Hậu cung Chân Hoàn truyện (Tập 2) - Chương 15 - Phần 1

Chương 15

Hoa nhà ai nở
ong bướm động lòng

Trong lòng không được vui vẻ, khiến thân thể có phần hao gầy,
tôi uể oải chẳng muốn ăn uống gì. Bức Xuân sơn đồ chưa thêu được mấy mũi, tôi
đã cảm thấy vô cùng chán nản, gạt nó sang một bên rồi đi ra, nằm gục xuống
giường.

Nửa đêm nghe tiếng mưa lạnh tạt vào cửa sổ, tí tách rả rích
khiến người phiền não, tôi không sao ngủ ngon giấc. Sáng thức dậy, tôi càng
thấy bực bội, tựa hồ có thứ gì đó nghẹn lại nơi lồng ngực, lúc hầu hạ tôi thay
y phục, Hoán Bích giật bắn mình khuyên: “Tiểu thư, hay là mời thái y đến xem
mạch đi thôi, sắc mặt của người nhìn tệ lắm!”

Tôi cố ngồi dậy rồi bảo: “Không cần đâu. Chắc tại hai hôm nay
trời lúc nóng lúc lạnh nên bị cảm một chút, bây giờ mời thái y đến thì sẽ trễ
giờ thỉnh an Hoàng hậu, khó tránh khỏi bị người gièm pha nói là ta giả vờ giả
vịt. Đợi sau khi thỉnh an Hoàng hậu quay về, uống một chén nước gừng nóng là ổn
thôi!”

Hoán Bích có chút lo âu, quan sát tôi rồi thưa: “Vậy để nô tỳ
gọi thêm hai người đi cùng với tiểu thư.”

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, tôi bèn đi đến cung của Hoàng hậu
để thỉnh an, không ngờ hôm nay Huyền Lăng cũng có mặt, thỉnh an xong, ngồi
xuống, nói chuyện phiếm một hồi, Huyền Lăng thấy mọi người đã đến đông đủ bèn
chỉ sang Hoa Phi bảo: “Bệnh dịch trong cung đã sơ bộ được ngăn chặn, không thể
không nói đến công lao của Hoa Phi. Từ hôm nay trở đi, trẫm khôi phục quyền phụ
trợ quản lý lục cung cho Hoa Phi.” Nghe những lời này, tôi càng thấy khó chịu,
chỉ biết siết chặt lấy chung trà trong tay, thầm cảnh cáo mình tuyệt đối, tuyệt
đối không được nổi giận.

Hoa Phi yểu điệu đứng dậy, thưa: “Tạ ơn Hoàng thượng!”

Sắc mặt của nàng ta hết sức tươi tỉnh, làn da trơn nhẵn, hồng
hào, cứ như thể biết trước Huyền Lăng sẽ khôi phục quyền lực cho mình nên cố ý
ăn diện đẹp đẽ, đường hoàng, hết sức kiều diễm. Huyền Lăng dặn dò: “Hoa Phi,
nàng phải biết tuân thủ bổn phận của phi tử, giúp đỡ Hoàng hậu.”

Câu nói này như mũi tên bắn thẳng vào tim, tôi suýt cắn nát
môi, chuyện tôi không muốn xảy ra nhất cuối cùng cũng đến. Bao tâm huyết bỏ ra
trước đây coi như uổng phí hết cả. Tôi cố hết sức kiềm chế cơn giận trào dâng
trong lòng, theo mọi người đứng dậy chúc mừng Hoa Phi. Hoàng hậu chỉ bình tĩnh
mỉm cười. “Chúc mừng Hoa Phi muội muội!”

Hoa Phi hết sức đắc ý, liếc qua liếc lại, vô cùng phấn chấn.
Thế nhưng Hoàng hậu chưa kịp dứt lời, Huyền Lăng đã tủm tỉm cười nhìn sang
Phùng Thục nghi, nói: “Thục nghi tiến cung cũng được năm sáu năm rồi phải
không?” Y dừng lại một lát. “Thục nghi Phùng thị tính tình hiền thục, nhã nhặn
giữ lễ, vào cung đã lâu, hành vi cung kính, phong làm chính nhị phẩm phi, ban
hiệu Kính.”

Đột nhiên được phong phi, Phùng Thục nghi bất giác ngẩn
người, Huyền Lăng bảo: “Sao rồi, vui mừng đến phát ngốc rồi ư, đến tạ ơn mà
cũng quên mất?”

Phùng Thục nghi lúc này mới bừng tỉnh, vội vã khuỵu gối tạ
ơn, Huyền Lăng lại ra lệnh: “Nghi thức phong phi sẽ được tổ chức vào ngày Hai
mươi sáu tháng này. Kính Phi, nàng và Hoa Phi vào cung cùng một năm, cũng là
bậc lão luyện trong cung rồi. Nàng phải giúp đỡ Hoa Phi, cùng nàng ta quản lý hậu
cung, chia sẻ nỗi vất vả của Hoàng hậu.”

Phùng Thục nghi trước giờ không được sủng ái nhiều, không thể
sánh vai so bì với Hoa Phi được. Hôm nay được đột ngột phong phi, lại có thêm
quyền phụ trợ quản lý hậu cung, đúng là niềm vui ngoài sức tưởng tượng, nàng ta
vô cùng hớn hở. Nhưng tính nàng ta vốn cẩn thận, chỉ kín đáo tủm tỉm cười rồi
hành lễ tạ ơn.

Trước tình thế như vậy, sắc mặt của Hoa Phi lập tức xịu
xuống. Tôi suy nghĩ một thoáng đã hiểu ngay, tôi vào cung chưa được bao lâu,
đương nhiên không thể phong phi để đối chọi với Hoa Phi được. Huyền Lăng sợ Hoa
Phi đắc thế, bèn chọn Phùng Thục nghi để chia quyền với nàng ta, giữ được sự
cân bằng trong hậu cung.

Tôi bèn cười tươi như hoa, thưa: “Chúc mừng Kính Phi nương
nương.” Lời xưng tụng này thực lòng hơn rất nhiều so với những câu nịnh hót Hoa
Phi khi nãy.

Sau khi tiễn Huyền Lăng rời đi, mọi người cũng ra về. Hoa Phi
vừa lấy lại được đại quyền, mọi người đành phải nhường nàng ta đi trước.

Tôi ngồi trên kiệu mềm, đám nội giám khiêng kiệu bước đi
chỉnh tề đều như đếm. Tôi nửa mừng nửa lo, mừng cho Phùng Thục nghi được phong
phi, lo vì Hoa Phi được khôi phục địa vị, khí thế hung hãn, chỉ e Phùng Thục
nghi không đủ sức kháng cự lại.

Lòng tôi cứ rối loạn như bị ai giày vò, đến tiếng hoàng oanh
ríu rít trên cành xuân cũng làm tôi bực bội, tôi bèn bảo: “Đến Tồn Cúc đường
thăm Thẩm Dung hoa.”

Tiểu Doãn tử giật bắn mình, vội vã khuỵu gối hành lễ rồi
thưa: “Tha cho nô tài nhiều chuyện, Dung hoa tiểu chủ chưa khỏi hẳn, chúng ta
không nên ghé qua. Huống gì tiểu chủ người sáng nay thức dậy không được khỏe
lắm, hay là trở về cung nghỉ ngơi đã!”

Tôi đáp: “Ta không sao. Với lại có gì phải sợ cơ chứ, đốt
thêm nhiều lá ngải là được. Đám cung nhân kia chẳng phải cũng ở bên cạnh hầu hạ
hay sao?”

Tiểu Doãn Tử cười bồi. “Nói là nói vậy, nhưng tiểu chủ thân
thể ngàn vàng...” Thấy tôi nghiêm mặt lại, cuối cùng hắn không dám nói gì thêm,
lập tức quay đầu đi về phía Tồn Cúc đường.

Phùng Thục nghi được phong làm Kính Phi, tuy thánh chỉ vẫn
chưa chính thức ban xuống nhưng Huyền Lăng đã ra khẩu dụ, nhất thời mọi người
trong hậu cung đều đến Quân Chiêu điện của nàng ta để chúc mừng, Tồn Cúc đường
bên cạnh càng thêm vắng vẻ. Lúc tôi tiến vào thì thấy bên trong cũng an tĩnh,
đã khôi phục vẻ ngoài tao nhã như xưa, không còn chút uể oải, suy sụp. Mấy ả
tiểu cung nữ vây quanh lò sắc thuốc, mùi lá thuốc bốc lên nức mũi, chúng thấy
tôi đến vội đứng dậy thỉnh an.

Bước vào trong, tôi thấy Phương Nhược đang đứng hầu, Bạch
Linh và Thải Nguyệt ở sau lưng. Tôi tủm tỉm cười. “Nghe nói Hoàng thượng cố ý dặn
dò cô cô ở lại đây hầu hạ cho đến khi My tỷ tỷ khỏi hẳn, thật khổ cực cho cô cô
quá!”

Phương Nhược mỉm cười, thưa: “Tiểu chủ nói vậy, nô tỳ thật
không dám nhận.” Rồi chỉ sang phía giường ngủ. “Dung hoa tiểu chủ hôm nay đã
khỏe nhiều rồi, tiểu chủ đến đúng lúc lắm!”

Tôi hỏi lại: “Thật ư?” Rồi không thèm để ý gì đến Tiểu Doãn
Tử méo mặt nháy mắt ra hiệu, tôi ngồi ngay xuống bên giường. “Tỷ tỷ hôm nay
trông khỏe hơn nhiều rồi!”

Sắc mặt của My Trang đã tươi tỉnh hơn hẳn ngày trước, cố
nhướng mắt miễn cưỡng mỉm cười với tôi. Tôi sợ tỷ tức giận, bèn không nhắc gì
đến chuyện Hoa Phi khôi phục địa vị, chỉ chọn những chuyện vui kể cho tỷ ấy
nghe.

My Trang lẳng lặng nghe tôi kể chuyện, tôi mỉm cười bảo:
“Phùng Thục nghi trở thành Phùng Kính Phi, tỷ cũng ổn rồi, giờ lại khôi phục
địa vị Dung hoa.”

Nụ cười của My Trang đầy vẻ chán nản, tỷ dùng ngón tay búng
búng vào hoa văn trên gối, bảo: “Là Dung hoa hay không thì có gì quan trọng cơ
chứ, chẳng khác gì Thường tại, chỉ là một cách xưng hô mà thôi. Tỷ thực sự quá
mệt mỏi...” Tôi cho rằng tỷ bệnh tật sinh nản lòng, lại chịu rất nhiều oan
khuất trong lúc bị giam lỏng nên mới nói những lời tự thương thân mình thế này,
tôi bèn cố ý khuyên: “Sắc mặt của tỷ tỷ đã khá hơn nhiều rồi, hay là đứng dậy
ra ngoài đi dạo một lát. Thời tiết bên ngoài đang đẹp, không khí lại trong
lành.”

My Trang vẫn uể oải đáp: “Tỷ lười ra ngoài lắm, gặp người
khác là phiền. Ở nơi này yên tĩnh tốt hơn.”

Đang lúc nói chuyện, Ôn Thực Sơ tiến vào bắt mạch thỉnh an,
bất ngờ nhìn thấy tôi cũng có mặt, hắn có chút ngượng ngùng, không biết nên vào
hay nên cáo lui. Tôi cười, bảo: “Ôn thái y khách sáo quá, lúc trước gặp ta đâu
có thái độ thế này. Ta vẫn chưa kịp cảm tạ ngài, bệnh của My tỷ tỷ cũng nhờ
ngài mát tay chữa trị.”

Ôn Thực Sơ thưa: “Tiểu chủ đã có lệnh, vi thần vốn phải hết
sức hết lòng. Huống gì vi thần không dám kể công, đều là nhờ các bậc danh y ở
Thái y viện tìm được phương thuốc hay, vi thần mới có thể giúp đỡ hai vị tiểu
chủ.”

Tôi tủm tỉm cười. “Ôn thái y chữa bệnh mát tay, người trong
Thái y viện ai mà không biết chứ, đại nhân không cần quá khiêm tốn như vậy!”

Hắn mỉm cười, khiêm tốn nói vài câu rồi ngồi xuống xin My
Trang chìa tay ra để bắt mạch. Năm ngón tay của My Trang để móng dài ba phân,
sơn màu đỏ nhạt của hoa kim phượng. Phương Nhược bước đến, đặt một chiếc khăn
lụa lên cổ tay của My Trang.

Ôn Thực Sơ vừa đặt tay bắt mạch, My Trang mặt thoáng ửng
hồng, khuôn mặt vẫn còn vương nét bệnh tật, lại bị sắc đỏ tươi của tấm rèm ánh
vào, đôi má ửng đỏ kỳ lạ chẳng khác gì trong lúc mê man sốt nặng. My Trang giơ
cánh tay kia lên vuốt phẳng tóc mai, bảo: “Ngươi vào mà chẳng báo trước một
tiếng, ta tóc tai rối bời thế này, đúng là thất lễ quá!”

Nghe vậy, Ôn Thực Sơ càng không dám ngẩng lên, khẽ ho hai
tiếng che giấu vẻ ngượng ngùng, thưa: “Tiểu chủ là bệnh nhân, vốn không cần để
ý đến chuyện này, huống hồ Hoàng thượng đã ra lệnh cho vi thần thường xuyên đến
bắt mạch.” Hắn lộ vẻ lo âu. “Là sơ sót của vi thần.”

My Trang thấy bộ dạng của hắn như vậy liền bảo: “Thôi đi, mấy
ngày trước ta bệnh quá nặng, bề ngoài xấu xí còn hơn thế này, ngươi cũng nhìn
thấy rồi!”

Tôi che miệng cười, bảo: “Tỷ tỷ dẫu có bệnh thì cũng là một
bệnh mỹ nhân. Tây Thi có bệnh đau ngực, nhưng Đông Thi chẳng phải cũng ngay
ngáy muốn bắt chước nhăn mặt hay sao? Chuyện đó cho thấy mỹ nhân dẫu bệnh hay
không bệnh thì cũng đều đẹp cả.”

My Trang cười đến thở hổn hển, Ôn Thực Sơ nghe vậy cũng đỏ
mặt. Tôi bèn mỉm cười, nói: “Vị Dung hoa tỷ tỷ này của ta vốn là người đoan
trang, cẩn thận, chú trọng vẻ bề ngoài, theo lý mà nói, khi thái y đến bắt mạch
cho bọn ta thì phải ngồi ở bên ngoài rèm. Chỉ có điều, một là căn bệnh này phải
nhìn, nghe, hỏi, sờ mới được, hai là thái y cũng đã chăm sóc cho tỷ tỷ nhiều
ngày, cũng tính là quen thuộc. Chúng ta không cần cứng nhắc tuân theo những lễ
tiết vô nghĩa ấy.”

Ôn Thực Sơ hỏi thêm vài câu về chuyện ăn uống, giữ ấm, rồi
thưa: “Chỉ ăn mỗi cháo trắng, rau xanh tuy thanh đạm vừa miệng nhưng chung quy
lại chẳng mấy bổ dưỡng. Huống hồ tiểu chủ dạ dày không được khỏe, cần phải chú
trọng bồi dưỡng thêm.”

My Trang đáp: “Những món dầu mỡ béo ngậy không sao cho vào
miệng được, cũng chẳng muốn ăn.”

Ôn Thực Sơ dịu giọng khuyên nhủ: “Thuốc uống vào vốn đã làm
tổn thương dạ dày nếu không có hứng ăn uống thì công hiệu của thuốc không được
cao đâu.” Hắn ngẫm nghĩ một lát rồi bảo: “Vậy vi thần sẽ tìm vài món dược thiện
cho tiểu chủ.” Nói xong, hắn nhìn sang tôi: “Tinh thần của Tiệp dư tiểu chủ
cũng không được tốt lắm, hãy lấy rễ sâm nấu với gà ác, vừa bổ âm dưỡng nhan,
lại bổ máu nữa!”

Khuôn mặt mệt mỏi của My Trang lộ nét cười như có như không.
“Việc gì mà phải tiết kiệm như thế, dùng cả củ sâm rừng là được, chẳng phải là
không ăn nổi, sao cứ nhăm nhăm chọn mỗi rễ sâm cơ chứ?”

Ôn Thực Sơ cười bồi. “Dung hoa tiểu chủ chưa biết đấy thôi,
Tiệp dư tiểu chủ vốn thiếu máu, sâm rừng chỉ bổ khí, sử dụng không hợp. Giờ
đang là mùa xuân, không so được với mùa đông, dùng sâm rừng chẳng những không
hợp vị với gà ác mà thân thể của tiểu chủ cũng chẳng thể chịu nổi. Nhưng mà
“khí là chủ đạo của máu”, “máu là mẹ của khí” hai thứ này gắn kết chặt chẽ
không thể tách rời, dùng rễ sâm lại bổ dưỡng cho cả khí và máu.”

My Trang bảo: “Nghe ngươi nói cũng có lý đấy! Vậy ngươi xem
thử xem, ta nên ăn thứ gì mới phải?”

Ôn Thực Sơ thưa: “Hạt cẩu kỷ, nhân ý dĩ, củ từ bổ lá lách lợi
khí, nụ hoa hồng nấu với cháo gạo tẻ có thể làm giảm đau dạ dày và khí nóng ở
gan, rất phù hợp với tiểu chủ.”

Tôi lên tiếng: “Cảm ơn ngươi đã căn dặn chu đáo!”

My Trang lúng liếng nhìn sang tôi, ho khan hai tiếng rồi mới
cười nhạt. “Muội đấy, lúc nào cũng khiến người khác sẵn sàng dốc hết tâm sức
cho mình. Ôn thái y thấy có đúng như vậy không?”

Ôn Thực Sơ chỉ thưa: “Chỉ là bổn phận của vi thần mà thôi!”
Nói xong, hắn cáo lui ra đến cửa, tự tay đóng lại cánh cửa sổ đang mở hờ, dặn
dò Thải Nguyệt: “Mấy hôm nay gió vẫn còn lạnh, sáng sớm và chiều tối đừng mở
cửa sổ, tiểu chủ nhà cô không chịu nổi đâu, giữa trưa mở hé ra để có thông khí
là đủ rồi!”

Thải Nguyệt mỉm cười, thưa: “Đại nhân đúng là còn chu đáo hơn
cả bọn tôi nữa. Hiện giờ Hoàng thượng đã đặc biệt hạ chỉ cho ngài đến chữa bệnh
cho tiểu thư bọn tôi, coi như cũng có thể đến thăm công khai rồi, mấy ngày
trước đúng là vất vả, khổ sở không ít.”

Ôn Thực Sơ chỉ mỉm cười rồi quay đầu lại, thưa: “Tiệp dư tiểu
chủ dặn đi dặn lại là phải hết lòng chăm sóc cho tiểu chủ nhà cô, ta dám không hết
lòng hay sao?”

Tôi nghe bọn họ nói chuyện, quay đầu lại thì thấy My Trang
ngẩn ngơ ngồi tựa vào gối, không nói tiếng nào. Tôi cho rằng tỷ nói khá lâu nên
thấy mệt, bèn đắp chăn cho tỷ, định khuyên tỷ ngủ thêm một lát. My Trang nhìn
tôi, hỏi: “Sắc mặt của muội không được tốt lắm, vì sao vậy?”

Tôi vội chối ngay: “Không có gì đâu, chẳng qua là đêm ngủ
không yên mà thôi!”

My Trang nghiêng người, bảo: “Có nhiều lý do khiến cho đêm
ngủ chẳng yên, muội không chịu nói thì thôi. Tỷ tuy ngồi dưới giếng thật nhưng
không phải không biết tí gì về tình hình bên ngoài đâu. Vị kia mấy ngày nay hẳn
là vinh quang, náo nhiệt lắm đấy! Chỉ có điều muội cũng phải chú ý giữ gìn sức
khỏe.” Nói xong, tỷ dừng lại rồi hỏi: “Nghe nói Lăng Dung cũng không được khỏe
lắm, phải không?”

Tôi không muốn tỷ lo lắng thêm, bèn đáp: “Phong hàn mà thôi,
không có gì đáng lo lắm!”

My Trang bảo: “Tuy nói là bệnh dịch không còn đáng sợ nữa
nhưng không thể coi thường bệnh phong hàn đâu. Nàng ta nhờ giọng ca mà được
sủng ái, bị khàn giọng thì không ổn đâu.”

Tôi đáp: “Muội cũng đã dặn dò nàng ta phải chú ý cẩn thận
rồi. Chỉ có điều đã đưa bao nhiêu thuốc sang mà chẳng thấy có tác dụng gì, chỉ
e là do bình thường cơ thể của nàng ta vốn đã yếu ớt sẵn.”

Tôi thấy tỷ có vẻ mệt mỏi, không tiện ngồi lâu, bèn lên tiếng
cáo từ. My Trang bảo: “Muội về đi, không có chuyện gì thì cũng đừng sang đây
nhiều, lỡ dính phải bệnh khí của tỷ thì không tốt đâu. Tỷ cũng sợ gặp người
khác lắm, trong lòng cứ nghèn nghẹn, khó chịu.”

Tôi ngẫm nghĩ một lát rồi cười bảo: “Cũng được, tỷ cứ tĩnh
dưỡng cho khỏe. Lần tới tỷ sang thăm muội chứ chẳng cần muội sang thăm tỷ làm
gì.”

Tôi đi ra đến ngoài thì gặp Ôn Thực Sơ đang chỉ cách cho cung
nữ pha chế thuốc, hắn thấy tôi bèn khom người hành lễ, tôi đưa mắt ra hiệu cho
hắn rồi vịn tay Lưu Chu chầm chậm rời đi. Quả nhiên chẳng bao lâu sau đã thấy
hắn hối hả đuổi kịp, tôi mỉm cười. “Khi nãy không tiện nói chuyện, đành phiền
đại nhân đi thêm một chuyến.” Tôi từ từ thu lại nụ cười, nghiêm mặt hỏi: “Giang
Mục Dương, Giang Mục Y vốn sở trường phụ khoa và chăm sóc trẻ nhỏ, sao đột
nhiên lại biết cách trị liệu dịch bệnh kia chứ, mà lại thành thạo đến mức này?
Thật không khỏi khiến người ta sinh lòng nghi ngờ. Lại nói Hoa Phi thức suốt
đêm giúp tra cứu y thư. Hoa Phi có biết chút văn chương nhưng nói về y thuật
thì chỉ e nàng ta đau đầu, nhức óc không chịu nổi.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3