Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 5) - Chương 11 - Phần 1

Chương 11

Oán mùa hoa

Khi
về đến Vị Ương cung thì đã là giờ Tị một khắc, bên ngoài trời càng lúc càng
nóng, tôi bèn sai người buông rèm trúc nơi cửa chính và cửa sổ xuống, lại cho
buông thêm một lớp rèm sa trắng muốt bên trong, ngăn hết những tia nắng từ
ngoài chiếu vào.

Nhu
Nghi điện khi được xây dựng đã phải tốn khá nhiều tâm sức, giữa tường ngoài và
tường trong có một khoảng trống rộng chừng một thước, trong ngày hè nóng nực có
thể nhét những tảng băng vào đó để hạ nhiệt. Tôi vốn sợ nóng, giờ lại đang mang
thai, cho nên được Huyền Lăng quan tâm vô cùng, trong điện lúc nào cũng sẵn
băng tảng để sử dụng. Ngoài ra cứ nửa canh giờ Tiểu Doãn Tử lại đích thân dẫn
theo các tiểu thái giám đi dùng nước giếng mát lạnh xối khắp xung quanh điện
một lần, khiến không khí bớt khô hanh, rồi trước điện còn có ao sen tỏa hương
thoang thoảng cùng các cây cổ thụ rợp bóng xanh mát, do đó Nhu Nghi điện lại
càng thêm thanh tịnh, mát mẻ, chẳng còn sót lại chút nóng nực của mùa hè.


còn khá lâu nữa mới tới thời gian dùng bữa trưa, nhà bếp liền dâng lên một bát
canh tầm gửi đỗ trọng bối mẫu có tác dụng an thai định thần, bên trong có bỏ
thêm ít táo đỏ để tăng vị ngọt, ngoài ra còn kèm theo một đĩa bánh bơ nhân hạt
thông.

Tôi
uống thử một ngụm rồi cười nói với Cận Tịch: “Bát canh tầm gửi đỗ trọng bối mẫu
này không tệ, cũng có tác dụng an thai định thần nhưng so với mấy thứ thuốc an
thai đắng ngắt kia thì tốt hơn nhiều.”

Cận
Tịch cười, nói: “Vậy để nô tỳ đi ban thưởng cho gã đầu bếp nấu món canh này.”

Tôi
lại chỉ tay vào đĩa bánh bơ nhân hạt thông. “Ta bây giờ cứ nhìn thấy bơ là buồn
nôn, bảo bọn họ làm một món khác thanh đạm mang tới đây, thứ này thì bỏ đi.”

Cận
Tịch nói: “Vậy nô tỳ phải phạt gã đầu bếp làm bánh thế nào đây?”

Tôi
khẽ gõ ngón tay xuống bàn, trầm ngâm nói: “Ta vừa tới Nhu Nghi điện, nhất định
phải tạo dựng quy củ thưởng phạt phân minh mới được. Ngươi mang bạc đi thưởng
cho gã đầu bếp nấu canh, còn gã làm bánh thì tạm chưa cần phạt vội, chỉ răn dạy
vài câu là được rồi.”

Cận
Tịch vừa mới “vâng” một tiếng, bên ngoài đã vang lên tiếng thông báo: “Huệ Quý
tần ở Đường Lê cung tới.”

My
Trang vén rèm đi vào, tươi cười nói: “Bây giờ đang có thai, thực là không dễ
hầu hạ chút nào nhỉ!”

Tôi
thấy tỷ ấy hôm nay ăn mặc gọn gàng, tinh thần cũng tốt, trên người là một chiếc
áo chẽn màu hồng, bên trên thêu những bông hoa cúc bằng chỉ bạc, phía dưới là
một chiếc váy dài màu xanh lam, nơi đuôi mày thấp thoáng nét vui tươi hoạt bát.
Tôi nhìn thấy vậy thì bất giác vui lây, cũng cười, nói: “Sau khi tới Nhu Nghi
điện này muội cứ luôn cảm thấy mình còn thiếu một vị khách quý, không ngờ
thoáng đó mà tỷ đã tới đây rồi.” Sau đó liền quay sang bảo Hoán Bích: “Muội đi
mang bánh củ mài nhân táo mà My tỷ tỷ thích nhất tới đây, trà thì nhớ chọn Bích
Loa Xuân, nhanh lên nhé!”

Ngay
đến nơi khóe mắt My Trang cũng tràn ngập nét cười. “Muội còn nhớ bánh củ mài
nhân táo của ta, ta thì vẫn chưa quên muội khi có thai sợ ăn đồ dầu mỡ, do đó
đặc biệt làm một ít bánh hoa quế trộn bột củ sen thanh đạm mang tới đây. Nào
ngờ vừa tới cửa Nhu Nghi điện liền nghe thấy muội định dùng đồ điểm tâm để lập
quy củ.”

Tôi
khẽ cười, nói: “Nhu Nghi điện nhiều người, muội thì đang có thai, chỉ e sau này
sẽ càng lười hơn nên đành lập quy củ ngay từ bây giờ.”

My
Trang kêu Thái Nguyệt bước lên phía trước, tự tay mở hộp thức ăn lấy ra một đĩa
bánh hoa quế trộn bột củ sen, khẽ mỉm cười. “Hoàn Phi nương nương xin hãy nếm
thử đi, nếu không vừa ý thì cứ phạt tần thiếp.”

Tôi
không kìm được bật cười. “Thì ra cái tính hay đùa của tỷ tỷ vẫn chưa bị thời
gian làm cho mai một.” Vừa nói tôi vừa cầm một miếng bánh lên ăn thử, rồi bèn
cảm khái: “Bao nhiêu năm rồi, bánh hoa quế trộn bột củ sen tỷ làm vẫn là ngon
nhất, khi còn ở chùa Cam Lộ, mỗi lần nghĩ tới, muội đều thấy thèm vô cùng.”

“Nếu
muội thích ăn, ta sẽ ngày ngày làm rồi mang tới đây cho muội.” Tỷ ấy cầm lấy
bàn tay tôi, nghiêm túc nói: “Thấy muội trở về, lòng ta vui mừng khôn xiết.
Thật không ngờ rằng... Thật không ngờ rằng chúng ta còn có ngày được gặp lại
nhau và nói chuyện với nhau.” Còn chưa nói xong, giọng tỷ ấy đã trở nên nghẹn
ngào, nơi khóe mắt cũng thấp thoáng ánh lệ.

Sống
mũi tôi bất giác cay cay. “Muội đã về đây rồi, tỷ nên vui mới đúng, sao đang
yên đang lành lại khóc thế này?”

Thái
Nguyệt đứng kế bên nói: “Sau khi nương nương rời cung, tiểu thư nhà nô tỳ ngày
đêm lo lắng, chỉ sợ người ở bên ngoài phải chịu vất vả. Từ sau lần gặp mặt ở
đỉnh Lăng Vân, tiểu thư lại càng chẳng thể yên tâm. Bây giờ thì tốt quá rồi,
nương nương và tiểu thư rốt cuộc đã lại được ở bên nhau.”

Sắc
mặt bỗng trở nên giá lạnh, My Trang dựa theo quy củ mà quỳ xuống. “Thần thiếp
bái kiến Hoàn Phi nương nương, nương nương kim an.”

Tôi
bất giác cả kinh, chuỗi ngọc bích đang cầm tuột tay rơi xuống, sợi dây xâu bị
đứt ra làm những viên ngọc bắn văng đi loạn xạ, vô số âm thanh trong trẻo giòn
tan không ngớt vang lên. Tôi chẳng có tâm trạng đâu mà để ý tới chúng, vội khom
người xuống đỡ My Trang. “Tỷ tỷ cần gì phải thế này? Chúng ta mà lại xa lạ với
nhau đến thế sao?”

My
Trang hành lễ xong liền mỉm cười như cũ, kéo tay tôi cùng đứng dậy và ngồi
xuống ghế, nói: “Thứ nhất là quy củ dù gì cũng không thể thiếu được, muội về
cung đã là việc mừng lớn rồi, còn có thai và được phong làm phi, mà ta thì vẫn
chưa chúc mừng muội tiếng nào. Thứ hai là bây giờ muội đã ở ngôi phi, ta hành
lễ như thế là có ý nhắc muội rằng bây giờ muội địa vị hiển hách, đã có đủ vốn
liếng để đối địch với người ta rồi.” Khi nói lời này, trên mặt My Trang luôn
ngợp nét cười, thế nhưng cái vẻ lạnh băng đầy ý vị bên trong nụ cười ấy thì lại
có thể dễ dàng nhận ra được.

Lúc
này, trong điện rèm treo lớp lớp, bầu không khí tĩnh lặng như thể một hồ nước
mùa thu. Từ trong chiếc lò hương bằng đồng chạm khắc hình dị thú tỏa ra mùi
hương bách hợp thanh nhã, những làn khói thơm vương vất tỏa đi như có như
không, phả lên bức rèm mỏng manh trong suốt, khiến người ta có cảm giác như
đang ở trong Dao Đài tiên cảnh.

Phía
ngoài bức rèm, tôi loáng thoáng nhìn thấy những người hầu đang thõng tay đứng
im như tượng gỗ, bèn ngoảnh đầu qua khẽ gắt: “Đúng là hồ đồ, đã có nhiều hương
hoa thế này rồi còn đốt hương làm gì nữa, không biết sẽ làm mùi thơm trở nên
hỗn tạp hay sao?” Cận Tịch vội sai người mang lò hương ra ngoài, lại cẩn thận
nhặt những viên ngọc bích rơi dưới đất lên bỏ vào một chỗ, sau đó dẫn theo tất
cả người dưới lui đi. Tới lúc này tôi mới nói: “Ý của tỷ muội không phải là
không hiểu... Càng ở ngôi cao sẽ càng nguy hiểm, hơn nữa muội lại đang có thai,
còn trở về một cách long trọng như thế nữa.”

My
Trang khẽ mỉm cười. “Như vậy cũng tốt, coi như là một lời cảnh cáo nhẹ nhàng.
Nếu muội cứ im hơi lặng tiếng trở về, thật chẳng rõ đám tiểu nhân ưa bợ đỡ nịnh
nọt trong cung sẽ có thái độ thế nào nữa.”

Tôi
khẽ búng móng tay một cái. “Điều này muội tất nhiên hiểu rõ, lợi hại vốn luôn
song hành, trên đời này chẳng thể có chuyện lưỡng toàn kỳ mỹ.” Tôi ngắm nghía
khí sắc My Trang một chút, cười, nói tiếp: “Trông khí sắc tỷ tốt quá, hôm nay
không thấy tỷ đến chỗ Hoàng hậu thỉnh an, muội còn tưởng tỷ bị ốm cơ.”

My
Trang khẽ cười một tiếng, cặp trâm vàng trên đầu khẽ rung rinh. “Ta hiện giờ
gần như có thể tính là người của Thái hậu rồi, lại ngày đêm ở bên hầu hạ Thái
hậu, do đó không cần ngày ngày đến chỗ Hoàng hậu thỉnh an nữa.”

“Nói
đến Hoàng hậu...” Tôi thoáng trầm ngâm, rốt cuộc vẫn khẽ cất tiếng hỏi: “Nàng
ta thực sự mắc bệnh hay chỉ giả vờ vậy?”

My
Trang “hừ” lạnh một tiếng, ánh mắt bình lặng như mặt nước hồ thu, không có lấy
một gợn sóng. “Nàng ta mắc tâm bệnh, còn cái chứng đau đầu kia chẳng qua là
bệnh cũ từ lâu rồi.” Dừng lại một chút, tỷ ấy chậm rãi nói tiếp: “Chỉ một mình
Từ Tiệp dư cũng đủ cho nàng ta đau đầu, thêm vào đó lại lao tâm khổ tứ suốt bao
năm, bây giờ còn có thêm muội nữa.” Nụ cười của tỷ ấy rốt cuộc đã lại hiện lên
trên mặt. “Hoàn Nhi, ta thật không dám tin chúng ta còn có ngày được gặp lại
nhau trong cung thế này.”

Tôi
mỉm cười, khẽ nói: “Đừng nói là tỷ tỷ, ngay đến muội cũng chưa từng nghĩ rằng
mình còn có ngày hôm nay.”

Trên
mặt My Trang tràn ngập nét cười, đôi hoa tai hình hoa sen theo nụ cười mà rung
rinh ánh lên những tia sáng màu tím lấp lánh, khiến dáng vẻ đoan trang của tỷ
ấy như được tăng thêm một nét quyến rũ khó tả. “Khi Ôn Thực Sơ nói với ta là
muội đã có thai, ta còn không dám tin, ai ngờ chỉ vài ngày sau, trong lúc ta
đang hầu hạ bên cạnh Thái hậu thì Hoàng thượng hưng phấn đi vào, nói là muội đã
có thai, xin Thái hậu định đoạt. Việc muội về cung tuy trái với gia pháp của tổ
tiên nhưng lại có liên quan tới dòng dõi hoàng tộc, đã thế mấy người mà Hoàng
thượng hiện đang sủng ái lại chẳng ra gì, Thái hậu suy đi nghĩ lại, cuối cùng
đành đồng ý để muội về cung.”

Tôi
hờ hững nói: “Muội chẳng qua chỉ có chút may mắn mà thôi, lại được Thái hậu
thương tình mà làm chủ cho nữa.”

My
Trang liếc nhìn bụng tôi, cười tủm tỉm. “Rốt cuộc vẫn là muội có phúc. Nghe nói
ngay trong lần đầu Hoàng thượng tới chỗ muội thì muội đã có thai rồi.” Nụ cười
của tỷ ấy đột nhiên tan biến, tựa như bông hoa đầu cành bị ngọn gió thổi rụng,
đầy nỗi buồn thương. “Chỉ là lần này muội trở về, e rằng sẽ lại phải sống cuộc
sống chẳng được bình yên như trước. Mà giờ đây muội thân ở ngôi cao, những cuộc
tranh đấu có lẽ sẽ còn khốc liệt hơn, hao tâm tổn sức hơn xưa gấp bội phần.”
Trong sự buồn thương, My Trang bất giác lộ vẻ lúng túng. “Hoàn Nhi, ta không
biết một cuộc sống như vậy đối với muội mà nói là tốt hay không tốt, dù rằng
bây giờ chúng ta lại có thể ngày ngày ở bên nhau như trước kia.” Bàn tay tỷ ấy
hơi giá lạnh, tựa một khối ngọc trắng Hòa Điền thượng phẩm, khẽ lướt qua làn
tóc mai mềm mịn của tôi.

Tôi
hơi nghiêng đầu, sợi tua bạc trên cây trâm ngọc cài đầu nhẹ nhàng đung đưa qua
lại, viên đá tường vi đính ở cuối sợi tua cà nhẹ qua bờ má ngay dưới chỗ tóc
mai tôi, một cảm giác lạnh băng từ làn da truyền tới tận trong tâm khảm. Ngoài
điện, vầng dương đổ bóng chạy dài, len qua giữa khe hở trên tấm rèm trúc chiếu
vào trong điện, lúc này ngay đến tiếng đồng hồ nước cũng trở nên rõ ràng hơn,
“tí tách tí tách” vang lên không ngớt, tựa những nhát búa gõ nhẹ vào lòng
người.

Tôi
cúi đầu vuốt ve bụng mình, lẩm bẩm nói: “Nếu không vì đứa bé này...”

My
Trang chợt thở dài một tiếng, bên trong man mác nỗi bi ai. “Hoàn Nhi, có lẽ lần
trước ta không nên nói với muội về chuyện huynh trưởng của muội.”

Tôi
nhìn tỷ ấy, giọng nói chợt trở nên lạnh băng: “Nếu tỷ không nói cho muội biết,
lẽ nào lại trơ mắt nhìn huynh trưởng của muội phát điên rồi chết ở Lĩnh Nam
sao?”

My
Trang giữ chặt lấy bàn tay tôi, lộ vẻ thấu hiểu. “Ta biết chứ, những người như
chúng ta trước giờ đều không sống vì bản thân mình, cha mẹ huynh đệ cùng với họ
hàng thân tộc không một ai không phải là gánh nặng của chúng ta. Nhưng bất kể
thế nào, chỉ cần chúng ta được ở bên nhau là tốt lắm rồi!”

Lòng
tôi bỗng trào dâng một cảm giác ấm áp khó mà miêu tả được bằng lời, giữa chốn
cung đình lạnh lẽo này, tôi dù sao cũng vẫn còn My Trang. Tôi không nói gì, chỉ
lặng lẽ nhìn tỷ ấy, muôn vàn lời dù không nói ra cả hai bên cũng đều hiểu rõ.

Sau
khi lặng im một lát, tôi thổn thức khẽ nói: “May mà ca ca đã được đón về kinh
chữa bệnh, muội cũng yên tâm phần nào.” Trong giọng nói của tôi bỗng trào lên
một tia dữ dằn, tựa như vệt máu đỏ tươi chảy xuống từ trên lưỡi đao sắc bén:
“My tỷ tỷ, nếu bị bức ép quá, con người ta có thể làm ra những việc mà ngay đến
bản thân cũng không ngờ tới được. Những kẻ đã hại nhà họ Chân tan cửa nát nhà
đó, lúc này chắc hẳn đang đau đầu lắm đây.”

My
Trang đưa tay lên đỡ cằm, chiếc móng tay giả bằng vàng ròng phản chiếu những
tia sáng màu vàng lấp lánh. “Chứng bệnh đau đầu của người đó chỉ e đã càng dữ
dội hơn rồi. Có điều nàng ta không phải là kẻ ngốc, chỉ dùng một câu “Nguy
Nguyệt Yến xung nguyệt” là có thể cấm túc Từ Tiệp dư, bây giờ có thể nói là đã
hoàn toàn rảnh tay để đối phó với muội rồi, muội nhớ phải cẩn thận đấy!” My
Trang thở dài than: “Nếu không có lời nhắc nhở của muội, lại để ý quan sát mấy
năm nay, ta thực không sao tin nổi Hoàng hậu thường ngày vốn luôn hiền từ lại
là một con người như thế.”

Tôi
khẽ nở nụ cười, một tay đưa tới trước bụng làm ra tư thế bảo vệ. “Nàng ta sao
lại không hiền đức chứ, những ngón nghề như làm cho sủng phi bị phế truất, hậu
cung chẳng có hoàng tử, nàng ta thực tinh thông vô cùng.”

My
Trang cau mày vẻ căm ghét. “Bây giờ có An Lăng Dung và Quản Văn Ương trợ giúp,
nàng ta lại càng như hổ thêm cánh, địa vị trong cung khó ai làm suy suyển
được.”

Tôi
cười lạnh một tiếng. “Kết cục thế nào còn chưa ai biết rõ, tỷ cứ chờ xem”, rồi
lại thoáng lộ vẻ nghi hoặc. “Vị Từ Tiệp dư đó tuy muội chưa từng gặp nhưng chắc
cũng phải là hạng phi phàm, bằng không dưới sự khống chế nghiêm ngặt của Hoàng
hậu, làm sao lại có thai được. Hiện giờ dù đang bị cấm túc nhưng chắc nàng ta
không chịu ngồi yên chờ chết đâu.”

My
Trang khẽ lắc đầu, mấy cây trâm cài trên búi tóc nhẹ nhàng lay động. “Muội chưa
gặp Từ Tiệp dư nên chưa biết tính tình nàng ta đó thôi. Nàng ta là người thông
minh nhưng rất đa cảm, thân thể thì yếu đuối, đây lại là cái thai đầu, lỡ như
nghĩ quẩn mà tự làm hại đến bản thân thì thực khó mà lường trước được kết quả.”

Tôi
“hừ” lạnh một tiếng, nói: “Hiện giờ Từ Tiệp dư đã bị cấm túc, mục tiêu tiếp
theo tất nhiên là muội. Nàng ta độ này đau bệnh liên miên, dù hai phi tần có
sẩy thai thì cũng chẳng dính dáng gì tới nàng ta. Vị Hoàng hậu nương nương này
của chúng ta đúng là tuyệt đỉnh thông minh.”

My
Trang khẽ mỉm cười. “Muội trở về rồi lòng ta vững vàng hơn nhiều lắm. Những năm
nay ta cùng Kính Phi chăm sóc Lung Nguyệt, cảm giác giống như đi trên băng
mỏng, có người mẹ ruột như muội ở bên dù gì cũng tốt hơn một chút.”

Tôi
nhớ đến thái độ hờ hững của Lung Nguyệt với tôi hôm qua, bất giác lòng thầm ngơ
ngẩn. “Nhưng nhìn bộ dạng của Lung Nguyệt hôm qua, hiển nhiên là không nhận ra
muội.”

My
Trang mím môi cười khẽ. “Lung Nguyệt từ nhỏ đã được Kính Phi nuôi nấng, muội
mới sinh nó được ba ngày thì đã rời khỏi nó rồi, Hoàng thượng lại không cho
phép người khác nhắc tới, nó làm sao biết muội là mẹ ruột của nó chứ, nhất thời
hờ hững cũng là lẽ thường. May mà thời gian còn dài, dần dần mọi việc sẽ tốt lên
thôi. Hay là, muội đòi lại Lung Nguyệt đưa về Vị Ương cung nuôi dưỡng cũng
tốt.”

Tôi
đang định lên tiếng tán thành, chợt nhớ lại những lời mà Hoàng hậu đã nói ra
ngay trước mặt Kính Phi hồi sáng, lòng dạ bất giác nguội lạnh, chỉ đành nói:
“Việc này cứ để từ từ rồi tính.”

Vừa
khéo lúc này tổng quản phủ Nội vụ Lương Đa Thụy đích thân đưa tới những loại
vải mới, trên mặt ngập tràn nét cười. “Nô tài bái kiến Hoàn chủ tử và Huệ chủ
tử. Hoàng thượng nói các loại vải vóc vừa được tiến cống này Hoàn chủ tử cứ
thoải mái lựa chọn.”

Tôi
chọn lấy một xấp gấm đỏ tươi thêu hoa văn chim công, quay sang nhìn My Trang,
nói: “Tỷ tỷ bây giờ đã là quý tần rồi, tuy ăn mặc đã lộng lẫy hơn ngày xưa một
chút nhưng muội luôn cảm thấy màu sắc vẫn còn chưa đủ nổi bật, xấp vải này để tỷ
tỷ may quần áo là thích hợp nhất đấy!”

My
Trang cầm xấp vải đó ướm thử lên người, nói: “Đẹp thì đẹp thật nhưng ta cảm
thấy có phần lòe loẹt quá, ta bây giờ đã không còn trẻ, đâu thể dùng loại màu
sắc như thế này được nữa.” Dứt lời liền chọn lấy một xấp gấm Vân Côn màu đỏ
sậm, bên trên có hoa văn hình những áng mây, mỉm cười, nói: “Ta vẫn luôn cảm
thấy màu đỏ sậm này là hợp với mình nhất.”

Tôi
mỉm cười, nói: “Muội nhớ là trước đây tỷ tỷ thích nhất những bộ xiêm y màu xanh
bảo thạch và màu đỏ tươi, không ngờ bây giờ đã đổi tính rồi!”

My
Trang chỉ khẽ mỉm cười. “Tuổi đã lớn rồi, đâu còn dùng được mấy thứ màu đó
nữa.”

Tôi
khẽ đẩy tỷ ấy một cái. “Tỷ tỷ đúng là chẳng ra sao cả, mới bao nhiêu tuổi mà đã
tự oán than mình già như thế chứ, khiến người ta nghe mà khó chịu.”

My
Trang còn chưa trả lời, Lương Đa Thụy đứng kế bên đã cười, nói: “Hai vị nương
nương đều kiêu sa cao quý, giống như những bông hoa trong vườn kia vậy, đang
vào hồi nở rộ, sao có thể nói là đã già được.”

Tôi
mỉm cười, đưa mắt liếc hắn. “Chẳng trách lại là tổng quản phủ Nội vụ, thật biết
lấy lòng người khác quá.”

My
Trang nói: “Sau khi Khương Trung Mẫn bị xử tử, bấy lâu nay mọi việc vẫn luôn do
Lương Đa Thụy lo liệu, có thể coi là cần mẫn, dù sao cũng là người từng hầu hạ
Hoàng hậu.”

Lòng
tôi thầm máy động, đã hiểu ra ý của tỷ ấy, bèn quay sang nói với Tiểu Doãn Tử:
“Được Huệ tỷ tỷ khen một câu như thế chẳng phải việc dễ dàng gì, qua đó có thể
thấy Lương công công thường ngày đã hết mình với chức trách, ngươi hãy thay bản
cung mang mười lạng vàng tới đây thưởng cho Lương công công.”

Lương
Đa Thụy vội vàng khấu đầu tạ ơn, tôi và My Trang đứng kề vai nhau cùng xem vải,
bàn xem nên may những bộ xiêm y thế nào. Tôi chợt nhớ tới một chuyện, bèn nói:
“Hoa Nghi lại đây, đem xấp gấm thêu hình đầu hổ này tới Lục Nghê cư cho Diễm
Thường tại, chắc cô ấy sẽ thích loại vải có hoa văn thế này.”

My
Trang thoáng lộ vẻ ngạc nhiên. “Muội đã gặp Diệp thị rồi sao?”

Tôi
vẫn cúi đầu xem vải, tiện miệng đáp: “Gặp rồi, quả thực là không giống người
thường.”

Hoa
Nghi bước tới cầm lấy xấp vải, hỏi: “Phải đi ngay sao?”

Tôi
gật đầu, chợt bật cười một tiếng. “Ta quên mất, muội không thông thuộc đường đi
lối lại trong cung lắm, để ta bảo Tiểu Doãn Tử đi cùng với muội.”

Hoán
Bích đứng bên nghe thấy thế bèn không vui, nói: “Tiểu thư quên mất bộ dạng của
cô ta sáng nay rồi sao? Một xấp vải tốt thế này đem tặng cho cô ta làm gì chứ?”

“Ta
chẳng qua thấy các món đồ trang sức của cô ấy phần nhiều làm từ đá mắt hổ và đá
mắt mèo, đoán chừng cô ấy sẽ thích loại hoa văn này, do đó mới bảo Hoa Nghi
mang đi tặng.” Tôi hơi cau mày lại. “Muội cũng mới gặp người ta có một lần
thôi, sao bộ dạng cứ như là oan gia từ kiếp trước thế?”

Hoán
Bích phủi áo một cái, trề môi nói: “Nô tỳ thực sự nhìn không vừa mắt cái bộ
dạng kiêu căng, ngang ngược của cô ta, cứ làm như bản thân ghê gớm lắm!”

Tôi
cười, nói: “Muội nói nhiều quá đấy, chỉ là một xấp vải thôi mà”, rồi lại ngoảnh
đầu qua nói với Hoa Nghi: “Nói với Diễm Thường tại, trời đang nóng nực, không
cần phải tới đây tạ ơn.”

Thấy
Hoa Nghi đã đi rồi, My Trang liền hơi cau mày, thấp giọng nói: “Ta phải khuyên
muội một câu này, chớ nên đối tốt với Diệp thị quá. Đừng nói là các phi tần
khác, ngay đến Thái hậu cũng không ưa gì cô ta. Cô ta tính tình ương bướng,
ngạo mạn, khắp hậu cung này chẳng có ai thân cận được với cô ta cả.”

Tôi
mỉm cười, nói: “Muội cũng chỉ làm bộ làm tịch một chút mà thôi, nhìn bộ dạng cô
ta thì mấy ngày tới ắt chẳng chịu tới chỗ muội thỉnh an, thành ra muội không
thể trực tiếp thưởng gì cho cô ta được. Nhưng nói gì thì nói cô ta cũng là
người được Hoàng thượng sủng ái, có một số việc không nên bỏ sót thì hơn.”

My
Trang khẽ gật đầu. “Người khác thì không sao, nhưng đồ thưởng cho Hồ Chiêu nghi
nhất định phải cẩn trọng, những thứ bình thường cô ta chẳng thèm để mắt đâu.”

Tôi
chỉnh lại chiếc vòng hổ phách bảo thạch trên tay, cười nhạt, nói: “Hồ Chiêu
nghi là người đứng đầu Cửu tần, mẹ ruột của Hòa Mục Công chúa, con gái của Tấn
Khang Quận chúa, cháu ngoại của Vũ Dương Đại trưởng công chúa, em gái họ của
Hoàng thượng, thân phận cao quý tột cùng, muội không muốn xem trọng cũng không
được.” Tôi hơi nhướng mày lên, bình thản nói tiếp: “Muội tất nhiên biết nên
thưởng gì cho cô ta.”

My
Trang nghe thế liền lộ vẻ yên tâm. “Muội biết vậy thì tốt”, sau đó đột nhiên
hơi mím môi lại: “Muội biết không, cô ta đắc sủng như vậy kỳ thực có liên quan
rất lớn tới phong hiệu của cô ta đấy.” My Trang ghé tai tôi, kể lại tỉ mỉ cho
tôi nghe nguồn cơn mọi việc.

Thấy
thời gian cũng đã tương đối, chúng tôi liền cùng dùng bữa trưa ở Nhu Nghi điện.
Tôi cười, nói: “Vừa ăn no xong, muội còn chưa muốn ngủ lắm, tỷ tỷ ở lại đây nói
chuyện với muội thêm một lát nữa nhé!”

My
Trang cười tủm tỉm. “Ta với muội đã lâu không gặp, tất nhiên có rất nhiều
chuyện muốn nói với nhau. Chi bằng chúng ta vừa ngồi thêu thùa vừa nói chuyện
đi, muội thấy thế nào?”

Tôi
che miệng cười nói: “Như vậy tất nhiên là rất tốt rồi. Đứa bé này của muội về
sau còn phải gọi tỷ là di nương, tỷ nhớ may nhiều quần áo cho nó một chút đấy!”

My
Trang tươi cười rạng rỡ. “Những năm nay quần áo ta làm cho Lung Nguyệt còn ít sao,
gần như tất cả đồ của nó đều là do ta với Kính Phi tự tay làm đấy. Nhưng nếu
như muội sinh con cả đời, vậy chẳng phải ta sẽ trở thành người may quần áo cho
muội cả đời sao, cái chủ ý này của muội đúng là hay thật đấy!”

Đương
lúc nói cười vui vẻ, chợt nghe bên ngoài có tiếng bẩm báo: “Kính Phi nương
nương và Lung Nguyệt Công chúa tới.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3