Đừng vội nói lời yêu - Chương 17 - Phần 2

Thẩm Doanh điều chỉnh tư thế, ngồi ngay ngắn mới mỉm cười
hỏi Tô Lạc: “Cô đỡ chút nào chưa?” “Đỡ nhiều rồi, cảm ơn cô!” Tô Lạc đáp.

“Thế thì tốt, nơi này tốt hơn bệnh viện, rất yên tĩnh, không
ai quấy rầy, có thể nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.”

“Ừm...”

“Tinh thần của cô có vẻ tốt hơn lúc ở miền Tây nhiều, Kiến
Thành túc trực ở đây suốt sao?”

Câu hỏi này là một cái bẫy, Tô Lạc trả lời ngay: “Làm gì có
chuyện đó, anh ta chỉ ở đây một lát rồi đi ngay.”

“Ừ, anh ấy cũng rất bận. Tôi biết anh ấy cảm thấy áy náy về
chuyện cô bị thương, vì vậy, tôi cũng muốn thay mặt anh ấy quan tâm cô nhiều
hơn.”

“Không cần đâu, từ nhỏ đến lớn, tôi bị ngã quen rồi, sẽ khỏi
nhanh thôi, cô không cần bận tâm.”

Thẩm Doanh giơ tay che miệng cười. “Tô Lạc, cô nói chuyện
thú vị quá đi!”

“Không phải thú vị, tôi rất thật lòng.”

“Không cần tôi quan tâm thật sao?”

“Không cần đâu, cô cũng không cần mời bác sĩ Đông y. Thuốc
bắc rất đắng, tôi uống không quen.” Tô Lạc cất giọng thành khẩn.

Thẩm Doanh xua tay. “Cô yên tâm, làm gì có bác sĩ Đông y
nào.”

Tô Lạc ngẩn người. “Sao vừa rồi cô nói...”

“Đấy là tôi viện cớ với Kiến Thành thôi, bằng không, tôi có
lý do gì đến đây vào lúc sáng sớm thế này?”

“Cô viện cớ với anh ta thôi sao?” Đầu óc Tô Lạc mù mờ. “Đúng
vậy.” Thẩm Doanh trở nên nghiêm túc. “Nói thật với cô, có người báo cho tôi
biết, mới sáng sớm anh ấy đã đi gặp cô nên tôi mới vội đến đây ngay.” Thì ra là
vậy.

“Kỳ thực, tôi đã nghe đại khái cuộc trò chuyện của hai
người. Tính tình của Kiến Thành tương đối kỳ quái, rất dễ sục sôi nhiệt huyết,
hôm nay thích cô này, ngày mai thích cô khác. Lúc thích thì tỏ ra nghiêm túc
giống như thật, nhưng chớp mắt đã quên sạch. Ở bên cạnh anh ấy bao nhiêu năm, tôi
đã quen rồi. Nói thật, tôi không nên xuất hiện trước mặt cô, tốt nhất nên giả
bộ chẳng biết gì, như vậy mọi người sẽ đỡ khó xử. Tuy nhiên, cô không giống
những người phụ nữ khác, giữa chúng ta có tình nghĩa đặc biệt, do đó, tôi muốn
nói thật với cô.”

“Cô và tôi có tình nghĩa đặc biệt ư?” Tô Lạc chau mày.

“Đúng vậy. Đầu tiên, chúng ta từng công tác ở Quỹ từ thiện
Tâm Quang, những việc cô làm, năm xưa tôi cũng từng trải qua, vì thế, tôi rất
hiểu nỗi vất vả của cô. Thật ra, Dương Nhuệ...” Nghe đến cái tên này, tim Tô
Lạc đập nhanh một nhịp. Thẩm Doanh cụp mi, ngập ngừng hồi lâu. “Chắc cô cũng
nghe nói đến chuyện của tôi và Dương Nhuệ. Anh ấy là người tốt, hai chúng tôi
từng có hồi ức vui vẻ, nhưng tôi thật sự không thể ở lại vùng núi cùng anh ấy,
không thể chấp nhận cuộc sống đó. Trong lòng tôi luôn hy vọng anh ấy có thể gặp
được người cùng chí hướng, nên khi nghe cô nói khi nào vết thương lành hẳn, cô
sẽ về miền Tây làm tình nguyện viên, tôi thật sự mừng cho cô, cũng mừng cho anh
ấy. Nếu cô có thể ở bên cạnh anh ấy, ủng hộ và giúp đỡ anh ấy, vậy thì tốt
quá.”

Tô Lạc gật đầu. “Khi nào vết thương khỏi hẳn, tôi sẽ quay về
nơi đó.”

Thẩm Doanh để lộ nụ cười thanh thản. “Tốt quá! Thật ra,
Dương Nhuệ và Tiêu Kiến Thành là hai mẫu người hoàn toàn khác nhau. Dương Nhuệ
đặc biệt hướng nội, không giỏi biểu đạt tình cảm, rất ít khi bộc lộ nội tâm, vì
vậy, dù anh ấy có tỏ thái độ lạnh nhạt đi chăng nữa, cũng không có nghĩa anh ấy
không hề có tình cảm với cô.”

“Có lẽ bây giờ... anh ấy vẫn chưa...” Tô Lạc nhớ rõ vẻ mặt
cứng đờ trong giây lát của Dương Nhuệ khi nhìn thấy Thẩm Doanh ở bệnh viện.

Thẩm Doanh tinh ý, lập tức ngắt lời cô: “Không thể nào! Tôi
đã rời khỏi quỹ từ thiện nhiều năm rồi, hơn nữa, chúng tôi đã suy nghĩ kĩ mới
quyết định chia tay.”

“Tại sao cô không ở lại quỹ từ thiện?”

“Tôi không thể làm tốt công việc này.”

“Sao thế?”

“Nói thật, tôi không thích công việc từ thiện. Tôi không
thích từ sáng đến tối luôn phải quan tâm đến nỗi khổ của người khác, giải quyết
khó khăn của người khác. Tôi muốn một cuộc sống thoải mái, dễ chịu. Tôi hy vọng
cuộc đời tôi sẽ tốt đẹp, vui vẻ và nhẹ nhõm hơn.”

“Vậy ở cùng Tiêu Kiến Thành, liệu cô có vui vẻ, hạnh phúc
không?” Không ngờ cũng có lúc trò chuyện chân thành với Thẩm Doanh, Tô Lạc nói
ra nghi vấn trong lòng bấy lâu nay.

Thẩm Doanh ngẩng đầu. “Tô Lạc, không người nào có thể hiểu
Kiến Thành, bao dung những khuyết điểm của anh ấy hơn tôi. Những năm qua, Kiến
Thành có không ít đàn bà nhưng cuối cùng, anh ấy vẫn quay về bên tôi. Tôi luôn
cho rằng, cô không phải loại phụ nữ ham muốn vật chất, vì vậy, cô nên tránh xa
anh ấy, đừng cùng anh ấy chơi mấy trò vô bổ này.”

Thẩm Doanh dừng lại, kéo ghế vào gần giường bệnh, rướn người
về phía Tô Lạc, cất giọng dịu dàng: “Cô nên quay về bên Dương Nhuệ. Dương Nhuệ
mới là người có trái tim bằng vàng.”

Cô ta nói không sai, đúng là trái tim bằng vàng. Tô Lạc gật
đầu. “Tôi biết... Vì vậy, cô sẽ giúp tôi chuyển viện chứ?”

Thẩm Doanh tỏ ra kinh ngạc. “Chuyển viện ư? Tại sao? Điều
kiện của nơi này tốt thế cơ mà?”

“Tôi muốn chuyển viện.” Tô Lạc cất giọng quả quyết.

“Kiến Thành sẽ tức giận đấy. Đây là anh ấy đặc biệt sắp xếp
cho cô...” Thẩm Doanh có chút do dự.

Tô Lạc lập tức ngắt lời cô ta: “Mặc kệ anh ta, bây giờ đâu
phải xã hội phong kiến.”

Nghe câu này, Thẩm Doanh liền nở nụ cười tươi. “Cô nói đúng,
kệ anh ấy đi!”

Thứ mà Tô Lạc muốn lại chính là thứ Thẩm Doanh từng trốn
tránh, người Tô Lạc thích lại là người Thẩm Doanh từng bỏ rơi, xem ra, bọn họ
chính là đối tác chiến lược.

Thẩm Doanh rời khỏi phòng bệnh, đi tìm bác sĩ hỏi thăm tình
hình. Một lúc sau, cô ta quay về.

“Thế nào rồi?” Tô Lạc hỏi bằng ngữ khí mong chờ.

“E là hơi khó khăn.” Thẩm Doanh đáp.

“Khó khăn ư?”

“Tôi vừa hỏi dò, bọn họ nói Kiến Thành đã dặn, không có sự
đồng ý của anh ấy thì họ không thể để cô xuất viện hay chuyển viện.”

Tô Lạc nhíu chặt lông mày. “Anh ta dựa vào cái gì, dựa vào
cái gì chứ?”

Thẩm Doanh làm động tác suỵt. “Cô nói nhỏ một chút, tôi đâu
có bảo không giúp cô.”

“Vậy phải làm thế nào bây giờ?”

“Cô đừng sốt ruột, tôi sẽ nghĩ cách.” Thẩm Doanh an ủi.

“Nhưng...” Tô Lạc lo Tiêu Kiến Thành lại đến gây sự với cô,
nhưng không tiện nói thẳng ra điều đó.

Thẩm Doanh như nhìn thấu suy nghĩ của cô. “Khi nào anh ấy
đến đây, cô cứ lờ tịt đi, đừng cãi lộn làm gì. Con người anh ấy không bao giờ
chịu thua, càng cãi càng hăng. Cô cứ mặc kệ, anh ấy sẽ cảm thấy vô vị. Cô cố
gắng nhẫn nhịn vài ngày, tôi sẽ tìm cách giúp cô chuyển viện.”

Xem ra đây là một cuộc “kháng chiến trường kỳ”, Tô Lạc có
chút thất vọng.

“Hãy nhớ, đừng gây chuyện với Kiến Thành.” Trước khi ra về,
Thẩm Doanh nhấn mạnh một câu.

Tô Lạc biết Thẩm Doanh là người phụ nữ tâm cơ, câu nói này
vừa là cảnh cáo vừa là khuyên nhủ. Cô cũng không để bụng, ngược lại còn cảm
thấy lời cô ta có lý. Tô Lạc trăn trở cả đêm, nghĩ mãi cũng không thông một
điều: Dương Nhuệ yêu Thẩm Doanh ở điểm nào? Ngoài ra, cô chẳng có nét gì giống
cô ta. Xuất phát từ góc độ này, cơ hội giành được tình yêu của Dương Nhuệ ngày
càng mong manh.

Được sự chỉ bảo của Thẩm Doanh, Tô Lạc chuẩn bị tinh thần
“nghênh chiến” với Tiêu Kiến Thành. Cô tự đặt ra chiến thuật: nhất định phải
bình tĩnh, kiềm chế, không để ý đến anh ta. Nhưng một điều kỳ lạ là, mấy ngày
sau đó, Tiêu Kiến Thành không xuất hiện, cũng chẳng có tin tức.

Anh ta uống rượu lái xe nên xảy ra tai nạn? Hối lộ quan chức
nên bị bắt? Sử dụng ma túy nên bị đi cải tạo? Hay là... bị hãm hại trong vụ án
hình sự?... Tô Lạc nằm trên giường, nghĩ đến vô số khả năng xấu.

Dù cắn rứt lương tâm nhưng cô vẫn khó có thể khống chế sự
mong chờ xảy ra những khả năng đó. Cho đến một buổi tối muộn, di động của Tô
Lạc đổ chuông, sự trông chờ ác độc mới hoàn toàn sụp đổ.

Tiêu Kiến Thành cất giọng trầm trầm ở đầu kia điện thoại:
“Tô Lạc, đến uống rượu với tôi đi!” “Uống rượu ư?” Tô Lạc chau mày.

“Lần này, tôi nhất định sẽ thắng em.”

“Anh không sao đấy chứ?”

“Tất nhiên không sao rồi. Tô Lạc, chúng ta một chọi một, tôi
không tin không thắng nổi em.” “Tôi không uống.” Tô Lạc đáp.

“Tại sao lại không uống? Em không giữ thể diện cho tôi à?”

“Anh có thể diện gì chứ?”

“Ai bảo tôi không có thể diện? Thể diện của tôi lớn lắm đấy.
Tôi cảnh cáo em, đừng đắc tội với tôi!”

Vừa định cãi lại, Tô Lạc chợt nhớ đến “chiến thuật”, liền
đổi giọng: “Tôi buồn ngủ rồi, chào anh!”

“Chào gì chứ?” Tiêu Kiến Thành chưa kịp phản ứng, Tô Lạc đã
cúp điện thoại.

Di động lại đổ chuông, lần này, Tô Lạc trực tiếp tắt máy.
Phải bình tĩnh, kiềm chế, mặc kệ anh ta, cô thầm nhắc nhở bản thân.

Hai phút sau, bác sĩ trực ban lao vào phòng, giơ cao di
động. “Tô Lạc, có điện thoại tìm cô.” Tô Lạc không nghe. “Tôi sắp đi ngủ rồi.”
Bác sĩ mặc kệ, ấn di động vào tai cô.

“Tại sao lại cúp điện thoại của tôi?” Giọng Tiêu Kiến Thành
ở đầu dây bên kia truyền tới.

“Tôi không muốn nói chuyện với anh.”

“Tại sao không muốn nói chuyện với tôi?”

“Anh uống nhiều rồi.”

“Uống nhiều thì sao chứ? Tôi vẫn có thể uống, em đến đây
uống cùng tôi đi!”

“Tôi phải nghỉ ngơi rồi.” Tô Lạc đáp.

“Tôi còn chưa nghỉ, sao em đi ngủ sớm vậy?”

Tô Lạc ngoảnh đầu sang một bên, ra hiệu cho bác sĩ tắt điện
thoại. Tiêu Kiến Thành cất cao giọng: “Không được! Không cho phép em cúp điện
thoại.”

Bác sĩ nam trẻ tuổi hơi lúng túng, gương mặt để lộ ý cười.
Tô Lạc hết cách, đành giơ tay nhận điện thoại.

“Tiêu Kiến Thành, anh có ý gì vậy?”

“Đến đây uống rượu với tôi.”

“Anh điên rồi. Tôi đang nằm trên giường bệnh, vậy mà anh còn
bảo tôi đi uống rượu cùng anh?”

“Vậy em đến đây, tôi uống rượu cùng em là được chứ gì?”

“Anh đừng vớ vẩn nữa, cảm thấy buồn chán thì đi tìm Thẩm
Doanh ấy.”

“Tìm cô ta làm gì?”

“Tôi không có thời gian nói những chuyện vô bổ với anh. Tôi
chỉ có hai yêu cầu: thứ nhất, anh hãy cúp điện thoại; thứ hai, hãy để tôi
chuyển viện.”

“Em hãy đề xuất yêu cầu khác đi!”

“Ý anh là gì hả?”

“Hai yêu cầu này, tôi tạm thời không thể đáp ứng, em hãy đưa
ra yêu cầu khác thì còn có khả năng.”

Tô Lạc tức giận, liền tắt điện thoại rồi trả lại cho bác sĩ.
Điện thoại lập tức đổ chuông, bác sĩ không biết làm thế nào. Tô Lạc nói: “Một
là anh tắt máy, hai là anh đừng nghe, dù sao tôi cũng không nói thêm một câu
nào nữa.”

Bác sĩ hết cách, chỉ biết lắc đầu, điều chỉnh điện thoại
sang chế độ im lặng rồi quay người đi ra ngoài.

Tô Lạc thở dài. Cứ “đóng đô” trên giường một thời gian dài,
con người sẽ biến thành bùn nhão. Cô chỉ mong vết thương mau chóng lành lại để
có thể rời khỏi nơi quái quỷ này.

Cô thử gọi cho Dương Nhuệ nhưng đầu kia vẫn không có tín
hiệu. Cô bỗng rất nhớ người đàn ông cô độc ở vùng núi xa xôi đó, hy vọng đêm
nay có thể nằm mơ, trên đường núi phía trước lại xuất hiện một người, nếu đi
nhanh một chút, cô có thể nhìn rõ mặt người đó. Người đó nhất định là Dương
Nhuệ.

Tô Lạc từ từ chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay. Cô quả
nhiên mơ thấy mình đang ở trên con đường núi, hai bên là cây cối rậm rạp, dưới
chân là bùn lầy. Cô nhìn thấy một bóng hình ở phía trước, muốn gọi anh nhưng
không thể thốt ra lời, muốn đuổi theo nhưng luôn chậm chân.

Một tiếng động lớn vang lên, Tô Lạc bỗng rơi từ trên núi
xuống. Cô sợ đến mức giật mình tỉnh giấc. Vừa mở mắt, Tô Lạc phát hiện Tiêu
Kiến Thành đang đứng ở cửa, quần áo xộc xệch, đầu tóc lòa xòa, toàn thân đầy
mùi rượu. Trong lòng có chút sợ hãi, cô đọc nhẩm khẩu quyết: bình tĩnh, kiềm
chế, không để ý đến anh ta.

Tiêu Kiến Thành đóng cửa, đi đến bên giường bệnh.

“Hãy cùng tôi uống rượu.” Anh ta vẫn nói câu đó.

Tô Lạc không trả lời.

“Tôi chưa ngủ, sao em có thể đi ngủ? Tôi chưa cúp điện
thoại, sao em có thể tự động tắt máy? Tôi chưa tức giận, sao em có thể tức
giận?”

Tô Lạc lặng thinh.

“Em nói gì đi chứ? Mau - lên - tiếng - đi!” Tô Lạc vẫn giả
câm giả điếc.

Tiêu Kiến Thành chống hai tay xuống giường, cúi thấp người
nhìn cô. Có lẽ do say rượu, cánh tay anh ta khuỵu xuống khiến mặt anh ta càng
ghé sát Tô Lạc. Bầu không khí trở nên mờ ám trong giây lát.

“Tô Lạc, em mau nói chuyện đi! Em có tin bây giờ tôi muốn
làm gì cũng được không?”

“Anh... tránh ra!” Tô Lạc đành mở miệng.

Tiêu Kiến Thành nhếch miệng cười. “Xem ra em vẫn còn sợ
tôi?”

“Ai sợ anh chứ?”

“Không sợ à? Có bản lĩnh thì em tiếp tục giả câm đi!”

“Tiêu Kiến Thành, suốt ngày giở trò, anh thấy thú vị lắm
sao?”

“Không giở trò, liệu em có để ý đến tôi?”

“Tôi để ý đến anh hay không thì có liên quan gì?”

“Liên quan quá ấy chứ! Trong cuộc sống của tôi chỉ có chút
chuyện thú vị này thôi.”

Tô Lạc bất chấp, khiêu khích anh ta: “Anh thích tôi như vậy
sao? Được, thế thì kết hôn với tôi, tôi sẽ ngày ngày chơi cùng anh.”

Tiêu Kiến Thành cười, xem ra, anh ta chưa say đến nỗi không
biết gì. “Muốn khích tôi hả? Được thôi, kết hôn thì kết hôn, kết hôn với ai mà
chả như nhau! Ngày mai, tôi đưa em đi đăng ký, xem em có dám không.”

“Dám, tôi có gì mà không dám chứ?” Tô Lạc vẫn cứng miệng.

Tiêu Kiến Thành đột nhiên kéo chăn. “Ok, tối nay chúng ta
sống thử trước.”

Không ngờ anh ta làm vậy, Tô Lạc vô thức ngồi dậy khiến vết
thương đau nhói. Cô không nhịn được, kêu một tiếng.

Tiêu Kiến Thành giật mình, vội ngồi thẳng người, hỏi:

“Em không sao đấy chứ?”

Chỗ xương gãy đau như cắt da cắt thịt, Tô Lạc chau mày, cố
gắng chịu đựng. Đúng lúc này, di động ở bên cạnh gối bỗng đổ chuông, màn hình
hiện tên Dương Nhuệ.

Tô Lạc vội bắt máy, đưa lên tai. Tiêu Kiến Thành ngồi im bất
động, dõi theo nhất cử nhất động của cô.

“Tô Lạc, em đã đỡ hơn chưa?” Dương Nhuệ hỏi.

“Đỡ rồi ạ.”

“Em gọi cho anh có chuyện gì không?”

“Không có gì.”

“Ừ, vài ngày nữa anh về thành phố, tới lúc đó sẽ đến thăm
em.”

“Vâng.”

“Em sao thế? Có chuyện gì phải không?” Dương Nhuệ nhận ra
điều bất thường, lập tức truy vấn.

Tô Lạc bỗng hạ quyết tâm, cô nắm chặt điện thoại, nhướng mắt
nhìn Tiêu Kiến Thành, nói rành rọt từng từ: “Em không sao. Dương Nhuệ, em chỉ
muốn nói với anh, em thích anh. Ngoài anh ra, em sẽ không bao giờ thích người
khác, vĩnh viễn không bao giờ.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3