Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 3) - Chương 12 - Phần 1
Chương 12
Tiếng ve theo
gió tới
Hiển nhiên, tôi đã hết sức cảm động. Dù rằng từng nghi kỵ
nàng ta nhưng tình ý của nàng ta với ca ca thì tôi lại không thể xem thường.
Những sự nghi hoặc và khúc mắc từng tồn tại trong lòng kia lúc này đã tiêu biến
đi không ít dưới những lời lẽ khẩn thiết của Lăng Dung. Đắc sủng thì sao? Thất
sủng thì thế nào? Tôi và Lăng Dung chẳng qua chỉ là hai trong số vô vàn nữ tử
thân bất do kỷ ở chốn thâm cung này thôi.
Chúng tôi không có thân thể, cũng không thể giữ lại cho mình
một trái tim hoàn chỉnh, một phần còn sót lại kia thì cũng bị vướng bận bởi quá
nhiều người, quá nhiều việc và quá nhiều tình cảm. Có thứ đáng để vướng bận, có
thứ không đáng, quả thực quá nhiều.
Thứ chúng tôi có thể tranh giành chẳng qua chỉ là một chút ân
sủng mỏng manh và dễ dàng tan biến của kẻ đế vương. Muốn sống được ở chốn hậu
cung này, chúng tôi không thể không phân tranh, thứ duy nhất khác biệt chỉ là
lớp vỏ bọc bên ngoài sẽ già đi rất nhanh theo năm tháng. Hồng nhan già đi trong
nháy mắt, chưa già ân sủng đã đứt đoạn trước rồi, cuộc sống tuổi già có lẽ sẽ
thê lương như nhau. Tới khi đó, những con người ôm gối kề vai ngồi quanh lò
sưởi trò chuyện không chỉ là chúng tôi hồi trẻ, mà còn là chúng tôi trong độ
già nua trơ trọi bơ vơ.
Đã như vậy, tôi còn có thể một mực canh cánh trong lòng những
lời của nàng ta ngày đó sao? Chỉ vì mối tình si của nàng ta với ca ca, tôi cũng
nên mở rộng lòng mình hơn một chút.
Sau buổi tâm sự hôm đó, tôi và Lăng Dung đã dần thân thiết
với nhau hơn, cũng thường xuyên cùng đến cung Hoàng hậu thỉnh an. Huyền Lăng
rất vui vẻ khi thấy cảnh tượng các thê thiếp của mình hòa thuận, thêm vào đó
sau khi được khôi phục ngôi vị, Hoa Phi cũng không có hành động gì lớn, hậu
cung bước vào giai đoạn yên bình, Huyền Lăng dường như có vẻ rất hài lòng về
điều này.
Mười mấy ngày sau tết Đoan Ngọ, khí trời bắt đầu trở nên nóng
nực, mấy cung nhân cầm quạt lông đứng bên cạnh phe phẩy mà vẫn không xua hết
được cái nóng. Thế là Huyền Lăng bèn hạ chỉ cho các phi tần và hoàng thân quốc
thích cùng mình tới Thái Bình hành cung ở Tây Kinh để tránh nóng.
Cả một đoàn hậu phi cùng rời đi, trừ các phi tử thất sủng và
không có địa vị gì mấy, duy có My Trang là ngoại lệ. Tỷ ấy thoái thác với Huyền
Lăng: “Thái hậu xưa nay chưa từng rời khỏi Tử Áo Thành, thần thiếp nguyện thay
Hoàng thượng ở lại trong cung bầu bạn với Thái hậu, qua đó làm tròn đạo hiếu của
kẻ cháu con.”
Nghe thấy lý do quang minh chính đại như vậy, Huyền Lăng tất
nhiên không thể phản đối, còn hết sức khen ngợi hành động này của My Trang, ban
thưởng rồi để tỷ ấy ở lại trong cung.
Khi tới Thái Bình hành cung, các đại thần nội thị sớm đã an
bài ổn thỏa tất thảy mọi việc. Huyền Lăng vẫn ngụ tại Thủy Lục Nam Huân điện,
Hoàng hậu ngụ tại Quang Phong Tễ Nguyệt điện, tôi vẫn giống như trước đây, ngụ
tại Nghi Phù quán ở ngay cạnh hồ sen, còn Ngọc Nhuận đường mà My Trang từng ở
thì được chuyển giao cho Lăng Dung.
Ngày đầu tiên sau khi đến Thái Bình hành cung, tôi quyết định
tới chỗ Lăng Dung ngồi chơi một lát. Thế nhưng gã thái giám dẫn đường lại không
đưa tôi tới Phồn Anh các, nơi ở của Lăng Dung trước đây. Tôi không kìm được cất
tiếng hỏi: “An Tiểu viện không ở Phồn Anh các sao?”
Gã thái giám cười, đáp: “Bẩm nương nương, An tiểu chủ hiện
ngụ tại Ngọc Nhuận đường rồi. Hoàng thượng nói An tiểu chủ và nương nương vốn
thân nhau, ở gần nhau như vậy sẽ tiện việc chiếu cố, mà đường tới chỗ Hoàng
thượng cũng gần.”
Tôi khẽ “ồ” một tiếng, nói: “Bản cung còn có việc, tạm thời
không tới chỗ An Tiểu viện nữa, ngươi lui xuống đi!” Gã thái giám đó cung kính
khom người vái chào, sau đó liền cáo từ rời đi.
Cận Tịch đỡ tay tôi chậm rãi quay trở về, thấy tôi có vẻ âu sầu
thì liền thử thăm dò: “Nương nương đang thương cảm vì chuyện của Thẩm Dung hoa
sao?”
Tôi dừng bước, gật đầu, đáp: “Năm xưa My Trang xuân phong đắc
ý, vậy mà giờ đây Ngọc Nhuận đường đã đổi chủ rồi, quả là cảnh còn người mất.
Ta sợ rằng mình tới đó sẽ khó tránh khỏi tức cảnh sinh tình.”
Cận Tịch thưa: “Nương nương xem trọng tình cảm tỷ muội trong
cung, quả là hiếm có. Chỉ có điều nương nương cũng nên nhớ rằng trong hậu cung
có vô vàn nương nương, tiểu chủ, hôm nay người này đắc sủng, ngày mai người kia
đắc sủng, khó mà lường trước. Nương nương tuy quan tâm đến Thẩm Dung hoa nhưng
cũng không cần vì việc này mà thương cảm.”
Tôi cười buồn bã, nói: “Cận Tịch, ta cứ luôn thích để tâm tới
những việc nhỏ nhặt như vậy đấy!”
Cận Tịch cười, nói: “Nương nương đôi lúc quả có hay đa sầu đa
cảm, nhưng cũng chỉ có những người dịu dàng, lương thiện mới như vậy, còn người
lạnh lùng, tàn khốc thì không bao giờ.” Nàng ta hơi nghiêm mặt, nói tiếp:
“Nhưng lần này An tiểu chủ ngụ tại Ngọc Nhuận đường thứ nhất là vì muốn gần gũi
với nương nương, thứ hai là để tiện cho Hoàng thượng sủng hạnh. Nương nương
nhất định cũng đã nhìn ra, An tiểu chủ bây giờ đắc sủng không kém gì Thẩm Dung
hoa độ trước.”
Tôi đưa mắt liếc nhìn nàng ta, hỏi: “Ngươi muốn nói gì?”
Cận Tịch suy nghĩ một chút, khẽ cất tiếng đáp: “Nô tỳ không
hiểu tại sao nương nương lại xa lánh An tiểu chủ, nhưng nhất định là có liên
quan tới việc nương nương mắc bệnh thêm lần nữa sau khi thất sủng; cũng không
biết tại sao nương nương và An tiểu chủ lại xóa bỏ hiềm khích cũ, hòa hảo trở
lại nhưng nhất định là có liên quan tới việc An tiểu chủ đích thân sắc thuốc
cho nương nương khi nương nương bị nhiễm phong hàn lần này. Nô tỳ tuy không
thấu tỏ ngọn nguồn nhưng khi nương nương thất sủng, tiểu chủ chưa từng tới chăm
sóc một ngày, bây giờ lại đích thân sắc thuốc, tâm ý thất thường như thế thực
khiến người ta phải hoài nghi.”
Lời này của Cận Tịch có thể nói là cực kỳ chuẩn xác, cũng
chạm vào nỗi lo lắng trong lòng tôi. Tôi hỏi: “Ngươi cũng cảm thấy An tiểu chủ
đáng ngờ sao?”
Cận Tịch khẽ đáp: “Dạ!”
Tôi chậm rãi đi tới, ngồi xuống dưới lùm cây. “Không phải là
ta chưa từng nghĩ vậy, khi ta mắc bệnh, Lăng Dung đã cắt thịt làm thuốc cho ta,
kỳ thực bệnh của ta đâu đến mức như vậy? Nhưng lòng người dù có bạc bẽo đến mấy
thì cũng còn một chút tình cảm. Muội ấy hẳn cũng có sự vướng bận và lưu luyến
của bản thân. Dù ta từng ôm mối khúc mắc với muội ấy nhưng điều vướng bận của
muội ấy lại khiến ta không thể không chấn động.”
Cận Tịch nói: “Nô tỳ không rõ mối vướng bận của An tiểu chủ
mà nương nương nói đến là gì, nhưng mong rằng nương nương có được một nửa sự dữ
dằn, tàn độc của Hoa Phi.” Cận Tịch thấy tôi im lặng thì ngỡ là tôi tức giận,
lập tức quỳ xuống, mặt không đổi sắc, nói: “Xin thứ cho nô tỳ lắm lời, khuyết
điểm của nương nương chính là ở chỗ lòng dạ quá mềm yếu, suy nghĩ cho người
khác quá nhiều. Người lòng dạ mềm yếu thường hay bị liên lụy bởi chính lòng dạ
mềm yếu của mình, mong nương nương hãy suy nghĩ cho kĩ.”
Tôi vẫn không nói gì, gió rất nhẹ, những tán cây rậm rạp trên
đầu xào xạc lung lay, thứ âm thanh phát ra khi lá cây cọ xát vào nhau đó thực
khiến lòng người vui vẻ, nhưng trái tim tôi lúc này lại chẳng vui vẻ chút nào.
My Trang ngày càng tỏ ra lạnh nhạt với tôi, sự gần gũi của Lăng Dung thỉnh
thoảng lại khiến tôi nhớ tới sự khúc mắc ngày trước, còn Cận Tịch thì nghĩ tôi
lòng dạ mềm yếu, không đủ tàn độc với kẻ địch. Tuy tôi lần nữa nhận được sự
sủng ái của Huyền Lăng nhưng điều này vẫn chưa thể khiến tôi cảm thấy hoàn toàn
yên tâm được.
Khẽ gạt một sợi dây nhỏ trên tà váy, tôi trầm giọng nói: “Gần
gũi mà vẫn đề phòng, đó mới là cái đạo đối nhân xử thế hay nhất trong hậu cung.
Cận Tịch, hậu cung quá lạnh lẽo, tình cảm của phu quân không đáng tin, tình cảm
giữa chủ bộc cũng có nhiều điều tráo trở, nếu đến cả tình tỷ muội ngày trước cũng
hoàn toàn không để ý đến, trong cung còn thứ gì có thể làm ấm lòng người nữa
đây? Tuy đôi lúc Lăng Dung có những hành vi khiến người ta bất ngờ, nhưng so
với một số người thì muội ấy vẫn có mấy phần thật dạ.”
Cận Tịch cúi đầu im lặng, lát sau mới nói: “Nếu không có
chuyện về sau, sau khi nương nương vào cung, An tiểu chủ quả thực cư xử với
nương nương rất thật lòng.”
Tôi nói: “Việc lòng người dễ thay đổi, ta cũng hiểu, nhất
định sẽ cẩn thận.”
Thế rồi Cận Tịch không nói gì thêm, chỉ cùng tôi về cung nghỉ
ngơi.
Thế nhưng tôi vẫn phải qua lại với Lăng Dung một chút, dù
rằng chỗ ở của nàng ta bây giờ là nơi mà My Trang từng trú ngụ ngày xưa.
Hôm ấy trời trong xanh, mát mẻ, tôi dẫn Hoán Bích và Lưu Chu
đến Ngọc Nhuận đường của Lăng Dung, thấy khắp vườn trồng đầy trúc, khiến cảm
giác mát mẻ càng tăng thêm. Tình cảnh này vô cùng quen thuộc. Đôi mắt tôi bỗng
mờ đi, khung cảnh này dường như vẫn chẳng khác gì hồi tôi mới được ân sủng.
Dưới ánh hoàng hôn mờ mịt trong mùa hè nóng nực năm nào, tôi cùng My Trang đốt
đèn hoa sen, thả vào từng vại nước trong Ngọc Nhuận đường mà tìm niềm vui thú.
Thời thế đổi thay, hiện giờ sủng phi ngụ tại nơi này đã là
Lăng Dung. Đi tới bên dưới bậc thềm làm bằng đá vân mẫu, hai bên dãy hành lang
trước đây vốn đặt đầy những chậu hoa cúc mà My Trang yêu thích, hoa cúc vốn nở
vào mùa thu nhưng vì khi đó, My Trang đắc sủng, lại rất thích hoa cúc, do đó
Huyền Lăng liền sai thợ khéo ở vườn hoa trồng ra giống mới, vào mùa hạ vẫn có
thể nở rộ như thường, thực là một cảnh tượng hiếm có. Lúc này, hoa cúc đã chẳng
còn thấy đâu, một gã thái giám dẫn theo mấy tiểu cung nữ đi đổi chậu hoa mới,
miệng quát: “Chỗ hoa cúc đó đem trả lại hết vườn hoa, đổi sang những loại hoa
mà tiểu chủ thích, mỗi chậu đều phải sắp xếp cho thật chỉnh tề, dễ coi.”
Tôi thoáng cảm thấy không vui, bèn nói với gã thái giám: “Chỗ
hoa cúc đó đem trả lại cũng đáng tiếc, hãy mang hết đến Nghi Phù quán của bản
cung đi.”
Gã thái giám nhìn thấy là tôi thì vội vàng cười nịnh nọt.
“Nương nương đã thích, nô tài tất nhiên sẽ vâng lệnh, có điều đám hoa đó đều nở
không đúng mùa, lại chẳng có mùi thơm, chi bằng để nô tài bảo người đổi sang
loại hoa thơm hợp vụ rồi đích thân mang tới chỗ nương nương...”
Hắn tự cho rằng mình thông minh, cứ lải nhải mãi, hoàn toàn
không phát hiện ra tôi đã biến hẳn sắc mặt. Vừa khéo lúc này Cúc Thanh vén rèm,
bưng nước đi từ trong tẩm điện ra, nhìn thấy vẻ không vui của tôi thì rất nhanh
đã đoán ra nguồn cơn sự việc, vội vàng trách mắng tên thái giám kia: “Nương
nương bảo ngươi làm gì thì ngươi cứ làm theo là được, phận nô tài mà sao lại
lắm mồm như thế, muốn bị cắt lưỡi hay sao?”
Gã thái giám đó cả kinh, lập tức câm miệng, lủi thủi dẫn theo
người ôm những chậu hoa rời đi.
Tôi cười, nói: “Nha đầu ngươi trở nên mồm miệng sắc bén như
vậy từ bao giờ thế?”
Cúc Thanh khom người hành lễ với tôi, cười híp mắt, nói:
“Nương nương cất nhắc nô tỳ đi hầu hạ tiểu chủ, nô tỳ không dám không dốc hết
sức mình.” Thị chỉ tay về phía tấm rèm trúc, nói: “Tiểu chủ vừa mới ngủ dậy
đấy!”
Trong điện tịch mịch không có tiếng động, mùi An tức hương
đốt đêm qua còn chưa tan hết, những tấm rèm trúc xung quanh tẩm điện đều được
cuộn lên một nửa, ánh bình minh len qua đó chiếu vào những tia lờ mờ, ấm áp.
Không có thị nữ hầu hạ kề bên, Lăng Dung không phát hiện ra
là tôi đã tới, vẫn ngồi một mình trước chiếc bàn trang điểm cạnh cửa sổ, mái
tóc dài buông xõa qua bờ vai thon, hãy còn chưa vấn. Những thứ đồ trang sức
châu ngọc bày đầy trước mặt nhưng nàng ta không hề ngó đến, chỉ xoài người lên
ô cửa sổ trổ hoa màu đỏ sẫm đang hé mở một nửa, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn càng
bừng lên nét đáng yêu, như một bông sen trắng thuần khiết trên mặt hồ buổi sớm.
Lăng Dung mặc một chiếc áo ngủ rộng thùng thình, đôi mắt khép
hờ mang đầy vẻ suy tư, thân thể càng toát ra nét mỏng manh, yếu đuối, như thể
phải mang theo quá nhiều nỗi âu sầu. Hồi lâu sau, một giọt lệ chậm rãi rơi
xuống từ khóe mắt nàng ta.
Tôi lặng lẽ đi tới bên cạnh, khẽ cất tiếng hỏi: “Muội muội cớ
sao lại khóc thế?”
Lăng Dung nghe thấy giọng tôi thì đột ngột mở bừng đôi mắt
trong veo, ánh mắt ngợp đầy vẻ kinh hãi, vội vàng lau đi giọt lệ bên khóe mi,
miễn cưỡng nở nụ cười. “Tỷ tỷ đến sớm quá!”
Tôi giữ lấy vai nàng ta, không để nàng ta đứng dậy, cười nói:
“Muội muội cũng dậy sớm mà, chỉ e còn chưa tỉnh ngủ, vẫn đang lờ đà lờ đờ kìa.”
Nàng ta kéo tay tôi, mời tôi ngồi xuống, khẽ nói: “Muội ngủ
không ngon, đêm qua gặp ác mộng.”
Tôi cầm chiếc quạt bằng ngà voi trên bàn lên ngắm nghía, phần
cán quạt bạch ngọc được điểm xuyết bằng một con dơi màu đỏ chế thành từ mật lạp[17],
một chiếc lá màu xanh chế thành từ phỉ thúy, một bông hoa màu hồng khảm trai,
cực kỳ tinh xảo và trang nhã.
[17] Một loại
vật chất có nguồn gốc giống như hổ phách, nhưng không trong suốt.
Tôi khẽ phe phẩy chiếc quạt, chậm rãi nói: “Muội muội có tâm
sự mà lại giấu ta sao?”
Nàng ta thoáng do dự, rốt cuộc cũng nói: “Chân công tử...”
Sắc mặt tôi dần trở nên u ám, không nói gì thêm. Lăng Dung
mặt đầy nét u sầu, ai oán. “Chân đại nhân thật sự nhẫn tâm như vậy sao? Dù gì
Chân công tử cũng là con trai duy nhất của ông ấy...”
Tôi kiên quyết lắc đầu. “Khi thê tử mang thai lại tới chốn
thanh lâu, còn vì một nữ tử phong trần mà vứt bỏ vợ con, gây điều dị nghị. Cha
ta không có đứa con như vậy, ta cũng không có người ca ca như vậy.” Tôi khó
lòng che giấu nỗi thương tâm. “Huống chi ca ca cũng đã chính miệng nói rồi, thà
cần Giai Nghi chứ không cần quan tước, gia đình. Tẩu tẩu đã quay về nhà mẹ đẻ,
ca ca bất chấp luân thường đạo lý như vậy, thực không thể tha thứ nữa rồi!”
Lăng Dung bi thương nói: “Như vậy thanh danh cả đời huynh ấy
coi như đã bị hủy rồi!”
Tôi cố kìm nén cơn giận, buồn bã cất tiếng: “Là tự tay ca ca
hủy hoại đó thôi!”
Cặp mắt Lăng Dung như bị phủ lên một lớp sương mù. “Sao tỷ tỷ
còn giận công tử như vậy, huynh ấy cũng có nỗi khổ tâm của mình mà. Tỷ không
cảm thấy huynh ấy rất đáng thương sao? Tỷ biết không, bây giờ mọi người trong
cung đều chê cười huynh ấy, ai ai trong đô thành cũng coi thường huynh ấy, còn
gọi huynh ấy là “bạc hạnh Chân lang[18]”, thần sắc lộ rõ vẻ
khinh miệt. Tỷ tỷ là muội muội ruột thịt của huynh ấy, chẳng lẽ không lo lắng
cho huynh ấy chút nào sao?” Lăng Dung nói liền một mạch, trong giọng nói còn
kèm theo tiếng thở dốc.
[18] Có nghĩa là
chàng Chân bạc tình.
Tôi nhìn nàng ta chằm chằm, cất giọng nặng nề: “Không phải ta
không lo lắng cho ca ca, mà huynh ấy căn bản không thèm để tâm tới sự lo lắng
của ta. Vì một nữ tử phong lưu mà bỏ mặc phụ mẫu song thân đã dưỡng dục mình
hai mươi năm trời, đòi bỏ người vợ kết tóc đang mang đứa con trong bụng, bất
chấp luân thường đạo lý trên thế gian. Huynh ấy có từng lo lắng cho chúng ta
không?” Trong đôi mắt tôi ánh lên những tia dò xét. “Không biết ca ca có từng
lo lắng cho muội không?” Tôi nhìn đôi bờ môi hơi hé ra vì kinh ngạc của nàng
ta, cười nói: “Có lẽ nữ tử tên Giai Nghi đó thật sự khá giống muội.”
Lăng Dung cảm thấy hết sức bất an, không dám ngước mắt lên
nhìn tôi, chỉ khẽ gọi: “Tỷ tỷ.”
Tôi xoa nhẹ bờ vai nàng ta, giúp nàng ta kìm nén nỗi bất an
trong lòng, nói: “Thế giới của nam nhân, nữ nhân chúng ta không thể thấu hiểu
được đâu. Mặc kệ nữ tử đã khiến ca ca mê đắm kia là người như thế nào, tâm tư
của chúng ta chỉ cần đặt ở hậu cung là được, việc bên ngoài chúng ta không có
sức mà ngăn cản, bọn họ cũng chẳng thèm để ý đến chúng ta đâu.”
Cảm giác bất lực của tôi dần thể hiện rõ ràng trong lời nói,
thế giới của nam nhân, nữ nhân quả thực không thể nào thấu hiểu hết. Chẳng hạn
như Huyền Lăng, tôi có từng hiểu y thực sự không? Và y có bao giờ thực sự hiểu
được cảm giác của tôi? Chắc là không bao giờ.
Cặp mắt Lăng Dung tràn ngập vẻ ngẩn ngơ, tựa như một chú hươu
nhỏ vừa trải qua cơn kinh sợ, hồi lâu sau mới cất giọng yếu ớt đến nỗi cơ hồ
không thể nghe thấy: “Muội chỉ lo cho huynh ấy thôi... Tỷ tỷ, muội lo cho huynh
ấy.”
Tôi không thể nói với nàng ta những sự thật thật giả giả trên
thế gian này và nàng ta cũng không cần phải biết. Biết rồi thì sao đây? Lo lắng
nhiều thêm sao? Đây không phải là việc mà nàng ta cần lo lắng, nàng ta là nữ
nhân của Hoàng đế, sủng phi của Hoàng đế, suốt đời suốt kiếp đều là của Hoàng
đế, sao có thể phân tâm đi lo lắng cho nam nhân khác được.
Thế nhưng sự lo lắng của Lăng Dung lại khiến trái tim tôi xao
động, tôi lặng lẽ bới cho nàng ta kiểu tóc nhiều tầng, lại cài thêm những thứ
đồ trang sức châu ngọc, kèm cả hoa tươi, sau đó mới bình thản nói: “Hãy cười
lên nào, như vậy Hoàng thượng mới thích muội.”
Nàng ta chỉ lặng im, chậu hoa sơn chi trên bàn trang điểm
đương lúc nở đẹp, mùi thơm dìu dịu của hoa xua tan mùi hương liệu nặng nề còn
sót lại từ đêm qua, khiến người ta cảm thấy khá thoải mái. Lăng Dung thở dài
than: “Thực ra tỷ tỷ biết rất rõ Hoàng thượng thích cái gì, không thích cái gì,
tại sao vẫn thất sủng?”
Tôi bện nốt cho nàng ta lọn tóc cuối cùng, khẽ mỉm cười, nói:
“Bởi vì tuy ta biết nhưng có lúc lại không làm được.”
Lăng Dung nhìn tôi không chớp mắt. “Vậy còn My tỷ tỷ thì sao,
điều tỷ tỷ biết, tỷ ấy nhất định cũng biết, tại sao tỷ ấy cũng thất sủng?”
Tôi hơi cau mày, hờ hững đáp: “Bởi vì tỷ ấy không cần.”
Lăng Dung không hỏi gì thêm, tự đi chọn váy áo mặc vào,
nghiêm túc ngồi xuống, thần sắc đã khôi phục lại vẻ bình tĩnh. Trước lúc đi,
tôi nói: “Muội yên tâm, chuyện gì rồi cũng sẽ qua thôi.”
Lăng Dung trịnh trọng gật đầu, đột nhiên nở một nụ cười rạng
rỡ, quyến rũ vô cùng.