Lang Gia Bảng (Tập 2) - Chương 23 - Phần 01

Chương 23

Mây tan sương tản

Hết giờ trực, Mông Chí từ trong cung về phủ thống lĩnh, vừa
vào tẩm phòng đã phát hiện tình hình khác thường. Mặc dù ông ta vẫn bình tĩnh
cởi quan phục, thay thường phục, nhưng thực ra đã cảnh giác như một con báo săn
mồi với cơ bắp toàn thân căng cứng, sẵn sàng đối phó những đòn tấn công bất cứ
lúc nào.

Nhưng ông ta nhanh chóng phát hiện, sở dĩ mình có thể dễ
dàng nhận ra sự hiện diện của vị khách không mời này là bởi vì người nọ hoàn
toàn không có ý định che giấu ông ta.

“Chậm quá!” Thiếu niên bay từ trên xà nhà xuống, có vẻ không
vui.

“Cái gì chậm quá?” Mông Chí không phải Mai Trường Tô, không
đoán được ý nghĩ của Phi Lưu. “Ta về chậm quá hay là thay y phục chậm quá?”

“Đều chậm!”

Mông Chí cười ha ha, nhanh chóng cài đai lưng. “Tiểu Phi
Lưu, một mình ngươi đến à?”

“Ờ!”

“Đến làm gì? Tìm ta tỷ thí à?”

“Gọi ông!”

“Gọi ta?” Mông Chí suy nghĩ một lát. “Ý ngươi là Tô ca ca
nhà ngươi gọi ta đến?”

“Ờ!”

Mông Chí đột nhiên cảm thấy căng thẳng.

Mấy ngày trước ông ta đã nghe nói Tô Triết bị ốm, đang chuẩn
bị đi thăm thì Mai Trường Tô sai người đến nhắn rằng bệnh tình không nặng, dặn
ông ta đừng đến, vì vậy mới không đi nữa.

Lúc này thấy Phi Lưu đến nhà gọi mình, sợ là bệnh tình có
chuyển biến xấu, ông ta vội hỏi: “Bệnh tình Tô ca ca của ngươi thế nào rồi?”

“Ốm rồi!”

“Ta biết hắn ốm rồi, nhưng hắn ốm thế nào?”

“Ốm rồi!” Phi Lưu nhắc lại một lần, rất không vui, cảm thấy
vị đại thúc này thật chậm hiểu, đã trả lời rồi mà còn hỏi lại.

Mông Chí ngán ngẩm lắc đầu, trong lòng biết có hỏi Phi Lưu
cũng không biết thêm gì nữa nên vội vàng chuẩn bị xong xuôi rồi bước nhanh ra
cửa, nhảy lên lưng ngựa còn chưa kịp tháo yên, đánh ngựa chạy vội đến Tô phủ.

Vừa vào cổng đã có người đến dắt ngựa đi chăm sóc, Mông Chí
vội vàng chạy thẳng vào hậu viện, xông vào phòng Mai Trường Tô. Ông ta ngước
mắt lên nhìn, thấy chủ nhà đang ngồi trên giường, được bao bọc ấm áp, tay nâng
bát thuốc còn đang bốc hơi nóng, chậm rãi uống từng ngụm nhỏ. Mặc dù sắc mặt
vẫn trắng xanh nhưng thoạt nhìn tinh thần Mai Trường Tô cũng không đến nỗi nào.

“Tiểu Thù, ngươi không sao chứ?”

Mai Trường Tô ngồi dịch vào. “Mông đại ca ngồi đi, ta không
sao, chỉ bị nhiễm khí lạnh, đại phu bắt ta mặc kín để ra mồ hôi.”

“Ngươi làm ta giật cả mình.” Mông Chí thở ra một hơi dài.
“Cứ tưởng ngươi gọi ta tới vội như vậy là vì bệnh tình có vấn đề gì chứ. Thế
nào, có chuyện khác à?”

Mai Trường Tô đặt bát thuốc đã uống gần hết xuống mặt bàn
bên cạnh, đỡ lấy tách trà Mông Chí đưa, súc miệng rồi mới hỏi: “Nghe nói Hoàng
hậu ốm rồi?”

Mông Chí sửng sốt. “Tin tức của ngươi thật nhanh nhạy, hôm
qua mới ốm, nghe nói ốm rất đột ngột, nhưng trừ khi hộ giá Hoàng thượng còn
bình thường ta không thể tự vào nội uyển, cho nên không rõ tình hình cụ thể. Có
điều lúc thái y đi ra ta có hỏi mấy câu, nghe nói bệnh tình không nguy hiểm.”

Mai Trường Tô cau mày, hình như không nghĩ ra nguyên nhân vì
sao. “Lúc trong cung đến báo tin cho Dự vương thì hắn đang ở chỗ ta, nếu chỉ là
ốm vặt thì chưa đến mức sốt ruột như thế...”

“Chắc là bởi vì bệnh tình đột ngột, ban đầu có vẻ rất nặng
cho nên họ mới hoang mang.” Mông Chí cũng suy nghĩ một lát. “Nghe thái y nói
thì quả thật không nguy hiểm đến tính mạng.”

“Vì sao lại ốm? Khoảng bao lâu thì có thể khỏi hẳn? Huynh có
hỏi những điều này không?”

“Cái này...” Mông Chí ngượng ngùng gãi đầu. “Ta không nghĩ
ngươi cần biết những điều này nên cũng không hỏi nhiều...”

Mai Trường Tô trầm ngâm một lát. “Được rồi, Mông đại ca,
huynh đến nhờ quận chúa Nghê Hoàng lấy cớ vấn an để vào cung hỏi thăm một chút,
tìm cách lấy được đơn thuốc do thái y kê mang ra cho ta xem. Đại khái chỗ công
chúa Cảnh Ninh cũng có thể hỏi thăm được một số tin tức... Còn bên chỗ Dự vương
thì huynh không cần lo, ta sẽ nhắc nhở hắn để ý đến đồ ăn thức uống của Hoàng
hậu...”

“Có phải ngươi nghi ngờ Hoàng hậu bị ốm là do có người động
tay động chân?”

Mai Trường Tô gật đầu. “Thời điểm quá trùng hợp, không tra
rõ ta không yên tâm.”

“Nếu có người hạ thủ với Hoàng hậu thì đáng nghi nhất là
Việt phi và Thái tử...”

“Thoạt nhìn thì là thế, nhưng vẫn có vài điểm khó hiểu.” Mai
Trường Tô cau mày, vừa nghĩ vừa nói. “Đầu tiên, chính vì bọn họ là người có thể
hạ thủ nhất cho nên cũng là người khó hạ thủ thành công nhất. Mấy năm nay Hoàng
hậu ở trong cung, chuyện quan trọng nhất chính là tranh đấu với Việt phi, chắc
chắn sẽ rất cảnh giác. Trước kia Việt quý phi thịnh sủng như mặt trời ban trưa
cũng không thể đối phó được Hoàng hậu, lẽ nào bây giờ thất thế rồi lại đắc thủ?
Hơn nữa lần này Hoàng hậu bị ốm không nguy hiểm đến tính mạng, nếu đúng là việc
làm của Thái tử và Việt phi thì không thể hạ thủ nhẹ như vậy, rõ ràng có thể
đắc thủ mà lại không đẩy bà ta vào chỗ chết, chỉ làm bà ta ốm vài ngày thì có
ích lợi gì chứ?”

“Có lẽ mục đích của bọn họ chính là muốn làm Hoàng hậu không
thể tham gia tế lễ, để Việt phi thay thế...”

“Nhưng dù lần này có tham gia tế lễ thay thì cũng có được gì
đâu? Không có danh phận thực thì cũng chỉ lộ mặt được một lần mà thôi. Đã có
khả năng hạ thủ làm Hoàng hậu bị ốm thì chẳng thà đầu độc bà ta chết luôn, chẳng
phải không bao giờ cần lo nghĩ nữa sao? Hơn nữa huynh đừng quên, Việt phi chỉ
được tấn phi vị, không phải là quý phi như trước kia, hiện nay ở trong cung xếp
trên bà ta còn có Hứa thục phi và Trần đức phi. Mặc dù hai vị nương nương này
chỉ có công chúa, không bao giờ dám đối đầu với ai nhưng dù sao danh phận cũng
vẫn cao hơn Việt phi hiện nay, dựa vào cái gì mà dám khẳng định bà ta sẽ được
tạm thay chức trách của Hoàng hậu?”

“Vậy... ý ngươi là lần này Thái tử và Việt phi vô tội?”

Mai Trường Tô thở ra một hơi. “Bây giờ đưa ra bất cứ kết
luận nào cũng còn quá sớm, ta không thể khẳng định được. Có lẽ việc thay Hoàng
hậu tham gia tế lễ năm nay có lợi ích nào đó mà ta không nghĩ tới... Có lẽ
Hoàng hậu quả thật tình cờ bị bệnh... Quá nhiều khả năng, phải có nhiều tư liệu
hơn mới được.”

“Nhưng chỉ còn vài ngày là đến tế lễ cuối năm rồi.”

“Cho nên mới phải gấp rút...” Vẻ mặt nghiêm túc, Mai Trường
Tô đưa tay ấn thái dương. “Ta có cảm giác phía sau chuyện này nhất định có ẩn
tình rất sâu...”

Mông Chí lập tức đứng lên. “Ta sẽ tra xét theo yêu cầu của
ngươi ngay...”

“Mông đại ca, huynh chịu khó một chút.” Mai Trường Tô ngẩng
đầu cười với ông ta. “Có tin tức gì phải báo ngay cho ta.”

Mông Chí làm việc luôn luôn gọn gàng, dứt khoát, chỉ đáp một
chữ “được” rồi xoay người đi ngay.

Mai Trường Tô thở ra một hơi thật dài, ngả người dựa vào
gối, lại trầm tư suy nghĩ hồi lâu. Cảm thấy tinh thần mệt mỏi, đầu óc nặng
trĩu, để tránh lát nữa tinh thần mệt nhọc, chàng bắt chính mình không được nghĩ
nữa, vứt bỏ hết mọi suy nghĩ trong đầu, điều hòa nhịp thở, có điều vẫn chỉ ngủ
chập chờn chứ không ngủ say được. Thời gian thấm thoát trôi qua, lúc chàng mở
mắt ra thì đã là buổi chiều.

Không ngủ tiếp được, Mai Trường Tô liền khoác áo ngồi dậy,
sau khi ăn một bát cháo long nhãn do Yến đại phu chỉ định, lại cầm một quyển
kinh thư dưỡng thần chậm rãi xem.

Phi Lưu ngồi bên cạnh bóc quýt, xung quanh yên tĩnh, chỉ có
tiếng gió thổi qua khe khẽ.

Lúc này còn chưa có tin tức mới nào, bất kể là từ chỗ Thập
Tam tiên sinh hay là từ phía Mông Chí.

Thực ra chuyện này rất bình thường, chàng cũng mới chỉ phân
phó họ được mấy canh giờ mà thôi, một số chuyện không thể tra rõ nhanh như vậy
được. Nhưng không hiểu vì sao Mai Trường Tô luôn linh cảm có chuyện gì đó vượt
ngoài tầm khống chế đang lặng lẽ xảy ra, mặc dù chàng đã cố gắng nắm giữ nhưng
nó lại luôn trượt qua kẽ tay không thể nào bắt được.

Trong lúc tinh thần lơ đãng, đột nhiên có tiếng gõ cổng vang
lên bên ngoài, sau đó là tiếng của Lê Cương: “Mời, mời ngài đi bên này.”

Mai Trường Tô khẽ cau mày.

Mặc dù có người tới nhà nhưng tuyệt đối không phải là Mông
Chí, cũng không phải là Đồng Lộ mà chàng đang chờ đợi. Bởi vì nếu là hai người
đó thì Lê Cương đã không phải khách sáo dẫn đường như thế.

“Phi Lưu, mang chiếc ghế kia đến bên giường Tô ca ca được
không?”

Phi Lưu nhét hết mấy múi quýt trên tay vào trong miệng, rất
nghe lời chuyển chiếc ghế đến bên giường.

Sau khi hắn làm xong, cửa phòng bị đẩy ra, Lê Cương ở ngoài
cửa cao giọng nói: “Tông chủ, Tĩnh vương điện hạ đến đây thăm bệnh.”

“Mời điện hạ vào.” Mai Trường Tô cũng cao giọng đáp lại.

Chàng vừa dứt lời, Tiêu Cảnh Diễm đã sải bước đi vào, Lê
Cương không đi theo, chắc là đã quay ra ngoài.

“Tô tiên sinh yên tâm, không có ai nhìn thấy ta đến chỗ tiên
sinh.” Tĩnh vương mở miệng, câu đầu tiên đã nói đến vấn đề này. “Bệnh tình của
tiên sinh thế nào rồi?”

“Đã đỡ nhiều rồi. Có điều ta đang xông cho ra mồ hôi, không
đứng dậy được, xin điện hạ thứ lỗi.” Mai Trường Tô đưa tay chỉ chiếc ghế cạnh
giường. “Mời điện hạ ngồi.”

“Không cần nói những chuyện xã giao này.” Tĩnh vương cởi áo
choàng ra, ngồi xuống, hỏi thẳng vào vấn đề: “Tiên sinh đang điều tra chuyện
Hoàng hậu bị ốm à?”

Mai Trường Tô cười nhạt. “Sao điện hạ biết?”

“Ta nghĩ với tính cẩn thận, chu đáo của tiên sinh thì tiên
sinh sẽ không bỏ qua bất cứ sự việc khác thường nào...”

“Chẳng lẽ điện hạ cũng cảm thấy bệnh của Hoàng hậu không
phải bệnh bình thường?”

“Không phải cảm thấy mà là ta biết.” Khóe môi với đường nét
rõ ràng của Tĩnh vương hơi mím lại. “Cho nên mới phải đến nói với tiên sinh,
Hoàng hậu bị trúng độc nhuyễn huệ thảo.”

Mai Trường Tô thoáng kinh hãi. “Nhuyễn huệ thảo? Người nhiễm
độc tứ chi vô lực, không muốn ăn uống gì, nhưng dược tính chỉ có thể duy trì
sáu đến bảy ngày?”

“Đúng.”

“Vì sao điện hạ khẳng định như thế?”

Vẻ mặt Tĩnh vương bình tĩnh, giọng nói thản nhiên: “Hôm nay
ta vào cung vấn an, mẫu thân nói với ta. Lúc Hoàng hậu phát bệnh, mẫu thân ta
đang cùng các phi tần đến cung Chính Dương triều bái hằng ngày. Mẫu thân ta
đứng cách Hoàng hậu không xa nên có thể thấy rõ.”

Mai Trường Tô ngưng thần, chậm rãi nói: “Tĩnh tần nương
nương... làm sao phán đoán ra đó là nhuyễn huệ thảo?”

“Trước khi vào cung, mẫu thân ta thường xuyên thấy loại thảo
dược này nên biết rõ mùi của nó, cũng biết triệu chứng của nó khi phát tác.”
Tĩnh vương nhìn vẻ mặt Mai Trường Tô một chút, lại nói: “Có lẽ tiên sinh không
biết, mẫu thân ta từng là y nữ, bà ấy sẽ không nhìn lầm đâu.”

“Điện hạ hiểu lầm rồi, không phải ta không tin phán đoán của
Tĩnh tần nương nương, ta chỉ đang suy nghĩ... rốt cuộc là ai có thể hạ thủ trên
người Hoàng hậu, mà lại chỉ dùng loại thảo dược không có độc tính mạnh này?”
Mai Trường Tô cau mày trầm tư, mồ hôi lấm tấm trên trán. Bởi vì lo âu nên ngón
tay chàng vô ý vân vê một góc chăn gấm, một lát sau đầu ngón tay đã hơi đỏ lên.

“Đây cũng không phải việc lớn, cần gì phải bận tâm như thế?”
Tĩnh vương cau mày nhìn sắc mặt chàng, cảm thấy có chút đau lòng. “Lại không
chỉ có tiên sinh và ta điều tra, dù không biết nguyên nhân bệnh của Hoàng hậu
nhưng Dự vương cũng đã bắt đầu trắng trợn thăm dò trong cung, nói không chừng
rất nhanh sẽ có thể tìm được người hạ dược.”

Mai Trường Tô nhắm mắt lại một lát rồi nở nụ cười yếu ớt.
“Điện hạ nói không sai, tình hình xấu nhất cũng chỉ là Hoàng hậu không thể tham
gia tế lễ, đích xác không phải một chuyện gây ảnh hưởng quá lớn, không nghĩ ra
cũng không sao...” “Lúc Tô tiên sinh suy nghĩ, ngón tay cũng vô thức vân vê thứ
gì đó à?”

Mai Trường Tô giật mình buông góc chăn ra, ngoài mặt vẫn
thản nhiên cười, nói: “Ta thường như vậy, cho dù lúc ngẩn người không nghĩ ngợi
gì, ngón tay cũng vẫn không chịu yên. Ta nghĩ rất nhiều người có thói quen
này.”

“Đúng vậy...” Trong mắt Tĩnh vương lộ vẻ hoài niệm. “Trong
số những người ta biết cũng có mấy người như vậy...”

Mai Trường Tô cho hai bàn tay vào ống giữ ấm, chuyển đề tài.
“Gần đây Tô mỗ không thường xuyên hỏi thăm, không biết tình hình điện hạ thế
nào?”

Tĩnh vương nhìn chàng thật sâu, nói: “Đương nhiên là bận làm
những chuyện Tô tiên sinh dặn dò. Trong phủ và trong quân đều đã được chấn
chỉnh lại, ở bên ngoài cũng kết giao theo danh sách của tiên sinh... Tô tiên
sinh thật là tuệ nhãn, những người trong danh sách đều là tôi hiền trị quốc,
giao du với bọn họ quả là rất vui vẻ. Đúng rồi, mấy ngày hôm trước ta tình cờ
cứu được cháu gái của Trung Thư lệnh Liễu Trừng ở chùa Trấn Sơn, đây cũng là
tiên sinh sắp xếp à?”

Mai Trường Tô nghiêng đầu nhìn hắn một hồi lâu, đột nhiên
bật cười. “Điện hạ thật sự coi ta là yêu quái sao?”

“Ơ...” Tĩnh vương đoán nhầm, hơi lúng túng. “Là ta suy nghĩ
nhiều quá...”

“Có điều điện hạ lại nhắc nhở ta, có lẽ ta cũng nên tính
toán một chút, tìm mấy người quan trọng để hạ thủ, giúp điện hạ tạo một chút
hàm ơn.”

Tĩnh vương cười lạnh, có vẻ không đồng ý lắm. “Nếu ơn huệ
không có chân tình thì cần ơn huệ làm gì? Kết giao tôi hiền, thủ đoạn không cần
quá nhiều, qua lại với người ta chỉ cần đối đãi chân thành, lo gì họ không có
thiện cảm với ta?

Tiên sinh vẫn nên tĩnh dưỡng cho tốt, không cần phải lo nghĩ
việc này.”

“Có câu chỉ có lòng thành mà không có thủ đoạn thì cũng
không được.” Mai Trường Tô thấy ánh mắt Tiêu Cảnh Diễm trở nên lạnh lùng, chàng
lại nói với giọng còn lạnh lùng hơn, “Nếu chuyện tranh quyền kế vị này chỉ là
so thành tâm, đấu thiện ý, thì tại sao sách sử lại loang lổ vết máu? Điện hạ
bây giờ mới chỉ hơi hé lộ tài năng nên còn có thể yên ổn mấy ngày, một khi Thái
tử hoặc Dự vương chú ý tới điện hạ thì e là sẽ không còn thoải mái như bây giờ
đâu.”

Tĩnh vương lạnh mặt, yên lặng một lát rồi chậm rãi nói: “Ý
của tiên sinh ta hiểu. Ta đã đi lên con đường này, đương nhiên chưa đến mức
ngây thơ như thế. Lời ta nói vừa rồi cũng chỉ là nói một số người, trên đời này
có những người càng dùng âm mưu càng không thể nhận được sự trung thành của
họ.”

Khóe miệng Mai Trường Tô lộ ra nụ cười không dễ phát hiện.
“Đạo dùng người vốn đã không thể vơ đũa cả nắm, ta có phương pháp của ta, điện
hạ cũng có sách lược của điện hạ, ta đi đo tài, điện hạ xem đức, có lúc lấy tài
làm chính, có lúc lấy đức làm đầu, việc này phải xem điện hạ dùng người ở nơi
nào và vào lúc nào.”

Tĩnh vương khẽ nhíu hai hàng lông mày rậm, cúi đầu lặng lẽ
suy ngẫm những lời này.

Hắn vốn là người ngộ tính cao, chẳng bao lâu đã lĩnh hội
được ý Mai Trường Tô, liền ngước mắt lên, thản nhiên nhận thua. “Kiến thức của
tiên sinh quả thật cao hơn Cảnh Diễm, sau này xin tiên sinh tiếp tục chỉ giáo.”

Mai Trường Tô cười, đang định nói vài câu để bầu không khí
bớt nặng nề, đột nhiên nhìn qua khe hở cửa sổ thấy Đồng Lộ đang quanh quẩn
ngoài sân, hiển nhiên là có chuyện cần báo nhưng vì trong phòng có người nên
không dám tùy tiện tiến vào.

“Điện hạ không ngại để một thuộc hạ của ta vào nói chuyện
một lát chứ?” Mai Trường Tô vốn định không để ý tới Đồng Lộ, nhưng lại chợt
thay đổi chủ ý, mỉm cười thăm dò.

Tĩnh vương cũng là một người rất biết điều, lập tức đứng dậy
nói: “Tô tiên sinh có việc, ta cáo từ trước.”

“Xin điện hạ đợi thêm chốc lát, ta cảm thấy chuyện hắn sắp
nói tốt nhất cũng nên cho điện hạ biết.” Mai Trường Tô rướn người, không để ý
Tĩnh vương phản ứng như thế nào, cao giọng gọi ra ngoài. “Đồng Lộ, ngươi vào
đi!”

Đột nhiên nghe thấy tiếng chàng, Đồng Lộ giật nảy mình, nhưng
lập tức bình tĩnh lại, bước nhanh lên bậc thềm, đẩy cửa phòng ra. Hắn còn chưa
ôm quyền thi lễ, Mai Trường Tô đã nhìn hắn, ra hiệu: “Bái kiến Tĩnh vương điện
hạ!”

“Đồng Lộ bái kiến điện hạ!” Gã thanh niên này thật thông
minh, vừa nghe thấy thân phận khách trong phòng đã lập tức vén vạt áo, quỳ
xuống hành lễ.

“Miễn lễ.” Tĩnh vương hơi đưa tay ra hiệu rồi nói với Mai
Trường Tô: “Là người trong quý minh à? Quả nhiên khí khái.”

“Điện hạ quá khen.” Mai Trường Tô thuận miệng khách sáo một
câu rồi hỏi Đồng Lộ: “Ngươi tới gặp ta là để báo chuyện thuốc nổ à?”

“Vâng.” Đồng Lộ đứng dậy trả lời.

“Điện hạ không rõ chuyện này lắm, ngươi nói tỉ mỉ một lượt
từ đầu.”

“Vâng.” Mặc dù đối mặt với một hoàng tử nhưng Đồng Lộ vẫn tự
nhiên thoải mái, thái độ không nao núng. “Căn nguyên chuyện này là các huynh đệ
chạy thuyền hàng trên kênh đào và khuân vác đường bộ phát hiện có người bí mật
chia mấy trăm cân thuốc nổ thành từng lượng nhỏ mang lẫn với các loại hàng hóa
vận chuyển vào kinh thành...”

Mới nghe câu đầu tiên, vẻ mặt Tĩnh vương đã hơi căng thẳng.
Mai Trường Tô cười, giải thích rất chu đáo: “Điện hạ ít quan tâm đến giang hồ
cho nên không biết rõ lắm, các huynh đệ chạy thuyền và khuân vác hàng hóa đều
kết thành bang phái giang hồ, một đi đường thủy, một đi đường bộ, hai bên quan
hệ rất tốt. Mặc dù địa vị thấp kém nhưng họ đều rất nghĩa khí, thủ lĩnh của bọn
họ cũng đều là những hảo hán cương trực, thẳng thắn.”

Tĩnh vương gật đầu, thoáng nhìn Mai Trường Tô.

Mặc dù sớm đã biết vị thư sinh này là tông chủ của thiên hạ
đệ nhất đại bang, nhưng bởi vì mang khí chất của người đọc sách, ngoại hình
cũng nho nhã, thanh tú nên thường làm mọi người quên mất thân phận giang hồ của
chàng. Lúc này nói đến chuyện giang hồ, Tĩnh vương mới nhớ đến tầm ảnh hưởng
của chàng trong tam giáo cửu lưu.

“Lượng thuốc nổ này quá lớn, khi sử dụng sẽ có sức sát
thương rất mạnh, để bảo đảm an toàn cho tông chủ, chúng ta đã truy tra đích đến
của số thuốc nổ này.” Được Mai Trường Tô gợi ý, Đồng Lộ tiếp tục nói. “Không
ngờ sau nhiều lần chuyển hướng, cuối cùng lại để mất dấu. Sau đó phụng mệnh
tông chủ, chúng ta lại tra các thuyền quan thời gian gần đây, quả nhiên phát
hiện cũng có dấu vết từng chở thuốc nổ. Những chiếc thuyền quan này đều chở các
vật phẩm phục vụ Tết cho các gia đình quyền quý như hoa quả tươi, hương liệu,
gấm lụa, chuyển đến rất nhiều phủ đệ, cho nên nhất thời không nhìn ra nơi nào
có hiềm nghi lớn nhất.”

“Nhưng dùng thuyền quan thì người giang hồ không làm được,
nhất định có liên quan tới quan lại trong triều.” Tĩnh vương cau mày, nói xen
vào. “Các ngươi xác nhận không phải là hai nhà quan vận chứ?”

Những người ở đây đều biết đến hai nhà quan vận mà Tĩnh
vương nói.

Theo vương pháp Đại Lương, triều đình giám sát thuốc nổ cực
nghiêm, chỉ có Giang Nam Phích Lịch đường trực thuộc bộ Binh chuyên chế tạo hỏa
khí và Chế Pháo phường trực thuộc bộ Hộ làm pháo hoa pháo nổ, ngoài ra hết thảy
những người khác đều không được kinh doanh thuốc nổ. Cái gọi là hai nhà quan
vận chính là hai nhà vận chuyển thuốc nổ có treo biển hiệu Phích Lịch đường và
Chế Pháo phường. Ngoài hai nhà này, tất cả đều bị cấm.

“Tuyệt đối không phải, trong hồ sơ quan vận hoàn toàn không
có số thuốc nổ này.” Đồng Lộ khẳng định. “Hàng hóa từ thuyền quan hầu như được
đưa đến khắp nơi trong thành, vốn không có manh mối, mọi người nhất thời bó tay
hết cách, không ngờ lại tình cờ gặp...”

“Đồng Lộ, ngươi cứ nói thẳng kết quả là được.” Mai Trường Tô
nhã nhặn nói. “Điện hạ đâu có thời gian nghe ngươi kể chuyện.”

“Vâng.” Đồng Lộ đỏ mặt gãi đầu. “Chúng ta tra được cuối cùng
số thuốc nổ này được đưa đến một khu viện lớn canh giữ cẩn thận bên cạnh cửa
bắc, ở đó có một phường làm pháo tư nhân...”

“Làm pháo tư nhân?”

“Có thể điện hạ không biết, sắp đến Tết, giá pháo tăng mạnh,
làm pháo và mua bán pháo có thể thu lợi lớn. Nhưng thu nhập của phường chế pháo
đều phải nhập quốc khố, bộ Hộ không được giữ lại, cho nên nguyên thượng thư Lâu
Chi Kính đã bí mật mở phường pháo này, lén đưa thuốc nổ vào chế pháo, tất cả
thu nhập... ông ta giữ lại một ít, còn đa số đều rơi vào tay Thái tử...”

“Ngươi nói Thái tử và bộ Hộ thông đồng mở phường làm pháo để
kiếm lợi?” Tĩnh vương tức giận đứng lên. “Bọn chúng lại dám?”

“Điện hạ cần gì phải tức giận?” Mai Trường Tô hờ hững nói.
“Lâu Chi Kính đã mất chức, sau khi Thẩm Truy lên thay nhất định sẽ tra xét
nghiêm khắc, phường làm pháo này cũng không tồn tại được bao lâu nữa.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3