Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 4) - Chương 19 - Phần 1

Chương 19

Tái tương phùng

Tôi khi mê khi tỉnh, quá nửa thời gian đều mơ mơ màng màng.
Thế nhưng được năm ba ngày, tinh thần của tôi đã tốt dần lên, có điều, nghe
Hoán Bích nói bệnh tình của Huyền Thanh ngày một trở nặng, sốt cao cả ngày.

Tôi liền hỏi Ôn Thực Sơ tại sao Huyền Thanh lại mắc bệnh nặng
như vậy, hắn chỉ trả lời một cách mơ hồ, nói là còn chưa rõ lắm. Tôi cũng không
có sức mà tranh luận với hắn, chỉ đành đợi bản thân lành bệnh rồi tính tiếp.

Hôm ấy tôi vừa uống thuốc xong, tinh thần khá tốt, liền ngồi
tựa vào thành giường, nhắm mắt dưỡng thần. Hoán Bích ngồi im lặng bên cạnh tôi.
Ngó thấy xung quanh không có ai, tôi bèn nói ra nỗi nghi hoặc mấy ngày nay của
mình: “Tại sao bệnh của Vương gia đột nhiên lại nặng như vậy?”

Khuôn mặt Hoán Bích lúc này ngợp nét ưu sầu, vàng vọt mà tiều
tụy, nghe tôi hỏi vậy thì hơi cau mày, đáp: “Ôn đại nhân chỉ nói mấy hôm trước
Vương gia bị nhiễm phong hàn mà không nghỉ ngơi cẩn thận, trong thời gian tiểu
thư bị ốm lại mấy ngày mấy đêm liền bỏ ăn bỏ giấc, khiến cơn bệnh trở nặng,
trong thời gian ngắn khó mà bình phục được.”

Tôi hơi trầm ngâm, hỏi thêm: “Vậy tại sao Vương gia lại nhiễm
phong hàn?”

Hoán Bích cúi đầu, đáp với giọng nhỏ như muỗi kêu: “Hôm đó Ôn
đại nhân đã nói rồi, khi Vương gia tới thiền phòng thăm tiểu thư thì mặc ít
quần áo quá, lại gặp đúng hôm trời lạnh...”

Tôi khẽ mỉm cười nhưng rất nhanh đã thu nụ cười lại, nhìn đăm
đăm vào mắt Hoán Bích. “Đó chỉ là lời của Ôn đại nhân, ta muốn nghe muội nói
thật.” Thoáng dừng một chút, tôi nói tiếp: “Hoán Bích, Ôn Thực Sơ đương nhiên
có lý do để giấu ta, nhưng còn muội, chẳng lẽ muội cũng muốn giấu ta sao?”

Hoán Bích mân mê mép áo, cắn môi nhìn tôi, do dự nói: “Tiểu
thư thực sự muốn biết sao?”

Từ trong lò hương, từng làn khói mỏng chậm rãi bay ra, thấp
thoáng mang theo mùi thơm của quả phật thủ, khiến tinh thần người ta tỉnh táo.
Tôi dường như vẫn còn ở trong giấc mộng, có một thân thể lạnh băng ôm tôi vào
lòng, thân thể ấy lạnh biết mấy, tựa như băng tuyết, khiến tôi giữa lúc hôn mê
nóng nực cảm thấy vô cùng dễ chịu. Tôi khẽ thở ra một hơi, nói: “Tất nhiên.”

Sau một thoáng sững sờ, Hoán Bích chậm rãi nói: “Hôm đó tiểu
thư sốt cao, thân thể nóng vô cùng, còn bắt đầu nói những lời mê sảng. Nô tỳ và
Cận Tịch bưng nước tuyết đến, đắp cho tiểu thư không biết bao nhiêu chiếc khăn
lạnh, vậy mà vẫn chẳng ăn thua, thậm chí nước lạnh cũng đã biến thành nước ấm.
Cận Tịch vội bảo nô tỳ đi mời Ôn đại nhân tới, nhưng khi đó Ôn đại nhân đang ở
trong cung thăm khám cho Hồ Đức nghi, nô tỳ tất nhiên chẳng thể vào cung để
mời, chỉ đành quay về. Nô tỳ nôn nóng tới mức chỉ muốn khóc, vừa khéo lúc đó
Vương gia dẫn theo A Tấn quay về Thanh Lương Đài, gặp nô tỳ ở chân núi, thế là
bèn cùng nô tỳ tới thiền phòng. Nhìn thấy tiểu thư như vậy, Vương gia lập tức
sai A Tấn cưỡi ngựa đi mời đại phu ở Thanh Lương Đài tới, nhưng hôm đó trời đổ
tuyết lớn, chặn hết cả đường đi, thành ra đại phu chẳng thể tới được. Lúc ấy
tiểu thư sốt đến nỗi mặt mũi đỏ bừng, hơi thở dồn dập, bọn nô tỳ đều sợ hãi vô
cùng.” Hoán Bích dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Kỳ thực bệnh của tiểu thư
chính là ở chỗ sốt cao mãi mà không hạ, không có đại phu đến khám, cũng không
tìm được thuốc giảm sốt, thế là...” Nói tới đây, hai má Hoán Bích đều ửng hồng,
do dự không nói tiếp nữa. Nhìn thấy cảnh này, tôi đã loáng thoáng hiểu ra điều
gì đó, bất giác mặt mũi nóng bừng. Trong lúc tôi hôn mê, người mà toàn thân
lạnh băng đã ôm lấy tôi kia nhất định chính là Huyền Thanh. Hoán Bích mân mê
chiếc khăn trong tay, nói với giọng nhỏ như muỗi kêu: “Vương gia chỉ mặc một
chiếc áo mỏng bó sát người, ra nằm trên băng tuyết, đợi sau khi toàn thân mình
lạnh băng thì đi vào ôm lấy tiểu thư, cứ như vậy không biết bao nhiêu lần, rốt
cuộc tiểu thư cũng đã hết sốt. Tới khi tuyết ngừng rơi, Vương gia liền bế tiểu
thư đến Thanh Lương Đài, sau đó tiểu thư cứ hôn mê mãi không tỉnh, Vương gia
gần như không chợp mắt chút nào, cùng Ôn đại nhân chăm sóc cho tiểu thư. Sau
bao phen vất vả như vậy, dù là mình đồng da sắt cũng không chịu nổi.” Thấy tôi
lặng lẽ cúi đầu, khuôn mặt đỏ bừng như sắp nhỏ máu đến nơi, Hoán Bích vội vàng
giải thích: “Tiểu thư yên tâm, khi đó tiểu thư vẫn mặc quần áo.”

Tôi hơi định thần lại, chậm rãi ngồi thẳng người dậy, nói:
“Hoán Bích, muội đi lấy áo khoác của ta tới đây, chúng ta đi thăm Vương gia.”

Hoán Bích nôn nóng nói: “Tiểu thư giờ vẫn chưa lành bệnh, ra
ngoài dễ bị nhiễm phong hàn lắm, nên ở yên trong phòng thì hơn!”

Tôi khẽ ho mấy tiếng, xua tay, nói: “Sao lại thế được, Vương
gia có ơn lớn đối với ta, bây giờ y đang bị bệnh, ta không thể không đi thăm.
Muội cũng hiểu tính khí ta rồi, không cần khuyên nữa.”

Hoán Bích thấy tôi nhất quyết muốn đi thì cũng không tiện nói
gì thêm, đành lấy một chiếc áo dày mặc vào cho tôi, lại giúp tôi chải chuốt cẩn
thận, đặt một chiếc lò sưởi cầm tay vào trong lòng tôi, đỡ tôi đi thẳng tới Lục
Dã đường.

Nơi tôi ở cách Lục Dã đường khá xa, thân thể tôi lại đang yếu
ớt, do đó cứ phải khi đi khi nghỉ, hồi lâu sau mới tới nơi. A Tấn nhìn thấy tôi
thì liền cúi đầu, ủ rũ nói: “Nương tử tới rồi, Vương gia vẫn đang ngủ.”

Tôi khẽ gật đầu, thấp giọng nói: “Ta vào trong xem sao, lát
nữa sẽ ra.” Rồi lại hỏi thêm: “Thái phi đã tới đây chưa?”

A Tấn lắc đầu, đáp: “Sao có thể chứ, Thái phi cả đời này
không thể bước chân ra khỏi An Tê quán, việc Vương gia bị ốm đến bây giờ Thái
phi vẫn chưa biết.”

Tôi khẽ gật đầu, nói: “Cứ tạm giấu cũng được, kẻo Thái phi
lại lo lắng.”

Lục Dã đường rất thoáng đãng, chủ yếu chỉ có vài giá sách
đóng bằng gỗ bưởi, bên trên toàn những sách là sách, trên tường treo rất nhiều
loại vũ khí khác nhau. Lòng tôi thầm nảy sinh cảm giác mừng rỡ, nơi này quả là
chẳng có chút dấu tích nào của nữ nhân.

Y vẫn đang ngủ, dung nhan có chút tiều tụy, trên người mặc
một bộ đồ ngủ màu trắng, nơi cổ áo có những đường hoa văn hình lá liễu đơn
giản. Đôi hàng lông mày của y hơi cau lại, dường như ngay cả trong giấc ngủ
cũng chẳng hề vui vẻ. Ánh dương từ ngoài cửa chiếu vào, len qua bức rèm sa
mỏng, đậu xuống khuôn mặt y, thấp thoáng những tia dìu dịu. Chiếc giường lớn
làm bằng gỗ đàn của y ánh lên màu đen nhánh, lại càng khiến người ta cảm thấy
tấm thân trong bộ đồ trắng kia tràn ngập những nét mộng ảo.

Tôi nhẹ nhàng bước tới gần y, chút ký ức mơ hồ trong lúc hôn
mê lóe hiện, dường như đã là chuyện từ rất lâu rồi, một giọt nước mắt của y rơi
xuống mặt tôi, mang tới cảm giác ấm áp mà ẩm ướt. Còn lần này, y nằm giữa trời
băng tuyết, ôm lấy tôi giúp tôi xua đi cái nóng. Ký ức về sự nóng, lạnh đó đan
xen nơi đáy lòng tôi, vì sự tồn tại của y, trái tim vốn đã hóa thành sa mạc của
tôi nở rộ một bông hoa đầy sức sống.

Tôi ngồi xuống trước giường y, nhẹ nhàng đưa bàn tay tới, đặt
lên đôi hàng lông mày của y mà xoa nhẹ. Tôi vẫn luôn mong được nhìn thấy y
cười, một nụ cười chân thành, tinh nghịch, khiến trái tim vốn đã băng giá của
tôi dần trở nên ấm áp. Tôi ngoảnh đầu nhìn qua bên cạnh, trên chiếc án dài dưới
cửa sổ có đặt một chậu văn trúc, lá trúc biếc xanh, tú lệ vô cùng. Tôi thầm
nghĩ, có lẽ chỉ có loài cây vô tình mới có thể quanh năm xanh biếc, chẳng bao
giờ rơi rụng, héo tàn như vậy, còn con người lại chẳng phải cỏ cây. Tôi cứ ngồi
lặng im như thế, chỉ nhìn khuôn mặt y mà không nói năng gì, nơi đáy lòng ngợp
cảm giác bình yên.

Khi y tỉnh lại thì đã là một canh giờ sau đó. Đôi mắt y vừa
mở ra, từ bên trong đã bừng lên những tia lửa rực rỡ của sự ngạc nhiên và vui
mừng, khiến khuôn mặt vốn ảm đạm vì cơn bệnh kia sáng rực hẳn lên. Y cố gắng
trở mình ngồi dậy, hỏi: “Nàng đến rồi, nàng đã khỏe lại rồi sao?”

Tôi mỉm cười, nói: “Ta có thể tự mình tới đây thăm huynh,
huynh nghĩ ta đã khỏe chưa?”

Y nắm lấy bàn tay tôi. “Tay nàng còn lạnh quá!”, rồi lại hỏi:
“Nàng tới bao lâu rồi?”

Tôi rụt tay về. “Mới chỉ một canh giờ thôi, thấy huynh ngủ
ngon nên ta không muốn gọi huynh dậy.” Rồi tôi hỏi y: “Thanh, huynh muốn uống
nước không?”

Y cơ hồ không dám tin vào tai mình, sững ra một chút mới lẩm
bẩm nói: “Nàng gọi ta là gì cơ?”

Tôi chậm rãi đứng dậy, pha cho y một chén trà hoa cúc, bên
khóe miệng thoáng hiện nụ cười. “Thanh, ta có thể gọi huynh như vậy không?”

“Có thể, đương nhiên là có thể rồi!” Y đột ngột ngồi thẳng
người dậy, nụ cười tỏa ra trên khuôn mặt tuấn tú, rồi y nắm chặt lấy bàn tay
tôi. “Hoàn Nhi, ta có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới điều này.”

Lần này thì tôi không rụt tay về, chỉ khẽ nói: “Việc trên thế
gian này ai mà có thể đoán biết trước được.” Tôi đưa chén trà tới bên miệng y.
“Huynh uống một hớp đi cho xuôi họng.”

Y uống một ngụm nước nhưng không vội nuốt ngay mà chỉ ngậm
trong miệng, cặp mắt lặng lẽ nhìn tôi, ánh mắt chứa chan tình cảm. Giọng nói
của y trầm thấp mà dịu dàng, tựa như vầng trăng sáng trên cao: “Hôm nay nàng
lại mặc áo trắng rồi.”

Tôi cúi đầu, trên người tôi hôm nay đúng là một chiếc áo gấm
màu trắng, bên trên còn thêu những bông hoa lê tinh xảo bằng chỉ bạc. Thoáng
ngượng ngùng, tôi mỉm cười, nói: “Từ sau khi vào chùa Cam Lộ, đã lâu lắm rồi ta
chưa mặc loại áo này.” Sau đó lại thấp giọng nói tiếp: “Thứ này là do Mạc đại
nương mang tới cho ta, ta chỉ tiện tay cầm lấy mặc, không biết hôm nay huynh
cũng mặc đồ màu trắng.”

Huyền Thanh áp tay lên bàn tay tôi, mang tới một cảm giác ấm
áp khó tả. Y nói: “Ta trước giờ vẫn luôn tin tưởng vào cái gọi là tâm ý tương
thông.”

Ngoài cửa sổ, gió dữ rít gào, mang theo cái lạnh cắt da cắt
thịt. Trong phòng ấm áp như mùa xuân, tôi nhìn y cười khẽ, nơi đáy lòng tràn
ngập sự vui vẻ và yên bình. Hồi lâu sau, tôi đang định gọi người vào rửa mặt
cho y, chợt nghe bên ngoài vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, rồi A Tấn vội vã
chạy vào bẩm báo: “Vương gia, Hoàng thượng cùng Kính Phi nương nương và Hồ Đức
nghi đang trên đường tới đây.”

Huyền Lăng! Chợt nghe nói tới y, lòng tôi tột cùng chấn động,
tựa như nhìn thấy vô số tia sét rực sáng giữa trời, vang lên những tiếng đì
đùng không ngớt.

Huyền Thanh cũng hơi biến sắc, hỏi: “Sao Hoàng thượng lại tới
đây?”

A Tấn không ngừng nháy mắt ra hiệu cho tôi, tôi ngẩn ngơ đứng
dậy, nói: “Ta ra ngoài né tránh một chút vậy.”

A Tấn vội vàng nói: “Bọn họ đang vào đây, ra ngoài là bắt gặp
ngay!”

Huyền Thanh nhanh chóng bình tĩnh trở lại, trầm giọng nói:
“Sau giường của ta có một bức bình phong, nàng mau tới đó tránh tạm một lát
đi.”

Tôi không nói gì thêm, lập tức đến nấp sau bức bình phong.
Vừa mới đứng vững, tôi đã loáng thoáng nghe thấy tiếng châu ngọc va vào nhau,
lại ngửi thấy mùi phấn son vương vất, rồi một giọng nam phóng khoáng cất lên:
“Lục đệ lần này bị bệnh, thành ra không còn ai đàm luận chuyện thi họa với trẫm
nữa rồi.” Giọng nói ấy vẫn quen thuộc như xưa, đột ngột vang lên khiến thân thể
tôi sau nháy mắt đã trở nên lạnh ngắt. Cái lạnh ấy khiến tôi nhớ lại lần gặp
mặt cuối cùng với y trong Đường Lê cung, tâm trạng quyết liệt hôm đó sau nháy
mắt đã trào dâng trong ký ức. Bàn tay tôi bám vào bức bình phong, cảm thấy chua
xót và đau đầu đến khó tả.

Lúc này A Tấn đã đỡ Huyền Thanh đứng dậy hành lễ. “Hoàng
thượng vạn tuế kim an.”

Huyền Lăng đưa tay đỡ lấy y, cười nói: “Đã bị bệnh rồi, còn
để ý tới lễ số làm gì.”

Giọng Kính Phi tôi vừa nghe đã nhận ra ngay, nhưng sau khi
nàng ta chào hỏi Huyền Thanh, tôi lại nghe thấy một giọng nữ hết sức ngọt ngào
khác: “Vương gia an hảo.”

Huyền Thanh khẽ ho hai tiếng, cười nói: “Hôm nay hoàng huynh
tâm trạng tốt thật, không ngờ lại mang theo cả Hồ Đức nghi ra ngoài. Chỉ là sao
hoàng huynh lại đột nhiên nghĩ tới thần đệ vậy?”

Huyền Lăng đáp: “Đợi mãi tuyết mới tan, hôm nay thời tiết lại
đẹp, bọn họ cả ngày ở trong cung cũng thấy bí bức. Ta nghe nói đệ bị bệnh, liền
đưa bọn họ tới thăm đệ.” Y chăm chú nhìn Huyền Thanh một lát rồi nói tiếp: “Sắc
mặt vẫn còn nhợt nhạt, có điều tinh thần lại rất tốt, cứ như vừa gặp chuyện
mừng rất lớn vậy.”, rồi lại ngoảnh đầu quay sang nói với Hồ Đức nghi: “Uẩn
Dung, hôm nay nàng câu nệ lễ tiết quá, trước đây gặp mặt còn gọi một tiếng “lục
biểu ca”, bây giờ thì lại chẳng nói năng gì nữa rồi.”

Hồ Đức nghi che miệng cười, nói: “Hoàng thượng đang trêu thần
thiếp đấy sao. Bây giờ thần thiếp là phi tần của Hoàng thượng, khi gặp Lục
Vương gia tất nhiên phải chú ý giữ lễ quân thần, sao còn có thể giống như trước
đây được.” Kính Phi cười tủm tỉm, nói: “Hồ muội muội hiểu chuyện như vậy mà
Hoàng thượng còn nói muội ấy câu nệ lễ tiết, đúng là đã đổ oan cho người tốt
rồi.”

Chợt một giọng trẻ con ngọt ngào, non nớt vang lên: “Nghe nói
lục hoàng thúc bị bệnh, Lung Nguyệt đặc biệt tới đây thỉnh an hoàng thúc.”

Nghe thấy giọng nói ấy, thân thể tôi run lẩy bẩy, toàn bộ tâm
thần đều bị hút đi, không kìm được nhìn ra phía ngoài. Bức bình phong trước mặt
được ghép thành từ bốn phiến gỗ điêu khắc hình hoa anh thảo, ở bốn góc đều có
những chỗ chạm rộng chừng năm tấc. Tôi cẩn thận giữ chặt mép áo, thò đầu ra
nhìn, ánh mắt lập tức bắt gặp một đứa bé tầm một, hai tuổi, đang được Kính Phi
bế trong lòng, trên đầu là hai búi tóc tròn xoe được tô điểm bằng hai viên minh
châu, phía dưới mặc một chiếc áo gấm thêu hoa màu hồng, trên khuôn mặt trái
xoan nhỏ xinh là một đôi mắt tròn xoe, đen láy, đáng yêu vô cùng.

Vừa mới nhìn thoáng qua, máu huyết toàn thân tôi đã trở nên
sôi sục, cho dù trước đây chưa từng nhìn thấy tranh vẽ Lung Nguyệt, chỉ dựa vào
cái nhìn này thôi, tôi cũng sẽ biết ngay đây nhất định là con gái mình. Đôi
hàng lông mày kia, cái mắt, cái mũi kia, không có chỗ nào là không giống tôi,
duy chỉ có đường nét dưới cằm là giống với Huyền Lăng.

Tôi nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, càng lúc càng
dồn dập, tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy ra khỏi lồng ngực. Đây chính
là Lung Nguyệt, Lung Nguyệt mà tôi hằng nhung nhớ bao đêm. Lòng tôi thầm thổn
thức, cơ hồ muốn bật khóc thành tiếng.

Lung Nguyệt, tôi muốn được bế Lung Nguyệt của tôi biết bao,
nó đáng yêu quá chừng. Thế nhưng, tôi không thể ra ngoài, sao tôi có thể ra
ngoài được đây? Tôi nắm chặt lấy bức bình phong, cố kìm nén những giọt nước mắt
có thể trào ra bất cứ lúc nào.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3