Hồ Đồ - Chương 12

Chương 12

Ngày hôm sau, tình trạng sức khỏe của Lạc Lạc đã tốt hơn rất
nhiều. Du Đông nhất quyết đưa Trình Đoan Ngọ về nhà nghỉ ngơi. Đưa cô về đến
nhà, anh vẫn không cảm thấy yên tâm khi y tá chăm sóc Lạc Lạc nên quay xe, trở
lại bệnh viện.

Vừa mới phẫu thuật nên đôi môi của Lạc Lạc vẫn tái nhợt,
nhưng tinh thần của nó không đến nỗi tệ, nhìn thấy Du Đông, cô bé mở to đôi mắt
to tròn, cất tiếng gọi: “Bố!”

Du Đông đáp lại một tiếng, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh
giường bệnh. Cô con gái ngoan ngoãn, biết nghe lời khiến lòng Du Đông bất giác
dịu đi.

“Bố, lần này mẹ về thật và sẽ không đi nữa chứ?” Lạc Lạc rất
hiểu biết và nghe lời, trước mặt Trình Đoan Ngọ chưa bao giờ nói linh tinh điều
gì, đợi đến khi Trình Đoan Ngọ đi rồi, nó mới thận trọng hỏi.

Du Đông vuốt vuốt tóc con, nhẹ nhàng nói: “Cô Trình không
phải là mẹ Lạc Lạc, nhưng cô Trình sắp trở thành mẹ của con rồi.”

Lạc Lạc bĩu môi, có vẻ không phục: “Nhưng cô Trình giống
mẹ.”

Du Đông chúm miệng: “Không phải, mẹ con rất giống cô Trình.”

Trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh của Minh Nguyệt người vợ
quá cố. Minh Nguyệt hơn Trình Đoan Ngọ một tuổi nhưng Du Đông luôn cho rằng
Minh Nguyệt rất giống Trình Đoan Ngọ chứ không phải Trình Đoan Ngọ giống Minh
Nguyệt.

Sau khi gặp lại Trình Đoan Ngọ, Du Đông cất tất cả ảnh của
Minh Nguyệt vì sợ Trình Đoan Ngọ nhìn thấy sẽ nghĩ rằng anh lấy cô để thay thế
vị trí của cô ấy. Thực tế, anh thích Trình Đoan Ngọ từ khi mới lớn. Anh lấy
Minh Nguyệt cũng là bởi cô ấy rất giống Trình Đoan Ngọ.

Lạc Lạc còn chưa biết nói thì Minh Nguyệt đã qua đời. Nó
cũng chỉ biết mặt mẹ qua những bức ảnh, vì thế nó rất thích Trình Đoan Ngọ,
luôn cho rằng cô là mẹ mình.

Anh cũng thừa nhận rằng, cưới Minh Nguyệt là một hành động
không đúng, anh nghĩ mình có thể tìm thấy bóng dáng của Trình Đoan Ngọ qua Minh
Nguyệt từng giờ, từng phút.

Sau khi Minh Nguyệt qua đời, người thân và bạn bè cũng giới
thiệu cho anh vài người, nhưng anh không cảm thấy có hứng thú cho đến khi gặp
lại Trình Đoan Ngọ. Anh rất cảm kích vì ông trời lại cho anh một cơ hội nữa.
Cũng chính vì quá cảm kích, vì quá quý trọng mà anh rất sợ sẽ mất đi một lần
nữa.

Vậy mà trái tim của Trình Đoan Ngọ lại không hướng về anh.
Du Đông biết rõ điều này hơn bất cứ ai.

Anh thu lại tất cả những bức ảnh của Minh Nguyệt, nhưng
Trình Đoan Ngọ chưa bao giờ để ý đến điều ấy. Cô thậm chí còn không hỏi về cuộc
sống tình cảm trước đây của anh, cô không hề quan tâm đến mẹ của Lạc Lạc. Không
phải cô không thể hỏi chuyện đó mà thực sự cô không hề để ý.

Du Đông cũng hiểu rằng, trên thế giới này, làm gì có người
phụ nữ nào lại không ghen. Nếu như cô thực sự không ghen hay không để ý thì lý
do duy nhất là cô không yêu.

Cô đối xử với anh rất tốt, đối xử với Lạc Lạc cũng rất tốt
nhưng anh có cảm giác cô như con búp bê bị rút mất dây thần kinh cảm xúc, cô
đối với anh, sự cảm kích lớn hơn tình yêu.

Nhưng Du Đông không quan tâm. Anh thực sự không quan tâm đến
điều đó. Cuộc sống vốn dĩ không chỉ có tình yêu. Trình Đoan Ngọ có thể trao bảy
năm cho Lục Ứng Khâm nhưng cô dành sáu mươi, bảy mươi năm sau để ở bên cạnh
anh, như thế là quá tốt rồi. Anh không tham lam. Anh chỉ muốn Trình Đoan Ngọ
cho anh một cơ hội để anh được chăm sóc cô.

Trình Đoan Ngọ thực sự không muốn phải đối mặt với Lục Ứng
Khâm thêm lần nào nữa, vì Du Đông và vì chính bản thân cô. Nhưng cô cũng hiểu
rằng, Du Đông, Lục Ứng Khâm và Du Giai Giai có quan hệ với nhau, vì vậy cả đời
này cô sẽ không thể xóa sạch mối quan hệ với Lục Ứng Khâm.

Từ khi chấp nhận lời cầu hôn của Du Đông, Trình Đoan Ngọ
cũng hiểu rằng, những chuyện cô phải đối mặt sẽ ngày càng nhiều.

Một người anh em của Du Đông và Lục Ứng Khâm trước kia đưa
cả nhà ra nước ngoài định cư nên muốn mời mọi người đến ăn bữa cơm coi như là
“tiệc chia tay”. Du Đông cứ đắn đo mãi rồi mới hỏi xem Trình Đoan Ngọ có đi
cùng không, cô nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng cũng đồng ý.

Tuy người anh em đó trước kia cũng xuất thân từ xã hội đen
nhưng dưới sự dìu dắt của Lục Ứng Khâm, giờ đây anh ta cũng khác rất nhiều.
Trình Đoan Ngọ chỉ lo sợ một điều là phải đến dự tiệc ở những nơi sang trọng.
Trước kia cô có một mình, mặc thế nào thì mặc, quê mùa, cũ kĩ cũng chẳng sợ ai
cười chê. Còn bây giờ, đi cùng Du Đông, cũng không thể để anh mất mặt được.
Trình Đoan Ngọ không phải là người coi trọng hư vinh nhưng cũng không muốn để
người khác thương hại bọn họ.

Vốn là một người xuề xòa nhưng lần này Du Đông lại rất tỉ mỉ
và nhạy bén, anh nhận ra sự lo lắng của cô, chẳng nói gì, cứ thế lôi cô đi mua
sắm.

Du Đông tính xuề xòa, trông bề ngoài thì biết ngay là kiểu
nhà giàu mới nổi. Anh dắt Trình Đoan Ngọ đến từng cửa hàng thời trang nổi
tiếng. Trình Đoan Ngọ có dáng người cao gầy, nước da lại trắng nên mặc gì cũng
rất đẹp. Du Đông định mua nhiều đồ cho cô nhưng cô ngăn lại. Hai người họ trao
đổi rất lâu mới quyết định chọn một chiếc áo khoác màu ka ki, chiếc váy màu
xanh đậm và đôi giày cao gót màu be.

Lúc thanh toán, Trình Đoan Ngọ mới phát hiện ra bộ đồ như
vậy mà giá sáu nghìn tệ, cô liền kéo tay Du Đông ngăn lại, không cho anh trả
tiền.

Cô chau mày, nói: “Đắt quá, chúng ta đi xem cái khác đi,
cũng có nhiều hàng giảm giá, chứ mặc trên người bộ đồ trị giá sáu nghìn tệ, em
chẳng cảm thấy thoải mái chút nào.”

Du Đông mỉm cười, nắm ngón tay đeo nhẫn của Trình Đoan Ngọ,
ánh mắt long lanh nhìn cô, nói: “Đoan Ngọ, em là vợ anh, sau này tiền của anh
cũng là tiền của em, em phải cố gắng mà tiêu, nếu không, anh chẳng có động lực
gì mà kiếm tiền cả!”

Trình Đoan Ngọ cảm thấy từ “vợ” thấm vào tận tim, cô cảm
động vô cùng, bàn tay Du Đông đang nắm chặt kia vì quá xúc động mà run lên bần
bật.

“Du Đông...” Giọng cô run lên vì nấc nghẹn, cô gọi tên anh
mà không biết phải nói gì tiếp theo. Từng câu nói của anh thực sự khiến cô phát
khóc. Cô chợt cảm thấy mình thật may mắn vì kiếp này có thể gặp được anh.

Du Đông nhìn khóe mắt đỏ hoe của cô, mím môi, nâng mặt cô
lên, nhìn thẳng vào mắt cô, chân thành nói: “Nhìn xem này, vừa khóc vừa cười,
em đúng là cô bé ngốc nghếch! Nghe lời anh, sau này phải cố gắng mà tiêu tiền,
đừng tiếc gì cả, tiêu hết sạch tiền của anh thì anh mới không ăn chơi lêu lổng
ở bên ngoài chứ!”

Trình Đoan Ngọ biết rằng Du Đông muốn cô tự nhiên hơn một
chút, sáu, bảy năm trời nghèo túng đã khiến cô trở thành một người luôn tự ti
và cảm thấy bất an. Cô không thể giống như những người phụ nữ khác, không thể
cứ vô tư tiêu tiền của đàn ông được.

Nhưng nhìn thấy khuôn mặt đầy vẻ thương yêu chân thành của
Du Đông, cô như bị mê hoặc, sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cô cũng gật đầu.

Dưới sự khích lệ của Du Đông, cuối cùng cô cũng thay bộ đồ
mới.

Chất vải lạnh tiếp xúc với da thịt, cô bỗng thấy nổi da gà.
Đứng trước gương trong phòng thay đồ, cô cứ thất thần nhìn chính mình.

Ánh đèn trên đầu rọi thẳng xuống Trình Đoan Ngọ, nước da vốn
trắng nõn của cô như phát sáng, cặp lông mày mượt mà, thanh tú, dáng người cao
gầy càng trở nên đẹp hơn trong bộ đồ mới đó, đôi giày cao gót màu be càng tôn
lên vẻ đẹp của đôi chân ngọc ngà... Vẻ đẹp của người phụ nữ trong gương có vẻ
không thật lắm. Trình Đoan Ngọ cảm thấy không giống mình chút nào, thậm chí cô
còn ngây ngô tự hỏi: Là mình đây sao?

Du Đông khoanh hai tay trước ngực, đứng trước mặt Trình Đoan
Ngọ, nhìn một lượt từ trên xuống dưới rồi tổng kết bằng hai từ: “Đẹp quá!” Anh
giống như anh chàng mới lớn nghịch ngợm, cố ý đứng bên cạnh cô, nói: “Xem này,
hai chúng ta như thế này thì ra đường ai dám coi thường em chứ!”

Trình Đoan Ngọ nghi ngờ hỏi: “Tại sao?”

“Một người phụ nữ xinh đẹp lại đi cùng một người đàn ông tầm
thường thì có khi họ lại nghi ngờ em ấy chứ...” Du Đông lấy mình ra trêu đùa
một cách vô tư, chẳng chút ngại ngùng. Trình Đoan Ngọ nghe xong, một lúc sau
mới cất tiếng, giọng điệu không thích thú cho lắm: “Nói lung tung!”

Chính cô cũng không phát hiện ra rằng, câu nói đùa ấy của Du
Đông khiến sự căng thẳng vì món quà sáu nghìn tệ vừa rồi đã tan biến như mây
khói từ lúc nào không hay...

Nơi mà người anh em của Du Đông mời tiệc là nhà hàng cao cấp
trong khuôn viên một khách sạn nổi tiếng. Đó chỉ là một bữa tiệc bình thường
nên không quá nghi thức và kiểu cách. Du Đông bước vào, chọn một chỗ cách xa
Lục Ứng Khâm và Du Giai Giai. Cả một bàn ăn, Trình Đoan Ngọ không quen biết một
ai, trước kia là thiên kim tiểu thư của Trình gia, cô đâu có gặp những tên xã
hội đen đầu sỏ như thế này chứ!

Vì ngồi cách Lục Ứng Khâm rất xa nên cảm giác không thoải
mái của Trình Đoan Ngọ cũng vơi đi rất nhiều.

Cô cứ im lặng nghe mấy anh em bọn họ nói chuyện trên trời
dưới biển, cảm thấy rất tự nhiên. Thỉnh thoảng ngẩng lên, có chạm phải ánh mắt
của Lục Ứng Khâm nhưng cô vờ như không thấy gì, quay đi hướng khác.

Cô không cố ý nhìn Lục Ứng Khâm nhưng lại cố tình đưa mắt về
nhìn Du Giai Giai. Du Đông và Du Giai Giai không giống nhau. Các nét trên khuôn
mặt Du Giai Giai rất đẹp, cộng thêm cách trang điểm rất hợp nên đi đến đâu cô
ta là tiêu điểm đến đó.

Du Giai Giai mặc một bộ váy liền thân màu kem, một bên vai
được trang trí những sợi dây lụa đầy màu sắc, nhìn vừa đơn giản lại vừa thời
trang, màu sắc đó rất dễ khiến người khác cảm thấy có chút buồn tẻ, thế nhưng
khi ở trên người cô ta, nó lại trở nên bắt mắt và lộng lẫy, đúng là người đẹp
thì mặc thế nào cũng đẹp.

Trình Đoan Ngọ tự giễu. Trước đây, cô không hiểu tại sao Lục
Ứng Khâm lại thích Du Giai Giai, vì vậy cô luôn hỏi những người bên cạnh vẻ
không phục: “Tôi xinh hay Du Giai Giai xinh?” Tất cả những câu trả lời mà cô
nghe được đều khiến cô cảm thấy vui sướng và khoan khoái. Giờ nghĩ lại mới thấy
những người đó cũng chỉ vì sợ bố cô mà thôi.

Trình Đoan Ngọ cúi đầu, cầm ly rượu trước mặt lên, uống một
ngụm nhỏ, thứ chất lỏng lạnh lẽo còn chưa trôi xuống cổ họng, cô đã nghe thấy
tiếng ai đó nói: “Anh Lục, rốt cuộc thì khi nào anh mới cưới Giai Giai đây? Con
gái nhà người ta đã đợi anh lâu như vậy rồi, anh có chuyện gì vậy?” Mọi người
ngồi cùng bàn đã uống ngà ngà, nghe thấy thế thì bắt đầu bàn tán rồi trêu chọc.

Lục Ứng Khâm chẳng hề nổi giận, chỉ cười, không nói gì, hàm
ý thâm sâu. Anh ta vẫn ngồi đó uống rượu, khẽ đưa mắt về phía Trình Đoan Ngọ.

Hồi lâu sau, anh ta cười, trả lời: “Sắp rồi, nhất định là
trong năm nay.”

Cả bàn lại nhốn nháo bàn tán, còn bắt Lục Ứng Khâm và Du
Giai Giai uống rượu giao bôi. Bình thường anh ta là một người rất nghiêm khắc,
nhưng hôm nay anh ta lại hùa theo đùa giỡn, thoải mái ôm Du Giai Giai vào lòng,
miệng kề miệng uống rượu giao bôi với cô ta.

Trình Đoan Ngọ nhìn đến ngây dại. Cô cũng không hiểu tại sao
mình lại thấy đau lòng, đến nỗi cứ hít thở lại nhói đau. Cô tự nói với chính
mình là phải nhìn đi chỗ khác, nhưng không thể nào kiểm soát được đôi mắt cứ
nhìn Lục Ứng Khâm chằm chằm.

Lục Ứng Khâm, Lục Ứng Khâm, Lục Ứng Khâm...

Lục Ứng Khâm chưa bao giờ hôn cô như vậy...

Cho dù cô có cố gắng như thế nào thì vẫn không thể với tới
được. Cho dù cô có giở trò gì đi chăng nữa thì cũng không thể có được tình yêu
của Lục Ứng Khâm. Cho dù cô có rơi bao nhiêu nước mắt thì cũng chẳng thể làm
Lục Ứng Khâm mềm lòng...

Nhận rõ tất cả những điều ấy, vậy mà cô vẫn cảm thấy đau đớn
ư? Cô sắp lấy Du Đông rồi mà, cô cũng có người yêu thương rồi mà, tại sao vẫn
cảm thấy đau lòng như vậy?

Cô thất thần nhìn mọi thứ diễn ra trước mắt. Cho đến khi có
người nào đó chuyển đề tài sang Du Đông.

“Anh Du Đông, em gái đã gả cho người ta rồi, anh định sắp
xếp thế nào? Cô bạn gái này cũng xinh đẹp đấy, anh giấu kĩ thế mà được sao?”

Du Đông là người xuề xòa, tốt tính. Nghe thấy vậy liền cầm
ly rượu lên, tự uống phạt một ly. Uống hết, anh đặt ly rượu xuống, trịnh trọng
nắm lấy tay của Trình Đoan Ngọ, nói: “Đây là bạn gái anh, chị dâu của các chú
đấy!” Anh giống một đứa trẻ nghịch ngợm, cố ý giơ ngón tay đeo nhẫn của Trình
Đoan Ngọ lên, có vẻ đắc ý nói: “Đã lừa được rồi, cũng sắp kết hôn rồi!”

Trình Đoan Ngọ không ngờ Du Đông lại đường đột như vậy, nhất
thời không biết phản ứng thế nào, cứ đứng ngây ra đó nhìn anh.

Cả bàn lại nhao nhao bàn tán, vài người liền trách Du Đông
“không ra gì”. Mọi người nâng ly mời Du Đông rồi mời Trình Đoan Ngọ. Anh cũng rất
thoải mái, bất kể là mời anh hay mời cô, anh cũng uống cạn, cứ uống như vậy đến
mấy lượt.

Trình Đoan Ngọ nhìn Du Đông uống hết mình như thế, rất muốn
ngăn anh lại nhưng không biết làm thế nào, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

Trong cảnh tượng hỗn loạn ấy, trong bầu không khí ồn ào ấy,
Trình Đoan Ngọ cảm thấy tất cả cứ hư hư thực thực như trong một giấc mơ. Dường
như có một tấm lưới vô hình đang bó chặt lấy cô, ánh mắt nóng bỏng cứ hướng về
phía cô không rời, tựa như một sợi dây quấn chặt người cô, khiến cô không thể
nào cử động.

Cô hoang mang ngẩng lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt dửng
dưng của Lục Ứng Khâm. Anh ta cầm ly rượu, lạnh lùng uống cạn.

Mọi việc xảy ra quá nhanh khiến Trình Đoan Ngọ không kịp trở
tay. Đến khi hoàn hồn, cô thấy Lục Ứng Khâm đã kề má Du Giai Giai. Thậm chí, cô
có cảm giác như mình đang bị ảo giác.

Nhất định là như vậy, nếu không thì tại sao cô lại cảm
thấy... Lục Ứng Khâm có vẻ tức giận khi nhìn thấy cô và Du Đông ở bên nhau chứ?

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3