Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 5) - Chương 20 - Phần 1

Chương 20

Cẩm nang diệu kế

Hiện
giờ Hoàng hậu đang bệnh, Kỳ Tần thì phải đóng cửa suy nghĩ lỗi lầm, bên cạnh
Hoàng hậu chỉ còn một mình An Lăng Dung, thỉnh thoảng nàng ta lại ra ngoài làm
thay Hoàng hậu chút việc.


Huyền Lăng từng nhắc đến việc phải chiếu cố Ngọc Chiếu cung nhiều một chút,
Hoàng hậu liền rất để tâm, cứ cách vài ngày lại cho chọn một ít quần áo và đồ
ăn đưa qua đó. Hôm ấy các phi tần tới thỉnh an Hoàng hậu xong xuôi, Hoàng hậu
liền sai người chuẩn bị một ít đồ cổ để đưa tới Ngọc Chiếu cung. Vì Từ Tiệp dư
đang có thai, Hoàng hậu muốn tỏ sự trịnh trọng, do đó không sai các cung nữ như
Tiễn Thu hay Tú Hạ đi mà nhờ cậy An Lăng Dung.

Tôi
bám vào tay Cận Tịch chậm rãi bước đi, nhìn thấy An Lăng Dung ra ngoài thì bèn
hỏi: “Muội muội chuẩn bị tới Ngọc Chiếu cung sao?”

An
Lăng Dung mặt đầy nét cười, thân mật nói: “Dạ phải, Hoàng hậu nhờ muội đưa mấy
thứ tới cho Từ Tiệp dư.”

Tôi
khẽ mỉm cười, nói: “Dù sao bây giờ ta cũng chuẩn bị đi tản bộ, chi bằng theo
muội muội tới Ngọc Chiếu cung luôn. Trong cung của ta có trà ngon mới được đưa
tới, muội muội có bằng lòng qua đó uống trà tán gẫu với ta không?”

An
Lăng Dung cười tủm tỉm, nói: “Tỷ tỷ đã mở lời như vậy, Lăng Dung sao có thể
không đi được. Có điều phải phiền tỷ tỷ chờ muội làm xong công việc mà Hoàng
hậu giao cho đã.” Thế rồi hai chúng tôi cùng nói cười vui vẻ, dắt tay nhau bước
đi. Khung cảnh dường như đã trở về hồi chúng tôi mới vào cung, khi mà tôi và An
Lăng Dung vẫn còn thân nhau như tỷ muội. Nhưng trên thực tế, giờ đây sự đời đã
biến đổi, lòng người cũng đổi thay, trở nên tàn nhẫn và đáng sợ, tràn ngập những
sự mưu mô tính toán, khiến những nụ cười cũng không còn được ngây thơ đơn thuần
như thuở thiếu niên.

Suy
nghĩ như vậy, con đường tới Ngọc Chiếu cung dường như rất gần, chỉ vài bước
chân là tới. Tôi đứng ngoài cửa nhìn Lưu Đức nghi đón An Lăng Dung vào trong,
cười nói: “Từ Tiệp dư đang bị cấm túc, ta không tiện tùy ý đi vào, cứ đứng ở
đây đợi một lát là được rồi.”

An
Lăng Dung ở lại bên trong hồi lâu rồi mới trở ra, Lưu Đức nghi đi theo bên
cạnh, liên tục hắt hơi mấy cái, hai tay không kìm được mà gãi khắp người, dường
như toàn thân đều ngứa ngáy, vô cùng khó chịu.

Tôi
ân cần hỏi: “Đức nghi sao vậy? Hình như không được thoải mái lắm thì phải?”

Lưu
Đức nghi không để ý tới việc có người khác ở bên, hai tay cứ gãi không ngừng,
dáng vẻ mười phần đau khổ, đáp: “Tần thiếp bỗng dưng cảm thấy rất ngứa, thực là
thất lễ.”

Vừa
khéo lúc này Đoan Phi dắt theo Ôn Nghi đi qua, trông thấy Lưu Đức nghi như vậy
thì liền không kìm được dừng chân lại cau mày nói: “Hình như Đức nghi do ăn
nhầm thứ gì đó nên bị dị ứng rồi, mau gọi thái y tới xem thử đi.”

Vị
thái y ở gần đây nhất chính là Vệ Lâm vốn thường ngày hầu hạ bên cạnh Từ Tiệp
dư. Y rảo bước đi tới, mời Lưu Đức nghi đưa tay qua cho mình xem thử, rồi nói:
“Đây là dị ứng, có điều không thấy nổi mẩn, hẳn là không nghiêm trọng lắm”, rồi
lại hỏi: “Chẳng hay Đức nghi tiểu chủ bị dị ứng với những vật gì?”

Lưu
Đức nghi ngẫm nghĩ một chút rồi đáp: “Cá tôm ta đều không thể đụng vào.” Sau đó
lại hơi cau mày, dường như có chút kiêng kỵ. “Còn cả xạ hương nữa.”

“Vậy
xin hỏi mấy ngày nay tiểu chủ có từng ăn cá hay ăn tôm không?”

Lưu
Đức nghi lắc đầu nói: “Ta đã biết là không thể đụng vào, tất nhiên là sẽ không
ăn.”

Vệ
Lâm hơi biến sắc, đưa mắt liếc qua phía tôi và Đoan Phi. “Việc này khá có vấn
đề, hai vị nương nương...”

Tôi
và Đoan Phi đưa mắt nhìn nhau, Đoan Phi nghiêm túc nói: “Đã không phải là cá
tôm, vậy việc này hẳn có liên quan tới xạ hương rồi. Lưu Đức nghi vừa tới chỗ
Từ Tiệp dư, mà Từ Tiệp dư lại đang có thai, quyết không thể có chút sơ suất nào
được. Bây giờ bản cung sẽ cho người đi bẩm báo với Hoàng thượng, người trong
Ngọc Chiếu cung nhất loạt không được đi lại, tất cả đều phải ở nguyên vị trí
chờ điều tra.” Đoan Phi dừng một chút rồi lại tiếp: “Bản cung tới đây muộn
nhất, hiển nhiên vô can, vậy việc này sẽ do bản cung làm chủ.” Nàng ta dừng ánh
mắt trên người tôi và An Lăng Dung: “Xin đắc tội với hai vị muội muội một chút
vậy.”

Đoan
Phi vào cung sớm nhất, lời nói khá có trọng lượng, nhất thời tất cả những người
đang có mặt đều bị trông coi cẩn thận, không được tự tiện đi lại hay có hành
động gì. Chẳng bao lâu sau, Huyền Lăng và Kính Phi đã cùng tới. Huyền Lăng thấy
mọi việc vẫn bình thường, không hề rối loạn, không kìm được lộ vẻ tán thưởng
với Đoan Phi.

Đoan
Phi thoáng ửng hồng hai má, vội ngoảnh đầu qua một bên, nói: “Mọi người đều đã
ở đây, Hoàng thượng có thể cho điều tra được rồi.”

Huyền
Lăng khẽ gật đầu, bước lên trước một bước, nắm lấy tay tôi, ân cần hỏi: “Hoàn
Hoàn, nàng cũng đang mang thai, không có vấn đề gì chứ?”

Tôi
có chút ngượng ngùng, liền khẽ rụt tay ra khỏi lòng bàn tay y, thấp giọng nói:
“Thần thiếp không cảm thấy khó chịu chút nào, chắc là không bị ảnh hưởng gì cả.
Hoàng thượng yên tâm.”

Y
ngoảnh đầu qua hỏi Vệ Lâm: “Từ Tiệp dư sao rồi? Có bị thương tổn gì không?”

Vệ
Lâm đáp: “Thân thể Từ Tiệp dư trước giờ vốn không được khỏe, bây giờ vì sợ hãi
nên hơi đau đầu, còn chưa biết là vì nguyên nhân gì.”

Sắc
mặt Huyền Lăng lạnh băng, ánh mắt nhìn lướt qua An Lăng Dung, Lưu Đức nghi cùng
các cung nữ hầu hạ Từ Tiệp dư là Kết Ngạnh, Hoàng Cầm, Xích Thược và Trúc Như,
nói: “Vậy được rồi, Đoan Phi, nàng hãy an bài kiểm tra tất cả bọn họ đi.” Khi
ánh mắt lướt qua khuôn mặt An Lăng Dung, y bất giác lộ ra một nét dịu dàng và
trìu mến, nói: “Dung Nhi, nàng cố chịu ấm ức một chút vậy.”

Lúc
này sắc mặt An Lăng Dung hơi nhợt nhạt, trông yếu đuối vô cùng, chừng như gió
thổi cũng ngã. Nàng ta run giọng nói: “Thần thiếp không cảm thấy ấm ức gì cả.”

Đoan
Phi khẽ ho một tiếng, ngoảnh đầu qua nhìn Huyền Lăng. “Hoàn Phi cũng có mặt ở
đây, mối hiềm nghi là không thể tránh khỏi, nếu gạt một mình cô ấy ra không
kiểm tra, há chẳng phải là bất công?”

Huyền
Lăng đưa mắt liếc nhìn nàng ta, thoáng lộ vẻ ngạc nhiên nói: “Hoàn Phi đang có
thai, tránh xạ hương còn chẳng kịp, sao lại mang theo nó bên mình được chứ?”

Đoan
Phi mặt không đổi sắc, điềm nhiên đáp: “Đã có mặt ở đây thì nên chịu sự kiểm
tra, như vậy người khác mới không thể nói ra nói vào.”

Huyền
Lăng còn đang định nói gì thì tôi đã hơi khom người cất tiếng: “Đoan Phi tỷ tỷ
nói rất đúng, thần thiếp đã dính vào chuyện thị phi này rồi thì nên chịu sự
kiểm tra để cho sự việc được rõ ràng minh bạch.”

Tôi
đã có lời như vậy, Huyền Lăng tất nhiên không tiện nói gì thêm, chỉ bảo Đoan
Phi quan sát chúng tôi lần lượt gỡ từng món đồ trang sức trên người xuống, đặt
vào một chiếc khay làm bằng gỗ tử đàn để cho Vệ Lâm kiểm tra, sau đó lại mời
Lưu An nhân bên cạnh Hoàng hậu tới tra xét xem có ai trong số chúng tôi bôi
loại son phấn nào chứa xạ hương không.

Sau
chừng một tuần trà, Vệ Lâm cầm một chiếc túi thơm đưa lên mũi ngửi, đôi hàng
lông mày hơi nhướng lên, ghé tai Huyền Lăng nói khẽ vài câu. Huyền Lăng hơi
biến sắc, hỏi: “Chiếc túi thơm này là của ai?”

Sắc
mặt An Lăng Dung đột nhiên trở nên trắng bệch như tờ giấy, không còn chút huyết
sắc nào. Nàng ta hoang mang quỳ xuống, lắp bắp nói: “Là của thần thiếp.” Sau đó
lại ngẩng lên, đôi mắt rưng rưng ánh lệ, trông đáng thương vô cùng.

Huyền
Lăng không kìm được cơn tức giận, cầm chiếc túi thơm, gằn giọng quát hỏi: “Thực
sự là của nàng sao?”

An
Lăng Dung sợ đến nỗi không biết phải làm sao, đành run rẩy đáp: “Dạ!” Sắc mặt
nàng ta trông hệt như một con thú nhỏ đang phải chịu đựng nỗi sợ hãi tột cùng.

Huyền
Lăng lạnh lùng quay sang hỏi Xích Thược: “Gần đây có ai thường xuyên tới thăm
chủ nhân của ngươi?”

Xích
Thược dập đầu thưa: “Chỉ có An Quý tần là thường xuyên vâng lệnh Hoàng hậu
nương nương tới đây đưa đồ, thỉnh thoảng còn trò chuyện vài câu với tiểu chủ.”

Huyền
Lăng lập tức bừng bừng nổi giận, vung tay vứt chiếc túi thơm vào đầu An Lăng
Dung, quát lớn: “Nàng đeo chiếc túi thơm có chứa xạ hương tới gần Từ Tiệp dư
rốt cuộc là có mục đích gì?”

Huyền
Lăng đang trong cơn giận dữ nên dùng sức rất mạnh, chiếc túi thơm vừa va vào
búi tóc của An Lăng Dung liền làm nó rũ hẳn xuống, những sợi tóc đen nhánh lập
tức xõa đầy mặt nàng ta, trông thảm hại vô cùng. An Lăng Dung lúc này lộ rõ vẻ
hoang mang thất thố, cúi đầu khóc rấm rứt.

Huyền
Lăng thấy thế lại càng giận hơn. “Trẫm vốn thấy nàng ngoan ngoãn, yên phận,
những năm nay đối xử với nàng không bạc, ngay đến các phi tần có xuất thân tốt
cũng chẳng sánh bằng, vậy mà nàng còn làm ra chuyện tày trời như vậy! Nàng có
gì để nói không?” Lồng ngực Huyền Lăng phập phồng không ngớt, mọi người đều
không ngờ rằng là nàng ta, bất giác đưa mắt nhìn nhau, quỳ rạp xuống, liên tục
khấu đầu.

Tôi
cười thầm một tiếng, vội đi tới bên cạnh Huyền Lăng, vừa xoa ngực giúp y vừa
dịu dàng nói: “Hoàng thượng chớ nên tức giận quá, lỡ như làm tổn hại đến long
thể thì không hay chút nào.” Sau đó lại quay sang nhìn Vệ Lâm, nghiêm túc nói:
“Vệ thái y đã xem kĩ chưa? Đây là việc lớn có liên quan tới dòng dõi hoàng tộc
và sự thanh bạch của An Quý tần, quyết không thể có chút sai sót nào được.”

Vệ
Lâm khom người hành lễ, khuôn mặt lộ rõ vẻ tự tin. “Vi thần dám chắc rằng mình
không thể nào ngửi nhầm mùi xạ hương được.”

Nhất
thời tất thảy mọi người đều im lặng, Đoan Phi khẽ thở dài một tiếng, chậm rãi
nói: “An Quý tần, sao Quý tần lại làm một việc hồ đồ như thế chứ?”

An
Lăng Dung cũng không biện bạch, chỉ một mực cúi đầu khóc lóc, trước cửa Ngọc
Chiếu cung lúc này chỉ còn lại tiếng khóc của nàng ta, chứa chan nỗi bi thương
tột độ.

Huyền
Lăng thấy nàng ta cứ khóc mãi không thôi thì lại càng thêm chán ghét. “Nàng còn
muốn nói gì nữa không? Mấy năm nay nàng ở bên trẫm, tuy không sinh nở được
nhưng trẫm chưa từng nói nàng nửa câu, cớ gì mà nàng còn đem lòng đố kỵ để rồi
đi hãm hại người khác như thế? Nàng thực khiến trẫm thất vọng quá!”

An
Lăng Dung khóc lóc hồi lâu, đột nhiên hai mắt trợn ngược, nghiêng người qua một
bên ngất lịm. Tôi thầm cảm thấy nghi hoặc, với địa vị của An Lăng Dung trong
lòng Huyền Lăng, cớ sao lại chẳng tự biện bạch cho mình câu nào như thế?

Bảo
Oanh và Bảo Thước vội đỡ An Lăng Dung dậy, người thì ấn huyệt nhân trung, người
thì day gan bàn tay. Huyền Lăng lúc này đang vừa giận dữ vừa thất vọng, do đó
cũng chẳng bảo Vệ Lâm đang đứng kế bên qua xem thử.

Chợt
có một người ở bên cạnh chạy ra, nhặt chiếc túi thơm rơi dưới đất lên, cầm bằng
hai tay đưa cao quá đầu, lê gối tới trước mặt Huyền Lăng, khóc lóc nói: “Hoàng
thượng minh giám!” Thì ra là cung nữ đắc lực hàng đầu bên cạnh An Lăng Dung -
Bảo Quyên. Thị quỳ rạp xuống bên chân Huyền Lăng, lớn tiếng phân trần: “Hoàng
thượng minh giám, chiếc túi thơm này tuy là vật tùy thân của nương nương nhà nô
tỳ, cũng đã dùng được hai, ba năm, nhưng lại không phải do nương nương tự tay
làm!”

Huyền
Lăng nhất thời sững người. “Vậy nó từ đâu ra?”

Bảo
Quyên giơ cao chiếc túi thơm tới trước mặt Huyền Lăng, khóc lóc giãi bày:
“Hoàng thượng thử nhìn kĩ mà xem, nương nương từng làm không ít đồ thêu tặng
cho Hoàng thượng, chắc Hoàng thượng có thể nhìn ra những đường kim mũi chỉ trên
chiếc túi thơm này không phải là của nương nương. Nô tỳ còn nhớ nó là do Dương
Phương nghi đưa tặng từ hai năm trước, nương nương thấy kiểu dáng đẹp liền giữ
lại bên mình đến bây giờ. Ai mà ngờ được bên trong đó lại có xạ hương! Vừa rồi
Hoàng thượng nói nương nương ở bên cạnh Hoàng thượng nhiều năm mà không sinh
nở, thái y lại nói là bên trong có xạ hương, do đó nương nương mới ngất lịm...
Nương nương chưa từng sinh nở, ai biết có phải là do xạ hương trong chiếc túi
thơm này hay không!”

Huyền
Lăng thoáng ngây ra, sau khi kêu Tiểu Hạ Tử đi gọi Dương Phương nghi tới liền
quay sang quát bảo Vệ Lâm: “Hồ đồ! Còn không mau qua xem xem An Quý tần thế nào
rồi!”

Đoan
Phi lùi lại hai bước, lén đưa mắt ra hiệu với tôi tạm thời đừng nên bày tỏ thái
độ gì. Tôi cũng thầm cảm thấy kinh ngạc, chuyện này phát triển thực nằm ngoài ý
liệu của tôi, nhất thời ngay đến Lưu Đức nghi cũng đờ người ra, lẳng lặng lùi
qua một bên, không nói năng gì.

Dương
Phương nghi rất nhanh đã bị gọi tới. Nàng ta là một trong số những phi tần khá
đắc sủng bên cạnh Huyền Lăng những năm gần đây, dung mạo xinh đẹp, không có vẻ
gì là diêm dúa, còn có chút phong thái của một tiểu thư khuê các. Nàng ta vẫn
chưa biết là có chuyện gì xảy ra, chỉ lẳng lặng hành lễ, đồng thời nở một nụ
cười dịu dàng với Huyền Lăng. Huyền Lăng cố kìm nén cơn nôn nóng, đưa chiếc túi
thơm tới trước mặt nàng ta, hỏi: “Chiếc túi thơm này có phải là do nàng làm
không?”

Dương
Phương nghi nhìn kĩ một lát rồi đáp với giọng nghi hoặc: “Là do thần thiếp làm,
đã tặng cho An Quý tần từ mấy năm trước. Để đáp lại, An Quý tần cũng tặng thần
thiếp một chiếc tua quạt.” Nói rồi, nàng ta liền tháo phần tua của chiếc quạt
tròn trong tay ra dâng lên cho Huyền Lăng.

Huyền
Lăng nắm chặt chiếc tua quạt đó vào lòng bàn tay, chắp tay sau lưng, mười ngón
tay đều trở nên trắng bệch. Y không tỏ vẻ gì, chỉ hỏi: “Nàng nhìn rõ rồi chứ,
chiếc túi thơm này có đúng là do nàng làm không? Chưa từng có người nào khác mó
tay vào chứ?”

Dương
Phương nghi lại càng tỏ ra khó hiểu hơn nhưng vẫn cung kính đáp: “Dạ, mấy năm
trước An tỷ tỷ tặng tua quạt cho thần thiếp, thần thiếp thì tự tay làm chiếc
túi thơm này tặng cho An tỷ tỷ.”

Bảo
Quyên giống như đã phát điên, chỉ tay vào người Dương Phương nghi mà gào khóc:
“Là cô! Là cô! Nếu không phải vì cô, sao nương nương có thể đến giờ vẫn không
có con như thế!”

Dương
Phương nghi không hiểu duyên cớ bên trong, nhìn thấy Bảo Quyên tỏ ra như vậy
thì sợ hãi vô cùng, vội vàng lùi về phía sau, lắp bắp nói: “Ngươi... Ngươi nói
cái gì thế? Sao lại dám vô lễ với ta như vậy?”

Vẻ
mặt của Dương Phương nghi lúc này lại càng khiến Huyền Lăng nghi ngờ hơn nhưng
y vẫn chưa tin hoàn toàn, do dự hỏi: “Mộng Sinh, chiếc túi thơm có chứa xạ
hương này thực sự là do nàng làm sao?”

Dương
Phương nghi cả kinh thất sắc, hoang mang quỳ xuống nói: “Thần thiếp không biết
tới xạ hương gì cả!”

Bảo
Quyên ra vẻ căm phẫn thét lên: “Dương Phương nghi vừa nãy đã nói rồi, chiếc túi
thơm này là do cô ta tự tay làm, không có ai nhúng tay vào hết. Nếu không phải
là Dương Phương nghi bỏ xạ hương vào khiến nương nương nhà nô tỳ không thể có
thai, lẽ nào là nương nương tự tay bỏ xạ hương vào trong đó để khiến mình tuyệt
đường con cái?”

Tiếng
chất vấn này của Bảo Quyên khiến Huyền Lăng biến hẳn sắc mặt, cơn giận lại càng
tăng thêm. Dương Phương nghi thì chỉ biết lắp bắp nói: “Thần thiếp không hề hại
An Quý tần!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3