Lang Gia Bảng (Tập 3) - Chương 57 - Phần 01
Chương 57
Tình sâu khó thọ
Khi toàn bộ cửa sổ nhà ngang phía tây đều đóng lại, một cơn
kích động trào lên trong lòng Tĩnh vương, hắn muốn nhân cơ hội Phi Lưu đang
chơi đùa bên ngoài để sai người đến nghe trộm xem những người trong phòng đang
nói gì.
Có điều, cuối cùng hắn vẫn khống chế được sự kích động của
mình, không làm bất cứ việc gì.
Mai Trường Tô che giấu một bí mật, điều này đã không còn gì
phải nghi ngờ nữa, nhưng có cần bất chấp thủ đoạn để tìm hiểu bí mật này hay
không thì Tĩnh vương còn đang do dự.
Hơn một năm Mai Trường Tô làm mưu sĩ cho hắn, sự phản cảm và
nghi ngờ ban đầu của hắn đối với vị mưu sĩ tự tới tìm mình dần biến thành sự
tín nhiệm và tôn trọng. Hắn không muốn phá vỡ sự tín nhiệm này, cũng không muốn
hạ thấp sự tôn trọng này.
Cho nên nhìn cửa sổ nhà ngang phía tây đóng chặt, Tiêu Cảnh
Diễm cố gắng kiềm chế sự nghi ngờ đang trào lên dữ dội trong lòng, chỉ yên lặng
đứng đó.
Người mở cửa đi ra lại là Mai Trường Tô. Sắc mặt vị mưu sĩ
trắng xanh, quầng mắt hơi đỏ, có điều vẻ mặt chàng rất bình tĩnh, lúc đi vào
nhà chính dường như vẫn không có gì khác thường.
Nhưng Tĩnh vương vừa ngẩng lên, chàng lại đột nhiên quỳ
xuống.
“Tô tiên sinh làm sao thế?” Tĩnh vương giật mình, vội tiến
lên đỡ chàng dậy. “Đang yên đang lành, vì sao lại hành đại lễ như vậy?”
“Tô mỗ có một yêu cầu quá đáng, mong điện hạ đồng ý.”
“Có chuyện gì tiên sinh cứ nói ra, nếu có thể làm được thì
ta sẽ cố gắng làm cho tiên sinh.”
“Tô mỗ cả gan xin điện hạ đến nội điện... mời quý phi nương
nương tới giúp ta khám cho một bệnh nhân...”
“Bệnh nhân?” Tĩnh vương ngạc nhiên. “Bệnh nhân trong phòng
tiên sinh đó?”
“Vâng.”
Tĩnh vương khẽ nhíu mày, vẻ mặt không vui. “Tuy đang cùng ở
trong hành cung, mẫu phi tới chỗ ta cũng không khó, nhưng nếu cần khám bệnh...
chẳng phải nên tìm thái y sao?”
“Bệnh của bệnh nhân này thái y không khám được.” Mai Trường
Tô ngẩng đầu, sự thành khẩn lấp lánh trong mắt.
“Ta biết yêu cầu này không hợp tình hợp lý, nhưng không thể
không xin điện hạ giúp đỡ. Xin điện hạ nể tình hơn một năm nay ta hết lòng hết
sức phò trợ, giúp ta khẩn cầu quý phi nương nương. Nếu nương nương không chịu
đến thì ta cũng không thể nói gì hơn.”
Tĩnh vương mím môi, do dự một lát.
Từ khi bắt đầu phò tá hắn đến giờ, Mai Trường Tô đã lập được
vô số công lao nhưng lại chưa hề đưa ra yêu cầu gì. Lúc này chàng vẫn quỳ không
đứng dậy, thật sự khiến hắn không thể nào từ chối.
“Được rồi. Ta đi vào nói một câu, nhưng tới hay không thì
mẫu phi sẽ tự quyết định.”
“Đa tạ điện hạ!”
Tĩnh vương đã đáp ứng thì hắn cũng không làm mất thời giờ
thêm nữa, chỉ chỉnh lại áo mũ rồi đi vào nội điện.
Tính ra cũng khéo, sau khi sự căng thẳng kéo dài suốt năm
ngày chùng xuống, Hoàng đế Đại Lương thường xuyên mộng mị, đêm ho ngủ không yên
giấc, ban ngày lại mệt mỏi không có tinh thần, Tĩnh phi vừa hầu hạ ông ta dùng
thuốc rồi đi ngủ, lúc này đang nhàn rỗi ngồi ngoài hành lang nhìn con vẹt được
nuôi trong điện. Thấy Tĩnh vương tới, Tĩnh phi rất vui vẻ.
“Sao con lại vào đây? Con có nhiều việc bên ngoài, không cần
ngày nào cũng tới vấn an đâu.” Tĩnh phi kéo tay con trai, đang định dẫn hắn vào
điện nhưng thấy vẻ mặt của hắn, lại dừng bước. “Có chuyện gì à?”
“Hài nhi... quả thật có việc.” Tĩnh vương suy nghĩ một lát
rồi nói tiếp: “Nói đúng ra thì Tô tiên sinh có việc.”
Tĩnh phi có chút kinh ngạc, vội hỏi: “Tô tiên sinh làm sao
rồi?”
“Hắn không sao, chỉ có điều hắn để một bệnh nhân kì dị, toàn
thân mọc đầy lông trắng ở trong phòng mình, muốn mời mẫu phi đến khám giúp.”
“Toàn thân mọc...” Ánh mắt xao động, đột nhiên Tĩnh phi run
lên. “Ta biết rồi, con chờ một lát.”
Tĩnh vương vốn cho rằng ít nhất Tĩnh phi sẽ hỏi một câu vì
sao không mời thái y, không ngờ bà không nói một lời, tự mình đi vào lấy hộp
thuốc rồi theo hắn ra ngoài. Tĩnh vương càng thêm sinh nghi, không ngừng chớp
mắt.
Tĩnh phi đi phía trước, không có tâm tư chú ý đến vẻ mặt con
trai. Bà bước rất nhanh, tiểu viện của Tĩnh vương lại không xa, chẳng bao lâu
sau đã tới nơi.
Mai Trường Tô đang chờ đón ngoài viện, hành lễ xong liền dẫn
bà vào nhà ngang, Tĩnh vương đi theo sát phía sau.
Niếp Phong quấn người trong chăn dày, chỉ lộ ra nửa cái đầu,
có điều lại rất yên tĩnh.
Ánh mắt Tĩnh vương rơi vào một cái bát nhỏ trên bàn, trong
bát còn mấy giọt máu chưa uống cạn, lại nhìn cổ tay Mai Trường Tô, quả nhiên cổ
tay chàng lại vừa được băng bó, trong lòng đột nhiên trở nên căng thẳng.
Hắn biết rõ thân thể Mai Trường Tô không tốt, cứ lấy máu hết
lần này tới lần khác như vậy thì sẽ rất ảnh hưởng đến sức khỏe của chàng. Nếu
chỉ vì một người xa lạ, sao chàng có thể làm đến mức này?
“Nương nương, tình hình hắn thế nào?” Lúc này Mai Trường Tô
hoàn toàn không để ý đến Tĩnh vương, toàn bộ sức chú ý đều đặt trên hai ngón
tay đang bắt mạch của Tĩnh phi. “Độc tính có mấy tầng?”
“Còn may.” Tĩnh phi thở phào một hơi. “Độc tính không sâu,
chưa tới tầng thứ ba. Ta châm cứu cho hắn một lần là có thể áp chế độc tính
một, hai tháng không phát tác. Nhưng độc hỏa hàn là kỳ độc đệ nhất thiên hạ, y
đạo của ta không giải được. Huống chi thời gian hắn trúng độc đã rất dài, giải
độc sẽ rất khó khăn.”
“A.” Mai Trường Tô trầm ngâm một lát. “Vậy xin nương nương
châm cứu cho hắn.”
Tĩnh phi nhìn chàng một cái, không nói gì, mở hộp thuốc lấy
một bó ngân châm ra, dùng lửa cồn sát trùng rồi bắt đầu châm cứu cho bệnh nhân.
Bộ châm pháp này hết sức phức tạp, châm cứu gần nửa canh giờ
mới lần lượt thu kim. Bệnh nhân còn chưa có phản ứng gì, Tĩnh phi đã ướt đẫm mồ
hôi.
“Đa tạ ân đức của nương nương, Tô mỗ...”
“Được rồi, người theo nghề y phải có lòng nhân, ngươi không
cần tạ ơn.” Tĩnh phi mỉm cười, cầm khăn tay chàng đưa lau mồ hôi, lại hỏi dò:
“Chắc ngươi biết người có thể giải được độc này?”
“Vâng.” Mai Trường Tô thản nhiên gật đầu. “Tô mỗ sẽ mời
người đó đến đây nhanh nhất có thể, có điều đường xá xa xôi, phải đợi vài
ngày.”
“Nếu trước khi người đó đến, bệnh nhân này có chuyện gì thì
cứ đến tìm ta.”
Mai Trường Tô thấp giọng đáp, lúc này mới nhớ tới Tĩnh
vương.
“Mẫu thân và Tô tiên sinh giống như đã biết nhau từ lâu rồi
nhỉ.” Thấy hai người này cuối cùng cũng nhớ tới mình, Tĩnh vương không khỏi
nhíu mày. “Có điều Tô tiên sinh thoạt nhìn còn ít tuổi hơn nhi thần, chắc không
phải mẫu thân đã biết từ trước khi sinh con chứ?”
Tĩnh phi chậm rãi thu ngân châm, khẽ thở dài. “Tóm lại là
con vẫn muốn biết...”
“Nhưng mẫu thân vẫn không muốn nói đúng không?”
Tĩnh phi thoáng nhìn Mai Trường Tô. Mai Trường Tô quay mặt
sang chỗ khác, khẽ lắc đầu.
“Tô tiên sinh là con của một cố nhân, trước kia thậm chí mẫu
thân còn không biết đến sự tồn tại của Tô tiên sinh. Mọi người có thể gặp nhau,
thật sự là cơ duyên xảo hợp.”
“Cố nhân?”
“Đúng, cố nhân...” Vẻ mặt Tĩnh phi phức tạp, hoài niệm và
đau thương đan xen. “Khi đó mẫu thân vẫn là một tiểu cô nương, đi theo sư phụ
hành nghề y, bị một ác bá tìm mọi cách ức hiếp. Nếu không phải có vị cố nhân
này đi qua cứu giúp thì có lẽ đã chết dưới khe núi từ lâu rồi...”
Tĩnh vương chưa từng nghe nói đến chuyện quá khứ này của mẫu
thân, lập tức lộ vẻ xúc động. “Tô tiên sinh và mẫu thân có quan hệ sâu xa như
vậy, tại sao trước kia chưa bao giờ thấy mẫu thân nhắc tới?”
“Trước lúc gặp nương nương thì chính ta cũng không biết.”
Mai Trường Tô cúi đầu.
“Nhưng chuyện này cũng không có gì bí mật, vì sao mẫu thân
không chịu nói với nhi thần?”
Hình như biết hắn sẽ hỏi như vậy, Tĩnh phi cười buồn bã.
“Không phải không chịu nói mà là không muốn nói. Dù sao cố nhân cũng đã qua
đời, nhắc tới chuyện xưa thật sự rất đau lòng...”
Thấy sắc mặt mẫu phi u ám, dù cảm thấy bà vẫn chưa nói hết
lời nhưng Tĩnh vương cũng không nỡ hỏi tiếp, quay sang nói với Mai Trường Tô:
“Vậy bệnh nhân này thì có quan hệ gì với tiên sinh?”
“Bằng hữu.” Mai Trường Tô đáp ngắn gọn. “Bằng hữu rất thân.”
Tiêu Cảnh Diễm thoáng giật mình, biết nếu hỏi tiếp thì cũng
không khác gì tìm hiểu chuyện riêng tư của người ta, huống hồ Mai Trường Tô chỉ
là một mưu sĩ mới đến nương nhờ hắn hơn một năm trước mà thôi, có mấy bằng hữu
hắn không biết cũng là chuyện bình thường.
“Cảnh Diễm, chắc bệ hạ cũng dậy rồi, chúng ta đi thôi.” Tĩnh
phi chậm rãi đứng dậy, khẽ gật đầu với Mai Trường Tô rồi đi ra ngoài trước.
Tĩnh vương không biết phải làm sao, đành xách hộp thuốc đuổi
theo sau.
Mai Trường Tô chỉ đưa bọn họ đến cửa rồi quay lại, tươi cười
an ủi Niếp Phong: “May mà độc tính không sâu, huynh đừng lo lắng, dưỡng bệnh
cho tốt, tất cả đều đã có ta. Huynh đương nhiên tin ta, đúng không?”
Niếp Phong đưa bàn tay mọc đầy lông trắng ra giữ người
chàng, “ô ô” mấy tiếng.
“Ta biết...” Nụ cười của Mai Trường Tô mang vẻ xót xa mơ hồ.
“Huynh trải qua trăm cay nghìn đắng, từ Mai Lĩnh đi tới đế đô, trên đường đi
phải trốn tránh sự xua đuổi và vây bắt của người ta chính là vì phải gặp lại Hạ
Đông tỷ tỷ... Xin thứ lỗi, lần này Hạ Đông không theo Hoàng đế đến núi Cửu
An... Có điều nếu Hạ Đông tỷ tỷ biết huynh còn sống thì chắc chắn sẽ rất vui
mừng... Bao giờ về kinh, ta sẽ sắp xếp để hai người gặp mặt sớm nhất có thể,
được không?”
Hai vai run lên, Niếp Phong ngẩn ra chốc lát, đột nhiên kiên
quyết lắc đầu.
“Không sao, không sao.” Mai Trường Tô ôm hắn, nhẹ nhàng vỗ
lưng hắn. “Bất kể huynh biến thành hình dạng gì, Hạ Đông tỷ tỷ cũng sẽ không để
ý, chỉ cần huynh còn sống là tốt rồi. Sống... chính là sự an ủi lớn nhất đối
với đại tẩu.”
Niếp Phong chán nản gục đầu xuống vai Mai Trường Tô, nước mắt
nóng hổi chảy từ lông trên mặt xuống thấm ướt vai áo chàng.
“Tính mạng của huynh cũng là do các huynh đệ liều chết giành
lại được đúng không? Bọn họ sẵn sàng chết để huynh được sống, chính vì thế
huynh phải sống thật tốt. Tiên phong doanh ở Tuyệt Hồn cốc chỉ có một mình
huynh sống sót, Xích Vũ doanh chỉ còn lại ta và Vệ Tranh... Mười sáu đại tướng
ở chủ doanh chỉ có Niếp Đạc may mắn chạy thoát được, còn phụ soái, Niếp thúc
thúc, Tề thúc thúc, Quý thúc thúc và bảy mươi ngàn oan hồn Xích Diễm, tính mạng
mỗi người trong số họ đều được ký thác trên người chúng ta. Dù có đau khổ thế
nào, chúng ta cũng phải gánh vác trách nhiệm của người còn sống...” Mai Trường
Tô nhẹ nhàng đỡ Niếp Phong nằm xuống, chỉnh lại chăn cho hắn. “Niếp đại ca, ta
gánh rất mệt, huynh nhất định phải giúp ta, biết không?”
Niếp Phong thở nặng nề, nắm chặt lấy tay chàng.
“Thế là đúng. Ngủ đi, ta ở bên cạnh huynh, huynh ngủ một
giấc đi.” Nụ cười hòa nhã lộ ra trên mặt Mai Trường Tô, nhưng Niếp Phong chỉ
thoáng nhìn rồi đột nhiên nhắm mắt lại. Bởi vì đó không phải nụ cười của Lâm
Thù, đó không phải nụ cười ngang tàng nhất trên đời, hừng hực sức trẻ trong trí
nhớ.
Qua sự thay đổi như cải xác hoàn hồn từ địa ngục trở về của
thiếu soái Xích Diễm, Niếp Phong nhìn thấy tương lai của chính mình. Điều này
khiến hắn cảm thấy đau khổ, không chỉ vì chính mình mà còn vì Hạ Đông...
Khoảng một khắc sau, Phi Lưu ra ngoài chơi đã về, lúc vào
cửa nhìn thấy Tô ca ca đang gấp một tờ giấy đã viết chữ, hắn lập tức rất hiểu
chuyện chạy ra ngoài, ôm vào một con bồ câu đưa thư mang từ kinh thành đến, hơn
nữa còn giúp chàng buộc chiếc ống tròn đựng tờ giấy vào chân bồ câu.
“Thả ra đi. Lê đại thúc nhận được thư sẽ lập tức nghĩ cách
thông báo cho Lận Thần ca ca tới.”
Phi Lưu vừa thả tay ra, sau khi nghe được nửa câu lại vội vã
đưa tay chộp con bồ câu đưa thư vừa vỗ cánh bay đi rồi ôm chặt lấy.
“Phi Lưu, thả nó ra đi.” Mai Trường Tô nhìn hắn một cái, vẻ
trách cứ.
“Không thả!”
“Gọi Lận Thần ca ca đến vì có việc rất quan trọng, hắn sẽ
không có thời gian trêu chọc Phi Lưu. Đừng lo.”
Thiếu niên chớp đôi mắt to, hình như không tin tưởng lắm.
“Mau thả nó ra, nếu không nghe lời thì Tô ca ca sẽ tức giận
đấy.”
Thiếu niên phụng phịu, rất không cam lòng buông lỏng tay ra,
hậm hực nhìn con bồ câu đưa thư đập cánh bay về phía chân trời, ngày càng xa,
rất nhanh đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
“Độc của huynh ấy chỉ có ba tầng, còn đỡ hơn ta rất
nhiều...” Tầm mắt Mai Trường Tô nhẹ nhàng đưa tới nhìn người đang ngủ yên trên
giường, dùng khăn tay che miệng, kiềm chế tiếng ho rồi đi ra gian ngoài.
Phi Lưu chạy tới vỗ lưng cho chàng, nhìn thấy cổ tay chàng
quấn khăn trắng liền đưa tay chỉ, giận dữ hỏi: “Ai?”
“Chính ta không cẩn thận.” Mai Trường Tô không ngừng ho,
ngày càng tức ngực, đầu óc cũng bắt đầu quay cuồng.
Chàng biết không ổn, lập tức dùng bàn tay đang run rẩy lấy
một chiếc lọ nhỏ trong áo ra, dốc lấy một viên thuốc màu đỏ sẫm rồi nuốt vào,
nằm sấp xuống mặt bàn.
Phi Lưu nhớ mỗi lần Tô ca ca uống loại thuốc này thì đều là
lúc tình hình rất xấu. Hắn hoảng sợ đến mức luống cuống, đi quanh chàng vài
vòng, đột nhiên xông ra bên ngoài, lớn tiếng kêu lên: “Trâu! Trâu!”
Lúc nghe thấy tiếng gọi của Phi Lưu thì Tiêu Cảnh Diễm vừa
đưa Tĩnh phi về rồi quay lại, đang chuẩn bị ngồi xuống phê duyệt danh sách
những người được tặng thưởng đầu tiên.
Lúc đầu hắn cho rằng mình nghe nhầm, ngẩn ra một hồi mới
hiểu ra là gọi mình nên vội chạy ra ngoài.
Đám thân binh canh gác trong viện đều ngơ ngác nhìn Phi Lưu,
hiển nhiên không biết hắn đang kêu cái gì. Hắn cũng coi những người này như
không khí, đến tận lúc nhìn thấy Tĩnh vương mới chỉ về phía sau, nói: “Tô ca
ca!”
Tĩnh vương biết có chuyện chẳng lành, vội xông vào nhà xem,
quả nhiên thấy Mai Trường Tô đang nằm sấp xuống bàn không nhúc nhích. Đỡ chàng
dậy nhìn dưới ánh đèn, Mai Trường Tô đã hôn mê bất tỉnh, cả người lạnh toát,
Tĩnh vương vội bế chàng lên. Nhưng đã có người nằm trên giường trong phòng, cái
gọi là giường của Phi Lưu thực ra chỉ là một cái đệm trải dưới đất, Tĩnh vương
do dự một lát rồi bế chàng về phòng mình, sai người lập tức đi mời thái y.
Tĩnh thân vương có lệnh triệu kiến, thái y đương nhiên phải
chạy rất nhanh, nhưng sau khi xem mạch cho bệnh nhân, thái y lại ngồi yên một
hồi lâu không nói nên lời.
“Điện hạ đang chờ, rốt cuộc đã khám xong chưa?” Liệt Chiến
Anh đứng hầu bên cạnh sốt ruột thúc giục.
“Hồi bẩm điện hạ.” Thái y khom người, do dự nói. “Qua các
triệu chứng bên ngoài của bệnh nhân thì có vẻ giống như cảm lạnh, nhưng xem
mạch tượng thì lửa trong người lại rất vượng, hai loại bệnh này hoàn toàn trái
ngược, trước kia ti chức chưa bao giờ thấy nên không dám kê đơn, xin điện hạ
cho phép hội chẩn.”
“Hội chẩn?” Tĩnh vương quay sang Liệt Chiến Anh. “Ngươi đi
triệu tất cả thái y tùy giá đến.”
Liệt Chiến Anh vâng lệnh, đang định đi ra ngoài thì trên
giường có tiếng nói yếu ớt cản lại: “Không cần...”
Tĩnh vương vội đưa tay đỡ Mai Trường Tô ngồi dậy dựa vào
chiếc gối đặt trên đầu giường.
“Đa tạ điện hạ quan tâm! Đây chỉ là bệnh cũ đã mắc nhiều
năm, ta đã uống thuốc, nghỉ ngơi một đêm thì sẽ không sao.” Mai Trường Tô đưa
mắt nhìn quanh, phát hiện không phải phòng của mình, vùng vẫy định đứng dậy.
“Làm phiền điện hạ quá. Ta về phòng mình thì hơn, trong phòng còn có bệnh
nhân...”
“Bây giờ chính tiên sinh cũng là bệnh nhân!” Tĩnh vương tức
giận ấn chàng xuống. “Tiên sinh yên tâm, ta đã sai người đến chăm sóc bệnh nhân
trong phòng tiên sinh rồi. Bệnh tình của hắn đỡ hơn tiên sinh nhiều, tiên sinh
cứ lo cho mình trước đi. Tiên sinh là con trai cố nhân của mẫu phi, nếu có
chuyện gì thì ta biết giải thích với mẫu phi thế nào?”