Mật mã - Chương 08 - Phần 1

Chương 8

Mỗi
người đều có quyền giữ bí mật của bản thân mình.

Vốn
dĩ, gã đã nghĩ như vậy, cho nên cho dù ngay từ đầu gã đã phát hiện ra người phụ
nữ này mang theo súng, gã vẫn không để ý, bởi vì chính gã cũng mang theo súng, Hải
Dương cũng thế.

Từng
có một đoạn thời gian, bọn họ cùng súng không rời tay, đối với loại người như bọn
họ mà nói, không có súng ở trên người, cũng giống như là không mặc quần áo.

Cho
nên trên cơ bản, chỉ cần cô không phải là người có ý đồ bất chính đối với gã, gã
không biết là gì thì có sao, hơn nữa trải qua mấy lần quan sát, gã biết rõ súng
của cô chỉ là dùng để phòng thân, thậm chí gã còn hoài nghi cô có biết dùng nó thế
nào, ít nhất cô còn biết súng cần phải thay thế bảo dưỡng.


vừa có cơ hội liền lấy súng của cô ra để kiểm tra qua, cô có hai khẩu súng ngắn,
súng 2.2 (đây là chỉ đường kính của nòng súng) nhẹ và tiện dụng, dễ dàng mang theo,
một cái để ở dưới gối đầu, một cái cô để trong túi mang theo bên người.

Người
phụ nữ này đi đâu cũng mang theo túi xách, cho dù là buông xuống, cũng đều đặt ở
vị trí mà tay có thể với tới.

Nhìn
cô đang chạy qua chạy lại ở trong phòng bếp với nhà ăn, vội vàng nấu cơm xào rau,
thỉnh thoảng còn cùng với Tiểu Lam luôn theo đuôi cô nói nói cười cười, chân mày
của gã càng thêm cau lại.

Ngày
hôm nay cô mặc một cái áo phông màu trắng rộng thùng thình cùng với quần dài, một
mái tóc dài màu đen được dùng một cây trâm búi lại, một vài sợi tóc trượt ra rơi
xuống, vào lúc cô di chuyển, chúng ở bên cổ cô đung đưa, cả người thoạt nhìn thoải
mái đáng yêu lại dịu dàng uyển chuyển.

Nhìn
cô như vậy giống như một cô gái bình thường ở nhà, sao lại cần vũ khí phòng thân?

Không,
đừng bắt tôi trở về! Tôi không muốn, tôi không muốn lại phải ở lại trong này...

Không
- Thả tôi ra, thả tôi ra...

Xin
các ngươi, thả tôi ra đi… thả tôi… đi mà…

Tối
ngày hôm qua tiếng cô sợ hãi khóc lóc gào thét bi thương lại đang vang lên ở bên
tai gã, gã không tự giác mà nắm chặt quân cờ ở trong tay.

Chẳng
lẽ cô đã từng bị người ta giam cầm?

Đây
rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Chết
tiệt!

“Rắc”
một tiếng, quân cờ vua bằng thủy tinh mà Hải Dương rất vất vả mới mua được ở trên
internet, bị gã không tự giác mà dùng sức nắm chặt, đầu quân “Sĩ” trong bộ cờ cổ
của Trung Quốc đã vang lên tiếng bị bẻ gãy.

Cái
đầu trong suốt của quân “Sĩ” kia ở trên bàn cờ lăn hai vòng, đụng vào quân “Xe”
ở một chỗ của Hải Dương, rốt cuộc mới chịu dừng lại.

Cảnh
Dã trừng mắt nhìn cái đầu tròn nho nhỏ kia, sau đó mới chậm rãi, chậm rãi ngẩng
đầu, chỉ thấy Hải Dương ngồi ở phía đối diện gã mặt không thay đổi, nhưng đôi mắt
lại vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cái đầu bằng thủy tinh xinh xắn tinh xảo kia.

“Á…
ha…. ha ha…” Gã há to miệng, cười khan mấy tiếng.

Hải
Dương nheo mắt lại, vẫn trừng mắt nhìn cái đầu kia.

“Ha
ha… Xin lỗi, tao thật sự không phải là cố ý đâu…” Cảnh Dã tiếp tục gượng cười, lại
nâng cao cảnh giác, chuẩn bị cậu ta vừa có bất kì cái động tĩnh gì thì chạy luôn.

Hải
Dương rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, tầm mắt của anh ta lại dừng ở trên cái cơ thể
quân “Sĩ” bị đứt đầu ở trên tay mình.

“Á,
này, trả lại cho mày…” Cảnh Dã cầm cái cơ thể kia, cẩn thận đặt nó ở trên bàn cờ,
trước tiên khuôn mặt tươi cười nói: “Tao nghĩ, dùng keo dán ba giây (đây là một
loại keo dán dính nhanh và chặt của Trung Quốc, giống như 502 của Việt Nam vậy)
dính lại một chút, có lẽ còn có thể dùng được.”

Mặt
Hải Dương trầm xuống, cả người rõ ràng là đứng lên.

Cậu
ta vừa động, Cảnh Dã lập tức nhảy dựng lên lui về phía sau ba thước, nhấc tay lên
gào: “Này, tao đã nói xin lỗi rồi mà.”

Hải
Dương sải bước đi về phía gã, Cảnh Dã chuồn so với con khỉ còn nhanh hơn, không
tới mấy bước đã chạy ra cửa, trong miệng vẫn còn kêu: “Tên đầu trọc chết tiệt,
đã nói với mày không phải là tao cố ý rồi mà – Á, đầu của tao! Con mẹ nó, lão đầu
trọc, mày đùa thật à!”


vừa mới quay đầu mắng một hai câu, đã thấy năm, sáu cái phi đao bay đến trước mặt,
gã sợ tới mức vội vàng cúi đầu để tránh.

“Có
nhầm không vậy?!” Gã trái trốn phải tránh, tránh thoát mấy thanh đao, phía sau lại
còn có mấy thanh đao khác, bóng đao ở trên không trung thoáng qua sáng lấp lánh,
làm cho gã hoa mắt rối loạn.

“Á
á, mày cái tên đầu trọc chết tiệt này, có cờ vua không có anh em...” Gã nổi giận
cầm một tấm ván gỗ bị vứt bỏ ở một bên lên chặn lại ba cái, miệng không cam lòng
yếu thế hô: “Con mẹ nó, mày cho rằng mày có tài phi đao là giỏi à, có gan thì đi
ra ngoài cùng tao tay không đọ sức!”

Mưa
đao đầy trời ngừng lại, Cảnh Dã vứt bỏ tấm ván gỗ, thở hổn hển hai hơi, đã thấy
Hải Dương đứng ở cửa, lắc lắc hai cái bàn tay to như hai cái quạt hương bồ, bẻ bẻ
đốt ngón tay, trên khuôn mặt kiên cường lộ ra nụ cười dã man.

SHIT!
Nói nhầm rồi!

Thằng
cha này to lớn như vậy, cùng gã đánh nhau mình sao có thể được lợi đây?

Nhưng
lúc này sửa lời cũng không kịp, Cảnh Dã chỉ có thể âm thầm kêu khổ ở trong lòng,
lại chỉ có thể cố gắng cậy mạnh mà cười cười, khoát khoát tay áo đối với cậu ta.

Một
cái chớp mắt tiếp theo, gã chỉ cảm thấy mình giống như bị một đoàn xe lửa đâm vào
chèn lên, mặc dù đã sớm có chuẩn bị, nhưng gã vẫn bị đánh cho lên bờ xuống ruộng,
sau vài hiệp phân cao thấp, thiếu chút nữa đã bị tên đầu trọc chết tiệt này chỉnh
cho gần chết.

Mặc
kệ, mặt mũi mặc dù đáng quý, tính mạng lại đáng giá hơn!

Ngay
vào lúc gã bị đè xuống ở trên mặt đất, đau đến mức sắp chịu không nổi nữa rồi, lúc
chuẩn bị giơ tay đầu hàng, thì đột nhiên nghe thấy giọng nói cứu mạng giống như
của thiên sứ.

“Cảnh
Dã, Hải Dương, ăn cơm.”

Hiểu
Dạ từ trong nhà ăn đi ra ngoài, ai ngờ lại nhìn thấy hai người đàn ông kia giống
như là xếp chồng lên nhau, ở trên bãi cỏ quấn thành một đoàn, Cảnh Dã bị Hải Dương
ghìm cổ, cả khuôn mặt căng lên đỏ bừng lên.


nhìn bọn họ, sau đó chớp mắt nhìn, hoài nghi hỏi: “Các anh đang làm gì vậy?”

Vừa
nghe thấy có thể ăn cơm rồi, Hải Dương lập tức nới lỏng tay, gã đứng lên cười với
Hiểu Dạ, khó có khi mở miệng nói: “Đã quá lâu không có vận động rồi, tên đó tìm
anh để rèn luyện thân thể.”

Rèn
luyện thân thể?


nhường đường cho người khổng lồ tâm trạng vui vẻ này đi qua, rồi thấy Cảnh Dã đau
đến nhe răng trợn mắt, gương mặt méo mó, một bộ dạng gân cốt toàn thân đau nhức.

“Anh
có ổn không?” Cô cười nhìn gã.

“Em
nói thử xem?” Gã dở khóc dở cười vừa xoay xoay cánh tay phải, thả lỏng gân cốt,
vừa đi về phía cô.

“Anh
rảnh rỗi nhàm chán đến mức muốn ăn đòn à?” Thấy trên mặt gã dính ít bụi đất, trên
tóc cũng dính mấy cái lá cỏ, cô nhịn không được đưa tay ra thay gã phủi bỏ bụi đất
và cỏ đi, nhưng vết trầy nhỏ ở bên thái dương lại hơi rướm máu, cũng không phải
là phủi phủi đi là xong chuyện, đôi mày thanh tú của cô khẽ nhíu, thử lấy bụng ngón
tay khẽ chạm một chút, “Đau không?”

Động
tác của cô tự nhiên như vậy, gã không khỏi sững sờ nhìn cô, tùy ý cô đùa nghịch,
nửa ngày không nói một câu.

“Này,
Cảnh Dã?” Người đàn ông này ngốc sao? Cô khua khua tay ở trước mắt gã.

“Sao
cơ?” Gã chớp chớp mắt mấy cái, hai mắt lại vẫn luôn nhìn thẳng vào cô.

Thấy
bộ dáng ngốc nghếch của gã, khóe miệng Hiểu Dạ chứa ý cười, “Hỏi anh có đau hay
không nha? Đứa ngốc.”

“Ở
đâu?” Gã ngơ ngác mở miệng, vẻ mặt mờ mịt.


không nhịn được nữa cười ra tiếng, lắc đầu, nắm tay gã đi về phía nhà ăn, để cho
gã ngồi xuống ở trên ghế xong, quay người đi lấy hộp cứu thương trước đây mua để
ngừa vạn nhất, giúp gã sát trùng sạch sẽ vết thương nhỏ ở trên thái dương xong rồi
lại dán băng xong xuôi; rồi sau đó cô phát hiện ở khuỷu tay gã cũng có vết trầy,
lại xử lý tiếp.

Nhìn
người phụ nữ động tác dịu dàng trước mắt, Cảnh Dã một câu cũng không nói nên lời.


là một đứa trẻ mồ côi, từ nhỏ lớn lên ở cô nhi viện, tính tình nóng nảy lại hận
đời, khó tránh khỏi dễ dàng cùng người khác nổi lên xung đột, lớn đến từng này,
những xung đột mà gã đã trải qua ngay cả chính gã cũng không đếm được, những chiến
dịch lớn lớn nhỏ nhỏ lại càng nhiều vô số kể, nhưng cho tới bây giờ lại không có
một người nào ở phía sau dịu dàng chăm sóc gã như thế, càng huống chi là cái loại
vết thương nhỏ đến mức ngay cả bản thân gã cũng không có cảm giác chút xíu đau đớn
nào.

Ngay
cả số ít những người quan tâm đến gã, cũng bởi vì đã sớm quen chuyện gã cùng người
khác đánh nhau, nhiều lắm là quăng chút ít băng gạc, cồn, băng dán cá nhân là đã
tốt bụng lắm rồi, cho dù là Hải Đường, cũng rất ít khi giúp gã bôi thuốc.

Nhưng
mà động tác cô chăm sóc gã lại tự nhiên như thế, phảng phất giống như là toàn bộ
những thứ này đều là chuyện rất bình thường.


nửa quỳ ở trên tấm gỗ thô, rũ mi xuống xử lý vết trầy ở trên khuỷu tay gã, lúc bàn
tay nhỏ trắng nõn chạm đến miệng vết thương của gã, nhẹ nhàng giống như loài bướm,
giống như là sợ làm đau gã.


dán xong băng cá nhân, sau đó nâng mắt lên, đôi mắt màu đen chống lại tầm mắt của
gã.

“Rất
đau sao?”

Một
cảm xúc khó hiểu nảy lên ở trong ngực, gã không thể nói chuyện, chỉ hơi hơi lắc
đầu.

Tầm
mắt của gã nhìn thẳng như thế, cô bị nhìn như vậy có chút không được tự nhiên, đỏ
mặt khẽ nhíu mày hỏi: “Sao lại nhìn em như vậy?”

“Em…”
Gã đưa tay khẽ chạm lên khuôn mặt trắng nõn của cô, giọng nói có chút khàn khàn,
“Rất xinh đẹp.”


ngây người, mặt mũi đỏ bừng, ngượng ngùng đứng lên, trả lời nói: “Nói năng ngọt
xớt.”

Thấy
cô quay người muốn đi, gã vội vàng kéo tay cô lại, buột miệng nói: “Anh nói thật,
anh thích em.”


nói thật lòng như thế, không phải là vẻ mặt cợt nhả giống như trước kia, cô đã kinh
ngạc lại thêm bối rối, trái tim đập rất nhanh.

Anh
thích em.

Giọng
nói của gã quanh quẩn ở trong đầu, một loại cảm giác không tên chạy trong toàn thân,
khiến cho cô cảm thấy choáng váng một trận, cô biết mình phải nói cái gì đó, nhưng
chỉ có thể nhìn gã, không biết phải trả lời như thế nào.

“Em
không nói đồng ý sao?” Gã nhíu mày.

“Á…
em…” Cô đỏ mặt, há to miệng, nhìn cái khuôn mặt giống như là đã được khắc họa ở
trong lòng, trong đầu trống rỗng, giây tiếp theo, rốt cuộc cô cũng nói ra được hai
từ: “Cám ơn.”

Cám
ơn?

Cảnh
Dã mở to đôi mắt, trừng mắt nhìn cô, gã có nghe nhầm không vậy, cô nói “Cám ơn”?

Hiểu
Dạ trừng mắt nhìn lại gã, khuôn mặt đỏ đến mức nóng lên.

Trời
ạ, cô nói cái gì vậy? Cám ơn?

Trời
ơi, cô nói cái gì cũng không nói, sao lại đi nói “Cám ơn” vậy?


xấu hổ vô cùng, kích động rút tay về, vội vàng nói: “A, ăn cơm thôi, nếu không ăn
sẽ nguội mất, em đi thêm cơm.”

Nói
xong, cô lập tức xoay người chạy trối chết.

Trừng
mắt nhìn bóng dáng cô hốt hoảng chạy vào phòng bếp, Cảnh Dã nhíu nhíu mày, khó hiểu
gãi gãi cằm.

Cám
ơn?


ý gì vậy?


nói với cô là gã thích cô nha, kết quả là cô trả lời “Cám ơn”? Đây là sao vậy? Cám
ơn, cô rất vui vẻ vì gã thích cô sao? Nếu như là như thế, vậy thì cô hẳn là sẽ trả
lời “Em cũng vậy” chứ! Hay là nói trên thực tế cô cũng không vui vẻ khi nghe được
lời này, là bởi vì cô không thích gã? Lại không tiện dội gáo nước lạnh vào mặt gã,
cho nên đành phải trả lời một câu là “Cám ơn”? Vậy rốt cuộc là như thế nào? Cô thích
gã, hay là không thích gã? Hay là chuyện gã thích cô dọa cô rồi? Gã thích cô nhưng
cô không thích, không thích hay là thích, không thích thích...

Móa!
Con mẹ nó, sao lại phiền phức như vậy, làm cho đầu gã muốn hồ đồ rồi!

Kệ
xác nó! Không nghĩ nữa!


lẩm bẩm lắc lắc đầu, gãi gãi đầu làm tóc rối tung, bước lớn đi ăn cơm.

***

“Cám
ơn?” Hải Dương đem tầm mắt từ trên màn hình máy tính kéo đến trên mặt của bạn tốt,
vẻ mặt kinh ngạc hỏi: “Ông tỏ tình với cô nàng, kết quả là cô nàng nói ‘Cám ơn’?”

Cậu
ta nhìn Cảnh Dã một lần từ trên xuống dưới, một giây tiếp theo, cậu ta phì một tiếng,
tiếp đó là nhịn không được vỗ đầu gối cười ha ha.

“Cám
ơn? Ha ha ha ha... Cám ơn? Ha ha ha ha ha ha ha ha...”

Trời
ạ, sớm biết sẽ như vậy đã không nói với cái tên đầu trọc chết tiệt này rồi!

“Không
phải là tôi tỏ tình với cô ấy, tôi chỉ nói tôi thích cô ấy.” Thấy tên đầu trọc này
càng cười càng lớn, Cảnh Dã lộ ra khuôn mặt thối, chỉ vào màn hình thúc giục nói:
“Mẹ nó, ông cười đủ chưa? Tài liệu, tài liệu!”

“Ông
nói với cô nàng là ông thích cô nàng, chính là tỏ tình.” Hải Dương nhe răng cười
mỉa.

“Thích
là thích, con mẹ nó chứ cũng không phải nói...” Gã sửng sốt, nói được một nửa lại
im bặt mà dừng lại, sắc mặt có chút khó coi.

“Không
phải nói cái gì?” Hải Dương lặng lẽ cười đứng lên.

“Có
phải là cái gì hay không cũng không liên quan đến chuyện của cậu.” Gã trừng mắt,
mặt dày mày dạn đem đề tài này chuyển đi, “Con mẹ nó, rốt cuộc là cậu đã điều tra
ra cái beep gì chưa?”(vì nguyên văn hơi tục, nên chuyển sang văn phong người Việt
nhé)

“Cậu
gấp cái gì mà gấp, cậu ở trong nhà người ta lục lọi nửa ngày, trừ bỏ những tờ giấy
chứng nhận giả ở trong túi da của cô nàng, còn không phải là cái cục shit gì cũng
không lục ra sao.” Hải Dương hừ lạnh một tiếng, nói tới nói lui, vẫn là đem tầm
mắt trở về trên màn hình, hai bàn tay to nhanh chóng gõ bàn phím.

Nói
đến đây, sắc mặt Cảnh Dã lại càng thêm khó coi.

Nếu
không phải là người phụ nữ kia cái gì cũng không nói với gã, gã phải lén lén lút
lút như vậy sao? Gã không muốn cô còn phải phiền não như vậy, cũng không muốn ép
hỏi cô, đành phải âm thầm làm.

Ai
ngờ được, trong phòng cô rộng như vậy, vậy mà ngay cả một tờ văn kiện hoặc tư liệu
chứng minh thân phận của cô cũng không có, không có album ảnh, không có thư từ tới
lui, không có thông báo thuế, không có thông tin ghi lại, không có chứng chỉ tốt
nghiệp, sổ lưu bút tốt nghiệp, thậm chí ngay cả sổ hộ khẩu cô cũng không có.

Sau
nửa ngày, cuối cùng gã cũng tìm được ở trong túi xách của cô một tờ giấy chứng nhận
ghi “Trương Thục Phân”.

Ngay
từ đầu gã còn tưởng rằng ngay cả tên cô cũng lừa gạt gã, nhưng rất nhanh đã phát
hiện được giấy chứng minh, thẻ bảo hiểm, bằng lái xe, hộ chiếu, tất cả đều là giả,
toàn bộ những thứ đó đều được tạo ra rất hoàn hảo, những giấy chứng nhận đủ để tráo
đổi thật giả, hôm nay nếu không phải là gặp gã với Hải Dương, chỉ sợ là không có
bao nhiêu người nhìn ra được.

Toàn
bộ đồ đạc, chỉ có thẻ tín dụng là thật, nhưng cũng là lấy tên Trương Thục Phân để
tạo ra, nhưng bởi vì như vậy, cho phép Hải Dương có thể từ tư liệu mà cô cung cấp
cho ngân hàng làm tín dụng mà một đường tra xuống.

Tít
tít...

Máy
tính phát ra âm thanh, một cái ký hiệu ngăn chặn màu đỏ thẫm đột nhiên hiện ra.

“Sao
lại thế này?” Cảnh Dã nhíu mày.

“Hacker.”
Hải Dương trả lời ngắn gọn, ngón tay gõ bàn phím chuyển động nhanh hơn.

“Tôi
nghĩ ông mới là hacker.” Gã lẩm bẩm, khó chịu trừng mắt nhìn những ký hiệu kì quái
bắt đầu chạy trên màn hình.

“Tư
liệu của cô nàng đã bị ẩn bởi chương trình bảo vệ, chỉ cần có người điều tra đọc
tài liệu, chương trình sẽ tự động phá hỏng hệ thống máy chủ xâm lược, cũng hồi phục
chương trình thông báo ban đầu.”

“Bây
giờ ông đang làm gì vậy?” Gã nghe vậy cái biết cái không, đành phải hỏi lại.

“Giải
quyết cái chương trình muốn phá hỏng hệ thống của tôi, lần theo dấu vết tìm vị trí
của đối phương.”


vừa mới nói xong, toàn bộ hình ảnh ở trên màn hình đột nhiên biến mất, sau đó xuất
hiện nhắc nhở bằng tiếng Anh.

Cảnh
báo, cấm xâm nhập, nếu không toàn bộ hậu quả tự mình chịu trách nhiệm!

Hải
Dương hừ lạnh một tiếng, liên tục gõ bàn phím mấy cái, hình ảnh chợt hiện, tài liệu
đã bắt đầu xuất hiện chằng chịt, chúng liên tiếp chạy ra, anh ta thỏa mãn đang muốn
download chúng, đột nhiên toàn bộ tài liệu từng cái từng cái bắt đầu biến mất, chương
trình virus đối phương cài không chỉ nuốt những tài liệu này, còn có ý định phá
hỏng ổ cứng của anh ta, nếu không phải là bức tường lửa anh ta làm tốt, chỉ sợ ổ
cứng máy tính đều bị xóa sạch toàn bộ.

Vậy
mới tốt chứ.

Anh
ta cười lạnh, không cam lòng yếu thế lại gõ bàn phím, bắt đầu thanh trừ từng cái
chướng ngại mà người ta thiết lập ở trên internet, đối phương vẫn còn chưa online,
gã nắm chắc thời gian, dựa vào những cái chương trình chướng ngại này mà tìm địa
chỉ IP, một đường thế như chẻ tre truy tung từ Singapore, Jakarta, Tokyo, Los Angeles,
Vancouver, lúc gã đuổi tới Seattle, thì tình huống lại sinh biến.

Tất
cả virus đều biết mất hầu như không còn, màn hình lại khôi phục trắng xóa như cũ.

“Bây
giờ lại làm sao vậy?” Cảnh Dã trừng mắt nhìn màn hình trắng xóa, mở miệng hỏi: “Tìm
được rồi à? Hay là máy tính của ông bị phá hư rồi?”

“Không,
những địa chỉ này đều chỉ là thủ thuật che mắt.” Hải Dương gõ gõ màn hình “Nhìn.”

Bạn
là ai?

Trên
màn hình xuất hiện ba từ tiếng Anh.

“Đối
phương online rồi.” Hải Dương vừa nói, vừa gõ chữ trả lời.

Một
người hiếu kì.


mò cái gì?

Hải
Dương chỉ trả lời ba từ, dùng tiếng Trung.

Trương
Thục Phân.

Đối
phương trầm mặc rất lâu, khoảng chừng gần nửa phút.

Hải
Dương nhíu mày, gõ ba từ khác.

Ô Hiểu
Dạ.

Đối
phương lập tức gõ một câu chửi bậy.

Phân
chó! Đừng gõ cái tên này, lập tức cắt đứt liên lạc.

Giây
kế tiếp, tất cả những thứ ở trên màn hình đột nhiên lại bắt đầu biến mất.

“Chết
tiệt!” Hải Dương rủa một tiếng, lại bắt đầu gõ bàn phím.

“Làm
cái quỷ gì vậy?”

“Đối
phương cắt đứt liên lạc.” Hải Dương ngừng gõ bàn phím, giống như là đột nhiên nghĩ
tới cái gì đó, dùng tốc độ nhanh nhất đưa tay kéo, lập tức đem dây cáp đường truyền
internet từ mô đen kéo xuống.

“Nàynày,
ông làm gì thế?” Cảnh Dã hoảng sợ, không hiểu nổi cậu ta đang làm cái gì.

“Ông
nói cô nàng có thể đã từng bị nhốt?” Hải Dương quay người lại nhìn gã, “Tất cả giấy
chứng nhận của cô nàng đều là giả, đúng không?”

“Ý
ông là...” Cảnh Dã biến sắc.

“Cô
nàng bị người lần theo dấu vết, hơn nữa là mang tính toàn diện.” Sắc mặt Hải Dương
ngưng trọng nói: “Vài năm trước tôi từng nghe nói có người viết được một bộ chương
trình hệ thống, nó có thể điều tra được những thông tin lưu thông trên internet,
có mã hóa hay không cũng không quan trọng, chương trình này có thể chặn đường tất
cả những ký tự đang online, tôi vẫn luôn cho rằng đây chỉ là truyền thuyết, tôi
vẫn luôn cho rằng đây chỉ là truyền thuyết, nhưng bây giờ xem ra, hiển nhiên là
không đúng, bởi vì có người đang dùng hệ thống này theo dõi dấu vết người phụ nữ
của ông, cho nên đối phương mới có thể vào lúc tôi gõ ra tên của cô liền muốn tôi
lập tức cắt đứt liên lạc.”

Cảnh
Dã càng nghe sắc mặt càng khó nhìn, gã suy nghĩ một chút, trừng mắt nhìn dây cáp
đường truyền internet bị giật xuống, hỏi: “Thời gian vừa rồi có đủ để cho người
lần theo dấu vết đến bên này không?”

“Không
đủ, tôi kéo rất nhanh.” Hải Dương ném dây cáp mạng, nhìn gã nói: “Nhưng mà đó chỉ
là tình hình chung, nếu như cái truyền thuyết về chương trình hệ thống kia mà tôi
nghe được là thật, có thể đối phương sẽ truy tới Đài Loan, địa điểm chính xác thì
không có khả năng, nhưng khu vực giới hạn thì có khả năng đã bị khóa lại.”

Cảnh
Dã trầm mặc một hồi, lông mày càng nhíu càng chặt.

“Vị
hacker kia hoảng sợ như thế, có thể thấy được người truy tìm cô nàng chẳng những
thủ đoạn cao minh, hơn nữa thế lực lại khổng lồ, cho dù không phải là đơn vị tình
báo, e rằng cũng rất khó làm, tốt nhất là ông nhanh chóng trực tiếp đi tìm cô nàng
hỏi cho rõ ràng.” Hải Dương đem những tờ giấy chứng nhận kia ở trên bàn thu dọn
lại một chút rồi trả lại cho gã.

Cảnh
Dã đưa tay nhận lấy, suy nghĩ trong đầu chuyển động nhanh chóng, vẻ mặt tối tăm.

Trực
tiếp đến hỏi cô? Gã chỉ là không muốn ép hỏi cô nên mới có thể lén lén lút lút như
vậy, nhưng bây giờ tình thế bắt buộc, cho dù tỷ lệ những người kia đuổi tới chỉ
có một phần nghìn, gã vẫn phải cảnh báo cô.

Con
mẹ nó thật là chết tiệt!


bình tĩnh đứng lên, tức giận vò vò mái tóc đen, đi xuống dưới lầu.

Hải
Dương nhíu mày cất giọng mở miệng,“A Dã?”

“Tôi
biết rồi.” Gã nhét hai tay vào trong túi quần, cũng không quay đầu lại, nhận mệnh
nói: “Tôi sẽ đi hỏi.”

***

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3