Loạn Thế Anh Hùng - Tập 1 - Vĩ Thanh

Vĩ Thanh

HOÀI THƯỢNG

Tiết
trời đã dần lạnh, lại cứ đi thẳng về phương Bắc, Thẩm Phóng và Tam Nương Tử đều
đã mua thêm áo bông khoác ngoài. Từ lúc đến phương Bắc, hai người họ cùng những
người khác đã ai đi đường nấy. Hôm nay tới đất Hà Trạch là đã đi được non nửa
tháng rồi, đất Hoài Thượng này chỉ trong một đêm là trời đổ trận tuyết nhỏ, chỉ
thấy ngọn cây, bến bờ đâu đâu cũng có bông tuyết trải dày. Sáng sớm hai người
tới, chỉ thấy tinh thần phấn chấn. Bầu không khí có tiếng chim xứ rét lác đác
bay lượn, hai người không dám đi nhanh, vẫn cứ cưỡi la, cưỡi lừa thong dong như
cũ. Đi tới một trạm nghỉ chân, thấy có quán rượu, Tam Nương Tử cười, nói: “Vào
cho ấm.” Thẩm Phóng thấy má nàng lạnh hồng, liền mỉm cười, gật đầu.

Quán
này vô cùng sạch sẽ, bàn bằng gỗ cây bạch, mặt đất khô ráo, càng làm nổi cảnh
tuyết phủ bên ngoài, cờ hiệu tửu quán viết hai chữ Nhất Biều[37]. Tam
Nương Tử gọi rượu phần, lại gọi mấy món nhắm rau dưa, nàng cùng Thẩm Phóng uống
rượu trong tuyết, cực kỳ vui vẻ. Trong quán tuy nhóm lửa nhưng chủ quán là
người sảng khoái, mở toang cửa sổ, cửa trước, trong quán cũng chẳng ấm hơn bên
ngoài là bao. Hai người uống xong hai chén rượu mới cảm thấy tay chân linh hoạt
hơn một chút, bỗng thấy ngoài đường có mười mấy người đang tới, tuy thể hình
trông to hơn một chút nhưng từ xa trông vẫn rất quen, tới gần rồi nhìn kĩ, thì
ra là hai vị Đỗ, Tiêu, thêm cả Kim hòa thượng, ba huynh đệ Trương gia, với hai
người Tần Ổn. Bọn họ thấy quán rượu này đều nói: “Tốt, tốt!” Đi vào quán rồi,
không ngờ vợ chồng Thẩm Phóng cũng ở đây, ai nấy đều tươi cười, xa xa ôm quyền
chào, đều ngồi cả xuống.

[37]
Một bầu.

Hai
người Đỗ, Tiêu nhìn thấy hai chữ “Nhất Biều” trên tửu lâu, nhìn nhau gật đầu.
Tam Nương Tử tinh mắt, thấy lão ra dấu tay đặc biệt với trang chủ, dùng ngón
tay vẽ một vòng trong không trung, giống một chén rượu nhỏ. Mọi người đều đang
uống rượu, hai người Đỗ, Tiêu lòng dạ lại chẳng ở đây, một mực ngóng ra ngoài
cửa, như đang đợi người. Một thoáng sau, thấy xa xa có người đi tới, chỉ thấy
người này dừng chân phía xa, ngẩng đầu nhìn cờ hiệu bên này, sau đó gật gật đầu
rồi chạy thẳng vào quán. Người này thân hình cường tráng, đến gần mới thấy rõ
ra là Vương Mộc.

Kim
hòa thượng nhìn thấy liền cao hứng, cười, nói: “Tốt, tốt, sao giờ ngươi mới
tới?”, rồi đẩy đẩy anh em Trương gia bên cạnh, nhường lấy một chỗ cho Vương Mộc
ngồi.

Vương
Mộc thi lễ chào hỏi người trong quán, Kim hòa thượng chẳng đợi hắn ngồi vững đã
vội vàng hỏi: “Mau nói, mau nói, tiểu huynh đệ họ Lạc thế nào rồi? Có xông ra
được không, mấy hôm nay ta cứ nghĩ mãi chuyện này, thật khiến ta canh cánh
trong lòng!”

Người
xung quanh cũng đều quan tâm tới chuyện này, chỉ là không sốt ruột như Kim hòa
thượng. Tới hai vợ chồng Thẩm Phóng cũng không khỏi chăm chú nhìn Vương Mộc,
muốn nghe hắn nói ra hai chữ “bình an”.

Vương
Mộc hẳn đã lạnh cóng, rót một bát rượu uống còn chưa đủ, phải uống liên tục ba
bát mới lấy tay áo quẹt miệng, cười, nói: “Nước sông hôm ấy thật không được ấm
cho lắm.” Trường Giang tháng Mười, hắn có thể không sợ chuột rút mà bơi lội tự
do, quả là giỏi ngụp lặn.

Thấy
mọi người đều đang ngóng đợi, hắn mới mở miệng: “Vị tiểu ca đó không sao rồi.
Hôm ấy, chỉ một chốc là ta đã bơi tới bờ nam, tìm được một bụi lau khô ráo ẩn
mình, xem tình hình trên bờ. Bọn họ chẳng nói chẳng rằng, cũng chẳng động đậy.
Tiểu ca họ Lạc cúi đầu, thong dong nghịch cái roi ngựa của hắn, Lục Phi vệ thì
chẳng dám mảy may lơ là, nghiêm thủ không động đậy, tam đại quỷ cũng như đang
gặp đại địch. Khổ nhất chính là ta, toàn thân ướt nhẹp, lạnh muốn run người.
Được một lúc thấy thuyền của mọi người đã tới bờ kia, mà đám người bên này vẫn
chẳng có động tĩnh gì, ta răng lợi gõ nhau mà nghĩ, có thể đốt đám lau sậy khô
này thì tốt biết bao, càng nghĩ càng thấy lạnh, nhưng cũng chỉ có thể nghĩ mà
thôi. Nhìn Lạc tiểu ca, ta chợt vỗ đầu, mới nghĩ nếu thật sự đốt bụi lau này,
đám Đề kỵ giật mình, hắn quá nửa có thể xông ra được. Vàng kia ở trong tay hắn
dẫu có thế nào thì ta cũng cảm thấy tốt hơn là trong tay đám rùa đen khốn nạn
kia. Ta mới đánh lửa nhưng bởi ngâm trong nước nên ướt hết ráo. Rồi bỗng có một
kẻ trong Lục Phi vệ thấp giọng nói: “Hắn đang đợi trời tối”, ta mới chợt hiểu,
Lạc tiểu ca muốn đợi đêm xuống, kiếm pháp kia của hắn, trong đêm tối chỉ sợ
càng khó tránh. Đề kỵ không dám bắn tên, chỉ vì sợ hắn xông vào đám đông thì
lại thành ra hỏng việc. Lạc tiểu ca bỗng ngẩng đầu nhìn bóng chiều, thái dương
chiếu trên mặt hắn, thật... thật...”, hắn ngôn từ vụng về, không biết nói thế
nào.

“Ta
nghe hắn đột nhiên nói: “Các ngươi nhường đường đi, để ta đem vàng tặng cho
Hoàn Nhan Lượng, mấy ngày qua nghĩ lại rồi, nói không chừng đổi được công chúa
nước Kim về, tặng cho Tần Thừa tướng của các người, xem như có đi có lại, thế
nào?” Ta mới nghĩ người này cực kỳ nghịch ngợm, quá nửa nói được làm được, nếu
thật là như thế, Tần Thừa tướng sướng quá đi rồi!”

Trong
đám người, có Kim hòa thượng là thích tính cách của Lạc Hàn nhất, không kìm
được vỗ đùi cười lớn.

Vương
Mộc nói: “Ta thấy lúc bấy giờ tam đại quỷ đã ngầm lẩn tới sau lưng Lạc tiểu ca,
tựa như chuẩn bị động thủ. Lục Phi vệ mặt mày âm trầm không nói gì, tay vừa
khoát, vòng người ngựa từ từ tuốt đao kiếm hộ thân mà áp sát vào. Rõ ràng Lục
Phi vệ không ngại đánh một trận, tuy kiếm thuật của Lạc tiểu ca kinh người
nhưng từng ấy đao kiếm từ từ khép tới, chỉ sợ... chỉ sợ...” Mọi người đều biết
tình thế hung hiểm, thần tình căng thẳng, nhất loạt nhìn vào mặt Vương Mộc,
muốn biết lành dữ. Trên khuôn mặt cứng đờ của Vương Mộc bỗng thoáng hiện vẻ kỳ
dị, nhớ lại nửa sau chuyện hôm ấy cũng khiến hắn kinh ngạc không thôi.

“Lạc
tiểu ca thấy đám người kia ép tới, bất chợt huýt một tiếng, tiếng này giống hệt
tiếng người Tái Bắc gọi ngựa, vang vọng điếc tai, cực kỳ vang dội, bờ sông cũng
truyền tới một tiếng kêu rít, thì ra con lạc đà của hắn xa xa phóng tới rồi
dừng lại sau lưng đám người kia, đây là lần đầu tiên ta nghe tiếng lạc đà kêu,
thứ tiếng ấy thật sự khiến người ta ngây đơ, giống... giống lá khô đầy trời, sa
mạc mênh mông... Lạc tiểu ca chợt cười, nói: “Các ngươi muốn thì cho các ngươi
là được.” Hắn liền xuống xe, vỗ vỗ cổ con ngựa kéo, con vật ấy giống như hiểu
lời hắn, kéo xe thong thả đi về phía Lục Phi vệ. Lục Phi vệ thấy tình thế quái
đản, không biết là ý gì, bèn chú tâm đối phó. Ta lại thấy thần sắc trong mắt
con ngựa đó có điều kỳ lạ. Lạc tiểu ca bỗng quát: “Bằng vào ba con quỷ không
biết moi ở đâu ra mà cũng dám ngáng đường ta?” Hắn không xông về phía Lục Phi
vệ mà thân hình bất chợt vọt lên, nhảy thẳng về phía tam đại quỷ. Bên kia, xe
ngựa kia vừa đi tới trước một gã thiết kỵ, kẻ đó vươn tay định dắt, Lạc tiểu ca
liền kêu một tiếng, con ngựa đó liền hoảng sợ, nghĩ vừa rồi lúc hắn vỗ cổ ngựa
đã động tay động chân, đâm cái gì đó vào cổ nó, hai con ngựa bèn lao thẳng về
phía trước, xem bộ dạng mệt mỏi của chúng nó, chẳng ai ngờ chúng nó điên lên
lại dọa người như thế, đám thiết kỵ cả kinh, không ai dám cản, nhất tề tránh
đi, vẫn là một kẻ trong Lục Phi vệ phi thân tới, một đao chém rụng đầu một con
ngựa, có điều sức lao của con vật cực lớn, lại thêm vẫn còn một con nên vẫn
điên cuồng lao tới, lập tức cục diện tan tác, chớp mắt, cái xe ngựa đó đã lao
thẳng xuống sông rồi, vạn lượng hoàng kim cũng theo trong đó. Biến hóa này quá
lớn, chẳng ai nghĩ tới thiếu niên đó lại thoải mái buông bỏ như thế. Hắn bỗng
cười dài một tiếng, thừa lúc loạn, tung mình nhảy lên, thuận tay chém rụng đầu
một tên thiết kỵ, chỉ trong chớp mắt đã quá chiêu với một người trong tam đại
quỷ, Lạc tiểu ca quá nhanh, tới cả tam đại quỷ cũng chẳng tạo thành thế vây
công hắn được, cứ thế được ba chiêu, hắn liền lộn người mấy trượng, đáp xuống
lưng con lạc đà đang đợi ngoài vòng vây, có điều con lạc đà đã bị Đề kỵ ngăn
khỏi bờ sông, đám Đề kỵ ào ào phi ám khí tới, mấy chục cây cung cùng bắn, bọn
chúng huấn luyện đã thạo, lập tức chặn kín các đường, tiểu ca họ Lạc tuyệt đối
không còn chạy được vào đâu.”

Sắc
mặt Vương Mộc bỗng đổi thành vừa kỳ quái vừa hưng phấn. “Không ngờ tiểu ca kia
vỗ lạc đà một cái, một người một lạc đà liền nhảy vọt lên mấy trượng, lao thẳng
vào lòng sông, lần này tới cả tam đại quỷ cũng chẳng ngờ được...”

Mọi
người đều kinh ngạc cực độ, Kim hòa thượng há hốc mồm, líu lưỡi nói: “Không thể
thế được!”

Vương
Mộc lắc đầu. “Đúng thế, ta thấy hắn cưỡi lạc đà, thuận dòng bơi xuống hạ lưu.
Tam đại quỷ men bờ mà đuổi.”

Kim
hòa thượng ngó ngó Vương Mộc, hình như cho rằng gã này điên rồi. “Ngươi bảo…
ngươi bảo con lạc đà đó biết bơi?” Mọi người mới nghĩ lạc đà tuy được gọi là
con thuyền trên sa mạc nhưng sinh trưởng ở miền cát bụi tây bắc, tuyệt đối
không thể bơi lội được.

Thấy
mọi người đều nhìn mình chằm chằm, Vương Mộc chỉ đành gật đầu, càng khẳng định
thêm, nói: “Ta cũng không tin, người đương trường cũng không tin, đám thiết kỵ
đều há hốc mồm quên luôn cả bắn tên, con lạc đà đó bập bềnh, bập bềnh, quả thật
không sợ nước, đợi đến khi bọn kia muốn bắn tên, nó đã bơi xa rồi.” Mọi người
nghĩ tới chuyện xảy ra, bất giác cảm thấy thật sự hâm mộ thiếu niên này.

Vương
Mộc cười khổ. “Thiết kỵ bèn hạ lệnh phong tỏa bến sông, tới ngày hôm sau, ta
mới lên được thuyền qua sông, đuổi theo tới giờ mới bắt kịp.”

Kế đó,
mọi người bèn dùng cơm, lúc ăn cơm vẫn không kìm được mà bàn luận không thôi.
Một lúc sau, cơm nước xong xuôi, Đỗ, Tiêu nhị lão nhìn nhau, nói với đám người:
“Các anh em, chúng ta xem như tới nơi rồi.” Sau đó, đứng dậy ôm quyền nói với
Tần Ổn: “Không nhọc công Tần huynh tiễn xa nữa.”

Tần Ổn
hơi ngạc nhiên nhưng chỉ gật đầu.

Đỗ
Hoài Sơn “hừm” một tiếng, nói: “Lần này, huynh đệ qua sông vốn là nhắm món tiêu
hàng này của Tần huynh mà tới, hiện hàng trắng đã đổi thành hàng vàng, Tần
huynh cũng đã đưa tới nơi, bữa cơm vừa rồi tiểu đệ trả tiền, xem như đáp tạ Tần
huynh, còn như hai chiếc xe này, huynh đệ phải đem đi thôi.”

Mọi
người không thể ngờ mọc đâu ra chuyện này, tiêu ngân chẳng phải đã chôn xuống
lòng sông dưới tay Lạc Hàn rồi sao? Chỉ sợ lúc này, Đề kỵ đang tát bùn tìm vớt,
lẽ nào vàng vẫn còn? Mà là còn trong hai chiếc xe nhỏ ngoài kia? Kim hòa thượng
đứng phắt dậy, xông ra ngoài quán, chạy thẳng tới chiếc xe nhỏ, giật phắt vải
phủ, chợt nghe có tiếng “đinh đang” vọng vào tai không ngớt, trên nền tuyết,
từng thỏi, từng thỏi vàng rơi xuống, thì ra toàn bộ vàng được giấu một cách xảo
diệu trong hành lý này. Bữa trước Tần Ổn làm mất tiêu hàng thực không tính là
mất, bọn họ sớm đã chuẩn bị một lần mất đó, biết thừa Đề kỵ nhất định sẽ không
buông tha, chuyến tiêu này chính là nửa công khai nửa ngấm ngầm, do tiểu ca họ
Lạc thu hút sự chú ý của Đề kỵ, thuận lợi cho Tần Ổn bảo hộ tiêu hàng yên ổn
qua sông, lão với gã họ Lạc kia thông đồng diễn một tuồng kịch hay! Kim hòa
thượng trừng mắt há miệng, chỉ tay vào Tần Ổn mà nói không nên lời.

Vợ
chồng Thẩm Phóng cũng sững ra, không ngờ còn có biến hóa này.

Đỗ
Hoài Sơn bên kia lúc này mới coi như thấy được vàng thật, bạc thật, tựa như rất
lấy làm nhẹ lòng, cười nói: “Huynh đệ suýt nữa cũng bị Tần huynh lừa rồi, lại nghĩ
Lạc tiểu ca kia kiếm thuật kinh người, chỉ sợ Cảnh Thương Hoài Cảnh đại hiệp
cũng đem tất cả tinh lực đặt trên người hắn, cả Đề kỵ cũng thế. Cho tới hôm đó
hai lão già ta nghe Kim hòa thượng nói câu: “Cuối cùng tới cọng lông bạc cũng
chẳng thấy lấy một sợi” thì trong lòng mới động, cảm thấy trong chuyện này có
thể còn quanh co khác, cho tới khi thấy người tính tình nóng nảy như Tần huynh
mà lần này lại nhẫn nhục chịu đựng, cứ thế mặc kệ danh tiếng bản thân bị tổn
hại mà chẳng hề oán giận thì càng cảm thấy không đúng, dọc đường, ta bèn bảo
anh em Trương gia đẩy xe, Tần huynh tuy nói nói cười cười nhưng vẫn có thể nhìn
ra đang rất lo lắng, ta liền đoán được quá nửa rồi, nay lại nghe lời của Vương
đầu gỗ, trong lòng mới nắm chắc tám phần. Bốn chữ “Ổn như Thái Sơn” của Tần
huynh quả nhiên chẳng phải nói suông, tới Đề kỵ cũng bị lão huynh đánh lừa, món
tiêu hàng này cũng suýt nữa tuột dưới mũi hai lão già này, hắc hắc, cao minh,
thật cao minh!”

Thẩm
Phóng ở bên cạnh nghe đến ngớ ra, hắn hoàn toàn không ngờ lại có kiểu trá ngụy
giang hồ thế này. Tam Nương Tử cười, nói với hắn: “Thiếp nói không sai phải
không, Đỗ Hoài Sơn, Tiêu Tứ Ẩn quả nhiên là hai lão cáo già.”

Thẩm
Phóng gật đầu, nhìn hai người Đỗ, Tiêu đang ở bên kia cười tủm tỉm, ba anh em
Trương gia thì thu gom từng thỏi, từng thỏi vàng. Bọn họ chẳng tốn bao nhiêu
sức lực đã nhặt được vàng vào tay, đương nhiên rất đắc ý. Lúc này, bên Tần Ổn
chỉ có hai người một già, một trẻ, lại đang trên đất của bọn họ, tuyệt đối khó
mà đọ sức, huống chi quán rượu này xem ra cũng có điều cổ quái, thì ra bọn họ
sớm đã tính xong kế rồi.

Ai ngờ
Tần Ổn chẳng giận cũng chẳng sợ, ngược lại nhìn sang hán tử đi cùng một cái,
nhạt giọng nói: “Đại Ngưu Tử, bọn họ cũng nên tới rồi.” Hán tử kia liền nhìn
ra, đáp: “Vâng!” Mọi người nhìn ra, chẳng bao lâu quả nhiên thấy một nhóm người
đang tới, chính là người của đội áp tiêu ngày trước đã tản ra ai đi đường nấy,
thì ra bọn họ cũng hẹn gặp tại nơi này!

Đỗ
Hoài Sơn sững người, thì ra song phương đều sớm có tính toán, kế đến hẳn là một
trường long tranh hổ đấu rồi. Đỗ Hoài Sơn trầm mặt, nói: “Tần huynh, tiền tài
là vật ngoài thân, huống chi ta, huynh đều là người Hán, có lẽ nào huynh thật
sự muốn như tiểu ca họ Lạc kia nói, đem vàng này tặng cho đám chó Kim sao?” Tần
Ổn khẽ lắc đầu.

Bấy
giờ, Tiêu Tứ Ẩn thấy đối phương người nhiều, thanh thế đang vượng, liền khe khẽ
vỗ tay, chủ quán liền vén rèm đi ra, Tiêu Tứ Ẩn khoát tay nói: “Gõ mõ!”

Chủ
quán nọ liền cầm mõ đi ra ngoài cửa, đứng giữa trời tuyết gõ một hồi. Âm thanh
vang vọng truyền xa, chẳng mấy chốc chỉ thấy xung quanh mười thôn tám quán, nơi
nơi vang tiếng mõ, khiến cả đất Hoài Thượng xao xác. Đỗ Hoài Sơn thản nhiên
nói: “Đây là tín hiệu nghe mõ động võ của Dịch tiên sinh, Tần huynh có tự tin
thoát ra khỏi mười dặm vuông nơi đây chăng?”

Thẩm
Phóng nghe lấy làm kỳ lạ, mới hỏi Tam Nương: “Cái gì là nghe mõ động võ?”

Tam
Nương Tử đáp: “Nghe nói ở đất Hoài Thượng hiện có một vị Dịch tiên sinh, bởi
dân nơi đây chịu khổ với lính Kim đã lâu, bèn nghĩ ra biện pháp ấy, chỉ cần
tiếng mõ vang lên, một phương có nạn, tám phương ứng cứu, lính Kim mà tới sẽ
giống như vào núi đao biển lửa. Lại thêm mấy thôn này dân cư dũng mãnh, dưới
lệnh của Dịch công tử, cho dù sức không địch nổi cũng sẽ đốt nhà thiêu thôn,
đồng quy vu tận với giặc Kim. Mấy năm nay, tới người Kim cũng không dám làm
càn, xem như giữ được bình yên một phương. Hai người Đỗ, Tiêu đây hẳn là nhân
vật trong nghĩa quân rồi, lão nhắc tới ắt chính là chuyện này.”

Thẩm
Phóng nghe mà trong lòng hứng khởi, thì ra Hoài Thượng còn có nhân vật như thế!

Tần Ổn
chẳng đổi sắc mặt, khoát tay, nói: “Đặt xuống”, mấy hán tử vừa chạy tới, ai nấy
đi đến bên bàn, tháo bao vải trên người xuống, mở ra đặt lên bàn. Bọc đồ này
chính là thứ họ nhận từ tay Tần Ổn hôm chia tay, chỉ nghe lạo xạo ồn ào, đầy
bàn ánh vàng long lanh, có châu báu, có vàng thỏi, tổng cộng mười mấy bao đều ở
trên bàn, không dưới ba, bốn vạn lượng. Tần Ổn nhìn vàng, trong mắt tựa ướt lệ,
hồi lâu mới nói: “Rất tốt, rốt tốt, không thiếu một ai, một lượng vàng cũng
chẳng suy suyển, đủ thấy các ngươi đều không phải đám thấy lợi quên nghĩa.”

Từng
bọc vàng này giá trị không nhỏ, đám thanh niên tản đi rồi tụ lại, không thiếu
một ai, một xu cũng không động tới, quả thật hiếm có.

Tần Ổn
nhìn sang hán tử kia, gật đầu, hán tử nọ đi tới cạnh hai xe cút kít, chẳng quản
ánh mắt của Kim hòa thượng, lấy chăn đệm trên xe xuống, trở về bàn rồi cũng đem
vàng trong đó đổ hết lên bàn. Nhất thời, trong cái quán nhỏ bé này chất đầy mấy
bàn vàng bạc, châu báu, ngay tới hai người Đỗ, Tiêu cũng ngẩn ra, không biết
Tần Ổn có ý gì.

Bấy
giờ, Tần Ổn mới nói với Đỗ Hoài Sơn: “Trên bàn này thêm vào trong xe rồi đổ ra
mới là toàn bộ, tổng cộng một vạn ba ngàn một trăm bốn mươi lượng vàng tròn,
châu báu ba hòm, các người mang cả đi.”

Hai
người Đỗ, Tiêu chẳng biết lời này của Tần Ổn là thật hay giả, đang không biết
đáp thế nào, Tần Ổn chợt nghiêm sắc mặt, quay lại, vỗ vai đám thanh niên nói:
“Còn nữa, tính cả cái mạng của mười tám người trẻ tuổi này!”

Đỗ
Hoài Sơn thấy Tần Ổn cuối cùng muốn liều mạng, cười lạnh một tiếng, vẫy tay,
Kim hòa thượng sớm đã muốn đánh với người của tiêu cục, bèn nhảy ra trước, lớn
tiếng khiêu chiến.

Tần Ổn
chẳng để ý đến hắn, tới cả đại hán mắt to, mày rậm Đại Ngưu Tử lúc này cũng
chẳng hề tức giận, chỉ thấy Tần Ổn lấy ra một tờ giấy, khẽ cười, nói: “Chuyến
tiêu này vốn bọn tôi chưa đưa tới nơi, có điều Lạc tiểu ca chỉ đưa mảnh giấy
này, nói trên đó vẽ người nhận hàng, giao cho bất kỳ thủ hạ nào của hắn đều
được, thứ vẽ trên này ta không nhận ra, không biết Đỗ huynh có nhận ra chăng?”

Nói
rồi giở tờ giấy ra, Đỗ Hoài Sơn nhìn, không khỏi đổi sắc kinh ngạc. Thẩm Phóng
ở xa ngó qua, chỉ thấy trên trang giấy có nét mực đen mảnh vẽ một cái chén be
bé, miệng chén hơi nghiêng, bút ý xiêu vẹo, bên trên còn dùng mực nhạt viết: Rượu
rót sen vàng, nhà xa vạn dặm, khó được nâng chén chúc nhau
, chữ không đẹp,
hình như là viết thêm vào nhưng trong sự tươi cười còn ẩn một thứ ý vị tịch
liêu đau buồn lưu đầy trên nét bút, thế bút chuyển chiết sắc nhọn tầng tầng,
Thẩm Phóng cũng không lý giải được ý tứ là gì.

[Chúc
bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com – gác nhỏ cho người yêu sách.]

Lúc
này, Tần Ổn mới lộ nét cười, nói: “Có điều, ta nghĩ các vị nhất định nhận ra,
cũng nhất định hiểu được, chuyến tiêu này ấy à, có lẽ trao cho các vị cũng thế
mà thôi.”

Đỗ
Hoài Sơn tới tận lúc này cũng chợt bừng hiểu, cười, nói: “Tần lão ca, huynh
giấu ta thật kín! Lừa hai lão già này dọc đường đến khổ, uổng công tính kế muốn
cướp món hàng này của huynh, hóa ra vị ấy chính là người nhận chuyến tiêu này,
chuyến tiêu này chính là đưa đến cho vị ấy, Lạc tiểu ca nọ...” Lão trầm ngâm
một chút, không nói tiếp suy nghĩ trong lòng. “... quả thật hào phóng. Ngược
lại, bọn ta tiểu nhân ngón vặt, truyền ra ngoài quả thật thành một chuyện cười
lớn... Chỉ là ban nãy, Tần huynh nói cái mạng của mười mấy vị huynh đệ đây là ý
gì, dọa ta cho rằng Tần huynh thật muốn liều mạng với bọn này, lão hủ chuyến
này chỉ sợ không chịu nổi Thập cầm cửu ổn khai bi thủ của huynh.”

Tần Ổn
than rằng: “Đây xem như một món nhân tình tặng kèm tiêu hàng, Long lão gia tử
bọn ta nghe nói bên cạnh người đó trên Hoài Thượng đang thiếu người, mấy đứa
trẻ này cũng xem như có nghĩa khí, có sức vóc, lại thêm việc ở phương Nam vừa
vặn phạm chút tội tình, cho nên bảo ta đem kèm tiêu hàng tới, giao hết cho các
vị, xem liệu có ở bên cạnh giúp được chút gì cho người đó không.”

Đỗ
Hoài Sơn lại sững người, tuy lão biết thể diện người đó trước nay rất lớn, vẫn
không ngờ Long lão gia tử lại chủ động tặng người tới. Mười mấy hán tử nọ bấy
giờ đôi mắt ướm đỏ, chợt từng người, từng người ngay ngắn đi tới trước mặt Tần
Ổn, ai nấy đều quỳ xuống dập đầu vang tiếng, có người nói: “Lão nhân gia, về
sau con không theo bên người nữa rồi, nếu vợ con con có gì không phải, xin
người khoan dung cho.” Có người lại nói: “Lão gia tử, mẹ con nhờ cả vào người
chiếu cố.” Tần Ổn đều trịnh trọng gật đầu. Cho tới người cuối cùng hành lễ, lão
mới mở miệng nói với họ: “Lão đầu ta già rồi, không thể theo các ngươi báo quốc
nơi tiền tuyến, nhưng các ngươi không cần lo lắng việc nhà, chút khả năng này
ta vẫn có, ta còn đây thì sẽ không để bọn họ sống thiếu thốn, bị người khác khi
dễ.”

Mười
tám người nọ đứng cả dậy, quệt nước mắt trên mặt, lúc này đã đứng cả sau lưng
Đỗ Hoài Sơn. Đỗ Hoài Sơn nhìn mười mấy người này, bùi ngùi nói: “Giang sơn đẹp
đẽ, con em nhiệt huyết”, cũng không nhiều lời nữa, bèn đi ra ngoài quán. Vương
Mộc thu thập vàng bạc trên bàn, vẫn dùng chăn bọc lại, chất lên xe cút kít. Mọi
người đều theo đi, vẫn là ba anh em Trương gia đẩy xe, đám hán tử tiêu cục ai
nấy sức vóc cường tráng, dáng vẻ khỏe khoắn đi theo phía sau. Không gian bỗng
dâng lên một mối bi lương dạng “Gió hiu hiu hề, nước sông Dịch lạnh ghê[38].”

[38]
Câu thơ nói về việc Kinh Kha đi hành thích Tần Thủy Hoàng.

Mắt
thấy bọn họ xa dần, xa dần trong bóng tuyết, chỉ còn lưu lại mỗi dấu chân, Tần
Ổn nhìn theo hồi lâu, mái tóc hoa râm xơ xác trong gió, cảm thấy có rất nhiều
mong ước với hào tình đều tựa như xa rồi, lại như đã gần lắm, thân thiết lắm,
trong lòng mình chẳng rõ là dư vị gì nữa.

Lúc
này, Thẩm Phóng và Tam Nương nhìn nhau. Tuyết tận chân trời rất mới mẻ, Hoài
Thượng, chính đang cảnh tuyết khắp thôn trang.

(Còn
tiếp)

Thực hiện bởi

nhóm Biên tập viên Gác Sách

Du Ca
Hexagon

(Duyệt – Đăng)

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3