Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 5) - Chương 12 - Phần 1

Chương 12

Thành Bích

Sau
khi tiễn Kính Phi rời đi, tôi không sao kìm nén được nỗi thương tâm và uất ức
trong lòng, buồn bã thở dài. “Không ngờ đứa bé này lại ghét muội tới như vậy.”

My
Trang lẳng lặng nhìn tôi, chợt lạnh lùng nói: “Muội chớ nên trách Kính Phi,
càng không nên trách Lung Nguyệt, có trách thì hãy trách Hoàng thượng không để
Lung Nguyệt biết muội là mẹ đẻ của nó. Muội cho rằng Bội Nhi thực sự chết vì
mắc bệnh sao? Chỉ bởi hai năm trước muội ấy lỡ mồm trước mặt Lung Nguyệt, nói
là mẹ ruột của nó đang ở chùa Cam Lộ, không may gặp đúng lúc vị cửu ngũ chí tôn
của chúng ta không vui, thế là liền bị mang ra ngoài đánh đến chết.”

Tôi
vốn đã thương tâm, chợt nghe thấy những lời này thì lại càng biến sắc. Nhu Nghi
điện thanh tịnh, mát mẻ nhưng lúc này tôi lại có cảm giác rùng rợn, giá rét,
tựa như đang phải ở trong hầm băng. Thấy Tiểu Liên Tử và Phẩm Nhi đều cúi đầu
rơm rớm lệ, tôi run giọng hỏi: “Thực sự là như thế sao?”

Tiểu
Liên Tử buồn bã ngoảnh đầu qua một bên, Phẩm Nhi thì đã không kìm được mà tuôn
rơi nước mắt, thút thít không thôi.

Tôi
lặng im một lát, nhớ lại cuộc trò chuyện giữa Huyền Lăng với Kính Phi và Lung
Nguyệt trong lúc Huyền Thanh bị bệnh, bất giác cười lạnh, nói: “Muội biết mà, y
vốn là một người lòng dạ lạnh lùng như thế.”

My
Trang khẽ “hừ” một tiếng tỏ ý tán đồng: “Y là loại người thế nào chúng ta cũng
không phải mới lần đầu được thấy.” Sau đó, tỷ ấy nhíu chặt đôi mày, trầm giọng
nói: “Cho dù sau khi Phó Như Kim bị xử tử, y không còn nghiêm cấm người khác
nhắc đến muội nhưng chuyện cũng đã tới nước này rồi, con gái muội đã hoàn toàn
không chịu nhận mẹ nữa.”

Tôi
đau khổ mân mê viên mã não đính trên móng tay giả, nói: “Nhìn thái độ hờ hững
của Lung Nguyệt với muội, muội thật sự rất thương tâm nhưng cũng có chút vui
mừng.”

My
Trang nhướng mày lộ vẻ nghi hoặc. “Vui mừng?”

Tôi
khẽ gật đầu. “Nó yêu quý Kính Phi như vậy, có thể thấy những năm qua Kính Phi
đã đối xử với nó rất tốt.”

My
Trang nói giọng buồn buồn: “Kính Phi yêu quý Lung Nguyệt như là tính mạng của
mình, cũng chính vì thế nên đám người kia mới không dám manh động và Lung
Nguyệt đã không gặp phải điều gì bất trắc.” Sau đó lại đưa mắt liếc nhìn tôi.
“Còn về sự thương tâm mà muội nói thì chắc là vì thấy Kính Phi yêu quý Lung
Nguyệt như vậy, sợ nàng ấy sẽ không chịu trả đứa bé lại cho muội đúng không?”

Tôi
đưa mắt nhìn tấm rèm cửa sổ đến ngẩn ngơ, con gái của tôi, nó không biết rằng
tôi mới thực sự là mẹ nó, cũng không muốn ở bên cạnh tôi. Con gái của tôi...
Nghe My Trang nói xong, tôi chỉ nhẹ nhàng cất tiếng: “Kính Phi chưa chắc đã
không chịu trả lại cho muội, hôm nay nàng ấy dẫn Lung Nguyệt tới đây kỳ thực
cũng là muốn thăm dò xem Lung Nguyệt có gần gũi với muội không.” Sau đó lại khẽ
thở dài. “Nàng ấy cũng chẳng dễ dàng gì. Khó khăn lắm mới có một đứa con gái,
lại nuôi lớn đến bằng này, bây giờ muội trở về rồi, không thể không trả lại
Lung Nguyệt cho muội, đổi lại là ai cũng không cam lòng. Hơn nữa vừa rồi muội
cũng đã thấy rõ, tình cảm giữa nàng ấy và Lung Nguyệt sâu sắc vô cùng, nếu muội
có nhất quyết đòi Lung Nguyệt về, chỉ e sẽ khiến Lung Nguyệt càng thêm ghét
muội, còn làm ảnh hưởng đến tình cảm nhiều năm nay giữa muội và Kính Phi nữa.”

My
Trang gật đầu lia lịa, mừng rỡ nói: “Muội hiểu được vậy thì tốt quá rồi. Vừa
rồi ta chỉ lo muội nhất thời nôn nóng, không kìm được mà phát tác. Muội đã làm
rất đúng, mượn cớ đang có thai mà tạm hoãn việc đón Lung Nguyệt về. Hiện giờ
muội vừa mới về cung, chớ nên gây thêm những sự thù hằn mới.”

Thâm
ý bên trong lời của My Trang, sao tôi không hiểu, chỉ đành lặng lẽ gật đầu.

My
Trang dịu giọng nói: “Lung Nguyệt hãy còn nhỏ, trẻ con ấy mà, chỉ cần muội tốt
với nó là nó cũng sẽ tốt với muội. Muội cứ nhìn Kính Phi thì biết, hơn nữa Lung
Nguyệt lại là con ruột của muội nữa.”

Tôi
khẽ “ừm” một tiếng, nói: “Cứ như muội thấy, Lung Nguyệt kỳ thực là một đứa bé
rất có cá tính, việc này chỉ đành từ từ tìm cách thôi!”

My
Trang gỡ móng tay giả ra, đưa tay tới khẽ vuốt ve bờ vai tôi, xót xa nói: “Đã
là người có thai rồi, vậy mà bờ vai còn gầy guộc thế này, chẳng trách Ôn Thực
Sơ lại nói cái thai của muội không ổn định. Muội cẩn thận đừng để chuyện hôm
nay làm tổn thương đến thân thể đấy!”

Tôi
ngoảnh đầu lại, gượng cười nói: “May mà trong cung còn có tỷ lo lắng cho muội.”

My
Trang nhìn tôi vẻ trìu mến. “Nếu cái thai trong bụng muội là một bé trai, chắc
hẳn Hoàng thượng sẽ còn lo lắng cho muội hơn ta cả trăm lần. Hiện giờ y đã quan
tâm đến muội như vậy rồi, sau này chưa biết chừng còn nâng như nâng trứng, hứng
như hứng hoa, coi muội như là phượng hoàng ấy chứ!”

Tôi
khẽ phỉ phui một tiếng: “Người ta đang nói chuyện nghiêm túc với tỷ, vậy mà tỷ
lại đi nói linh tinh.”

My
Trang bật cười khúc khích, nói: “Ta chỉ đùa một chút thôi mà, xem muội đã thành
ra bộ dạng gì rồi kìa. Cái tên Oản Oản rõ ràng là do muội đặt, vậy mà vừa rồi
muội lại chẳng gọi tiếng nào, lần nào cũng gọi Lung Nguyệt, nghe thực xa lạ
quá!”

Nghe
thấy hai chữ “Oản Oản”, trái tim tôi bất giác nẩy lên một cái, trong lòng tràn
ngập một cảm giác buồn bã khó tả. My Trang tất nhiên không biết, đằng sau hai
chữ Oản Oản ấy là muôn vàn nỗi chua cay và nhục nhã, tôi làm sao mà nói thành
lời được, vì vậy chỉ đành lảng sang chuyện khác: “Muội đi thay quần áo đây,
chúng ta mà không đi thỉnh an Thái hậu luôn, e là muộn mất đấy.”

My
Trang quan sát tôi một chút rồi nói: “Muội cứ mặc thế này là được rồi. Tuy Thái
hậu không thích lối ăn vận giản dị mộc mạc nhưng muội vừa về, tất nhiên càng
khiêm tốn, nhún nhường càng tốt.”

Thế
rồi hai người chúng tôi cùng đi rửa mặt chải chuốt và trang điểm sơ qua một
chút, sau đó liền lên kiệu tới chỗ Thái hậu.

Di
Ninh cung hoa cỏ sum sê, cảnh vật chẳng khác gì ngày xưa. Có điều vì Thái hậu
đang bệnh, cảnh vật dù đẹp đến mấy cũng bị nhuốm lên một lớp sắc màu ảm đạm,
tựa như bầu trời trong mùa mưa phùn, mờ mịt chẳng thể nhìn rõ thứ gì.

My
Trang tới đây nhiều lần đã quen, đỡ tay tôi cùng bước xuống kiệu rồi liền đi
theo một tiểu cung nữ vào trong. Phương Nhược mặt mày tươi tắn ra ngoài nghênh
đón, cười nói: “Thái hậu vừa mới tỉnh, giờ đang uống thuốc trong kia.”

My
Trang cười tủm tỉm đi vào, nhún người hành lễ với Thái hậu, sau đó bước tới ân
cần nói: “Thái hậu không đợi thần thiếp tới mà đã uống thuốc rồi, lẽ ra phải để
thần thiếp hầu hạ người uống thuốc mới đúng.” Nói rồi tỷ ấy liền đưa tay đón
lấy bát thuốc từ trong tay Tôn cô cô. “Đã làm phiền cô cô rồi, tiếp theo cứ để
cho ta là được.”

Thái
hậu cười hiền từ, nói: “Con tới đúng lúc lắm, ngoài Tôn cô cô của con ra, cũng
chỉ có con hầu hạ là có thể khiến ai gia vừa lòng.”

Tuy
đang bị bệnh nhưng Thái hậu vẫn mặc một bộ đồ lụa mỏng thêu hình chim hạc đậu
cành tùng mười phần bắt mắt, mái tóc được búi lại gọn gàng, có điều trên đầu
chỉ cài một cây trâm vàng đơn giản, không đính thêm gì khác, cũng không có chút
hoa văn nào.

Kỳ
thực bà ta nằm bệnh lâu ngày, mặc một bộ đồ màu vàng bắt mắt không hề thích
hợp, bởi như thế chỉ khiến bà ta trông càng gầy guộc và yếu ớt hơn. Có điều
không rõ vì sao, tuy đang bệnh nhưng trông Thái hậu vẫn hết sức uy nghiêm, từ
nơi đuôi mắt trĩu xuống tới đôi gò má hóp lại, thậm chí cả trong cặp mắt mờ đục
cũng đều thấp thoáng những nét mà người ta không thể coi thường.

Tôi
nhớ tới lời miêu tả của Thư Quý thái phi về Thái hậu, bất giác lòng thầm kinh
hãi, một tia ớn lạnh trào dâng, vội vàng quỳ xuống nói: “Thần thiếp Chân thị
bái kiến Thái hậu, chúc Thái hậu phượng thể an khang, phúc trạch hưởng mãi.”

Thái
hậu hơi nhướng mày lên, hờ hững đưa mắt nhìn tôi. “Về rồi sao?” Nghe giọng bình
thản của bà ta, dường như mấy năm vừa rồi tôi không hề tu hành ở chùa Cam Lộ,
mà chỉ tới Thông Minh điện thực hiện một chuyến cầu kinh lễ Phật hết sức bình
thường.

Tôi
cúi đầu cung kính đáp: “Dạ, thần thiếp về rồi!”

“Ồ!”
Bà ta quan sát tôi một chút. “Vậy ở Vị Ương cung đã quen chưa?”

Lòng
tôi thầm thắt lại. “Vị Ương cung xa hoa quá mức, thần thiếp hết sức bất an.”

Thái
hậu khẽ “ừm” một tiếng, nói: “Tuy rằng xa hoa nhưng còn chưa vượt qua tiền lệ
của Thư Quý phi ngày trước, Hoàng thượng sủng ái ngươi như thế cũng không có
vấn đề gì.” Sau đó chợt hơi cau mày, nói với My Trang: “Thuốc này ai gia uống
mà đắng hết cả lưỡi, mau mang đổ đi.”

My
Trang tươi cười rạng rỡ, khẽ trách: “Trước đây thần thiếp nói Thái hậu càng
sống càng trẻ ra mà Thái hậu cứ không tin, cho rằng thần thiếp gạt người. Bây
giờ người sợ đắng, không chịu uống thuốc, chẳng khác gì trẻ con, vậy chẳng phải
là càng sống càng trẻ ra đó sao?”

Những
nếp nhăn trên mặt bất giác dãn ra, Thái hậu không kìm được bật cười, nói:
“Trước đây con là một người chín chắn, vững vàng biết bao nhiêu, vậy mà giờ đây
cũng học được cái thói mồm mép láu lỉnh rồi.”

My
Trang cười nói: “Thuốc này thực sự quá đắng, thần thiếp trêu Thái hậu một chút
để người vui thôi mà.”

Thái
hậu đưa tay khẽ xoa má My Trang, thở dài một tiếng. “Ta vốn chẳng muốn uống
chút nào, nhưng nhìn con hiếu thảo như vậy thực không đành lòng không uống.”
Nói rồi lại cầm bát thuốc lên uống một hơi cạn sạch. My Trang nhanh tay lẹ mắt,
thấy Thái hậu đã uống thuốc xong liền lấy khăn tay lau khóe miệng cho bà ta.
Thái hậu thấy tôi vẫn còn quỳ ở đó, bèn nói: “Tự nhiên lại quên mất Hoàn Phi,
người có thai sao có thể quỳ lâu thế được”, rồi liền vẫy tay gọi tôi: “Lại đây
hầu hạ ai gia súc miệng nào.”

Tôi
vội vàng đứng dậy, bưng chiếc chậu vàng đặt cạnh giường của Thái hậu lên, lại
có một tiểu cung nữ đưa chén nước súc miệng đã được chuẩn bị sẵn cho tôi. Hầu
hạ Thái hậu súc miệng xong, tôi ngoảnh đầu qua nói với Tôn cô cô: “Trước đây
Thái hậu uống thuốc xong rất thích ăn quả sơn trà ngâm đường mà My tỷ tỷ làm,
không biết bây giờ có còn không?”

Tôn
cô cô lập tức tươi cười rạng rỡ. “Trí nhớ của nương nương tốt thật, nô tỳ sớm
đã chuẩn bị rồi.”

My
Trang cũng cười nói: “Thái hậu xem kìa, Hoàn muội muội cũng hiếu thảo với người
lắm đó!” Dứt lời bèn tự mình đi mang quả sơn trà tới dâng lên cho Thái hậu.

Thái
hậu đuổi hết những người hầu hạ kề bên đi, chỉ giữ My Trang và Tôn cô cô ở lại,
uể oải nói: “Công phu hầu hạ người khác đúng là đã tiến bộ rồi. Chẳng trách đã
tới chùa Cam Lộ lâu như vậy mà còn có thể khiến Hoàng thượng nhớ mãi không
quên, còn mang thai rồng nữa, ai gia thực đã xem thường ngươi rồi.” Tôi nghe
thế thì định giải thích, nhưng Thái hậu đã nheo mắt lại, từ trong đôi mắt mờ
đục đột nhiên bừng lên những tia sắc bén mà lạnh lùng. “Mấy năm không gặp,
không ngờ ngươi đã học được cái bản lĩnh mê hoặc đấng quân vương rồi!”

Tôi
thấy Thái hậu tức giận thì vội vàng quỳ sụp xuống đất, dập đầu nói: “Thái hậu
nặng lời rồi, thần thiếp thực bất an tột độ.”

“Bất
an?” Thái hậu đưa tay chỉnh lại mái tóc một chút, bên khóe miệng thấp thoáng vẻ
như cười mà chẳng phải cười. “Hoàn Phi ngươi giờ đã có thai, còn được đón về
cung một cách vẻ vang như vậy, cớ gì mà lại bất an?”

Tôi
sợ hãi đến nỗi toát đầy mồ hôi, rơm rớm nước mắt thưa: “Thần thiếp vốn là người
mang tội, Hoàng thượng niệm tình cũ mà tới chùa Cam Lộ thăm nom thực đã khiến
thần thiếp cảm kích lắm rồi, chẳng ngờ chỉ sau một lần ân sủng mà đã có thai.
Thần thiếp kỳ thực chẳng dám nghĩ gì tới chuyện về cung, chỉ là Hoàng thượng lo
đứa bé này sau khi sinh ra sẽ phải chịu khổ, mà dù gì nó cũng là huyết mạch của
hoàng gia, ngài không đành lòng để nó lưu lạc bên ngoài, do đó mới đặc biệt xót
thương thần thiếp, ban cho thần thiếp danh phận để yên tâm nuôi dưỡng đứa bé.
Còn về việc vẻ vang về cung, thần thiếp thực sự hổ thẹn vô cùng.”

Ánh
mắt Thái hậu sắc lẹm như kiếm, một mực dừng lại trên người tôi, giọng nói hết
sức lạnh lùng: “Nói vậy là việc ngươi và Hoàng thượng gặp gỡ ở chùa Cam Lộ chỉ
là ngẫu nhiên, ngươi không hề cố tình bày kế để giành lại sự sủng ái của Hoàng
thượng?”

Tôi
không dám ngẩng lên, cũng không dám nói dối hoàn toàn, chỉ đành giả bộ ngoan
ngoãn nói: “Thần thiếp không dám giấu gì Thái hậu, cuộc gặp giữa Hoàng thượng
và thần thiếp kỳ thực không phải là ngẫu nhiên. Ngày đó thần thiếp còn chưa đầy
cữ đã rời cung, thân thể vẫn luôn không khỏe, ở chùa Cam Lộ được hai năm thì vì
mắc bệnh mà phải dọn tới đỉnh Lăng Vân. Hôm ấy Hoàng thượng không thấy thần
thiếp ở chùa Cam Lộ, ngỡ là thần thiếp vẫn chưa khỏi bệnh, do đó mới tới đỉnh
Lăng Vân thăm, xét kĩ ra thì không thể coi là ngẫu nhiên được.”

Sắc
mặt Thái hậu rốt cuộc đã hòa hoãn hơn phần nào. “Thì ra là vậy, ai gia thực đã
trách nhầm ngươi rồi!”

Tôi
vội vàng cúi đầu nói: “Đều là tại thần thiếp chưa kịp bẩm rõ nguồn cơn mọi việc
với Thái hậu, Thái hậu hiểu lầm cũng là lẽ thường.”

Thái
hậu cũng không gọi tôi đứng dậy, một lát sau khóe môi chợt hơi nhếch lên, thần
sắc trở nên ôn hòa hơn nhiều, có điều ánh mắt vẫn hờ hững như một bức bình
phong được che lại bằng vải thưa, khiến người ta chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy chứ
không sao hiểu được tâm ý thật sự. Bà ta cất giọng nhẹ nhàng, bên trong dường
như còn thấp thoáng nét cười và mang theo một chút quan tâm: “Ngày đó là tự
ngươi nhất quyết rời cung tu hành, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì cả ta và ngươi
đều rõ cả. Vì tình cảm với gia tộc, cũng là vì tiên Hoàng hậu, khi ấy ngay tới
đứa con gái mới sinh ngươi cũng có thể bỏ lại, tại sao bây giờ còn chịu làm lành
với Hoàng thượng, lại còn có thai nữa?”

Thái
hậu nói giọng không nhanh không chậm, tựa như đang nhắc tới một việc rất bình
thường, thế nhưng sự lạnh lẽo bên trong thì lại giống như một lưỡi kiếm đã rời
khỏi vỏ, khiến người ta không kìm được phải rùng mình.

My
Trang đứng bên cạnh nghe mà thầm nôn nóng, khẽ nói: “Thái hậu...”

Thái
hậu đưa mắt lườm tỷ ấy một cái, nói với giọng không mang theo chút tình cảm
nào: “Ai gia đang hỏi chuyện Chân thị, chớ nên chen ngang!”

My
Trang hết cách chỉ đành im lặng, tôi thầm hoảng hốt, vội vàng nén cơn sợ hãi,
sau khi dập đầu một cái liền ưỡn thẳng người lên. “Việc của gia đình thần thiếp
ngày đó kỳ thực không thể trách Hoàng thượng, Hoàng thượng là vua của một nước,
không phải là vua của một mình thần thiếp, việc của cha anh trong triều đình
tuy làm thần thiếp thương tâm, nhưng thần thiếp còn chưa ngu ngốc đến nỗi đi
oán hận Hoàng thượng. Dù cha anh của thần thiếp thực sự bị oan, thần thiếp cũng
chỉ hận những kẻ bày trò vu cáo kia mà thôi.” Trong khi nói, hai hàng nước mắt
của tôi lã chã tuôn rơi. “Ngày đó thần thiếp nhất quyết rời cung, Thái hậu anh
minh sáng suốt, tất nhiên biết rõ đó là vì thần thiếp đã mạo phạm tiên Hoàng
hậu. Thần thiếp khi ấy hết sức thương tâm, cho là Hoàng thượng chẳng có chút
tình cảm nào với mình, do đó hoàn toàn suy sụp. Nhưng khi Hoàng thượng tới thăm
thần thiếp, thần thiếp liền biết Hoàng thượng kỳ thực cũng có chút tình cảm với
mình. Huống chi con người chẳng phải cỏ cây, năm ấy thần thiếp nhất thời tức
giận, nhưng sau nhiều năm tu hành, lòng đã bình lặng đi nhiều. Thần thiếp từng
hầu hạ Hoàng thượng bốn năm, rất được sủng ái, cũng sớm đã nặng lòng với Hoàng
thượng. Giờ đây may mắn được về cung, thần thiếp chỉ muốn yên phận hầu hạ Hoàng
thượng để bù đắp lại quãng thời gian đã mất, không còn mong cầu gì hơn.” Thoáng
dừng một chút, tôi nghẹn ngào nói tiếp: “Khi còn ở chùa Cam Lộ, thần thiếp thực
sự rất nhớ Lung Nguyệt... Lung Nguyệt nó...”

Giữa
Di Ninh điện trống trải, tịch mịch, tiếng khóc của tôi nghe xiết nỗi thê lương,
dường như ngay đến ánh nắng vàng rực bên ngoài điện cũng bị ảnh hưởng mà bớt đi
mấy phần nóng nực, trở nên man mác, tiêu điều. Lúc này trong điện chỉ còn lại
những tiếng hô hấp chầm chậm nhẹ nhàng, xen lẫn là mùi thảo dược đắng chát, mùi
đàn hương dìu dịu, mùi hoa thơm ngọt ngào từ ngoài điện bay vào, ngoài ra còn
có một thứ mùi chết chóc tỏa ra từ trên người một bà lão đã vào tuổi xế chiều
đang trong cơn bệnh nặng.

Thái
hậu trầm tư suy nghĩ một lát, khi cất tiếng lần nữa, giọng nói đã trở nên hết
mực hòa nhã, hiền từ: “Con ngoan, xem con quỳ mệt chưa kìa!”, rồi lại quay sang
ra lệnh cho Tôn cô cô: “Mau tới đỡ Hoàn Phi dậy, người đang có thai sao có thể
quỳ lâu như thế được”, sau đó liền cười nói với My Trang: “Xưa nay con vẫn luôn
kĩ tính, sao thấy Hoàn Phi quỳ lâu như vậy mà không nhắc ai gia một tiếng? Ai
gia bị ốm nên hồ đồ, chẳng lẽ con cũng hồ đồ rồi sao?”

My
Trang cười, nói: “Thần thiếp đâu dám nhắc Thái hậu chứ, Hoàn Phi quỳ cũng là
đứa cháu nội kia của Thái hậu quỳ, người ta muốn hành lễ thỉnh an Thái hậu,
thần thiếp lẽ nào lại đi ngăn cản hay sao?”

Thái
hậu cười đến không khép được miệng. “Vẫn là con mồm mép ngọt ngào nhất, lúc nào
cũng có thể làm ai gia vui.”

Được
Tôn cô cô đỡ dậy, tôi vội vàng cảm tạ: “Sao dám làm phiền Tôn cô cô chứ?”

Tôn
cô cô mím môi, khẽ cười một tiếng. “Khi nương nương còn chưa về cung, Thái hậu
vẫn thường xuyên nhắc tới người, nương nương được Thái hậu xem trọng như vậy,
nô tỳ tất nhiên không dám không ân cần.”

Tôi
thầm thở phào một hơi, vội khom người hành lễ với Thái hậu. “Đội ơn Thái hậu đã
quan tâm.”

Thái
hậu nói: “Mau ngồi đi!” Thấy bên má tôi vẫn còn vệt nước mắt, bà ta khẽ thở
dài. “Con đừng trách ai gia hà khắc, Hoàng thượng dù gì cũng là con ruột của ai
gia, ai gia rất sợ nó lại mang về một con hồ ly hại nước nữa.” Ánh mắt Thái hậu
thoáng lướt qua người tôi rồi bèn cười nói: “Đúng là con nhà gia giáo có khác,
rất hiểu quy củ. Có điều bây giờ con đã ở ngôi phi, ăn mặc thế này không khỏi
có phần đơn giản quá, cẩn thận kẻo bị người ta chê cười.”

Tôi
cúi đầu, làm bộ ngoan ngoãn nói: “Thần thiếp tu hành đã lâu, không thích lối ăn
mặc xa hoa quá mức.”

Thái
hậu mỉm cười, gật đầu. “Con hiểu chuyện như vậy, coi như không uổng công ai gia
thương con bao năm nay.”

Trong
mắt tôi lộ rõ vẻ cảm kích. “Khi còn ở chùa Cam Lộ, thần thiếp may được Thái hậu
chiếu cố cho rất nhiều, thần thiếp mãi mãi chẳng dám quên.”

Thái
hậu ung dung nói: “Con đã về cung rồi, sau này hãy coi như chưa từng có chuyện
ở chùa Cam Lộ. Việc này ta đã nói với Hoàng thượng, cũng đã dặn dò Hoàng hậu,
bản thân con cũng phải nhớ lấy, bởi chỉ cần ba chữ chùa Cam Lộ còn đó, cuộc
sống của con sẽ chẳng dễ chịu nổi đâu”, nói rồi lại liếc nhìn bụng tôi. “Có
thai được hơn ba tháng rồi đúng không?” Thấy tôi cúi đầu đáp “dạ”, bà ta nói
tiếp: “Con có thai là việc mừng, nghe nói bây giờ người chăm sóc cho con là Ôn
Thực Sơ, người này y thuật rất giỏi, lại từng hầu hạ con trong lần sinh Lung
Nguyệt Công chúa, coi như có thể tin tưởng được.”

Tôi
cúi đầu thấp hơn, khẽ đáp: “Đội ơn Thái hậu quan tâm!”

Thái
hậu hơi nghiêng người qua một bên, đưa tay day huyệt thái dương, cau mày, nói:
“Hiện giờ thân thể ai gia không khỏe, chẳng có tinh thần mà nghe nhắc đến
chuyện trong hậu cung nữa. Mấy hôm trước, Hoàng thượng đột nhiên nói với ai gia
là con đã có thai, muốn đón con về cung, vì dòng dõi hoàng gia nên ai gia đành
đáp ứng. Tuy cũng tin vào nhân phẩm của con nhưng hai năm nay trong cung xảy ra
quá nhiều việc, ai gia không thể không lưu ý một chút, chỉ sợ lại có người mê
hoặc Hoàng thượng.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3