Thiên sứ của chiến binh - Chương 12 - 13

Chương 12

Trong suốt cuộc dạo quanh pháo đài và những ngôi nhà rải
rác trên sườn đồi ngay bên ngoài bức tường thành bằng đá, Mairin không ngớt
chuyện trò cùng mọi người. Phần lớn thời gian, đầu Keeley quay cuồng nhưng nàng
cố tập trung khi nghe đến tên một ai đó.

Mairin không nói ra họ của Keeley, nhiều người trong gia
tộc McCabe nhìn Keeley với sự ngờ vực, tuy cũng có vài người niềm nở chào đón
nồng hậu.

Christina, cô nàng nhỏ hơn Keeley chừng một hai tuổi, sôi
nổi hoạt bát với đôi mắt long lanh và nụ cười thường trực. Thật dễ chịu khi cảm
nhận sự tương đồng ngay lập tức với một con gái khác.

Keeley giấu nụ cười trước cảm tình lộ rõ giữa Christina
và Cormac. Người này không thể rời mắt khỏi người kia, vậy mà cả hai cứ cố ra
vẻ không hề quan tâm đến nhau.

Mairin và Keeley vòng ra phía sau pháo đài, nơi có một
đám trẻ đang hùng dũng ra sức cào tuyết trên mặt đất. Tuyết đã ngừng rơi, nhưng
nhìn trời Keeley thấy tuyết có thể sẽ đổ lại vào bất cứ lúc nào.

Một cậu bé ngẩng lên và khi nhìn thấy Mairin, cậu rời đám
bạn, chạy thẳng về phía bọn họ.

“Mẹ!”

Đứa bé vòng tay quanh Mairin còn cô ôm chặt lấy nó. Keeley thích thú
đứng nhìn. Trông Mairin còn quá trẻ để có được một đứa con tầm tuổi này. Mairin
xoa đầu cậu bé rồi quay sang Keeley, một nụ cười bao dung hiện trên khuôn mặt
cô.

“Crispen, đây là cô Keeley. Cô ấy sẽ ở lại với chúng ta
một thời gian và giúp đỡ chúng ta bằng tài chữa bệnh của cô ấy.”

Keeley
đưa tay ra một cách trang trọng. “Rất vui được gặp cháu, Crispen.”

Cậu
bé nghếch mặt lên nhìn Keeley. Nàng ngạc nhiên khi thấy nỗi lo lắng vụt hiện ra
trong đôi mắt đứa trẻ.

“Cô
đến đây để chăm sóc mẹ cháu lúc mẹ sinh em bé phải không ạ?”

Tim
Keeley mềm hẳn lại trước sự quan tâm dành cho Mairin chất chứa trong câu nói
ấy. Một cậu bé thật đáng yêu. Nàng muốn kéo nó vào vòng tay và ôm chặt lấy.
Mairin trông như cũng sắp làm thế.

“Đúng
rồi, Crispen. Cô đã giúp nhiều em bé ra đời. Cô sẽ chăm sóc mẹ cháu lúc hạ
sinh.”

Sự
nhẽ nhõm, yên tâm quét qua đôi mắt trẻ và nó nhe răng cười toe toét. “Vậy tốt
quá. Cha cháu và cháu muốn mẹ có được những gì tốt nhất. Mẹ đang mang trong người
em trai hoặc em gái của cháu đấy!”

Keeley
mỉm cười. “Đúng rồi. Cháu thích em trai hay em gái?”

Crispen
chun mũi rồi liếc về phía đám trẻ đang hò hét gọi cậu quay lại.

“Em
gái cũng được miễn là đừng giống Gretchen. Nhưng em trai thì chơi chung vui
hơn.”

Mairin
cười khúc khích. “Mẹ nghĩ chúng ta đã biến Gretchen trở nên vô cùng đặc biệt
rồi đấy, con yêu. Trở lại chơi đi nhé. Mẹ phải dẫn cô Keeley đi hết một vòng
quanh pháo đài.”

Crispen
vội vàng ôm mẹ rồi nhảy vọt đến nhập bọn trở lại với đám trẻ chơi đùa ầm ĩ phía
xa.

Keeley
tò mò nhìn Mairin, không biết bắt đầu câu hỏi từ đâu. Mairin lắc đầu. “Gretchen
là một cô bé cứng cỏi, chắc hẳn một ngày nào đó sẽ thống trị thế giới. Con bé
khiến Crispen và các cậu bé khác phải khốn khổ. Khi không giành phần thắng đánh
trận giả, con bé còn khăng khăng sẽ có ngày trở thành một chiến binh.”

Keeley
cười toe toét, dễ dàng nhận biết được cô bé Gretchen trong đám trẻ. Cô bé đang
ngồi trên người một cậu bạn, ghì chặt hai cánh tay cậu ta xuống đất trong khi
cậu ta la hét phản đối.

“Crispen
là con của Ewan với người vợ đầu,” Mairin giải thích. “Chị ấy qua đời khi
Crispen còn đỏ hỏn.”

“Hèn
gì lãnh chúa chăm chút cho chị với sự lo lắng cao độ như vậy.”

Khuôn
mặt Mairin giãn ra. “Chị sắp sinh em bé nhưng Crispen sẽ mãi là đứa con đầu
lòng của chị. Chị yêu thương nó vô bờ dù không dứt ruột đẻ ra. Thằng bé là lí
do chị đến với Ewan. Nó đã đưa chị đến đây.”

Không
nghĩ ngợi nhiều, Keeley siết chặt tay Mairin. “Chị là một người phụ nữ rất may
mắn. Rõ ràng lãnh chúa yêu chị tha thiết.”

“Em
phải thôi đi nhé, làm chị khóc bây giờ.” Mairin sụt sịt. “Dạo này những chuyện
nhỏ nhặt nhất cũng có thể khiến chị sụt sùi. Việc này khiến Ewan muốn nổi điên.
Tất cả lính tráng của anh ấy đều tránh chị vì sợ làm hoặc nói gì đó khiến chị
khóc.”

Keeley
cười khúc khích. “Chị không phải người duy nhất bị như vậy. Nhiều phụ nữ em
chăm sóc cũng nhận thấy bản thân quá đa cảm. Nhất là khi gần sinh.”

Họ
tiếp tục đi dọc theo sườn đồi, xa dần đám trẻ. Khi họ vòng qua khúc quanh của
pháo đài, Cormac liền bám sát gót, phần sân tập đã nằm trong tầm nhìn. Thoạt
tiên Keeley ít quan tâm đến những gì đang diễn ra. Thời gian của nam giới là để
dành cho việc chiến đấu. Đó là cuộc đời người chiến binh. Một người đàn ông
phải được chuẩn bị để bảo vệ mái nhà của mình vào mọi thời điểm.

Nhưng
chợt một chiến binh đặc biệt đập vào mắt nàng. Anh ta không tập luyện. Thậm chí
còn không cầm gươm. Anh ta đứng một bên lãnh chúa, xem những người khác đánh
đấm.

“Đồ
ngốc quái gở,” Keeley lẩm bẩm.

“Cái
gì?” Mairin hoảng hốt.

Bỏ
mặc cả Mairin và Cormac, Keeley đâm bổ xuống đồi, lao về phía sân, cơn giận dữ
sôi sục theo từng bước chân giậm thình thịch.

“Gã
ngốc, ngu dốt, bướng bỉnh, không thể chịu nổi kia!”

Nàng
không nhận thấy binh lính đã dừng lại lúc nàng bước vào sân. Ewan ngẩng đầu
nhìn lên trời như thể cầu xin sự kiên nhẫn trong khi Alaric tươi cười giơ tay
đỡ đòn tấn công nàng sắp tung ra.

“Nàng đang nói gì à?” Alaric hỏi khi Keeley dừng bước
ngay trước mặt chàng.

“Chàng nghĩ mình đang làm gì thế?” Nàng gặng hỏi. “Đã bảo
chàng phải nằm trên giường. Trong phòng. Nghỉ ngơi cơ mà! Chàng không được ra
ngoài trời lạnh lẽo này. Thậm chí còn không được đứng dậy. Làm thế nào để chăm
sóc chàng đây khi chàng không nghe theo những chỉ dẫn thông thường nhất?”

Alaric nhăn mặt còn Caelen lại cười thành tiếng. Alaric
ném sang em trai cái nhìn dữ tợn.

“Em tin rằng cô nàng này vừa ám chỉ anh thiếu đầu óc,”
Caelen dài giọng. “Rõ ràng tôi chưa khen ngợi cô thích đáng. Cô quả thật là một
cô gái sắc sảo.”

Alaric quay sang em trai, vừa vung nắm đấm lên thì Keeley
đã chụp lấy cổ tay chàng, buộc chàng đối mặt với mình. Sau đó, nàng giận dữ
quay sang lãnh chúa và Caelen.

“Hai người cũng thiếu đầu óc hệt anh ấy. Tại sao không
nhất quyết bắt anh ấy trở về phòng khi anh ấy bén mảng ra ngoài này?”

“Cậu ấy không phải là một đứa trẻ cần nâng niu bảo bọc,”
Ewan gầm gừ. “Cô hãy thôi ngay những lời lăng mạ đi.”

“Điều này chẳng liên quan gì đến việc là trẻ con cả.
Người đàn ông kia rõ ràng không biết suy xét. Ngài có quyền đề ra luật lệ mà.
Ngài là lãnh chúa, không phải sao? Ngài có cho phép một chiến binh khác của
mình mạo hiểm sức khỏe bằng cách rời khỏi giường bệnh quá sớm không? Sau đó
ngài sẽ giải thích cho sự bại trận rằng chiến binh đó không phải là trẻ con để
mà nuông chiều khi anh ta không có mặt giúp bảo vệ pháo đài bởi anh ta đã nằm
dưới mộ ư?”

“Cô nàng có luận điểm vững chắc đấy,” Caelen thốt ra. “Và
em cũng muốn nói thêm chính em cũng cho rằng anh thật ngốc khi rời khỏi
giường.”

Ewan cau mày. Rõ ràng anh ta không thích bị phụ nữ khiển
trách. Ngay lúc đó, Mairin cùng Cormac đi đến sân và Ewan càng kém vui khi thấy
vợ mình xuất hiện ở đây.

“Mairin, nàng không nên ra ngoài trời lạnh thế này,” anh
nghiêm giọng.

Keeley há hốc mồm nhìn anh ta. “Ồ, vậy ra ngài chỉ rầy la
người vợ đang mạnh khỏe mà không trách mắng người em trai vừa mới hết sốt và
phải nhiều ngày nữa mới đủ sức khỏe để rời giường bệnh sao?”

“Xin
Chúa tha thứ cho con,” Ewan lẩm bẩm.

Keeley
quay phắt sang Alaric. “Chàng đang cố tự sát à? Chàng không bận tâm đến sức
khỏe của bản thân sao?” Nàng chỉa tay vào ngực chàng và kiễng chân để có thể
nhìn thẳng vào mắt chàng. “Nếu chàng làm toạc vết khâu, em sẽ không giúp chàng
nữa. Chàng sẽ phải chảy máu đến chết. Vết thương sẽ mưng mủ, da thịt sẽ thối
rữa và đừng mong đợi bất kì sự giúp đỡ nào từ em. Anh chàng cứng đầu, khiến
người ta dễ điên tiết ạ.”

Alaric
đặt cả hai tay lên vai nàng và siết nhẹ. “Keeley, thôi nào. Bình tĩnh lại đi.
Ta thấy khỏe hơn nhiều rồi. Mạng sườn vẫn còn đau. Ta biết mình chưa hoàn toàn
bình phục, nhưng nếu phải ở sau cánh cửa phòng đóng kín thêm giây phút nào nữa
thì ta phát điên mất. Ta cần chút không khí trong lành.”

“Vậy
chú đã có không khí trong lành rồi đấy,” Ewan càu nhàu. “Giờ lê cặp mông của
chú về phòng đi để trả lại quanh đây sự yên ổn.” Rồi anh ta trừng mắt dữ tợn
vào Mairin và Keeley. “Còn cả hai người hãy trở vào trong ngay lập tức. Ta chấp
thuận việc dạo quanh pháo đài chứ không nói là toàn bộ vùng đất của chúng ta
đâu, Mairin.”

Mairin
mỉm cười nhưng trông cũng bị những lời của chồng dọa dẫm không ít.

“Còn
anh nữa!” Keeley tiếp tục hướng sự phẫn nộ của mình vào anh chàng Gannon đang
đứng một bên Alaric. “Nhiệm vụ của anh không phải là đảm bảo Alaric không làm
bất cứ điều gì ngu ngốc sao?”

Miệng
Gannon há hốc, môi anh ta mấp máy nhưng không thốt ra được lời nào. Anh ta nhìn
Ewan cầu cứu, nhưng lãnh chúa đang bận lắc đầu ngao ngán.

Keeley
không lãng phí thêm chút thời gian nào. Nàng tóm lấy tay Alaric và bắt đầu kéo
chàng về phía bậc tam cấp đi vào tháp chính. Alaric cười thầm nhưng vẫn để nàng
dẫn mình vào trong và đi lên cầu thang.

Suốt
quãng đường đến phòng của chàng, Keeley cho chàng một bài thuyết giảng về việc
chăm sóc cho bản thân tốt hơn. Còn cách nào khác để nàng nhấn mạnh mức độ
nghiêm trọng của vết thương nữa chứ? Đó đâu phải vết xước nhỏ. Nếu vết chém sâu
thêm chút nữa thì chắc chắn nó đã lấy mạng Alaric. Chàng sẽ chảy máu tới chết
trước khi có thể tìm đến sự giúp đỡ của nàng.

Keeley
đẩy Alaric vào phòng rồi đóng sầm cửa lại.

“Chàng
điên rồi,” nàng cất giọng. “Điên hoàn toàn, điên hết sức. Giờ phải cởi giày ra.
Làm thế quái nào mà chàng mang vào được vậy. Chắc hẳn phải đau lắm. Cả việc mặc
áo nữa.”

Alaric
thả người xuống mép giường rồi giơ chân ra cho nàng.

“Chàng
muốn em cởi giầy cho à? Chàng tự mang vào thì tự cởi ra đi.”

“Có
ai từng nói với nàng rằng nàng có cái miệng dữ dội nhất, ngon lành nhất, hấp
dẫn nhất, tuyệt vời nhất chưa?”

Nàng
tạm dừng tràng đả kích và thẫn thờ nhìn chàng chằm chằm. “Em... Chàng... Cái
gì?” Nàng lắp bắp.

Chàng
tươi cười khoe lúm đồng tiền bên má. Lạy Chúa, anh chàng này hoàn toàn không
thể cưỡng lại.

“Đến
đây nào,” chàng gọi và đưa tay ra hiệu.

Quá
mụ mẫm đến mức không biết làm gì khác ngoài việc nghe theo, nàng thu hẹp khoảng
cách giữa hai người và đến đứng vào giữa hai chân chàng.

“Tốt
hơn rồi,” chàng thì thầm. “Giờ đến gần hơn đi.”

Chàng
vòng tay quanh eo kéo nàng lại gần, đến khi miệng chàng phà hơi thở lên ngực
nàng. Cảm giác đó tạo ra những điều đặc biệt trên nhũ hoa của nàng. Chúng cứng
lại, nhô cao đâm vào lớp áo, nhức nhối như có lửa ve vuốt.

“Nàng
sẽ không thể phớt lờ và vờ như không có ta ở đây,” chàng trách móc. “Nàng sẽ
không cho ta ra rìa được đâu.”

Nàng
đặt tay lên vai Alaric, rồi nhìn xuống chàng bằng ánh mắt sửng sốt. “Đó là lí
do chàng ra khỏi phòng ư?”

“Đó
là cách duy nhất khiến nàng lại đến chăm sóc ta,” chàng uể oải nói. “Nàng nghĩ
ta mang giày để đi hít thở không khí trong lành khi ngoài trời lạnh cóng à?
Nàng nói đúng đấy. Đôi giày gần như đã giết chết ta.”

Tim
Keeley thắt lại, nàng lắc đầu bất lực. “Chàng thử thách lòng kiên nhẫn của em
ác liệt quá, chiến binh à. Sáng nay em có việc phải làm. Nào là nói chuyện
quyền lợi với lãnh chúa, sau đó Mairin còn đưa em đi một vòng quanh pháo đài.
Em rất cần gặp gỡ những người mình sẽ chăm sóc.”

“Ưu tiên hàng đầu của nàng là ta chứ. Ta cảm thấy khó
chịu khi nàng rời xa. Nàng đã trở nên quan trọng như không khí ta hít thở. Lần
sau đừng đánh liều bỏ ta đi xa nữa. Ta thấy mình sẽ nảy ra những ý nghĩ ngớ
ngẩn khi bị bỏ mặc phải tự mình xoay xở.”

Nàng thở dài. “Em nghĩ chàng thật hư hỏng. Có ai nói với
chàng thế chưa?”

“Ta chắc là có nhưng lúc này ta không thể nhớ ra.”

“Em sẽ chăm sóc chàng, chiến binh ạ, nhưng không được làm
trái lời em nếu muốn chàng khỏe hẳn. Tính bốc đồng đang hủy hoại chàng đấy.”

Niềm hân hoan trong mắt Alaric gây ra thoáng rùng mình
nơi sống lưng nàng. Rồi chàng đưa tay lên giữ gáy nàng rồi kéo nàng xuống đến
khi môi cả hai ngang tầm nhau.

“Ta biết nàng bảo ta không được hôn nàng nữa, nhưng ta
cần cảnh báo nàng rằng ta chưa bao giờ giỏi vâng lời.”

Chương 13

Alaric nhận thấy nàng đầu hàng sau một chút đắn đo và tận
dụng ngay cơ hội, kéo nàng lại gần để môi họ chạm nhau. Chàng giữ yên như thế
trong giây lát, hưởng thụ cảm giác đôi môi hấp dẫn ấy trên môi mình. Sau đó,
môi chàng nhấn tới, di chuyển một cách thích thú trên môi nàng, mạnh hơn, sâu
hơn cho đến khi cả hai đều thở gấp.

Chàng nuốt lấy hơi thở của Keeley, thưởng thức nó như thể
nàng đã trở thành hơi thở của chàng, như thể nàng được hút vào cơ thể và trở
thành một phần sự sống trong chàng. Nhẹ nhàng và mềm mại, đôi tay nàng vuốt ve
vai chàng rồi ôm lấy gáy nàng. Nàng hôn chàng ngấu nghiến, thổi bùng ngọn lửa
vốn đã mất kiểm soát đang thiêu đốt cơ thể chàng.

Lưỡi chàng xát mạnh lên môi nàng rồi vụt vào trong chạy
dọc theo làn môi. Lưỡi nàng rón rén tiến đến chạm vào lưỡi chàng, chàng rên lên
khi cuối cùng lưỡi họ cũng đã cuốn lấy, quyện chặt vào nhau. Thoạt đầu nụ hôn
chỉ mang chút đùa bỡn nhưng sau đó trở nên gấp gáp hơn như thể không bao giờ là
đủ và đòi hỏi nhiều hơn nữa.

Chàng lướt tay trên mặt nàng, bàn tay khum lại ve vuốt ôm
ấp gương mặt ấy, những ngón tay lùa vào mái tóc dày dặn. Quá chặt cho một cái
ôm. Chàng giữ rịt lấy nàng và không hề nơi tay.

Chàng ôm Keeley trọn trong vòng tay, đẩy lưỡi sâu vào hệt
như chàng muốn đẩy một thứ khác vào người nàng. Nóng bỏng và ẩm ướt như miệng
nàng, đê mê như cảm giác nàng mang đến, chàng chỉ có thể tưởng tượng nơi nữ
tính chặt khít của nàng sẽ nuốt lấy chàng một cách mãnh liệt và chào đón chàng
vào sâu bên trong.

Chàng phải dứt mình ra khỏi nàng. Chàng đã gần như muốn
đưa nàng lên giường, muốn xốc váy nàng lên và có nàng ở đây, ngay lúc này.
Nhưng chàng tuyệt nhiên không muốn làm thế với nàng. Nàng xứng đáng nhận được
sự âu yếm chậm rãi và nhẹ nhàng. Những nụ hôn và những lời ngọt ngào từ người
yêu. Nàng xứng đáng được nghe lời ngợi khen xinh đẹp và rằng nàng đã khiến
chàng cảm thấy như mình là đàn ông duy nhất trên thế giới ra sao. Chàng chẳng
mong thô lỗ, chớp nhoáng với nàng.

Tim chàng đập dồn dập khi rời môi khỏi nàng. “Xem nàng
làm gì ta đây này, cô gái,” chàng thì thầm, mỗi từ ngữ thốt ra đầy đau đớn qua
cổ họng căng cứng.

Cứ như chàng đã phải nuốt phải mảnh thủy tinh vỡ. Da
chàng căng ra. Cơ thể quá nặng nề. Chất đàn ông sắp bật tung ra và vết thương
đau nhói như trên lửa địa ngục. Chàng muốn nàng nhiều hơn theo từng nhịp thở.

Đây không phải là chàng. Những gì chàng cảm thấy gần như
là nỗi ám ảnh. Không. Không phải gần như mà thực sự là thế. Thực sự đó là nỗi
ám ảnh. Chàng đã muốn phát điên khi nàng rời khỏi phòng và không quay trở lại.
Chàng ra khỏi giường, vã mồ hôi và nguyền rủa theo từng cử động. Chàng đi đi
lại lại trong phòng, nhìn ra cửa sổ, lắng nghe âm thanh ngoài cửa, khắc khoải
khi tiếng bước chân nàng nhỏ dần.

Cuối cùng chàng chỉ chịu đựng được thế. Chàng nhất định
phải rời khỏi phòng. Ra bên ngoài, nơi chàng có thể hít thở. Nơi chàng có thể
cảm thấy được là chính mình nhiều hơn và thoát khỏi sự điên rồ kìm kẹp chàng
mỗi khi nghĩ về nàng. Điều đó phải dừng lại.

Keeley đã làm chàng mất hết nhuệ khí. Nàng khiến chàng
cảm thấy mình tựa như một cậu bé chưa hề chứng tỏ được khí phách.

“Chúng ta không thể tiếp tục làm thế,” nàng thì thầm đáp
lại. “Làm ơn đi, Alaric. Em dường như không có khả năng từ chối chàng bất cứ
điều gì.”

Đôi mắt nàng cháy lên vô vàn cảm xúc. Hối tiếc. Khao
khát. Các tia sáng nhỏ màu vàng ánh lên trong đôi mắt nâu và cặp mày đen của
nàng hoảng hốt nhíu lại.

Đó là những lời chàng muốn nghe nhưng không phải qua
giọng nói đau khổ thế này. Nàng trông như sắp rớt nước mắt khiến chàng sụp đổ.
Nàng gần như nài nỉ khiến chàng mềm lòng. Chàng siết chặt nàng, hài lòng với
việc chỉ đơn thuần ôm lấy nàng trong lúc nguyền rủa số phận, trách nhiệm và tất
cả những điều đang âm mưu giằng lấy người thiếu nữ này ra khỏi vòng tay mình.

“Ta xin lỗi, Keeley. Ta thấy mình không thể ngăn bản thân
đón nhận khoái cảm từ những đụng chạm của nàng. Nàng là một chứng nghiện. Một
chứng nghiện ta không thể dễ dàng hưởng thụ trọn vẹn. Ta nghe những lí lẽ của
nàng và ta hiểu rõ, nhưng khi hai ta nhìn nhau tất cả các lí do đều bay biến.
Ta chỉ biết nếu không được chạm vào nàng, không thể hôn nàng, ta sẽ điên mất.”

Nàng ôm lấy mặt chàng và trao cho chàng ánh mắt buồn rười
rượi làm ruột gan chàng quặn thắt. “Những lời của chàng quá đỗi ngọt ngào và
mang đầy sức nặng. Em cất giữ chúng trong tim, cảm thấy đầy hân hoan và cũng
đầy khao khát nhưng em nhận ra những cảm giác đó thật vô vọng. Chàng không bao
giờ thuộc về em. Cũng như em sẽ không bao giờ là của chàng. Sự điên rồ này sẽ
chỉ tiếp tục hành hạ chúng ta mà thôi.”

“Ta không thể, ta sẽ không thể chấp nhận rằng chúng ta
không thể ở bên nhau dù chỉ trong chốc lát,” chàng thì thầm. “Chàng phải có còn
hơn không sao? Chẳng phải nếm trải một chút hương vị ngọt ngào vẫn đỡ hơn là
hối tiếc, cay đắng cả đời sao?”

“Giống như vết thương vậy. Thà chịu một vết chém nhanh
gọn và được thoát khỏi sự đau đớn hơn là chờ đợi cơn đau quằn quại.”

Chàng nhắm mắt lại trước sự quyết đoán trong giọng nói
của Keeley. Nàng thực sự tin vào những gì mình nói. Điều đó có lí, đúng vậy.
Nhưng chàng không đồng ý. Thưởng thức vị ngọt ngào của nàng được lúc nào hay
lúc đó, còn hơn không bao giờ có được. Chàng phải thuyết phục nàng.

Từ từ chàng buông nàng ra. “Ta sẽ để nàng đi... vào lúc
này. Ta không muốn gây đau khổ cho nàng. Điều cuối cùng ta muốn là làm nàng
buồn. Ta thích nàng trách móc hoặc ra lệnh cho ta với nụ cười xấc xược hơn. Vì
vậy, hãy cười lên nào, Keeley. Mỉm cười vì ta.”

Khóe miệng nàng nhếch lên, nhưng đôi mắt chất chứa tất cả
nỗi buồn mà bản thân chàng cũng cảm thấy. Thật điên rồ. Chàng chưa từng thất
bại trong việc đạt được thứ mình muốn. Chưa từng bị phụ nữ từ chối. Nhưng
Keeley... Keeley thật khác biệt và quan trọng là phải theo đuổi nàng một cách
kiên nhẫn. Lúc này chàng quyết định rút lui. Chàng muốn nàng tự nguyện. Chàng
muốn nàng hoàn toàn đầu hàng.

“Bây giờ nếu chúng ta đã nói xong những điều không nên
làm thì chàng cần nằm trở lại xuống giường,” nàng nói quả quyết, tất cả các
biểu hiện đau khổ đã biến mất.

Chàng chăm chú ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp đầy cứng rắn
kia. Nhưng sự thật ẩn sâu trong đôi mắt nàng. Đôi mắt không bao giờ nói dối.

“Vâng, thưa lang y. Ta nằm đây. Ta thấy tất cả chuyện vừa
rồi đã rút cạn sức lực của mình rồi.”

Chàng thận trọng ngả người ra sau, đầu đặt lên một chiếc
gối mềm. Mắt chàng nhắm nghiền khi sự mệt mỏi tấn công. Sau đó chàng cảm thấy
hơi thở ấm áp cùng nụ hôn ngọt ngào từ môi nàng đặt lên trán mình.

“Ngủ đi, chiến binh,” nàng thì thầm. “Em sẽ ở đây khi
chàng tỉnh giấc.”

Chàng mỉm cười và để mình lơ mơ trôi vào giấc ngủ, giữ
chặt lời hứa của nàng trong trái tim.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3