Loạn Thế Anh Hùng (Tập 3) - Phần kết (Hết)

Phần kết

Triệu Húc cảm
thấy chỉ qua một đêm đại thúc gia dường như đã già đi rất nhiều. Mái tóc bạc
của Triệu Vô Lượng lưa thưa trong gió, trong lòng có nỗi đau thật không thể kể
ra. Trên sông, lửa thuyền chài lác đác, lão cùng Triệu Húc đang ngồi trên
thuyền, ánh đèn chiếu nước, ánh sáng không sao nắm bắt. Muôn thứ ảo tưởng trong
đời người có phải giống như ánh đèn này, ta chỉ có thể nhìn, nếu muốn đưa tay
xuống nước tóm lấy liền tan đi? Nước nhà là mộng, mộng của lão tan rồi.

Lão ngưỡng mộ
Viên lão đại cùng Lạc Hàn, những người vẫn còn sức lực để giấc mộng của mình
không bị tan vỡ. Lão bỗng nhúng cái đầu tóc bạc của mình vào trong dòng nước,
bởi vì lão rơi lệ rồi. Lệ hòa vào nước thì không thấy được nữa, lão không muốn
người bên cạnh trông thấy lão khóc, sự kiêu ngạo còn sót lại cũng chỉ có thể
bảo hộ chút tôn nghiêm cuối cùng này. Nước sông rất lạnh, lão ở đầu thuyền gập
lưng, vùi đầu xuống nước. Triệu Húc sợ ngây ra, nỗi đau thương không lời này
làm lay động cõi lòng một gã thiếu niên hơn là đau đớn khóc than. Hắn không dám
cử động, thậm chí không dám đưa tay vỗ lưng đại thúc gia. Có thể hận một ai đó
thật ra còn đỡ, giống hồi đầu Triệu Vô Lượng hận bọn hôn quân gian thần nọ, cảm
thấy bọn chúng là đầu sỏ tội lỗi, hại nước nhà, hại nhân gian, nhưng bây giờ,
lão hận cũng không biết hận vào đâu, cái lão một mực lưu luyến chẳng qua là một
cái nước nhà đã mất, như lời Hoa Trụ, chẳng qua chỉ là hoa trong gương, bọt
trong nước thôi. Một lão già tuổi tác đã lớn, giấc mộng cả đời bị phá, còn cái
gì có thể an ủi trái tim tan nát đó?

Triệu Vô Lượng
kêu gào trong dòng nước, chỉ thấy sóng nước bập bềnh, tiếng gào không có tiếng
- Thiên thu giấc mộng quốc gia, cuối cùng còn nước ngập đầu mà thôi. Triệu Vô
Lượng ca dài thành khóc, khóc không ai nghe. Tuế nguyệt vô tình, núi sông tịch
mịch, tòa Kiến Khang cổ thành này từng chứa bao nhiêu mộng vỡ mộng thành của
con người ta đây?

Nước mất núi
sông còn, mộng tan thân này lắm.

Triệu Vô Lượng
đêm nay mộng nát.

Trên thuyền,
Triệu Húc gọi khẽ: “Đại thúc gia, đại thúc gia.”

Triệu Vô Lượng ở
trong nước lại càng nghẹn ngào, mọi thứ lão kỳ vọng đều đã tan tành, tan rồi,
xa rồi. Cái lão làm được, đại khái chỉ còn một việc tự mình lẻn vào thành Ngũ
Quốc, trộm về hài cốt của chú, của anh thôi. Việc này lão cũng sẽ không cho ai
đi cùng, cho dù là người thân như Triệu Húc hay Triệu Vô Cực, bọn họ nên có
được phần đời còn lại tự hưởng thú vui chài lưới.

Người sống ích
gì, sao sống quá cực?

Tịch mịch sao
đặng, tịch mịch cùng cực?

“Tông thất song
kỳ”, danh hủy một đêm.

Ở Giang Bắc, mùa
đông đã đậm lắm, tuyết rơi hạt lớn, tầm tã không ngừng.

Trong tuyết có
một thiếu niên và một thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi đang đi trong cảnh đông
khiến khuôn mặt đỏ hồng, đó chính là Triệu Húc và Tiểu Anh Tử. Triệu Húc cuối
cùng cũng đợi được tới lúc Lạc Hàn đích thân nói chuyện với mình, mà Lạc Hàn
vừa mở miệng đã muốn nhờ hắn một chuyện - nhờ hắn đưa Tiểu Anh Tử và lão mù tới
Giang Bắc.

Triệu Húc gần
như đồng ý ngay tức khắc - mấy ngày nay, đại thúc gia bảo có việc cần làm liền
đi lên phương Bắc rồi; nhị thúc gia cũng tan hết hứng thú, một mình quay lại
Đại Thạch Pha - Cái để lão có hứng gửi gắm phần đời còn lại chỉ còn trận đại
thạch trên Đại Thạch Pha nọ. Lúc đi họ đều xoa đầu Triệu Húc, dường như đang
nói: Húc Nhi lớn rồi, đã tới lúc nó một mình bay cao.

Hắn giậm mạnh
chân, dường như muốn cọ đi khối tuyết bám dưới chân.

Chỉ nghe Tiểu
Anh Tử hỏi: “Mười mấy ngày nữa chúng ta có tới được Hoài Thượng không?”

Lúc nàng nói câu
này, dường như có thứ cảm giác được quay về nhà.

Chỉ nghe nàng
khẽ cười, nói: “Ở nơi ấy muội có một lồng gà con với một con cún đấy.”

Trong lòng nàng
tựa như đang nhớ tới lai lịch của lồng gà con với chú cún nọ.

Không biết tại
sao, khi nàng nói chuyện với Triệu Húc tự nhiên lại có vẻ xinh xắn của con gái.
Triệu Húc cười cười nhìn nàng, dường như cũng cảm thấy khuôn mặt lạnh đỏ hồng
của nàng rất xinh đẹp.

Tiểu Anh Tử
không biết lần thứ bao nhiêu hỏi Triệu Húc về việc ở Hữu Ký đường ngày nọ,
Triệu Húc cũng không ngại phiền, nhỏ giọng trả lời - hắn từng xem trộm được một
kiếm cuối cùng của Lạc Hàn ở Hữu Ký đường - hắn cười nghĩ, chính mình chẳng
phải cũng từng quan tâm tới thiếu niên cưỡi lạc đà tình cờ vào Giang Nam nọ như
thế sao? Quan tâm tới mức đại thúc gia thiếu chút nữa phát chán.

Lão mù đi tụt
sau lưng hai người, đôi mắt đục của lão tuy không thấy gì nhưng trong hốc mắt
sâu cũng tựa như đang cười. Bị ý cười đó nhiễm vào, ngay tuyết bên người dường
như cũng không còn lạnh lẽo nữa.

Trời bỗng nổi
trận gió, trong gió mang theo mùi Giang Nam.

Triệu Húc chợt
quay đầu nhìn lại, bọn họ đã cách bờ sông xa lắm, bờ kia của con sông đằng sau
lưng chính là thành Mạt Lăng - thành Mạt Lăng chìm trong ngày đông lạnh căm
căm.

Không biết vì
sao, trong lòng thiếu niên Triệu Húc tự dưng có một chút bi ai. Hắn nói không
ra, tả không rõ được cái bi ai này rốt cuộc từ đâu mà tới.

Cái bi ai đó vốn
không chỉ tới từ sự vội vã của đời người, sự cảm khái về hưng vong, thậm chí có
lẽ còn cả suy nghĩ xa xôi truy tìm xem đời này rốt cuộc gửi gắm vào đâu, đời
này sao phải khổ cực thế.

[Chúc bạn đọc
sách vui vẻ tại www.gacsach.com – gác nhỏ cho người yêu sách.]

Thành Mạt Lăng
từng một thời phồn hoa kim phấn kia, qua một phen này, có bao nhiêu người khuất
bóng từ đây, nhưng người sống - những người sống trong sự áp chế của vô cùng vô
tận mênh mang và bi thống - đều có thể vui trọn cõi đời sao?

Sống có thể tận
hết vui hoan, chết cũng có gì đáng tiếc!

Nhưng kiếp này
làm thế nào để tận hết vui hoan? Nơi tận cùng của hoan lạc có phải chính như
ngày hôm đó đại thúc gia vùi đầu xuống nước rơi lệ nghẹn ngào?

Triệu Húc nhìn
khuôn mặt của Tiểu Anh Tử bên người, sắc đỏ hồng đó cho hắn cảm giác hạnh phúc.
Nhưng dưới sự hạnh phúc đó có một thứ nặng nề và đau buồn làm màu nền, tồn tại
một cách lạnh lùng, vô tình.

Hắn bỗng quệt
mặt, trong lòng cũng muốn ca vang, nhưng hắn vốn không thạo chuyện này, cũng
không biết nên hát cái gì.

Mấy trăm năm sau
mới có được một câu có lẽ thoáng nói được hết trăm mối cảm khái của lẽ hưng
vong, muôn mối phức tạp của đời người:

Thu thập lại đại địa sơn hà một gánh…

Muôn sự đều là không… muôn sự đều là không…

Không biết thế
nào mà còn có một khúc ca khác, trong khúc ca đó cũng hát về thành Mạt Lăng,
ngôn từ trong đó hát về Mặt Lăng trong buổi vua tôi ngày cũ, giang hồ, triều
đình, núi sông vẫn thuộc người Hán, hát như thế này:

“Ta từng thấy oanh hót sớm nơi điện ngọc Kim Lăng, hoa nở sớm
trong thủy tạ Tần Hoài, ai hay dễ tàn tựa băng tan.

Từng thấy chàng lên lầu son, thấy chàng tiệc tùng tân khách,
thấy lầu chàng sụp vỡ.

Nơi ngói biếc rêu xanh này, ta từng say giấc phong lưu, xem
đến chán năm chục năm hưng vong lên xuống.

Ngõ Ô Y chẳng phải họ Vương, hồ Mạc Sầu ban đêm quỷ khóc, đài
Phượng Hoàng cú đỗ nơi đây.

Mộng núi sông tàn lụi sao chân thật, cảnh cũ khó buông, không
tin cơ đồ này đã đổi.

Soạn một bộ Ai
Giang Nam.

Buông lời bi ca hát tới già…”

Ôi mùa đông Mạt
Lăng khó bỏ cũng khó quên này ơi!

HẾT

Thực hiện bởi

nhóm Biên tập viên Gác Sách

Du Ca – Nhocmuavn

(Duyệt – Đăng)

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3