.”

Phần lớn là những cô gái chốn thanh
lâu, vẫn còn đang chìm nổi chốn phong trần, nghe thế rất ngưỡng mộ: “Ôi… nhìn cô
chủ còn nhỏ như thế mà đã sắp thành thân… thật tốt quá.”

Tiểu Chúc mỉm cười: “À, cũng bình
thường. Chị xem, nhà trai không cho phép tôi tiếp tục mở cửa hàng.”

“Có thể thành thân, có chốn nương
tựa, còn ai muốn mở cửa hàng nữa, mỗi ngày vất vả vội đến vội đi.” Cô gái lắc lắc
đầu. “Cô chủ nghe theo là đúng, có thể lập gia đình, giúp chồng dạy con, đối với
chúng tôi mà nói, thật đúng là…”

Nàng không nói gì nữa, nhưng sự hâm
mộ bộc lộ qua ánh mắt không cần nói cũng hiểu, Tiểu Chúc nhìn thấy, tuy rằng một
mặt cảm thấy đồng tình với các nàng, nhưng mặt khác, trong lòng cũng cảm thấy ngọt
ngào.

Mở cửa hàng hơi mệt, nhưng cũng vẫn
tự do, sau này gả vào Tiêu gia, e rằng phải tuân theo rất nhiều nguyên tắc.

Nhìn hành vi cử chỉ của Tiêu phu nhân
có vẻ… không giống chủ mẫu đại gia tộc, nhưng nếu bà muốn gây khó dễ cho Tiểu Chúc
vẫn rất dễ dàng. Tiểu Chúc cũng không sợ bà ấy, dù sao thử trải nghiệm qua cũng
tốt, nàng còn có thể mở cửa hàng thì Trịnh Thấm đâu có gì đáng sợ…

Có vài người tới hỏi giá cả, Tiểu
Chúc rất dễ tính, toàn bộ cửa hàng gồm tiền thuê và hàng hóa bên trong, gói gọn
lại là hai trăm lượng vàng, Tiểu Chúc còn có thể giới thiệu cho người chủ mới chỗ
tú phường nơi mình nhập hàng, chỗ bán đồ trang sức, tiếp tục hợp tác với tiệm may,
còn có thể chỉ điểm cho người chủ mới những loại hương liệu được khách hàng ưa chuộng.

Thật ra tiền hàng vốn là tiền tích
lũy từ các khách hàng, mà Tiểu Chúc thầm nghĩ, hai trăm lượng vàng cũng không đắt,
đối với một người bắt đầu mở cửa hàng từ năm mươi lượng vàng như Tiểu Chúc mà nói,
thật ra đã thu lời không ít. Hơn nữa, trên thực tế, năm mươi lượng vàng kia, Tiểu
Chúc đã sớm quay vòng vốn, lần trước moi được của Tiêu Thần Tức số tiền không ít…
đúng là đã quay vòng vốn.

Hai trăm lượng vàng, Tiểu Chúc nghĩ,
trong đó sẽ để một trăm lượng cho Tương Tương.

Nếu lúc trước không có Tương Tương,
e rằng Lan Cao Minh Chúc không có ngày hôm nay, mà trong suốt quá trình buôn bán
thì loại hương phấn do Tương Tương chế ra cũng được khách hàng ưa chuộng nhất. Tuy
hiện giờ Tương Tương bị nhị hoàng tử bắt về, cũng không biết sau này có ngày gặp
lại hay không, nhưng nếu Tương Tương lại tiếp tục bỏ trốn… thì mình sẽ đem tiền
này cho nàng, để nàng có lộ phí đi đường trốn chạy cũng tốt.

Chỉ e là Tương Tương cũng không cần
tới số tiền này…

Tiếc rằng, hai trăm lượng cũng không
phải số tiền nhỏ, cũng không phải ai cũng liền lúc cầm được một khoản tiền thế này,
những cô gái kia dù có tích cóp bao lâu cũng không thể dồn được từng ấy tiền, huống
hồ tuy Lâm Tiểu Chúc kinh doanh rất tốt, nhưng các nàng ấy lại không có lòng tin
sau khi mình mua cửa hàng lại sẽ có thể quay vòng vốn.

Vì thế, có nhiều người tới hỏi, nhưng
không ai muốn mua, có một người đàn ông trung niên tới hỏi, cuối cùng còn nói thẳng
chỉ đáng giá năm mươi lượng, Tiểu Chúc tức giận, suýt chút nữa dùng chổi đuổi đánh
ông ta.

Khi đêm buông xuống, Tiểu Chúc thở
dài, lặng lẽ đóng cửa hàng, đi về phía phòng trọ, ai ngờ vừa về tới nơi, đã thấy
một bóng người cao lớn đứng đó – đúng là Liễu Hà An.

Tiểu Chúc trợn tròn mắt, lần trước
nàng mới đuổi hắn đi, sao giờ lại tới nữa? Không lẽ lần trước nàng nói chưa đủ rõ
ràng hay sao?

Nhìn Liễu Hà An, trong lòng Tiểu Chúc
lại thấy tức giận, vì thế mặc kệ hắn, thản nhiên đi qua, sau đó mở cửa, định nhanh
vào nhà, ai ngờ Liễu Hà An lại nhanh chóng vào theo.

Tiểu Chúc: “…” nàng giận dữ nhìn hắn:
“Huynh làm cái gì thế?”

Liễu Hà An nhìn Tiểu Chúc, biểu cảm
vô cùng phức tạp. “Tiểu Chúc, nàng muốn thành thân với Tiêu nhị thiếu gia ư?”

“Ồ, huynh biết tin nhanh quá nhỉ.”
Tiểu Chúc cũng không ngạc nhiên. “Đúng thế, có chuyện gì không?”

Liễu Hà An nhíu mày: “Tiểu Chúc, ta
không hiểu rốt cuộc giữa nàng và Tiêu Ngân Đông thế nào. Lúc đầu là hắn bắt ép nàng,
đã có thể chứng minh hắn là kẻ lòng dạ không tốt, hành vi đáng khinh, nhưng sau
này nàng lại thường xuyên qua lại với hắn, ta rất lo lắng. Nhưng ta không thể nào
hiểu nổi, vì sao nàng lại thành thân với hắn… Tiểu Chúc, có phải vì ta không? Nàng…”

Tiểu Chúc không kiên nhẫn nữa, gắt
lên: “Bởi vì huynh ư? Ta thành thân với người khác, có liên quan gì tới huynh… Huynh
đừng nghĩ ai cũng mê mình. Được rồi, đúng là trước đây Tiêu Ngân Đông đã ép buộc
ta, đúng là rất xấu xa, nhưng giờ hắn đã khác hoàn toàn, hắn rất tốt, chính trực,
mặc dù hơi chậm chạp nhưng hắn không phải là người khẩu phật tâm xà, cũng không
xấu xa. Ta thích tính cách chính trực của hắn, hắn rất thẳng thắn, ta muốn gả cho
hắn, bởi vì ta nghĩ, hắn là một người đàn ông tốt, là người tốt, như thế đối với
ta cũng rất tốt. Chuyện này không liên quan gì tới những người khác.”

Nói xong, Tiểu Chúc hơi đỏ mặt, đây
là những suy nghĩ riêng tư của nàng, vốn không bao giờ muốn nói ra, không ngờ lại
bị Liễu Hà An kích động… Cũng may gấu chó không có ở đây, nếu không hắn mà nghe
thấy chắc vui chết mất…

Liễu Hà An thở dài: “Tiểu Chúc, nàng
đang nói linh tinh gì thế. Tiêu Ngân Đông là hạng người thế nào, ta biết cả. Hắn
mà chính trực, thẳng thắn ư? Hầy, chắc chắn nàng bị hắn lừa rồi.”

Tiểu Chúc: “…” Thôi kệ, nếu Liễu Hà
An biết Tiêu Ngân Đông trước kia là hạng người gì, như thế đương nhiên sẽ cảm thấy
chuyện này kỳ quái… Nàng cũng bắt chước hắn, thở dài: “Huynh đã nói thế, ta cũng
không muốn tranh luận với huynh, dù sao… ta cảm thấy Tiêu Ngân Đông rất tốt, hơn
nữa… Nói đi nói lại, ta gả cho ai thì mắc mớ gì đến huynh? Huynh vẫn nên về chuẩn
bị tốt cho hôn lễ của mình thì hơn.”

Liễu Hà An: “Quả nhiên vì chuyện ta
sắp thành thân mà nàng mới mất lý trí như thế. Tiểu Chúc, ta không đáng để nàng
làm vậy. Hơn nữa ta nói rồi, ta với nàng…”

“Ta biết huynh không đáng!” Tiểu Chúc nói như sắp khóc. “Thật sự không phải
vì huynh! Liễu Hà An, coi như ta cầu xin huynh! Huynh đừng để ta phải ghét huynh.
Vì sao huynh lại khác hẳn Liễu Hà An trong trí nhớ của ta? Trong ký ức của ta, hắn
khác huynh, hắn không ích kỷ, cũng không tự phụ, hắn là một người điềm đạm, thật
lòng thật dạ… Huynh chỉ có vẻ ngoài giống hắn mà thôi.”

Liễu Hà An khựng lại, cười khổ nói: “Tính tình điềm đạm, thật lòng thật dạ?
Tiểu Chúc, ta chỉ thật lòng thật dạ với một mình nàng, cho nên không thể… cho những
người khác nữa.”

Những lời này đúng là rất động lòng người, nhưng Tiểu Chúc nghe xong chỉ cảm
thấy vừa buồn cười vừa đau đớn, giờ Liễu Hà An nói những lời này thì có ý nghĩa
gì nữa chứ?

Nàng nói: “Ta cũng vậy, nhưng tiếc rằng trái tim ta đã thu lại, ta đã thu lại
tất cả, rồi đã giao cho một người khác. Dù huynh có cho được hay không, đó là chuyện
của huynh. Cứ như thế đi. Coi như ta xin huynh, huynh đừng tới tìm ta nữa.”

“Ta…”

“Đừng nói nữa, ta biết huynh vì muốn tốt cho ta.” Tiểu Chúc nói. “Nhưng hãy
tin tưởng ta, chỉ cần huynh không tới tìm ta, chắc chắn ta sẽ sống rất tốt.”

Liễu Hà An cười buồn: “Được rồi... vậy ta đi đây…”

Dứt lời Liễu Hà An xoay người định đi, thì đột nhiên Tiểu Chúc lại nói: “Đợi
đã.”

Liễu Hà An vui vẻ quay đầu lai, lại nghe thấy Tiểu Chúc nói: “Đúng rồi, hiện
giờ Tương Tương ở trong cung thế nào? Nhị hoàng tử có ngược đãi cô ấy không?”

“…” Liễu Hà An bất đắc dĩ lắc lắc đầu.”Yên tâm, cô ấy không sao. Nhị hoàng tử
cũng không làm gì cô ấy nhưng, có lẽ nàng cũng hiểu…”

Tiểu Chúc bĩu môi, nói: “Được, ta đã biết, huynh đi đi.”

Liễu Hà An nói một câu: “Bảo trọng.” sau đó mới lưu luyến không nỡ rời mà đi
ra.

Lâm Tiểu Chúc đóng cửa lại, bĩu môi, khó chịu vỗ vỗ mặt mình: “Cứ như vậy đi.
Sau này ta sẽ không biết ai là Liễu Hà An nữa, hừ…”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3