Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 2) - Chương 16 - Phần 1

Chương 16

Quý tần

Thân hình nằm đè lên tay tôi nhanh chóng được người nâng dậy,
vô số giọng nói chân thành lẫn giả dối rối rít quan tâm hỏi han Đỗ Lương viện:
“Sao rồi? Có bị thương chỗ nào không?” Lại có kẻ vội vàng chạy ra đi mời thái
y. Cả đám người vây quanh nàng ta hỏi han ân cần, hầu như chẳng ai để ý xem tôi
có bị thương hay không. Tôi nằm gục dưới đất, mũi ngập ngụa mùi bùn đất và
hương cỏ dại, nhìn thấy rõ mồn một sắc trắng trong suốt của từng cọng rễ cỏ,
hoa rơi đầy mặt đất đỏ như máu. Tôi vùng vẫy cố ngồi dậy, cánh tay đau nhói như
muốn gãy rời, thực sự không sao đứng nổi. Kính Phi và Thuần Nhi vội chạy tới,
mỗi người một bên cẩn thận đỡ tôi đứng dậy rồi ngồi xuống. Thuần Nhi xót ruột
đến mức ứa cả nước mắt, nức nở: “Chân tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?”

Tôi thò tay sờ thử chỗ đau trên mặt, máu dính vào tay, màu đỏ
tươi đọng trên ngón tay trắng muốt, phảng chút mùi tanh, tôi bất giác cảm thấy
sợ hãi. Tôi trước giờ rất chú trọng giữ gìn nhan sắc, nay bị thương, tuy không
nghiêm trọng lắm nhưng cũng không tránh khỏi đau lòng.

Kính Phi cũng cảm thấy xót xa cho tôi, chăm chú nhìn kĩ một
hồi rồi nhỏ giọng an ủi: “Hẳn là khi nãy bị Tùng Tử cào phải, cũng may là vết
thương không sâu, chắc không có chuyện gì đâu. Ôi chao, nếu lỡ để lại sẹo thì
biết làm sao?”

Làm sao ư? Tôi chỉ biết cười khổ, hiện giờ trong mắt người
khác tôi chỉ là một tần phi không biết tự lượng sức mình, tranh sủng với Hoa
Phi để rồi thất bại thảm hại, có gì đáng phải quan tâm đâu cơ chứ!

Vết thương nơi cánh tay đau nhức đến mức tôi toát mồ hôi
lạnh. Ánh xuân sáng rỡ càng khiến tôi đầu váng mắt hoa, khó khăn lắm mới thốt
ra được ba từ: “Không sao đâu!”

Thuần Nhi sợ đến mức mặt tái nhợt, kéo tay áo của tôi, nức
nở: “Tỷ tỷ đừng dọa muội mà!”

Tay áo vừa động, cánh tay lập tức nhói đau theo, Kính Phi
thấy mặt tôi trắng nhợt bèn quát Thuần Nhi dừng tay. Thuần Nhi sợ đến mức không
dám nhúc nhích, chỉ thút tha thút thít đứng yên bên cạnh tôi.

Hoàng hậu vô cùng tức giận, vừa an ủi, dặn dò Đỗ Lương viện
đừng lo lắng, vừa cao giọng cấm các phi tần không được làm loạn. Nàng ta quay
người mới nhìn thấy tôi đang ngồi xiêu vẹo một bên, vội gọi người: “Chân Tiệp
dư cũng không được ổn, mau đỡ Tiệp dư và Đỗ Lương viện vào điện phụ nằm nghỉ,
gọi thái y vào chẩn mạch.”

Khó khăn lắm tôi mới được đặt lưng nằm nghỉ trên giường ở
điện phụ, lúc này cũng cảm thấy đỡ hơn đôi chút. Người đến bắt mạch là Chương
Di, người đứng đầu Thái y viện. Hoàng hậu sợ Đỗ Lương viện bị động thai nên
nóng ruột gọi ngay hắn tới bắt mạch, rồi nhìn sang tôi vẻ bất lực và an ủi. Tôi
lập tức ngoan ngoãn thưa: “Xin thái y cứ bắt mạch cho Lương viện muội muội
trước, thai rồng là quan trọng hơn cả.”

Hoàng hậu nghe vậy thì thoáng lộ vẻ hài lòng tán thưởng.
Chương Di im lặng bắt mạch, Đỗ Lương viện sắc mặt lộ vẻ lo lắng, sốt ruột nhưng
thần thái không có gì là mệt mỏi. Bốn bề im lặng không một tiếng động, không
biết là do quan tâm đến cái thai của Đỗ Lương viện hay là đang ấp ủ mưu sâu kế
độc không thể để lộ cho người khác biết. Tôi cố gắng chịu đựng cơn đau tê tái
nơi cánh tay, lắng nghe tiếng tí tách phát ra từ đồng hồ cát. Bên ngoài ánh
xuân huy hoàng, tôi nằm nghiêng trên giường, mắt hoa lên, chỉ cảm thấy ánh xuân
cách tôi quá xa, quá xa, thò tay với mãi mà chẳng tới. Bên tai vẳng lại giọng
nói khô khan có chút vui mừng của Chương Di: “Lương viện tiểu chủ không có gì
đáng lo, thai rồng cũng an ổn, không bị thương tổn. Đúng là hết sức may mắn!
Chỉ là tiểu chủ bị hoảng sợ một phen, vi thần kê vài đơn thuốc an thần, uống
vào là khỏe ngay.”

Hoàng hậu cũng thở phào nhẹ nhõm, liên tục niệm Phật mấy câu
rồi mới lên tiếng: “Vậy thì bản cung cũng yên tâm rồi, nếu không thì chẳng có
mặt mũi nào nhìn Hoàng thượng và liệt tổ liệt tông, tội lỗi khôn xiết!”

Sắc mặt của những người khác hết sức phức tạp, không sao diễn
tả được, một lát sau, Tần Phương nghi mới cười, bảo: “Chung quy là Đỗ tỷ tỷ
phúc lớn, không có chuyện gì là tốt rồi!” Mọi người lúc ấy mới tươi cười mở
miệng an ủi Đỗ Lương viện.

Hoàng hậu lại bảo: “Chân Tiệp dư bên kia cũng bị té ngã, chỉ
e đã bị thương, thái y sang xem thử xem thế nào.”

Chương Di khom người vâng mệnh, xem xét tỉ mỉ rồi thưa: “Vết
thương trên mặt của tiểu chủ chỉ ở ngoài da mà thôi, thoa ít thuốc là ổn. Chỉ
là cánh tay cũng bị thương, phải chịu khó uống thuốc đúng giờ.” Hắn lại ngồi
xuống bắt mạch cho tôi. Ánh mặt trời rọi qua song cửa, đổ bóng kỳ dị trên bộ
râu hơi ngả sang màu trắng của hắn. Hắn đột ngột đứng dậy, tươi cười thưa:
“Chúc mừng tiểu chủ!”

Thuần Nhi sốt ruột hét ầm lên: “Ngươi nói nhảm nhí cái gì
thế, tay của Chân tỷ tỷ bị thương đến vậy mà còn chúc mừng?”

Tôi ngẩn người, tựa như thoáng hiểu ra, niềm vui bất giác
tràn ngập đáy lòng nhưng vẫn chưa dám tin là thật, hỏi lại hắn: “Ngươi nói
là...”

Hắn vái một vái sát đất. “Chúc mừng tiểu chủ, tiểu chủ đã
mang thai được gần hai tháng rồi!” Tôi vừa bất ngờ vừa vui sướng, lập tức ngồi
thẳng người dậy, cánh tay bị kéo lê đau nhói. Tôi đau quá không chịu nổi kêu
lên một tiếng, Hoàng hậu vui vẻ ra mặt, lên tiếng trách móc: “Ngươi đã có thai
rồi mà sao vẫn cứ hấp tấp, vội vàng như thế?” Nói xong, nàng ta hỏi kĩ lại thái
y: “Thật thế ư?”

Chương Di thưa: “Thần hành y đã mấy chục năm, cũng nắm chắc
được mấy phần. Bẩm Hoàng hậu, chỉ có điều Tiệp dư tiểu chủ thân thể yếu ớt, khi
nãy lại vừa té ngã, bị hoảng sợ một phen, cái thai có phần không được ổn định
lắm. Để thần viết vài phương thuốc an thai bồi bổ để tiểu chủ dùng, rồi nằm yên
tĩnh dưỡng thì hẳn sẽ không có gì đáng ngại nữa.”

Hoàng hậu tươi cười, bảo: “Vậy thì phải phiền thái y khổ cực
một phen rồi. Bản cung tin tưởng giao Chân Tiệp dư và đứa bé trong bụng nàng ta
cho ngươi đó.”

Chương Di thưa: “Vi thần nhất định sẽ tận tâm tận sức.”

Hoàng hậu ngồi xuống bên cạnh tôi, ôn hòa an ủi: “Y thuật của
Chương thái y rất giỏi, ngươi cứ an tâm đi!”

Tôi tủm tỉm cười, thưa: “Hoàng hậu hết lòng chiếu cố, thần
thiếp vô cùng cảm kích.”

Kính Phi cũng vui vẻ nói: “Thế là tốt rồi. Hôm nay kinh hãi
một phen, kết quả là Đỗ Lương viện không bị gì, Chân muội muội lại có tin vui,
đúng là song hỷ lâm môn.”

Hoàng hậu luôn miệng phụ họa: “Đúng, đúng thế, Kính Phi, ngày
mai ngươi cùng bản cung đến Thông Minh điện cảm tạ trời đất. Cẩn Phi, Hoa Phi
cũng đi theo.”

Cẩn Phi nhướng mắt mỉm cười coi như đồng ý. Hoa Phi cười hết
sức miễn cưỡng, thưa: “Thần thiếp hai hôm nay người không được khỏe, sẽ không
đi đâu.”

Hoàng hậu tỏ vẻ không hài lòng, chợt nghe thấy một giọng nói
yếu ớt vang lên: “Tỷ tỷ thân thể không được khỏe, Hoa Phi cũng không cảm thấy
thoải mái hay sao?”

Hoa Phi bị người khác chặn ngang, lập tức sa sầm nét mặt,
quay đầu lại nhìn rồi bảo: “Bản cung tưởng là ai kia... Đoan Phi nương nương
đúng là nhanh chân thật!”

Mọi người nghe tiếng đồng loạt quay đầu thì thấy Đoan Phi
đang bước tới. Nàng ta chẳng để ý gì đến lời của Hoa Phi. Hoàng hậu cười, bảo:
“Đúng là khách quý, sao muội cũng đến đây? Hôm nay đúng là ngày lành, nhìn sắc
mặt của muội cũng khỏe lên nhiều.”

Đoan Phi được thị nữ nâng đỡ, khó khăn lắm mới hành lễ xong,
thưa: “Đều là nhờ vào hồng phúc của nương nương cả. Thái y dặn dò thần thiếp
chịu khó đi dạo nhiều một chút dưới ánh mặt trời mùa xuân, không ngờ vừa mới
đến Thượng Lâm uyển đã nghe thấy có chuyện lớn xảy ra ở chỗ của nương nương.
Thần thiếp trong lòng không yên, cho nên nhất định phải ghé qua xem sao.”

Hoàng hậu đáp: “Chẳng có gì đâu, chỉ là sợ bóng sợ gió một
phen mà thôi!”

Hoàng hậu có phần ngại ngùng, Đoan Phi thân mang trọng bệnh,
tuy nói cười với nàng ta nhưng không cho nàng ta tiến lại gần tôi và Đỗ Lương
viện. Đoan Phi cũng biết điều, chỉ hỏi thăm hai, ba câu rồi cáo từ.

Tôi nhún mình hỏi thăm Đoan Phi, nàng ta chỉ lạnh nhạt “ừ”
một tiếng. Tôi để ý thấy nàng ta tuy tập trung nói chuyện với Hoàng hậu, chẳng
hề nhìn sang tôi nhưng tay trái để bên hông đối diện tôi nắm chặt thành nắm
đấm, cho đến lúc cáo từ mới kín đáo thò một ngón tay từ trong tay áo ra, chỉ
thẳng về phía tôi, sau đó tay phải vuốt ve chiếc vòng cổ bằng vàng hình trăng
khuyết đeo trước ngực, tựa hồ như vô ý liếc sang tôi một cái.

Tôi ban đầu chỉ cảm thấy lạ, cúi đầu ngẫm nghĩ rồi hiểu ra
ngay.

Đoan Phi vừa bước chân đi, Huyền Lăng nhận được tin lập tức
chạy ào tới nhanh như một làn gió, đi thẳng đến giường của tôi, siết chặt tay
tôi, chăm chú quan sát hồi lâu rồi ánh mắt dần dừng lại nơi bụng dưới của tôi.
Y cứ ngẩn ngơ ngắm tôi, chẳng để ý đến sự có mặt của mọi người, đột ngột ôm
chầm lấy tôi, thốt lên: “Tốt quá! Hoàn Hoàn, thật là tốt quá!”

Tôi bị cử chỉ của y làm cho giật mình, đảo mắt nhìn sang thì
thấy Hoàng hậu cúi đầu mân mê vạt áo như chẳng hề nhìn thấy, Hoa Phi mặt xanh
lè, những người khác cũng lộ vẻ bất ngờ. Tôi vừa thẹn thùng vừa bối rối, vội
đẩy y ra rồi thưa: “Hoàng thượng đè lên tay của thần thiếp này.”

Nửa tháng không gặp, Huyền Lăng đã gầy đi đôi chút. Y vội vã
buông tôi ra, thấy trên mặt tôi có hai vết cào, vẫn còn rỉ máu, bèn đưa tay
vuốt ve má tôi, âu yếm hỏi: “Sao lại bị thương thế này?”

Tôi trong lòng chua xót, nghiêng đầu che đi vết thương trên
mặt, thưa: “Thần thiếp xấu xí, không dám nhìn mặt Hoàng thượng.”

Y không nói gì, lại thấy cánh tay của tôi có bôi thuốc cao,
quay đầu để ý Đỗ Lương viện cũng đang uể oải nằm dài. Y bèn cau mày, quát hỏi:
“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Giọng điệu của y không hề nghiêm khắc, nhưng ánh mắt sắc như
dao, nhìn đến đâu tần phi cũng cúi thấp đầu im phăng phắc. Đỗ Lương viện bị một
phen khiếp hãi, thấy Huyền Lăng đến nơi mà chẳng hề để ý đến mình, sớm đã ôm
một bụng uất ức. Nghe Huyền Lăng hỏi vậy, nàng ta bèn nức nở kể lể đầu đuôi mọi
chuyện.

Huyền Lăng vừa nghe đã nổi cơn thịnh nộ. Y chưa kịp nói gì,
đám Cẩn Phi, Hoa Phi đã đồng loạt quỳ xuống.

Huyền Lăng chẳng thèm nhìn bọn họ, quay sang hỏi Hoàng hậu:
“Hoàng hậu thấy thế nào?”

Hoàng hậu bình tĩnh thưa: “Chuyện hôm nay hẳn là các muội
muội đều không có ý gây họa.” Hoàng hậu dừng lại một chút, nhìn sang Hoa Phi
rồi hời hợt buông một câu: “Hoa Phi ư, chuỗi trân châu không buộc chắc thì
không thể trách nàng ta được.”

Huyền Lăng nhướng cao mày nhưng cuối cùng cũng không phản
đối, chỉ lạnh lùng hạ lệnh: “Chuỗi trân châu ư? Đuổi ngay tên làm chuỗi hạt ra
khỏi cung, vĩnh viễn không được phép quay trở lại. Nếu còn bị đứt thêm lần nào
nữa thì chém đứt cổ hắn cho trẫm.”

Hoa Phi tỉnh bơ như chẳng liên quan đến mình, Cẩn Phi quỳ bên
cạnh đã sợ đến mức run lẩy bẩy, khác hẳn với vẻ trấn tĩnh, tự nhiên ngoài vườn
khi nãy. Cẩn Phi nghẹn ngào thưa: “Thần thiếp thực tình không cố ý, lúc ấy hộ
giáp trên ngón tay của thần thiếp chẳng hiểu sao lại vướng vào bộ lông của Tùng
Tử, hẳn là đã làm nó đau nên nó sợ hãi nhảy ra, suýt chút nữa đã làm Đỗ Lương
viện bị thương.” Cẩn Phi nức nở không dứt: “Tùng Tử cào vào bàn tay thần thiếp,
thần thiếp không giữ được nó, để nó phóng ra ngoài. Cũng may có Chân Tiệp dư xả
thân cứu đỡ, nếu không tội thần thiếp thật lớn.” Nói xong, nàng ta chìa tay ra,
trên tay phải quả nhiên có hai vết cào rõ mồn một trên bàn tay được chăm sóc kĩ
càng, vừa trắng muốt vừa mềm mại.

Huyền Lăng hờ hững hỏi: “Con súc sinh Tùng Tử là do ai nuôi?”

Hoàng hậu kinh hãi vội vã quỳ xuống, thưa: “Thần thiếp có
tội. Tùng Tử là do thần thiếp nuôi chơi, trước giờ vẫn ngoan ngoãn, hôm nay đột
nhiên phát cuồng như vậy đúng là lỗi của thần thiếp.” Nói xong, nàng ta quay
đầu, cao giọng hạ lệnh cho cung nhân bên cạnh: “Tìm con súc sinh ấy, đánh chết
nó cho ta, không ngờ lại gây họa lớn thế này, tuyệt đối không thể để cho nó
sống nữa!”

Cẩn Phi sợ đến mức không dám ho he một tiếng, chỉ nghe thấy
tiếng gào thê lương của Tùng Tử nhỏ dần. Huyền Lăng thấy Hoàng hậu nói như vậy
thì không tiện trách phạt thêm nữa, lườm Cẩn Phi một cái rồi bảo: “Ngươi cũng
bị thương nhưng mối họa hôm nay cũng từ ngươi mà ra, phạt nửa năm bổng lộc,
quay về cung sám hối đi!” Cẩn Phi mặt tái nhợt, hổ thẹn vô cùng, cúi đầu nức nở
không dứt.

Hoàng hậu thở dài, bảo: “Chuyện hôm nay đúng là xảy ra liên
tiếp, không sao ứng phó kịp. Nhưng mà Chân Tiệp dư nhà ngươi cũng quá vô tâm
đi, đến chuyện mình mang thai mà cũng không biết, lại còn xông ra cứu người.
Cũng may là ngươi không bị thương, nếu như có chút xíu gì không ổn thì sẽ ảnh
hưởng đến đại sự huyết mạch của hoàng gia đấy.”

Tôi xấu hổ cúi đầu, Hoàng hậu quay sang trách mắng đám Cận
Tịch: “Bảo các ngươi hầu hạ tiểu chủ chu đáo, tiểu chủ mang thai là việc lớn
như thế mà cũng hồ đồ chẳng rõ. Nếu như hôm nay có gì sơ sót, bản cung sẽ tống
hết các người đến phục dịch ở Bạo thất!”

Hoàng hậu rất ít khi tức giận như vậy, tôi không khỏi phải
lên tiếng giải thích giúp bọn họ: “Không liên quan gì đến bọn chúng, là do thần
thiếp sơ sót không để ý. Trong người cảm thấy mệt mỏi thì cứ nghĩ là mùa xuân
nên mới uể oải, kinh nguyệt trễ nửa tháng, thần thiếp trước giờ thân thể không
được khỏe lắm, cũng coi đó là chuyện thường. Huống hồ bệnh dịch trong cung vẫn
chưa hết hẳn, thần thiếp không muốn làm phiền đến thái y.” Tôi lại cười, nói
thêm: “Thần thiếp thấy các vị tỷ tỷ mang thai đều khó chịu buồn nôn, thần thiếp
chưa hề cảm thấy như vậy bao giờ.”

Tào Tiệp dư tươi cười bảo tôi: “Ai cũng khen muội muội thông
minh, cuối cùng cũng có chỗ khờ dại. Triệu chứng ốm nghén ở mỗi người khác
nhau, tùy thuộc vào thể chất của từng người, lúc tỷ mang thai Ôn Nghi công
chúa, phải đến tháng thứ tư, thứ năm thì mới bị ốm nghén nặng cơ.”

Hoa Phi cũng hớn hở thưa với Huyền Lăng: “Hoàng thượng không
có nhiều con cái, Đỗ Lương viện mang thai chưa được bao lâu, nay Chân Tiệp dư
cũng có tin mừng, điều này cho thấy trời cao đã ban phúc cho Đại Chu chúng ta.
Thần thiếp xin chúc mừng Hoàng thượng.”

Lời của Hoa Phi vừa khéo đúng ý của Huyền Lăng, quả nhiên y
nghe xong vui mừng khôn xiết. Hân Quý tần cũng nói góp vào: “Lúc thần thiếp
mang thai Thục Hòa công chúa, thái y từng đinh ninh dặn dò rằng ba tháng đầu
tiên cần phải đặc biệt cẩn thận chú ý, hiện giờ Tiệp dư cần phải tĩnh dưỡng cho
thật tốt, trên người vẫn mang thương tích mà.”

Mọi người nhao nhao lên tiếng phụ họa, đa phần là an ủi,
khích lệ tôi. Chỉ có Cẩn Phi đứng ở một bên, nức nở không ngớt. Hoàng hậu ra
lệnh: “Đưa Tiệp dư muội muội về cung trước, lệnh cho thái y chăm sóc chu đáo.”

Huyền Lăng bảo Hoàng hậu: “Hôm nay là ngày Hai mươi ba rồi,
ngày Hai mươi sáu là ngày sắc phong cho Kính Phi. Trẫm lệnh cho Lễ bộ cùng ngày
sắc phong Tiệp dư Chân thị làm Hoàn Quý tần, là chủ nhân Đường Lê cung, Hoàng
hậu hãy lo liệu mọi thủ tục, lễ nghi còn lại.”

Hoàng hậu mỉm cười nhìn sang tôi, bảo: “Làm thế là phải, tuy
có hơi gấp rút một chút nhưng thần thiếp nhất định sẽ lo liệu ổn thỏa. Huống hồ
còn có Hoa Phi giúp đỡ nữa mà, Hoàng thượng có thể an tâm được rồi!” Phải nói
là Hoa Phi giỏi tiết chế, vẫn giữ được nụ cười nhàn nhạt trên môi trước mặt
Huyền Lăng.

Huyền Lăng mỉm cười hài lòng, cầm tay tôi, đỡ tôi đứng dậy,
bảo: “Trẫm sẽ cùng nàng về cung.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3