Tính Bất Yếm Trá - Ngoại truyện (Hết)
Ngoại truyện 1: Con cái đôi bề
Khi Yến Sơ Sơ vừa được ba
tuổi, Yến Luật dài thở nhẹ nhõm một hơi, rốt cuộc con nhóc này có thể phân
giường ngủ với mẹ rồi.
Lúc trước Ôn Tửu không chịu
kết hôn quá sớm, Yến Luật mong ngóng nhanh chóng khiến cô có em bé, như vậy cô
sẽ phải vì con mà cưới. Không ngờ mong ước của anh thật sự thành sự thực. Một
viên vitamin thay thuốc tránh thai, thế này mới có con nhóc Sơ Sơ này.
Biết được tin tức Ôn Tửu mang
thai, Yến Luật mừng rỡ như điên, quả thật không biết cảm ơn sinh mệnh nhỏ bé
như cơn mưa kịp lúc này tới mức nào.
Ôn Tửu không tình nguyện kết
hôn trước thời gian, vội vã mặc áo cưới làm cô dâu, mang thai đi hưởng tuần
trăng mật, một hôn lễ vốn đã lên kế hoạch hoàn hảo lại trở nên vội vội vàng
vàng, hơn nữa phản ứng có thai hiển nhiên cũng giày vò Yến Luật, đầu sỏ gây nên
không ít.
Yến Luật thật vất vả nhờ em
bé mới có thể danh chính ngôn thuận trở thành ông xã của Ôn Tửu, tự nhiên là ăn
nói khép nép lập công chuộc tội, hầu hạ nữ vương bệ hạ sinh hạ tiểu công chúa,
cứ tưởng rằng thời gian khốn khổ sắp hết, ai ngờ chỉ vừa mới bắt đầu.
Mọi chuyện xa xa không giống
với những gì anh nghĩ...
Tuy rằng Ôn Tửu chưa chuẩn bị
sẵn sàng kết hôn sinh con, nhưng thật sự khi sinh con rồi, lại là một người mẹ
tốt mười phần mười.
Con gái Sơ Sơ ngọc tuyết đáng
yêu, kế thừa ưu điểm của hai người, khi mới sinh ra, xinh xắn không tưởng nổi.
Sau nửa tuổi, lại càng ngày càng xinh đẹp, bế đi ra ngoài, không biết bao nhiêu
người trầm trồ.
Ôn Tửu coi con gái như hòn
ngọc quý trên tay, chỉ cần vừa nhìn thấy con gái thì rốt cuộc không rời mắt
được nữa, ngẫu nhiên cũng liếc nhìn Yến tiên sinh, nhưng chẳng qua là sai anh
lấy bình sữa, giặt tã.
Yến Luật mua một máy giặt
dành cho con gái, chuyên giặt quần áo nho nhỏ và tã cho bé. Ôn Tửu vẫn cảm thấy
không tốt, nhất định muốn Yến tiên sinh tự tay giặt tã.
Mấy tháng giặt tã, bệnh sạch
sẽ của Yến tiên sinh khỏi hẳn...
Ôn Tửu tan tầm về nhà liền ôm
con gái mềm mại đáng yêu vào lòng, toàn bộ trong mắt đều là bé con.
Yến Luật cảm giác bản thân bị
ném tới Nam Cực, hoặc là Bắc Băng Dương.
Ôn Tửu yêu chiều con gái, quả
thực khiến anh ghen tị. Trước giờ anh chưa từng được Ôn Tửu cẩn thận quan tâm
và chăm sóc như vậy. Lúc Ôn Tửu nhìn Sơ Sơ, trong ánh mắt chảy xuôi tình cảm
trìu mến nồng đậm, quả thực khiến lòng anh chua chua chỉ muốn nổi giận. Có thể
dùng ánh mắt ấy nhìn ông xã em được không.
Càng khiến anh không thể chịu
đựng được là, nhóc con còn chiếm luôn cả giường ngủ của anh.
Sau khi Sơ Sơ ra đời, Ôn Tửu
nuôi con bằng sữa mẹ. Cô sợ buổi tối Yến Luật bị con gái làm ồn ngủ không ngon,
ảnh hưởng đến công việc ngày hôm sau, nên tốt bụng bảo anh đi ngủ ở phòng ngủ
cho khách, buổi tối một mình cho con gái bú sữa.
Ngay từ đầu, Yến Luật còn rất
cảm động, cảm thấy Ôn Tửu thật sự đau lòng anh, rất trân trọng anh. Sau lại
phát hiện việc này không ổn.
Sơ Sơ ngủ cùng mẹ một mạch
cho đến khi ba tuổi.
Yến Luật ngủ ở trong phòng
ngủ cho khách ba năm, mắt thấy thời gian trở về phòng ngủ và giường rộng lớn đã
xa xa không hẹn, trong lòng âm thầm lo lắng.
Mỗi buổi tối nằm cô đơn trên
giường phòng ngủ cho khách, Yến tiên sinh cảm giác bản thân mình giống như nam
phi chờ đợi nữ hoàng lâm hạnh, mà trong lòng nữ hoàng chỉ có công chúa điện hạ.
Yến Luật cảm thấy mình không
thể tiếp tục khổ như vậy. Tuy rằng con gái là bảo bối quý báu, nhưng trường kì
ở riêng với bà xã sẽ ảnh hưởng tới sự khỏe mạnh của thể xác và tinh thần.
Vì thế, Yến Luật bắt đầu làm
công tác tư tưởng cho Ôn Tửu, cho Sơ Sơ ngủ một mình.
Công tác cho Ôn Tửu coi như
dễ làm, Yến Luật mượn danh nghĩa muốn cho con gái độc lập, rất dễ dàng làm công
tác đả thông tư tưởng cho bà xã, bởi vì chính Ôn Tửu cũng là một người độc lập,
đương nhiên cũng thích con gái độc lập.
Nhưng thuyết phục bé con, Yến
tiên sinh phải mất sức chín trâu hai hổ.
Từ lúc sinh ra bé con đã dính
lấy mẹ, hơn nữa lại có thói quen ôm mẹ xinh đẹp thơm ngát cùng ngủ, cho nên mặc
cho ba nói hay vô cùng cũng không chịu tách khỏi mẹ ngủ.
Yến Luật dùng búp bê barbie,
gấu pooh, ô tô hoạt hình, chocolate, vô số thứ mà Sơ Sơ thích để dụ dỗ. Sơ Sơ
rất giống mẹ, rất kiên quyết, không chịu nhượng bộ.
Yến Luật đau khổ nghĩ kế, mời
nhà thiết kế tới thiết kế phòng của bé con thành lâu đài cổ tích, thế này rốt
cục mới làm cho cô bạn nhỏ Sơ Sơ lung lay, sau đó Yến Luật lại nhân cơ hội đưa
bé đi thiên đường Disney mừng sinh nhật.
Rốt cuộc Sơ Sơ không kháng cự
lại được hấp dẫn, cố mà đồng ý sau khi trở về từ Hồng Kông sẽ ngủ một mình
trong “lâu đài” của mình.
Một ngày trước sinh nhật, Yến
Luật đưa Ôn Tửu và con gái bay đến Hồng Kông. Đến khách sạn vào ban đêm, ở
phòng xa hoa. Tắm qua xong, Sơ Sơ đến trên giường rộng không đi mà ôm mẹ.
Yến Luật xoa khuôn mặt nhỏ
nhắn của bé, dỗ nói: “Sơ Sơ, không phải con đã đồng ý với ba, qua sinh nhật sẽ
ngủ một mình sao?”
Sơ Sơ nháy mắt to, nói đâu ra
đấy: “Nhưng mà hôm nay còn chưa đến sinh nhật mà ba, ngày mai mới là sinh nhật
của Sơ Sơ.”
Yến Luật ôm trán, con nhóc
này thật tính toán kinh, ai, điểm này giống anh rồi.
Sơ Sơ đến chỗ mới hưng phấn
không thôi, nhìn cảnh đêm rực rỡ ánh sao bên ngoài, luôn không chịu ngủ.
Yến Luật ở phòng cách vách đã
chờ lòng nóng như lửa đốt, sắp suy sụp.
Bởi vì Ôn Tửu đến kì kinh
nguyệt, đã khoảng một tuần chưa ở cùng cô rồi. Thật vất vả đợi cho phòng cách
vách không còn tiếng động của con nhóc, Ôn Tửu lại chậm chạp không đến, anh nhẹ
chân nhẹ tay đi qua xem xét, Ôn Tửu ấy thế mà cũng đang ngủ.
Yến Luật đứng ở cửa, phát
điên hận không thể nhảy vào cảng Victoria(*).
(*) Cảng Victoria nằm giữa đảo Hồng Kông và bán đảo
Cửu Long, là một trong những hải cảng tự nhiên sâu nhất thế giới.
Anh bước hai ba bước lên
trước, ôm ngang bà xã, ôm đến phòng cách vách, đặt cô ở trên giường.
Ôn Tửu mơ màng trừng anh: “Sao
anh còn chưa ngủ.”
“Em nói xem tại sao anh còn
chưa ngủ?” Yến Luật cắn răng, bắt đầu cởi áo ngủ của cô. Ngón tay gấp đến độ
như là bắt lửa.
Ôn Tửu bị vẻ mặt tức giận của
anh chọc cười, ôm cổ anh, chủ động hôn. Sau đó luồn ngón tay vào áo ngủ của
anh, chậm rãi vuốt ve ngực anh, ghé vào lỗ tai anh nhẹ giọng nói ba chữ: “Em
yêu anh.”
Đây quả thực là vũ khí tiêu
tan lửa giận trăm phát trăm trúng, bất kể Yến Luật tức giận mất mát, ghen tị
với Sơ Sơ như thế nào, chỉ cần Ôn Tửu nhu tình đưa tình nói ra ba chữ này, lập
tức có thể hóa giải tất cả bất mãn của anh.
Yến Luật hôn cô nóng bỏng,
nhẹ nhàng cắn vành tai và cổ cô: “Yêu nhiều không, vượt qua yêu Sơ Sơ không?”
Lại còn ghen tị với con gái,
Ôn Tửu không khỏi bật cười, ngọt ngào nói ở bên tai anh: “Em chỉ ở bên Sơ Sơ
hai mươi năm, rồi con bé sẽ kết hôn, nhưng em sẽ ở bên anh cả đời.”
Dỗ Yến Luật vui vẻ, quả thực
là sở trường của Ôn Tửu rồi.
Yến Luật hừ nói: “Thế còn
được.”
Ôn Tửu dịu dàng nói: “Chúng
ta lại sinh thêm một em bé nữa được không?”
Yến Luật vừa nghĩ đến ba năm
vất vả ở phòng ngủ cho khách đã sợ hãi: “Có Sơ Sơ là đủ rồi.”
“Nhưng một mình Sơ Sơ rất cô
đơn, cho bé thêm một em trai em gái nữa thì thật tốt.”
Yến Luật hậm hực nói: “Vậy em
càng không nhìn thấy anh đi.”
“Sẽ không, Sơ Sơ chơi với em
trai em gái, sẽ không quấn quýt lấy em mỗi ngày nữa. Em sẽ có nhiều thời gian
với anh, anh không muốn sao?”
Yến Luật gật đầu: “Đúng vậy,
như vậy không sai.”
Ôn Tửu hôn khóe môi anh, nén
cười, Yến tiên sinh thật là dễ dỗ.
Sau khi thân thiết, Ôn Tửu
mềm nhũn tựa vào người anh: “Em đi nhìn xem Sơ Sơ, sợ là con bé lăn xuống dưới
giường rồi.”
“Sẽ không, giường rộng như
vậy mà.”
Ôn Tửu cực kì mệt mỏi, lười
biếng ừ một tiếng, nằm trong lòng anh ngủ luôn.
Nửa đêm, đột nhiên vang lên
tiếng khóc của Sơ Sơ.
Ôn Tửu lập tức tỉnh lại, vội
vã khoác áo ngủ mở cửa ra.
Sơ Sơ đứng chân trần trên mặt
đất: “Mẹ ơi.”
Ôn Tửu chạy nhanh ôm lấy con
gái, vội hỏi: “Mẹ ở đây, Sơ Sơ làm sao vậy?”
Trên lông mi của con nhóc đều
là nước mắt, nức nở nói: “Sơ Sơ ngã xuống dưới đất.”
Yến Luật vội vã bật đèn
giường, cẩn thận xem xét con gái có bị va vào đâu không. Cũng may thảm rất mềm,
giường cũng thấp, bé con vẫn ổn không bị làm sao, chỉ bị hoảng sợ.
“Mẹ đi đâu vậy?” Sơ Sơ ôm cổ
mẹ, không buông tay ra nữa, hơn nữa thật đề phòng nhìn ba: “Có phải ba cướp mẹ
đi hay không?”
Yến Luật: “...”
Ôn Tửu buồn cười nhìn Yến
Luật nói: “À, vừa rồi ba cũng bị rơi xuống dưới giường, mẹ đi xem ba.”
“Hóa ra là như vậy, vậy ba
ngủ cùng hai mẹ con con đi, chúng ta tay nắm tay, sẽ không ngã xuống nữa.” Sơ
Sơ rất tốt bụng lôi kéo tay ba.
Yến Luật thật cảm động, con
gái thực tri kỉ.
Sơ Sơ nói: “Con ngủ ở giữa.”
Con nhóc nằm ở giữa, một tay nắm ba, một tay nắm mẹ. Một lát sau rất không quen
bên người có một quái vật lớn, liền buông tay ba ra, nghiêm mặt nói: “Ba ơi,
thầy giáo nói, nam không thể ngủ cùng nữ, phải cách xa nhau ra. Ba vẫn nên ngủ
ở phòng khác đi.”
Yến Luật: “...”
Ôn Tửu nén cười: “Ừ, ba đi
bây giờ.”
Con nhóc nhanh chóng ngủ say.
Yến Luật ôm con gái ra ngoài,
trở mình, ôm lấy Ôn Tửu.
Ôn Tửu nhỏ giọng nói: “Anh ra
ngoài che cho Sơ Sơ, bằng không nó sẽ lại ngã xuống.”
Yến Luật đành phải phẫn nộ
lật người lại.
Trong lúc ngủ mơ, chít chít
một tiếng, một cái tay nhỏ bé đánh lên mặt Yến Luật, một lát sau, một cái chân
nhỏ đá lên bụng anh.
Yến Luật bụm mặt thở dài, đời
này người dám tát mặt đá bụng anh, cũng chỉ có con nhóc này.
Ngày hôm sau, Yến Luật chưa
ngủ đủ giấc ôm con gái đi Disney, khi Sơ Sơ chơi vui vẻ nhất, rốt cục đồng ý
với ba, bắt đầu làm bé gái độc lập, buổi tối ngủ một mình, tách khỏi mẹ.
Yến tiên sinh khổ tận cam
lai, một năm sau, em trai của Sơ Sơ ra đời.
Yến Luật ôm tiểu mập mạp về
nhà, trực tiếp đặt ở trên giường trẻ con.
Đúng, nam tử hán, vẫn nên độc
lập từ nhỏ thì mới tốt.
Ngoại truyện 2: Ái ân
Gió đêm lạnh thấu xương,
Nguyễn Khuynh mặc bộ lễ phục hở vai, bị gió thổi qua, không hề phong độ hắt xì
một cái thật to, giày cao gót giẫm lên bậc thang ra bên ngoài nghiêng một cái,
như sắp ngã sấp xuống.
Thẩm Dục đúng lúc ôm được cô,
mùi hương nước hoa trà xanh cô quen dùng, hòa với mùi rượu mát lạnh xông vào
mũi. Buổi tối, hai người đều cản không ít rượu giúp Nguyễn Thư và Cố Mặc. Một
đám bạn xấu của Cố Mặc không người nào là kẻ dễ bắt nạt.
Dùng tay vịn vào dưới xương
sườn, vừa vặn dừng ở vị trí cực kì tế nhị và xấu hổ, kẹt ở gần nơi đẫy đà, eo
Nguyễn Khuynh cứng ngắc một chút, nâng mắt lên bắt gặp đôi mắt sâu không lường
được của Thẩm Dục.
Mặc dù đã uống nhiều rượu như
vậy, nhưng trong mắt anh không hề thấy một tia men say và mê li nào, ngược lại
càng thêm thâm thúy như mạch nước ngầm mãnh liệt, hút người sa vào.
Chuyện cũ hỗn loạn đột nhiên
bị ánh mắt này gợi lên, khiến Nguyễn Khuynh tỉnh táo lại vài phần trong nháy
mắt.
Cô vô thức đẩy anh ra, tuy
lực rất yếu nhưng thái độ lại rất kiên quyết, nửa tỉnh nửa say, còn không quên
khách sáo xa lạ nói một tiếng cảm ơn, giống như anh chỉ là một người bạn bình
thường, hoặc là người xa lạ.
Không thể nghi ngờ loại thái
độ này đã chọc giận Thẩm Dục, anh dứt khoát ôm lấy cô.
Nguyễn Khuynh vốn đã đầu váng
mắt hoa, bị anh nhoáng lên một cái như vậy, càng choáng váng đầu dữ dội hơn,
hỗn loạn giống như ngồi tàu lượn, trước mắt sao kim bay múa, còn chưa chờ có
chút sức lực kháng cự, đã bị Thẩm Dục nhét vào chỗ ngồi phía sau xe.
Thẩm Dục đóng cửa xe, nói với
người lái xe một câu: “Về Cẩm lâu.”
Xe lặng yên không một tiếng
động hòa vào trong màn đêm.
Ban đêm đầu xuân, trên đường
yên tĩnh quạnh quẽ. Lái xe nhìn thoáng qua từ kính chiếu hậu, chỉ thấy Thẩm Dục
cúi đầu, trong bóng đêm nhìn không thấy vẻ mặt của anh, càng nhìn không thấy Nguyễn
Khuynh giờ phút này giống như mèo làm ổ ở bên cạnh anh, đầu gối lên trên đùi
anh.
Thẩm Dục gỡ kẹp tóc trân châu
trên tóc cô ra, vuốt lên mái tóc dài rối tung trên đùi anh, mềm mại, ngón tay
anh xuyên qua kẽ hở của tóc cô, chậm rãi vuốt mái tóc bóng loáng như nước của
cô, giống như vuốt qua những năm tháng quen biết cô, cũng vuốt lên suy nghĩ của
bản thân mình.
Nguyễn Khuynh nhắm mắt, men
say xông tới, cũng không suy nghĩ chủ nhân của cánh tay này là ai, chỉ cảm thấy
như vậy vô cùng thoải mái, từng cơn từng cơn buồn ngủ ùn ùn kéo tới theo động
tác vuốt ve của anh, bất tri bất giác, cứ thế gối lên chân anh, buồn ngủ.
Ngón tay Thẩm Dục theo thói
quen muốn đi sờ vành tai nở nang đáng yêu của cô, đáng tiếc bị một viên bông
tai trân châu chặn lại, anh gỡ bông tai trân châu vướng bận xuống, để vào túi
quần, sau đó ngón tay nắm thùy tai bóng loáng chậm rãi vuốt ve, một mầm ngọn
lửa cũng chầm chậm bốc cháy trong lòng.
Dần dần, ngón tay di chuyển
qua mặt cô, lại dần dần, chạm đến môi cô.
Nguyễn Khuynh uống rượu thì
có tật xấu kì quái là thích ăn kem. Ngón tay đặt ở môi mang theo một tia mát
lạnh, cô vô thức dùng đầu lưỡi liếm một chút, phát giác không phải hương vị
trong tưởng tượng, liền thất vọng thở dài một tiếng, nặng nề ngủ tiếp.
Thẩm Dục cảm thấy cảm giác tê
dại từ đầu ngón tay lập tức tháo chạy lên trên, mồi lửa trong lòng như chợt bị
thêm một thanh củi, ầm ầm một cái có xu thế lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Ngã tư đường rộng rãi yên
tĩnh không người, xe chạy như bay, rất nhanh đã đến Cẩm lâu.
Lái xe dừng xe xong rồi, Thẩm
Dục xuống xe, bế Nguyễn Khuynh đi thẳng lên tầng.
Cầu thang bằng gỗ, khảm rất
nhiều đèn cảm ứng, bóng đêm như mực, đèn ở Cẩm lâu theo bước chân anh, từng
chiếc từng chiếc sáng lên theo thứ tự, như đám mây một đường đạp lên ngôi sao.
Nguyễn Khuynh nằm vào trong
đệm chăn mềm mại như mây, thoải mái thở dài, sau đó lăn lật người, hai tay mở
rộng ra, nằm sấp trên giường. Lễ phục ở trên giường nở rộ như đóa hoa diễm lệ,
váy lụa mỏng xõa tung tạo thành một đường cong lồi lõm ở phía sau lưng, cao
thấp phập phồng, tinh tế đẫy đà vừa vặn.
Đường cong hoàn mĩ phía sau
lưng giấu ở sau khóa kéo tựa như một sợi dây đàn.
Thẩm Dục cúi người, duỗi tay,
chậm rãi kéo ra...
Rèm cửa sổ thật dày chặn nắng
sớm, khi Nguyễn Khuynh tỉnh lại, híp mắt, cảm giác trong phòng phòng u ám, còn
tưởng rằng mới năm sáu giờ sáng. Theo thói quen duỗi cái lưng mỏi, đột nhiên
dừng động tác lại, thân thể không khỏe và đau đớn nói không nên lời.
Loại cảm giác này giống như
đã từng quen thuộc, lập tức khiến cô đột nhiên tỉnh táo lại.
Đây không phải nhà cô, cũng
không phải khách sạn, là Cẩm lâu của Thẩm Dục.
Cô nhanh chóng quay đầu, thấy
Thẩm Dục dựa vào trước cửa sổ.
Dáng người thẳng tắp, anh
đứng lặng im không tiếng động. Ngược sáng, cô thấy không rõ vẻ mặt của anh.
Một màn tối hôm qua mà cô tưởng
mình nằm mơ, ầm một cái tuôn vào đầu như thủy triều.
Trong lòng Nguyễn Khuynh
giống như nổi lên bão cấp mười hai, sóng biển thổi quét mười hai tầng nhà cao
tầng, sắp nhấn chìm cô hít thở không thông.
Sai lầm như nhau, vậy mà cô
tái phạm một lần nữa.
Ngón tay cầm lấy chăn hơi run
rẩy, không biết là giận anh, hay là giận chính mình.
Thẩm Dục từ cửa sổ đi tới,
bước chân rất chậm, từng bước, từng bước, giống như giẫm lên tim cô, cảm giác
được trái tim sắp bị đè ép thành một lát cắt, quả thực sắp không thể đập nữa.
Nguyễn Khuynh kéo chăn ngồi
dậy, dùng chăn che khuất dấu vết trên cổ, cắn môi nói: “Mang quần áo đến cho
tôi.” Cổ họng như đã từng bị giấy ráp mài qua, vừa chát vừa đau.
“Uống chén nước trước.” Thẩm
Dục bưng cốc nước ấm với mật ong đã chuẩn bị sẵn từ trước đưa cho cô.
Nguyễn Khuynh cũng không
khách sáo, tiếp nhận cốc, một hơi uống hết, lập tức giống như mạ khô héo đã
sống lại sau khi được tưới nước.
“Chuyện tối hôm qua, anh sẽ
chịu trách nhiệm.”
Nguyễn Khuynh nghe được ba
chữ chịu trách nhiệm, trong lòng như bị cái gì đó đâm vào, cô buông cái cốc,
nhướn mày: “Cảm ơn, không cần.”
Giọng nói của Thẩm Dục trầm
xuống: “Nguyễn Khuynh.”
“Ba năm trước đây đã không
chịu trách nhiệm, hôm nay lại càng không cần.” Nguyễn Khuynh vuốt tóc, tỏ vẻ
mặt không sao cả: “Hơn nữa, lúc này là thời đại nào rồi, còn nói những câu cũ
rích như vậy, rất buồn cười.”
“Anh không cảm thấy buồn
cười, anh rất nghiêm túc.”
“Tôi cũng rất nghiêm túc.”
Nguyễn Khuynh liếc anh một cái: “Quần áo của tôi đâu?” Nói xong lại nghĩ đến,
ngày hôm qua đồ mình mặc là một bộ lễ phục.
Thẩm Dục xoay người đưa một
bộ quần áo đã chuẩn bị sẵn trên ghế sô pha cho cô, bộ quần áo mới tinh, từ
trong ra ngoài, hơn nữa là nhãn hiệu quần áo mà Nguyễn Khuynh thích.
Nguyễn Khuynh do dự một chút,
tiếp nhận, khách sáo nói: “Cảm ơn, sau này tôi sẽ trả tiền lại cho anh.”
Cô nhanh chóng mặc quần áo ở
trong chăn, nhảy xuống giường, khoác thêm áo khoác cashmere, ngay cả mặt cũng
không rửa, đi thẳng ra ngoài.
Tay đặt lên tay nắm cửa, nhưng lại không kéo cửa ra được.
Cô xoay người, nhìn Thẩm Dục, khách sáo nói: “Phiền anh mở cửa ra.”
Thẩm Dục nhìn cô: “Chúng ta
nói chuyện.”
Nguyễn Khuynh lạnh lùng nói: “Không
có gì hay để nói cả.”
“Được rồi, chừng nào em muốn
nói chuyện thì đi lên tìm anh.”
Thẩm Dục xoay người lên tầng.
Nguyễn Khuynh nhìn bóng lưng
phóng khoáng tuấn tú của anh, tức giận đến muốn phi dao qua đó.
Mắt thấy anh sắp lên trên
tầng, Nguyễn Khuynh hừng hực đuổi theo: “Nếu anh không mở cửa, tôi sẽ gọi điện
thoại báo cảnh sát.”
[Chúc các bạn đọc sách vui vẻ
tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người
yêu sách]
“Pin di động của em đã bị anh
tháo ra rồi.”
Nguyễn Khuynh cắn ra hai chữ:
“Thẩm Dục.”
“Anh đây.”
“Rốt cuộc anh muốn nói chuyện
gì với tôi?”
“Ngoại trừ việc kết hôn thì
còn có thể nói chuyện gì.” Thẩm Dục xoay người, chậm rãi thong thả đi xuống cầu
thang, đứng trên hai bậc thang trước mặt cô: “Nguyễn Khuynh, ngoài anh, em còn
có thể lấy ai?”
---Hết---
Thực hiện bởi
Nhóm Biên tập viên Gác
Sách:
Thảo Little - Bupbecaumua
- tuongmy
(Tìm - Chỉnh sửa - Đăng)