Mật mã - Tiết tử

Tiết Tử

01:55am

Đồng hồ báo thức điện tử trên nền
tường màu trắng hiển thị thời gian, chỉ còn năm phút đồng hồ.

Qua năm phút đồng hồ này, hệ thống
bug (đây là lỗi gây ở hệ thống máy tính hay còn hiểu là lag đó mà) mà cô dựng trên
hệ thống máy tính sẽ mất đi hiệu lực, cô phải nhanh một chút, nhanh một chút rời
khỏi nơi này.

[Chúc các bạn đọc sách vui vẻ tại
www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách]

Chạm vào tay nắm cửa bằng kim loại
lạnh như băng, tay cô bởi vì sự khẩn trương trong lòng mà toát mồ hôi ẩm ướt, cô
gắt gao nắm lấy nắm cửa lạnh như băng kia, dùng sức bẻ xuống, nhưng nó lại không
nhúc nhích, cô uể oải dường như muốn thét ra tiếng chói tai, nghĩ đến kế hoạch của
cô bị phát hiện, nghĩ đến bọn họ đã sớm phát hiện ra ý đồ của cô, hoặc kia cũng
không phải là ngoài ý muốn? Hoặc lần này tất cả chỉ là một cái thí nghiệm khác?

Không, không cần, không cần đối
xử với tôi như vậy!

Cô giống như phát điên, thiếu chút
nữa muốn dùng lực lay động nắm tay cửa mà thét chói tai, trong đầu đã có một tiếng
nói khác kêu cô tỉnh táo lại, đừng miên man suy nghĩ, thử lại một lần nữa.

Nếu bây giờ cô hét lên, cho dù bọn
họ vốn không biết được, cũng sẽ lập tức bị kinh động.

Cô không thể phát ra âm thanh, cô
thử lại một lần nữa!

Cô nâng tay trái run run lên, cùng
tay phải cùng nhau nắm lấy tay nắm cửa, dùng hết sức lực đang có bẻ xuống một lần
nữa.

Trong phút chốc, cô nghĩ cô đã thật
sự thất bại, nghĩ đến khóa điện tử kia vốn là khóa chết (không thể mở), nhưng giây
tiếp theo, chỉ nghe cạch một tiếng…

Cửa mở.

Cô trừng mắt nhìn cánh cửa mở ra
chưa đến mười centimét, dường như muốn khóc, lại rất sợ tiếng cảnh báo sẽ vang lên,
hoặc là đúng lúc có người ở bên ngoài hành lang, bọn họ sẽ phát hiện cửa mở, sẽ
xông lên đem cô áp lên giường và tiêm thuốc, lần này bọn họ sẽ đem cô trói chặt,
cô sẽ ở nơi khủng bố này sống không bằng chết bị giam giữ cả đời.

Nhưng qua một lúc lâu, không có
gì phát sinh, tất cả một mảnh yên lặng.

Nhanh hành động, đã không có thời
gian, cô không thể tiếp tục đứng ngốc ở chỗ này, chờ người đến bắt cô.

Cô cố lấy dũng khí, đẩy cửa rộng
thêm.

Trên hành lang dài màu trắng không
một bóng người, cô cất bước nhẹ nhàng ra khỏi căn phòng, dựa vào vách tường từng
bước từng bước đi về phía trước, vừa nói với chính mình đừng ở chỗ này nghĩ loạn,
cô mau chóng rời khỏi nơi này, đợi cho sau khi ra ngoài, sau khi an toàn, sẽ có
thể khóc vì xúc động.

Nơi này rất rộng, vô cùng rộng,
nhưng cô đã xem qua bản thiết kế kiến trúc, cô biết cửa lớn ở chỗ nào, biết có thể
đi thẳng ra ngoài như thế nào, nhưng cũng hiểu được điều đó là không có khả năng,
bởi vì cô chưa đi đến cửa lớn sẽ gặp người, sau đó sẽ bị người bắt trở lại.

Cô rẽ phải ở phía trước, sau đó
rẽ trái, đến cái chỗ kia, hơn nữa phải nhanh, bởi vì bây giờ cô chắn chắn không
có nhiều thời gian.

Cô mệt mỏi quá, rất muốn ngủ, thuốc
lúc trước bọn họ tiêm vào đã bắt đầu phát huy hiệu quả, nhưng cô vẫn thở phì phò
từng bước một dựa vào tường kiên định đi về phía mục tiêu, nhưng mà hành lang dài
phía trước đã lại bắt đầu biến hình xiêu vẹo, cô chỉ cảm thấy một trận choáng váng
muốn ói.

Cô dùng sức lắc đầu, muốn xua đi
cảm giác ghê tởm đó, nhưng một chút cũng không được, hành lang dài màu trắng phía
trước giống như một bức tranh khủng bố xoay tròn vặn vẹo, sau đó, cô phát hiện mình
đã dừng lại, suy yếu dựa vào tường ngồi xổm trên mặt đất.

Không, không thể, bây giờ không
thể nghỉ ngơi.

Cô không thể ngồi ở chỗ này, sẽ
có người đi qua!

Đứng lên! Nhanh một chút, cô phải
nhanh chóng đứng lên!

Chỉ còn một đoạn ngắn thôi, chỉ
một đoạn ngắn nữa là cô có thể thoát khỏi nơi này, chỉ một đoạn ngắn nữa thôi cô
có thể tự do! Cô không cần ở chỗ này mà buông tha, đừng để cho bọn họ thắng, tuyệt
đối không được!

Sự phẫn nộ đối với những người đó
đã cung cấp cho cô thêm năng lượng, cô cắn răng đứng lên, toàn thân đổ mồ hôi lạnh
tiếp tục run run đi về phía trước.

Ở phía sau gian phòng bên trái có
tiếng nói chuyện truyền đến.

Tim của cô đập mạnh như trống đánh,
thình thịch môt tiếng lại một tiếng, tiếng mọi người nói chuyện càng lúc càng rõ,
cô nghe thấy tiếng khóa cửa mở, cô mặc dù muốn nhanh dừng chân lại, nhưng vẫn tập
tễnh, sau đó cô thấy được cánh cửa kia.

Cô dùng chút sức cuối cùng cố gắng
đẩy cửa ra đi vào, thấy cánh cửa của tự do.

Cửa phía sau cạch một tiếng khép
lại, cô đi đến bên kia bức tường, cầm lấy tay nắm cửa ra vào, dùng hết sức lực vốn
có kéo lên.

Giây tiếp theo, cô bắt dầu trượt
đi xuống, cô bảo vệ đầu của mình, lực khi rơi xuống đất khiến như hút hết không
khí trong lồng ngực của cô, nhưng cô cũng không dám động đậy, sao đó từng túi ni
lông màu đen lớn từ chỗ cô mới rơi xuống, ngay vào chân cô, sau lại một túi khác,
lại một túi, dưới thân cô cũng là nhiều túi ni lông màu đen, tuy rằng nơi này vừa
thối lại bẩn, còn có dòng nước bẩn thấm vào quần cô, cô lại thật cẩn thận chui xuống
dưới, chỉ để lại miệng mũi để hô hấp.

Cô không biết cô ở đó đã bao lâu,
có lẽ chỉ có mấy chục giây, có lẽ là mấy chục phút, cô sử dụng máy tính làm bug
ở hệ thống giám thị chỉ có tác dụng trong thời gian hạn hẹp là năm phút đồng hồ,
cô vẫn lo sợ chờ tiếng chuông cảnh báo chói tai vang lên, nhưng mà người giả cô
dùng gối đầu làm nằm ở trên giường đã có hiệu quả, cô vẫn không nghe thấy tiếng
chuông kinh sợ kia.

Cuối cùng, rốt cuộc có người đến
đem đống rác này mang đi, rác nhanh chóng được người dùng lực đổ vào trong xe rác,
cô cùng đống rác kia cùng bị đổ vào trong xe, tuy rằng tên Ảnh kia nói với cô, sẽ
đến tiếp ứng, nhưng cô vẫn hoảng sợ chờ xe rác xúc lấy đám rác, cô đợi một lúc lâu,
mới phát hiện người thu rác đã không có đổ thêm rác, đi theo xe đẩy, đi qua cửa
lớn, đi qua bảo vệ, mang theo cô rời xa cơn ác mộng dài năm năm.

Qua ba mươi phút, xe dừng lại, cô
chờ cho đến khi người nọ nói ám hiệu liên lạc mới dám đi ra khỏi xe rác kia, đối
phương đưa cho quần áo thay, nhìn cô một cái, lại cởi mũ lưỡi trai của mình đưa
cô đội, sau đó hai người thay đổi xe, lại đổi xe, lại đổi xe, qua một thành phố,
lại một thành phố, lại một thành phố nữa, cô không biết đến tột cùng đã qua bao
nhiêu ngày, chỉ biết được ở bên ngoài xe ban ngày ban đêm không ngừng thay đổi,
cuối cùng người nọ cũng dừng ô tô ở một khách sạn.

Ở trong phòng đăng ký, chờ cô tắm
rửa xong, đối phương mua thức ăn ở bên ngoài trở về, còn có tóc giả ở trên đầu,
sau đó cho cô thân phận, chứng minh thư mới cùng một ít tiền mặt. Người nọ cùng
chiếc ô tô tại khách sạn cùng cô được ba ngày, nói cho cô cần chú ý cái gì, cẩn
thận cái gì, sau đó để lại cách thức liên lạc rồi rời đi.

Một ngày kia, bầu trời trong xanh,
cô tưởng rằng mình sẽ quá vui mừng mà khóc lóc, nhưng cô không có, vẫn mãi không
có. Cô không thể xác định mình đã tự do chưa, cô vẫn cảm thấy lo lắng hoảng sợ như
cũ, cho nên người nọ nói cho cô cách thức trốn, cách che giấu hành tung, để cho
mình biến mất ở trong biển người rộng lớn…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3