Tính Bất Yếm Trá - Chương 46
Chương 46: Thổ lộ tình cảm
Ôn Tửu vừa xấu hổ lại vừa
lúng túng, một ngụm từ chối: “Không được, mau buông tay.”
Yến Luật cười: “Thế cho anh
hôn cũng được đi.”
Anh cúi đầu hôn cô một lúc
lâu rồi mới buông ra.
Ôn Tửu đã đỏ hồng mặt, lại
càng xinh đẹp hơn, anh nhìn đến ngây người.
Ôn Tửu nhân lúc anh động tình
còn chưa kịp chuẩn bị, dùng sức đẩy anh ra, sau đó cong khuỷu tay lên đánh về
phía dưới xương sườn của anh, xong rồi nhanh chóng nhảy ra khỏi giường. Cô đứng
chân trần trên mặt thảm, hừ nói: “Không giữ chữ tín, sau này anh có phải ngủ ở
ngoài đường em cũng sẽ mặc kệ anh.”
Yến Luật xoa xương sườn: “Anh
không giữ chữ tín như thế nào hả?”
“Không phải anh nói anh sẽ
không làm loạn sao?”
“Anh đã trưng cầu sự đồng ý
của em mà, em không đồng ý thì thôi, sao lại có thể ra tay ác như vậy.” Yến
Luật cười cười ôm lấy xương sườn, cổ áo võ phục judo hé ra, lộ ra cơ ngực căng
đầy rắn rỏi của anh, vô cùng nam tính và gợi cảm. Ôn Tửu không cẩn thận nhìn
vào, trái tim đập mạnh, hai mắt nhanh chóng rời đi, nếu cô còn nhìn nhiều hơn
nữa, chỉ sợ cô cũng khó có thể kiềm chế.
Yến Luật bình tĩnh nhìn cô,
trong mắt lóe lên ánh sáng khát vọng, “Nếu không, chúng ta kết hôn đi.”
“Có phải anh đang mộng du nên
nói mê rồi không?” Ôn Tửu buồn cười lại tức giận, chỉ mới quen biết được vài
ngày, vậy mà anh đã muốn kết hôn.
“Không phải nói mê, thật sự,
anh muốn được ngủ bên em mỗi ngày.” Vẻ nghiêm túc thật tình của Yến Luật khiến
Ôn Tửu ngày càng đỏ bừng mặt, xấu hổ trừng mắt lườm anh: “Nhanh dậy, gọi người
tới mở khóa đi.”
“Không cần, tối qua anh đã
gọi điện thoại cho Dư Cường, bảo cậu ta đi tìm chủ cho thuê nhà lấy cái chìa
khóa, một lát nữa sẽ đưa tới cho anh.”
Ăn sáng xong, quả nhiên Dư
Cường đã đưa chìa khóa tới rồi.
Yến Luật trở về chỗ ở của
mình, thay quần áo, sau đó cầm một chùm chìa khóa sang đây, đưa cho Ôn Tửu: “Em
cầm chùm chìa khóa này đi, ngộ nhỡ lần sau anh không mang chìa khóa, hoặc là bị
khóa trong phòng, còn có thể tìm em.”
Ôn Tửu nhận lấy chìa khóa để
vào trong ngăn kéo, Yến Luật lại nói: “Em đưa cho anh một cái chìa khóa dự bị
của em đi, để tránh trường hợp em quên mang.”
Ôn Tửu nói: “Bình thường em
sẽ không quên, cũng không dự bị chìa khóa.”
Yến Luật không hề phân bua
cầm lấy cái chìa khóa cô đặt bên trên tủ giầy, “Anh đi đánh thêm một cái, buổi
tối sẽ đưa cho em.”
Hai người ăn sáng xong rồi
đều tự mình đi làm, đi vào trong gara, Yến Luật lôi kéo Ôn Tửu không cho đi,
cứng rắn hôn vài cái rồi mới chịu thả người.
Đến giữa trưa, Ôn Tửu rốt
cuộc cũng đã gọi điện thoại tới.
Yến Luật đang xem báo cáo
nghiên cứu phát triển một sản phẩm mới, điện thoại để chế độ yên lặng.
Tiếng rung vù vù vang lên,
anh vừa nhìn thấy là cuộc gọi từ Ôn Tửu, buông báo cáo, lộ ra một nụ cười, có
thế này chứ.
Chuyển được điện thoại, anh
nghe thấy giọng nói dí dỏm của Ôn Tửu: “Yến tổng, em gọi điện thoại cho anh rồi
đây.”
Yến Luật: “...”
Ôn Tửu cố ý trêu chọc anh: “Đã
gọi xong, tạm biệt.” Ôn Tửu xưa nay vẫn rất ít nói, cá tính độc lập, cho nên
chuyện bám lấy người khác này, cô vốn không làm được. Nếu không phải tại cái
quy định cứng nhắc của Yến Luật, thì cô thật sự cảm thấy không cần thiết phải
gọi điện thoại.
“Không được phép cúp máy!”
Yến Luật tức giận: “Em có ý định chọc giận anh có phải không?”
Ôn Tửu bắt đầu cười khanh
khách: “Nhưng thật sự là em không có gì muốn nói mà.”
Trong điện thoại im lặng một
lát, sau đó lại vang lên giọng nói tràn ngập hờn dỗi và phẫn uất: “Em không nhớ
anh đúng không.”
Mặc dù đã bị ngăn cách bởi
điện thoại, Ôn Tửu cũng không khỏi nóng mặt lên, thế nào cũng không thể tưởng
tượng được Yến Luật sẽ nói như vậy. Cô lúng túng cầm điện thoại, khóe môi bất
giác cong lên, trong lòng ngọt ngào, lại cũng hơi buồn cười. Thế nhưng mà, cô
thật sự không nhớ anh. Sáng nay hai người vừa mới ở bên nhau, bây giờ chỉ mới
tách khỏi nhau mấy tiếng mà thôi, hơn nữa cô cũng bận rộn, không rảnh rỗi để
suy nghĩ lung tung.
Yến Luật hỏi dồn: “Nói mau!”
Ôn Tửu nhịn cười, còn chưa
kịp mở miệng, đã nghe thấy Yến Luật hung tợn nói: “Em dám thử nói là không nhớ
xem.”
Ôn Tửu không nhịn được mà bật
cười: “Không phải không nhớ, mà là không rảnh để nhớ.”
Yến Luật hít vào một hơi, “Mấy
giờ em về?”
“Có thể sẽ hơi muộn. Bởi vì
Nguyễn Thư quyết định ngày gấp quá, tạm thời rất khó tìm được khách sạn, một
người bạn mà Hứa Toản quen giới thiệu một khách sạn, tan tầm em và nó cùng đi
xem đồ ăn thế nào.”
Yến Luật lập tức nói: “Vậy để
anh đi cùng với em.”
Ôn Tửu do dự một lát, lần
trước cũng chính vì Hứa Toản mật báo, cho nên mẹ cô mới có thể đến tận cửa bắt
gian tại trận.
Yến Luật lập tức không vui
nói: “Sao nào, anh không thể gặp người khác sao?”
Ôn Tửu cười nói được, lúc
trước Yến Luật vẫn là khách hàng, hàng xóm, lúc này đã là bạn trai, gặp Hứa
Toản một lần cũng không có gì, đằng nào chả đã gặp mặt rồi.
Sau khi tan tầm, Yến Luật lái
xe đến dưới cơ quan của Ôn Tửu, bảo cô để xe lại công ty, sau đó lái xe, chở
thẳng cô tới khách sạn theo như lời Hứa Toản nói.
Hứa Toản đã đến trước rồi,
nhìn thấy Ôn Tửu đi xuống từ xe của Yến Luật, cũng hơi ngớ ra.
Yến Luật nắm tay Ôn Tửu đi
qua, cười với Hứa Toản: “Xin chào.”
Hứa Toản nhìn thấy hai người
nắm tay nhau, cười ha ha: “A, anh rể cũng đến đây.”
Ôn Tửu lúng túng không thôi,
giơ tay cốc đầu Hứa Toản, “Cậu gọi anh ấy là gì đấy?”
Hứa Toản xoa đầu, “Vậy thì
phải xưng hô như thế nào? Gọi là Yến tiên sinh thì xa lạ quá, gọi thẳng tên thì
thật không lễ phép, gọi anh rể sớm một chút, thuận miệng rồi cũng đỡ về sau
phải đổi giọng.”
Ôn Tửu lại càng lúng túng, “Chuyện
chưa đâu vào đâu, cậu cũng nghĩ quá xa rồi.”
Yến Luật cúi đầu cười với Ôn
Tửu, nắm chặt lấy tay cô, nói: “Cái gì mà chưa đâu vào đâu, rất nhanh.”
Hứa Toản nghe xong lập tức
lắm chuyện hỏi: “Rất nhanh? Hai người muốn kết hôn chớp nhoáng sao?”
Không đợi Ôn Tửu phủ nhận,
Yến Luật đã ừ một tiếng.
Hứa Toản kích động mà oa lên
một tiếng: “Thực sự muốn kết hôn chớp nhoáng!”
Ôn Tửu ngẩng đầu nhìn Yến
Luật, cũng không biết nói cái gì cho phải. Hứa Toản trở về mách lẻo, mẹ cô nhất
định sẽ kích động đến mức muốn đến nhà để thẩm vấn.
“Anh nói bậy bạ cái gì đó.”
Cô nhéo cổ tay Yến Luật một cái, tỏ vẻ không vừa ý.
Yến Luật nghiêm mặt nói: “Không
nói bậy. Không phải sáng nay anh đã nói rồi sao.”
Ôn Tửu: “...”
Hứa Toản sờ cằm, ừ, buổi sáng
đã nói, vậy chứng tỏ sáng nay hai người đã ở cùng một chỗ, tiếp tục suy luận,
thì phải là tối hôm qua cũng đã ở cùng một chỗ... Hứa Toản rất hiền hậu không
tiếp tục suy luận nữa.
Ba người vào khách sạn, Hứa
Toản tìm quản lí đến hỏi thăm về tiệc cưới, bởi vì là nhờ quan hệ bạn bè, quản lí
vô cùng nhiệt tình, giới thiệu tỉ mỉ thực đơn và giá tiền. Ôn Tửu cũng ở lại
khách sạn này ăn cơm tối, coi như là tự mình nếm thử hương vị thức ăn của khách
sạn như thế nào.
Trong bữa ăn, Hứa Toản và Yến
Luật đều cảm thấy hương vị đồ ăn khá được, Ôn Tửu cũng đã chụp lại mấy tấm ảnh
rồi gửi cho Nguyễn Thư, lại chụp cả thực đơn, gửi cho cô ấy tham khảo.
Nguyễn Thư và Cố Mặc cũng đã
chia nhau ra tìm mấy nơi, định so sánh với nhau rồi mới ra quyết định.
Cơm tối do Yến Luật thanh
toán, xem như là mời cậu em vợ ăn cơm.
Đi ra khỏi khách sạn, Hứa
Toản nói tạm biệt với Ôn Tửu và Yến Luật xong đã muốn lên xe. Ôn Tửu đi qua, ôm
bờ vai cậu, người ngoài nhìn vào thì trông rất thân thiết, thực ra Ôn Tửu đang
véo rất mạnh vào cánh tay cậu.
Hứa Toản đau đến phát cáu: “Có
chuyện thì từ từ nói đi, đừng động chân động tay.”
Ôn Tửu vừa nhéo thịt cậu, vừa
cười tủm tỉm nói: “Trở về còn dám mách lẻo sao.”
“Không nói, em cam đoan.”
“Ngoan.” Ôn Tửu thả tay ra,
vỗ lưng cậu, “Trên đường lái xe chậm thôi.”
Hứa Toản lái xe nhanh chóng
rời khỏi đó, lần này trở về kiên quyết không mách lẻo, đánh lại một cái báo cáo
thật dài, chị gái ấy thế mà muốn kết hôn chớp nhoáng với bạn trai! Vừa nghĩ tới
sắc mặt của mẹ, cậu đã cảm thấy vui vẻ.
Yến Luật ôm bả vai Ôn Tửu, “Em
rất thân mật với em trai.”
Ôn Tửu nói không biết ngượng:
“Em đối với nó, còn tốt hơn nhiều so với anh đối với Yến Hoan.”
Yến Luật im lặng một lát,
nói: “Nhà anh với nhà em không giống nhau, lúc mẹ anh vừa mới qua đời, ba đã
tái hôn ngay, hơn nữa người phụ nữ mà ông tái hôn, lại là bạn học đại học của
anh. Trong thời gian mẹ anh qua đời, cô ta và Kỷ Lan, Dung Kiền vẫn thường
xuyên đến nhà an ủi anh, anh còn tưởng rằng cô ta là người không tệ. Không nghĩ
tới mấy tháng sau, cô ta ấy thế mà lại kết hôn với ba anh.”
Bạn học đại học lại đi quyến
rũ ba mình, những chuyện như thế này thật khiến cho người ta không nói được gì.
Ôn Tửu nghe thấy chuyện này, vừa khiếp sợ, đồng thời cũng hiểu được vì sao Yến
Luật lại chẳng thèm ngó tới mẹ kế, tất nhiên, đối với em gái mà mẹ kế sinh ra,
trong lòng cũng rất khó yêu thương được.
Yến Luật lại chịu nói thẳng
ra việc nhà không mấy vẻ vang này, Ôn Tửu cảm nhận được sự tín nhiệm và thân
thiết của Yến Luật với cô, trong lòng cũng sinh ra chút cảm thán, ba anh và ba
cô, đều là cặn bã.
Cô nắm lấy tay Yến Luật nói: “Thật
ra, Hứa Toản với em cũng không phải là chị em cùng một mẹ, nó là con của bố
dượng em.”
Lúc này Yến Luật mới hiểu
được, vì sao họ của hai người lại khác nhau.
“Lúc em còn chưa sinh ra, mẹ
em đã li hôn với ba em.” Đây cũng là lần đầu tiên Ôn Tửu nói với Yến Luật về
gia đình của mình, nhưng cô khác với Yến Luật là, cô không hề có cảm tình với
cha ruột mình, nói ra cũng chỉ như đang kể lại chuyện xưa của một người khác,
vô cùng nhẹ nhàng tự nhiên.
“Ba ruột của em tên là Dịch
Triệu Quân, là bạn học đại học với mẹ em, sau khi tốt nghiệp lại làm cùng một
công ty. Sau khi mẹ em mang thai, bởi vì phản ứng thai quá mãnh liệt nên đã từ
chức ở nhà. Lúc mẹ em mang thai được bảy tháng, con gái của tổng giám đốc công
ty tìm đến bà, đưa cho bà một tờ chi phiếu, bảo bà ly hôn với Dịch Triệu Quân.
Lúc đó mẹ em mới biết được hóa ra ông ấy đã cấu kết với con gái của tổng giám
đốc.”
Ôn Tửu quay đầu cười cười với
Yến Luật: “Anh đoán mẹ em có lấy số tiền kia không?”
Yến Luật do dự một lát, “Không
lấy đi.”
“Lấy.” Ôn Tửu cười nói: “Mẹ
em thường xuyên nói, vụ làm ăn thành công nhất của đời bà, đó là đã bán được
một thứ rác rưởi lấy hai mươi vạn. Bà nói, không trộm không cướp bán phế phẩm
bán rác thải kiếm được một đống tiền lớn, làm sao lại không lấy?”
Có bà mẹ như vậy, khó trách
lại dạy dỗ được đứa con gái như Ôn Tửu. Yến Luật mỉm cười, ánh đèn chiếu rọi
lên gương mặt anh tuấn của anh, trên người tựa như được một vầng sáng màu cam
bao trùm, tuấn tú vô cùng động lòng người.
Ôn Tửu không tự chủ được mà
nghĩ tới ba ruột Dịch Triệu Quân của mình. Bề ngoài của cô và Dịch Đường đều
giống ông. Dịch Triệu Quân lúc còn trẻ là một người đàn ông rất đẹp trai, ở đại
học đã có vô số người theo đuổi, cho nên Đường Quân mới vừa gặp đã yêu ông.
Yến Luật không chỉ có bề
ngoài xuất sắc, xuất thân đều tốt hơn trăm ngàn lần so với Dịch Triệu Quân năm
đó. Mặc dù anh không thay lòng, cũng sẽ khó không có người chủ động.
Ôn Tửu nhìn anh nói: “Em sẽ
không tha thứ cho người đàn ông phản bội và lừa gạt. Nếu làm bạn trai của em,
thì anh cứ chuẩn bị tâm lí đi, một khi bị em phát hiện anh phản bội hoặc là lừa
gạt, anh nhất định sẽ phải chết.”
Yến Luật nghiêm mặt nói: “Anh
sẽ không.”
Ôn Tửu cười cười: “Vậy thì
tốt rồi.”
Yến Luật mở cửa xe, “Chúng ta
trở về đi.”
Lên xe, điện thoại của Yến
Luật vang lên, vừa nhìn thì ra là điện thoại của bà nội.
“A Luật, ngày mai bà với ông
nội cháu trở về thành phố Z một chuyến, ông ấy hẹn gặp ông ngoại cháu, đến lúc
đó cháu gọi cả Ôn Tửu đến, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm.”
“Vâng. Cháu sẽ cho Dư Cường
đi đón mọi người.”
Cúp điện thoại, Yến Luật cười
cười với Ôn Tửu: “Ngày mai ông bà nội đến đây, chúng ta cùng nhau ăn một bữa
cơm, còn có ông ngoại anh.”
Ôn Tửu nói: “Không phải ông
ngoại anh muốn anh kết hôn với Úc Thiên Thiên sao? Bảo em đến đó, chẳng lẽ muốn
chọc cho ông ấy tức giận sao.”
“Ông nội đã làm công tác tư
tưởng chính trị cả đời, chí ít cũng sẽ nắm chắc bảy phần, đợi ông ngoại thả
lỏng rồi, lại thấy em tốt như vậy. Chuyện này được định rồi.”
“Anh suy nghĩ hay đấy.”
“Đương nhiên. Hơn nữa anh có
một điều kiện, chỉ cần nói ra, bảo đảm sẽ làm cho ông ngoại động lòng.”
“Điều kiện gì?”
“Nếu ông ấy đồng ý, anh sẽ
kết hôn với em ngay lập tức. Ông ngoại anh đã rất gấp gáp chờ anh kết hôn sinh
con.”
Ôn Tửu vừa nghe thấy bốn chữ
kết hôn sinh con đã xấu hổ rồi, xoay mặt đi, khẽ nói: “Hóa ra là vì ông ngoại
nên anh mới vội vã muốn kết hôn.”
“Đương nhiên không phải.” Yến
Luật nắm tay Ôn Tửu: “Anh muốn mỗi ngày đều được ở bên em.”