Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 5) - Chương 15
Chương 15
Tình cờ gặp mặt
Tối
đó, tôi đang chuẩn bị tẩy trang để đi nghỉ, chợt Cận Tịch dẫn theo một cung nữ
đi vào, nói: “Quỳnh Chi hầu cận bên Hồ Chiêu nghi tới thỉnh an nương nương.”
Ả
cung nữ tên Quỳnh Chi đó đã khá lớn tuổi, ăn vận có thể coi là trang trọng, mái
tóc được búi gọn gàng, bên trên cài mấy cây trâm hình bông hoa, trên tai đeo
một cặp hoa tai nhỏ đính trân châu, chiếc áo trên người được may bằng lụa mỏng
màu xanh thêu họa tiết đơn giản, phía dưới là một chiếc váy dài màu trà, trên
tay đeo bốn chiếc nhẫn bạc khảm ngọc, khuôn mặt lộ rõ vẻ khôn ngoan, tháo vát.
Thị nhún người hành lễ với tôi, kính cẩn nói: “Nô tỳ Quỳnh Chi bái kiến Hoàn
Phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an.”
Tôi
vội bảo Cận Tịch tới đỡ thị đứng lên, khách sáo nói: “Cô cô đúng là người bên
cạnh Hồ Chiêu nghi có khác, rất quy củ. Có điều ta thấy cô cô hơi lạ mặt, hình
như trước đây chưa từng gặp lần nào.”
Quỳnh
Chi cười híp mắt, đáp: “Nương nương thật tinh mắt quá, nô tỳ trước đây là thị
tỳ của Tấn Khang Quận chúa, về sau mới theo tiểu thư vào cung. Hoàng thượng ân
điển cho nô tỳ làm cung nữ quản sự ở Yến Hy điện, còn mong được Hoàn Phi nương
nương chỉ dạy cho nhiều.”
Tôi
cười nói: “Cô cô từng hầu hạ Tấn Khang Quận chúa, có việc gì mà không biết,
thực đã khiêm tốn quá rồi. Chẳng hay muộn thế này rồi cô cô còn tới Nhu Nghi
điện làm gì vậy, phải chăng là để chuyển lời thay cho Hồ Chiêu nghi?”
Quỳnh
Chi kính cẩn đáp: “Tiểu thư kêu nô tỳ đến cảm tạ nương nương về món quà hôm
qua, đồng thời mang tặng nương nương quà đáp lễ.” Nói rồi thị liền kêu mấy gã
tiểu thái giám mang quà vào, đó là một chiếc giá gương màu trắng bạc được làm
bằng ngà voi, bên trên có chạm khắc những đường nét hoa văn cực kỳ tinh tế,
khiến mỗi người nhìn thấy đều phải giật mình tán thán không thôi.
Quỳnh
Chi thoáng lộ vẻ đắc ý, chậm rãi nói: “Chiếc giá gương này là do Trần Vương thời
khai quốc sai người làm cho thân mẫu của mình là Triệu Thái phi, tuy chưa tới
mức xa hoa tột độ nhưng những người thợ khéo tay cũng phải mất tới một năm trời
mới có thể làm xong. Tiểu thư nhà nô tỳ nói mấy cây gậy như ý mà nương nương
thưởng cho hôm qua đều rất tốt, không thể dùng thứ đồ bình thường làm quà đáp
lễ được, thế là liền sai người vào trong kho tìm thứ này ra, do đó mới bị chậm
mất một ngày.” Dứt lời, thị lại mở một chiếc hộp gấm trang trí hoa lệ ra, bên
trong có đặt một bộ đồ trang sức làm bằng ngọc Bột Hải. “Tiểu thư nhà nô tỳ nói
bộ đồ trang sức này chẳng đáng bao nhiêu tiền, duy có chỗ đặc biệt là được làm
từ một khối ngọc hoàn chỉnh, màu sắc cũng trang nhã. Nếu nương nương thích thì
hãy giữ lại đeo, còn không cứ đem thưởng cho người khác là được.”
Tôi
tỉ mỉ ngắm nhìn bộ đồ trang sức đó, đoán chừng giá trị không dưới ngàn vàng,
vậy mà Quỳnh Chi lại chỉ nói một cách qua loa như vậy; còn chiếc giá gương kia
thì lại càng có giá liên thành, không thể ước lượng. Thế là tôi bèn nói: “Hai
món quà này đúng là quý giá, xin cô cô hãy thay bản cung chuyển lời cảm tạ tới
Hồ Chiêu nghi.” Sau đó lại gọi Tiểu Liên Tử tới, khẽ dặn dò: “Bên ngoài trời
tối, đi lại khó khăn, ngươi mau mang đèn tiễn cô cô về.”
Hoán
Bích biết ý liền lấy ra mười lạng vàng đặt vào tay Quỳnh Chi, tươi cười rạng rỡ
nói: “Chỗ tiền này là để cho cô cô uống trà, xin cô cô hãy nhận giùm cho.”
Quỳnh Chi cũng không chối từ, cười tủm tỉm nhận lấy, sau đó mới cáo lui.
Thấy
thị đã ra ngoài, Cận Tịch và Hoán Bích bèn đỡ tôi ngồi xuống và giúp tôi tẩy
trang. Nhìn Tiểu Doãn Tử dẫn theo một đám thái giám cẩn thận mang chiếc giá
gương và bộ đồ trang sức kia vào trong kho, Hoán Bích không kìm được chậc lưỡi,
nói: “Hồ Chiêu nghi đúng là rộng rãi thật, vừa rồi nô tỳ chưa được tiểu thư cho
phép mà đã đưa mười lạng vàng cho Quỳnh Chi, tiểu thư không giận đấy chứ?”
Tôi
khẽ gật đầu, nói: “Quỳnh Chi là thị tỳ của Tấn Khang Quận chúa, thân phận rất
cao, chỉ e trước đây còn từng hầu hạ Vũ Dương Đại trưởng công chúa nữa. Đưa số
tiền như thế mới là phải, ít quá chưa biết chừng lại bị cười chê ấy chứ!”
Hoán
Bích trầm ngâm nói: “Hồ Chiêu nghi tặng quà đáp lễ hậu hĩnh như vậy, tiểu thư
có suy nghĩ thế nào?”
Tôi
nhìn vào trong gương, thấy Cận Tịch đang chải đầu cho mình, cặp mắt chỉ chăm
chú vào chiếc lược, bèn gọi: “Cận Tịch!”
Cận
Tịch khẽ nhúng chiếc lược vào bát dầu hoa hồng, sau đó mới chậm rãi nói: “Món
quà mà nương nương tặng cho Hồ Chiêu nghi đã là rất quý trọng rồi, còn Hồ Chiêu
nghi đáp lễ như vậy thực là có phần đao to búa lớn quá. Nô tỳ đoán thứ nhất là
cô ta có ý khoe khoang, còn thứ hai thì bây giờ đang là buổi đêm, chỉ e trời
còn chưa sáng người ở các cung các viện đều sẽ biết tin này, dường như Hồ Chiêu
nghi cố tình muốn cho người ta biết vậy, rốt cuộc định làm cho ai xem đây?”
Hoán
Bích hơi trề môi, nói: “Còn có thể làm cho ai xem được nữa? Hiển nhiên là thấy
tiểu thư thân phận đặc biệt, do đó cố tình mượn việc này để lấy lòng Hoàng
thượng rồi.”
Tôi
đưa tay chấm lấy chút dầu hướng dương có tác dụng an thần bôi lên huyệt thái
dương, chậm rãi nói: “Ta thì cảm thấy cô ta làm vậy không chỉ để cho Hoàng
thượng xem thôi đâu. Ta mới tiếp xúc với cô ta có vài lần, thực sự chưa thể
nhìn thấu cô ta được.”
Hoa
Nghi lúc này vừa mới trải đệm xong, nghe thấy vậy liền cười, nói: “Mặc kệ là
nhìn thấu hay không thấu, lâu ngày rồi khắc biết hết thôi. Nương nương cứ nên
đi nghỉ ngơi sớm một chút thì hơn.”
Từ
ngày tôi đến ở tại Vị Ương cung, đường đi tới Phi Hương điện lại càng xa xôi.
Hôm ấy ngủ trưa tỉnh dậy, thấy tiết trời mát mẻ, tôi bèn đi thăm Đoan Phi.
Khi
tôi vào điện thì nàng ta vừa mới tắm xong, mái tóc dài buông xõa, đuôi tóc vẫn
còn ướt đẫm những giọt nước long lanh. Trên vai nàng ta là một chiếc khăn
choàng gấm, bên trên thêu hình cầu vồng sặc sỡ nhiều màu cùng mấy đám mây, cực
kỳ đẹp mắt. Tôi thấy nàng ta khoác khăn choàng như vậy thì liền biết sau khi
gội đầu nàng ta đã phải bôi cao hoa nhài làm đen tóc, sau đó quả nhiên phát
hiện trên bàn trang điểm có đặt một chiếc bát sứ tròn, trong bát đựng một thứ
thuốc cao trong suốt màu đen.
Đoan
Phi lúc này đang quay lưng về phía tôi, Cát Tường thì cẩn thận chải đầu cho
nàng ta, cứ thỉnh thoảng lại nhúng chiếc lược sừng tê vào bát cao hoa nhài một
chút. Đoan Phi cầm một chiếc gương nhỏ mà đưa qua đưa lại để ngắm nghía, rốt
cuộc đã nhìn thấy tôi, bèn xoay người lại, cười nói: “Khách quý tới mà ta lại
không thể nghênh đón từ xa, thực là thất lễ.”
Tôi
cười tủm tỉm bước lại gần. “Nhiều năm không gặp, khí sắc của Đoan tỷ tỷ đã tốt
hơn xưa nhiều rồi!”
Đoan
Phi khẽ cất tiếng thở dài. “Có gì mà tốt với không tốt chứ, nữ nhân trong cung
đều mau già, như ta mới ba mươi hai tuổi mà đã phải dùng tới cao làm đen tóc
rồi, tuổi tác quả thực chẳng buông tha ai.”
Tôi
cười hì hì, cầm chiếc bát tròn kia lên ngửi thử, mùi thơm thanh nhã của hoa
nhài lập tức ập vào mũi, không kìm được cất tiếng khen: “Mùi thơm quá, nhất
định là được chế thành từ hoa nhài với hà thủ ô rồi... Tỷ tỷ nói như vậy thực
làm người ta hổ thẹn đến chết mất, các phi tần mới mười lăm, mười sáu tuổi kia
ai mà chẳng vội vã bôi thứ cao làm đen tóc này lên đầu, tỷ tỷ so ra còn trẻ hơn
bọn họ ấy chứ!”
Đoan
Phi không kìm được bật cười, bỏ chiếc gương trong tay xuống. “Đúng là mồm mép
lém lỉnh, bao nhiêu năm rồi không ngờ vẫn chẳng thay đổi chút nào.”
Tôi
cười nói: “Muội chẳng qua chỉ trêu đùa một chút cho tỷ vui thôi, không ngờ tỷ
còn nói muội nữa.” Dứt lời liền ngồi xuống cạnh chiếc bàn trang điểm của Đoan
Phi, tiện tay cầm chiếc gương nhỏ mà nàng ta vừa cầm lên xem, thấy nó có hình
dáng như một cây quạt lá cọ, rìa được viền vàng, trông rất nhỏ nhắn, tinh xảo.
Đoan Phi thấy tôi nhìn chiếc gương vẻ thích thú liền nói: “Năm đó ta nhìn thấy
thứ này trong kho của Hoàng thượng thì khá thích, nhưng muội cũng biết tính ta
rồi đấy, thích thì thích nhưng sẽ không vì nó mà đi cầu xin ân điển của Hoàng
thượng, ấy thế mà Ôn Nghi lại ghi nhớ việc này, đi gặp Hoàng thượng cầu xin,
Hoàng thượng liền lập tức sai người đưa đến.”
Tôi
gật đầu lia lịa, cười tươi nói: “Ôn Nghi đúng là một đứa bé ngoan, coi như đã
không uổng công dạy dỗ của tỷ tỷ.”
Tôi
đưa mắt nhìn quanh Phi Hương điện, thấy trong điện có treo không ít đồ chơi
dành cho bé gái, ngoài điện thì trồng đầy hoa cỏ, còn có một chiếc xích đu nhỏ
đang khẽ đung đưa giữa làn gió, bèn cười nói: “Mấy năm không gặp, Phi Hương
điện của tỷ tỷ thực là đã đổi khác hoàn toàn, tràn đầy sinh khí, không còn chút
vẻ u ám nào của ngày xưa.”
Đoan
Phi lộ ra vẻ mừng vui và đắc ý của một người làm mẹ. “Có Ôn Nghi rồi, cuộc sống
của ta đã không còn tẻ nhạt như xưa, bằng không ta thực khó mà chịu đựng nổi
những tháng ngày đằng đẵng giữa chốn hậu cung này.”
Tôi
nhìn quanh một chút rồi hỏi: “Sao không thấy Ôn Nghi Công chúa đâu vậy?”
“Vào
tầm này chắc Như Ý đã dẫn nó tới Thượng Lâm uyển chơi rồi.”
“Chắc
Ôn Nghi rất nghe lời đúng không?”
Đoan
Phi nở một nụ cười ngọt ngào và hạnh phúc. “Nó ngoan lắm, còn hiếu thuận nữa.
Một đứa bé mới có chín tuổi thôi mà hiểu chuyện như người lớn vậy, có lúc ngay
cả ta cũng ngỡ rằng Ôn Nghi là con ruột của mình.”
Cát
Tường đứng kế bên khẽ cười, nói: “Nương nương nhà nô tỳ thương Công chúa lắm,
còn hơn cả con ruột ấy chứ, sao Công chúa có thể không hiếu thuận cho được.”
Trên
khuôn mặt Đoan Phi lúc này tràn ngập nét cười. “Ta thương Ôn Nghi cũng không có
gì là lạ, nó không những ngoan ngoãn, mà thường ngày ta chỉ cần ho một tiếng
thôi là nó liền ôm lấy ta đòi gọi thái y. Ngay đến ta cũng thấy khó hiểu, một
người như Tương Phi sao lại sinh ra được một đứa con gái tốt như thế chứ?”
Tôi
nghe nàng ta kể lể chuyện Ôn Nghi, bất giác nhớ tới thái độ lạnh nhạt của Lung
Nguyệt với mình, lòng thầm buồn bã.
Đoan
Phi vốn tinh tế, nhìn thấy vẻ mặt đó của tôi thì lập tức hiểu rõ nguồn cơn.
“Kính Phi thương Lung Nguyệt còn hơn cả ta thương Ôn Nghi, dù sao cũng đã nuôi
nấng ngay từ lúc mới ra đời, do đó Lung Nguyệt khó tránh khỏi gần gũi với nàng
ta hơn một chút. Chắc bây giờ Kính Phi đang hết sức bất an, ta thử đặt mình vào
vị trí đó, thầm nghĩ nếu Tương Phi đột nhiên sống lại đòi Ôn Nghi về, ta nhất
định là muôn ngàn lần không đồng ý.”
Tôi
cúi đầu khẽ mân mê mấy viên trân châu nạm thành hình hoa mai trên móng tay giả,
thấp giọng nói: “Muội hiểu.”
Đoan
Phi khẽ thở dài một tiếng, trong đôi mắt ấm áp ánh lên những tia trí tuệ. “Kính
Phi xưa nay luôn là người hiểu biết, nhưng dù có hiểu biết đến mấy thì cũng
không thắng nổi một chữ tình, huống hồ đây còn là tình mẹ con. Muội ở ngoài
cung nên không biết đấy thôi, Kính Phi nuôi dưỡng Lung Nguyệt cực khổ vô cùng.
Nhớ năm đó Lung Nguyệt bị ốm, Kính Phi suốt mấy ngày mấy đêm liền không ngủ,
chắc phải khóc ra đến một ang nước mắt. Nếu khi đó Lung Nguyệt thực sự không
qua khỏi, chỉ e Kính Phi đã thương tâm đến chết rồi.”
Tôi
nghe mà thầm cảm thấy hổ thẹn, không kìm được cụp mắt xuống nói: “Muội tuy là
người làm mẹ nhưng quả thực chưa thực hiện được chút bổn phận nào của một người
mẹ, đâu dám mong mỏi gì nhiều, chỉ hy vọng Lung Nguyệt chịu nhận muội là mẹ
thôi.”
Đoan
Phi an ủi: “Nếu nói muội chưa thực hiện được chút bổn phận nào của một người
mẹ, ngay đến ta cũng thấy ấm ức thay cho muội. Ngày đó muội sinh Lung Nguyệt
được ba ngày thì đã rời cung nhưng trong ba ngày đó muội đã phải vắt óc suy
nghĩ, cố gắng tính toán cho cả cuộc đời của con bé.” Dừng một chút, nàng ta lại
tiếp: “Lung Nguyệt còn nhỏ, đợi nó lớn lên thì sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của
muội thôi.”
Bầu
không khí buổi chiều tràn ngập mùi hương ngọt ngào của hoa xương bồ đang vào
mùa nở rộ, khiến người ta cảm thấy thoải mái vô cùng. Sau một hồi suy nghĩ,
Đoan Phi dừng ánh mắt lại trên người tôi. “Ta thành tâm khuyên muội một câu
này, chớ nên nôn nóng đón Lung Nguyệt về mà hỏng việc, cho dù có nhớ con gái
đến mấy thì cũng phải cố nhẫn nại mới xong.”
Lời
của Đoan Phi chứa đầy thâm ý, tôi bất giác cúi đầu trầm tư. Chợt nghe bên ngoài
vang lên tiếng chuông rung trong trẻo, rồi một cô bé chạy tới nhào vào lòng
Đoan Phi, tươi cười nói: “Mẫu phi, Lương Ngọc về rồi.” Cô bé giơ bó hoa phù
dung trong tay lên, nói tiếp: “Mẫu phi xem này, Lương Ngọc thấy loài hoa này
đẹp nhất, thế là liền hái một ít về cho mẫu phi cài, mẫu phi có thích không?”
Đoan
Phi ôm chặt cô bé mà cười nói: “Mẫu phi đương nhiên là thích rồi, Ngọc Nhi chọn
thứ màu này đúng là đẹp quá!”
Cô
bé kiễng chân cài một bông hoa lên búi tóc Đoan Phi rồi lại chạy ra xa mà ngắm
xem có bị lệch không, sau đó mới cất tiếng cười vui vẻ.
Tiếng
cười của cô bé trong trẻo, giòn tan, nghe êm tai vô cùng. Rồi cô bé chợt nhìn
thấy tôi, cặp mắt liếc qua phía Đoan Phi vẻ dò hỏi. Đoan Phi cười tủm tỉm, nói:
“Đây là Hoàn mẫu phi của con.”
Ôn
Nghi lùi lại hai bước, ngoan ngoãn hành lễ. “Ôn Nghi bái kiến Hoàn mẫu phi.”
Tôi
thấy cô bé mặc một chiếc áo gấm thêu hoa màu xanh nước biển, phía dưới là một
chiếc váy xòe màu vàng nhạt, eo được thắt một dải lụa mềm đính minh châu, trên
cổ thì đeo chiếc vòng vàng mà tôi mới tặng hôm trước. Cô bé hiện giờ vẫn còn
chưa trổ mã nhưng dáng vẻ yểu điệu đã lộ ra rõ ràng, trên khuôn mặt không hề có
thần thái khôn ngoan, lọc lõi như Tương Phi mà đầy vẻ dịu dàng, nền nã.
Tôi
khẽ gật đầu cảm thán: “Mấy năm không gặp, Ôn Nghi đã sắp thành một đại cô nương
rồi!”, sau đó liền quay sang nhìn Ôn Nghi, cười nói: “Con tên là Lương Ngọc
sao? Cái tên hay quá!”, rồi lại ngoảnh đầu qua hỏi Đoan Phi: “Cái tên này là do
tỷ đặt sao?”
Đoan
Phi gật đầu mỉm cười. “Lương Ngọc mãi tới bốn tuổi vẫn chưa có tên, phải dùng
phong hiệu làm tên gọi, thế là ta liền đặt cho nó cái tên này, hy vọng nó có
thể hiền lương như ngọc.”
Tôi
tán dương: “Đúng là một cái tên hay, qua đó cũng đủ thấy tấm lòng mong con
thành rồng thành phượng của tỷ tỷ.”
Ôn
Nghi lén đưa mắt liếc tôi một chút, rồi ngoảnh đầu qua rụt rè nói với Đoan Phi:
“Vị Hoàn mẫu phi này trông quen mắt quá, hình như Lương Ngọc từng gặp ở đâu rồi
thì phải.”
Tôi
kéo Ôn Nghi lại, nhìn Đoan Phi cười nói: “Chẳng trách tỷ tỷ lại thích con nhóc
này, ngay đến muội cũng không kìm được lòng thương yêu rồi đây, trí nhớ thực là
tốt quá!”, sau đó mới quay lại nói với Ôn Nghi: “Ngày xưa Hoàn mẫu phi từng bế
con đấy, khi đó con rất nghịch, cứ đòi gỡ cây kim cài trên áo ta xuống.”
Ôn
Nghi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, chợt cất tiếng cười vang. “Phải rồi, cây
kim cài đó Lương Ngọc đã dùng làm đồ chơi suốt mấy năm liền, bây giờ vẫn còn
cất trong hộp chứ chưa mất.”
Đoan
Phi khẽ cười, nói: “Chiếc vòng vàng trên cổ con cũng là do Hoàn mẫu phi sai
người đưa tặng đấy, con nên tự mình cảm ơn một tiếng mới phải.”
Ôn
Nghi lập tức nhún người hành lễ. “Lương Ngọc cảm ơn Hoàn mẫu phi.”
Đoan
Phi gọi cô bé lại, dùng khăn tay giúp cô bé lau những giọt mồ hôi trên mặt, dịu
dàng nói: “Con chơi như thế chắc cũng mệt rồi, mau nghỉ ngơi một chút rồi dùng
bữa tối đi.” Dứt lời bèn gọi Như Ý lại, sai dẫn Ôn Nghi lui đi.
Đoan
Phi ngoảnh đầu qua hỏi tôi: “Chiếc vòng tặng cho Ôn Nghi các công chúa khác đều
có cả rồi chứ, cẩn thận kẻo lại bị người ta nói ra nói vào.”
“Đều
đã tặng hết rồi, ngay đến Lung Nguyệt cũng thế.” Dừng một chút, tôi chợt hỏi:
“Không biết Thục Hòa Công chúa của Lữ Chiêu dung tên gọi là gì vậy? Trước đây
con bé hình như cũng chưa có tên.”
“Cũng
phải đến tuổi rồi mới được đặt tên, tên con bé là Vân Phi.”
Tôi
khẽ cười, nói: “Dễ nghe thì đúng là dễ nghe nhưng dùng làm tên con cháu hoàng
tộc thì có hơi thiếu khí thế.”
Đoan
Phi đưa tay khẽ vuốt ve bông phù dung trên búi tóc. “Muội không biết duyên cớ
bên trong đấy thôi, năm xưa Lữ Chiêu dung được Hoàng thượng đích thân chọn
trúng ở Vân Ý điện, do đó mới đặt một cái tên như vậy để kỷ niệm, đồng thời
cũng hy vọng Hoàng thượng nể tình xưa mà thương yêu Công chúa hơn.”
Tôi
thở dài than: “Đáng thương thay cho tấm lòng của những bậc làm cha mẹ.”
Đoan
Phi khẽ cười một tiếng, cặp mắt thoáng qua một tia xao động. “Chỉ đáng thương
cho tấm lòng của những người mẹ mà thôi, còn phụ thân của chúng nó chưa chắc đã
thèm để tâm tới chúng nó. Như Hòa Mục Công chúa của Hồ Chiêu nghi thì Hoàng
thượng còn xem trọng một chút, vừa đầy tháng đã được đặt tên cho là Trân Lý, ý
rằng thương yêu, trân trọng như ngọc quý, ấy thế mà Hồ Chiêu nghi còn không hài
lòng, oán than rằng Lung Nguyệt ngay từ sớm đã có tên. Cô ta đâu biết tới nỗi
khổ mà muội phải chịu vì Lung Nguyệt, đúng là có phúc mà không biết hưởng.”
Tôi
chẳng hề để bụng, chỉ khẽ cười, nói: “Cô ta vốn là quý nhân nhiều phúc, dù có
phải mất đi một ít thì cũng đâu đáng kể gì.” Rồi Đoan Phi giữ tôi lại dùng bữa,
sau đó mới tiễn tôi ra ngoài cửa, nhìn theo bóng dáng lững thững rời đi của
tôi.
Đường
đi hết sức tĩnh lặng, tôi nói với Tiểu Doãn Tử đang dẫn đường: “Dù sao sắc trời
cũng vẫn còn sớm, chi bằng hãy tới hồ Thái Dịch đi dạo một chút đã.” Sau đó bèn
chuyển hướng đi về phía hồ Thái Dịch.
Lúc
này mặt trời đã ngả về tây, trên bầu trời ngợp đầy những áng mây ngũ sắc, trông
đẹp mắt vô cùng.
Lặng
lẽ ngắm bầu trời ngợp đầy áng mây màu thế này dường như đã là việc từ rất lâu
rồi.
Kỳ
thực mới cách đây chưa bao lâu còn có một người từng nói với tôi: “Lúc này hãy
cùng ngồi với nhau ở đây, ngắm mây trên trời, nhẹ nhàng trò chuyện, hoặc chỉ
lặng im thôi, hưởng thụ sự bình yên trong khoảnh khắc ngắn ngủi này.”
Nhưng
sự bình yên như thế, kiếp này chắc tôi không thể nào có được nữa rồi.
Lòng
tôi giống như mặt hồ Thái Dịch, bề ngoài thì bình lặng không một gợn sóng, kỳ
thực sóng ngầm ào ào cuộn chảy, ngay đến bản thân tôi cũng không khống chế
được.
Chợt
có tiếng nói cười vui vẻ từ bụi chuối mỹ nhân phía sau lưng vang lại, tôi phấn
chấn tinh thần cười nói: “Mới vừa dùng bữa tối xong mà Đoan Phi đã cho Ôn Nghi
Công chúa ra ngoài chơi rồi, không khéo lại bị đau bụng ấy chứ!”
Tiểu
Doãn Tử dò hỏi: “Nghe có vẻ rất náo nhiệt, nương nương có muốn qua đó xem thử
không?”
Tôi
khẽ gật đầu, nhẹ nhàng cất bước về phía những gốc chuối hoặc là đang nở hoa đỏ
tươi bắt mắt, hoặc là đang trổ nõn vàng tơ, nhìn như những vị mỹ nhân còn đang
say giấc xuân nồng.
Phía
sau bụi chuối, thì ra là Kính Phi đang ôm thân thể bé bỏng của Lung Nguyệt mà
vừa nói cười vừa ngắm những áng mây màu rực rỡ nơi chân trời. Hai tay Lung
Nguyệt ôm lấy cổ Kính Phi, đầu tựa vào vai Kính Phi. Kính Phi một tay ôm Lung
Nguyệt, một tay cầm khăn giúp con bé lau đi những giọt mồ hôi rỉ ra trên trán,
thỉnh thoảng lại thơm lên má con bé một cái, khiến nó vui vẻ khanh khách cười
vang.
Tôi
thầm cảm thấy chua xót, đang định lẳng lặng rời đi thì Kính Phi đã nhìn thấy
tôi, nàng ta thoáng lộ vẻ ngượng ngập nói: “Hoàn Phi tới rồi.”
Lung
Nguyệt hậm hực bò dậy khỏi lòng Kính Phi, miễn cưỡng nhún người hành lễ. “Kính
chào Hoàn mẫu phi.”
Tôi
dang hai tay về phía nó, mỉm cười nói: “Lung Nguyệt qua đây nào, mẫu phi đưa
con đi chơi.”
Lung
Nguyệt ngoảnh đầu qua hướng khác, đột nhiên chạy về nấp sau lưng Kính Phi, trề
môi nói: “Con không tới Nhu Nghi điện đâu.”
Kính
Phi hết sức lúng túng, vô thức đứng chắn trước mặt Lung Nguyệt, rồi lại cảm
thấy tôi và Lung Nguyệt dù sao cũng là mẹ con, đứng chắn giữa hai chúng tôi như
vậy không hay lắm, bất giác có chút tiến thoái lưỡng nan, gượng cười nói: “Lung
Nguyệt còn đang chơi vui, sợ là không muốn qua chỗ khác đâu.”
Tôi
chỉ nói đùa một câu như vậy, không ngờ lại khiến Lung Nguyệt và Kính Phi lộ ra
bộ dạng này, lập tức cảm thấy hết sức khó xử. Kính Phi cho rằng tôi không vui
vì Lung Nguyệt không chịu quay về Nhu Nghi điện, liền hạ thấp giọng nói: “Vì
việc ngày hôm đó mà Lung Nguyệt đã khóc lóc suốt cả một ngày trời, chi bằng
Hoàn Phi hãy để nó ở lại Quân Chiêu điện thêm vài ngày nữa đi.”
Trong
giọng của Kính Phi có mang theo mấy tia cầu khẩn, mà nàng ta và tôi vốn cùng là
phi tần chính nhị phẩm, hơn nữa còn vào cung sớm hơn tôi nhiều, kỳ thực không
cần nói chuyện với tôi bằng khẩu khí như vậy. Tôi bất giác có chút không đành
lòng, lại nhớ tới lời dặn dò của Đoan Phi, liền mỉm cười nói: “Tỷ tỷ nói gì
thế, muội đâu có muốn đưa Lung Nguyệt về Nhu Nghi điện, chẳng qua chỉ định đưa
nó đi chơi một chút mà thôi. Muội không phải đã nói rồi sao, trước khi muội
sinh nở xong xuôi, Lung Nguyệt còn phải nhờ cậy tỷ tỷ chăm sóc giùm, sao tỷ tỷ
mau quên thế chứ?”
Kính
Phi thầm thở phào một hơi, ngay sau đó đã khôi phục dáng vẻ điềm đạm thường
ngày, khẽ cười nói: “Phải rồi, ta cũng chỉ nói đùa với Hoàn muội muội vậy
thôi.” Thoáng dừng một chút, nàng ta nói tiếp: “Oản Oản đang muốn tới ao Thiên
Lý cho cá ăn, muội muội đi cùng nhé!”
Tôi
mỉm cười lắc đầu. “Trong cung vẫn còn chút việc, muội phải về đã, tỷ tỷ cứ đưa
Lung Nguyệt đi chơi đi.” Nói rồi liền bám vào tay Tiểu Doãn Tử đi về hướng Vị
Ương cung.
Đi
được một lát, tới khi đã hoàn toàn không còn thấy bóng dáng Kính Phi đâu, Tiểu
Doãn Tử mới rụt rè nói: “Nương nương chớ nên tức giận!”
Tôi
khẽ bật cười. “Bản cung có gì mà phải tức giận chứ!”
Tiểu
Doãn Tử nghe tôi nói vậy thì nhất thời không tiện tiếp lời, chỉ đành nói: “Thực
ra có thêm một người thương yêu Công chúa cũng là việc tốt, có điều Kính Phi
nương nương hình như đã quên mất ai mới là mẹ ruột của Công chúa.” Thấy tôi
không nói năng gì, gã lại cười trừ, nói: “Vừa rồi Kính Phi nương nương mời
nương nương cùng đi cho cá ăn, nếu nương nương đi không phải là có thể gần gũi
với Công chúa hơn sao?”
Lòng
tôi bất giác thầm giá lạnh, khẽ đáp: “Nếu Kính Phi thật lòng mời ta đi thì ngay
từ lúc mới gặp đã mở lời rồi, hơn nữa bọn họ vốn mẹ con tình sâu, ta đi cùng
chỉ tổ sinh thêm hiềm khích, chẳng bằng không đi.” Tiểu Doãn Tử thấy tôi như
vậy thì vô cùng sợ hãi, ngay đến thở mạnh cũng không dám, cúi gằm mặt xuống dìu
tôi bước đi.
Từ
phía sau lưng chợt vang tới một tiếng gọi uyển chuyển, dịu dàng: “Tỷ tỷ...”