Lang Gia Bảng (Tập 1) - Chương 17 - Phần 01

Chương 17

Lật tay làm mây

Trận tuyết đó khi rơi khi ngừng, kéo dài suốt ba ngày mới
dứt.

Trong cơn mưa tuyết, Tô Triết lặng lẽ chuyển đến tòa viện
mới, không hề thông báo cho bất cứ người nào. Nhưng chỉ sau vài ngày, tất cả
những người nên biết vẫn đều biết hết.

Mục vương phủ và Dự vương phủ tự nhiên tặng rất nhiều lễ
trọng, trong cung cũng ban cho mấy hòm châu báu và gấm vóc, nghe nói trong đó
còn có một phần do công chúa Cảnh Ninh chuẩn bị.

Huyền Kính sứ Hạ Đông tay không tới nhà, dạo qua một vòng,
bỏ lại một câu “khu viện quá xấu” rồi đi mất. Có điều những khách khứa khác lần
lượt tới nhà lại không dám bình luận tương tự, bởi vì mọi người đều biết khu
viện này là do Mông đại thống lĩnh giới thiệu, quan điểm thẩm mĩ của quân nhân
đại khái chính là thế này.

Tiêu Cảnh Duệ, Ngôn Dự Tân và Tạ Bật hiển nhiên cũng tới nhà
làm khách, nhưng bầu không khí hòa hợp, vui tươi trước kia đã biến mất từ lâu,
chỉ có Ngôn Dự Tân vẫn cố gắng nói đủ chuyện hay ho để làm mọi người vui vẻ,
Tiêu Cảnh Duệ gần như không nói được mấy câu, thậm chí ngay cả Tạ Bật cũng
không biết tại sao cứ ngẩn ngơ không có tinh thần.

Mượn cơ hội này, Mai Trường Tô khuyên ba người bọn họ cùng
ra khỏi kinh thành đến suối nước nóng Hổ Khâu gần đó để thư giãn vài ngày.

“Bây giờ quả đúng là lúc thích hợp để đi ngâm suối nước
nóng.” Được Mai Trường Tô gợi ý, Ngôn Dự Tân lập tức thấy hứng thú. “Có điều
Cảnh Duệ thì còn dễ, bất cứ lúc nào cũng có thể kéo hắn đi được, nhưng Tạ Bật
thì e là không thể thoải mái muốn đi là đi được. Hắn không phải người rảnh rỗi
như bọn ta, mỗi ngày có rất nhiều công việc phải xử lý, đi suối nước nóng Hổ
Khâu một chuyến rồi quay về ít nhất cũng phải mất thời gian nửa tháng.”

Hắn vừa dứt lời, Tạ Bật đột nhiên vỗ bàn, nói: “Tại sao ta
lại không đi được? Đi, chúng ta cùng nhau đi...”

“Ngươi không bị sốt đấy chứ?” Ngôn Dự Tân đưa tay sờ trán
hắn. “Lúc nào cũng thấy ngươi kêu bận, bây giờ lại không bận nữa à?”

Tạ Bật ngẩn ra, vẻ mặt buồn bã. “Không bận nữa, bây giờ...
cũng không có việc gì cần làm...”

Thấy hắn không giống đang nói dối, Ngôn Dự Tân không khỏi
thoáng giật mình.

Tiêu Cảnh Duệ đã đưa tay khoác vai Tạ Bật, nói: “Nhị đệ,
đừng nghĩ nhiều như vậy nữa. Tô huynh nói đúng, suối nước nóng Hổ Khâu là một
nơi tốt để nghỉ ngơi, ta và ngươi cùng đi cho khuây khỏa rồi về...”

Mai Trường Tô thầm thở dài trong lòng, đang định nói thì một
người hầu mới chạy vội vào bẩm: “Tiên sinh, Dự vương điện hạ đến.”

Tạ Bật giật mình hoảng sợ, không biết phải làm sao.

Mai Trường Tô hiểu rõ tâm tình hắn bây giờ, nhỏ giọng nói:
“Nếu không ngại thì đi về qua cửa ngách, được không?”

Ngôn Dự Tân đảo mắt, dù không rõ vì sao bây giờ Tạ Bật lại
sợ gặp Dự vương nhưng cũng biết tất nhiên phải có nguyên nhân nên không nói
nhiều mà đi cùng hai huynh đệ ra ngoài theo đám tôi tớ dẫn đường.

Mai Trường Tô vừa ra đón đến bức tường bình phong ngoài
cổng, Dự vương cũng đã đi đến, thường phục, mũ tuyết, nụ cười khiêm tốn, phong
thái chiêu hiền đãi sĩ cực kỳ chuẩn mực. Thấy Mai Trường Tô khom mình hành lễ,
hắn vội vàng sải bước tới giơ tay đỡ dậy, cười, nói: “Nhân dịp mưa tuyết tới
thăm tiên sinh, chỉ vì tình hữu nghị, cần gì phải đa lễ.” Mai Trường Tô mỉm
cười đứng thẳng dậy.

Dự vương đưa mắt nhìn quanh một chút, hình như muốn khen
ngợi, nhưng nghẹn lời hồi lâu mới khen được một câu: “Khu viện này rộng rãi
thoáng mát, mộc mạc thú vị...”

Mai Trường Tô chỉ cười mà không nói, đưa tay mời Dự vương
vào thư phòng vừa sắp xếp xong, mời ngồi rồi sai người dâng trà.

“Tiên sinh mới chuyển đến nơi ở mới, không biết có đủ người
để sai bảo hay không? Bản vương có mấy nha đầu nhan sắc không tồi, dạy bảo cũng
rất chu đáo, nếu tiên sinh không chê...”

“Đa tạ hảo ý của điện hạ.” Mai Trường Tô hạ thấp người, nói.
“Tô mỗ là người giang hồ, lại chưa thành thân, không quen có tì nữ hầu hạ. May
mà trong kinh có một số bằng hữu cũ, mấy người hầu đưa tới đều rất nghe lời,
nếu sau này có chỗ nào không đủ sẽ xin điện hạ sau.”

Dự vương cũng chỉ thuận miệng nói vậy chứ không trông chờ
chàng sẽ nhận, sau khi bị từ chối khéo cũng không cảm thấy có vấn đề gì, ánh
mắt đưa một vòng quan sát thư phòng rồi dừng lại trên án thư.

“Đây là bản vẽ của tiên sinh à? Đúng là rất đẹp!”

“Đó không phải bản vẽ chính thức.” Mai Trường Tô cười cười.
“Mặc dù điện hạ cảm thấy viện này mộc mạc thú vị nhưng đáng tiếc quan điểm thẩm
mĩ của Tô mỗ vẫn chưa thoát khỏi thế tục. Đây là bản phác thảo khung cảnh trong
viện của Tô mỗ, chuẩn bị đến đầu xuân tuyết tan sẽ thuê người sửa chữa theo bản
phác thảo này.”

“Ai da, chỉ là một bản vẽ phác thảo à? Vậy mà đã có thần vận
như thế. Xem này, cỏ cây hòa hợp, lối đi tiểu cảnh, trong nhỏ có lớn, đan xen
ngang dọc, không phải là người lòng ôm sông núi nhất định không thể vẽ ra
được.” Dự vương là người thấy thứ không đáng khen cũng có thể khen được một câu,
giờ nhìn thấy thứ đáng khen đương nhiên càng không thiếu từ ngữ. “Viện này nếu
được sửa chữa theo đúng bản phác thảo thì tuyệt đối là một khu viện đẹp ở Kim
Lăng. Bản vương đã nói rồi mà, khu viện Mai lang Giang Tả ở dù sao cũng phải
thế này mới được.”

“Điện hạ quá khen. Vẫn là nhờ ánh mắt của Mông đại thống
lĩnh, lần đầu tiên đến đây ta đã cảm thấy vị trí và địa thế viện này rất hợp ý
mình, giá cả lại rất phải chăng nên đã mua luôn. May mà lần này may mắn hơn,
không gặp phải chuyện đáng sợ như ở Lan Viên. Mấy ngày nay đến đây ở cảm thấy
rất dễ chịu.”

Thấy chàng chủ động nhắc tới Lan Viên, Dự vương mừng thầm
trong lòng, rời khỏi án thư, xoay người lại ngồi xuống. “Vụ kỳ án giấu xác ở
Lan Viên đã khiến Tô tiên sinh kinh hãi. Nghe nói bây giờ phủ doãn phủ Kinh
Triệu đã có kết quả sơ bộ của vụ án này, tiên sinh có biết không?”

“Đại án của quan phủ, thảo dân làm sao biết được...” Mai
Trường Tô cười đáp.

Dự vương thầm nghĩ, rõ ràng là bản án cũ ngươi lật ra để báo
thù Lâu Chi Kính, có lẽ nào lại không bám sát từng bước tiến triển? Có điều hắn
không nói ra, chỉ nở nụ cười nhã nhặn. “Nói đến vụ án này đúng là li kỳ, rõ
ràng là một vụ án hình sự thông thường mà lại liên lụy đến những mấy quan chức
trong triều đình. Vì vậy hôm qua phủ doãn phủ Kinh Triệu Cao Thăng đã thượng sổ
lên bộ Hình, nói vụ này có liên quan đến quan chức nhị phẩm, quyền hạn và trách
nhiệm của nha môn Kinh Triệu có hạn, không thể tự ý xét xử, vì vậy giao hết tất
cả bằng chứng và nhân chứng lên trên, làm việc coi như gọn gàng, sạch sẽ.”

Mai Trường Tô nhìn vẻ đắc ý không thể che giấu của Dự vương,
trong lòng không khỏi cười thầm.

Gã Cao Thăng đó dù không phải người của phe phái nào nhưng
cũng không dám bóp méo hay phá hoại bằng chứng chỉ vì Thái tử gây chút áp lực.
Phải xét xử vụ án này, hắn đã ăn không ngon ngủ không yên, vừa hay sư gia trong
phủ đưa ra chủ ý về vụ án giết người của Hà Văn Tân, đề nghị hắn kết án qua loa
rồi báo lên trên, vô tình làm hắn nhớ đến vụ án này. Thế là hắn lập tức thẩm
vấn gã sử đô quản ngay trong đêm, đến lúc gã khai ra tên “Lâu Chi Kính” lại lập
tức chấm dứt, không hỏi thêm bất cứ chi tiết nào nữa, chỉ bám chặt lý do: “Liên
quan đến quan chức nhị phẩm trở lên”, niêm phong toàn bộ hồ sơ và chuyển hết hồ
sơ, nhân chứng lên bộ Hình, trong vòng một ngày đã đẩy được hai đại án có thể
đắc tội với người khác, từ lúc đó mới có thể ngủ ngon được.

Cứ như thế, cùng lắm kết quả đánh giá công trạng năm nay bị
xếp vào loại không có năng lực, nhưng dù sao thì tính mạng và gia quyến đều
không gặp nguy hiểm, nếu có thể bị giáng chức đến nơi khác làm quan thì lại là
một điều may bất ngờ.

Cách giải quyết đưa đẩy khéo léo của Cao Thăng lại rất hợp ý
Dự vương. Giờ đây hai vụ án, một vụ bất lợi với bên mình, một vụ rất có lợi cho
bên mình, tất cả đều được nắm trong tay bộ Hình. Thượng thư bộ Hình Tề Mẫn lại
là thủ hạ tâm phúc đã nhiều năm, Dự vương không thể không cảm thấy sung sướng.

Nghĩ đến Lâu Chi Kính là kẻ thù của Giang Tả minh, vụ án
giấu xác này lại do một tay Mai Trường Tô lật ra, Dự vương đương nhiên phải đến
đây để tạo hàm ơn.

“Nghe nói vụ án Lan Viên liên lụy tới Lâu đại nhân ở bộ
Lại?” Quả nhiên gã Mai Trường Tô thông minh này vừa nghe thấy vụ án đã được đẩy
lên bộ Hình liền lập tức tỏ ra ân cần. “Không biết bộ Hình có quyền hạn thẩm
tra quan chức cùng cấp hay không?”

“Đại khái tiên sinh không rõ quy củ của triều đình, chỉ có
bộ Hình thì đương nhiên là không thể xét xử được, nhưng chỉ cần có nhân chứng,
vật chứng xác thực thì có thể trình báo Bệ hạ cho Đình Úy phủ giám thẩm, hai bộ
hội thẩm một bộ thì sẽ không còn là xét xử cùng cấp nữa.”

“Thì ra là vậy.” Mai Trường Tô làm như vừa vỡ lẽ. “Nhưng do
trước đó đều là bộ Hình điều tra vụ án cho nên Đình Úy phủ có lẽ cũng không nắm
rõ vụ án lắm, cả quá trình vẫn là bộ Hình đóng vai trò chủ chốt?”

“Đó là điều đương nhiên. Tên mặt người dạ thú Lâu Chi Kính
này giết hại thiếu nữ vô tội, bộ Hình nhất định sẽ không khoan dung, mong tiên
sinh yên tâm.”

Tô Triết chỉ là người tố giác chứ không phải nguyên cáo, hai
chữ yên tâm này nói ra có vẻ không hợp lắm, nhưng Mai Trường Tô nghe hắn nói
như vậy lại không tỏ ý gì khác, chỉ gật đầu không nói, dường như đã ngầm thừa
nhận ân oán riêng tư giữa mình và Lâu Chi Kính. Dự vương cảm thấy thái độ của
chàng lại nghiêng thêm một chút về phía mình, như trong vụ này đã có mùi đồng
mưu, hắn càng thêm mừng rỡ, một vấn đề khó vốn định để tìm thời cơ khác thỉnh
giáo cũng nhân cơ hội này hỏi luôn.

“Tô tiên sinh có biết vụ án chiếm đất ở Tân Châu không?”

Mai Trường Tô cúi đầu uống trà, tùy ý gật đầu. “Có, trên
đường đến Kim Lăng từng gặp hai phu thê nguyên cáo đó.”

Dự vương đột nhiên đứng dậy, vái dài thi lễ, nói: “Vụ án này
làm bản vương hết sức đau đầu, mong tiên sinh chỉ giáo.”

Mai Trường Tô chăm chú nhìn hắn một hồi lâu rồi thấp giọng
hỏi: “Bệ hạ rốt cuộc đã quyết định phải xét xử vụ án này rồi à?”

“Ờ, hôm nay phụ hoàng triệu Thái tử và bản vương vào cung
thăm dò thái độ của bọn ta đối với việc điều tra xét xử vụ án này, cuối cùng
quyết định giao cho Tĩnh vương chủ thẩm, ba ti hỗ trợ...”

Mai Trường Tô mặt không đổi sắc. “Thái tử và điện hạ ứng đối
quyết định này của Bệ hạ như thế nào?”

“Đều không hề phản đối...” Dự vương thở dài một hơi. “Thái
tử không phản đối là bởi vì biết phụ hoàng tuyệt đối sẽ không giao vụ án cho
hắn, chỉ cần không để bản vương chủ thẩm là hắn đã rất hài lòng rồi, huống hồ
tính cách Tĩnh vương lại cương trực.”

“Vậy còn điện hạ?”

“Bản vương là không dám phản đối, sợ phụ hoàng nghi ngờ.
Tiên sinh nên biết, Khánh quốc công Bách Nghiệp và bản vương qua lại mật
thiết...” Mặt Dự vương lộ vẻ lo lắng. “Vụ án này không rơi vào tay Thái tử đã
là may mắn lắm rồi, nhưng điều làm bản vương lo lắng là tên Cảnh Diễm cố chấp
kia có lẽ không dễ tác động.”

“Chẳng phải không lâu trước đây điện hạ còn bao che cho Tĩnh
vương trước mặt Bệ hạ trong chuyện của quận chúa sao? Đây cũng coi như là một
ân tình mà?”

Dự vương cười khổ, nói: “Là ân tình, không sai, nhưng ân
tình này còn không đủ để làm cho Tĩnh vương cúi đầu nghe lệnh. Có lẽ Tô tiên
sinh không biết Cảnh Diễm là người thế nào. Nói thật, bản vương chưa từng gặp
kẻ nào không biết biến báo, cố chấp cứng nhắc như hắn, ngay cả phụ hoàng có lúc
cũng không có cách nào với hắn...”

“Vậy điện hạ muốn Tô mỗ tìm cách hạn chế Tĩnh vương, làm cho
hắn xét xử vụ án chiếm đất này theo ý của điện hạ đúng không?”

“Nếu tiên sinh có kế hay thì bản vương vô cùng cảm kích.”

“Vậy xin hỏi điện hạ, ý ngài là phải xử lý vụ chiếm đất này
như thế nào thì ngài mới hài lòng?”

“Có thể tìm cách chứng minh là điêu dân vu cáo thì tốt nhất.

Nếu như không thể thì cố gắng cho vụ án này chìm xuống.” Mai
Trường Tô nhìn hắn một hồi, đột nhiên cười lạnh vài tiếng. “Điện hạ đêm qua ngủ
đến giờ vẫn chưa tỉnh à? Ngài cho rằng bằng chứng Huyền Kính sứ thu thập về là
để chơi đùa?”

Dự vương ho mấy tiếng, bởi vì hình tượng nhân hậu đã được
tạo dựng từ lâu nên lòng dạ cũng rộng rãi, không những không tức giận mà còn lộ
vẻ ngượng ngùng. “Cái này... quả là có chút khó khăn, cho nên phải nghĩ cách để
Tĩnh vương tận lực bao che mới được. Dù thế nào thì chỉ cần kết luận Khánh quốc
công không biết rõ sự tình là được, phạt tiền hay cắt giảm bổng lộc ta đều
không quan tâm.”

Mai Trường Tô mím môi, ánh mắt sâu thẳm chăm chú nhìn Dự
vương hồi lâu, đến lúc hắn bắt đầu cảm thấy mất tự nhiên mới lạnh lùng, nói:
“Nếu điện hạ thật sự ôm tâm tư này thì Tô mỗ cũng đành phải nói không khách
khí, thế gian có trăm ngàn lối đi, tội gì ngài cứ đi vào con đường chết?”

Dự vương ngẩn ra. “Sao tiên sinh lại nói lời ấy?”

“Điện hạ là một hiền vương, rất được Bệ hạ sủng ái, quần
thần ủng hộ, cho nên mới có đủ thực lực cạnh tranh với Thái tử. Đáng tiếc điện
hạ lại quên một điều, bất kể điện hạ quyền thế ngập trời như thế nào thì trong
thiên hạ Đại Lương này vẫn còn một người mà điện hạ tuyệt đối không thể chống
lại được.” Khóe miệng Mai Trường Tô lộ ra nụ cười lạnh buốt như băng tuyết,
từng chữ như dao. “Đó chính là Hoàng đế đương triều, phụ vương của điện hạ.”

Dự vương bỗng nhiên đứng dậy, phản bác. “Bản vương chưa bao
giờ dám chống lại phụ hoàng.”

“Vậy điện hạ cho rằng vụ án chiếm đất này là ai cần xử? Là
Thái tử? Hay là Tĩnh vương? Đều không phải, đó là Bệ hạ! Bệ hạ dốc hết tâm tư
tìm ra một người chủ thẩm như Tĩnh vương là để làm gì? Còn không phải để làm
kinh sợ trào lưu thôn tính đất đai hiện nay? Ngài và Thái tử tranh nhau, đương
nhiên chuyện lớn nhất trong mắt chính là tranh quyền kế vị, nhưng đối với Hoàng
đế bệ hạ, ông ấy còn phải thống trị thiên hạ. Ông ấy có thể khoan dung cho ngài
và Thái tử đấu đá thoải mái nhưng quyết không khoan nhượng cho ngài và Thái tử
làm trở ngại việc thực hiện chính sách của ông ấy. Khi Bệ hạ phái Huyền Kính sứ
đi tra án, khi Bệ hạ quyết định để Tĩnh vương làm chủ thẩm, trong lòng Bệ hạ đã
có những kỳ vọng rõ ràng đối với kết quả của bản án này. Nếu như điện hạ xen
ngang can thiệp khiến thiết tưởng ban đầu của Bệ hạ bị đổ vỡ thì người giận dữ
nhất sẽ là ai? Ngài bảo vệ được một Khánh quốc công nhưng lại làm mất niềm vui
của Bệ hạ, bên nào nặng bên nào nhẹ, ngài có từng nghĩ tới?”

Chàng nói một hơi những lời này, mồ hôi lạnh đã toát ra trên
trán Dự vương. Hắn ngồi yên chốc lát, đưa tay cầm bát trà trên bàn uống một hơi
dài.

“Điện hạ.” Giọng nói của Mai Trường Tô lại tiếp tục vang
lên, có phần lạnh lẽo giống như không chịu buông tha cho hắn. “Khánh quốc công
đã không thể bảo vệ được nữa rồi, ngài nhất định phải hiểu rõ điểm này mới
được.”

Khánh quốc công đã không thể bảo vệ được nữa rồi... Kết luận
này không phải Mai Trường Tô là người đầu tiên đưa ra, khi bàn bạc chuyện này,
các mưu sĩ trong phủ Dự vương cũng từng có nhiều người nói vậy, có điều khi đó
ý của mọi người chủ yếu vẫn là do tính khí cứng mềm đều không nghe của Tĩnh
vương, lại thêm bằng chứng Huyền Kính sứ tự thân xuất mã thu thập về, muốn lật
án gần như là chuyện không thể v.v... Tất cả những điều này làm cho Dự vương
vẫn còn giữ một tia hy vọng.

Nhưng hôm nay dăm ba câu của Mai Trường Tô lại chặt đứt hy
vọng của hắn tận gốc, chỉ ra rõ ràng Khánh quốc công không bảo vệ được không
phải vì khó có thể bảo vệ mà là bởi vì không được phép bảo vệ ông ta.

Khác Thái tử, Dự vương là một người có khả năng phán đoán,
Mai Trường Tô vừa nói xong, hắn đã biết sự thật quả đúng là như thế, sự hưng
phấn vừa rồi lập tức tan như mây khói, trong lòng nặng trĩu.

Thực ra đối với Dự vương, hắn và Khánh quốc công không hề có
cảm tình cá nhân sâu sắc gì, nhưng trong tình hình thái độ của các tướng soái
đa số đều mập mờ thì ông ta là võ thần duy nhất công khai ủng hộ Dự vương, mà
thân phận nguyên lão của ông ta cũng đủ để hiệu triệu một loạt môn sinh và bằng
hữu cũ, vì vậy tỏ ra đặc biệt đáng quý.

Có điều nếu là vài ngày trước thì sự mất mát này mặc dù nặng
nề nhưng vẫn có thể gắng gượng chịu đựng, tuy nhiên khi Tần Bát Nhã mật báo tin
tức Tạ Ngọc đã ngả về phe Thái tử, Dự vương lại càng cảm nhận được tầm quan
trọng của Khánh quốc công đối với mình.

Theo quốc chế của Đại Lương, văn thần võ thần phân biệt rõ
ràng, trừ dòng họ hoàng thất, văn thần không phong hầu, võ thần không tham
chính, dưới nhất phẩm không thể kiêm hai chức văn võ.

Văn thần muốn thăng tiến có thể dựa vào sát hạch, cũng có
thể dựa vào cấp trên hoặc Hoàng đế ưu ái đề bạt, nhưng võ thần muốn thăng tiến
thì phải có quân công mới được, không thể chỉ dựa vào ân sủng của Hoàng đế.

Chính bởi vì truyền thống này nên đại bộ phận võ thần đều
không thấy hứng thú với những việc không quan hệ đến quân vụ như tranh chấp
quyền kế vị, bởi vì cho dù phải chịu mạo hiểm cực lớn để ủng hộ một phe, rồi
lại may mắn chọn đúng phe thắng cuộc, nhưng không có quân công thật sự trên sa
trường thì vẫn không thể thăng tiến, thật sự là một vụ đầu tư chỉ có hại mà
không hề có lợi, không bằng ngoan ngoãn đứng ngoài cuộc cho xong.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3