Án mạng đêm động phòng - Chương 21

Chương 21

Tiểu Chúc đứng bên ngoài cửa, lắp bắp kinh hãi. Nàng và Tiêu Thần Tức vừa tới,
không nghe rõ đầu đuôi câu chuyện, chỉ thấy đột nhiên Chu ma ma nói: “Thực ra, cũng
không phải là không được”, còn đang nghĩ vì sao Chu ma ma lại hào phóng như vậy,
nhanh chóng đồng ý đến thế, Tiêu Thần Tức còn chưa xuất mã kia mà.

Kết quả lại nghe thấy câu tiếp theo: “Chỉ cần cô để Vi Nhi ở lại, và khuyên
cô ấy ký khế ước mười năm với ta, đương nhiên, là khế ước bán nghệ bán thân.” Khiến
nàng điếng hồn.

Bà ta có ý gì, Bạch Mai muốn đi thì phải để lại một người ư? Lâm Tiểu Chúc suy
nghĩ, hình như Vi Nhi còn ít tuổi hơn cả nàng, nhìn cũng xinh xắn đáng yêu, nhưng
vì hay đi theo Bạch Mai, cách ăn mặc cũng giản dị hơn cho nên không được chú ý tới.

Bạch Mai đã ở đây ba năm, trong ba năm đó đã kiếm được cho Chu ma ma bao nhiêu
tiền còn chưa kể đến, thế mà bây giờ bà ta còn muốn giữ Vi Nhi ở lại mười năm nữa
ư?

Đồ gian xảo… Chắc chắn Bạch Mai sẽ không đồng ý đâu! Đúng là khinh người quá
đáng.

Lâm Tiểu Chúc căm giận nghiến răng nghiến lợi, nghĩ đến Tiêu Thần Tức đứng bên
cạnh chắc chắn cũng giận dữ giống mình, sẽ hầm hầm xông vào, không ngờ nàng nhìn
sang, lại thấy hắn không đổi sắc mặt, cũng chẳng có vẻ gì là muốn đi vào.

“…” Tiểu Chúc đành phải cùng đứng nép một bên góc tường nghe tiếp.

Tiểu Chúc ở ngoài vừa nghe đã kinh hãi như thế, thì Bạch Mai bên trong càng
sợ hãi gấp bội: “Sao cơ? Vi Nhi mới có mười bốn tuổi mà thôi..”

Chu ma ma nói: “Vi Nhi theo cô từ năm mười một tuổi đúng không?”

“…Đúng.”

“Ta biết, vì cô có em gái, nên cũng đối xử với Vi Nhi như em mình, cũng dạy
cô bé không ít.” Chu ma ma cười nói: “Đầu tiên cô dạy cho cô bé biết chữ, lại dạy
cô bé đánh đàn tranh, tỳ bà, thậm chí đàn hát, ta đều biết cả.”

Bạch Mai nói: “Vi Nhi còn ít tuổi, cái gì cũng không biết, tôi sợ em ấy buồn
chán nên khi rảnh rỗi mới dạy vài thứ linh tinh, để sau này ra đời em ấy có chút
kiến thức… Nhưng chuyện đó và chuyện em ấy phải ở lại Thúy Phương viên thì có liên
quan gì tới nhau? Tôi muốn rời khỏi đây, đương nhiên cũng muốn dẫn Vi Nhi theo…”

Chu ma ma lắc đầu: “Bạch Mai à, cô nói Vi Nhi còn ít tuổi, nhưng dù sao cô cũng
đã ở Thúy Phương viên ba năm rồi, cô thật sự vẫn cho rằng mười bốn tuổi vẫn là nhỏ
ư?”

Bạch Mai: “…”

Đúng thế, mười bốn tuổi cũng không còn quá nhỏ, ngược lại Bạch Mai đã không
còn ít tuổi nữa…

Chu ma ma nói tiếp: “Bạch Mai, ý của ta rất rõ ràng, ta đồng ý thả cô đi, nhưng
ta muốn Vi Nhi ở lại, Vi Nhi được cô dạy bảo, lớn lên cũng rất đáng yêu, tính nết
dịu dàng ngoan ngoãn, càng dễ khống chế. Ta có thể đối xử với cô ấy như cô, nhưng
dù sao cô bé cũng không bằng cô, nên không thể giống cô chỉ bán nghệ mà không bán
thân.”

Bạch Mai lắp bắp: “... Như vậy, như vậy sao được…” Tuy rõ ràng nàng đang từ
chối nhưng trong giọng nói lại có phần do dự.

Chu ma ma cười tươi như hoa: “Bạch Mai à, cô cần quan tâm nhiều làm gì, Vi Nhi
chẳng qua chỉ là một nha hoàn theo cô ba năm. Mà chính cô lại có thể rời khỏi đây
trước bảy năm… Vụ mua bán này, cô không thiệt đâu. Ta cũng quên không nói cho cô
biết, khế ước bán mình của Vi Nhi cũng ở chỗ ta, nhưng thời gian ngắn hơn, chỉ có
năm năm mà thôi. Giờ đã qua ba năm, chỉ còn hai năm nữa. Nhưng thân thế Vi Nhi thế
nào, cô cũng biết rồi đấy, không cha không mẹ, không thân thế, không quen biết quan
lại quyền quý…”

Bà ta ngừng một lát lại nói tiếp: “Cô cũng ngẫm thử xem, chẳng hạn như cô không
rời đi, ta vẫn có rất nhiều cách để ép Vi Nhi ở lại, không phải ư? Bây giờ ta cho
cô cơ hội đi khuyên cô bé ký tiếp với ta khế ước mười năm, từ một nha hoàn được
thăng lên một cô nương có thể hầu hạ khách, thực ra đối với cô bé mà nói, cũng rất
tốt đó chứ.”

Bạch Mai ngẩn người, không nói gì.

Chu ma ma dựa lưng vào ghế, nói tiếp: “Như vậy đi, vừa rồi cô mới nói, cô không
có quan hệ gì với nhà họ Tiêu đúng không? Ta nghĩ chắc chắn họ cũng sẽ chẳng bỏ
ra một món tiền lớn chuộc cô đâu. Thế này vậy, chỉ cần cô hứa sẽ thuyết phục Vi
Nhi cho ta, nếu thành công, cô vừa được chuộc thân, lại chỉ cần đưa cho ta ba mươi
lượng vàng, chính là cái giá mà ta đã từng mua cô trước kia.”

Bạch Mai trợn mắt: “Việc này…”

Chu ma ma nói: “Theo luật thì phải gấp mười lần chỗ đó, cô cũng biết phải không?”

Bạch Mai gật gật đầu. Chu ma ma thở dài: “Cho nên, cô tự mình suy ngẫm lại cho
kỹ. Vi Nhi vẫn còn ở đây hai năm nữa, sau đó ta đương nhiên có thể ép cô ta ở lại
đây thêm hơn mười năm, không phải là không được.” Bà ta nâng tách trà lên, nhẹ nhàng
uống một ngụm.

Thực ra, trong lòng Chu ma ma thầm tính, bà ta vẫn cảm thấy mười năm của Vi
Nhi chẳng thể sánh bằng với Bạch Mai, nhưng dù sao Vi Nhi cũng còn trẻ, chỉ cần
dùng chút thủ đoạn, sẽ rất có tiềm lực. Hơn nữa dù Bạch Mai nói mình không có quan
hệ gì với nhà họ Tiêu, nhưng nhìn chênh lệch hai bên, bà cũng không cần vì Bạch
Mai mà đối đầu với Tiêu gia.

Huống hồ, Bạch Mai không biết an phận, lần này có ngăn cản thành công, đâu dám
chắc không có lần sau, chi bằng đổi lấy một Vi Nhi biết an phận thủ thường còn hơn.

Bà ta liếc nhìn Bạch Mai, thấy Bạch Mai ngẩn người ngồi đó, biết nội tâm nàng
đang giằng xé, bà ta cười cười, cứ để nàng tiếp tục nghĩ.

Ba năm qua, Bạch Mai đã hiểu thêm nhiều điều. Tuy nàng lạnh lùng kiêu ngạo,
cũng chưa mất trong sạch nhưng hoàn cảnh thay đổi suy nghĩ và tính cách, dù nàng
không thích để tâm tới những chuyện vụn vặt, nhưng giờ đây nàng đã tự ti rất nhiều.
Chu ma ma vừa mới vạch trần tâm lý không muốn mắc nợ nhà họ Tiêu của nàng khiến
cho nội tâm nàng xao động.

Tuy Vi Nhi đối xử với Bạch Mai rất tốt, nhưng dù sao Vi Nhi cũng không phải
em ruột của nàng, hai người mới chỉ sống chung ba năm mà thôi. Hơn nữa Chu ma ma
cũng cố tình nhấn mạnh, hai năm nữa sẽ ép Vi Nhi tiếp khách, nói cách khác, sau
hai năm nữa Vi Nhi cũng sẽ bị bà ta đẩy xuống hố lửa, như vậy Bạch Mai cũng không
phải là hung thủ trực tiếp hại nàng.

Cứ như thế, cảm giác tội lỗi của nàng vơi đi không ít.

Đứng ở bên ngoài, Tiểu Chúc cảm thấy hoang mang. Vì sao không giống như suy
đoán của nàng? Tuy Bạch Mai vẫn từ chối nhưng giọng điệu không kiên định, mà bây
giờ lại càng thêm do dự…

Chuyện này, có gì đó không ổn…

Nàng lén liếc nhìn Tiêu Thần Tức, quả nhiên, thấy mặt hắn đen như mực. Trước
kia, Tiểu Chúc cảm thấy cái điệu bộ cười ma mị của hắn rất đáng sợ, nhưng bây giờ
lại cảm thấy khi người này không cười lại càng thêm kinh khủng…

Biết thế này sẽ không tới đây xem kịch, nghe nói biết càng nhiều càng chết sớm…

“Cô biết không…” Bỗng nhiên Tiêu Thần Tức lên tiếng.

Lâm Tiểu Chúc điên cuồng lắc đầu: “Tôi không biết gì hết.”

Tiêu Thần Tức: “…”

Lâm Tiểu Chúc: “…Ừm, công tử muốn nói gì?”

Tiêu Thần Tức chậm rãi nói: “Hầu Mai trước kia, thật ra cực kỳ kiêu ngạo, còn
có phần ngang ngược.”

Lâm Tiểu Chúc: “Kiêu ngạo? Ngang ngược?”

Bây giờ Bạch Mai nhìn vừa yếu đuối vừa đáng thương, khóc như hoa lê dưới mưa,
nhìn thế nào cũng không ra dáng vẻ kiêu ngạo, lại càng không hề ngang ngược.

Tiêu Thần Tức gật gật đầu: “Nhưng, bây giờ thì lại quá hiền lành.”

Lâm Tiểu Chúc ngẩn người, còn chưa kịp nói gì thì đã thấy Tiêu Thần Tức xông
lên, đạp cửa bước vào.

Lâm Tiểu Chúc: “…” Nàng nghe thấy tiếng kêu nhỏ của Chu ma ma và Bạch Mai, vì
thế vội vã chạy vào theo, chỉ thấy Chu ma ma và Bạch Mai đều cực kỳ kinh ngạc nhìn
Tiêu Thần Tức từ đâu lù lù xuất hiện.

Bạch Mai nói: “Chàng, sao chàng lại ở đây…”

Tiêu Thần Tức không nhìn nàng, chỉ nói với Chu ma ma; “Xin chào, ta là Tiêu
Thần Tức.”

Chu ma ma sửng sốt giây lát, rồi cười cười: “Ồ, ra là Tiêu học sĩ.”

Tiêu Thần Tức nói: “Chuyện của Bạch Mai và Vi Nhi, để ta đàm phán với bà.”

Chu ma ma ngạc nhiên: “Sao kia, Bạch Mai và Vi Nhi á?”

Tiêu Thần Tức lạnh lùng gật đầu. Bạch Mai cảm thấy khó thở, đang định nói gì
đó thì Tiêu Thần Tức lại nói: “Nàng ra ngoài trước đi.”

Bạch Mai ngẩn người, đành gật đầu. Lâm Tiểu Chúc đang định giả làm pho tượng
tiếp tục ở lại, Tiêu Thần Tức lại nói: “Lâm cô nương cũng ra ngoài đi.”

Lâm Tiểu Chúc đành cùng Bạch Mai lặng lẽ ra ngoài.

Tiêu Thần Tức còn bồi thêm một câu: “Không được nghe lén.”

Lâm Tiểu Chúc: “…”

Tiêu Thần Tức đáng ghét, không phải đây là hai vấn đề hoàn toàn khác nhau, vừa
rồi hắn cũng vui vẻ nghe lén đấy chứ…

“Được.”

Lâm Tiểu Chúc rầu rĩ đi theo Bạch Mai ra ngoài, đi qua hàng lang, đến thẳng
một hoa viên có rất nhiều cây cối mới dừng lại. Bạch Mai ngồi xuống tảng đá, lo
đến mức ngẩn người, rồi sau đó ngẩng đầu nhìn Tiểu Chúc: “Cô và Tiêu Thần Tức đến
đây từ bao giờ?”

“À?” Tiểu Chúc suy nghĩ: “Từ lúc Chu ma ma nói… Cũng không phải là không được.”

Bạch Mai tái mặt: “Hai người nghe thấy hết rồi ư?”

“…Ừm, tôi thì nghe thấy hết, còn về Tiêu Thần Tức, nếu hắn không nghễnh ngãng,
thì chắc cũng nghe hết rồi.” Lâm Tiểu Chúc xấu hổ nói.

Bạch Mai nổi giận: “Vì sao cô lại có thể như vậy?”

Lâm Tiểu Chúc: “…” Được rồi, bây giờ nàng đã có thể thấy bóng dáng kiêu ngạo
trước kia của Bạch Mai…

Tiểu Chúc rầu rĩ nói: “Tôi, tôi bị Tiêu Thần Tức dẫn vào mà.”

Bạch Mai nói: “Vì sao cô phải theo vào cùng? Cô… cô rõ ràng không cần tới đây…
Chuyện này vốn không liên quan tới cô.”

Lâm Tiểu Chúc trợn mắt, vì nàng phát hiện ra… đúng là mình không còn lời nào
phản bác.

“Ừm, vậy, tôi đi trước…” Tiểu Chúc cũng là người biết nhìn sắc mặt người khác,
biết lát nữa Tiêu Thần Tức đi ra, không khí giữa hai người họ e rằng còn đáng sợ
hơn, cứ trốn trước cho chắc. “Hẹn gặp lại.”

Bạch Mai không để ý tới nàng, ôm đầu thở dài, Tiểu Chúc đành tự tìm đường ra.
Ai ngờ vừa mới đi được vài bước lại bị một đám đàn bà con gái chốn thanh lâu vây
quanh, ai nấy cũng cười vui vẻ, người thì “vị tiểu công tử này mới tới đây lần đầu
phải không…” người thì “ủa, vị công tử kia đâu..”

Tiểu Chúc không thể ra ngoài, đành chạy bán sống bán chết về chỗ cũ: “Hu hu,
bà chị à, cô đưa tôi đi một đoạn có được không..”

Bạch Mai: “…” nàng thở dài, nén giận liếc nhìn Lâm Tiểu Chúc, dẫn Lâm Tiểu Chúc
ra ngoài. Lần này đúng là không còn bị bao vây, nhưng ánh mắt lại thay đổi nhiều.
Tiểu Chúc vừa ra tới cửa liền rối rít cám ơn rồi quay đầu chạy trối chết.

Bạch Mai lắc lắc đầu, xoay người quay về hậu viện, vừa lo lắng nhìn về cửa phòng
đang đóng chặt cửa, lại không có dũng khí đi nghe lén.

***

Tiểu Chúc chạy chậm chậm trở về căn nhà nhỏ của mình và Tô Tương Tương, nhưng
Tô Tương Tương lại đi vắng, nàng hơi ngạc nhiên nhưng hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện
như thế, nàng cũng không nghĩ nhiều, đi tắm rửa.

Tắm rửa xong thì Tô Tương Tương cũng vừa về tới nơi, thấy nàng đã về, Tô Tương
Tương ngẩn người rồi cười nói: “Tiểu Chúc đã về rồi.”

Tiểu Chúc gật đầu, vừa lau tóc vừa nói: “Tương Tương, cô vừa đi đâu về thế?”

Tô Tương Tương nói: “À… tôi, tôi vừa đi mua hương liệu.”

“Oa, cô chăm chỉ quá.” Tiểu Chúc cười nói.

Tô Tương Tương cười cười, cũng không nói gì, bỗng nhiên nhìn chằm chằm vào môi
Tiểu Chúc, nàng nhíu mày khó hiểu, sau đó nói: “Tiểu Chúc, miệng của cô…”

Lâm Tiểu Chúc chạm vào môi mình, nghi ngờ hỏi: “Sao thế?”

Tô Tương Tương: “Miệng của cô bị cắn nát rồi.”

“?!” Tiểu Chúc sửng sốt, sau đó lấy gương đồng ra soi kỹ, phát hiện ra đúng
là miệng mình bị cắn rách. Gã gấu chó Tiêu Ngân Đông kia…

Khóe môi Tiểu Chúc giật giật, nói: “À, hôm nay lúc đi chơi, chẳng may cắn vào.”

Thật ra cái cớ này cũng chẳng đáng tin, vì vị trí cắn chếch xuống dưới, làm
gì có ai ngu ngốc tự đi cắn mình ở chỗ đó… Nếu thật sự không cẩn thận, thì phải
dịch lên phía trên một chút.

Nhưng Tô Tương Tương chỉ nhìn nàng một lát rồi cũng không hỏi thêm, chỉ nói:
“Sau này cẩn thận chút.”

Tiểu Chúc gật gật đàu, sau đó cũng bắt đầu chuẩn bị cho việc mở hàng ngày mai,
nói: “Lại nói, hôm nay chẳng giới thiệu được với ai cả… Đã xảy ra rất nhiều chuyện,
đúng là tôi chẳng thể giao tiếp nổi với mấy vị phu nhân.”

Tô Tương Tương cười nói: “Không sao, chỉ cần quen mặt là được… Nhưng Tiêu Ngân
Đông có phản đối gì không?”

Lâm Tiểu Chúc: “…” nàng ngắc ngứ cười: “Đương nhiên không có! Cô nghĩ gì thế,
ha ha!”

Tô Tương Tương nói: “Ừ, không có là tốt.”

Lâm Tiểu Chúc: “Đúng thế, không nhắc tới chuyện này nữa, chúng ta chuẩn bị cho
ngày mai trước, xem tôi có cần đến tú phường không…”

Hai người vừa mới bắt đầu thảo luận thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa kịch
liệt, Tiểu Chúc ngạc nhiên: “Ai thế?”

Người bên ngoài không trả lời, chỉ tiếp tục gõ cửa.

Tiểu Chúc và Tương Tương liếc nhìn nhau, đều cảm thấy rất kỳ lạ, Tiểu Chúc đứng
dậy, qua khe cửa nhìn ra bên ngoài.

Bên ngoài chính là gấu chó Tiêu Ngân Đông!

Tiểu Chúc: “…” Sao hắn đã tỉnh táo rồi? Không phải là vẫn chưa tỉnh đấy chứ?

Tiểu Chúc nhìn chằm chằm, thấy Tiêu Ngân Đông có vẻ uể oải, vẻ mặt lại rất nghiêm
túc, tuy mặt vẫn còn hơi đỏ, nhưng không giống người không tỉnh táo…

Nhìn hắn như thế, có vẻ kiên quyết gõ cửa đến cùng mới thôi. Tiểu Chúc bất đắc
dĩ phải ra mở cửa. Tiêu Ngân Đông không ngờ Tiểu Chúc lại đột nhiên mở cửa, đứng
ngây người tại chỗ.

Tiểu Chúc giận dữ nói: “Đến đây làm gì?”

Tiêu Ngân Đông nhìn Tiểu Chúc, mặt càng thêm đỏ, sau đó hắn nghiêm túc nói:
“Lâm cô nương, xin hãy gả cho ta.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3