Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 4) - Chương 02

Chương 2

Vẳng nghe chim hót người tỉnh mộng

Xung quanh chùa Cam Lộ toàn là rừng rậm, mây khói phủ đầy,
cực kỳ yên tĩnh, vắng vẻ. Tôi ngủ ngon được chừng nửa ngày, nỗi đau đớn trong
thân thể đã dần dịu bớt.

Trụ trì thấy thân thể tôi không được khỏe lắm thì tỏ ra có
chút xót thương, dặn dò tôi nghỉ ngơi cho tốt, không phải để tâm tới chuyện gì
khác. Tôi cứ ngủ li bì cả ngày, không để ý tới mọi chuyện trong chùa, cũng
chẳng biết Cận Tịch và Hoán Bích rốt cuộc đang làm những gì.

Chỉ biết rằng hai người bọn họ đều không thường xuyên ở bên
cạnh tôi, nơi khóe mắt cũng dần xuất hiện những tia mỏi mệt.

Tôi thực sự cảm thấy không đành lòng.

Ngày đó trong Đường Lê cung, các cung nhân hầu hạ tôi, ai nấy
đều van nài được xuất cung với tôi.

Lưu Chu chết sớm, Hoán Bích tất nhiên phải đi theo tôi. Bởi
Hoán Bích vốn là a hoàn tùy giá theo tôi vào cung, nếu ở một mình trong cung,
sau này nhất định sẽ bị ức hiếp rất nhiều.

Tiểu Liên Tử và Tiểu Doãn Tử đều là người có khiếm khuyết,
rời cung rồi thì coi như mất nơi nương náu, huống chi ở trong chùa Cam Lộ cùng
một đám ni cô cũng không tiện chút nào.

Lung Nguyệt đã được giao phó cho Kính Phi, tất nhiên một vài
người bên phía tôi cũng phải đi theo qua đó, hầu hạ Lung Nguyệt giống như hầu
hạ chủ nhân trước đây của mình. Chắc hẳn Kính Phi có ý an ủi tôi, đã dẫn Phẩm
Nhi, Bội Nhi và Tiểu Liên Tử đi.

Như vậy tôi cũng yên tâm, Tiểu Liên Tử dù sao cũng có chút
công phu, tính tình lại trung hậu, có y ở bên cạnh Lung Nguyệt, kẻ khác có muốn
bày mưu hãm hại nó nhất định cũng sẽ không dễ dàng đắc thủ.

My Trang cũng đã gọi Tiểu Doãn Tử tới cung của tỷ ấy hầu hạ.
Trước đây, Tiểu Doãn Tử là thái giám được việc nhất bên cạnh tôi, sau khi tôi
rời cung, nhất định sẽ phải chịu không ít sự hạch sách, đày đọa, My Trang lại
thích sự thông minh, nhanh nhẹn của y, mong là từ nay, y có thể trở thành cánh
tay phải, giúp tỷ ấy mọi việc.

My Trang và Lung Nguyệt chính là hai người mà tôi không yên
tâm nhất trong cung.

May mà My Trang có Thái hậu che chở, kẻ khác chắc cũng chẳng
dám làm gì. Mà tôi cũng đã ngầm nhờ cậy Ôn Thực Sơ và Tiểu Doãn Tử, bọn họ nhất
định sẽ dốc sức bảo vệ cho My Trang được an toàn.

Còn Lung Nguyệt thì vì Kính Phi không có con nên nhất định nó
sẽ được coi như con đẻ. Nàng ta vốn giao hảo với tôi, địa vị lại cao, quan hệ
với mọi người trong cung cũng tốt, là lựa chọn tốt nhất để nuôi dưỡng Lung
Nguyệt.

Duy có Cận Tịch, nàng ta nhất quyết muốn theo tôi rời cung,
đây là điều mà tôi không lường trước được.

Trong số các cung nữ, nàng ta cũng khá có thân phận, là Ôn
nhân chính ngũ phẩm, trước đây lại từng hầu hạ thái phi, quả thực không cần
phải theo tôi đi chịu khổ.

Tôi vốn nghĩ tệ nhất thì cũng để nàng ta đi theo Kính Phi
chăm sóc Lung Nguyệt, nhưng nàng ta lại trần tình với tôi: “Công chúa có Kính
Phi nương nương chăm sóc là đã muôn phần ổn thỏa, nô tỳ quả thực không muốn ở
chỗ Kính Phi nương nương mà làm vướng tay vướng chân. Nương nương sắp đi tu
hành, nhất định không thể thiếu người hầu hạ, một mình Hoán Bích cô nương làm
sao đủ được, dù gì cũng không thể để cô ấy chịu khổ một mình. Nô tỳ từ nhỏ đã
mang lòng hướng Phật, đây thực là cơ hội tốt nhất, chỉ mong nương nương đừng
chê nô tỳ vụng về, nể tình nô tỳ mấy năm nay đã dốc lòng dốc sức chăm sóc nương
nương mà dẫn nô tỳ đi cùng.”

Nàng ta đã nói như vậy, tôi cũng không tiện thoái thác, đành
dẫn nàng ta đi cùng. May mà Cận Tịch thông minh, tháo vát, có thể giúp đỡ tôi
rất nhiều, hơn nữa còn thường xuyên lựa lời khuyên nhủ, giúp tôi bớt cô độc.

Hôm ấy, Cận Tịch đang ngồi trong phòng cúi đầu khâu áo, tôi
thì cẩn thận xâu từng viên gỗ lim làm thành tràng hạt.

Ánh dương dìu dịu chiếu vào phòng qua ô cửa sổ, tựa một lớp
vải mỏng manh, hết sức nhẹ nhàng, êm ái. Trên bàn đặt một bức tượng Quan Âm làm
bằng gốm trắng, vẻ mặt hiền từ, khiến người ta vừa nhìn đã thấy ấm áp, thực rất
có dáng vẻ đại từ đại bi phổ độ chúng sinh. Trong bát hương đặt trước tượng
Quan Âm có ba nén hương đang cháy, khói hương vấn vít tỏa ra, như sương như
khói.

Cận Tịch cười, nói: “Hôm nay tinh thần nương tử không tệ, chi
bằng chúng ta cùng ra ngoài đi dạo một lát. Phong cảnh xung quanh chùa Cam Lộ
xưa nay vốn nổi danh, cũng nên đi xem thử.”

Cận Tịch ân cần như vậy chẳng qua là muốn giúp tôi xua bớt
nỗi u buồn, tôi sao có thể không biết, bèn đồng ý, hai người cùng cất bước ra
ngoài đi dạo.

Ngoài kinh đô núi non trùng điệp, liền thành một dải, như tạo
thành bức bình phong xanh biếc. Nơi cao thì đâm vào tới tận mây, nơi thấp thì
tựa như cánh tay ngọc ngà của mỹ nhân uốn lượn. Mà trong số các đỉnh núi, phong
cảnh ở đỉnh Phiêu Miểu, đỉnh Tha Nga, đỉnh Cam Lộ, đỉnh Lăng Vân là nổi tiếng
nhất, đỉnh Phiêu Miểu và đỉnh Tha Nga đối diện nhau từ xa, đỉnh Cam Lộ, đỉnh
Tha Nga và đỉnh Lăng Vân thì dính liền, giữa những đỉnh núi mây mù bao phủ,
phong cảnh đẹp đẽ vô cùng.

Giữa nơi núi non biêng biếc, mây khói như bao phủ khắp nơi,
mang tới cho người ta cảm giác không chân thực, dường như cả con người đều hòa
mình với thiên nhiên. Tôi đứng ngắm cảnh từ xa, nỗi buồn cùng sự mỏi mệt khi
rời cung lại trào dâng trong lòng, lan tỏa khắp thân thể. Trái tim trở nên
trống rỗng, tôi hờ hững nói: “Cận Tịch, nếu nửa đời sau, chúng ta có thể bình
yên sống trong chùa Cam Lộ thế này, ta cũng không còn mong cầu gì hơn.”

Cận Tịch dịu giọng nói: “Chúng ta đã xa rời chốn thị phi rồi,
chắc hẳn chuyện thị phi sẽ không tìm tới chúng ta nữa. Nương tử cứ yên tâm!”

Gió núi rất mạnh, cuốn góc chiếc áo ni cô màu xám của tôi
lên, nhìn như một cánh bướm già nua đang đập cánh một cách mỏi mệt. “Nếu có thể
cả đời bầu bạn bên ngọn đèn dầu và tượng Phật, ta cũng coi như được thanh tịnh
rồi!”

Cận Tịch khẽ thở dài một tiếng. “Hoàn cảnh bây giờ coi như
không tệ. Với tình hình khi đó, nếu nương tử không tự nguyện xin xuất gia, hoặc
là sẽ bị ban cho cái chết, hoặc là sẽ bị đày vào lãnh cung, cũng có thể Hoàng
thượng trong cơn giận dữ sẽ cho phong tỏa Đường Lê cung, giam cầm nương tử
trong đó suốt đời suốt kiếp. Mà nếu có kẻ ném đá xuống giếng, kết cục của nương
tử nhất định sẽ thảm hơn bây giờ nhiều.”

Tôi cắn chặt môi, sự chán ghét và oán hận nơi đáy lòng cơ hồ
không thể nào kiềm chế được. “Tử Áo Thành nhơ nhuốc và đen tối đến vậy, ta mong
rằng mình cả đời không bao giờ quay trở lại đó. Chỉ đáng thương cho Lung Nguyệt
của ta, kiếp này e là chẳng có duyên gặp lại ta thêm lần nào nữa.”

Cận Tịch giữ lấy hai bờ vai đang khẽ run rẩy của tôi, đôi tay
hết sức mạnh mẽ và kiên định. “Nương tử có thể sống sót mà rời khỏi nơi đó, đây
là điều không phải ai cũng làm được. Xin nương tử hãy tin rằng, có lúc cả đời
không thể gặp mặt cũng coi như là một sự bảo vệ. Công chúa như thế, mà với
người nhà của nương tử cũng như thế.” Cận Tịch thở dài, nói tiếp: “Chỉ mong
nương tử suy nghĩ thông suốt, rồi sau này đêm đêm có thể ngủ ngon.”

Sao tôi có thể không hiểu lời của Cận Tịch nhưng từ sau khi
vào chùa Cam Lộ đến giờ, tôi nào đã từng có được một giấc ngủ ngon. Rất nhiều
đêm tôi gần như trơ mắt nhìn bầu trời từ lúc sâm sẩm tối đến khi lộ ra màu bụng
cá buổi ban mai. Những tia sáng chiếu lên lớp giấy dán cửa sổ biến đổi từng
chút một, lúc sáng lúc tối, nhưng chỉ cần là một chút biến hóa nhỏ nhoi, tôi
cũng có thể nhận ra rõ ràng.

Biết bao lần tôi từng cắn chặt bờ môi giữa màn đêm đen tưởng
chừng không có điểm tận cùng, đôi bàn tay nắm chặt, hoàn toàn không phát hiện
ra môi mình đã bị cắn rách, lòng bàn tay cũng bị móng tay cắm sâu đến rỉ máu,
cố quên đi những sự không cam tâm và nhục nhã của bản thân. Nhưng tôi thực sự
chẳng làm gì hơn được, chỉ biết trơ mắt nhìn chúng ngang ngược cắn xé trái tim
vốn đã tơi tả của mình, cho đến khi nó hoàn toàn tan nát.

Biết rõ là không thể phản kháng, tôi chỉ còn cách chịu đựng.

Tôi đêm đêm không thể ngủ ngon, Cận Tịch tất nhiên biết rõ.
Tôi còn thường xuyên nghe thấy Hoán Bích vùi đầu trong chăn khóc thầm, khóc cho
cha mẹ và huynh trưởng ở trời Nam đất Bắc xa xôi, khóc cho tẩu tẩu và Trí Ninh
vừa gặp cơn tai họa.

Đêm dài đằng đẵng, leo lét đèn thu. Vốn đang độ hoa thu thảm
đạm cỏ thu úa vàng, đêm thu dài miên man vô tận, dường như vĩnh viễn chẳng bao
giờ đợi được tới khi trời sáng. Mà dù trời có sáng, sự tăm tối trong lòng liệu
có được chiếu sáng một khoảnh khắc nào chăng?

Tôi không nói gì, chỉ lặng im.

Khi chúng tôi trở về phòng, Hoán Bích đang bày cơm và thức ăn
lên bàn. Nhìn thấy tôi, cô nàng không kìm được than phiền: “Trụ trì đã đặc biệt
dặn dò nhà bếp, nói là tiểu thư còn đang trong thời gian ở cữ, phải đặc biệt
chiếu cố, làm cho một số loại thức ăn mặn và nhiều mỡ, ai ngờ những thứ được
đưa tới vẫn chẳng có lấy một giọt mỡ nào, đừng nói là thức ăn mặn. Nô tỳ và Cận
Tịch thì không sao, nhưng tiểu thư còn đang ở cữ, như thế này làm sao được?”

Đợi Hoán Bích nói xong một tràng liến thoắng, tôi thản nhiên
cầm đũa, bình tĩnh nói: “Dù sao cũng là nơi Phật môn thanh tịnh, sao có thể
động đến đồ ăn mặn được, ta cũng không muốn mình bị chú ý quá, chỉ cần có thể
ăn no là được rồi!”

“Nhớ lại những ngày bị cấm túc trong Đường Lê cung, ngay đến
thức ăn cũng mốc meo cả, chúng ta không phải vẫn ăn được hết đó sao?” Cận Tịch
hơi cau mày, lộ vẻ rụt rè. “Nương tử và Hoán Bích cô nương có từng để ý không,
trụ trì mang tiếng là trụ trì nhưng tính tình hiền hòa, nhu nhược, không thể
sai bảo người khác. Do đó, bà ấy tuy có lòng chiếu cố nương tử nhưng cũng là
lực bất tòng tâm.”

Hoán Bích tiếp lời: “Làm sao lại không nhận ra chứ! Lúc mới
đến, bà ấy nói hai người chúng ta chỉ cần hầu hạ tiểu thư là được, nhưng chỉ
sau vài ngày, công việc mà đám người Tịnh Bạch sư phụ giao cho chúng ta nhiều
thế nào chứ?”

Cận Tịch nói: “Tiền nhang đèn của chùa Cam Lộ tuy không ít
nhưng thường ngày các ni cô trong chùa vẫn phải tự tay giặt giũ quần áo, làm
một số việc nặng nhọc. Chúng ta vừa mới tới, rất nhiều việc liền được giao cả
cho chúng ta, nhưng giờ đang sống nhờ nhà người khác, chúng ta đương nhiên
không thể tranh cãi. May mà mấy việc này nô tỳ và Hoán Bích cô nương làm cũng
đã quen, không có vấn đề gì to tát.”

“Chỉ e...” Hoán Bích nôn nóng nói: “Sau này bọn họ được đằng
chân lân đằng đầu, ngay đến tiểu thư cũng phải chịu khổ.”

Tôi lặng lẽ cúi đầu, nhai cọng rau trong miệng, hờ hững nói:
“Ta đã vào chùa Cam Lộ rồi, dù sau này có phải làm một số việc nặng thì cũng là
lẽ thường tình thôi!” Tôi nắm lấy bàn tay hai người bọn họ, khẩn thiết nói:
“Chỉ khổ cho các ngươi, vì ta mà phải chịu không ít nỗi vất vả.”

Hoán Bích rơm rớm nước mắt, cúi đầu, nghẹn ngào nói: “Bây giờ
người thân bên cạnh muội chỉ còn lại một mình trưởng tỷ thôi, chỉ cần có thể ở
bên trưởng tỷ, muội chẳng còn điều gì oán trách.”

Cận Tịch cũng nói: “Nô tỳ vốn nguyện lòng theo nương tử rời
cung, sau này dù có gặp phải bất cứ chuyện gì cũng cam tâm tình nguyện.”

Tôi thầm cảm động, thổn thức nói: “Từ nay về sau, chỉ còn có
ba người chúng ta nương tựa vào nhau thôi!”

Hoán Bích cúi đầu khóc rấm rứt, nói: “Bọn muội thì không sao,
nhưng trưởng tỷ đã gầy đến thế này rồi, muội nhìn mà sợ lắm!”

Hoán Bích vừa dứt lời, tôi đột nhiên nhìn thấy dung nhan của
mình hiện giờ. Do đã lâu không soi gương nên lúc này, khi nhìn thấy tấm dung
nhan tiều tụy của bản thân trong chiếc gương đồng ảm đạm, ngay đến tôi cũng có
chút thẫn thờ và không dám tin, đây chính là tôi sao, là tôi của bây giờ đây
sao? Đôi mắt xám xịt như người chết, hai gò má nhô cao. Sự ai oán và đau thương
trong mắt đã trầm hẳn xuống, như những hạt cát sau cơn sóng cuộn, ẩn mình vào nơi
sâu thẳm bên trong chiếc gương đồng, chẳng hề xao động. Nhìn tôi lúc này như
một ao nước mùa thu, dù có bị thứ gì khuấy đảo, dù có xuất hiện muôn vàn gợn
sóng thì sau đó cũng sẽ bình lặng trở lại rất nhanh, bình lặng trong sự buồn
thương đến nỗi chẳng còn nước mắt để rơi, chẳng thể khống chế được bản thân
mình. Người trong gương thực xa lạ biết bao, dù biết rõ đó chính là mình nhưng
tôi vẫn khó mà tin nổi đó chính là tôi của ngày hôm nay.

Dung nhan tôi tuy tiều tụy nhưng dù sao cũng chưa thay đổi
nhiều, duy có đôi mắt kia thực sự giống như của một bà già mắc bệnh nhiều năm,
lại giống như một bông hoa đã từng nở rộ rồi sau đó lặng lẽ úa tàn, cuối cùng
thì chết khô nơi đầu cành giữa làn gió lạnh.

Đã có lúc vẻ đẹp của tôi chủ yếu đến từ đôi mắt, chúng linh động
đẹp đẽ, múa lượn nhẹ nhàng, thoáng làn sóng gợn. Dù buồn hay vui, những tâm sự
mà người con gái không tiện dùng lời lẽ biểu đạt, tôi chỉ cần khẽ đưa ánh mắt,
sẽ có người tự khắc hiểu lòng tôi.

Mà trong những cuộc sát phạt trong cung, dù là địch hay bạn,
phương thức trao đổi quan trọng nhất vẫn là ánh mắt. Và dần dần, đôi mắt tôi ẩn
chứa đầy tâm cơ, có lúc muốn khóc mà bên trong lại ngậm nét cười, đôi khi muốn
cười mà mắt lại ngân ngấn ánh lệ, sự trong trẻo, ngây thơ của một thiếu nữ khuê
các sớm đã chẳng còn.

Thậm chí ngay cả khi được đấng quân vương sủng hạnh, thương
yêu, những nét phong tình nơi đầu mày cuối mắt cũng đã sinh ra như thế, hoàn
toàn triệt bỏ sự vô tri và ngây thơ của người thiếu nữ. Cứ như vậy, sau nháy
mắt tôi đã trở thành phụ nữ, sau nháy mắt đã có được cái gọi là sự quyến rũ và
phong tình, tất cả mọi thứ đều chỉ tập trung trong đôi mắt ấy thôi.

Thì ra tôi già đi nhanh như thế, thì ra trái tim của tôi đã
chết rồi. Vốn ngỡ rằng việc này chỉ có mình tôi biết, không ngờ, đôi mắt kia
chẳng thể giấu giếm được điều gì, sớm đã lộ vẻ già nua, đờ đẫn.

Thực thê lương mà cũng rất rõ ràng.

Đêm ấy gió mưa kéo tới, những hạt mưa lạnh băng đập “bộp bộp”
vào lớp giấy dán cửa sổ, toàn bộ chùa Cam Lộ chìm trong những âm thanh như
tiếng vó ngựa dập dồn. Dòng nước mưa từ trên mái ngói chảy xuống, phát ra âm
thanh như tiếng chuông gọi hồn, khiến người ta đau đầu.

Trong cơn ngơ ngẩn, tôi lại mơ một giấc mơ. Người tôi như bị
chia ra làm hai nửa, một nửa tỉnh táo, có một chút ý thức đơn giản và mông
lung, nửa còn lại thì đang ngủ, ngủ rất say, như thể vĩnh viễn không bao giờ
tỉnh lại.

Trong cơn mơ màng, khung cảnh xung quanh dường như vẫn là nơi
cung cấm, hai bên vĩnh hạng là bức tường đỏ dài miên man, tựa như hai con rồng
đỏ rực không ngừng uốn lượn, chẳng có điểm tận cùng. Lớp đá xanh trên vĩnh hạng
thực trơn biết mấy, lúc này, Cận Tịch còn đang nắm tay tôi, hai người kề vai
sóng bước, như thể chuẩn bị tới Thượng Lâm uyển ngắm cảnh, cũng có thể đang
định làm gì khác, lúc này đầu óc tôi rất mơ hồ, chỉ biết bước đi theo tiềm
thức. Phía trước chợt thấy Tiễn Thu bước tới, khom người hành lễ với tôi, cười
tủm tỉm, nói: “Hoàng hậu nương nương cho mời Hoàn Quý tần tới ngắm hoa, An tiểu
chủ cũng đang ở đó, đã chờ nương nương từ lâu lắm rồi!”

Khuôn mặt Tiễn Thu hình như được trát quá nhiều phấn, nhìn
trắng bệch như tuyết, trắng đến nỗi chẳng giống nàng ta lắm, nhìn còn có mấy
phần bộ dạng của Hoa Phi. Tôi cười, nói: “Hoàng hậu nương nương đã có lời mời,
thần thiếp xin đi ngay đây!” Sau đó, liền cùng Cận Tịch chậm rãi bước đi theo
nàng ta.

Có điều, mới đi được hai bước, phía sau chợt vang lên giọng
nói của Lưu Chu. Chỉ thấy nàng ta vội vã chạy tới, dáng vẻ rất nôn nóng, khuôn
mặt đỏ bừng, như thể sắp rỉ máu. Nàng ta lớn tiếng kêu lên: “Tiểu thư! Đừng đi!
Đừng đi! Không thể đi được đâu!”

Tôi nói với giọng nghi hoặc: “Lưu Chu, muội đi đâu vậy, lâu
lắm rồi ta không gặp muội. Sao trông muội hoang mang thế, định đi làm việc gì
sao?”

Tôi chỉ mới sững sờ một chút, Hoàng hậu và An Lăng Dung đã đi
tới trước mặt, đều đang cười rất tươi. Hoàng hậu mặc một chiếc áo gấm đỏ rực,
ôn tồn nói: “Hoàn Quý tần, bản cung đã cho mời, sao ngươi còn không mau tới?
Trước đây, ngươi đâu có như vậy.”

Lời của Hoàng hậu tuy đầy vẻ ôn tồn nhưng ý tứ trách móc bên
trong lại rất rõ. Tôi hoang mang định quỳ xuống, thế nhưng đầu gối lại đờ ra,
không sao quỳ nổi. Tôi lo lắng đến nỗi mồ hôi rỉ ra đầy đầu, bất giác nghiêng
đầu nhìn qua bên cạnh, chợt thấy cặp mắt Tiễn Thu chẳng biết tự lúc nào đã trở
nên đen ngòm, sâu không thấy đáy, dung mạo sớm đã biến thành của Hoa Phi. Nàng
ta nhếch mép, nở một nụ cười lạnh lùng, khẽ cất tiếng: “Sao thế? Hoàn Quý tần,
ngươi cũng không muốn quỳ lạy mụ già Hoàng hậu này sao?”

Tôi thấy cảnh này thì vừa hoang mang vừa sợ hãi. Lăng Dung
chợt cười tươi như hoa, vẫy tay gọi: “Tỷ tỷ mau tới đây, Hoàng hậu đối xử với
chúng ta tốt nhất mà. Tỷ tỷ mau tới đi, Dung Nhi cũng đang ở đây này.” Cô ả
cười rất dịu dàng, nghe như tiếng nhạc nhưng chẳng hiểu sao tôi lại có cảm
giác, nụ cười ấy sắc như dao, đang không ngừng cứa vào thân thể tôi, khiến tôi
đau đớn vô cùng.

Bỗng nhiên, Kỳ Tần lẳng lặng bước ra từ sau lưng Hoàng hậu và
An Lăng Dung, cất giọng lạnh lùng: “Hoàng hậu nương nương, Hoàn Quý tần không
nghe lời như vậy, phải xử phạt thế nào mới được đây?”

Nụ cười của Hoàng hậu vẫn cao quý mà nền nã, mỗi điệu đưa tay
nhấc chân đều toát ra khí độ ung dung của bậc mẫu nghi thiên hạ. Nàng ta mỉm
cười, nói: “Hoàn Quý tần rất được lòng Hoàng thượng, bản cung sao nỡ phạt nàng
ta chứ? Không chỉ không phạt, còn phải thưởng mới được.” Nàng ta khẽ gọi Lăng
Dung lại. “Đi lấy Thư ngân giao tới đây thưởng cho Hoàn Quý tần.”, kế đó liền
nói với tôi: “Thư ngân giao có tác dụng dưỡng da rất tốt, Hoàn Quý tần nhớ dùng
đều. Hoàng thượng nhìn thấy tấm dung nhan hoa nhường nguyệt thẹn của Hoàn Quý
tần, nhất định sẽ càng thêm yêu quý, mà Quý tần cũng có thể sớm sinh hoàng tử
cho Hoàng thượng.” Giữa nụ cười hoàn mỹ của Hoàng hậu đột nhiên xuất hiện một
vết nứt, giọng nói toát ra vẻ u oán: “Nói không chừng, Hoàn Quý tần dùng Thư
ngân giao này xong sẽ càng ngày càng giống với Thuần Nguyên Hoàng hậu, tỷ tỷ
của bản cung đấy, như thế mới thực đáng mừng.”

Lăng Dung bước đi hết sức nhẹ nhàng, lả lướt, cẩn thận đưa
Thư ngân giao tới trước mặt tôi, má phấn ngậm nét cười. “Tỷ tỷ nhớ dùng đều
nhé, lời của Hoàng hậu nương nương nhất định không sai đâu.”

Tôi sợ hãi kêu ré lên một tiếng, cố sức đẩy Thư ngân giao mà
Lăng Dung đưa tới trước mặt ra xa. Lăng Dung chẳng hề để bụng, chỉ mỉm cười rất
tươi, ngón tay khẽ quệt vào Thư ngân giao, sắc mặt đột nhiên biến đổi, trở nên
vô cùng dữ dằn, ra sức bôi Thư ngân giao vào mặt tôi.

Cảm giác lạnh toát và thứ mùi thơm mát của Thư ngân giao
khiến tôi sợ hãi thét lên, cố sức ngoảnh đầu qua bên cạnh nhưng không hiểu sao
bàn tay của Lăng Dung lại có thể chuẩn xác đến thế, tôi có tránh thế nào cũng
không được.

Hoa Phi thản nhiên khoanh tay đứng nhìn, cất giọng u oán mà
trống rỗng: “Bây giờ ngươi rõ rồi nhé, đứa con của ngươi bị mất không phải do
ta, cũng không phải là do Hoan nghi hương của ta.” Ả ta đột nhiên nổi điên, như
khóc như cười, ngón tay chỉ thẳng vào mặt tôi, gằn giọng quát lớn: “Ta không hề
hại đứa con của ngươi, người hại đứa con của ta cũng là Hoàng hậu! Chúng ta đều
không biết gì hết, đều không biết gì hết!” Ả ta đập đầu xuống đất, cặp mắt
chừng như có thể phun ra lửa, cất tiếng khóc rống lên, điên điên khùng khùng:
“Ngươi có Thư ngân giao, ta có Hoan nghi hương, chúng ta sao sinh con được chứ!
Chúng ta đều là loại người đáng thương không có con!” Ả ta đập đầu xuống đất
đến rách cả trán, dòng máu tươi cuồn cuộn chảy ra, dường như trên gò má, trên
quần áo của ả ta xuất hiện vô số bông hoa đào diễm lệ, phong cảnh rực rỡ của
tháng Ba mùa xuân lúc này chừng như đều đã tập trung trên người ả, vậy nhưng
lại chẳng có chút vẻ đẹp nào, chỉ đầy nỗi thê lương và sợ hãi.

Hoàng hậu đột nhiên nói với giọng nghẹn ngào, tựa như một
người quả phụ trên đò vắng, ai oán tột cùng: “Các ngươi đáng thương? Lẽ nào bản
cung không đáng thương? Con của các ngươi chẳng qua chỉ là những thai nhi chưa
thành hình mà thôi, còn bản cung thì sao, bản cung đã phải tận mắt nhìn con
trai đứt hơi trong lòng mình... Con của các ngươi thì có gì đáng thương chứ!”
Những nét xám xịt trên khuôn mặt Hoàng hậu đột nhiên tan biến, rồi nàng ta nở
nụ cười tươi. “Hoàn Quý tần, bản cung còn có thứ này tặng cho ngươi nữa đây.”
Nàng ta nháy mắt ra hiệu với Kỳ Tần, sắc mặt Kỳ Tần biến đổi hẳn, chậm rãi mở
bọc vải gấm màu đỏ đang ôm trước ngực ra, thì ra bên trong là một chiếc áo gấm
có thêu hoa văn hình chim công, nhìn rất tao nhã và đẹp đẽ.

Lăng Dung che miệng cười khẽ, âm thanh vang lên nghe như
tiếng hót du dương của chim hoàng oanh, nhưng lọt vào tai tôi thì sắc bén vô
cùng: “Tỷ tỷ xưa nay luôn thanh tao, cao quý, mặc chiếc áo này là thích hợp
nhất. Lúc mới vào cung, Thuần Nguyên Hoàng hậu đã mặc chính chiếc áo này đấy,
tỷ tỷ nhớ phải giữ gìn cẩn thận!” Nói xong, nàng ta liền nháy mắt ra hiệu, Kỳ
Tần không cho tôi phân bua, liền trùm chiếc áo đó vào người tôi. Chiếc áo tựa
như một tấm lưới rất lớn từ trên trời rơi xuống, trói lấy tôi thật chặt, khiến
tôi không thể thoát được, cũng chẳng thể giãy giụa, chỉ biết trơ mắt nhìn bản
thân như một con cá bị lọt vào trong lưới, căn bản chẳng có sức mà phản kháng.

Lòng tôi thầm căm hận nhưng chỉ biết sợ hãi ngoảnh đầu đi,
chợt thấy từ cổ Lưu Chu chảy ra những giọt máu đỏ tươi, màu sắc đó khiến đôi
mắt tôi như chói lòa. Mặt Lưu Chu đầy nét bi thương, chậm rãi ngoảnh đầu lại,
nói: “Tiểu thư, Lưu Chu phải đi đây, không thể hầu hạ tiểu thư được nữa rồi!”

Tôi nhất thời quên mất mình vẫn đang ở trong lưới, gắng sức
gào lên: “Lưu Chu, muội định đi đâu? Sao muội có thể bỏ mặc ta mà đi như thế
được!”

Lưu Chu khẽ nở nụ cười mỉm, nhẹ nhàng cất tiếng: “Tiểu thư,
chủ tớ chúng ta tình như tỷ muội nhưng bây giờ tình nghĩa đã đến hồi kết thúc
rồi. Thiếu phu nhân và tiểu thiếu gia ở dưới đó cô đơn lắm, không ai chăm sóc,
Lưu Chu phải xuống đó hầu hạ bọn họ đây, tiểu thư xin hãy bảo trọng.”

Tôi nghe mà trái tim như bị một tảng đá nặng nề nện phải, rốt
cuộc không kìm được mà bật khóc thành tiếng. Chợt lại thấy tẩu tẩu vẫn nguyên
bộ dạng ngày xưa, xinh đẹp, đáng yêu, đang bế Trí Ninh trong lòng. “Trước đây
ta vẫn gọi muội là nương nương nhưng giờ đây chúng ta không ở cùng một thế giới
nữa rồi, muội chỉ còn là em chồng của ta thôi. Ta với Trí Ninh phúc bạc, không
thể theo phu quân nữa, muội và phu quân phải chú ý giữ gìn mới được, đừng để
những người đi trước như bọn ta lo lắng.”

Tiếng khóc của Trí Ninh dường như vẫn còn vang vọng bên tai,
tôi bật khóc nức nở. “Tẩu tẩu hãy nói thực với muội đi, chuyện sao lại như
vậy?”

Tẩu tẩu lắc đầu, thở dài không ngớt. “Muội thử nghĩ xem, đang
là tháng Mười, sao có thể dễ dàng mắc bệnh sốt rét được đây?”

Phía bên kia, Lăng Dung chợt nở nụ cười, khẽ phe phẩy chiếc
quạt lông trong tay, hờ hững nói: “Hoa đào dù có nở đẹp đến mấy thì rốt cuộc
cũng chỉ là vật phàm tục mà thôi, sao có thể so được với sự thướt tha yểu điệu
của trúc đào.”

Tẩu tẩu mỉm cười thản nhiên, đáp lại một câu: “Vậy sao? Đào
với trúc đào vốn cùng một họ, hà tất phải tàn sát lẫn nhau! Dù có muốn phân cao
thấp thì cũng nên nhìn vào lòng người.”

Lăng Dung chẳng hề nôn nóng, đưa quạt lên che mặt, cười nhạt,
nói: “Đến tính mạng còn chẳng giữ nổi, nói gì tới lòng người! Sự cao thấp, sống
chết ở kiếp này đã rõ ràng, Tiết tiểu thư nên suy nghĩ về kiếp sau thì hơn!”

Trong giấc mộng mơ hồ ấy, Lăng Dung từ đầu đến cuối chỉ gọi
tẩu tẩu bằng ba chữ “Tiết tiểu thư” rõ ràng đến tột cùng.

Tôi chẳng còn tâm trạng để suy nghĩ đến những sự lạ bên
trong, chỉ biết nghẹn ngào khóc lóc. Mái tóc mai đã chớm bạc cùng khuôn mặt già
nua của song thân lóe hiện trước mắt tôi, tôi đưa tay muốn chụp lấy mà không sao
chụp được, lớn tiếng gào thét cũng chẳng thể gọi về. Dung mạo của ca ca cũng bị
chướng khí ở vùng Lĩnh Nam che phủ, càng lúc càng trở nên ảm đạm và không rõ
ràng, cuối cùng thì hoàn toàn tan biến.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3