Đừng vội nói lời yêu - Chương 11 - 12

Chương 11

Chúng ta không phải
là thần thánh

Ngày thứ Sáu, học sinh nội trú lục tục rời trường về nhà, trên
lưng mỗi em là một cái túi rỗng không.

Tô Lạc đứng ở cổng trường tạm biệt bọn trẻ. Cô biết, sáng
thứ Hai tuần sau, bọn trẻ sẽ quay lại trường học, trong túi chứa đầy khoai tây
và ngô, đó là lương thực của chúng trong một tuần.

Tô Lạc nở nụ cười rạng rỡ trên môi nhưng đáng tiếc, không
duy trì được lâu, một cái hắt hơi đã đưa cô trở lại trạng thái lờ đờ. Hai ngày
nay vô cùng mệt mỏi, cộng thêm hôm qua dính nước mưa nên cô đã bị cảm.

Một lúc sau, Dương Nhuệ dẫn Tiểu Anh đi ra ngoài. Anh lại
đeo cái ba lô rách đó.

“Anh và Tiểu Anh về nhà con bé một chuyến, em nghỉ ngơi đi!”

“Không, em sẽ đi cùng anh.”

“Xa lắm, tối nay chưa chắc có thể quay về, em đừng đi thì
hơn.” Dương Nhuệ nói.

“Em muốn đi...” Tô Lạc tỏ ra kiên quyết, lại hắt xì hơi một
cái.

“Đường núi rất khó đi, trong khi em còn đang bị cảm.”

Tô Lạc mặc kệ, cầm tay Tiểu Anh. “Tiểu Anh, cháu dẫn đường
đi, cô đến nhà cháu chơi.”

Tiểu Anh cười toét miệng. Trẻ em ở miền Tây đều có đôi mắt
to tròn đẹp đẽ và nụ cười rất hồn nhiên.

Tô Lạc kéo tay con bé chạy nhanh về phía trước, Dương Nhuệ
hết cách, đành sải bước dài đi theo họ. Dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng Tô Lạc
không ngờ nhà Tiểu Anh lại xa đến vậy. Ba người đi bộ qua vô số ngọn núi, từ
sáng đến chạng vạng tối. Tô Lạc vừa hắt hơi vừa chảy nước mũi, đi đến hoa mắt
chóng mặt.

Dương Nhuệ luôn ở bên cạnh cô. Anh không nhiều lời nhưng mỗi
lúc gặp đường gập ghềnh, anh đều chú ý đỡ người cô. Khi cần thiết, anh còn kéo
tay cô khiến cô cảm thấy vô cùng ấm áp.

Cuối cùng, Tiểu Anh cũng chỉ tay vào đốm sáng màu vàng le
lói trên sườn núi phía trước, đồng thời quay sang nói với Tô Lạc: “Chúng ta đến
nơi rồi, nhà cháu ở đằng kia.”

Tô Lạc dùng chút sức lực cuối cùng, cố gắng leo lên sườn
núi, nhưng khi đứng dưới ngọn đèn vàng đó, cô gần như không tin vào mắt mình.
Đây không phải là ngôi nhà mà chỉ là một đống đất sét đắp lên cao. Tiểu Anh đẩy
tấm gỗ tìm kiếm cửa vào rồi chạy vào nhà, gọi to bằng tiếng dân tộc.

Dương Nhuệ và Tô Lạc cũng đi vào.

Bên trong chỉ là một không gian chưa đến mười mét vuông. Nền
nhà có một cái hố làm bếp, bên trên đặt một cái chảo đen sì, bên cạnh là cái tủ
mất cánh cửa, trong đựng mấy cái bát sứt mẻ, mấy củ khoai tây đã mọc mầm... Góc
nhà có hai chiếc giường một lớn một nhỏ, trên giường chất đầy chăn ga cũ kĩ,
bẩn thỉu. Tiểu Anh đi về phía chiếc giường lớn. Lúc này Tô Lạc mới phát hiện,
dưới đống chăn còn có một người đang rên hừ hừ.

Tiểu Anh quay đầu nhìn Dương Nhuệ bằng ánh mắt cầu cứu.
Dương Nhuệ đi tới, kéo đống chăn. Một ông già hiện ra trước mặt mọi người, từ
thân thể ông bốc ra mùi thối rữa.

Tô Lạc hoàn toàn sững sờ. Cô chưa từng gặp cảnh tượng này,
cô không dám tiến lại gần, không thể đi đến trước mặt người đang hấp hối như
Dương Nhuệ.

Dương Nhuệ ngược lại rất bình tĩnh, ngồi xổm xuống cạnh
giường hỏi chuyện ông già. Tiểu Anh ở bên cạnh làm phiên dịch sang tiếng địa
phương.

Tô Lạc luống cuống, tiến thoái lưỡng nan, cuối cùng, cô
quyết định ra ngoài ngôi nhà chờ đợi. Đúng lúc này, có người đi lên sườn núi,
tay dắt một bé gái, Tô Lạc đoán là em gái của Tiểu Anh.

Em gái chạy lên nhà gọi chị, Tiểu Anh liền lao ra ngoài. Hai
chị em ôm chầm lấy nhau, sau đó, hai chị em cô bé lại vào trong, người hàng xóm
cũng đi theo.

Tô Lạc động viên bản thân đừng sợ, nhưng cuối cùng cô vẫn
không đủ dũng khí đối mặt với cảnh tượng đó. Cô đứng ở bên ngoài, chờ đợi rất lâu,
do bị cảm nên mũi cô tắc nghẽn, huyệt thái dương đau buốt. Đứng một hồi, cơ thể
mỏi rã rời, cô liền ngồi xổm xuống, nhưng ngồi xổm cũng mệt, cô đành ngồi lên
một tảng đá.

Cuối cùng, Dương Nhuệ cũng đi ra ngoài, chiếc ba lô của anh
xẹp lép, chứng tỏ anh đã để lại tất cả đồ ăn trong túi. Tiểu Anh một tay dắt em
gái, một tay nắm vạt áo anh. Dương Nhuệ để mặc con bé, chỉ quay sang nói với
người hàng xóm điều gì đó. Người hàng xóm gật đầu lia lịa.

Dương Nhuệ lại ngồi xổm xuống, nói nhỏ vài câu với Tiểu Anh.
Tiểu Anh cũng gật đầu, ánh mắt đầy vẻ lưu luyến. Dương Nhuệ đứng dậy, vỗ vỗ vào
đầu con bé rồi quay người đi về phía Tô Lạc.

Tô Lạc đứng lên, hỏi anh: “Con bé sẽ về cùng chúng ta chứ?”

Dương Nhuệ lắc đầu. “Chúng ta lên đường thôi.”

“Anh để nó ở lại nơi này, ngộ nhỡ chú nó đến bắt đi thì
sao?”

Dương Nhuệ không đáp, chỉ giục cô: “Đã muộn rồi, mau đi
thôi!”

“Nhưng...” Tô Lạc còn muốn nói nhưng Dương Nhuệ đã cắt lời:
“Chúng ta vừa đi vừa nói, để con bé nghe thấy thì không hay lắm.”

Tô Lạc miễn cưỡng đi theo anh.

Hai người vừa xuống đến chân núi, Dương Nhuệ đột nhiên quay
người, rút một cái đèn đội đầu trong ba lô đeo lên cho Tô Lạc. Khi ánh sáng
chiếu vào mặt anh, cô phát hiện anh đang nhíu chặt đôi lông mày, vẻ mặt vô cùng
nặng nề.

“Tại sao chúng ta không dẫn Tiểu Anh đi cùng?” Tô Lạc hỏi.

Dương Nhuệ ngoảnh mặt đi chỗ khác, chậm rãi trả lời: “Ông
nội của con bé... sắp không xong rồi.”

Dưới đống chăn đó là thân thể không chút sinh khí của một
ông già sắp từ giã cõi đời. Tô Lạc bất giác quay đầu, vẫn có thể lờ mờ nhìn
thấy hình bóng của hai chị em Tiểu Anh đứng dưới ngọn đèn vàng tù mù. Con bé
mới mười một tuổi nhưng nó đang chờ đợi một người thân sắp ra đi, chờ đợi bản
thân hoàn toàn trở thành trẻ mồ côi.

Nước mắt dâng tràn khóe mi, Tô Lạc lập tức quay người đi lên
núi.

Dương Nhuệ liền kéo tay cô. “Tô Lạc, em định làm gì vậy?”

“Làm sao em có thể để nó ở nhà một mình, em sẽ ở cùng nó.”

“Tô Lạc, em hãy lý trí một chút đi!”

“Nó mới mười một tuổi, sao có thể một mình ở lại nơi đó?”

“Người trong họ sẽ giúp con bé.”

“Nhỡ chú nó quay lại, mang nó đi bán thì sao...” Tô Lạc vẫn
khăng khăng muốn lên núi.

“Em đừng xúc động quá, dân làng sẽ giúp con bé giải quyết.”

“Không được, em phải ở bên cạnh con bé, nó quá đáng thương.”

Dương Nhuệ lại dùng sức kéo cô, cất cao giọng: “Tô Lạc, em
tỉnh táo lại đi!”

“Em không có cách nào tỉnh táo cả, em làm sao có thể tỉnh
táo chứ?”

Dương Nhuệ bỗng dưng buông tay cô. “Em đi thì có tác dụng
gì? Vừa rồi em còn chẳng dám nhìn ông nội con bé.”

Tô Lạc chấn động, lập tức dừng bước, ngoảnh đầu nhìn anh.

Dưới ánh đèn tỏa ra từ trán cô, ánh mắt Dương Nhuệ vô cùng
kiên định nhưng cũng chứa đầy nỗi bi thương. Anh nói: “Tô Lạc, chúng ta không
phải là thần thánh, không thể nào giúp đỡ tất cả mọi người. Bản thân chúng ta
không có năng lực đó.”

Đúng vậy, Tô Lạc sao không hiểu đạo lý này, chỉ là cô không
dám thừa nhận mà thôi. Cô nhìn Dương Nhuệ, hỏi bằng giọng nghi hoặc: “Vậy chúng
ta nên làm thế nào?”

“Cứ từ từ, đi bước nào hay bước nấy.” Dương Nhuệ vừa nói vừa
quay người, tiếp tục tiến về phía trước.

Sự xúc động trong lòng Tô Lạc xẹp đi ngay tức thì. Vào thời
khắc này, giữa vùng núi hoang vu, cô chỉ biết đi theo người đàn ông trước mặt.
Nơi ánh đèn chiếu sáng có cây cỏ, bùn đất, những tảng đá và cả bước chân vững
chãi của Dương Nhuệ, còn nơi ánh đèn không chiếu tới là đêm tối vô cùng vô tận.

Tô Lạc cảm thấy đôi chân mình ngày càng nặng như đeo chì,
mũi ngày càng ngạt đặc. Cô há miệng để thở, chân không bước nổi nữa.

Phát hiện Tô Lạc đã quá mệt, Dương Nhuệ lập tức đổi hướng,
đưa cô đi xuống đường cái. Anh nói: “Đường cái tuy xa hơn một chút nhưng tương
đối dễ đi, chúng ta cứ từ từ, nếu em mệt thì có thể nghỉ ngơi một lúc.”

Tô Lạc gật đầu, cô đã không còn sức lực để trả lời. Dương
Nhuệ đưa tay về phía cô, nói nhỏ: “Hay là để anh kéo em, có thể tiết kiệm sức
lực.”

Tất nhiên rồi, vào thời khắc này, từ thân thể đến linh hồn
của Tô Lạc đều chưa bao giờ mất sức lực như vậy. Cô đặt tay mình vào lòng bàn
tay anh, để anh nắm chặt.

Nhờ ngọn đèn trên trán Tô Lạc, hai người chầm chậm tiến về
phía trước. Không biết bao lâu sau, đằng sau đột nhiên xuất hiện một luồng sáng
chói lọi, tiếp theo là tiếng ô tô phanh kít, bánh xe ma sát trên mặt đường tạo
thành âm thanh sắc nhọn. Giọng một người đàn ông hết sức quen thuộc vang lên:
“Này anh bạn, làng Dương Khê đi lối nào vậy?”

Tô Lạc quay đầu, ánh đèn pha chói lóa đến mức cô không thể
mở mắt.

Xe ô tô vừa phanh gấp, Dương Nhuệ liền kéo Tô Lạc theo phản
xạ. Anh quay người, trả lời: “Anh cứ đi thẳng tầm một cây số nữa, sau đó đi bộ
một quãng đường núi...”

Nhưng đối phương không định nghe câu trả lời của Dương Nhuệ
mà mở cửa bước xuống xe, đi về phía Tô Lạc. Anh ta từ bóng tối đi đến trước đèn
pha ô tô, cuối cùng, gương mặt người đàn ông hiện rõ dưới ánh đèn đội đầu của
cô.

Tô Lạc cảm thấy không thể tin nổi. Thiên hạ rộng lớn như vậy
mà cô vẫn không thoát khỏi người đàn ông này.

Anh ta ghé sát mặt Tô Lạc, nhìn cô chăm chú, thậm chí còn
hít hít, sau đó cất giọng nghi hoặc: “Tô... Lạc... Hóa ra là cô?”

Tô Lạc gật đầu, cất giọng khàn khàn: “Sao thế? Lẽ nào không
thể là tôi?”

Tiêu Kiến Thành quan sát hai bàn tay vẫn đang nắm chặt của
Tô Lạc và Dương Nhuệ rồi hỏi bằng một giọng kỳ lạ: “Hai người cũng sáng tạo
thật đấy! Nửa đêm nửa hôm còn chạy ra vùng núi hoang vu hẹn hò?”

Nghe anh ta nói vậy, Dương Nhuệ lập tức buông tay, vội vàng
giải thích: “Anh đừng hiểu nhầm, chúng tôi chỉ là đồng nghiệp. Tô Lạc bị ốm.”

“Đồng nghiệp ư?” Tiêu Kiến Thành kéo dài ngữ điệu.

Sợ anh ta thốt ra những lời lỗ mãng, Tô Lạc lập tức kéo
Dương Nhuệ bỏ đi, nhưng đúng lúc này, cửa ô tô mở ra, một thân hình lảo đảo
xuống xe, xông đến bên Tô Lạc, ngồi xổm nôn ọe.

“Tiểu Tần!” Tô Lạc kinh ngạc kêu một tiếng. Dương Nhuệ cũng
nhìn thấy Tiểu Tần, hai người liền đứng bên cạnh chị.

Tiểu Tần nôn một lúc, khó khăn lắm mới tỉnh táo trở lại. Chị
nước mắt ngắn nước mắt dài, túm tay Tô Lạc. “Tô

Lạc, chị sắp chết đến nơi rồi. Chị thật sự tiêu đời rồi.”

“Chị sao thế?”

“Chị đi tìm cô. Ô tô chạy nhanh quá, chị bị say xe... Không
xong rồi, chị sắp chết rồi...” Còn chưa nói hết câu, Tiểu Tần lại cúi xuống nôn
tiếp.

Tiêu Kiến Thành đột ngột lên tiếng: “Được rồi, tôi giao chị
ta cho hai người. Tôi về Cát Thủ đây!”

Tô Lạc quay đầu, nhìn thấy Tiêu Kiến Thành mở cửa bên tay
lái, chuẩn bị lên xe, cô liền chạy tới, kéo cánh cửa. “Không được, Tiểu Tần say
như vậy làm sao có thể đi bộ? Anh đưa chị ấy về Cát Thủ đi!”

“Chị không đi!” Tiểu Tần hét lớn. “Còn bắt chị ngồi xe cậu
ta quay về chắc chị chết mất.”

“Cô xem, là tự chị ta không muốn.” Tiêu Kiến Thành ngồi vào
vị trí tài xế, sắc mặt lãnh đạm.

“Anh lái nhanh thế để làm gì?”

“Tôi thử xe, luyện kỹ thuật thì sao nào?”

“Anh đến đây để gây phiền phức cho tôi đúng không?”

“Cô đã nghỉ việc rồi, còn phải gây phiền phức gì nữa?”

“Anh...”

“Cô đừng tưởng bở. Tôi tới vùng này giải quyết công chuyện,
nhân tiện cho chị ta đi nhờ mà thôi. Được rồi, tôi phải về đây!” Tiêu Kiến
Thành nổ máy, nhấn ga. Tô Lạc đành buông tay, đứng tránh sang một bên. Xe ô tô
quay đầu, nhanh chóng biến mất trong đêm tối.

“Người này là ai vậy?” Dương Nhuệ hỏi.

“Anh ta họ Tiêu, chính là người quyên đồ rồi lại nuốt lời
ấy.” Tô Lạc có chút buồn bực. Một ngọn lửa vô cớ lại bắt đầu bùng lên trong
lòng cô.

“Ừm... Mặc kệ anh ta đi!” Dương Nhuệ vỗ vai Tô Lạc. “Bây
giờ, chúng ta nghĩ cách đưa Tiểu Tần về nghỉ ngơi trước đã.”

Tô Lạc đi đến bên Tiểu Tần, cùng Dương Nhuệ xốc nách chị, từ
từ đi bộ về phía làng Dương Khê. Cả ba cứ đi vài bước lại dừng chân nghỉ ngơi
một lát, cho tới lúc trời tờ mờ sáng, họ mới về đến trường học.

Chương 12

Giọt nước mắt của Tô
Lạc

Mặc dù đã kiệt sức nhưng do mũi ngạt đặc, Tô Lạc không yên
giấc, trong khi Tiểu Tần nằm cạnh cô ngủ say sưa.

Khi Tô Lạc tỉnh dậy, trời đã sáng hẳn. Cô ngồi dậy, đưa mắt
quan sát bên ngoài qua khe cửa. Trên sân bóng xuất hiện mấy người có dáng vẻ
như cán bộ, Dương Nhuệ và cô giáo Mãn đang nói điều gì đó với bọn họ, sắc mặt
hai người rất nghiêm túc.

Tô Lạc mặc áo, đẩy cửa đi ra ngoài.

Một người đàn ông trung niên xách cặp công văn nói với Dương
Nhuệ: “Tiểu Dương, chúng tôi rất khâm phục tinh thần của cậu, nhưng đây là xu
thế tất yếu, sớm muộn cũng diễn ra.”

“Cục trưởng Chu, mong ông hãy suy nghĩ đến tình hình thực tế
của bọn trẻ.” Dương Nhuệ cất giọng thành khẩn. “Đương nhiên, chúng tôi đã suy
nghĩ rồi, bọn trẻ có thể đến sống nội trú ở trường tiểu học trung tâm.”

“Chúng không nộp nổi tiền học.”

“Sao không nộp được? Tiểu Dương, cậu đừng bị bề ngoài của
bọn chúng đánh lừa. Bố mẹ bọn trẻ làm thuê ở bên ngoài, làm gì không có tiền
nộp cho nhà trường? Chỉ là họ không muốn nộp mà thôi.”

“Nếu có thể giữ lại trường tiểu học của làng Dương Khê, bọn
trẻ không cần phải nộp khoản tiền đó, chúng có thể đi học thêm một thời gian.”

Cục trưởng Chu tỏ ra mất kiên nhẫn. “Tiểu Dương, cậu đừng cố
chấp như vậy, đây là quyết định của cấp trên, tôi cũng chỉ chấp hành mệnh lệnh
của lãnh đạo mà thôi.”

“Lần trước, Cục trưởng nói có thể giữ lại trường học này.”

“Tại lần trước cậu bảo có người quyên tiền xây dựng nên tôi
mới đồng ý, bằng không tôi đã đóng cửa từ lâu rồi.” Cục trưởng Chu càng nói
càng tức giận, ông ta chỉ tay về phía phòng học. “Cậu không thấy phòng ốc tồi
tàn đến mức này à? Có lẽ chỉ hai trận mưa lớn là sụp. Nếu xảy ra vấn đề về an
toàn, chúng ta sẽ bị đi tù đó. Nói tóm lại, đóng cửa sớm chừng nào tốt chừng
đó.”

“Chúng tôi vẫn đang cố gắng tìm kiếm khoản tiền xây dựng...”
Dương Nhuệ yếu ớt đưa ra lời hứa.

Cục trưởng Chu đi ra ngoài. “Tiểu Dương, cậu không cần hao
tâm tổn trí nữa, chúng tôi sẽ thu xếp ổn thỏa chuyện này.” Ông ta đột nhiên
dừng bước, quay sang cô giáo Mãn. “Tiểu Mãn, cô hãy dạy hết học kỳ này, từ học
kỳ sau, bọn trẻ sẽ chuyển đến trường tiểu học trung tâm.”

Cô giáo Mãn miễn cưỡng gật đầu.

Cục trường Chu rời khỏi trường học. Dương Nhuệ không chịu bỏ
cuộc, đi theo thuyết phục ông ta. Tô Lạc đứng dưới mái hiên, chứng kiến toàn bộ
cảnh tượng này. Cô giáo Mãn quay đầu nhìn cô, viền mắt đỏ hoe.

“Trường tiểu học trung tâm nằm ở đâu?” Tô Lạc hỏi.

“Ở trong huyện.”

“Xa như vậy à?”

“Vâng, hơn nữa chi phí nội trú rất cao, người dân làng này
không đóng nổi.”

“Phải làm thế nào bây giờ?” Tô Lạc hỏi.

“Bọn trẻ sẽ bỏ học chứ sao! Chúng chỉ cần biết viết tên mình
là đủ.” Nói xong, cô giáo Mãn cúi đầu rời đi.

Tô Lạc quay về phòng, lay người Tiểu Tần. “Tiểu Tần, chị mau
dậy đi!”

Tiểu Tần bị đánh thức từ giấc ngủ say, hai mắt đờ đẫn. “Xảy
ra chuyện gì thế? Động đất à?”

“Sao hôm qua chị lại cùng Tiêu Kiến Thành đến đây?” Tô Lạc
hỏi.

“Chị...” Nhắc đến chuyện này, Tiểu Tần hết sức ủ rũ. “Chị
làm sao biết được? Chị bị Tiêu Tổng ép dò hỏi hành tung của cô. Chị đành tìm mẹ
cô, mẹ cô nói cô đi Cổ Bình công tác. Sau khi báo tin này cho cậu ta, chị liền
bị cậu ta bắt cóc lên xe, lái thẳng đến đây. Chị đã nói với cậu ta, chị không
thể ngồi ô tô đường dài vì bị say xe nhưng cậu ta mặc kệ, lái xe nhanh như bay,
làm chị như chết đi sống lại. Ngoài ra, ông xã chị còn tưởng chị bỏ nhà ra đi
với người đàn ông khác...”

“Vậy tại sao anh ta lại bỏ đi mà chẳng nói một câu nào?”

“Chị làm sao biết được món nợ giữa cô và Tiêu Tổng! Nhất
định là cậu ta nhìn ra mối quan hệ mờ ám giữa cô và Dương Nhuệ nên mới tức giận
bỏ đi. Tô Lạc, chị phải quay về thành phố, cô mau nghĩ cách giúp chị đi, xem
nơi này có tàu hỏa hay máy bay không?”

Tô Lạc không trả lời. Cô lấy di động từ trong ba lô, tìm
thanh gỗ sau cánh cửa rồi lao ra ngoài. Đúng lúc Dương Nhuệ đẩy cửa đi vào, hai
người gần như đâm vào nhau.

“Tiểu Tần đỡ chút nào chưa?” Anh hỏi.

“Rồi ạ!” Tô Lạc tiếp tục đi ra ngoài. Dương Nhuệ quay đầu
hỏi: “Em đi đâu thế?”

“Em muốn gọi điện thoại.”

“Anh đi cùng em.”

“Không cần đầu.” Tô Lạc từ chối một cách kiên định. Trong
lòng cô thật sự cảm thấy áy náy với Dương Nhuệ.

Dương Nhuệ im lặng nhìn cô. Tô Lạc lập tức quay người, leo
lên ngọn núi ở sau nhà. Cô vừa đi vừa vung thanh gỗ trong tay, gạt hết cây cỏ
chắn đường, dường như chỉ như vậy mới có thể xóa bỏ tâm tình phức tạp đang tích
tụ trong lòng cô. Lên đến đỉnh núi, Tô Lạc tìm đến bãi đất bằng mà cô và Dương
Nhuệ từng ngồi, đứng ở đó cố gắng điều chỉnh nhịp thở.

Sau đó, cô mở di động. Màn hình lại hiện lên vô số tin nhắn.

Tiêu Kiến Thành nhắn tin trách cô: “Tại sao lại cúp điện
thoại của tôi? Sự nhẫn nại của tôi cũng có giới hạn. Nếu đọc được tin nhắn này
thì trả lời tôi ngay!”

“Cô mau gọi điện đi, có việc gấp!”

“Thông báo với cô lần cuối, mau gọi điện đi!”

“Tôi đang trên đường đến Cổ Bình, hãy nhắn cho tôi địa chỉ
cụ thể.”

“Tôi đã đi qua Cát Thủ rồi. Dù cô không nói cho tôi biết,
tôi cũng có thể tìm ra cô.”

Tô Lạc chợt nhớ đến sắc mặt liên tục thay đổi của anh ta khi
nhìn thấy cô tối qua. Người có tiền mới tùy ý như vậy sao? Người có tiền mới có
thể làm xằng làm bậy? Người có tiền mới lấy việc chinh phục đối tượng khác phái
làm trò vui? Người không có tiền chỉ nghĩ đến những chuyện như hôm nay ăn gì,
sống ở đâu? Đi học hay bỏ học đi làm thuê? Kiên trì hay đầu hàng?...

Bây giờ, Tô Lạc chỉ muốn đầu hàng. Cô đột nhiên cảm thấy bản
thân quá ngu ngốc, sớm biết vụ quyên góp quan trọng đến thế thì cô nên đối xử
với tên công tử đó tử tế hơn, né tránh những cuộc tranh cãi vô vị.

Cô hít một hơi thật sâu rồi bấm số của Tiêu Kiến Thành. Chỉ
hai hồi chuông, đầu dây bên kia đã có người bắt máy, ngữ khí vẫn lãnh đạm như
thường lệ: “A lô!” “Tôi xin lỗi!” Tô Lạc nói nhỏ với anh ta.

“Gì cơ?” Tiêu Kiến Thành dường như không tin vào tai mình.

“Tôi muốn nói lời xin lỗi.”

“Tại sao?” Tiêu Kiến Thành hỏi, ngữ khí rất xa cách.

“Tôi không biết nguyên nhân vì sao, tôi chỉ biết bản thân đã
đắc tội với anh, khiến anh không vui, nên bây giờ tôi xin lỗi anh.”

“Ý cô là gì vậy? Tôi đâu có điểm nào không vui?”

“Anh...” Nghe anh ta nói vậy, Tô Lạc thật chẳng biết đối đáp
ra sao.

“Làm phụ nữ, điều quan trọng nhất là đừng có tự - huyễn -
hoặc. Vô duyên vô cớ nói xin lỗi, tôi đang rất bận, không có thời gian tiếp
cô.” Nói xong, Tiêu Kiến Thành liền cúp điện thoại.

Tô Lạc nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, mãi vẫn không
thể định thần. Không được! Không thể kết thúc như vậy! Cô nhủ thầm rồi quyết
định gọi lại số vừa rồi.

“Cô làm gì vậy? Tôi đã nói tôi đang rất bận.” Tiêu Kiến
Thành bực bội lên tiếng.

“Dù thế nào... Dù trước kia xảy ra chuyện không vui gì, tôi
cũng xin anh hãy tiếp tục ủng hộ quỹ từ thiện của chúng tôi.”

“Cô thuộc quỹ từ thiện nào hả?”

“Tôi...”

“Đừng có lên giọng với tôi, cũng đừng tìm tôi đòi tiền. Tôi
đã nói rồi, tôi không có hứng thú với những việc đó.”

“Sao anh...” Nghe đối phương nói những lời này, Tô Lạc chỉ
hận không thể mỉa mai anh ta một trận.

Nhưng Tiêu Kiến Thành không cho cô cơ hội, lập tức tiếp lời:
“Cứ như vậy đi!” Điện thoại lại một lần nữa tắt ngóm.

Tô Lạc tức đến mức ném di động xuống bãi cỏ ở trước mặt.
Điện thoại nẩy lên nẩy xuống, dừng lại rồi bị một cánh tay thò xuống nhặt. Là
Dương Nhuệ, cuối cùng anh cũng đi theo cô lên đây. Anh nhặt điện thoại, lặng lẽ
đưa cho cô.

“Em không cần! Anh ta đi chết đi! Tên khốn kiếp vô liêm sỉ
này! Đồ lưu manh, cặn bã...” Tô Lạc hét lên với Dương Nhuệ. Cô dùng hết những
từ ngữ ác độc mà bản thân có thể nghĩ ra để mắng chửi một người.

Đến cuối cùng, cô bỗng dưng bật khóc, nước mắt chảy dài trên
gò má, cổ họng nghẹn lại. Dương Nhuệ lặng lẽ dang tay ôm cô vào lòng, vỗ lưng
an ủi cô.

“Dương Nhuệ, em xin lỗi!”

“Anh không trách em, đây không phải lỗi của em.”

“Là lỗi của em, do em không tốt, em đã làm hỏng mọi chuyện.
Em xin lỗi!”

“Em đừng nghĩ vậy, anh biết không phải do em, anh biết
cả...”

“Tên lưu manh đó... Tên khốn Tiêu Kiến Thành... Em không nên
đá hắn... Em nên nhẫn nhịn mới phải...” Tô Lạc nói ngắt quãng.

“Đừng nghĩ ngợi nhiều. Em làm rất đúng, là anh ta không tốt.
Đừng khóc nữa...”

Đã từ lâu, Tô Lạc không được khóc trận nào thoải mái như
vậy. Cô khóc nức nở như một đứa trẻ, nhưng có người lắng nghe, có người an ủi,
dù trong lòng rất buồn, cô vẫn cảm thấy hạnh phúc.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3