Lang Gia Bảng (Tập 1) - Chương 03 - Phần 01
Chương 3
Thi tài kén rể
Ngoài cổng Chu Tước của hoàng cung Kim Lăng có dựng một tòa
lầu xướng lễ với xà nhà màu son, lợp ngói lưu li theo quy chế hoàng gia, tên là
lầu Nghênh Phụng. Từ đời Hoàng đế thứ ba trở đi, các hoạt động đại hỉ như hôn
lễ hay lễ trưởng thành trong hoàng thất đều được tổ chức tại đây để vạn dân
chúc tụng.
Quận chúa Nghê Hoàng tuy không phải tôn thất nhưng lại có
quân công rất lớn, danh tiếng lẫy lừng, những đãi ngộ được triều đình Đại Lương
ban cho còn hơn cả công chúa. Lần này tất nhiên địa điểm tổ chức đại hội kén
chồng của nàng cũng được định tại lầu Nghênh Phụng.
Một tháng trước, Hoàng đế lệnh cho bộ Công phái người xây
một võ đài trên quảng trường rộng rãi trước lầu Nghênh Phụng, xung quanh đài có
một vòng lều gấm ngũ sắc để các quý tộc ngồi xem, quan chức thông thường và
những người có vai vế khác thì ngồi xem phân tán bên ngoài lều, vòng ngoài nữa
dành cho những bình dân đã được tra xét và chấp thuận cho vào quan sát từ xa.
Còn bách tính thông thường thì đương nhiên bị chặn ở bên
ngoài vòng canh gác, không được dự hội, chỉ có thể đứng tụ tập hóng tin tức và
tán gẫu giải khuây.
Mặc dù không nhiều người được chính mắt theo dõi toàn cảnh
đại hội, nhưng mức độ quan trọng của sự kiện này thì ai ai cũng biết, thậm chí
có thể nói là toàn bộ sự quan tâm của bàn dân thiên hạ giờ đều đã tập trung vào
võ đài ngoài cổng Chu Tước để chờ đợi màn đấu võ chấn động lòng người sắp bắt
đầu này. Và người thắng cuộc sẽ giành được nữ nhân khó chinh phục nhất nhưng
cũng ưu tú nhất trong thiên hạ.
Với địa vị của phủ Ninh Quốc hầu, đương nhiên nhà họ Tạ cũng
được ngồi xem trong lều gấm. Vốn mọi người đã hẹn nhau cùng đi xem sự kiện náo
nhiệt lần này, nhưng do những chuyện sóng gió gần đây, Tiêu Cảnh Duệ cũng phân
vân không biết có nên đưa Mai Trường Tô đến tham gia một sự kiện công khai như
vậy hay không, vì thế mất rất nhiều thời gian đắn đo suy tính.
Trong khi đó, đương sự Mai Trường Tô lại hoàn toàn không
quan tâm đến vấn đề hắn lo lắng, chẳng tỏ ý muốn đi nhưng cũng không nói không
đi, hơn nữa còn làm bộ như đang xem trò vui đứng nhìn Tiêu Cảnh Duệ đi tới đi
lui cau mày suy nghĩ, đồng thời vui vẻ chơi đùa với Phi Lưu.
“Các ngươi đang làm gì thế? Muộn như vậy còn chưa ra khỏi
cửa à?” Xuất hiện cùng với lời trách móc này đương nhiên là công tử phủ quốc
cữu Ngôn Dự Tân. Hôm nay hắn mặc một bộ đồ mới màu sáng, búi tóc trên đầu được
cố định bằng vòng bạc, dáng vẻ hết sức anh tuấn, đứng ngoài cửa Tuyết Lư, lẫm
liệt kêu lên: “Nhanh lên một chút, nửa canh giờ nữa là ngay cả Hoàng thượng
cũng khởi giá từ điện Chính Càn rồi, các người còn chần chừ cái gì nữa?”
Tiêu Cảnh Duệ thở dài một hơi. “Ta đang suy nghĩ xem hôm nay
có nên đi hay không.”
“Đương nhiên là phải đi! Mặc dù hôm nay không đến lượt chúng
ta lên thi đấu nhưng tốt xấu cũng đã báo danh, dù sao cũng phải đến quan sát
tình hình đối thủ tương lai một chút chứ.”
“Không phải ta nói ta, ta nói Tô huynh...”
“Tô huynh thì càng phải đi, chuyện náo nhiệt như vậy mà
ngươi không dẫn Tô huynh đi xem thì huynh ấy đến kinh thành làm gì?”
“Ngươi không biết...” Vẻ mặt Tiêu Cảnh Duệ vẫn nặng nề, hắn
kể sơ qua tình hình ngày hôm trước với Ngôn Dự Tân. “Hôm nay tất cả các nhân
vật quan trọng đều có mặt, Tô huynh mà đến thì ai biết sẽ xảy ra chuyện gì?”
Ngôn Dự Tân nghiêng đầu ngẫm nghĩ một lát rồi cười ha ha.
“Chính là như vậy mới nên đi. Nếu để Tô huynh cứ ở Tuyết Lư thì ai dám đảm bảo
Thái tử và Dự vương sẽ không lấy cớ tới thăm, đến lúc đó ai đến trước ai đến
sau, ai nói gì ai tặng gì còn chưa biết được. Hôm nay nhân thể để Tô huynh biết
mặt tất cả những người nên biết ngay trước mắt công chúng, cũng nhân cơ hội tỏ
rõ thái độ không nghe lôi kéo, như vậy sẽ không phải lo người nào đến trước,
người nào đến sau, sau này cũng thuận tiện hơn nhiều.”
Mai Trường Tô dừng hành động buộc tóc cho Phi Lưu, ngẩng đầu
nhìn Ngôn Dự Tân với vẻ tán thưởng.
Vị thiếu gia này vốn là người không thích mưu lược nhưng lại
có thể nhìn thấy ngay bản chất của vấn đề, không thể không nói là có tài thiên
phú.
“Ngươi nói cũng có lý.” Tiêu Cảnh Duệ vốn cũng không thích
suy nghĩ những chuyện quyền mưu này, hôm nay vì Mai Trường Tô nên mới phải suy
tư từ sáng sớm, đầu đã đau nhức từ lâu rồi. Những lời này của Ngôn Dự Tân lập
tức thuyết phục được hắn, cả người thoáng cái trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
“Nếu như Tô huynh không phải chuẩn bị gì thì chúng ta đi luôn thôi.”
“Không cần chuẩn bị.” Mai Trường Tô kéo tay Phi Lưu đứng
lên. “Ta và Phi Lưu không đến cầu thân nên cần gì ăn diện, đi thôi. Chắc Tạ Bật
chờ bên ngoài viện cũng lâu lắm rồi.”
“Ơ! Tại sao huynh biết Tạ Bật chờ bên ngoài viện? Vừa rồi ta
chưa nói mà.” Ngôn Dự Tân cực kỳ khó hiểu.
“Ta đoán vậy.” Mai Trường Tô nói ngắn gọn rồi dẫn đầu đi ra
ngoài Tuyết Lư, quả nhiên Tạ Bật đang đứng chờ dưới gốc cây liễu già ngoài cửa
viện. Thấy bọn họ đi ra, Tạ Bật vội vã bước lên đón đường.
“Tô huynh, hôm trước ta...”
“Sao phải nhiều lời.” Mai Trường Tô cười nhu hòa, không một
chút tức giận. “Ta không để ý, ngươi cũng không cần nhớ mãi trong lòng làm gì.”
Hai người nhìn nhau cười, cả hai đều không nói gì thêm.
Tiêu Cảnh Duệ một bên là huynh đệ tình thâm, một bên là Mai
Trường Tô tôn kính, lúc này thấy bọn họ gạt bỏ hết khúc mắc, dường như mây đen
đầy trời tan hết, bầu không khí lại hòa thuận như hắn hy vọng, đương nhiên là
cực kỳ vui mừng, nụ cười nở mãi trên môi.
Ngồi xe ngựa tới cổng Chu Tước, dòng người ở đây đã tụ tập
rất đông.
Hầu như quan lại trong triều đều đổ ra đường, tiếng bạn bè
thân hữu, quan trên quan dưới chào hỏi nhau huyên náo không kém gì vừa đi vào
chợ.
Đám người bảo vệ Mai Trường Tô ở chính giữa, cũng vừa đi vừa
chào hỏi không ngừng, đến tận lúc vào đến lều gấm mới đỡ hơn một chút.
Lều của nhà họ Ngôn và nhà họ Tạ không ở cạnh nhau, nhưng
bởi vì Ninh Quốc hầu và trưởng công chúa Lỵ Dương đều tùy giá lên lầu Nghênh
Phụng nên Ngôn Dự Tân cũng đến thẳng chỗ mấy người kia, nói là cùng mọi người
xem náo nhiệt cho vui.
Hôm nay Phi Lưu không thoắt ẩn thoắt hiện như mọi ngày mà
vẫn đứng sát bên người Mai Trường Tô, nhìn chằm chằm những người vô tình hay cố
ý tới gần, khí chất lạnh lùng khiến ba quý công tử bên cạnh cũng cảm thấy trong
lòng phát lạnh.
Gần đến buổi trưa, đột nhiên tiếng chuông tiếng khánh trên
lầu Nghênh Phụng vang lên, chín hồi dài năm hồi ngắn, tuyên bố xa giá của Hoàng
đế đã tới. Dưới lầu lập tức lặng ngắt như tờ, chỉ còn lại âm thanh của quan
chức ti lễ lệnh cho mọi người thi lễ triều bái.
Từ lều gấm nhìn lên chỉ thấy trên lầu lố nhố cẩm bào mão
ngọc, trừ việc đoán rằng Hoàng đế nhất định phải ngồi ở chính lâu, ngoài ra thì
không thể phân biệt được ai với ai.
Có điều đối với những người trên lầu thì tình hình đương
nhiên khác hẳn, từ trên cao nhìn xuống bao quát tứ phương, tất cả trong tầm
nhìn đều có thể phân biệt rõ ràng.
Lúc này, quan chức ti lễ đã dẫn năm mươi người đầu tiên sẽ
so tài hôm nay lên võ đài tham bái Hoàng đế, lần lượt báo danh rồi mới đi
xuống, bắt đầu chính thức tỷ thí theo thứ tự đã rút thăm.
Mai Trường Tô thân là tông chủ của bang phái lớn nhất thiên
hạ, mặc dù tình trạng thân thể khó có thể luyện võ nhưng kiến thức về võ công
các môn phái lại rất uyên bác, từng chiêu từng thức thuộc như lòng bàn tay,
người thường không thể tưởng tượng được.
Ba quý công tử cùng lều không ngừng hỏi han, chàng cũng kiên
nhẫn giải đáp tỷ mỉ. Cho dù tình hình thi đấu trên đài lúc này còn chưa đến mức
đặc sắc nhưng bầu không khí trong lều lại hết sức náo nhiệt.
Ba trận đấu đầu tiên vừa kết thúc, người khách đầu tiên đã
xuất hiện. Có điều mọi người đều giật mình vì không ai ngờ người này lại đến
thăm Mai Trường Tô.
“Các vị công tử hôm nay chơi có vui không?” Người vừa đến
chẳng để ý đến sự kinh ngạc không hề che giấu của mọi người trong lều, chỉ cười
tủm tỉm, hơi cúi người, vung cây phất trần lên, chắp tay thi lễ.
“Ơ, không dám, không dám! Cao công công, mời ngồi!” Tạ Bật
là người lăn lộn chốn quan trường nên phản ứng lại đầu tiên, vội vã tiến lên đỡ
người nọ.
“Ngồi thì không cần.” Mặc dù là tâm phúc đã hầu hạ bên người
Hoàng đế hơn ba mươi năm, lại sớm đã thăng nhiệm thái giám tổng quản lục cung,
nhưng Cao Trạm luôn luôn xử sự không hề lỗ mãng. Đối mặt với đám trẻ con kém
mình không biết bao nhiêu tuổi, ông ta vẫn không thất lễ, nụ cười lúc nào cũng
hiền từ. “Các công tử mau đi theo nô tài, Thái hoàng thái hậu muốn gặp các vị.”
“Thái hoàng thái hậu?” Tạ Bật giật nảy. “Lão nhân gia cũng ở
dưới này à?”
“Không phải. Thái hoàng thái hậu ở trên lầu Nghênh Phụng,
thấy đám thanh niên các vị chơi vui vẻ nên cho gọi các vị lên đó.”
“Tất cả bọn ta?”
“Đúng, vị tiên sinh này, cả cậu bé này nữa, tất cả đều lên.”
Tạ Bật quay đầu lại, mọi người đưa mắt nhìn nhau một hồi.
Thái hoàng thái hậu là bà nội của đương kim Hoàng đế, giờ đã
hơn chín mươi tuổi, không bao giờ can thiệp chính sự cho nên mới trường thọ.
Thái hậu đã qua đời nhiều năm mà đến giờ Thái hoàng thái hậu vẫn sống rất khỏe
mạnh.
Bởi vì bình thường Thái hoàng thái hậu rất thích nhìn thấy
một đám hậu bối chơi đùa bên cạnh nên lúc này sai người đến triệu kiến cũng
không có gì lạ, chỉ không ngờ mắt bà đã mờ mà vẫn có thể thấy rõ những người
ngồi bên dưới.
Nhưng bất ngờ là một chuyện, còn Thái hoàng thái hậu triệu
kiến thì ngay cả Hoàng đế cũng không dám không đến. Cả đám đành chỉnh trang y
phục rồi cùng Cao Trạm ra khỏi lều gấm, theo cầu thang bên cạnh đi lên lầu
Nghênh Phụng.
Thái hoàng thái hậu không ở chính lâu mà ngồi trong phòng ấm
tránh gió.
Vừa bước vào cửa, mấy người đã nhìn thấy một bà lão tóc
trắng như tuyết đang gồi dựa trên phản, mặt đầy nếp nhăn, vẻ mặt hiền từ.
Ngoài đám cung nữ và người hầu, bên cạnh bà còn có bốn người
khác nữa.
Mai Trường Tô thoáng nhìn, lập tức nhận ra thân phận của bốn
người này.
Vị trí thủ tọa là một người mũ phượng áo vàng, khí độ ung
dung, hẳn là chánh cung Ngôn Hoàng hậu, đuôi mắt khóe môi đã có nếp nhăn, chỉ
còn giữ lại thấp thoáng vài phần xinh đẹp của thời thanh xuân.
Bên tay phải Hoàng hậu là một nữ nhân xinh đẹp mặc cung
trang, vấn tóc cao, tuổi cũng khoảng ngoài bốn mươi nhưng được chăm sóc tốt nên
làn da vẫn rất mịn màng, người này có lẽ là Việt quý phi, thân mẫu của Thái tử.
Bên tay trái Hoàng hậu là một mỹ phụ trung niên, thần thái
đoan trang, dung mạo thanh tú, nhìn hơi quen mắt, đương nhiên là trưởng công
chúa Lỵ Dương.
Cuối cùng là một nữ tử trẻ, nàng phục sức đơn giản, trang
điểm thanh thoát, dung nhan dù không thể nói là tuyệt mỹ nhưng lại bừng bừng
anh khí, thần thái sáng láng, các vị phu nhân ăn mặc quý phái cũng không thể đè
ép được khí thế của nàng, trừ quận chúa Nghê Hoàng thì còn ai có được phong
thái như vậy?
“Đến rồi à?” Thái hoàng thái hậu run run ngồi dậy, hai mắt
như biết cười. “Mau lại đây, nói cho ta nghe xem là có những đứa nào!”
Ngôn Dự Tân không nhịn được mỉm cười, bị Ngôn Hoàng hậu
trừng mắt nhìn.
Bởi vì tuổi tác đã cao nên mấy năm nay Thái hoàng thái hậu
đã hơi đãng trí, mặc dù thích chơi với lũ trẻ nhưng căn bản không nhớ rõ ai là
ai, có lúc rõ ràng mới gặp ngày hôm trước mà hôm sau đã lại phải diện kiến một
lần nữa.
Cao Trạm dẫn mọi người tiến lên. Mai Trường Tô thấp giọng dỗ
dành Phi Lưu: “Lát nữa để bà nắm tay ngươi được không? Cười một chút cho bà xem
được không?” Phi Lưu lạnh mặt tỏ ý không muốn.
Lúc này Thái hoàng thái hậu đã cầm tay người gần bà nhất là
Tiêu Cảnh Duệ, Cao Trạm bên cạnh vội giới thiệu: “Vị này là đại công tử Tiêu
Cảnh Duệ của Ninh Quốc hầu.”
“Tiểu Duệ à? Đã thành thân chưa?” Lão nhân gia hỏi rất thân
thiết.
“Chưa ạ...”
“Phải tranh thủ thời gian!”
“Vâng...”
Sau khi xoa đầu Tiêu Cảnh Duệ, bà lại quay sang cầm tay Tạ
Bật.
“Đây là nhị công tử Tạ Bật của Ninh Quốc hầu.”
“Tiểu Bật à, đã thành thân chưa?”
“Chưa ạ...”
“Phải tranh thủ thời gian!”
“Vâng!”
Kế tiếp, Thái hoàng thái hậu lại vẫy Phi Lưu, Mai Trường Tô
vội đẩy hắn tiến lên. Hắn lạnh mặt, gắng gượng để lão Thái hoàng thái hậu cầm
tay mình.
“Vị tiểu ca này tên là Phi Lưu...” Cao Trạm nhanh chóng hỏi
Tạ Bật rồi giới thiệu.
“Tiểu Phi à, đã thành thân chưa?”
“Chưa!”
“Phải tranh thủ thời gian!”
“Không...” Không đợi Phi Lưu nói hết hai chữ “không cần”,
Mai Trường Tô đã vội đưa tay che miệng hắn lại.
Sự chú ý của Thái hoàng thái hậu lập tức chuyển sang chàng,
bà kéo tay chàng, cười tủm tỉm nhìn chàng.
“Vị này là Tô tiên sinh, Tô Triết.” Cao Trạm nói.
“Tiểu Thù à.” Thái hoàng thái hậu phát âm không rõ, vẫn hỏi
cùng một vấn đề. “Đã thành thân chưa?”
“Chưa ạ.”
“Phải tranh thủ thời gian!”
“...”
Người cuối cùng bị kéo đến là Ngôn Dự Tân. Sau khi Cao Trạm
giới thiệu, Thái hoàng thái hậu vẫn hỏi như cũ: “Tiểu Tân à, đã thành thân
chưa?”
Ngôn Dự Tân chớp chớp mắt rất xấu xa. “Đã thành thân rồi ạ.”
Thái hoàng thái hậu thoáng dừng lại một chút, hình như hơi
bất ngờ, nhưng bà lập tức hỏi tiếp: “Đã có con chưa?”
Ngôn Dự Tân ngơ ngác, lẩm bẩm nói: “Còn chưa...”
“Phải tranh thủ thời gian!”
“...”
Ngôn Hoàng hậu rời bước tiến lên, kính cẩn nói: “Hoàng tổ
mẫu, để bọn nhỏ ngồi đây với tổ mẫu một lát được không?”
“Tốt, tốt.” Thái hoàng thái hậu rất vui mừng, vẫy tay sắp
xếp. “Đều ngồi lại gần đây. Tiểu Thù ngồi bên cạnh ta, Tiểu Duệ, Tiểu Bật ngồi
chỗ này, Tiểu Tân cũng không cần đứng, Tiểu Phi cách xa quá...”
Được đám trẻ ngồi vây quanh, lão nhân gia vui vẻ ra mặt, sai
người bưng những đĩa trái cây trông rất ngon mắt tới, bắt đầu chia cho bọn họ
như chia quà cho trẻ con, còn mình thì ngồi xem, cười cực kỳ vui vẻ.